Edit: Hân Gia
Nhã Mật vào sống trong nhà của Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình, khắp nơi trong ngôi nhà này đều tràn đầy ấm áp, cô ta vô cùng rõ ràng, đó là bởi vì giữa hai người họ có tình cảm thật sự.
Điểm này lại làm cho cô ta rất ghen tỵ, mấy ngày qua, cô ta ở trong nhà của họ, xem như là thấy rõ, có lẽ do cô ta thông minh, nên hết hy vọng.
Nhưng mà cô ta yêu Cảnh Quân Uy đã lâu, là tình cảm từ bé đã tích lũy, thứ tình cảm này nếu là dễ dàng từ bỏ như vậy, ngày hôm nay cô ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Từ nhỏ Cảnh Quân Uy đã hết sức xuất sắc, anh biểu hiện ra, theo sự trưởng thành của anh, càng có một loại phong thái chín chắn hấp dẫn, đặc biệt là sau khi anh ấy xảy ra chuyện, càng tỏa ra hơi thở cao quý, khí thế ấy không khác gì khí thế của vua chúa đâu.
Ngay sau đó cô ta chắc chắn rằng, người đàn ông này rất tài giỏi, nhất định sẽ là một nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió, đi bên một người đàn ông như vậy, cô ta có thể tự hào, cũng có thể đắc ý, chẳng những anh ấy có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta, mà còn có thể để cho cô ta có thể tâm đắc nhất.
Bây giờ nhìn thấy sự nhẹ nhàng chăm sóc của anh dành cho Quan Hướng Tình, thể hiện như một người khác,càng làm cho cô ta hận không thể làm cho tâm của anh đặt trên người của cô ta, như vậy người hạnh phúc sẽ là cô ta.
Quan Hướng Tình mỉm cười ăn miếng bánh gatô nhỏ, cả người tràn ngập mùi vị hạnh phúc, người nhìn vào liền biết là cô đang chìm đắm trong không khí yêu đương, tất cả mọi chuyện này đều là do Cảnh Quân Uy, người đàn ông luôn luôn biểu hiện lạnh lùng xa cách lại không thích gần gũi với người khác mang đến cho cô..
Vừa nghĩ như thế, trái tim của Nhã Mật liền tràn ngập ghen tỵ. Nếu như không có cô gái trước mắt này, cô ta chắc chắn rằng, chỉ cần thời gian, Cảnh Quân Uy nhất định sẽ yêu cô ta, dù sao thái độ trước kia anh ấy đối xử với cô ta so với bây giờ là không giống nhau.
Không nghĩ tới mới chỉ xa nhau một năm, anh liền cưới cô gái đã tìm kiếm ba năm, còn không để ý đến sự khổ sở của cô gái trước mắt này, mà kéo dài khoảng cách với cô ta, tất cả những thứ này cô ta đều muốn đòi lại!”
Nắm chặt nắm đấm, cô ta nở nụ cười ác ý, khi Quan Hướng Tình nhìn về phía cô ta thì, vội vã đổi thành nụ cười vui vẻ: “Hướng Tình, tôi muốn cảm ơn cô vì những ngày qua cô đi dạo phố, chơi đùa cùng tôi.”
“Không có gì đâu! A Uy quá bận, không cách nào đi chơi cùng cô được, tôi nghĩ mình ở nhà cũng không có chuyện gì làm, nên mới thay anh ấy chăm sóc cô thật tốt, hi vọng cô không để bụng.”
“Tôi để bụng cái gì được chứ? Cô cũng không biết, tình bạn trước đây của tôi cùng anh Cảnh, đến mức không có gì giấu nhau cả. Cô đừng thấy anh ấy một bộ dạng lạnh như băng, dáng vẻ người không phận sự gần, trên thực tế, anh ấy là một người đàn ông rất tốt đấy.”
“Nghe cô nói như vậy, hẳn là cô rất yêu mến anh ấy đúng không?” Nhìn cô ấy nói đến mức tinh thần phấn chấn, Quan Hướng Tình nhịn không được mà cười trêu chọc, thật ra cô biết tâm tư của cô ấy, chỉ là thái độ của Cảnh Quân Uy làm cho cô yên lòng, cũng không cảm thấy ghen tuông nữa.
Cảnh Quân Uy vốn là lấy thái độ coi thường để đối xử với cô ấy, mặc kệ cô ấy có dính chặt ra sao, anh ấy cũng cứng rắn từ chối bất kỳ yêu cầu cùng điều kiện nào của cô ấy, Quan Hướng Tình nhìn thấy thái độ của anh, lúc này mới yên tâm, rõ ràng lòng của anh đang trên người cô, vậy nên cô cũng không có so đo gì.
Cô coi Nhã Mật là khách, vừa không có thái độ tồi tệ, cũng không cố ý nói ra tâm ý của chính mình, chỉ là nhất thời cô nhẹ dạ, đồng ý dẫn cô ấy đi xung quanh nhìn một chút.
Những ngày gần đây, tuy rằng các cô thường đi với nhau, Cảnh Quân Uy vẫn phái vệ sĩ bảo vệ cô ở trong bóng tối, khiến cho cô rất an tâm.
“Đúng đấy! Tôi rất yêu thích anh ấy.” Nhã Mật cố ý lộ ra nụ cười khổ sở: “Chỉ là tôi biết, anh ấy chỉ coi tôi như em gái thôi, khi mới nghe tin anh ấy cưới cô, tôi vừa kinh ngạc lại đau lòng, chỉ là sau khi nhìn thấy cô, tôi không muốn cũng phải thừa nhận chính mình thua tâm phục khẩu phục.”
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì dáng dấp cô không tệ, lại có khí chất, quan trọng nhất chính là, cô là cô gái mà anh ấy đã tìm kiếm ba năm rồi.”
“Là ý gì?” Quan Hướng Tình nhíu lông mày lên, lòng tràn đầy nghi hoặc, thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nghe được cô ấy nói như thế.
“ Ha ha... Lẽ nào anh Cảnh không có nói cho cô biết? Tôi còn tưởng rằng anh ấy tìm lâu như vậy, lại tốn nhiều tiền bạc như vậy, chính vì phải tìm được, hơn nữa tình cảm hai người tốt như thế, không nghĩ tới thậm chí ngay cả chút chuyện này mà anh ấy cũng không nói cho cô!” Nhã Mật che miệng cười, làm bộ biểu hiện ra dáng vẻ rất bất ngờ, toát ra ánh mắt nghi hoặc, nhìn thấy vẻ mặt khẽ thay đổi của Quan Hướng Tình thì trong lòng âm thầm cao hứng.
“Cô nói có thật không?” Quan Hướng Tình có vẻ bị đả kích.
“ Đương nhiên là sự thật! Năm ấy anh Cảnh xảy ra bất trắc, trước khi tỉnh lại, miệng vẫn lẩm bẩm hai chữ “Dao Quang” này, không chỉ như vậy, anh ấy còn phái người tìm một cô gái ở lưng có cái bớt hình hoa Ưu Đàm Bà La tại Đại Loan, luôn luôn mong nhớ cô gái ấy!”
Dao Quang? Cái tên này sao lại quen tại như vậy chứ? Trong khoảng thời gian ngắn Quan Hướng Tình nhớ không nổi đến tột cùng là đã nghe thấy cái tên này ở đâu, nhưng lại cảm thấy căn bản là Nhã Mật không cần lừa cô, liền hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Hướng Tình, chắc là sau lưng cô cũng có cái bớt mà anh ấy muốn tìm đúng không? Nếu không thì sao anh ấy lại cưới cô nhanh đến như vậy chứ? Anh ấy luôn luôn là một người đàn ông lạnh lùng, coi như trước đây anh ấy không thiếu phụ nữ, cũng không hề nghĩ rằng muốn yêu một cô gái nào thật lòng cả, cô chắc chắn cô không phải thế thân chứ?”
“Thế thân?”
“Đúng đấy! Thế thân của cô gái gọi là Dao Quang kia! Tuy rằng sau khi anh Cảnh khỏe lại, liền không nhắc đến cái tên này nữa, nhưng mà lúc đó mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh để chăm sóc cho anh ấy, nên cực kỳ nhớ cái tên này, nên sinh ra lòng hiếu kỳ, rất muốn biết hình dáng của cô gái ấy rốt cục là như thế nào, lại có thể khiến cho anh Cảnh tâm tâm niệm niệm như vậy.”
“Kết quả thì sao? Cô có nhìn thấy cô ấy không?”
“Đương nhiên không có, bởi vì chỉ cần tôi nhắc đến cái tên này, anh ấy liền biến sắc, ra lệnh cho tôi sau này không được nhắc đến cái tên ấy nữa, nếu không sẽ không cho tôi bước vào nhà, khiến tôi sợ đến mức không dám nhắc lại nữa.” Đột nhiên Nhã Mật thần bí, cố gắng hạ thấp giọng: “Hướng Tình, tôi cho cô biết, sau đó tôi cho người đi thăm dò, muốn biết cô gái tên Dao Quang đến tột cùng là nhân vật cỡ nào, nhưng phát hiện ra cô ta rất ư thần bí, căn bản không tra được.” Cô ta nhún nhún vai: “Chuyện này cũng khó trách được! Chỉ có một cái tên, muốn tìm cũng không hề dễ dàng, nhưng mà đối với chuyện này anh Cảnh quả thực là miệng kín như bưng.”
“Không phải cô nói hai người hầu như không có chuyện gì giấu nhau, cái gì anh ấy cũng nói cho cô hay sao? Làm sao mà cô không biết chuyện của cô gái kia được?”
“Đúng đấy! Chúng tôi không có gì giấu nhau, nhưng mà không bao gồm cả cô gái mà anh ấy giấu ở trong đáy lòng, nếu không thì cô nghĩ người sẽ trở thành vợ của anh ấy sẽ là cô sao? Hừ! Anh ấy lấy cô, cũng bởi vì cái bớt ở sau lưng cô thôi, còn có, khéo dung mạo của cô cũng giống cô gái kia đến mười phần đấy!”
“Tôi không thể chỉ nghe từ một phía được, tôi phải về hỏi A Uy.” Sắc mặt Quan Hướng Tình trắng bệch, xoay người liền rời đi.
Nhã Mật nắm lấy cánh tay của cô: “Chờ đã! Cha của anh Cảnh muốn gặp cô một chút, trước khi chúng ta về nhà, cô theo tôi đến núi Dương Minh đi!” Nhất định phải cho cô ta chịu đả kích nhiều một chút, mới có thể làm cho cô ta rời xa Cảnh Quân Uy.
Hừ! Coi như có cô gái tên Dao Quang thì làm sao? Đều đã ba năm rồi, cả bóng dáng của cô ta cũng chưa thấy, cứ coi như đáy lòng của anh ấy có sự tồn tại của cô ta thì cũng chẳ sao, cuối cùng đứng ở bên cạnh anh ấy, làm bạn đời của anh là cô là tốt rồi.
Quan Hướng Tình không dễ nói chuyện giống nhứ trước, mặt không hề cảm xúc nhìn cô ta, cũng đẩy ra tay cô ta ra: “Vì cái gì ma tôi phải đi cùng cô? Cha anh ấy không thích tôi, tôi tới đấy khác gì tự rước lấy nhục.”
“Không phải cô rất muốn được cha anh ấy đồng ý hay sao? Nếu ông ấy muốn cô đến đấy một chuyến, cô liền tới xem ông ấy đi xem hắn một chút.”
“Nhã Mât, tôi nhìn đơn thuần ngây thơ, nhưng không phải tôi cũng là một kẻ ngu si, tôi vô cùng rõ ràng cha của A Uy đưa cô về Đài Loan, chính là hi vọng cô có thể làm vợ anh ấy, cũng chờ mong sự xuất hiện của co có thể làm cho A Uy thay đổi suy nghĩ mà cưới cô....Cô không cần bày ra vẻ mặt kinh ngạc, những thứ này đều là A Uy nói cho tôi, bởi vì anh ấy đã sớm biết cô sẽ bảo tôi đến núi Dương Minh để gặp cha anh ấy, cũng biết ông ấy sẽ nói những gì, vì thế nên anh ấy đã nhắc nhở tôi trước rồi.”
Nhã Mật hơi thay đổi sắc mặt, có chút không cam lòng nói: “Vì thế nên ý của cô là, cô được A Uy đồng ý, căn bản là không thèm để ý cha của anh ấy hay sao?”
“Hiếu đạo cùng bổn phận, chúng tôi đều sẽ làm, A Uy nói cho tôi, tuy rằng anh ấy cùng cha không thân mấy, nhưng ông ấy là cha của anh, nên làm như thế nào, anh ấy tự có tính toán, đặc biệt là nhắc tôi không nên đơn độc đi gặp cha của anh ấy, nếu là cần thì nói cho anh ấy, anh ấy sẽ đi cùng tôi, cũng không muốn để cho tôi phải chịu oan ức.”
Lần này Nhã Mật không làm ra vẻ được nữa, cũng không cười nổi nữa, ngũ quan hơi vặn vẹo, cảm thấy ý tứ trong lời nói của cô đâm thẳng đến tim của cô ta, khiến cho sự ghen tuông tràn ra bên ngoài.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi nói cho bác trai, cô không có để ông ấy vào trong mắt một chút nào, xem sau này cô có mặt mũi nào để gặp ông ấy không?” Cô ta hung tợn nói, dáng vẻ muốn rời đi, nhưng đáy lòng lại hi vọng Quan Hướng Tình sẽ giữ cô ta lại.
Quan Hướng Tình lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, không nói lời nào rời đi.
Nhã Mật nhịn không được mà giậm chân, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ.
Nhã Mật vào sống trong nhà của Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình, khắp nơi trong ngôi nhà này đều tràn đầy ấm áp, cô ta vô cùng rõ ràng, đó là bởi vì giữa hai người họ có tình cảm thật sự.
Điểm này lại làm cho cô ta rất ghen tỵ, mấy ngày qua, cô ta ở trong nhà của họ, xem như là thấy rõ, có lẽ do cô ta thông minh, nên hết hy vọng.
Nhưng mà cô ta yêu Cảnh Quân Uy đã lâu, là tình cảm từ bé đã tích lũy, thứ tình cảm này nếu là dễ dàng từ bỏ như vậy, ngày hôm nay cô ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Từ nhỏ Cảnh Quân Uy đã hết sức xuất sắc, anh biểu hiện ra, theo sự trưởng thành của anh, càng có một loại phong thái chín chắn hấp dẫn, đặc biệt là sau khi anh ấy xảy ra chuyện, càng tỏa ra hơi thở cao quý, khí thế ấy không khác gì khí thế của vua chúa đâu.
Ngay sau đó cô ta chắc chắn rằng, người đàn ông này rất tài giỏi, nhất định sẽ là một nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió, đi bên một người đàn ông như vậy, cô ta có thể tự hào, cũng có thể đắc ý, chẳng những anh ấy có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta, mà còn có thể để cho cô ta có thể tâm đắc nhất.
Bây giờ nhìn thấy sự nhẹ nhàng chăm sóc của anh dành cho Quan Hướng Tình, thể hiện như một người khác,càng làm cho cô ta hận không thể làm cho tâm của anh đặt trên người của cô ta, như vậy người hạnh phúc sẽ là cô ta.
Quan Hướng Tình mỉm cười ăn miếng bánh gatô nhỏ, cả người tràn ngập mùi vị hạnh phúc, người nhìn vào liền biết là cô đang chìm đắm trong không khí yêu đương, tất cả mọi chuyện này đều là do Cảnh Quân Uy, người đàn ông luôn luôn biểu hiện lạnh lùng xa cách lại không thích gần gũi với người khác mang đến cho cô..
Vừa nghĩ như thế, trái tim của Nhã Mật liền tràn ngập ghen tỵ. Nếu như không có cô gái trước mắt này, cô ta chắc chắn rằng, chỉ cần thời gian, Cảnh Quân Uy nhất định sẽ yêu cô ta, dù sao thái độ trước kia anh ấy đối xử với cô ta so với bây giờ là không giống nhau.
Không nghĩ tới mới chỉ xa nhau một năm, anh liền cưới cô gái đã tìm kiếm ba năm, còn không để ý đến sự khổ sở của cô gái trước mắt này, mà kéo dài khoảng cách với cô ta, tất cả những thứ này cô ta đều muốn đòi lại!”
Nắm chặt nắm đấm, cô ta nở nụ cười ác ý, khi Quan Hướng Tình nhìn về phía cô ta thì, vội vã đổi thành nụ cười vui vẻ: “Hướng Tình, tôi muốn cảm ơn cô vì những ngày qua cô đi dạo phố, chơi đùa cùng tôi.”
“Không có gì đâu! A Uy quá bận, không cách nào đi chơi cùng cô được, tôi nghĩ mình ở nhà cũng không có chuyện gì làm, nên mới thay anh ấy chăm sóc cô thật tốt, hi vọng cô không để bụng.”
“Tôi để bụng cái gì được chứ? Cô cũng không biết, tình bạn trước đây của tôi cùng anh Cảnh, đến mức không có gì giấu nhau cả. Cô đừng thấy anh ấy một bộ dạng lạnh như băng, dáng vẻ người không phận sự gần, trên thực tế, anh ấy là một người đàn ông rất tốt đấy.”
“Nghe cô nói như vậy, hẳn là cô rất yêu mến anh ấy đúng không?” Nhìn cô ấy nói đến mức tinh thần phấn chấn, Quan Hướng Tình nhịn không được mà cười trêu chọc, thật ra cô biết tâm tư của cô ấy, chỉ là thái độ của Cảnh Quân Uy làm cho cô yên lòng, cũng không cảm thấy ghen tuông nữa.
Cảnh Quân Uy vốn là lấy thái độ coi thường để đối xử với cô ấy, mặc kệ cô ấy có dính chặt ra sao, anh ấy cũng cứng rắn từ chối bất kỳ yêu cầu cùng điều kiện nào của cô ấy, Quan Hướng Tình nhìn thấy thái độ của anh, lúc này mới yên tâm, rõ ràng lòng của anh đang trên người cô, vậy nên cô cũng không có so đo gì.
Cô coi Nhã Mật là khách, vừa không có thái độ tồi tệ, cũng không cố ý nói ra tâm ý của chính mình, chỉ là nhất thời cô nhẹ dạ, đồng ý dẫn cô ấy đi xung quanh nhìn một chút.
Những ngày gần đây, tuy rằng các cô thường đi với nhau, Cảnh Quân Uy vẫn phái vệ sĩ bảo vệ cô ở trong bóng tối, khiến cho cô rất an tâm.
“Đúng đấy! Tôi rất yêu thích anh ấy.” Nhã Mật cố ý lộ ra nụ cười khổ sở: “Chỉ là tôi biết, anh ấy chỉ coi tôi như em gái thôi, khi mới nghe tin anh ấy cưới cô, tôi vừa kinh ngạc lại đau lòng, chỉ là sau khi nhìn thấy cô, tôi không muốn cũng phải thừa nhận chính mình thua tâm phục khẩu phục.”
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì dáng dấp cô không tệ, lại có khí chất, quan trọng nhất chính là, cô là cô gái mà anh ấy đã tìm kiếm ba năm rồi.”
“Là ý gì?” Quan Hướng Tình nhíu lông mày lên, lòng tràn đầy nghi hoặc, thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nghe được cô ấy nói như thế.
“ Ha ha... Lẽ nào anh Cảnh không có nói cho cô biết? Tôi còn tưởng rằng anh ấy tìm lâu như vậy, lại tốn nhiều tiền bạc như vậy, chính vì phải tìm được, hơn nữa tình cảm hai người tốt như thế, không nghĩ tới thậm chí ngay cả chút chuyện này mà anh ấy cũng không nói cho cô!” Nhã Mật che miệng cười, làm bộ biểu hiện ra dáng vẻ rất bất ngờ, toát ra ánh mắt nghi hoặc, nhìn thấy vẻ mặt khẽ thay đổi của Quan Hướng Tình thì trong lòng âm thầm cao hứng.
“Cô nói có thật không?” Quan Hướng Tình có vẻ bị đả kích.
“ Đương nhiên là sự thật! Năm ấy anh Cảnh xảy ra bất trắc, trước khi tỉnh lại, miệng vẫn lẩm bẩm hai chữ “Dao Quang” này, không chỉ như vậy, anh ấy còn phái người tìm một cô gái ở lưng có cái bớt hình hoa Ưu Đàm Bà La tại Đại Loan, luôn luôn mong nhớ cô gái ấy!”
Dao Quang? Cái tên này sao lại quen tại như vậy chứ? Trong khoảng thời gian ngắn Quan Hướng Tình nhớ không nổi đến tột cùng là đã nghe thấy cái tên này ở đâu, nhưng lại cảm thấy căn bản là Nhã Mật không cần lừa cô, liền hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Hướng Tình, chắc là sau lưng cô cũng có cái bớt mà anh ấy muốn tìm đúng không? Nếu không thì sao anh ấy lại cưới cô nhanh đến như vậy chứ? Anh ấy luôn luôn là một người đàn ông lạnh lùng, coi như trước đây anh ấy không thiếu phụ nữ, cũng không hề nghĩ rằng muốn yêu một cô gái nào thật lòng cả, cô chắc chắn cô không phải thế thân chứ?”
“Thế thân?”
“Đúng đấy! Thế thân của cô gái gọi là Dao Quang kia! Tuy rằng sau khi anh Cảnh khỏe lại, liền không nhắc đến cái tên này nữa, nhưng mà lúc đó mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh để chăm sóc cho anh ấy, nên cực kỳ nhớ cái tên này, nên sinh ra lòng hiếu kỳ, rất muốn biết hình dáng của cô gái ấy rốt cục là như thế nào, lại có thể khiến cho anh Cảnh tâm tâm niệm niệm như vậy.”
“Kết quả thì sao? Cô có nhìn thấy cô ấy không?”
“Đương nhiên không có, bởi vì chỉ cần tôi nhắc đến cái tên này, anh ấy liền biến sắc, ra lệnh cho tôi sau này không được nhắc đến cái tên ấy nữa, nếu không sẽ không cho tôi bước vào nhà, khiến tôi sợ đến mức không dám nhắc lại nữa.” Đột nhiên Nhã Mật thần bí, cố gắng hạ thấp giọng: “Hướng Tình, tôi cho cô biết, sau đó tôi cho người đi thăm dò, muốn biết cô gái tên Dao Quang đến tột cùng là nhân vật cỡ nào, nhưng phát hiện ra cô ta rất ư thần bí, căn bản không tra được.” Cô ta nhún nhún vai: “Chuyện này cũng khó trách được! Chỉ có một cái tên, muốn tìm cũng không hề dễ dàng, nhưng mà đối với chuyện này anh Cảnh quả thực là miệng kín như bưng.”
“Không phải cô nói hai người hầu như không có chuyện gì giấu nhau, cái gì anh ấy cũng nói cho cô hay sao? Làm sao mà cô không biết chuyện của cô gái kia được?”
“Đúng đấy! Chúng tôi không có gì giấu nhau, nhưng mà không bao gồm cả cô gái mà anh ấy giấu ở trong đáy lòng, nếu không thì cô nghĩ người sẽ trở thành vợ của anh ấy sẽ là cô sao? Hừ! Anh ấy lấy cô, cũng bởi vì cái bớt ở sau lưng cô thôi, còn có, khéo dung mạo của cô cũng giống cô gái kia đến mười phần đấy!”
“Tôi không thể chỉ nghe từ một phía được, tôi phải về hỏi A Uy.” Sắc mặt Quan Hướng Tình trắng bệch, xoay người liền rời đi.
Nhã Mật nắm lấy cánh tay của cô: “Chờ đã! Cha của anh Cảnh muốn gặp cô một chút, trước khi chúng ta về nhà, cô theo tôi đến núi Dương Minh đi!” Nhất định phải cho cô ta chịu đả kích nhiều một chút, mới có thể làm cho cô ta rời xa Cảnh Quân Uy.
Hừ! Coi như có cô gái tên Dao Quang thì làm sao? Đều đã ba năm rồi, cả bóng dáng của cô ta cũng chưa thấy, cứ coi như đáy lòng của anh ấy có sự tồn tại của cô ta thì cũng chẳ sao, cuối cùng đứng ở bên cạnh anh ấy, làm bạn đời của anh là cô là tốt rồi.
Quan Hướng Tình không dễ nói chuyện giống nhứ trước, mặt không hề cảm xúc nhìn cô ta, cũng đẩy ra tay cô ta ra: “Vì cái gì ma tôi phải đi cùng cô? Cha anh ấy không thích tôi, tôi tới đấy khác gì tự rước lấy nhục.”
“Không phải cô rất muốn được cha anh ấy đồng ý hay sao? Nếu ông ấy muốn cô đến đấy một chuyến, cô liền tới xem ông ấy đi xem hắn một chút.”
“Nhã Mât, tôi nhìn đơn thuần ngây thơ, nhưng không phải tôi cũng là một kẻ ngu si, tôi vô cùng rõ ràng cha của A Uy đưa cô về Đài Loan, chính là hi vọng cô có thể làm vợ anh ấy, cũng chờ mong sự xuất hiện của co có thể làm cho A Uy thay đổi suy nghĩ mà cưới cô....Cô không cần bày ra vẻ mặt kinh ngạc, những thứ này đều là A Uy nói cho tôi, bởi vì anh ấy đã sớm biết cô sẽ bảo tôi đến núi Dương Minh để gặp cha anh ấy, cũng biết ông ấy sẽ nói những gì, vì thế nên anh ấy đã nhắc nhở tôi trước rồi.”
Nhã Mật hơi thay đổi sắc mặt, có chút không cam lòng nói: “Vì thế nên ý của cô là, cô được A Uy đồng ý, căn bản là không thèm để ý cha của anh ấy hay sao?”
“Hiếu đạo cùng bổn phận, chúng tôi đều sẽ làm, A Uy nói cho tôi, tuy rằng anh ấy cùng cha không thân mấy, nhưng ông ấy là cha của anh, nên làm như thế nào, anh ấy tự có tính toán, đặc biệt là nhắc tôi không nên đơn độc đi gặp cha của anh ấy, nếu là cần thì nói cho anh ấy, anh ấy sẽ đi cùng tôi, cũng không muốn để cho tôi phải chịu oan ức.”
Lần này Nhã Mật không làm ra vẻ được nữa, cũng không cười nổi nữa, ngũ quan hơi vặn vẹo, cảm thấy ý tứ trong lời nói của cô đâm thẳng đến tim của cô ta, khiến cho sự ghen tuông tràn ra bên ngoài.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi nói cho bác trai, cô không có để ông ấy vào trong mắt một chút nào, xem sau này cô có mặt mũi nào để gặp ông ấy không?” Cô ta hung tợn nói, dáng vẻ muốn rời đi, nhưng đáy lòng lại hi vọng Quan Hướng Tình sẽ giữ cô ta lại.
Quan Hướng Tình lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, không nói lời nào rời đi.
Nhã Mật nhịn không được mà giậm chân, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ.
Danh sách chương