Hàn Thiên Lâm chợt nhớ ra ở gần đây có 1 con hẻm nhỏ. Thường xuyên xuất hiện nhiều kẻ xấu.
Anh sợ cô sẽ.. Nghĩ tới đây anh không dám nghĩ tiếp.
Không thể! Nhất định cô sẽ không xảy ra chuyện gì. Bàn tay vô thức không biết từ lúc nào đã nắm chặt, gân xanh nổi lên rõ nét.
Cảm xúc hỗn loạn. Trước tiên anh cần đến nơi đó.
____________________________
-"Cô bao nhiêu tuổi rồ?"_Hắn hỏi cô
-"Vừa tròn 18. À mà anh tên gì nhỉ? "_Cô mỉm cười gãi đầu nhìn hắn.
Hắn "ồ" lên 1 tiếng. Thì ra là vừa bước vào tuổi trưởng thành. Súyt nữa thì mất đời con gái rồi.
-"Ngô Thừa Khúctôi có nói rồi đó.Tôi 23 tuổi! "
==" mặt Nguyệt Lăng đỏ bừng khi hắn nhìn mình chăm chú. Dĩ nhiên hắn không hề biết cô đang đỏ mặt do trời khá tối.
-"Thật sự rất cảm ơn. Vậy..?"
Cô muốn làm gì đó để cảm ơn anh ta. Cô là người có qua phải có lại, 1 khi ai giúp đỡ cô cô chắc chắn sẽ giúp họ khi họ cần.
-"Vậy? "_Hắn nhíu mày.
Nguyệt Lăng xua tay cười.
-"Đừng hiểu lầm. Có thể mời anh 1 bữa cơm không? _Cô cúi người nói.
Thừa Khúc cảm thấy có 1 cảm xúc ngọt ngào tràn đầy tim mình vậy. Nó khiến anh nửa vui nửa ngạc nhiên.
Trong đầu quyết định từ chối mà cái miệng nó lại phản lại anh
-"Tất nhiên"
-"Cho tôi số anh đi"
Chiếc điện thoại được đưa ra trước mặt hắn. Hắn cầm lấy ấn ấn rồi trả lại cô
Vẫn vẻ mặt lãnh. Hắn không hề cười.
Ánh sáng từ xe của Thiên Lâm rọi tới. Ánh sáng chiếu vào 2 người họ.Thiên Lâm nhận ra Nguyệt Nguyệt.
Anh vội vàng mở cửa xe chạy tới chỗ cô.
-"Nguyệt Nguyệt không sao chứ! "_Anh nắm tay cô.
Thiên Lâm lo lắng cho cô mãi sau mới nhận ra sự xuất hiện của người khác.
-"Anh là ai? "_Anh lườm hắn.
-"Người qua đường"
Hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
-"Người đó đã cứu em"_Cô giải thích.
-"Đúng vậy"
2 người nhìn nhau khiến ai đó không vui. Bực bội vô cùng.
Trước khi đi Thừa Khúc còn nói 1 câu khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chỉ còn lại 2 người họ. Không khí căng thẳng Nguyệt Lăng muốn lên tiếng trước không ngờ anh cũng nói
-"À ờmm... _Đồng thanh
2 người nhìn nhau. Cô cười nói:
-"Anh nói đi"_Lăng
-"Em nói đi"_Lâm
-"Không anh nói"_Cô nhường anh
-"Em nói đi"
-"Anh.. "
Nụ hôn đã được thực hiện vào lúc đó.Nguyệt Lăng trợn tròn mắt nhìn tên cưỡng hôn mình.
Nhưng cô lại cảm giác rất hạnh phúc.
Thiên Lâm buông cô ra, xoa tóc cô hắng giọng
-"Trừng phạt em vì em nhìn người đàn ông khác"_Anh nhìn cô đầy đe doạ.
-"Hàn Thiên Lâm anh đang ghen? "
Nguyệt Lăng cười tinh nghịch. Mặt anh giờ đây đã đỏ hết rồi><.
-"Anh không ghen"_Anh phản đối mạnh mẽ
Cô có chút hụt hẫng. Cái tên chết tiệt rõ ràng ghen còn nói dối.
-"Được anh không ghen. Sau này em đi ăn với người con trai khác chắc cũng không sao nhỉ? "
-"Em dám.! "
-"Sao không dám"_Cô bĩu môi
-"Nguyệt Lăng em giỏi lắm. Về nhà em biết tay tôi! "
Và rồi 2 người bọn họ cứ lôi lôi kéo kéo cãi nhau suốt quãng đường về.
Anh sợ cô sẽ.. Nghĩ tới đây anh không dám nghĩ tiếp.
Không thể! Nhất định cô sẽ không xảy ra chuyện gì. Bàn tay vô thức không biết từ lúc nào đã nắm chặt, gân xanh nổi lên rõ nét.
Cảm xúc hỗn loạn. Trước tiên anh cần đến nơi đó.
____________________________
-"Cô bao nhiêu tuổi rồ?"_Hắn hỏi cô
-"Vừa tròn 18. À mà anh tên gì nhỉ? "_Cô mỉm cười gãi đầu nhìn hắn.
Hắn "ồ" lên 1 tiếng. Thì ra là vừa bước vào tuổi trưởng thành. Súyt nữa thì mất đời con gái rồi.
-"Ngô Thừa Khúctôi có nói rồi đó.Tôi 23 tuổi! "
==" mặt Nguyệt Lăng đỏ bừng khi hắn nhìn mình chăm chú. Dĩ nhiên hắn không hề biết cô đang đỏ mặt do trời khá tối.
-"Thật sự rất cảm ơn. Vậy..?"
Cô muốn làm gì đó để cảm ơn anh ta. Cô là người có qua phải có lại, 1 khi ai giúp đỡ cô cô chắc chắn sẽ giúp họ khi họ cần.
-"Vậy? "_Hắn nhíu mày.
Nguyệt Lăng xua tay cười.
-"Đừng hiểu lầm. Có thể mời anh 1 bữa cơm không? _Cô cúi người nói.
Thừa Khúc cảm thấy có 1 cảm xúc ngọt ngào tràn đầy tim mình vậy. Nó khiến anh nửa vui nửa ngạc nhiên.
Trong đầu quyết định từ chối mà cái miệng nó lại phản lại anh
-"Tất nhiên"
-"Cho tôi số anh đi"
Chiếc điện thoại được đưa ra trước mặt hắn. Hắn cầm lấy ấn ấn rồi trả lại cô
Vẫn vẻ mặt lãnh. Hắn không hề cười.
Ánh sáng từ xe của Thiên Lâm rọi tới. Ánh sáng chiếu vào 2 người họ.Thiên Lâm nhận ra Nguyệt Nguyệt.
Anh vội vàng mở cửa xe chạy tới chỗ cô.
-"Nguyệt Nguyệt không sao chứ! "_Anh nắm tay cô.
Thiên Lâm lo lắng cho cô mãi sau mới nhận ra sự xuất hiện của người khác.
-"Anh là ai? "_Anh lườm hắn.
-"Người qua đường"
Hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
-"Người đó đã cứu em"_Cô giải thích.
-"Đúng vậy"
2 người nhìn nhau khiến ai đó không vui. Bực bội vô cùng.
Trước khi đi Thừa Khúc còn nói 1 câu khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chỉ còn lại 2 người họ. Không khí căng thẳng Nguyệt Lăng muốn lên tiếng trước không ngờ anh cũng nói
-"À ờmm... _Đồng thanh
2 người nhìn nhau. Cô cười nói:
-"Anh nói đi"_Lăng
-"Em nói đi"_Lâm
-"Không anh nói"_Cô nhường anh
-"Em nói đi"
-"Anh.. "
Nụ hôn đã được thực hiện vào lúc đó.Nguyệt Lăng trợn tròn mắt nhìn tên cưỡng hôn mình.
Nhưng cô lại cảm giác rất hạnh phúc.
Thiên Lâm buông cô ra, xoa tóc cô hắng giọng
-"Trừng phạt em vì em nhìn người đàn ông khác"_Anh nhìn cô đầy đe doạ.
-"Hàn Thiên Lâm anh đang ghen? "
Nguyệt Lăng cười tinh nghịch. Mặt anh giờ đây đã đỏ hết rồi><.
-"Anh không ghen"_Anh phản đối mạnh mẽ
Cô có chút hụt hẫng. Cái tên chết tiệt rõ ràng ghen còn nói dối.
-"Được anh không ghen. Sau này em đi ăn với người con trai khác chắc cũng không sao nhỉ? "
-"Em dám.! "
-"Sao không dám"_Cô bĩu môi
-"Nguyệt Lăng em giỏi lắm. Về nhà em biết tay tôi! "
Và rồi 2 người bọn họ cứ lôi lôi kéo kéo cãi nhau suốt quãng đường về.
Danh sách chương