Lời Linh Khê tiên tử vừa nói ra, đám người Sơ Ninh Lan cùng Lưu Thái Hòa giật nảy mình.

Một bên khác, Trần Nguyên có phần bất ngờ, không theo kịp tiết tấu của những người này.

Chẳng phải nói, nữ tử thế giới này vô cùng thận trọng sao? Thế nào mấy nữ nhân này, trước không e dè chút nào, ánh mắt trực câu đánh giá hắn, sau thì không câu nệ người ngoài, mở ra trò đùa như vậy.

Đổi lại Trái Đất hiện đại, chút lời nói này không có gì.

Thế nhưng tại đây, quả thật có chút đi quá xa.
Chỉ có Lữ Như Yên là gương mặt vẫn như cũ đỏ bừng, nối hừng hực, ánh mắt phiêu hốt, gương mặt cúi xuống đất, không dám nhìn quanh, chỉ có chốc lát lại len lén liếc nhìn đi đâu đó.

Lời này… có thể để nàng trả lời như thế nào?
Nói có đi.

Nữ nhân người ta cũng muốn thận trọng một chút.
Nói không đi.

Nàng cảm thấy không ổn lắm.
Bất đắc dĩ, nàng đáp lại bằng giọng nói mềm yếu, vô lực, nhỏ như muỗi kêu: “Linh Khê sư tỷ, tỷ… tỷ đừng nói lung tung.”
Linh Khê tiên tử nghe vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.

Biểu cảm của nàng lúc này là minh chứng hoàn hảo nhất cho câu được thế lấn tới, hay thừa người bệnh, đòi mạng người.

Lunh Khê tiên tử che miệng, cười khẽ: “Thật xin lỗi, Lữ sư muội.

Là sư tỷ ánh mắt gần đây không được tốt.

Nguyên lai, vị công tử này không phải là người mà sư muội ngày nhớ đêm mong.”
Lữ Như Yên nghe vậy, tỏ ra gấp gáp hơn, vội nói lớn: “Không… không phải.”
Sau đó, nàng phát hiện ra mình thất thố, ánh mắt xấu hổ đảo xung quanh một vòng, thấp giọng nói ra: “Linh Khê sư tỷ, tỷ đừng nói nữa.”
Vân Nguyệt tiên tử cũng cảm thấy không sai biệt lắm, là lúc nên đóng vai người tốt bèn đứng ra: “Được rồi, Linh Khê, đứng nói nữa.


Không cần trêu chọc sư muội.”
Linh Khê tiên tử biết đã đến giới hạn, miệng đáp ứng đầy tiếc nuối: “Tốt, tốt, tốt.” Đồng thời, nàng sâu kín lườm vị tỷ muội tốt này của mình.

Đã nói trước, cùng nhau một chỗ trêu ghẹo sư muội đâu, cuối cùng lại trở thành một mình nàng đóng vai phản diện.
Hi Lam tiên tử không để ý đến hai vị đồng môn, trực tiếp một bộ đứng đắn, chững chạc, đối với Lữ Như Yên nói ra: “Lữ sư muội, còn không giới thiệu chúng ta những vị bằng hữu này.”
Lữ Như Yên lúc này mới từ trong hoảng hốt hồi phục trở lại.

Nàng gấp gáp, như muốn thật nhanh quên đi cái chủ đề xấu hổ đằng trước, nói ra: “A, vâng, vâng.

Ba vị sư tỷ, vị này chính là Trần Nguyên Trần công tử mà trước đây sư muội đã từng đề cập đến.” Nói rồi, nàng một tay khẽ kéo ống tay áo Trần Nguyên.

Một cử động nhỏ nhưng để lộ ra sự thân mật không khoảng cách giữa hai người.

Hi Lam ba vị tiên tử tu vi là bực nào? Một động tác nhỏ như thế không qua nổi mắt bọn họ.

mà ba người chứng kiến điều này, con mắt không khỏi sáng lên, ý cưới trên mặt lại càng nồng đậm.
Lữ Như Yên tinh thần không ổn định, không để ý đến chi tiết ấy.

Nàng tiếp tục chỉ vào đám người Sơ Ninh Lan, nói ra: “Đây là Sơ Ninh Lan Sơ đạo hữu, Lưu Thái Hòa Lưu đạo hữu,...!Các vị đạo hữu đều là bằng hữu của Trần công tử, là tân sinh năm nay đến từ Tô Châu.”
Kết thúc, nàng một lần nữa đối với Trần Nguyên cùng đám người làm một phen giới thiệu: “Trần công tử,các vị, vị này chính là Hi Lam sư tỷ, bên cạnh nàng vị cao hơn một chút là Vân Nguyệt sư tỷ, cuối cùng là Linh Khê sư tỷ.

Ba vị sư tỷ đều là người của Nguyệt Vũ phong, ngày bình thường chiếu cố Như Yên rất tốt.”
Trần Nguyên nghe vậy, đối với ba vị Nguyệt Vũ phong tiên tử chắp tay: “Trần Nguyên gặp qua ba vị sư tỷ.”
Những người khác nhanh chóng theo sau: “Sư đệ/sư muội gặp qua ba vị sư tỷ.”
Mà Hi Lam ba vị tiên tử đoan trang, nhã nhặn đáp lại: “Gặp qua các sư đệ, sư muội.”
Đám người Trần Nguyên và Hi Lam tiên tử mặc dù không thuộc cùng một phong, thế nhưng đều là người thuộc học viện.

Hơn nữa, đối phương gia nhập học viện trước bọn hắn lâu lắm, tu vi cũng sắp đột phá Tam phẩm, thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, bọn hắn gọi một tiếng sư tỷ cũng là nên.
Riêng Trần Nguyên, bởi vì đối phương chiếu cố lấy Lữ Như Yên trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa các nàng cũng một mực rất tốt, hắn đối với Hi Lam ba vị tiên tử có rất lớn hảo cảm.
Hai nhóm người tiếp tục trải qua một phen chào hỏi khách sáo, từ đó làm rõ tình hình của nhau.

Bất quá, đám người Hi Lam tiên tử một mực dành sự chú ý của các nàng vào Trần Nguyên, trọng tâm cũng luôn đặt trên người hắn.

Từ đầu đến cuối, loại kia ánh mắt dò xét mà không kiêng kỵ chút nào để cho Trần Nguyên có chút mất tự nhiên.

Hắn có cảm giác, bản thân tựa như bản thân đang bị cha mẹ vợ đánh giá như người ta vẫn đồn thổi tại thế giới trước.
Quả nhiên, Linh Khê tiên tử một lần nữa vuốt cằm, đối với Trần Nguyên nói ra: “Không tệ, không tệ.

Niên kỷ nhẹ nhàng, khí chất ôn hòa, dáng tuấn tú, ngược lại là xứng với Lữ sư muội nhà chúng ta.

Trước đó nghe Lữ sư muội đề cập qua, ta còn giữ thái độ nghi ngờ, nhưng bây giờ muốn không tin cũng không được.”
Lữ Như Yên nghe vậy đỏ bừng mặt, thế nhưng lại chưa nói gì.

Thậm chí, nàng không nhận ra, khóe miệng của nàng đã hơi vểnh lên từ lúc nào.
Vân Nguyệt tiên tử cũng tiếp lời: “Không sai, tuổi còn trẻ mà tu vi đã là Tam phẩm tầng hai.

Thiên phú của vị Trần công tử so với chúng ta những lão bà này nhưng là mạnh hơn nhiều lắm.”
Mọi người nghe lời của nàng mà khóe miệng không khỏi giật một cái.

Nàng tu vi là Tam phẩm tầng tám, niên kỷ chí ít cũng là tám, chín mươi tuổi.

Tuổi tác này đặt tại phàm nhân quả thực là cao vô cùng, xưng là lão bà cũng không sai.
Có thể, nàng là Tam phẩm Đại tu sĩ, lại còn là Tam phẩm hậu kỳ, qua không được hai mươi, ba mươi năm liền tấn thăng Tứ phẩm Thượng nhân; bất kể là tuổi tác hay dung mạo của nàng đều có thể dùng thiếu nữ để hình dung.

Nàng tự nhận lão bà, thấy thế nào cũng không hợp.
Hi Lam tiên tử lại không để ý đến điều này, gật đầu tán đồng: “Trước đó, ta gặp qua Lữ sư muội mười chín tuổi có thừa thành công tấn thăng Tam phẩm, thành tựu Đại tu sĩ.

Ta khi đó đã đầy đủ chấn kinh, không nghĩ ra trên đời này còn có loại yêu nghiệt trong yêu nghiệt như vậy.

Ta đã thầm nghĩ, loại nam nhân nào có thể xứng với nàng.

Bất quá hiện tại xem ra, nam nhân của sư muội còn so với bản thân nàng kinh khủng hơn nhiều.”
Lữ Như Yên nghe ba vị sư tỷ tán thưởng Trần Nguyên, trong nội tâm không nhìn được vui vẻ.


Bất quá, cái gì là nam nhân của nàng? Lời như thế này nàng là làm sao có thể nói ra miệng?
“Sư tỷ.” Lữ Như Yên khẽ gắt, gương mặt đỏ bừng như ánh trời chiều, xấu hổ chiếm đầy tâm trí khiến nàng không dám nhìn quanh.
“Tốt.

Tốt.

Ta không nói nữa.’ Hi Lam tiên tử bất đắc dĩ dỗ dành.
Sơ Ninh Lan cùng Lưu Thái Hòa ngược lại không để ý đến Lữ Như Yên xấu hổ.

Tình ý của nàng đối với Trần Nguyên một mực rõ như ban ngày.

Chỉ cần người không phải đầu gỗ đều có thể nhận ra.
Bất quá…
Mười chín tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ?
Cả Sơ Ninh Lan và Lưu Thái Hòa đều dùng ánh mắt kinh dị không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lữ Như Yên.

Bọn hắn trước đó một mực không có chú ý tới tu vi của nàng.

Thứ nhất là bởi dung mạo của nàng quá lóa mắt, khiến cho người ta vô ý thức quên đi hết thảy những thứ khác.

Thứ hai là vì nàng mang lên pháp khí hay sử dụng bí pháp che giấu tu vi; không ai nhìn rõ tu vi của nàng; bọn hắn lại càng không tin trước mặt bọn hắn là dạng yêu nghiệt trong yêu nghiệt; dạng thiên tài khủng bố như thế, từ bao giờ không đáng tiền như vậy?
Đám người Lưu Thái Hòa còn dễ dàng tiếp nhận một chút.

Bọn hắn dù thiên phú tu luyện xuất chúng, nhưng không phải đỉnh tiêm nhất loại kia, gặp phải yêu nghiệt trong yêu nghiệt tu luyện, bọn hắn còn có thể cảm thán: Thế giới quả nhiên là rộng lớn.
Mà thâm thụ đả kích lớn nhất, không ai sánh bằng Sơ Ninh Lan.

Nàng từ nhỏ đến lớn đều mang trên mình danh hiệu tuyệt thế thiên tài, tư chất tu luyện không ai sánh bằng, là thiên kiêu mạnh nhất mấy nghìn năm qua của Sơ gia.

Có thể mấy tháng này, nàng hết lần này đến lần khác chứng kiến dạng thiên tài khủng bố vượt qua lẽ thường xuất thế.

Sự kiêu ngạo nàng giấu tại sâu trong nội tâm, từ lâu đã bị đánh tan thành mảnh vụn.
Vân Nguyệt tiên tử dường như nhớ ra cái gì, lúc này nói ra: “Nhắc đến yêu nghiệt tu luyện, giữa các tân sinh mấy ngày gần đây lưu truyền một lời đồn.”
“Lời đồn?” Những người khác nghe vậy liền nhấc lên hứng thú.

Chỉ riêng Lưu Thái Hòa, ánh mắt sáng lên, có lẽ nghĩ đến cùng một chỗ với Vân Nguyệt tiên tử.

Hắn không khỏi hỏi: “Vân Nguyệt sư tỷ thế nhưng là nói đến lời đồn ‘Tân sinh tứ đại quái vật?’”
Linh Khê tiên tử khẽ nhíu mày, phàn nàn nói: “Tân sinh tứ đại quái vật? Sao mà dùng từ khó nghe như vậy?”
“Khó nghe là khó nghe.” Vân Nguyệt tiên tử lắc đầu: “Thế nhưng thiên phú tu luyện của bọn hắn kinh khủng là không thể tưởng tượng được, đến mức bọn hắn không thể coi là con người nữa, xưng là quái vật cũng không có gì quá đáng.

Có đạo sư từng nói, bốn kẻ này chính là hắn tại Thái Linh nội viện vạn năm đến nay cũng chưa từng gặp qua như thế thiên tư...”
Nói rồi, giọng nói của nàng bỗng im bặt, ánh mắt vô ý thức rơi xuống trên người Trần Nguyên.

Mọi người cũng theo bản năng nhìn lại.

Vân Nguyệt tiên tử lúc này mới yếu ớt nói ra: “Ta nhớ ra… Trần sư đệ… tựa hồ… cũng là một trong số đó.”
“Trần sư đệ là một trong tứ đại quái vật?” Hi Lam tiên tử kinh ngạc: “Cái này tứ đại quái vật lại là như thế nào?”
Không chỉ là nàng, những người khác cũng sở hữu hứng thú thật lớn.

Đám người Sơ Ninh Lan đến nội viện chưa lâu, tiếp xúc với tân sinh từ các châu khác chưa nhiều, tự nhiên là tò mò nổi lên.

Mà Lữ Như Yên hiếu kỳ, đơn thuần vì Trần Nguyên cũng bị xếp vào trong đó.

Vân Nguyệt tiên tử chậm rãi giải thích: “Tân sinh tứ đại quái vật là để ám chỉ nhóm tân sinh năm nay có bốn vị sư đệ, sư muội tư chất tu luyện tuyệt luân, trước nay chưa từng có.

Nghe nói, bốn người này nhập học, đến từ ba châu mạnh nhất, Đông Châu, Tô Châu cùng Giao Châu.”
Ngừng tạm, Vân Nguyệt tiên tử cố ý để bọn hắn tiêu hóa tin tức mới nói tiếp: “Đông Châu vị tiên tử kia, niên kỷ của nàng tại chỉ vừa mới tiếp cận ba mươi, thế nhưng tu vi đã là Tam phẩm tầng bốn.

Lần này tại Đông Châu khảo thí, bất luận là thực lực, tu vi vẫn là năng lực lực, nàng đều một đường nghiền ép, hoàn hảo áp chế một đầu, để cho toàn bộ mấy trăm vị thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ của Đông Châu không ngóc đầu lên được.”
Đám người nghe đến đây chấn kinh.

Đông Châu lại không phải những châu hạng bét như Thanh Châu, Kinh Châu.


Đông Châu, bất kể là thực lực, truyền thừa hay tài nguyên đều thuộc về hạng nhất Nam Hoàng vực, không hề kém hơn Tô Châu, thiên tài tại đó xuất hiện lớp lớp.

Để hoành ép bọn hắn một đầu, từ trước đến nay, điều này chưa từng xuất hiện.
Vân Nguyệt tiên tử lại nói tiếp: “Kế đến là Tô Châu, nghe nói xuất hiện hai vị thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ mà tu vi cao thâm không hợp thói thường.

Tại trong nội viện khảo thí cũng là tỏa sáng quang mang, che lấp đi vô số thiên kiêu.

Thật không nghĩ tới, ta ngày hôm nay có thể gặp trong số đó một vị.

Trần sư đệ niên kỷ vừa tròn hai mươi, tu vi đã là Tam phẩm tầng hai.

Nếu như không tận mắt chứng kiến, ta thật sự không dám tin tưởng.”
Trần Nguyên nghe vậy hơi bất ngờ.

Hắn cho rằng bản thân tại nội viện khảo thí không quá chói mắt mới đúng chứ.

Ba vòng khảo thí, không một vòng nào hắn lấy vị trí thứ nhất; thậm chí ngoại trừ vòng thứ ba, hắn còn không lấy vị trí thứ hai.

Vòng thứ hai hắn càng là biểu hiện thường thường không có gì lạ.
Hắn tại tâm niệm cho rằng, bản thân biểu hiện vô cùng phù hợp với tu vi hiện tại.

Tỏ ra yếu thế hơn một chút, ấy lại bại lộ bản thân quá nhả rãnh.
Trần Nguyên thật không nghĩ tới, bản thân bên ngoài còn lời đồn đoán về hắn nhiều như vậy.
Vân Nguyệt tiên tử không để ý tới hắn, nói tiếp: “Nghe nói, Tô Châu còn ra một vị yêu nghiệt trong yêu nghiệt khác.

Hắn niên kỷ vừa vặn hai mươi lăm, tu vi cũng đã là Tam phẩm tầng ba.” Nói xong, nàng nhìn về đám người Lưu Thái Hòa, dò hỏi: “Không biết điều này có là sự thật?”
Lưu Thái Hòa gật đầu khẳng định: “Vân Nguyệt sư tỷ nghe được lời nói hoàn toàn chính xác.

Công Tôn huynh chính là năm nay tại Tô Châu nội viện khảo thí đứng hàng thứ nhất.

Hắn hai mươi lăm tuổi, tu vi đứng hàng Tam phẩm tầng ba hoàn toàn là sự thật.

Thậm chí, một vài vị đạo sư còn tiết lộ, Công Tôn huynh tại khi khảo thí còn giữ lại một tay.Thực lực chân chính của hắn, dù có giao đấu với Tam phẩm tầng sáu cũng không rơi vào thế hạ phong.”
Nói xong, hắn còn khe khẽ liếc mắt tới Trần Nguyên.

Rất hiển nhiên, các đạo sư cũng nói lời tương tự với kẻ này.
Vân Nguyệt tiên tử nghe vậy, gật đầu: “Như vậy xem ra, lời đồn là có căn cứ.

Bất quá, vị quái vật cuối cùng mới là thứ khó tin nhất.

Nàng được gọi là Giao Châu yêu nghiệt.

Trên thân luôn luôn mặc một chiếc váy đỏ như máu.

Dung nhan của nàng, vóc dáng của nàng, thậm chí là cả khí chất của nàng đều vô cùng phổ thông, thuộc về dạng người ta chỉ cần không để ý là sẽ quên mất loại kia.

Bất quá, để cho người ta cảm giác quái dị là không một ai, thậm chí là cả tu sĩ tiền bối dám trực diện đối mặt với ánh mắt của nàng.

Bởi vậy, còn có người xưng hô nàng là Giao Châu Yêu nữ.
Còn về thiên phú của nàng nha.

Nghe nói, nàng niên kỷ năm nay xấp xỉ hai mươi; tu vi của nàng đã là… Tam phẩm tầng năm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện