Hạ gục ba người Lăng Trạch Thư Sinh, Trần Nguyên hướng ánh mắt đến hai nữ tử còn lại. Hắn ung dung phi hành đến phía trước hai người, cẩn thận quan sát động tĩnh của đối phương. Dẫu cho hắn có thể nghiền ép ba người phía trước, hắn chưa từng một giây phút buông lỏng cảnh giác. Bất cứ lúc nào, hắn cũng có thể bùng nổ toàn lực.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi Ma môn Thánh nữ.
Còn về Bạch Kiều?
Hắn nhìn cũng chưa từng nhìn. Nguyên nhân bởi vì đối mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp chẳng khác là bao so với ba người trước.
Chỉ riêng đối mặt với vị Ma môn Thánh nữ kia, hồi chuông bản năng báo động của hắn tận trong linh hồn vẫn không dừng lại. Hắn cực kỳ kiêng kỵ đối phương.
Hắn biết chắc chắn rằng, đối phương lúc trước xuất thủ xa xa chưa phải toàn lực. Đối phương ẩn giấu, chỉ sợ còn sâu hơn hắn rất nhiều.
Nghĩ đến đó, hắn thật không hiểu, vì sao đối phương lại chủ động xuất thủ trước. Hắn cũng không hiểu, tại sao đối phương sau đó làm bộ như thụ thương lui binh.
Bất kể như thế nào, đối mặt nữ nhân này, hắn chưa bao giờ dám rời đi ánh mắt.
Bạch Kiều không biết điều đó.
Nàng chỉ nhìn thấy nam nhân nguy hiểm này ung dung tiến về phía nàng. Đối phương quá mạnh. Mạnh xa hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Thế mạnh của nàng là trận pháp, không phải trực diện đối chiến.
Đối đầu trực tiếp, nàng chắc chắn sẽ thua ngay lập tức. Không cẩn thận, nàng có thể vứt luôn mạng tại đây.
Thế nhưng, Thánh nữ tại ngay phía sau nàng. Thánh nữ bị thương. Nàng không thể lùi bước. Bỏ mặc Thánh nữ, đây là cấm kỵ. Nếu nàng làm như vậy, Thánh địa sẽ trực tiếp gạt bỏ nàng.
Nghĩ đến đó, Bạch Kiều không khỏi một hồi phát hoảng. Sau cùng, ánh mắt nàng trở nên kiên định. Hai hàm răng nàng cắn chặt. Hai bàn tay trắng nõn không ngừng thi pháp.
Sự tình diễn biến quá nhanh, nàng không có thời gian bày trận pháp đủ mạnh để chống lại cấp bậc này tu sĩ. Nàng chỉ có lựa chọn lợi dụng chính trận pháp mà Hoàng gia dày công bố trí trước đó.
Bạch Kiều không mong đợi quá nhiều, chỉ cần giữ chân lại đối phương, để các nàng mang theo bảo vật rời khỏi là đủ.
Lúc này, cả tòa sơn động bởi vì cử động của Bạch Kiều mà rung lên dữ dội. Nàng cưỡng ép điều động trận pháp ở cường độ nằm ngoài giới hạn chịu đựng của nó. Các văn tự, biểu tượng nổi lên trên sàn, vách và trần sơn động. Chúng phát ra ánh sáng lóa mắt, chúng di chuyển theo những quỹ tích huyền diệu, hiển hóa thành vô số dị tượng ngợp trời.
Không có công kích nào hướng Trần Nguyên phát ra.
Hắn chỉ cảm nhận được cỗ lực lượng vô hình, khủng bố đè ép lên đôi vai, hai chân và toàn bộ thân thể. Dường như, cả không khí hiện tại đều làm từ thép đặc, ép cho cơ thể hắn không thể cử động nổi lấy một li.
Toàn bộ lực lượng nơi này áp chế lên thân thể hắn.
Quảng Cáo
Ma môn Thánh nữ đồng thời thu lấy năm bảo vật. Nàng nhận được truyền âm từ Bạch Kiều, muốn tranh thủ thời gian người sau giữ chân hắn, nhanh chân rời khỏi đây.
Ma môn Thánh nữ làm theo y như vậy. Động tác của nàng không chậm, dẫu cho ánh mắt vẫn luôn đặt trên thân nam nhân đối phương.
Trần Nguyên cũng lấy làm lạ bởi cử động của đối phương. Bất quá, cơ duyên này, hắn không muốn bỏ qua. Hai con mắt của hắn lúc này bỗng biến sắc, chuyển thành màu vàng kim như được đúc từ vàng nguyên chất. Hai cỗ lực lượng ngay tức khắc chiếu xạ từ mắt hắn mà ra.
Kim Cương Nộ Mục.
Liên quan đến Phật môn pháp thuật. Hắn không hướng Bạch Kiều công kích mà nhắm đến các phù văn đang lưu chuyển trên vách hang động phía xa.
Tại trong Khởi Nguyên nhãn, hắn có thể nhìn thấy vô số các đạo mạch dẫn lực lượng di chuyển dọc theo hàng trăm vạn lộ tuyến. Những lực lượng này tụ tập với nhau, phân rã, điều chuyển,... tựa như vô số dòng nước ngầm không ngừng di chuyển bên dưới lòng đất.
Nếu phải lấy ví dụ chân thực nhất thì trận pháp này tựa như máy tính, hoạt động dựa trên hàng nghìn dòng điện siêu nhỏ phối hợp một cách nhịp nhàng với nhau vậy.
Trần Nguyên nhắm vào những đầu vi mạch quan trọng nhất, đánh hỏng chúng, làm chúng quá tải, khiến cho cả hệ thống theo đó sụp đổ.
Tu sĩ thông thường có lẽ làm không được đến điều đó. Ngay cả Trận pháp sư thông thường có lẽ không nhìn ra được. Nhưng Khởi Nguyên nhãn là thứ nghịch thiên. Trần Nguyên ngay cả không có kiến thức trận pháp cũng làm được.
Trận pháp bị phá vỡ, Bạch Kiều là người điều khiển, lại cưỡng ép thôi động vượt quá sức giới hạn. Nàng nhận phản phệ, bản thân thụ thương nặng, thất khiếu chảy máu, tự thân linh lực tiêu tán. Thân thể yểu điệu của nàng đổ gục xuống mắt đật, thướt tha như một tấm lụa mỏng, mềm oặt và yếu ớt khiến người ta phải xót xa.
Trần Nguyên không rảnh để tâm nàng.
Ma môn Thánh nữ đã bắt đầu muốn rời khỏi đây. Tốc độ của nàng tuyệt đối không phải Tứ phẩm Chân nhân có thể đạt đến. Thế nhưng, chỉ với tốc độ đó là không thể nào thoát khỏi Trần Nguyên.
Hắn bước ra ba bước chân, thân hình thoắt một cái biến mất, rồi đột ngột xuất hiện trước mặt vị Thánh nữ, cách nàng mười trượng, chắn ngang lối đi của nàng.
Thánh nữ không kinh hoảng. Nàng dường như đã phán đoán trước điều này. Tốc độ của nàng còn nhanh hơn so với trước đó ba phần. Tay ngọc vươn ra. Chỉ đơn giản là một chưởng. Toàn bộ linh lực nội liễm như trước, không có một tia, một giọt thừa thãi. Chưởng pháp của nàng không có bao nhiêu huyền diệu, tựa như một vị thiếu nữ tùy ý đánh ra.
Tuy nhiên, chính chưởng pháp ấy so với bất kỳ công kích nào trước đó của Lăng Trạch Thư Sinh bọn người còn đáng sợ hơn.
Trần Nguyên kích hoạt thứ năng lực đáng sợ mà từ trước đến nay, hắn chưa từng có một lần cơ hội sử dụng lên đối thủ của mình: Chưởng khống thời gian.
Năng lực của hắn cho phép tạo thành một lĩnh vực riêng biệt, bao trùm lên mấy chục dặm sơn mạch. Cảnh vật xung quanh hắn ngay lập tức mất đi nhan sắc vốn cố. Cả thế giới trở nên xám xịt với hai màu đen và trắng.
Tốc độ thời gian bị làm chậm đi một nghìn lần.
Trước mắt hắn, Ma môn Thánh nữ vẫn chậm rãi di chuyển hướng đến phía hắn, bàn tay thon, trắng mang theo tư thế không đổi. Chỉ là, nàng giờ đây không nhanh hơn một người bình thường đi bộ là bao.
Quảng Cáo
Trần Nguyên có thể từ trong con ngươi của nàng, bắt lấy những chuyển biến nhỏ nhất, để nhận ra nàng kinh ngạc vô cùng.
Bản thân nàng trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh đã biến đổi.
Nhận thức phản ứng của nàng vẫn là nhanh vô cùng.
Đáng tiếc, nhận thức có nhanh hơn nữa, nhưng cơ thể không theo kịp thì cũng là vô dụng.
Trần Nguyên không cho nàng cơ hội phản kháng. Hắn bộc phát lực lượng trong cơ thể mình, mãnh liệt như một tòa núi lửa phun trào hướng nàng nghiền ép mà qua.
Lực lượng này kinh khủng vô cùng.
Nếu đổi lại là Lăng Trạch Thư Sinh, hắn chắc chắn bị chấn đến trọng thương, nếu là Bạch Kiều, có thể không thê thảm đến mức đó,nhưng chắc chắn là không dễ chịu.
Dưới sự áp chế của lĩnh vực thời gian, Ma môn Thánh nữ tuyệt đối không có đủ thời gian phản ứng. Nhận thức của nàng cũng chưa chắc đã theo kịp tốc độ công kích của hắn.
Khiến đối phương bị làm chậm một nghìn lần, tuyệt đối là năng lực nghịch thiên.
Chỉ có điều, chàng cảnh vị Ma môn Thánh nữ bị trấn áp không hề xảy ra.
Tại thời khắc lực lượng của hắn tiếp xúc đến nàng, một cỗ lực lượng thần bí bỗng nhiên bộc phát ra, bao phủ lấy nàng, đánh tan lực lượng của hắn rồi sau đó triệt để biến mất.
Tuy nhiên, cùng vì hai lực lượng giao thoa, tranh đấu mà thế công của Thánh nữ bị cản. Nàng dừng lại, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm. Chỉ là, tốc độ bị giảm đi một nghìn lần cho nên bộ dáng của nàng lộ ra có chút kỳ quặc.
Trần Nguyên cau mày. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, nguồn gốc lực lượng này đến từ bên trong cơ thể Thánh nữ.
Thế nhưng, lực lượng này tuyệt đối không thuộc về Thánh nữ. Thứ này không những không chịu nàng kiểm soát, mà mang đặc điểm hoàn toàn khác biệt.
“Là có đại năng đánh ấn ký lên người nàng sao?”
Loại sự tình này, Trần Nguyên cũng từng nghe Tần Xuyên nói qua. Tu sĩ đủ hùng mạnh, có thể phân ra một sợi ý thức cùng lực lượng của mình, lạc ấn lên người hoặc đồ vật quan trọng nhằm bảo vệ hoặc giám sát thứ đó.
Trần Nguyên càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Có lẽ, một vị Thánh nữ không có người bảo hộ, nghĩ như thế nào cũng không hợp lý.
Trần Nguyên thử mở miệng thăm dò:
Quảng Cáo
“Đạo hữu, nếu đã đến rồi, vì sao không chịu ra gặp mặt?”
Quả nhiên, chưa đầy ba hơi thở thời gian, một cỗ lực lượng hùng hậu, tựa như có thể áp sập thế gian hết thảy mọi thứ, từ mi tâm Thánh nữ tràn ra, cấp tốc hội tụ thành một bóng người mờ ảo.
Bóng người này hết sức không rõ ràng. Không nói đến ngũ quan không có, ngay cả mái tóc và trang phục cũng không hề lộ diện, tựa như bị một tầng sương nhàn nhạt màu tím ngắt che đi vậy. Tuy nhiên, chỉ từ dáng người thướt tha, yểu điệu, quyến rũ đến tận cùng để cho người đối diện không ngừng được suy nghĩ miên man, Trần Nguyên có thể khẳng định rằng, kẻ trước mặt là một nữ nhân. Một nữ nhân đẹp cực kỳ, hơn nữa càng là mạnh vô cùng.
Trần Nguyên giải trừ lĩnh vực thời gian.
Ma môn Thánh nữ trở lại trạng thái bình thường, ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm, không lộ ra mảy may một tia cảm xúc thừa thãi nào.
Bốn người Lăng Trạch Thư Sinh, không hổ là đệ tử thân truyền Thánh địa, thủ đoạn chữa thương kinh người. Mặc dù bọn họ còn chưa thể chiến đấu, nhưng đã có thể gắng gượng đứng dậy.
Bốn người bọn họ vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện trước mặt Thánh nữ thì kinh hãi vô cùng, con mắt trợn to, sắc mặt trắng bệch, con tim như muốn nhảy lên đến cổ họng.
Vẫn là Lăng Trạch Thư Sinh phản ứng nhanh nhất. Mặc cho thương thế thân thể nặng nề, hắn gấp gáp quỳ xuống, cung kính hô to:
“Đệ tử Lăng Trạch, tham kiến Thánh chủ đại nhân.”
Ba người khác cũng là gấp gáp làm theo, không dám chậm trễ một chút nào.
“... tham kiến Thánh Chủ đại nhân.”
Trần Nguyên thoáng có kinh ngạc, không phải bời vì lời nói của bọn người Lăng Trạch Thứ Sinh, mà bởi những gì hắn thấy qua Khởi Nguyên nhãn.
Nữ tử trước mặt lại là Thiên Ma Thánh địa Thánh Chủ đời thứ chín La Sát Đại Thánh.
Tu vi: Cửu Kiếp Thánh vị.
Trạng thái: Một sợi ý thức cùng lực lượng.
Mà đúng lúc này, âm thanh mờ mịt, hư vô mà tràn đầy lực lượng như đến từ chín tầng trời vọng ra từ trong bóng mờ:
“Đạo hữu thủ đoạn thật cao minh. Thế nhưng, xuống tay với một đám tiểu bối như vậy, đạo hữu kéo xuống mặt mũi được sao?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi Ma môn Thánh nữ.
Còn về Bạch Kiều?
Hắn nhìn cũng chưa từng nhìn. Nguyên nhân bởi vì đối mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp chẳng khác là bao so với ba người trước.
Chỉ riêng đối mặt với vị Ma môn Thánh nữ kia, hồi chuông bản năng báo động của hắn tận trong linh hồn vẫn không dừng lại. Hắn cực kỳ kiêng kỵ đối phương.
Hắn biết chắc chắn rằng, đối phương lúc trước xuất thủ xa xa chưa phải toàn lực. Đối phương ẩn giấu, chỉ sợ còn sâu hơn hắn rất nhiều.
Nghĩ đến đó, hắn thật không hiểu, vì sao đối phương lại chủ động xuất thủ trước. Hắn cũng không hiểu, tại sao đối phương sau đó làm bộ như thụ thương lui binh.
Bất kể như thế nào, đối mặt nữ nhân này, hắn chưa bao giờ dám rời đi ánh mắt.
Bạch Kiều không biết điều đó.
Nàng chỉ nhìn thấy nam nhân nguy hiểm này ung dung tiến về phía nàng. Đối phương quá mạnh. Mạnh xa hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Thế mạnh của nàng là trận pháp, không phải trực diện đối chiến.
Đối đầu trực tiếp, nàng chắc chắn sẽ thua ngay lập tức. Không cẩn thận, nàng có thể vứt luôn mạng tại đây.
Thế nhưng, Thánh nữ tại ngay phía sau nàng. Thánh nữ bị thương. Nàng không thể lùi bước. Bỏ mặc Thánh nữ, đây là cấm kỵ. Nếu nàng làm như vậy, Thánh địa sẽ trực tiếp gạt bỏ nàng.
Nghĩ đến đó, Bạch Kiều không khỏi một hồi phát hoảng. Sau cùng, ánh mắt nàng trở nên kiên định. Hai hàm răng nàng cắn chặt. Hai bàn tay trắng nõn không ngừng thi pháp.
Sự tình diễn biến quá nhanh, nàng không có thời gian bày trận pháp đủ mạnh để chống lại cấp bậc này tu sĩ. Nàng chỉ có lựa chọn lợi dụng chính trận pháp mà Hoàng gia dày công bố trí trước đó.
Bạch Kiều không mong đợi quá nhiều, chỉ cần giữ chân lại đối phương, để các nàng mang theo bảo vật rời khỏi là đủ.
Lúc này, cả tòa sơn động bởi vì cử động của Bạch Kiều mà rung lên dữ dội. Nàng cưỡng ép điều động trận pháp ở cường độ nằm ngoài giới hạn chịu đựng của nó. Các văn tự, biểu tượng nổi lên trên sàn, vách và trần sơn động. Chúng phát ra ánh sáng lóa mắt, chúng di chuyển theo những quỹ tích huyền diệu, hiển hóa thành vô số dị tượng ngợp trời.
Không có công kích nào hướng Trần Nguyên phát ra.
Hắn chỉ cảm nhận được cỗ lực lượng vô hình, khủng bố đè ép lên đôi vai, hai chân và toàn bộ thân thể. Dường như, cả không khí hiện tại đều làm từ thép đặc, ép cho cơ thể hắn không thể cử động nổi lấy một li.
Toàn bộ lực lượng nơi này áp chế lên thân thể hắn.
Quảng Cáo
Ma môn Thánh nữ đồng thời thu lấy năm bảo vật. Nàng nhận được truyền âm từ Bạch Kiều, muốn tranh thủ thời gian người sau giữ chân hắn, nhanh chân rời khỏi đây.
Ma môn Thánh nữ làm theo y như vậy. Động tác của nàng không chậm, dẫu cho ánh mắt vẫn luôn đặt trên thân nam nhân đối phương.
Trần Nguyên cũng lấy làm lạ bởi cử động của đối phương. Bất quá, cơ duyên này, hắn không muốn bỏ qua. Hai con mắt của hắn lúc này bỗng biến sắc, chuyển thành màu vàng kim như được đúc từ vàng nguyên chất. Hai cỗ lực lượng ngay tức khắc chiếu xạ từ mắt hắn mà ra.
Kim Cương Nộ Mục.
Liên quan đến Phật môn pháp thuật. Hắn không hướng Bạch Kiều công kích mà nhắm đến các phù văn đang lưu chuyển trên vách hang động phía xa.
Tại trong Khởi Nguyên nhãn, hắn có thể nhìn thấy vô số các đạo mạch dẫn lực lượng di chuyển dọc theo hàng trăm vạn lộ tuyến. Những lực lượng này tụ tập với nhau, phân rã, điều chuyển,... tựa như vô số dòng nước ngầm không ngừng di chuyển bên dưới lòng đất.
Nếu phải lấy ví dụ chân thực nhất thì trận pháp này tựa như máy tính, hoạt động dựa trên hàng nghìn dòng điện siêu nhỏ phối hợp một cách nhịp nhàng với nhau vậy.
Trần Nguyên nhắm vào những đầu vi mạch quan trọng nhất, đánh hỏng chúng, làm chúng quá tải, khiến cho cả hệ thống theo đó sụp đổ.
Tu sĩ thông thường có lẽ làm không được đến điều đó. Ngay cả Trận pháp sư thông thường có lẽ không nhìn ra được. Nhưng Khởi Nguyên nhãn là thứ nghịch thiên. Trần Nguyên ngay cả không có kiến thức trận pháp cũng làm được.
Trận pháp bị phá vỡ, Bạch Kiều là người điều khiển, lại cưỡng ép thôi động vượt quá sức giới hạn. Nàng nhận phản phệ, bản thân thụ thương nặng, thất khiếu chảy máu, tự thân linh lực tiêu tán. Thân thể yểu điệu của nàng đổ gục xuống mắt đật, thướt tha như một tấm lụa mỏng, mềm oặt và yếu ớt khiến người ta phải xót xa.
Trần Nguyên không rảnh để tâm nàng.
Ma môn Thánh nữ đã bắt đầu muốn rời khỏi đây. Tốc độ của nàng tuyệt đối không phải Tứ phẩm Chân nhân có thể đạt đến. Thế nhưng, chỉ với tốc độ đó là không thể nào thoát khỏi Trần Nguyên.
Hắn bước ra ba bước chân, thân hình thoắt một cái biến mất, rồi đột ngột xuất hiện trước mặt vị Thánh nữ, cách nàng mười trượng, chắn ngang lối đi của nàng.
Thánh nữ không kinh hoảng. Nàng dường như đã phán đoán trước điều này. Tốc độ của nàng còn nhanh hơn so với trước đó ba phần. Tay ngọc vươn ra. Chỉ đơn giản là một chưởng. Toàn bộ linh lực nội liễm như trước, không có một tia, một giọt thừa thãi. Chưởng pháp của nàng không có bao nhiêu huyền diệu, tựa như một vị thiếu nữ tùy ý đánh ra.
Tuy nhiên, chính chưởng pháp ấy so với bất kỳ công kích nào trước đó của Lăng Trạch Thư Sinh bọn người còn đáng sợ hơn.
Trần Nguyên kích hoạt thứ năng lực đáng sợ mà từ trước đến nay, hắn chưa từng có một lần cơ hội sử dụng lên đối thủ của mình: Chưởng khống thời gian.
Năng lực của hắn cho phép tạo thành một lĩnh vực riêng biệt, bao trùm lên mấy chục dặm sơn mạch. Cảnh vật xung quanh hắn ngay lập tức mất đi nhan sắc vốn cố. Cả thế giới trở nên xám xịt với hai màu đen và trắng.
Tốc độ thời gian bị làm chậm đi một nghìn lần.
Trước mắt hắn, Ma môn Thánh nữ vẫn chậm rãi di chuyển hướng đến phía hắn, bàn tay thon, trắng mang theo tư thế không đổi. Chỉ là, nàng giờ đây không nhanh hơn một người bình thường đi bộ là bao.
Quảng Cáo
Trần Nguyên có thể từ trong con ngươi của nàng, bắt lấy những chuyển biến nhỏ nhất, để nhận ra nàng kinh ngạc vô cùng.
Bản thân nàng trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh đã biến đổi.
Nhận thức phản ứng của nàng vẫn là nhanh vô cùng.
Đáng tiếc, nhận thức có nhanh hơn nữa, nhưng cơ thể không theo kịp thì cũng là vô dụng.
Trần Nguyên không cho nàng cơ hội phản kháng. Hắn bộc phát lực lượng trong cơ thể mình, mãnh liệt như một tòa núi lửa phun trào hướng nàng nghiền ép mà qua.
Lực lượng này kinh khủng vô cùng.
Nếu đổi lại là Lăng Trạch Thư Sinh, hắn chắc chắn bị chấn đến trọng thương, nếu là Bạch Kiều, có thể không thê thảm đến mức đó,nhưng chắc chắn là không dễ chịu.
Dưới sự áp chế của lĩnh vực thời gian, Ma môn Thánh nữ tuyệt đối không có đủ thời gian phản ứng. Nhận thức của nàng cũng chưa chắc đã theo kịp tốc độ công kích của hắn.
Khiến đối phương bị làm chậm một nghìn lần, tuyệt đối là năng lực nghịch thiên.
Chỉ có điều, chàng cảnh vị Ma môn Thánh nữ bị trấn áp không hề xảy ra.
Tại thời khắc lực lượng của hắn tiếp xúc đến nàng, một cỗ lực lượng thần bí bỗng nhiên bộc phát ra, bao phủ lấy nàng, đánh tan lực lượng của hắn rồi sau đó triệt để biến mất.
Tuy nhiên, cùng vì hai lực lượng giao thoa, tranh đấu mà thế công của Thánh nữ bị cản. Nàng dừng lại, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm. Chỉ là, tốc độ bị giảm đi một nghìn lần cho nên bộ dáng của nàng lộ ra có chút kỳ quặc.
Trần Nguyên cau mày. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, nguồn gốc lực lượng này đến từ bên trong cơ thể Thánh nữ.
Thế nhưng, lực lượng này tuyệt đối không thuộc về Thánh nữ. Thứ này không những không chịu nàng kiểm soát, mà mang đặc điểm hoàn toàn khác biệt.
“Là có đại năng đánh ấn ký lên người nàng sao?”
Loại sự tình này, Trần Nguyên cũng từng nghe Tần Xuyên nói qua. Tu sĩ đủ hùng mạnh, có thể phân ra một sợi ý thức cùng lực lượng của mình, lạc ấn lên người hoặc đồ vật quan trọng nhằm bảo vệ hoặc giám sát thứ đó.
Trần Nguyên càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Có lẽ, một vị Thánh nữ không có người bảo hộ, nghĩ như thế nào cũng không hợp lý.
Trần Nguyên thử mở miệng thăm dò:
Quảng Cáo
“Đạo hữu, nếu đã đến rồi, vì sao không chịu ra gặp mặt?”
Quả nhiên, chưa đầy ba hơi thở thời gian, một cỗ lực lượng hùng hậu, tựa như có thể áp sập thế gian hết thảy mọi thứ, từ mi tâm Thánh nữ tràn ra, cấp tốc hội tụ thành một bóng người mờ ảo.
Bóng người này hết sức không rõ ràng. Không nói đến ngũ quan không có, ngay cả mái tóc và trang phục cũng không hề lộ diện, tựa như bị một tầng sương nhàn nhạt màu tím ngắt che đi vậy. Tuy nhiên, chỉ từ dáng người thướt tha, yểu điệu, quyến rũ đến tận cùng để cho người đối diện không ngừng được suy nghĩ miên man, Trần Nguyên có thể khẳng định rằng, kẻ trước mặt là một nữ nhân. Một nữ nhân đẹp cực kỳ, hơn nữa càng là mạnh vô cùng.
Trần Nguyên giải trừ lĩnh vực thời gian.
Ma môn Thánh nữ trở lại trạng thái bình thường, ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm, không lộ ra mảy may một tia cảm xúc thừa thãi nào.
Bốn người Lăng Trạch Thư Sinh, không hổ là đệ tử thân truyền Thánh địa, thủ đoạn chữa thương kinh người. Mặc dù bọn họ còn chưa thể chiến đấu, nhưng đã có thể gắng gượng đứng dậy.
Bốn người bọn họ vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện trước mặt Thánh nữ thì kinh hãi vô cùng, con mắt trợn to, sắc mặt trắng bệch, con tim như muốn nhảy lên đến cổ họng.
Vẫn là Lăng Trạch Thư Sinh phản ứng nhanh nhất. Mặc cho thương thế thân thể nặng nề, hắn gấp gáp quỳ xuống, cung kính hô to:
“Đệ tử Lăng Trạch, tham kiến Thánh chủ đại nhân.”
Ba người khác cũng là gấp gáp làm theo, không dám chậm trễ một chút nào.
“... tham kiến Thánh Chủ đại nhân.”
Trần Nguyên thoáng có kinh ngạc, không phải bời vì lời nói của bọn người Lăng Trạch Thứ Sinh, mà bởi những gì hắn thấy qua Khởi Nguyên nhãn.
Nữ tử trước mặt lại là Thiên Ma Thánh địa Thánh Chủ đời thứ chín La Sát Đại Thánh.
Tu vi: Cửu Kiếp Thánh vị.
Trạng thái: Một sợi ý thức cùng lực lượng.
Mà đúng lúc này, âm thanh mờ mịt, hư vô mà tràn đầy lực lượng như đến từ chín tầng trời vọng ra từ trong bóng mờ:
“Đạo hữu thủ đoạn thật cao minh. Thế nhưng, xuống tay với một đám tiểu bối như vậy, đạo hữu kéo xuống mặt mũi được sao?”
Danh sách chương