“Nếu cô nương đã không biết lấy gì báo đáp, vậy liền lấy thân báo đáp đi” Một ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên toát ra trong đầu Trần Nguyên.

Hắn có loại xúc động mạnh mẽ muốn nói ra lời này, hướng về nữ tử xinh đẹp vô song bày tỏ hết thảy lòng mình.

Thế nhưng là, hắn sinh sinh nuốt vào trong bụng lời nói này.

Cỗ xúc động mãnh liệt không hiểu thấu, đột ngột và bất chợt kia bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống trong lòng.

Không phải Trần Nguyên không muốn nói lời này với Lữ Như Yên, hắn cảm thấy, hiện tại còn chưa phải thời điểm thích hợp thổ lộ.
Cửa ải Thanh Minh Chân nhân còn chưa phá đây.
“Lữ cô nương không cần quá để ý.

Lữ cô nương giúp ta đã rất nhiều.

Kỳ thực ta thấy, chút Linh Thủy ấy không là gì so với cơ duyên cô nương đã nhường cho ta.” Trần Nguyên chân thành nói ra.

Lời nói của hắn là thật lòng.

“A… có đúng như vậy không? Có thể giúp cho công tử, Như Yên rất vui lòng.” Lữ Như Yên nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Tại trí nhớ của nàng, nàng kỳ thực không có giúp hắn qua bao nhiêu điều.

Bất quá, nếu hắn đã nói thế, vậy hẳn không sai.
Lúc này, nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi thăm: “Có phải, sư phụ, sư nương đã đến gặp Trần công tử?”
“Ta quả thực đã gặp Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Thượng nhân.”
“Sư phụ và sư nương, hai người bọn họ… không làm khó công tử chứ?” Lữ Như Yên hỏi tiếp, vừa hỏi, lòng nàng cũng mang theo lo nghĩ.


Kỳ thực, thời khắc vừa tỉnh lại, nàng cũng giật nảy cả mình khi phát hiện ra, bên cạnh không chỉ có Khinh Vũ Chân quân mà ngay cả sư phụ, sư nương và thái sư phụ cũng tại.

Lại nghe đến sư phụ cùng sư nương đến gặp riêng Trần Nguyên rồi thấy sắc mặt của sư phụ không tốt, lòng nàng lập tức chìm xuống.

Thậm chí, ngay cả thái sự phụ dường như cũng không vừa ý việc nàng quen biết Trần Nguyên, Lữ Như Yên thời khắc đó thật không biết làm gì cho phải.

May mắn, vẫn là Khinh Vũ Chân quân đánh yểm trợ kịp thời, nàng mới yên tâm phần nào.
Tất nhiên, chuyện này nàng vẫn còn xác nhận lại một lần nữa ở trên người hắn.

Ai ngờ, Trần Nguyên chỉ cười đáp: “Này thì lại không có, Thanh Minh Chân nhân cùng Yên Nguyệt Thượng nhân rất tốt.

Hai vị tiền bối còn dạy ta rất nhiều tri thức tu hành.

Nha… đúng, hai vị tiền bối còn kể khá nhiều về Lữ cô nương lúc còn bé đâu.”
Lữ Như Yên nghe vậy, cả gương mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, khẽ gắt thành tiếng: “Sư phụ cùng sư nương thật là… chuyện này sao có thể nói ra.”
Trần Nguyên cùng Lữ Như Yên cứ như vậy đứng cạnh nhau, không kiêng nể gì hàn huyên thật lâu.

Thần Luyện phong nhân số vốn là thưa thớt.

Hạo Nguyệt Chân quân thì lâu dài bế quan trong Yên Nhiên cung, những học sinh còn lại đều có công việc bận rộn cả, người thì tập trung tu luyện, kẻ thì luyện tập pháp thuật, càng không có thời gian rảnh rỗi đi lo chuyện bát quái như những tiểu thuyết huyền huyễn mô tả.
Ngược lại là có một Thiên Lan đứng bên cạnh, quan sát màn này từ đầu đến cuối.

Lữ Như Yên sau đó mới chú ý tới bên cạnh, vậy mà còn có người khác, thần sắc lập tức trở nên lúng túng cùng xấu hổ.
“Thiên Lan cô nương, đã lâu không gặp.” Lữ Như Yên nhẹ giọng nói, thanh âm mang theo ái ngại.
“Đã lâu không gặp, Lữ cô nương.” Thiên Lan lạnh nhạt đáp lại.

Giữa hai người, giao tình khống tính là bao nhiêu sâu sắc.

Hai nàng chỉ gặp nhau duy nhất hai lần tại hơn bốn năm trước, ngoài ra liền chưa từng có nhiều liên hệ, tự nhiên không tìm được điểm chung để nói tiếp.
Lữ Như Yên lúc này thấy bộ dáng của Trần Nguyên cùng Thiên Lan tựa như đi ra ngoài, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Trần công tử và Thiên Lan cô nương dự định ra ngoài?”
“Chúng ta muốn đến Tàng Kinh các.” Trần Nguyên đáp lại.
“Nếu đã như vậy, không bằng để Như Yên cùng đi với hai người?” Lữ Như Yên cười tươi nói.
“Tốt.

Liền quyết định như vậy.” Trần Nguyên mừng rỡ nói.

Hắn vốn còn nghĩ đến cơ hội gặp gỡ nàng thật nhiều đây, làm sao lại bỏ qua đề nghị này cơ chứ.

Mà Thiên Lan thì biểu lộ vẻ mặt không quan tâm.

Với nàng, Lữ Như Yên có xuất hiện hay không đều không quan trọng.
Cứ như vậy, hành trình tới Tàng Kinh các của Trần Nguyên nhiều thêm một vị nữ tử tuyệt mỹ.

Trên đường đi, Lữ Như Yên hỏi thăm đến Trần Nguyên quãng thời gian này rất nhiều, quan tâm đến hắn trải qua ra sao, tu hành như thế nào.

Không biết là hữu ý hay vô tình, tại mỗi một phương diện, nàng đều sẽ hỏi thăm nhiều hay ít các vấn đề liên quan đến Thiên Lan.
“Trần công tử và Thiên Lan cô nương quan hệ từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?”
“Cũng không tính là thân thiết.” Trần Nguyên thành thật trả lời: “Ta và Thiên Lan có thể tính như bằng hữu, bất quá qua lại dựa trên trao đổi lợi ích công bằng, không tính đến là có bao nhiêu cảm tình.”
“Ồ.” Lữ Như Yên khẽ chu môi, ánh mắt hơi đảo qua Thiên Lan một mặt lạnh nhạt ngự kiếm gần đó.

Nàng lại hỏi: “Nói như vậy, Thiên Lan cô nương hẳn trợ giúp công tử rất nhiều?”
Trần Nguyên hơi sửng sốt một chút.


Hắn nghĩ lại, quả thật là trong bất tri bất giác, Thiên Lan trợ giúp hắn không ít.

Bất quá, hắn cảm giác không thích hợp cứ như vậy nói ra.

Suy nghĩ một chút, hắn đáp: “Là có qua có lại, ta và Thiên Lan cô nương là dựa vào nhận thức chung,vì đạt thành lợi ích lớn hơn mà hợp tác.

Giữa chúng ta, hết thảy dựa trên công bằng.”
Lữ Như Yên khẽ gật đầu: “Nói như vậy, không chỉ có Thiên Lan cô nương trợ giúp công tử rất nhiều, mà công tử cũng trợ giúp nàng không ít đi? Ta nói có đúng không, hai người quan hệ quả nhiên rất không tệ.”
“ y…” Trần Nguyên sửng sốt hồi lâu, không hiểu ra làm sao.
“Trần công tử mấy năm này tại trong học viện hình như không quá ưa thích kết giao bằng hữu?” Lữ Như Yên lại hỏi.
“Đúng thật là như vậy.” Trần Nguyên chân thật nói ra: “Đại đa số thời gian ta đều dành để tu hành.”
“Bất quá công tử vẫn thường xuyên gặp mặt Thiên Lan cô nương, đều đặn mỗi năm hai lần?”
Trần Nguyên lần này học thông minh, hắn không có trả lời trực tiếp mà nói: “Kỳ thực, không tính thời gian bế quan trong động phủ, đại đa số thời gian ta đều chờ bên trong động phủ của Lữ cô nương, trông chừng cô nương thức tỉnh.”
Lữ Như Yên nghe vậy thì trong lòng nở hoa, hai mắt cười híp lại, gò má lộ ra núm đồng tiền mê người.

Nàng ngược lại không nghi ngờ câu nói này, Khinh Vũ Chân quân đều đã nói rõ cho nàng.
“Kỳ thực, Thiên Lan cô nương rất tốt.” Lữ Như Yên lời nói nhất chuyển: “Nàng niên kỷ cùng công tử tương tự, tu vi cực cao, thiên phú tu luyện kinh khủng trên đời gần như vô song.

Dành nhiều thời gian tiếp xúc cùng nàng, chắc chắn thu đến ích lợi không nhỏ.”
Trần Nguyên phải công nhận, Lữ Như Yên lời nói không có chỗ nào sai sót.

Tiếp xúc cùng với Thiên Lan, hắn mới biết trên thân đối phương có bao nhiêu chỗ kinh khủng.

Chỉ riêng tính đến bảo bối, đồ tốt, hắn cho rằng, nàng có thể lấy ra hàng tá thứ mà Thái Linh học viện viện trưởng nhìn cũng chưa từng nhìn qua.

Một lần kia trao đổi Ngưng Linh hồ lô đã khắc sâu cho hắn ấn tượng.
Bất quá, chân chính để cho hắn kiêng dè nữ nhân này là thủ đoạn của nàng.

Hắn chưa từng một lần nhìn ra tu vi chân chính của Thiên Lan.

Hắn có thể khẳng định rằng, cường độ thể nội năng lượng của nàng chắc chắn không mạnh bằng bản tôn của hắn.

Bất quá, bản lĩnh của một tu sĩ đâu phải là hoàn toàn xem ở so sánh ai nhiều Linh lực hơn? Nàng có thủ đoạn che đậy cả Khởi Nguyên nhãn của hắn.

Hơn thế nữa, từ trên người nàng, hắn luôn có một loại cảm giác cực đồ nguy hiểm, loại nguy hiểm này trực chỉ đe dọa đến sự tồn tại của hắn chứ không chỉ là sinh tử đơn giản như vậy.
Tất nhiên, có nhiều thứ hắn chưa thể nói cho Lữ Như Yên ở thời điểm này.

Hơn nữa, suy nghĩ là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.

Trần Nguyên đáp: “Kỳ thực, Lữ cô nương niên kỷ cùng ta tương tự, thiên phú tu hành vô song, tu vi không so với Thiên Lan kém.

Hơn nữa Lữ cô nương thiên sinh lệ chất, nhan sắc vô song, không người nào chiêm ngưỡng mà không kinh diễm.”
Lữ Như Yên nghe vậy, gương mặt đỏ bừng một mảnh, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng lại không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.

Nàng chỉ có thể khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ đi mấy phần, đáp lại: “Trần công tử quá khẽ, Như Yên có thành tựu như thế, đều là nhờ công tử giúp đỡ.”
Nói rồi, nàng hơi chếch quỹ đạo ngự kiếm, kéo lại gần khoảng cách với Thiên Lan.

Bị Trần Nguyên hung hăng khen một đợt, tính cách như nàng liền không có ý tứ cùng hắn tiếp tục nói xuống.
Trần Nguyên nhìn đây khẽ cười, mặc kệ cho hai nữ tử hàn huyên chuyện phiếm với nhau.

Hắn hiện tại mới hoảng hốt nhận ra, Lữ Như Yên không có như vậy dễ đối phó.

Nếu như nàng tiếp tục hỏi xuống tới, hắn thật không dám chắc còn có thể chống đỡ đến khi nào.
Bất quá, đối với Lữ Như Yên tiến hành ‘tra khảo’, hắn một chút cũng không phiền lòng.


Nữ nhân không ăn dấm một chút, vậy sao có thể gọi là nữ nhân? Nếu như nàng thật sự không ăn dấm, không thèm để ý đến ngươi đi lại gần với nữ nhân khác, vậy chỉ có thể nói rõ, nàng trong lòng, cơ bản là không có chỗ cho ngươi mà thôi.
Cũng không biết Lữ Như Yên cùng Thiên Lan trao đổi với nhau những gì.

Hắn không nghe lén.

Nữ nhân nói chuyện với nhau, điểm này riêng tư, hắn phải biết.

Bất quá, Thiên Lan biểu cảm tương đối nghiêm túc, chốc chốc lại chăm chú gật đầu.

Lữ Như Yên cách mỗi quang thời gian nhất định lại quay sang nhìn hắn, híp mắt cười tươi.
Một chuyến này đi đến Tàng Kinh các phá lệ lâu hơn bình thường, thời gian cơ hồ là dài ra gấp đôi.
Vừa đáp xuống sân bạch ngọc, Trần Nguyên theo thói quen đưa mắt về một góc quen thuộc.
“A.” Hắn kinh ngạc thốt lên: “Vị kia thiên tài kiếm đạo vậy mà đã hoàn toàn nắm giữ Bạch Ngọc kiếm kinh?”
Nhìn vào một góc sân nhỏ trống vắng, lại thiếu đi mấy cỗ khí tức mạnh mẽ vì đó hộ pháp, Trần Nguyên cảm giác, Tàng Kinh các dường như thiếu hụt đi điều gì đó.
“Hắn đã rời đi vào bảy tháng trước.” Thiên Lan nói khẽ: “Tu vi của hắn vừa vặn bước vào Tam phẩm tầng hai, kiếm ý hoàn toàn thu phóng tự nhiên, kiếm khí nội liễm, rất nhiều đạo sư vì hắn mà khen ngợi không ngớt lời.”
Trần Nguyên không có cao nhiêu ngoài ý muốn.

Dẫu cho không để ý đến mô bản nhân vật chính, hắn đều nhìn thấy đối phương cường đại.

Cường đại ở đây, không phải nói đến tu vi mà là bao quát rất nhiều thứ.
“Hai người đang nói về ai vậy?” Lữ Như Yên chợt hỏi.

Nàng vừa xuất quan không bao lâu, đối với nhiều chuyện là không biết rõ.
“Về một vị thiên tài kiếm đạo… “Trần Nguyên đáp lời: “Hắn đến từ Thiên Kiếm phong, cùng là một thế hệ học sinh như chúng ta, cách đây mấy năm tại Tàng Kinh các lĩnh hội ra một bộ không tầm thường kiếm kinh.

Thời điểm đó còn kinh động đến rất nhiều đạo sư đây.”
Hắn một năm một mười đem chuyện này cáo tri ra.
“Hắn là nam tử?” Lữ Như Yên bất chợt hỏi.
Trần Nguyên không hiểu ra sao, vẫn là thành thật trả lời: “Là nam tử.”
Lữ Như Yên khẽ gật đầu.

Nàng không hỏi thêm điều gì nữa, cũng không còn chút nào hứng thú mà quay sang đàm luận với Thiên Lan chuyện gì đó.
Trần Nguyên và Thiên Lan đi vào tàng thư các theo lối cũ, vẫn chỉ là hướng đến nơi sâu trong tầng một mà tiến.

Vị đạo sư làm thủ tục nọ thấy họ liền không còn chú ý nhiều thêm nữa.

Bất quá, sau một giây, hắn bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử lạ mặt, trong lòng nhấc lên kinh thiên sóng thần.
Nữ tử đi theo sau hai người, quá trẻ tuổi, tu vi cao không hợp thói thường, càng kinh khủng hơn là nhan sắc của nàng đẹp đến không tưởng tượng nổi, khí chất phiêu miểu xuất trần đủ để trấn nhiếp cả đạo tâm của hắn.
“Quái tai… quái tai… quả nhiên, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã… thuần một sắc quái vật.

Tân sinh năm nay, đều là thứ gì không biết.”
Qua thật lâu, khi cửa vào không có mấy người qua lại, thứ duy nhất văng vẳng trong không gian chỉ còn lại tiếng thì thào khe khẽ của vị đạo sư nọ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện