Trần Nguyên đối với Sở Ninh Lan đi tới, chắp tay cười nói: “Sở tiên tử, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại.”
Đối với nữ tử này, hắn không có ý tưởng gì.

Từ quan sát của hắn khi nàng tiến vào đại sảnh, nàng có cách cư xử lạnh lùng, từ chối giao thiệp với người ngoài, cho người khác cảm giác lạnh nhạt.

Điểm này biểu hiện không khác biệt nhiều so với Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung.
Kỳ thực, Trần Nguyên không biết rằng, cùng là biểu hiện cự tuyệt với người xa lạ, thế nhưng bản chất và nguyên do giữa Sở Ninh Lan và Thượng Quan Hà Dung là khác biệt với nhau.

Sở Ninh Lan không phải thật sự lạnh nhạt mà nhiều hơn biểu hiện ra cho người ngoài xem.

Nàng đối với người ngoài cự tuyệt, chẳng qua đến từ tâm lý chống cự.

Nguyên do cho điều này không nằm ngoài thân phận, địa vị, thiên phú cùng với những trải nghiệm trong quá khứ của nàng.
Mà Thượng Quan Hà Dung là chân thật lạnh lùng.

Nàng cự tuyệt người không phải do bản thân hay tâm ý muốn vậy mà là bản chất của nàng chính là như thế.

Nàng từ chối tiếp xúc hay giao hảo quá nhiều người, con người của nàng càng giống hơn một kẻ lang thang cô độc, trong lòng chứa đầy tâm sư nhưng không cho phép lộ một tia ra ngoài.

Để nàng đồng ý tham gia yến tiệc, Lưu Thái Hòa hao tốn công phu cùng đại giới không nhỏ.
Sở Ninh Lan gật đầu đáp lại: “Tiểu nữ cũng không nghĩ đến, chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại.”
Quá nửa số thiên kiêu quăng ánh mắt hâm mộ về phía Trần Nguyên.

Bọn hắn không nghĩ ra, vị này lại có quan hệ với Sở gia tuyệt thế thiên kiêu.
Lưu Thái Hà kéo Trần Nguyên sang một bên, nghi ngờ: “Trần huynh, huynh quen biết với Sở tiên tử?”
Tào Uyển Nhu cũng nhẹ giọng hỏi Sở Ninh Lan: “Sở tiên tử nhận biết vị kia sư đệ?”
Nàng là thật bất ngờ.

Sở Ninh Lan đến Thái Linh học viện bất quá mới mấy ngày, nhanh như vậy liền có người quen? Điều này không hợp thói thường nha, không giống cách cư xử của nàng.

Bất quá, Tào Uyển Nhu len lén đánh giá Trần Nguyên.

Tam phẩm tầng hai.

Tân sinh mà đạt được như vậy tu vi, quả thực không tầm thường.
Mà đáp lại câu hỏi của hai người bọn họ… Trần Nguyên lắc đầu, Sở Ninh Lan gật đầu.
“Như vậy là sao?” Lưu Thái Hòa nghi ngờ.
“Cũng không tính là quen biết.” Trần Nguyên nói.

Thế rồi, hắn đem chuyện gặp được Sở Ninh Lan một lượt kể lại cho đối phương.

Giao tình giữa hai người chỉ tính là sơ gặp, coi như là biết mặt, nhưng còn xa chưa đến độ quen thuộc.
Lưu Thái Hòa gật đầu xem như đã hiểu.

Đối với sự gia nhập của Sở Ninh Lan, Tào Uyển Nhu cùng Triệu Thanh Thanh, không có một ai phản đối.

Cấp bậc nhận vật này, so với bọn hắn mấy tên tân sinh có hàm lượng nhiều lắm, bọn hắn ngày thường cầu còn không đến, hiện tại sao dám chối từ?
Cũng không biết có phải hay không bởi sự gia nhập của ba vị sư tỷ, giao lưu hội trở nên sôi động hẳn lên.

Rất nhiều vị thiên kiêu lại một lần nữa đứng lên, trình bày lại tâm đắc tu hành, pháp thuật, đạo thuật, võ kỹ của bản thân, so với lần trình bày trước đó còn kỹ lưỡng, sâu sắc hơn nhiều.

Sở Ninh Lan, Tào Uyển Nhu cùng Triệu Thanh Thanh cũng không tàng tư.

Ba vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, với tư cách là người đi trước, đều hào phóng chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, lại sẵn sàng chỉ ra khuyết điểm của đám tân sinh.

Những tân sinh nhận được chỉ dạy của bọn họ đều cảm kích không thôi, thu hoạch không nhỏ chút nào.

Duy nhất để cho đám người tiếc nuối là cảnh giới của ba người Sở Ninh Lan có cao một chút, thấp nhất đều đã tiếp cận Tam phẩm hậu kỳ, thời gian tu hành càng là nhiều gấp mấy lần nhóm tân sinh, bọn hắn chia sẻ tâm đắc tu hành, không phải ai cũng có thể theo kịp.

Ngược lại chỉ có mấy vị tân sinh niên kỷ lớn một chút, đã bước vào Tam phẩm là có thu hoạch lớn.
Trong suốt quá trình này, Sở Ninh Lan vị trí tọa hạ ngay sát bên Trần Nguyên, đồng thời, nàng luôn luôn có khuynh hướng thỉnh giáo hắn tu hành cảm ngộ.

Điều này để cho rất nhiều người ghé mắt nhìn xem, trong lòng nồng nặc hâm mộ.

Có mấy người không ưa thích đạt được mỹ nhân tuyệt sắc hướng về?
Bất quá, bọn hắn có thể hiểu.

Trước không nói hai người từng gặp qua, bản thân Trần Nguyên niên kỷ thấp, nhưng tu vi không kém chút nào, thiên tư so với Sở Ninh Lan e rằng còn mạnh hơn một mảng lớn.

Đây có thể coi là thiên tài hấp dẫn lẫn nhau đi.
Chỉ có Tào Uyển Nhu cùng Triệu Thanh Thanh khi biết Trần Nguyên niên kỷ chưa tròn hai mươi, tu vi đã vào Tam phẩm tầng hai, các nàng đều kinh hãi không thôi.

Trước đó các nàng từng nghe lời đồn, tân sinh năm nay ra mấy tên yêu nghiệt.

Chỉ là dạng này lời đồn, lần chiêu sinh nào cũng xuất hiện, bản thân các nàng là đệ tử thân truyền, ở đâu ra nhiều thời gian như vậy đi chứng thực dạng này đồn thổi.
Có thể các nàng nghĩ không ra, hắn so với lời đồn còn kinh khủng hơn.

Cấp bậc này yêu nghiệt, các nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sở Ninh Lan từ đầu đến cuối không để tâm người khác nghĩ gì.

Ấn tượng của nàng đối với Trần Nguyên không tệ.

Hắn khiến cho nàng phải chú ý.

Nhưng càng quan trọng hơn, lời hắn nói ẩn chứa rất nhiều cảm ngộ, thậm chí so với Tào Uyển Nhu còn huyền ảo hơn nhiều lắm, đối với việc tu hành của nàng cực kỳ có ích.
Không có cách, bản thân Trần Nguyên gia tăng tu vi bằng cách cảm ngộ, cảm ngộ thiên địa, cảm ngộ vô số kinh thư, cảm ngộ qua cả sự vật, hiện tượng và sinh linh.

Tu vi thực sự của hắn cao hơn đám người ở đây nhiều lắm, hắn chỉ tùy ý lộ ra một chút, đối với nhóm người cũng vô cùng có lợi.


Trước đó nhóm người Lưu Thái Hòa không có phát giác, chẳng qua là bọn hắn đạo hạnh chưa đủ mà thôi.

Sở Ninh Lan ngộ tính cao hơn bọn hắn qua nhiều, tu vi cũng dẫn trước một mảng lớn, tự nhiên nhìn ra đồ vật cũng khác biệt.
Quá trình giao lưu tiếp tục kéo dài một canh giờ nữa.

Khi cảm thấy mọi người đều có thu hoạch, gương mặt tràn đầy thỏa mãn, Lưu Thái Hòa mới nói: “Thời gian không sai biệt lắm.

Giao lưu hội đến đây là dừng.

Nếu như các vị sư tỷ, các vị đạo hữu, tiên tử vẫn còn thắc mắc muốn giải đáp, có thể đợi ngày sau có cơ hội hoặc trực tiếp liên hệ người tương ứng.”
Dừng tạm, ánh mắt hắn quét qua một vòng: “Thời gian còn lại cho đến trước khi mặt trời lặn không nhiều, là thời điểm trao đổi hội mở ra.”
Những người không có ý kiến gì.
Cái gọi là trao đổi hội, ý nghĩa như tên gọi, từng người sẽ mang ra bảo vật của mình, đưa ra yêu cầu bảo vật muốn trao đổi.

Nếu đạt được sự đồng thuận của hai bên thì cuộc trao đổi diễn ra.

Tất cả mọi người sắc mặt như thường, dường như đã dự liệu trước điều này.

Một số người đã bắt đầu rục rịch, ngón tay sờ lên nhẫn trữ vật, dường như lúc nào cũng sẵn sàng đi lên.
Trên thực tế, trao đổi hội là tập tục phổ biến trong giới tu sĩ.

Đặc biệt là những cuộc giao lưu chừng hai, ba mươi người trở xuống, một cuộc trao đổi hội gần như chắc chắn sẽ được tổ chức tại sau cùng.
Đừng nên nhìn những vị thiên kiêu có mặt ở đây xuất thân bất phàm, tài nguyên đầy đủ mà cho rằng bọn hắn không mặn mà gì với những dịp trao đổi hội như thế này.

Đành rằng bọn hắn nhận được tài nguyên tu luyện sung túc, thế nhưng đó chưa nhất định là những tài nguyên phù hợp cùng tốt nhất dành cho bọn hắn.
Tựa như Hỏa Linh Vân, thân phụ Hỏa Linh thể, nàng cần là Hỏa thuộc tính tài nguyên, bao quát cả đan dược, pháp khí,...!Cho dù gia gia nàng có là Thái Linh học viện đạo sư, Ngũ phẩm Chân nhân uy tín lâu năm, cũng không thể toàn bộ cung cấp danh ngạch tài nguyên của nàng đều là Hỏa thuộc tính được.

Trao đổi hội là cơ hội để nàng chuyển đội Thủy thuộc tính, Kim thuộc tính,...!các loại tài nguyên, vật liệu về đúng thuộc tính nàng cần.
Thực tế mà nói, càng là thân phận, địa vị cao như các thiên kiêu, bọn hắn càng trông chờ trao đổi hội.

Nguyên nhân là vì bọn hắn năm trong tay tài nguyên nhiều lắm, hơn nữa thế lực sau lưng bao quát tông môn, gia tộc càng có sức ảnh hưởng lớn.

Mượn nhờ lực lượng của những cỗ thế lực này, bọn hắn càng dễ tìm đến vật mình cần.
Trao đổi hội với tán tu? Chính bọn hắn cảm thấy đối phương xuất không ra nổi vật bọn hắn muốn.

Lãng phí thời gian.
“Tốt.

Trao đổi hội đến từ ta bắt đầu đi.” Một vị thiên kiêu tuổi trẻ, tu vi là Nhị phẩm tầng tám bước lên phía trước.

Hắn lấy ra một bình ngọc, bé như nắm tay, đặt lên chiếc bàn không biết từ lúc nào được kê tại chính giữa gian phòng.
Hắn lên tiếng: “Chư vị, đây là Thanh Linh tửu, một loại Tam phẩm Linh tửu, chưng cất từ Tam giai Linh thủy, kết hợp với Tam giai Linh mễ cùng sáu mươi bảy loại dược tài phụ trợ khác, phục dụng có tác dụng gia tăng linh lực, thúc đẩy tăng trưởng tu vi.

Đối với Tam phẩm Đại tu sĩ cũng là vật đại bổ.

Trong bình ngọc này có chứa mười cân Thanh Linh tửu.

Tại hạ muốn trao đổi lấy ba kiện Tam phẩm phòng ngự pháp khí thuộc tính Mộc, Kim hoặc Thổ.”
Tam phẩm Linh tửu, thứ này đặt trên thị trường giá trị đúng là trên trời.

Hơn nữa, không giống đan dược, ẩn chứa bảy phần dược, ba phần độc, Linh tửu linh lực thấm nhuần vào cơ thể một cách tự nhiên hơn, ôn hòa hơn và không lưu lại bất kỳ tác dụng phụ nào.

Chỉ là quá trình này chậm rãi cùng hao phí linh lực trong khi chuyển hóa nhiều hơn đan dược mà thôi.
Trần Nguyên liếc nhìn qua, tâm không động lấy một cái.

Thứ này đối với hắn vô dụng.

Hắn tu luyện không dựa vào hấp thu linh khí, linh lực, dược vật.


Đây cũng là hắn bất đắc dĩ cùng buồn bực.
Lại qua mười hơi thở thời gian, cuối cùng Thanh Linh tửu được Sở Ninh Lan lấy đi.

Nàng bước vào Tam phẩm tầng sáu không lâu.

Mười cân Thanh Linh tửu đầy đủ nàng triệt để ổn định tại cảnh giới này.
Trần Nguyên nhìn đây hết thảy, âm thầm cảm thán nàng giàu có.

Tại Viên Minh thành, hắn tiếp xúc với tu sĩ phổ thông nhiều.

Một vị tu sĩ phổ thông nhiều lắm chỉ có thể lấy chừng một, hai kiện pháp khí cùng giai với tu vi; đâu giống như Sở Ninh Lan, một lần xuất ra ba kiện Trung đẳng pháp khí cùng giai mà mí mắt chẳng thèm nhảy một cái, biểu cảm hờ hững như ném đi ba cục gạch.
Kế đến lại có lần lượt thiên kiêu tiến lên phía trước lấy ra đồ vật trao đổi.

Đan dược cũng có, pháp khí cũng có, phù lục cũng có, trận pháp cũng có, thậm chí càng nhiều hơn là vật liệu luyện khí, dược liệu thô hay vật liệu săn giết được từ trên thân hung thú.

Mặc dù người tham gia quá nửa đều là Nhị phẩm hậu kỳ tu vi, nhưng đồ vật bọn hắn lấy ra đều thuộc về Tam phẩm vật liệu, thậm chí còn có Tứ phẩm.

Có thể thấy, hàm lượng của cuộc trao đổi hội này so sánh với phổ thông trao đổi hội cao hơn nhiều lắm.
Lúc này Thượng Quan Hà Dung đi lên: “Da của Tứ phẩm hậu kỳ Kim Sa Ngạc, có thể luyện chế Thượng đẳng Tứ phẩm phòng ngự pháp khí.

Tại hạ muốn đổi lấy Tứ phẩm Linh Thủy, Linh Dược hoặc Tứ phẩm đan dược trợ giúp tăng cao tu vi.”
Quả không hổ danh là Đại Khí Vận giả, một lần xuất thủ chính là khí chó chúng người chấn kinh.

Thượng phẩm Tứ phẩm vật liệu, cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân muốn giao dịch cũng phải cân nhắc thật lâu, Tứ phẩm thế gia muốn lấy được vật này, chắc chắn hao tổn tâm tư không nhỏ.

Nàng chỉ có Nhị phẩm hậu kỳ tu vi, có thể lấy được ra, quá không tầm thường.

Một cử động này của nàng để cho rất nhiều người kinh ngạc.
Cuộc trao đổi này không sôi nổi.

Bọn hắn xuất thân dù cao, nhưng không phải có thể lấy ra vật ở Thượng đẳng Tứ phẩm.

Số người thỏa mãn điều kiện này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Sau cùng vẫn là Tào Uyển Nhu sử dụng một bình Thiên Linh đan đổi đi.
Thiên Linh đan là thượng đẳng Tứ phẩm đan dược, thích hợp cho Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ phục dụng.

Mặc dù dược lực của nó kém quá xa Thập Niên đan, thế nhưng có thể phục dụng nhiều lần.

Một bình mười viên Thiên Linh đan đầy đủ cho Thượng Quan Hà Dung tu vi tăng trưởng một đoạn dài.

Cùng với Bồi Nguyên đan nàng nhận được trước đó ở vòng khảo thí thứ nhất, bước vào Nhị phẩm tầng chín đối với nàng mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc này, Hỏa Linh Vân bước lên phía trước.

Nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một mai lệnh bài bé như lòng bàn tay, màu tím than, mặt ngoài có ánh kim, bên trên khắc nổi ba chữ chói lọi: Tàng Kinh các.
“Tử Kim lệnh bài.” Không biết là ai đó trong đám thiên kiêu hô lớn, giọng nói thất thanh, giống như không khống chế được tâm tình của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện