“Huyền Nguyên giới?”
Nghe đến đây, bất luận là Trần Nguyên hay ai khác trong bốn tân sinh còn lại đều biểu lộ mờ mịt xen lẫn ngạc nhiên.
Hiển nhiên, bọn hắn là lần đầu tiên biết đến danh tự này.
Hạo Nguyệt Chân quân kiên nhẫn giải thích: “Huyền Nguyên giới bản thân là một thế giới hoàn chỉnh không thuộc về hệ thống ba ngàn thế giới của chúng ta.
Gần mười vạn năm trước, một vị Thất phẩm Tôn giả tiền bối của học viện, Huyền Nguyên tôn giả phát liền phát hiện ra thế giới này khi đang nghiên cứu một trận pháp xác định tọa độ trong hư không, cũng bởi vậy, giới này được gọi là Huyên Nguyên giới.
Để Tôn giả thất vọng là, Huyền Nguyên giới không phải là một thế giới phồn vinh mà là một giới đã đến bên bờ vực sụp đổ, sinh linh tuyệt diệt không còn sót lại một cái chớ nói chi đến văn minh cao cấp.
Điều kiện thế giới này khắc nghiệt vô cùng.
Tôn giả tiền bối khi đó liền quyết định cải tạo thế giới này.
Huyền Nguyên giới mặc dù không thể so sánh như Nam Hoàng vực lớn như vậy, nhưng nếu có thể cải tạo thành công, chắc chắn sẽ là một nguồn trợ lực khổng lồ.
Huống chi, đây là một thế giới nằm ngoài hệ thống ba ngàn thế giới, đại đạo pháp tắc khác biệt; tại đây ngộ đạo, chưa biết chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nói là làm, Tôn giả khi ấy ngay lập tức bắt tay vào cải tạo Huyền Nguyên giới.
Quá trình này dòng dã kéo dài hai vạn năm liên tục, tiêu hao của Huyền Nguyên Tôn giả vô số công sức và tâm tư.
Trời không phụ lòng người, Huyền Nguyên Tôn giả rốt cuộc thành công cải tạo Huyền Nguyên giới biến thành một thế giới linh khí tràn đầy, vô cùng thích hợp cho tu sĩ tu hành.
Đáng buồn thay, Huyền Nguyên Tôn giả không lâu sau đó liền phát hiện, quy tắc của thế giới, vì một lý do không rõ nào đó xảy ra biến đổi, không còn thích hợp cho sinh linh trí tuệ cao thích nghi nữa.
Dương như, có một loại lực lượng nào đó thù địch với sinh linh trí tuệ cao đã áp chế quy tắc ác ý này lên Huyền Nguyên giới.”
“Không còn thích hợp với sinh linh trí tuệ cao?” Hàn Tường Minh khẽ thì thầm.
Những người khác cũng là ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo.
Những kiến thức này thực sự vượt qua tầm mắt cùng sự hiểu biết của bọn hắn.
“Đúng là như thế.” Hạo Nguyệt Chân quân gật đầu nói ra: “Cho đến giờ phút này, ngay cả Huyền Nguyên Tôn giả cũng đã bó tay.
Liên quan đến quy tắc áp chế lên cả một phương thế giới hoàn chỉnh, dù là thế giới ấy cấp bậc có thấp đến nhường nào, thứ này chí ít cũng cần Cửu phẩm đại năng mới có năng lực xử lý.”
Ngừng tạm, nàng nói ra: “Thất bại trong việc cải tạo Huyền Nguyên giới thành một thế giới giàu có và phồn vinh, các vị cao tầng học viện quyết định biến giới này thành một nơi lịch luyện, cũng là đại cơ duyên cho học sinh trẻ tuổi.”
“Cơ duyên?” Trần Nguyên nghi ngờ: “Đạo sư không phải nói, giới này quy tắc là ác ý với các sinh linh sao?”
“Xác thực là như thế.” Hạo Nguyệt Chân quân gật đầu nói: “Bất kể là sinh linh nào xâm nhập vào giới này, thế giới lực lượng sẽ không ngừng xói mòn sinh linh ý chí cho đến khi chúng trở nên ngu ngơ, không có ý thức tự chủ độc lập."
"Lại còn có thế giới lạ kỳ đến như thế?" Chúng học sinh biểu thị không dám tin tưởng.
"Kỳ thực chuyện này không có gì hiếm lạ.
Bên ngoài hệ thống ba ngàn thế giới, chư thiên vạn giới không thiếu điều hiếm lạ.
Sau này trên con đường tu hành, các ngươi sẽ nhìn thấy không thiếu điều lạ lùng."
"Đạo sư nói đến cơ duyên, lại là cơ duyên như thế nào?" Thanh Uyển tiên tử hiếu kỳ hỏi.
"Cơ duyên mà ta nói đến trong Huyền Nguyên giới liên quan trực tiếp đến quy tắc lạ lùng của giới này.
Giới này hạn chế sinh ra sinh vật có linh trí, thế nhưng giới này vẫn có những thứ tồn tại nhất định, có thể xưng là bán sinh linh.
Các bán sinh linh này là ngưng tụ của nguồn năng lượng thuần túy nhất giữa thiên địa, lại bởi vì thế giới hạn chế mà chỉ có thể hoạt động theo bản năng giống như thực vật."
"Vậy cơ duyên mà đạo sư nói đến là các bán sinh linh này?" Hàn Tường Minh suy đoán.
"Chính là chúng.
Chúng không có ý thức, xét về bản chất giống như là thực vật vậy.
Các ngươi chỉ cần đánh tan bọn chúng, thu lấy lõi năng lượng, luyện hóa chúng liền có thể tiết kiệm rất nhiều công sức khổ tu."
Trần Nguyên thì quan tâm vấn đề khác: "Đạo sư nói đến giới đó quy tắc sẽ xói mòn linh trí của sinh linh, như vậy đối với chúng ta liệu có nguy hiểm?"
"Về điều này thì các ngươi có thể yên tâm.
Huyền Nguyên giới chỉ mở ra trong một năm.
Tu vi càng cao, tốc độ xói mòn càng nhanh.
Lấy các ngươi chút này tu vi, ở lại đó bốn năm, năm năm đều không có vấn đề gì.
Dù là Tứ phẩm tu sĩ cũng có thể ở lại Huyền Nguyên giới hai năm mà không nhận ảnh hưởng.
Mặt khác, bởi vì phong bạo không gian không ổn định cho nên học viện chỉ có thể năm mươi năm mở ra một lần."
Nói đến đây, Hạo Nguyệt Chân quân lời lẽ nhất chuyển: "Tốt, chuyện về Huyền Nguyên giới ta chỉ có thể nói với các ngươi tới đây.
Khi nào Huyền Nguyên giới chuẩn bị mở ra, sẽ có người thông tri cho các ngươi thông tin chi tiết.
Hiện tại có biết nhiều hơn cũng không có tác dụng gì."
Dừng lại một lát, nàng mới dời ánh mắt của nàng về phía nam tử tuấn mỹ không gì sánh được.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy, một khoảnh khắc này, ánh mắt của Hạo Nguyệt Chân quân có chút không đúng, tựa như có si mê, tựa như có ngưỡng mộ,...!
Hạo Nguyệt Chân quân không chú ý tới ánh mắt của Trần Nguyên và Thiên Lan nhấp nháy, nàng bình tĩnh nói: “Vị này là Trần Nguyên Bá, là truyền nhân mà ta thu được cách đây hơn năm mươi năm.
Bởi vì trước đây hắn có nhân quả quấn thân, không thể ngay lập tức đến Thần Luyện phong.
Hiện tại nhân quả giải quyết, rốt cuộc quay trở về.
Kể từ hôm nay về sau, hắn chính là đại sư huynh của Thần Luyện phong, địa vị đứng hàng thân truyền đệ tử.
Các ngươi cần đối với hắn kính trọng, có biết chưa?”
“Vâng, thưa đạo sư.” Năm người Trần Nguyên cung kính đáp, sau đó lại hướng vị kia Trần Nguyên Bá chắp tay, khom người, nói ra: “Sư đệ/ sư muội, gặp qua đại sư huynh.”
Trần Nguyên Bá mỉm cười hòa ái với đám người, nụ cười mà đoán chừng có thể đánh gục đến quá chín thành nữ nhân trong thiên hạ.
Hắn đưa tay ra hư không, làm động tác đỡ hờ, ôn hòa nói ra: “Các vị sư đệ, sư muội khách khí.
Trước sư huynh ta nghe nói các vị sư đệ, sư muội có thể nhập pháp nhãn của sư tôn, nói rõ các ngươi chính là nhân trung long phượng, thiên phú tu luyện trác tuyệt, ngộ tính kinh người.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên từng người, từng người bất phàm.”
“Sư huynh khách khí, sư đệ/ sư muội không dám nhận.” Đám người lập tức không có ý tứ đáp lại.
Hàn Tường Minh càng là nói: “ Nói đến nhân trung long phượng, sư huynh mới thật sự là nhân trung long phượng, thiên phú tuyệt luân, vạn cổ đến nay không có bao nhiêu người có thể sánh kịp.
Không hổ là truyền nhân của đạo sư, chúng ta có thể làm sư đệ của sư huynh mới là vinh hạnh.”
Hàn Tường Minh không hổ là nhân viên ngoại giao mạnh nhất của Thần Luyện phong.
Một trận này hắn đập mông ngựa cho Trần Nguyên Bá, đập đến vô cùng vàng.
Bất quá, hắn tuy là lời nịnh bợ, nhưng chấn chính xem xét đến cũng là không có sai.
Vị kia Trần Nguyên Bá, cốt linh chừng một trăm hai mươi, ấy thế mà tu vi mặt ngoài đã thình lình là Tứ phẩm tầng ba.
Tốc độ tu luyện này đã thuộc về hàng thiên tài, so với Thanh Uyển tiên tử cũng không chênh lệch là bao, cùng với Hàn Tường Minh, Liễu Viễn Duệ phải nhỉnh hơn một tia.
Tất nhiên, Tứ phẩm tầng ba là tu vi mặt ngoài.
Tại trong mắt Trần Nguyên cùng Giao Châu Yêu nữ, người phía trước kia nào chỉ có đơn giản như vậy.
Hạo Nguyệt Chân quân bàn giao một chút sự tình với năm người Trần Nguyên, lại để bọn hắn tiếp tục hàn huyên đôi lời cùng Trần Nguyên Bá, kéo gần song phương quan hệ.
Sau thời gian chừng nửa canh giờ, Hạo Nguyệt Chân quân mới để mấy người bọn hắn rời đi.
Riêng Thanh Uyển tiên tử bị giữ lại để bàn giao nhiệm vụ.
Thời gian không lâu, chỉ kéo dài một khắc đồng hồ không đến.
Không ai biết Hạo Nguyệt Chân quân đã giao cho nàng nhiệm vụ gì.
Chỉ thấy, Thanh Uyển tiên tử vừa rời khỏi Yên Nhiên cung, lập tức trở về động phủ, thu thập đồ đạc, sau đó một đường rời khỏi học viện, xuôi theo phía nam mà đi.
------------------
Yên Nhiên cung.
Hạo Nguyệt Chân quân nhìn theo bóng lưng Thanh Uyển tiên tử trong giây lát rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Giờ khắc này, nàng đã rời khỏi đài cao, cũng không còn khí chất cao, lạnh tựa như thần nữ trên chín tầng trời như trước nữa.
Hạo Nguyệt Chân quân phủ phục lui về phía sau Trần Nguyên Bá nửa bước, đầu hơi cúi xuống, không dám đối mặt, khí thế hạ thấp đến cực điểm, nhìn kỹ thì người ta sẽ hoảng sợ nhận ra, bộ dáng của nàng lúc này, như thế mà thật giống như một cái thiếp thân thị nữ.
Mà trái ngược lại, Trần Nguyên Bá tiến lên mấy bước, bước chân oai hùng khí phách, khí thế không ngừng dâng trào tựa như bao trùm hết thảy vạn vật, áp đảo phía trên chúng sinh, tầm mắt hắn rộng mở, thu hết cả trời đất vào trong lòng, tâm triệt để ôm lấy mọi sinh linh.
Giờ khắc này, hết thảy mọi khí chất, tính cách cùng đặc điểm cần có của một nhà thống trị bị Trần Nguyên Bá thể hiện ra không còn sót lại chút nào.
Đồng thời, tu vi trên thân Trần Nguyên Bá cũng dần dâng lên: Tứ phẩm tầng ba, Tứ phẩm tầng bốn, tầng năm, rồi như phá vỡ một đạo gông xiềng nào đó, trực chỉ phá đến tầng sáu.
Thế nhưng, sự thật không chỉ dừng lại ở đó.
Theo một tiếng vang ‘Oanh’ trầm đục từ thể nội hắn làm cho cả tòa Yên Nhiên cung rung nhẹ, khí thế của hắn tiếp tục dâng lên cao: Tứ phẩm tầng bảy, tầng tám, tầng chín, tầng chín đỉnh phong…
Oanh…
Lại một tiếng trầm đục nhẹ.
Ngũ phẩm.
Ngũ phẩm tầng một, Ngũ phẩm tầng ba, Ngũ phẩm tầng năm… tầng bảy… tầng chín… tầng chín đỉnh phong…
Ầm…
Cả tòa Yên Nhiên cung đã triệt để run rẩy.
Nếu như không phải trận pháp bao phủ lên Yên Nhiên cung là Thất phẩm đỉnh cấp trận pháp, nếu như không phải người điều khiển chúng là Hạo Nguyệt Chân quân, tu vi nửa bước Tôn giả, thực lực đã sánh ngang Thất phẩm tầng ba, có lẽ, Yên Nhiên cung đã sụp đổ.
Lục phẩm…
Trần Nguyên Bá tu vi trực tiếp đột phá Lục phẩm tầng thứ.
Lục phẩm tầng một.
Lục phẩm tầng hai… mãi cho đến tận tầng thứ ba, khí tức mới dần bình ổn trở lại.
Hạo Nguyệt Chân quân ngưỡng mộ và đầy si mê nhìn xem thân ảnh vĩ ngạn, tản mát khí tức khủng bố tới cực điểm mà dường như chẳng kém gì nàng.
Nàng hô hấp có chút gấp rút, không dám tin hỏi: “Điện hạ… ngài… đột phá?”
“Ừm.” Trần Nguyên Bá lãnh đạm gật đầu: “Mấy tháng trước không cẩn thận liền đột phá, bước vào Lục phẩm tầng thứ ba.”
Hạo Nguyệt Chân quân gần như không dám tin vào sự thật, dù rằng sự thật ấy bày ngay ra trước mắt nàng.
Trần Nguyên Bá không để ý đến điều đó, nhìn về hướng Thanh Uyển tiên tử rời đi, nhàn nhạt nói ra: “Nàng tư chất không tệ.
Trở thành đệ tử ngươi cũng coi như đầy đủ tiêu chuẩn.”
Hạo Nguyệt Chân quân cuống quýt nói ra: “Nàng quả thực là tư chất không tệ, thế nhưng, so với điện hạ ngài quả thực chênh lệch như trời và đất vậy.”
Đúng thế.
Cái gì gọi là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Đứng tại trước mặt nàng đây, vị điện hạ đáng ngưỡng mộ này, đây mới là chân chính tuyệt thế vô song.
Một trăm hai mươi ba tuổi, Trần Nguyên Bá, Lục phẩm tầng ba tu vi.
Trên đời này, có bao nhiêu người có thể sánh ngang với điện hạ?
Tại trong mắt Hạo Nguyệt nàng, trước không đề cập đến đám người Hàn Tường Minh, Liễu Viễn Duệ được giới này ca ngợi là thiên tài, cho dù là Công Tôn Hoằng, Nghiên Tâm những kẻ được xưng là Tân sinh Tứ Đại quái vật, ở nàng xem ra cũng không sáng chói đến như thế.
Hạo Nguyệt nàng, cũng tại trước hai mươi tuổi thành tựu Tam phẩm đại tu sĩ, trước năm mươi tuổi bước vào Tứ phẩm Thượng nhân, một trăm hai mươi tuổi trở thành Ngũ phẩm Chân nhân, ba trăm tuổi thành tựu Lục phẩm Chân quẩn, mà nay niên kỷ xấp xỉ ngàn tuổi đã đặt nửa bước chân vào tầng thứ Thất phẩm tôn giả.
Thiên phú tu luyện của Hạo Nguyệt nàng, so với những cái kia Thánh Tử, Thánh Nữ, Đế Tử, Đế Nữ, đều không thua kém chút nào.
Duy nhất tại giới này để cho nàng có chút ngoài ý muốn là hai người kia, Trần Nguyên cùng Thiên Lan, cũng là hai kẻ duy nhất có thể để cho nàng có cảm giác nhìn không thấu.
Hai người này, so với những Thánh Tử, Thánh Nữ, Đế Tử, Đế Nữ tầm thường, phải mạnh hơn nhiều lắm.
Thế nhưng là, bọn hắn có thể so sánh với Điện hạ hay không? Nếu được hỏi, Hạo Nguyệt Chân quân vĩnh viễn sẽ trả lời là không.
Điện hạ trong mắt nàng đã tương đương với Thần Minh.
Trên thế giới này, còn có thể có người cùng Điện Hạ so sánh?
Có.
Câu trả lời là có.
Mà lại còn là duy nhất một người.
Một tồn tại duy nhất trong lịch sử, được cả ba ngàn thế giới xưng là độc đoán vạn cổ, quét ngang hết thảy, thiên kiêu mạnh nhất trong lịch sử Ba ngàn thế giới kể từ khi sử sách còn ghi chép đến nay, tồn tại duy nhất để cho ngay cả Điện Hạ cũng phải kiêng dè không thôi.
La Sát Đại Thánh.
Không đến ngàn năm Hợp Đạo, ba ngàn năm chứng Thánh Vị.
Ba ngàn thế giới chưa bao giờ rung chuyển mãnh liệt đến như vậy.
Những lão quái vật tồn tại không biết bao nhiêu kỷ nguyên, không một kẻ nào dám tin một tồn tại kinh khủng bực này thực sự tồn tại.
Mà đứng trước mặt Hạo Nguyệt nàng vị này, chính là tồn tại duy nhất nàng biết, cũng có lẽ là tồn tại duy nhất trong lịch sử Ba ngàn thế giới có đủ thực lực sánh ngang với vị kia danh chấn tuyên cổ, trấn áp ba ngàn thế giới.
Trăm tuổi thành tựu Lục phẩm Chân quân, Hạo Nguyệt nàng xưa nay chỉ biết có hai cái.
Nghe đến đây, bất luận là Trần Nguyên hay ai khác trong bốn tân sinh còn lại đều biểu lộ mờ mịt xen lẫn ngạc nhiên.
Hiển nhiên, bọn hắn là lần đầu tiên biết đến danh tự này.
Hạo Nguyệt Chân quân kiên nhẫn giải thích: “Huyền Nguyên giới bản thân là một thế giới hoàn chỉnh không thuộc về hệ thống ba ngàn thế giới của chúng ta.
Gần mười vạn năm trước, một vị Thất phẩm Tôn giả tiền bối của học viện, Huyền Nguyên tôn giả phát liền phát hiện ra thế giới này khi đang nghiên cứu một trận pháp xác định tọa độ trong hư không, cũng bởi vậy, giới này được gọi là Huyên Nguyên giới.
Để Tôn giả thất vọng là, Huyền Nguyên giới không phải là một thế giới phồn vinh mà là một giới đã đến bên bờ vực sụp đổ, sinh linh tuyệt diệt không còn sót lại một cái chớ nói chi đến văn minh cao cấp.
Điều kiện thế giới này khắc nghiệt vô cùng.
Tôn giả tiền bối khi đó liền quyết định cải tạo thế giới này.
Huyền Nguyên giới mặc dù không thể so sánh như Nam Hoàng vực lớn như vậy, nhưng nếu có thể cải tạo thành công, chắc chắn sẽ là một nguồn trợ lực khổng lồ.
Huống chi, đây là một thế giới nằm ngoài hệ thống ba ngàn thế giới, đại đạo pháp tắc khác biệt; tại đây ngộ đạo, chưa biết chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nói là làm, Tôn giả khi ấy ngay lập tức bắt tay vào cải tạo Huyền Nguyên giới.
Quá trình này dòng dã kéo dài hai vạn năm liên tục, tiêu hao của Huyền Nguyên Tôn giả vô số công sức và tâm tư.
Trời không phụ lòng người, Huyền Nguyên Tôn giả rốt cuộc thành công cải tạo Huyền Nguyên giới biến thành một thế giới linh khí tràn đầy, vô cùng thích hợp cho tu sĩ tu hành.
Đáng buồn thay, Huyền Nguyên Tôn giả không lâu sau đó liền phát hiện, quy tắc của thế giới, vì một lý do không rõ nào đó xảy ra biến đổi, không còn thích hợp cho sinh linh trí tuệ cao thích nghi nữa.
Dương như, có một loại lực lượng nào đó thù địch với sinh linh trí tuệ cao đã áp chế quy tắc ác ý này lên Huyền Nguyên giới.”
“Không còn thích hợp với sinh linh trí tuệ cao?” Hàn Tường Minh khẽ thì thầm.
Những người khác cũng là ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo.
Những kiến thức này thực sự vượt qua tầm mắt cùng sự hiểu biết của bọn hắn.
“Đúng là như thế.” Hạo Nguyệt Chân quân gật đầu nói ra: “Cho đến giờ phút này, ngay cả Huyền Nguyên Tôn giả cũng đã bó tay.
Liên quan đến quy tắc áp chế lên cả một phương thế giới hoàn chỉnh, dù là thế giới ấy cấp bậc có thấp đến nhường nào, thứ này chí ít cũng cần Cửu phẩm đại năng mới có năng lực xử lý.”
Ngừng tạm, nàng nói ra: “Thất bại trong việc cải tạo Huyền Nguyên giới thành một thế giới giàu có và phồn vinh, các vị cao tầng học viện quyết định biến giới này thành một nơi lịch luyện, cũng là đại cơ duyên cho học sinh trẻ tuổi.”
“Cơ duyên?” Trần Nguyên nghi ngờ: “Đạo sư không phải nói, giới này quy tắc là ác ý với các sinh linh sao?”
“Xác thực là như thế.” Hạo Nguyệt Chân quân gật đầu nói: “Bất kể là sinh linh nào xâm nhập vào giới này, thế giới lực lượng sẽ không ngừng xói mòn sinh linh ý chí cho đến khi chúng trở nên ngu ngơ, không có ý thức tự chủ độc lập."
"Lại còn có thế giới lạ kỳ đến như thế?" Chúng học sinh biểu thị không dám tin tưởng.
"Kỳ thực chuyện này không có gì hiếm lạ.
Bên ngoài hệ thống ba ngàn thế giới, chư thiên vạn giới không thiếu điều hiếm lạ.
Sau này trên con đường tu hành, các ngươi sẽ nhìn thấy không thiếu điều lạ lùng."
"Đạo sư nói đến cơ duyên, lại là cơ duyên như thế nào?" Thanh Uyển tiên tử hiếu kỳ hỏi.
"Cơ duyên mà ta nói đến trong Huyền Nguyên giới liên quan trực tiếp đến quy tắc lạ lùng của giới này.
Giới này hạn chế sinh ra sinh vật có linh trí, thế nhưng giới này vẫn có những thứ tồn tại nhất định, có thể xưng là bán sinh linh.
Các bán sinh linh này là ngưng tụ của nguồn năng lượng thuần túy nhất giữa thiên địa, lại bởi vì thế giới hạn chế mà chỉ có thể hoạt động theo bản năng giống như thực vật."
"Vậy cơ duyên mà đạo sư nói đến là các bán sinh linh này?" Hàn Tường Minh suy đoán.
"Chính là chúng.
Chúng không có ý thức, xét về bản chất giống như là thực vật vậy.
Các ngươi chỉ cần đánh tan bọn chúng, thu lấy lõi năng lượng, luyện hóa chúng liền có thể tiết kiệm rất nhiều công sức khổ tu."
Trần Nguyên thì quan tâm vấn đề khác: "Đạo sư nói đến giới đó quy tắc sẽ xói mòn linh trí của sinh linh, như vậy đối với chúng ta liệu có nguy hiểm?"
"Về điều này thì các ngươi có thể yên tâm.
Huyền Nguyên giới chỉ mở ra trong một năm.
Tu vi càng cao, tốc độ xói mòn càng nhanh.
Lấy các ngươi chút này tu vi, ở lại đó bốn năm, năm năm đều không có vấn đề gì.
Dù là Tứ phẩm tu sĩ cũng có thể ở lại Huyền Nguyên giới hai năm mà không nhận ảnh hưởng.
Mặt khác, bởi vì phong bạo không gian không ổn định cho nên học viện chỉ có thể năm mươi năm mở ra một lần."
Nói đến đây, Hạo Nguyệt Chân quân lời lẽ nhất chuyển: "Tốt, chuyện về Huyền Nguyên giới ta chỉ có thể nói với các ngươi tới đây.
Khi nào Huyền Nguyên giới chuẩn bị mở ra, sẽ có người thông tri cho các ngươi thông tin chi tiết.
Hiện tại có biết nhiều hơn cũng không có tác dụng gì."
Dừng lại một lát, nàng mới dời ánh mắt của nàng về phía nam tử tuấn mỹ không gì sánh được.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy, một khoảnh khắc này, ánh mắt của Hạo Nguyệt Chân quân có chút không đúng, tựa như có si mê, tựa như có ngưỡng mộ,...!
Hạo Nguyệt Chân quân không chú ý tới ánh mắt của Trần Nguyên và Thiên Lan nhấp nháy, nàng bình tĩnh nói: “Vị này là Trần Nguyên Bá, là truyền nhân mà ta thu được cách đây hơn năm mươi năm.
Bởi vì trước đây hắn có nhân quả quấn thân, không thể ngay lập tức đến Thần Luyện phong.
Hiện tại nhân quả giải quyết, rốt cuộc quay trở về.
Kể từ hôm nay về sau, hắn chính là đại sư huynh của Thần Luyện phong, địa vị đứng hàng thân truyền đệ tử.
Các ngươi cần đối với hắn kính trọng, có biết chưa?”
“Vâng, thưa đạo sư.” Năm người Trần Nguyên cung kính đáp, sau đó lại hướng vị kia Trần Nguyên Bá chắp tay, khom người, nói ra: “Sư đệ/ sư muội, gặp qua đại sư huynh.”
Trần Nguyên Bá mỉm cười hòa ái với đám người, nụ cười mà đoán chừng có thể đánh gục đến quá chín thành nữ nhân trong thiên hạ.
Hắn đưa tay ra hư không, làm động tác đỡ hờ, ôn hòa nói ra: “Các vị sư đệ, sư muội khách khí.
Trước sư huynh ta nghe nói các vị sư đệ, sư muội có thể nhập pháp nhãn của sư tôn, nói rõ các ngươi chính là nhân trung long phượng, thiên phú tu luyện trác tuyệt, ngộ tính kinh người.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên từng người, từng người bất phàm.”
“Sư huynh khách khí, sư đệ/ sư muội không dám nhận.” Đám người lập tức không có ý tứ đáp lại.
Hàn Tường Minh càng là nói: “ Nói đến nhân trung long phượng, sư huynh mới thật sự là nhân trung long phượng, thiên phú tuyệt luân, vạn cổ đến nay không có bao nhiêu người có thể sánh kịp.
Không hổ là truyền nhân của đạo sư, chúng ta có thể làm sư đệ của sư huynh mới là vinh hạnh.”
Hàn Tường Minh không hổ là nhân viên ngoại giao mạnh nhất của Thần Luyện phong.
Một trận này hắn đập mông ngựa cho Trần Nguyên Bá, đập đến vô cùng vàng.
Bất quá, hắn tuy là lời nịnh bợ, nhưng chấn chính xem xét đến cũng là không có sai.
Vị kia Trần Nguyên Bá, cốt linh chừng một trăm hai mươi, ấy thế mà tu vi mặt ngoài đã thình lình là Tứ phẩm tầng ba.
Tốc độ tu luyện này đã thuộc về hàng thiên tài, so với Thanh Uyển tiên tử cũng không chênh lệch là bao, cùng với Hàn Tường Minh, Liễu Viễn Duệ phải nhỉnh hơn một tia.
Tất nhiên, Tứ phẩm tầng ba là tu vi mặt ngoài.
Tại trong mắt Trần Nguyên cùng Giao Châu Yêu nữ, người phía trước kia nào chỉ có đơn giản như vậy.
Hạo Nguyệt Chân quân bàn giao một chút sự tình với năm người Trần Nguyên, lại để bọn hắn tiếp tục hàn huyên đôi lời cùng Trần Nguyên Bá, kéo gần song phương quan hệ.
Sau thời gian chừng nửa canh giờ, Hạo Nguyệt Chân quân mới để mấy người bọn hắn rời đi.
Riêng Thanh Uyển tiên tử bị giữ lại để bàn giao nhiệm vụ.
Thời gian không lâu, chỉ kéo dài một khắc đồng hồ không đến.
Không ai biết Hạo Nguyệt Chân quân đã giao cho nàng nhiệm vụ gì.
Chỉ thấy, Thanh Uyển tiên tử vừa rời khỏi Yên Nhiên cung, lập tức trở về động phủ, thu thập đồ đạc, sau đó một đường rời khỏi học viện, xuôi theo phía nam mà đi.
------------------
Yên Nhiên cung.
Hạo Nguyệt Chân quân nhìn theo bóng lưng Thanh Uyển tiên tử trong giây lát rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Giờ khắc này, nàng đã rời khỏi đài cao, cũng không còn khí chất cao, lạnh tựa như thần nữ trên chín tầng trời như trước nữa.
Hạo Nguyệt Chân quân phủ phục lui về phía sau Trần Nguyên Bá nửa bước, đầu hơi cúi xuống, không dám đối mặt, khí thế hạ thấp đến cực điểm, nhìn kỹ thì người ta sẽ hoảng sợ nhận ra, bộ dáng của nàng lúc này, như thế mà thật giống như một cái thiếp thân thị nữ.
Mà trái ngược lại, Trần Nguyên Bá tiến lên mấy bước, bước chân oai hùng khí phách, khí thế không ngừng dâng trào tựa như bao trùm hết thảy vạn vật, áp đảo phía trên chúng sinh, tầm mắt hắn rộng mở, thu hết cả trời đất vào trong lòng, tâm triệt để ôm lấy mọi sinh linh.
Giờ khắc này, hết thảy mọi khí chất, tính cách cùng đặc điểm cần có của một nhà thống trị bị Trần Nguyên Bá thể hiện ra không còn sót lại chút nào.
Đồng thời, tu vi trên thân Trần Nguyên Bá cũng dần dâng lên: Tứ phẩm tầng ba, Tứ phẩm tầng bốn, tầng năm, rồi như phá vỡ một đạo gông xiềng nào đó, trực chỉ phá đến tầng sáu.
Thế nhưng, sự thật không chỉ dừng lại ở đó.
Theo một tiếng vang ‘Oanh’ trầm đục từ thể nội hắn làm cho cả tòa Yên Nhiên cung rung nhẹ, khí thế của hắn tiếp tục dâng lên cao: Tứ phẩm tầng bảy, tầng tám, tầng chín, tầng chín đỉnh phong…
Oanh…
Lại một tiếng trầm đục nhẹ.
Ngũ phẩm.
Ngũ phẩm tầng một, Ngũ phẩm tầng ba, Ngũ phẩm tầng năm… tầng bảy… tầng chín… tầng chín đỉnh phong…
Ầm…
Cả tòa Yên Nhiên cung đã triệt để run rẩy.
Nếu như không phải trận pháp bao phủ lên Yên Nhiên cung là Thất phẩm đỉnh cấp trận pháp, nếu như không phải người điều khiển chúng là Hạo Nguyệt Chân quân, tu vi nửa bước Tôn giả, thực lực đã sánh ngang Thất phẩm tầng ba, có lẽ, Yên Nhiên cung đã sụp đổ.
Lục phẩm…
Trần Nguyên Bá tu vi trực tiếp đột phá Lục phẩm tầng thứ.
Lục phẩm tầng một.
Lục phẩm tầng hai… mãi cho đến tận tầng thứ ba, khí tức mới dần bình ổn trở lại.
Hạo Nguyệt Chân quân ngưỡng mộ và đầy si mê nhìn xem thân ảnh vĩ ngạn, tản mát khí tức khủng bố tới cực điểm mà dường như chẳng kém gì nàng.
Nàng hô hấp có chút gấp rút, không dám tin hỏi: “Điện hạ… ngài… đột phá?”
“Ừm.” Trần Nguyên Bá lãnh đạm gật đầu: “Mấy tháng trước không cẩn thận liền đột phá, bước vào Lục phẩm tầng thứ ba.”
Hạo Nguyệt Chân quân gần như không dám tin vào sự thật, dù rằng sự thật ấy bày ngay ra trước mắt nàng.
Trần Nguyên Bá không để ý đến điều đó, nhìn về hướng Thanh Uyển tiên tử rời đi, nhàn nhạt nói ra: “Nàng tư chất không tệ.
Trở thành đệ tử ngươi cũng coi như đầy đủ tiêu chuẩn.”
Hạo Nguyệt Chân quân cuống quýt nói ra: “Nàng quả thực là tư chất không tệ, thế nhưng, so với điện hạ ngài quả thực chênh lệch như trời và đất vậy.”
Đúng thế.
Cái gì gọi là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Đứng tại trước mặt nàng đây, vị điện hạ đáng ngưỡng mộ này, đây mới là chân chính tuyệt thế vô song.
Một trăm hai mươi ba tuổi, Trần Nguyên Bá, Lục phẩm tầng ba tu vi.
Trên đời này, có bao nhiêu người có thể sánh ngang với điện hạ?
Tại trong mắt Hạo Nguyệt nàng, trước không đề cập đến đám người Hàn Tường Minh, Liễu Viễn Duệ được giới này ca ngợi là thiên tài, cho dù là Công Tôn Hoằng, Nghiên Tâm những kẻ được xưng là Tân sinh Tứ Đại quái vật, ở nàng xem ra cũng không sáng chói đến như thế.
Hạo Nguyệt nàng, cũng tại trước hai mươi tuổi thành tựu Tam phẩm đại tu sĩ, trước năm mươi tuổi bước vào Tứ phẩm Thượng nhân, một trăm hai mươi tuổi trở thành Ngũ phẩm Chân nhân, ba trăm tuổi thành tựu Lục phẩm Chân quẩn, mà nay niên kỷ xấp xỉ ngàn tuổi đã đặt nửa bước chân vào tầng thứ Thất phẩm tôn giả.
Thiên phú tu luyện của Hạo Nguyệt nàng, so với những cái kia Thánh Tử, Thánh Nữ, Đế Tử, Đế Nữ, đều không thua kém chút nào.
Duy nhất tại giới này để cho nàng có chút ngoài ý muốn là hai người kia, Trần Nguyên cùng Thiên Lan, cũng là hai kẻ duy nhất có thể để cho nàng có cảm giác nhìn không thấu.
Hai người này, so với những Thánh Tử, Thánh Nữ, Đế Tử, Đế Nữ tầm thường, phải mạnh hơn nhiều lắm.
Thế nhưng là, bọn hắn có thể so sánh với Điện hạ hay không? Nếu được hỏi, Hạo Nguyệt Chân quân vĩnh viễn sẽ trả lời là không.
Điện hạ trong mắt nàng đã tương đương với Thần Minh.
Trên thế giới này, còn có thể có người cùng Điện Hạ so sánh?
Có.
Câu trả lời là có.
Mà lại còn là duy nhất một người.
Một tồn tại duy nhất trong lịch sử, được cả ba ngàn thế giới xưng là độc đoán vạn cổ, quét ngang hết thảy, thiên kiêu mạnh nhất trong lịch sử Ba ngàn thế giới kể từ khi sử sách còn ghi chép đến nay, tồn tại duy nhất để cho ngay cả Điện Hạ cũng phải kiêng dè không thôi.
La Sát Đại Thánh.
Không đến ngàn năm Hợp Đạo, ba ngàn năm chứng Thánh Vị.
Ba ngàn thế giới chưa bao giờ rung chuyển mãnh liệt đến như vậy.
Những lão quái vật tồn tại không biết bao nhiêu kỷ nguyên, không một kẻ nào dám tin một tồn tại kinh khủng bực này thực sự tồn tại.
Mà đứng trước mặt Hạo Nguyệt nàng vị này, chính là tồn tại duy nhất nàng biết, cũng có lẽ là tồn tại duy nhất trong lịch sử Ba ngàn thế giới có đủ thực lực sánh ngang với vị kia danh chấn tuyên cổ, trấn áp ba ngàn thế giới.
Trăm tuổi thành tựu Lục phẩm Chân quân, Hạo Nguyệt nàng xưa nay chỉ biết có hai cái.
Danh sách chương