Trần Nguyên đắn đo trong chốc lát, vẫn là nói ra: “Hồi tiền bối, sư tôn của vãn bối đạo hiệu Tầm Đạo.

Ngài lai lịch thần bí, ngay cả với vãn bối, ngài ấy cũng không đề cập nhiều về thân thế của mình.

Sư tôn vãn bối ưa thích du lịch thiên hạ, nay đây mai đó, không có đạo tràng cụ thể, ngài lấy sưu tập thiên hạ kinh thư, đạo pháp làm niềm vui.

Hai mươi năm trước, vãn bối cũng là một giới phàm nhân, đạt được sư tôn ưu ái, dẫn vào con đường tu hành mới có thành tựu như ngày hôm nay.”
Nha, Tầm Đạo đạo nhân, hắn tạm biện ra cái tên giả để qua cửa ai lần này.

Nếu như thật sự có một vị Tầm Đạo đạo nhân ngoài kia, vậy liền xin lỗi ngài rồi.

Nhân quả từ trên trời rơi xuống.
“Nguyên lai là như vậy.” Yên Nguyệt Thượng nhân nhíu nhíu hai hàng lông mày, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nàng rõ ràng là không hài lòng với kết quả này.

Tại trong nhận thức của nàng, đối phương hẳn vẫn còn điều giấu diếm.

Nghĩ đến đây, Yên Nguyệt Thượng nhân ôn hòa nói: “Nếu như có cơ hội, chúng ta rất muốn bái phỏng một hồ lệnh sư tôn.

Có thể giáo dục ra đệ tử kỳ tài như Trần tiểu hữu, chắc hẳn phải là bậc cao nhân hiếm thấy.”
Trần Nguyên hơi đổ mồ hôi.

Liền đã muốn trưởng bối gặp nhau rồi sao? Hắn mặc dù cũng mong thấy điều đó, thế nhưng, đây là nếu hắn có trưởng bối thực sự.

Hắn cũng không thể đưa hai vị này về làng phàm nhân, nơi hắn sinh hoạt khi còn bé chứ.
“Nhất định sẽ có cơ hội thưa hai vị tiền bối, vãn bối sẽ tìm cách liên hệ với sư tôn.” Trần Nguyên vội vàng nói.

Tiếp đó, Trần Nguyên cùng Thanh Minh Chân nhân, Yên Nguyệt Thượng nhân hàn huyên nói chuyện phiếm thật lâu.


Lễ vật đã đưa qua, chủ đề câu chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng và bay bổng hơn rất nhiều.

Hai vợ chồng Thanh Minh Chân nhân vì muốn thăm dò hắn mà nói tới rất nhiều thứ, từ lịch sử địa lý cho đến văn hóa, nhân sinh quan hay thường thức đối đãi của tu sĩ.

Trần Nguyên ứng theo thế giới quan của hắn mà đáp lại.

Hắn tự nhận đáp không quá tốt, nhưng hẳn cũng không có tệ.

Quan trọng hơn, thông qua đối thoại, kiến thức của hắn về tu chân giới được mở mang tương đối nhiều, kinh nghiệm ứng xử đối với một số tình huống đặc thù cũng tăng lên.
Quả thật, Trần Nguyên đối đáp nhẹ nhàng, tam quan sáng sủa, cách ứng đối cũng không có điểm gì đáng chê trách.

Yên Nguyệt Thượng nhân tại trong lòng âm thầm gật đầu tán thưởng không thôi.

Chỉ có Thanh Minh Chân nhân, cũng bởi thế giới quan của hắn được định hình từ thế giới hiện đại, có một chút sai khác so với tu chân giới, cho nên có chút không vừa lòng.

Với người bình thường, chút sai khác nhỏ này đều có thể không nhìn, thế nhưng, hắn hiện tại chính là đóng vai một người giám khảo khó tính nha, một sai sót nhỏ có thể bị vô tận phóng đại.

Giữa chừng cuộc nói chuyện, Trần Nguyên nhớ tới sự tình của Lữ Như Yên.

Hắn không khỏi động tâm tư, khéo léo hỏi đến xuất thân của nàng.

Thế nhưng là, câu trả lời của Yên Nguyệt Thượng nhân lại để cho hắn lâm vào ngõ cụt:
“Phụ mẫu của Yên nhi sao? Nói đến, Yên nhi cũng là hài tử số khổ.

Yên nhi năm đó là được một vị trưởng bối của Kính Nguyệt hồ chúng ta mang về từ thượng giới.

Vị trưởng bối kia nói rằng, thị trấn nơi Yên nhi sinh ra bị hung thú tấn công,thành phá người vong, máu chảy thành sông, thây chất thành núi, quả thực là nhân gian luyện ngục.

Vị trưởng bối này thời điểm đó đi ngang qua, xuất thủ đánh tan hung thú, cứu lấy thị trấn đó.

Thế nhưng là trưởng bối xuất hiện đã muộn, quá một nửa dân chúng trong thị trấn đã bị hung thú giết chết, bao quát cả phụ mẫu của Yên nhi.

Vị tiền bối nọ vốn muốn rời đi nhưng lại nghe được tiếng khóc của Yên nhi.

Trưởng bối chú ý tới nàng, phát hiện ra nàng chung linh dục tú, linh khí tràn đầy, nảy sinh lòng yêu thích nên mang nàng về Kính Nguyệt hồ chúng ta.

Khi đó, Yên nhi mới đầy một tuổi rưỡi.”
Trần Nguyên nghe tới đây, trong lòng thở dài.

Hắn buồn.

Một là vì manh mối đến đây đứt đoạn.

Hắn tương lai nhất định muốn đi tìm vị tiền bối kia hỏi thăm kỹ lưỡng lại chuyện này rồi tìm thời cơ ghé thăm thị trấn nọ quê nhà Lữ Như Yên.

Hai là hắn buồn cho phụ mẫu nàng, không nghĩ nàng bất hạnh như vậy.

Giống như là hắn, chưa biết đến phụ mẫu một thế này là ai, ngược lại là dễ dàng, không quá suy nghĩ nhiều.
Yên Nguyệt Thượng nhân nhìn bộ dáng của hắn, liền đoán được nội tâm của hắn nghĩ đến điều gì.

Bất quá, nàng không có nói gì thêm.

Tại thời điểm hắn và Như Yên chưa xác định quan hệ, nàng sẽ không để hắn can thiệp quá sâu vào việc tư và quá khứ của đồ nhi nàng.

Ba người hàn huyên trọn vẹn hơn nửa ngày mới kết thúc.

Trần Nguyên tiễn đưa Thanh Minh Chân nhân cùng Yên Nguyệt Thượng nhân đến tận ngoài Luyện Thần phong mới quay trở lại.

Một đường trở về, hắn phát hiện ra, sau lưng áo không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.


“So với đối mặt La Sát Đại Thánh còn áp lực hơn gấp bội.” Trần Nguyên khe khẽ than.

Đặc biệt là Thanh Minh Chân nhân, người này để hắn cảm thụ cái gì gọi là ngồi trên đống lửa.

Suy nghĩ đến đây, hắn không khỏi hiếu kỳ, những Đại Khí Vận giả kia, lại là như thế nào đi qua một bước này, cuối cùng đạt tới trái ôm phải ấp mà vẫn bình yên vô sự.
Trần Nguyên lắc đầu, không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.

Hắn không trở lại động phủ mà đi tìm Thiên Lan.

Một năm đã qua kể từ lần cuối hắn ghé thăm Tàng Kinh các.

Mặc kệ hắn có hay không tìm đến pháp môn phân thân như ý, khoản phúc lợi một ngàn điểm cống hiến mỗi năm từ Hạo Nguyệt Chân quân là không thể nào bỏ không.
Thiên Lan dường như đoán được là hắn sẽ đến, nàng đứng đợi sẵn từ bên ngoài đình các, trên bàn còn bày một bộ ấm trà, hương trà thơm ngát, lan tỏa khắp góc sân nhỏ.
“Tiếp đón cha mẹ vợ xong rồi?” Hắn vừa tới, đây là câu đầu tiên nàng chào hỏi.
“Ngươi biết Thanh Minh Chân nhân cùng Yên Nguyệt Thượng nhân?” Trần Nguyên ngạc nhiên không thôi.
“Không biết.” Thiên Lan lắc đầu.

Nhìn Trần Nguyên như có điều muốn hỏi, nàng bổ sung: “Bất quá, nửa ngày trước ta cảm giác được hai cỗ khí tức lạ xâm nhập Thần Luyện phong, ta quan sát một hồi liền nhận ra lai lịch của hai người bọn hắn.”
Trần Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không hỏi thêm.

Mỗi người đều có thủ đoạn của riêng mình, hắn có Khởi Nguyên nhãn có thể quan sát vạn vật căn nguyên, không có lý do gì người khác không có bí pháp hay bảo vật mang năng lực tương tự.
Đột nhiên, hắn tới Yên Nguyệt Thượng nhân từng nói bóng, nói gió qua, Kính Nguyệt hồ sở hữu Cửu phẩm tu sĩ, hắn không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.

Thế là hắn hỏi: “Ngươi có biết Kính Nguyệt hồ?”
“Ngươi nói là chỗ cô bạn gái nhỏ của ngươi xuất xứ?” Thiên Lan điểm nhẹ ngón tay lên cằm, lâm vào suy tư chừng mười hơi thở, sau đó mới nhìn hắn, đáp: “Kính Nguyệt hồ ta nghe nói qua, bất quá thông tin không nhiều.

Kính Nguyệt hồ là một cái lánh đời thế lực, nhân số không nhiều, nhưng tại cả Tiểu, Trung, Thượng và Đại thế giới đều có mặt.

Nội tình bọn hắn, ta không rõ ràng lắm, bất quá có lẽ cũng không mạnh lắm, chí ít, so với Thiên Ma Thánh địa còn kém một mảng lớn.”
Trần Nguyên nghe lời này, khóe miệng hơi giật giật.

Hắn cảm thấy, câu cuối cùng có dư thừa.

Cả Ba ngàn thế giới, có bao nhiêu thế lực có thể đứng ngang hàng với Thiên Ma Thánh địa? Không mạnh lắm theo lời của nàng, Trần Nguyên cảm thấy, Kính Nguyệt hồ lực lượng đã tương đối hùng hậu loại kia, loại mà rất có thể đi ra Hợp Đạo đại năng cấp bậc tu sĩ.

Uổng cho trước đây hắn còn cói rằng, Kính Nguyệt hồ chỉ là một cái thế lực ẩn thế nằm ngoài rìa Tô Châu.
“Không nói những vấn đề này.” Trần Nguyên nhẹ lắc đầu, rất tự nhiên ngồi xuống ghế đá bên đình.

Thiên Lan cũng thuận theo rót cho hắn một chén trà.

Sau khi đã uống qua nửa chén, Trần Nguyên bỗng hỏi: “Ngươi phải chăng có sở hữu pháp môn phân thân hoặc hóa thân hoặc pháp thuật nào tương tự như thế?”
Thiên Lan nhìn qua hắn, nghi ngờ: “Thuật phân thân, ta có.

Bất quá, ngươi muốn loại thuật phân thân như thế nào? Dùng để chiến đấu? dùng để theo dõi? dùng để giám sát?”
Trần Nguyên hơi do dự một chút, sau đó nói ra: “Kỳ thật, ta muốn một loại phân thân thuật mà phân thân có khả năng tự tu luyện, có ý thức hoạt động độc lập…”
Trần Nguyên chậm rãi trình bày cho đối phương suy nghĩ của hắn trước đó về thứ hắn cần.

Phân thân của hắn không nhất định phải mạnh mẽ nghịch thiên, cũng không nhất định phải sở hữu số lượng nhiều đến không giới hạn, cái hắn cần là năng lực sinh tồn, khả năng tu luyện và độc lập tư duy.
Thiên Lan vừa nghe, vừa điểm nhẹ đầu như đã hiểu.

Phản ứng của nàng, so với trong tưởng tượng của hắn bình tĩnh hơn quá nhiều.

Cuối cùng, nàng nói: “Có.

Loại pháp thuật này ta có.” Thế rồi, nàng nhẹ nhàng cầm lên chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, mới nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Thế nhưng, ngươi lại có thể lấy thứ gì ra trao đổi với ta?”
Trần Nguyên khẽ cau mày: “Loại phân thân thuật ngươi nói, đáng giá đến như vậy sao?”
Thiên Lan không trực tiếp đáp lại.

Nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một khối ngọc giản cực kỳ tinh xảo, chất ngọc ôn nhuận tới cực hạn, là miếng ngọc giản cấp bậc cao nhất mà hắn từng thấy qua.
“Tự ngươi xem đi.” Nàng nhẹ giọng nói.
Trần Nguyên đặt khối ngọc giản lên mi tâm, dùng thần thức đảo qua một vòng.


Ngọc giản bị Thiên Lan hạ cấm chế.

Hắn không thể xem đến toàn bộ nội dung của thuật pháp, chỉ có thể nhìn thấy một phần đầu, bao quát mô tả chi tiết về đặc tính của môn phân thân thuật này.
Một lần xem này, ánh mắt hắn chăm chú, nhịp tim hắn hơi tăng lên.

Huyết Thần Phân Thân thuật.

Đây là tên bộ pháp thuật phân thân này.

Hắn biết, đây chính là thứ hắn cần tìm.
“Hoàng kinh.

Ta dùng một bộ Hoàng kinh để đổi lấy bộ phân thân thuật này, như thế nào?” Trần Nguyên thử thăm dò hỏi.
Thiên Lan lắc đầu: “Ngươi cũng đã thấy Huyết Thần Phân thân thuật cường đại và huyền diệu như thế nào.

Một bộ Hoàng kinh xa xa không đủ đổi lấy pháp môn phân thân này.”
Trần Nguyên lại thử hỏi: “Như vậy, nguyên bộ ba cuốn, Minh kinh, Huyền kinh, Hoàng kinh đâu?”
Thiên Lan vẫn là lắc đầu: “Vẫn không đủ.

Đây không phải là vấn đề số lượng mà là phẩm cấp.

Bộ ba cuốn kinh thư hợp lại, có lẽ để phẩm giai của chúng nhích lên một chút; thế nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Huyết Thần Phân Thân thuật đã không thuộc về phạm trù của thế giới này.

Ngươi nếu như không thể tìm ra món đồ gì tốt hơn, vậy thuật này với ngươi vô duyên.”
Trần Nguyên lâm sâu vào trong cân nhắc.

Món đồ tốt hơn, hắn không phải không có.

Vĩnh Hằng thạch, hai khối đạo chủng kết tinh, thứ gì cũng là siêu việt phạm trù thế giới này.

Bất quá, hắn sẽ không đổi.

Hắn cảm thấy, ba món đồ này ẩn chứa bên trong kinh thiên đại tạo hóa.Huyết Thần PhânThân thuật có nghịch thiên hơn nữa cũng không xứng với ba thứ trên.
Ngược lại, Bồ Đề kinh còn có thể.

Thế nhưng, hắn không chắc rằng bản kinh thư này có thể thỏa mãn nàng.

Kinh thư nguyên bản còn dễ nói, Bồ Đề kinh cuối cùng lại chỉ còn là tàn quyển.

Hơn nữa, Thiên Lan là Ma môn Thánh nữ, lấy Phật kinh trao đổi với nàng, thấy thế nào cũng không ổn.

Sau cùng, hắn vẫn là thử.
Để cho Trần Nguyên bất ngờ là, vừa đưa thần thức thăm dò Bồ Đề kinh, hai con mắt Thiên Lan lập tức sáng lên, biểu cảm hiếm thấy lộ ra dáng tươi cười, nàng tựa như nhặt được chí bảo vậy.
Không chút do dự, Thiên Lan phất tay, nói ra: “Tốt, trao đổi.

Ta muốn bản này tàn khuyết Bồ Đề kinh.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện