Luyện Thần phong, bản thân là sơn phong mới mở, địa vị của nó tại Thái Linh nội viện lúc này là không cao, nội tình là không có, phân lượng cũng không lớn.

Cho dù xung quanh tòa sơn phong này không thiếu lời đồn đoán, nghi vấn cùng sự bàn tán; thế nhưng, thân phận là thân phận, không phải chỉ bằng một hai lời nói là có thể giúp một sơn phong đặt vững gót chân.

Lấy địa vị của Luyện Thần phong hiện tại, bệ đá chiêu sinh của nó chỉ có thể tọa lạc tại phần rìa của quảng trường, cách xa những tòa sơn phong nổi danh khác, đánh đồng cũng những tòa sơn phong đã xuống dốc.
Cho dù là vậy, Luyện Thần phong bệ đá lúc này cũng có thật không ít tân sinh vây quanh.

Ba vòng trong, ba vòng ngoài, những người này nghị luận sôi nổi, náo nhiệt không ngừng, bầu không khí tưng bừng phấn khởi chẳng kém gì Thập Đại sơn phong.

Đến nỗi những tòa sơn phong nhỏ yếu khác lưu lạc tại xung quanh, giờ khắc này đã vắng tanh vắng ngắt, không còn có bao nhiêu người để ý đến bọn họ.

Điều này làm cho hạch tâm đệ tử của những tòa tiểu phong vừa uất ức, vừa tức giận bất bình lại bất đắc dĩ không thôi.

Không có cách, Thần Luyện phong gần đây danh tiếng vang xa lắm.

Ai nói bọn hắn đưa ra đãi ngộ vượt quy cách, phá vỡ lẽ thường như vậy đâu.

Thậm chí ngay cả bọn hắn những tên cựu sinh này còn nhìn mà thèm đỏ mắt, nói gì đến các tân sinh mới chân ướt chân ráo bước vào học viện.

Hơn nữa, Thần Luyện phong cử động, chắc chắn là có cao tầng của học viện ngầm thừa nhận, bọn hắn những tên học sinh này, tu vi chỉ vẻn vẹn Tam phẩm, còn có thể làm được gì?
Trần Nguyên cũng Lữ Như Yên sóng vai mà đi.

Khi đến nơi, quang cảnh tân sinh đông nườm nượp vây quanh bệ đá để cho hai người kinh ngạc không ngớt.

Mức độ tấp nập này, ngay cả Nguyệt Vũ phong cũng không sánh bằng.

Nếu như chăm chú nhìn kỹ, bọn hắn sẽ còn phát giác, trong nhóm tân sinh kia lại có không ít thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất, tại nơi xuất thân cũng là nổi tiếng thiên kiêu một phương, thụ người người ngưỡng mộ.
Trần Nguyên lại nhìn lên phía trên bệ đá.

Trên đó chỉ có hai người, một nam một nữ, thân mang phục sức của hạch tâm đệ tử, áo bào màu lam, trước ngực có tiêu ký màu đỏ sẫm của một vầng mặt trăng khuyết nằm trọn vẹn bên trong một chiếc lô, tựa như đang bị luyện hóa.

Không khó để đoán ra, đây chính là biểu tượng của Thần Luyện phong.
Để Trần Nguyên ngạc nhiên là, hai vị hạch tâm đệ tử trên bệ đá thật trẻ tuổi, cốt linh chỉ khoảng chừng hai mươi lăm.


Có thể, tu vi của bọn hắn đều đã bước vào Tam phẩm.

Nhìn thế nào cũng thấy, hai người này đều là thiên tài tu luyện hiếm có.
Trần Nguyên vốn còn có băn khoăn, không biết Luyện Thần phong tuyển chọn đệ tử như thế nào.

Thật rõ ràng, có thể cho ra đặc quyền nhiều đến như vậy, vị kia Hạo Nguyệt Chân quân không thể bất cứ người nào cũng lấy.

Đúng lúc, có một vị tân sinh tuổi trẻ bước lên phía trước, thay hắn hỏi thăm: “Vị sư huynh, sư tỷ này.

Cho sư đệ hỏi, phải làm như thế nào mới có thể gia nhập vào Luyện Thần phong.”
Vị nam tử này mặc áo bào màu trắng, phong thái đường đường chính chính, khí chất tuấn dật, ngoại hình tuấn lãng, biểu cảm trấn định tự nhiên, tại sâu trong ánh mắt còn có cỗ tự tin nhàn nhạt vô hình toát ra để cho người ta vì đó kính nể ba phần.

Xem như thế nào, hắn cũng là một vị công tử xuất thân không tầm thường, thân tại vị trí cao đã quen.
Bất quá, hắn là có tiền vốn tự tin.

Niên kỷ của hắn năm nay mới vào hai mươi ba, tu vi đã là Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong, qua không được mấy tháng liền có thể tấn cấp Nhị phẩm tầng tám.

Không kể hắn xuất thân từ Vân Châu, cho dù đặt tại Tô Châu, Đông Châu hay Giao Châu ba cái châu mạnh nhất, hắn cũng được coi là tuổi trẻ tuấn kiệt.
Tuy nhiên, để cho hắn cùng mấy trăm tên tân sinh tại đây ngoài ý muốn là vị nữ tử đẹp khuynh quốc khuynh thành đứng tại trên bệ đá chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua hắn một lần, sau đó liền rời mắt đi, không thèm phản ứng hắn nữa.

Thậm chí là đáp cũng không đáp lại một câu.
Phản ứng này của nàng lập tức để mọi người mở rộng tầm mắt.

Nam tử vừa đặt câu hỏi cũng là có chút danh tiếng, tại trong giới tân sinh có chút người quen, nay đứng trước chỗ đông người bị mất mắt như vậy, hắn tâm tình tự nhiên là tức giận bất bình.

Tuy nhiên, hắn chung quy là xuất thân thế gia, gia giáo có thừa, tự thân điều dưỡng không tệ.

Hít thật sâu một hơi, hắn nén cỗ lửa giận trong lòng, không nhìn nữ tử, đối với vị nam tử chắp tay hỏi: “Sư đệ Viên Minh Thành, dám hỏi sư huynh,như thế nào mới có thể gia nhập Thần Luyện phong.”
Vị nam tử trên bệ đá vẻ ngoài vốn là trẻ tuổi, sống lưng thẳng tắp, gương mặt biểu cảm ôn hòa, nho nhẵn lễ độ, rất thắng được hảo cảm của người khác.

Hắn cười, đối với Viên Minh Thành nói ra: “Viên huynh xin thứ lỗi, vị này Thanh Uyển tiên tử tính cách vốn chính là lạnh lùng, không dễ giao hảo như vậy.

Nàng thật ra không có ý xấu, mong Viên huynh bỏ quá cho.”
Viên Minh Thành cũng khoát tay, lắc đầu: “Không dám, không dám.” Hắn dù nói như thế, nhưng người tinh ý có thể nhận ra, hắn trong lòng còn có chút phật ý.
Bất quá, nam tử kia không để tâm.

Hắn nói tiếp: “Viên huynh cũng không cần xưng hô chúng ta là sư huynh, sư tỷ.

Kỳ thực, tại hạ Hàn Tường Minh, cùng Thanh Uyển tiên tử cũng là tân sinh như các vị tại đây.

Chẳng qua là chúng ta may mắn, thu được Hạo Nguyệt Chân quân tán đồng, trở thành Thần Luyện phong đệ tử mà thôi.”
Lời hắn vừa ra, mấy trăm tên tân sinh lập tức xôn xao, thanh âm ồn ào một mảnh.

Bọn hắn bởi vì tin tức của đối phương mà kích động.

Vừa gia nhập liền có thể trở thành hạch tâm đệ tử? Vừa gia nhập liền có thể đại diện sơn phong chiêu sinh?
Lập tức, có người nhìn không được hỏi dò: “Hàn huynh, nói như vậy, tin đồn là sự thật?”
Hàn Tường Minh cười ôn hòa, hỏi thăm: “Không biết vị huynh đài này là? Huynh nói đến lại là tin đồn gì?”
Người kia lập tức đứng thẳng người, dáng vẻ đường hoàng, chắp tay: “Thất lễ, thất lễ, tại hạ Mộ Dung Kính.

Tại hạ muốn hỏi thăm, phải chăng gia nhập Thần Luyện phong, liền có thể ngay lập tức trở thành hạch tâm đệ tử.

Cùng với đó, mỗi năm được ban tặng một nghìn điểm cống hiến?”
Hàn Tường Minh lập tức gật đầu: “Những điều này xác thực là sự thật.

Tại hạ có thể lấy danh dự ra đảm bảo, Hạo Nguyệt Chân quân từng đích thân hứa hẹn qua.”
Những tân sinh vừa nghe xong, lập tức ồn ào cả lên.

Trước đó, bọn hắn cũng là nghe đồn mà tới.

Hiện nay, lời đồn đã được xác thực.

Bọn hắn không nghe lầm.

Đãi ngộ của Luyện Thần phong quả thực để cho người ta kinh người.


Không thiếu tuổi trẻ tân sinh, tự nhận thiên phú hơn người, vì lẽ đó mà làm ra quyết tâm, nhất định nhập Thần Luyện phong.
Viên Minh Thành lại một lần nữa lên tiếng: “Hàn huynh, huynh vẫn chưa nói cho chúng ta biết, phải như thế nào mới có thể gia nhập Thần Luyện phong.”
Hàn Tường Minh một lần nữa nhìn về Viên Minh Thành, cười đáp: “Điều kiện gia nhập rất đơn giản.

Thứ nhất, tuổi tác không vượt quá ba mươi.

Thứ hai, tu vi đạt đến Tam phẩm.”
Lời vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Bao nhiêu thanh âm huyên náo khi nãy bỗng nhiên tắt ngấm.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh tuấn tiếu, gương mặt luôn luôn treo lên nụ cười ấm áp, biểu cảm có chút không dám tin.
Thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ tại trước ba mươi tuổi?
Này không phải đang nói đến thiên tài tu luyện sao?
Dạng này thiên tài, đặt ở Tô Châu, Đông Châu, Giao Châu ba châu đứng đầu còn có thể tìm ra.

Như thế thiên tài, đặt tại Tĩnh Châu, mấy châu đứng hàng trung du đã thuộc về độc nhất vô nhị, cực kỳ hiếm có loại kia.

Đến mức Thanh Châu, U Châu, Kinh Châu mấy châu xếp hạng cuối, có lẽ nghìn năm chưa ra nổi.
Dưới ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ? Dạng này thiên tư, cho dù là nội viện cũng là hiếm có.

Bất quá, nghĩ đến đãi ngộ cao không tưởng tượng nổi, mọi người dần bình tĩnh trở lại.

Cũng là như thế, rất nhiều người ngao ngán thở dài, chỉ có thể tiếc nuối bóp cổ tay rời đi.

Thái linh học viện chiêu thu tân sinh không vượt quá bốn mươi tuổi.

Rất nhiều người trong số này tuổi tác đã quá ba mươi.

Ngoài bọn hắn ra, cũng có một nhóm người không nhỏ khác, dù thiên phú đã tính không tệ, nhưng cũng tự biết bản thân không thể sánh bằng cấp bậc kia thiên tài.
Tất nhiên, bên ngoài những kẻ rời đi, không thiếu những người ở lại, ôm lấy hi vọng.

Viên Minh Thành tại trong đám người một lần nữa bước lên, hỏi: “Không nói dối Hàn huynh, tại hạ năm nay niên kỷ vừa vặn hai mươi ba, tu vi đã là Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong, qua không bao lâu liền có thể đột phá, bước vào tầng tám.

Tại trước ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm, không phải là không có cơ hội.

Không biết, lấy tại hạ tư chất, liệu có cơ hội khác thông qua khảo thí tiến vào Thần Luyện phong?”
Lời của hắn nói ra để không ít người hai con mắt sáng lên.
Không sai.

Tư chất có thể thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ trước ba mươi tuổi được xưng là thiên tài.

Dạng này học sinh tại Thái Linh nội viện dù không nhiều, nhưng cũng tuyệt không ít đến mức chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bất quá, vì tuổi tác tham gia khảo thí vào nội viện quy định, rất nhiều người trong số bọn họ còn rất trẻ, chưa triệt để trưởng thành.

Bọn hắn chỉ mang tư chất thiên tài, nhưng chưa có đủ thời gian để hiển lộ ra.
Tỷ như, luôn đi bên người Đại Khí Vận giả Dịch Phong, Chu Thường Ly, Hỏa Linh Vân, cả hai nàng mới ngoài hai mươi, tu vi đã là Nhị phẩm tầng bảy mấy năm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai nàng tuyệt đối có thể thành tựu Tam phẩm trước tuổi hai mươi.
Lại tỷ như Viên Minh Thành, niên kỷ hai mươi ba, tu vi Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong.

Nếu như tài nguyên cung ứng dồi dào, thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ trước tuổi ba mươi không phải là không có cơ hội.
Dạng thiên tài chưa kịp lớn lên như thế, tại trong nội viện, quả thực không ít.

Nếu như Thần Luyện phong chấp nhận điều này, bọn hắn là có cơ hội.
Đáng tiếc, Viên Minh Thành cùng những người còn mang lòng mơ ước kia ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Hàn Tường Minh bất đắc dĩ lắc đầu, đối với bọn hắn nói: “Viên huynh có vẻ đã có chỗ hiểu lầm.

Hạo Nguyệt Chân quân đưa ra hai điều kiện này hoàn toàn độc lập với nhau.

Một, không vượt quá ba mươi tuổi.

Hai, tu vi đạt tới Tam phẩm Đại tu sĩ.


Hạo Nguyệt Chân quân không hề có ý định dò xét tư chất học sinh diện rộng.

Chân quân chỉ muốn người thực sự đã có thành tựu.”
Rất nhiều người nghe được lời này, chỉ có thể thở dài một hơi, đồng thời trong lòng bọn hắn còn có chút oán thầm.

Bọn hắn đối với người đặt ra quy tắc này có chỗ không phục.

Nếu đơn thuần luận tư chất, bọn hắn không sánh bằng người, bọn hắn bị loại, bọn hắn chấp nhận.
Thế nhưng, người ta một cái hai mươi chín tuổi thành tựu Tam phẩm, bọn hắn một cái hai mươi lăm tuổi Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong, so sánh tư chất, bọn hắn không kém hơn; nhưng người ta được chọn, bọn hắn bị loại.

Này làm sao khiến cho bọn hắn phục?
Hàn Tường Minh nhìn qua đám người biểu cảm, mặt không đổi sắc, vẫn luôn treo lên nụ cười ôn hòa.

Hắn còn có thể làm sao? Đây là quy tắc thép mà Hạo Nguyệt Chân quân đặt ra, việc của bọn hắn là chỉ cần tuân theo đó mà tuyển người, còn lại không cần quan tâm, càng không được vi phạm, dù chỉ một li.
Thanh Uyển tiên tử biểu cảm từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh nhạt vô cùng, ánh mắt chưa bao giờ nhìn về phía đám người, cũng chưa bao giờ để tâm đến tâm tình bọn hắn, càng chưa bao giờ phản ứng lại đám đông.

Nàng tựa như thiên tiên thần nữ một dạng, phiêu miểu mờ ảo, hoàn toàn không thuộc về thế giới này.
Xa xa bên ngoài Thần Luyện phong bệ đến trăm trượng, có hai vị tân sinh, một nam một nữ, sóng vai mà đứng, quan sát hết thảy một màn này.

Nam phong thần tuấn lãng, gương mặt anh tuấn, mắt kiếm mày sáng, mang lên mình bộ áo bào màu trắng không nhiễm bụi trần, tựa như trích tiên từ trên trời hạ phàm.

Nữ yêu kiều thướt tha, dáng ngời hấp dẫn mễ người trong chiếc váy trắng tinh khôi tựa như tuyết, gương mặt tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành bị che đi nửa vời, chỉ lộ ra hai con mắt tròn, long lanh như nước mùa thu, nửa ẩn nửa hiện để cho người ta nhìn vào chỉ thấy miên man, mơ mộng bất tận.
Bất quá, xung quanh tân sinh đi đi lại lại, lại không có một người nào tiến đến gần họ, cũng không một ai chú ý đến họ.

Một loại lực lượng thần bí, vô hình, áp chế lên tinh thần người qua đường để cho người ta vô ý thức mà không nhìn hai người.
Nếu như Trần Nguyên ở đây, hắn sẽ ngay lập tức nhận ra, hai vị này cũng là tân sinh cùng đến từ Tô Châu giống hắn, hơn nữa, một người trong số đó càng được xếp vào hàng Tứ Đại quái vật cùng hắn: Công Tôn Hoằng cùng nữ nhân bên cạnh Thanh La.
Chỉ thấy, Công Tôn Hoằng giờ khắc này ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Thần Luyện phong bệ đá thật lâu.

Bất chợt, hắn nở nụ cười, khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Thần Luyện, Thần Luyện, Thần Luyện phong… Không biết là Thần Luyện Tiên Triều vị Hoàng Tử hay Hoàng Nữ nào đã nhạy bén phát giác ra Minh Nguyệt giới tiềm năng, vội vã hướng nơi này vươn cái tay tới.

Không sợ quá hấp tấp mà bị trảm luôn cánh tay này sao?”
Thanh La ở bên cạnh hắn, gương mặt vô cảm, nghe lời hắn nói, bất chợt đề nghị: “Công tử, nếu không, chúng ta cũng gia nhập Thần Luyện phong? Thần Luyện Tiên Triều nói như thế nào cũng là đỉnh tiêm thế lực tại ba ngàn thế giới.

Nếu như có thể đạt đến bọn hắn trợ giúp, đại nghiệp của công tử nói không chừng sẽ dễ dàng rất nhiều.”
Công Tôn Hoằng quay sang, đối với nàng ôn hòa mỉm cười.

Nụ cười này rạng rỡ như ban ngày, ấm áp như ánh nắng mùa xuân, để cho Thanh La không hiểu thấu tim đập rộn lên như con hươu non xông loạn, gương mặt chẳng mấy chốc đỏ bừng một mảnh, quyến rũ mê người.

Bất quá, hắn không để ý đến giai nhân mỹ mạo, khẽ lắc đầu đối với nàng nói ra:
“Không được.

Thanh La, ngươi không hiểu.

Trở thành một thế lực chi chủ, điều kiêng kỵ nhất là trở nên lệ thuộc quá nhiều vào thế lực khác.

Đứng ở vị trí của ta, ta không thể để cho bất cứ kẻ nào nắm thóp, càng không thể để bất cứ kẻ nào có khả năng chi phối tới quyết định của ta, dù chỉ là một tia nhỏ nhất.

Ngươi có hiểu không, Thanh La?”
Thanh La nghe vậy giật mình, vội vã cúi đầu xuống, nhỏ giọng: “Là do Thanh La vội vàng, xin công tử thứ lỗi.”
Công Tôn Hoằng lắc đầu, hắn theo thói quen, vừa hướng tay lên phía đầu Thanh La, muốn nhẹ nhàng xoa đầu nàng như trước đây, miệng nói lời an ủi.

Thế nhưng, hắn đột ngột bị đánh gãy bởi thanh âm mềm mại mà thánh thót, tựa như tiếng trời từ trên chín tầng mây rót xuống, để cho người nghe vì đó mà mê mẩn, vì đó mà say sưa, vì đó mà trầm mê.
“Thật không nghĩ tới, tại một cái tiểu thế giới nhỏ bé này mà tiểu nữ tử còn có thể gặp được Tây Sơn Tiên Triều Chuẩn Đế tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện