Nhìn đến hơn trăm người già trẻ lớn bé nhao nhao kéo đến quỳ lạy dưới chân, Trần Nguyên có chút không thích ứng. Đại đa số người đều thích được tung hô, Trần Nguyên cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, bị người ta cúng bái như thần phật thì quả thật là khó mà thích ứng.
Thế là, hắn vội vã dùng lực lượng nhu hóa đỡ mọi người đứng dậy, lớn tiếng nói:
“Mời mọi người đứng lên. Thân là tu hành giả, diệt trừ hung thú, hộ vệ dân chúng là trách nhiệm nên làm.”
Thân là người xuyên không, thụ giáo dục hiện đại, hắn nói lời này không cảm thấy có gì lạ. Đổi lại vào tai nhóm dân chúng, bọn họ vừa kinh hãi lại vừa cảm động không thôi. Có người đã còn nước mắt dòng dòng, gọi hắn là Tiên nhân giáng trần.
Trần Nguyên không chịu được nữa, vội vã tế ra phi kiếm, muốn rời khỏi chỗ này ngay.
Chỉ là, vừa bay lên không được mấy trượng, đường lớn bên ngoài làng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Nhìn lại thì thấy đó là một đoàn mười kỵ sĩ cưỡi tuấn mã chạy như bay mà tới, để lại sau lưng một dải bụi đất nhấc cao mấy trượng, kéo dài dọc theo con đường.
Dẫn đầu nhóm người là một nữ tử trẻ tuổi, cốt linh chỉ chừng mười bảy, mười tám, tu vi là Nhất phẩm tầng tám. Chiếc áo giáp da thô kệch, cây roi dài cùng trường kiếm bên hông không thể che đi dung mạo xinh đẹp, tràn đầy sức sống của nàng. Và thay vì nét dịu dàng, ôn nhu như nước thường thấy ở các tiểu thư thế gia, nàng mang trên mình vận vị riêng biệt, kiệt ngạo bất tuần, hiên ngang bất khuất, dường như không bị trói buộc bởi bất cứ luật lệ hay quy tắc nào.
Người còn chưa thấy, thanh âm trong trẻo của nàng đã vọng khắp làng:
“Chư vị không cần lo lắng, hộ vệ Dương gia tới tiêu diệt hung thú.”
Để rồi, đoàn người bắn vọt qua làng, xuyên đến khoảng đất trống trải giáp giới sơn mạch liền sững sờ tại chỗ. Hình ảnh mấy trăm con người thành kính khom người tựa như muốn quỳ lạy cùng thân xác khổng lồ không đầu của con hung thú nằm gục trong vũng máu chẳng để nàng kinh ngạc bằng một nam tử trẻ tuổi ngự kiếm trên không, cách mặt đất mấy trượng.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng: Nam tử này thật tuấn tú.
Không đúng.
Ngự kiếm phi hành. Tam phẩm đại tu sĩ.
Bực này nhân vật làm sao có thể xuất hiện tại nơi hẻo lánh như thế này?
Vừa có sợ hãi, lại có hoảng hốt cùng kính nể, nữ tử vội vã thu liễm dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt vốn có, nhảy gấp xuống ngựa, khom người hành lễ, thái độ khiêm tốn vô cùng.
“Vãn bối Thanh Trúc Dương gia Dương Linh Nguyệt, tham kiến tiền bối. Vãn bối thay mặt Thanh Trúc Dương gia cùng toàn thể bách tính đa tạ tiền bối xuất thủ trừ khử hung thú, trả lại yên bình cho mảnh đất này.”
Chín tên nam tử hộ theo sau Dương Linh Nguyệt thấy chủ tử hành động như vậy, liền cả kinh, nối gót theo sau cung kính hành lễ:
“Tham kiến tiền bối. Xin đa tạ tiền bối xuất thủ diệt trừ hung thú.”
Những nam tử này có thành thục, có non trẻ, tuổi tác không đều đặn, tu vi cũng chỉ giao động từ Nhất phẩm tầng ba đến Nhất phẩm tầng năm, trên trang phục của họ có một biểu tượng thống nhất chúng, một nhánh trúc xanh, là biểu tượng của Thanh Trúc Dương gia.
Trần Nguyên đáp xuống mặt đất, ôn hòa nói:
“Các vị không cần làm như vậy. Ta xuất thủ chỉ là tiện tay mà thôi.”
Gặp đối phương dễ nói chuyện như vậy, lòng Dương Linh Nguyệt nhất thời buông lỏng rất nhiều. Kỳ thật, lần đầu đối mặt loại tồn tại cấp bậc này, nàng vẫn là thấp thỏm vô cùng. Đối phương như có ý đồ không tốt với nàng, cả Dương gia gộp vào cũng chẳng may may giúp được gì. Nói cho cùng, Thanh Trúc Dương gia trên danh nghĩa cũng chỉ còn nửa cái Tam phẩm đại tu sĩ mà thôi.
Đồng thời, cũng bởi thái độ ôn hòa của hắn mà hảo cảm trong lòng nàng tăng rất nhiều.
“Tiền bối là tiện tay xuất thủ, Nhưng đối với tất cả bình dân bách tính và Dương gia lại là ân huệ to lớn.” Nàng ngữ khí kiên định: “Đây là đại ân đại đức không thể nào quên. Vãn bối hành lễ và cảm tạ là điều phải làm.”
Trần Nguyên gật đầu, thầm cảm thấy cô gái này giáo dưỡng tố chất không tệ. Hắn nói:
“Dương cô nương khách khí. Còn nữa, ta họ Trần, nhiều hơn cô nương không mấy tuổi, không cần gọi ta là tiền bối.”
Trần Nguyên đình hình thế giới quan từ thế giới hiện đại. Đời này hắn tiếp xúc với tu sĩ không tính là nhiều, hắn nghe không quen người đồng lừa xưng hô với mình nghiêm túc như vậy.
“Cái kia, Trần… “ Dương Linh Nguyệt ngập ngừng một chút, cắn răng nói ra hai chữ sau: “...công tử?”
Nàng thấp thỏm nhìn hắn, thấy đối phương biểu cảm tự nhiên mới nói tiếp:
“Chúng ta những cái này tiểu gia tộc có thể đưa ra báo đáp e rằng công tử chướng mắt. Như công tử có việc tại khu vực lân cận, Dương gia nhất định tận lực giúp đỡ để báo đáp ân tình.”
Nàng kỳ thực rất thông minh. Đồ vật thông thường một cái tiểu Nhị phẩm gia tộc e rằng khó vào mắt người ta, chẳng thà để người ta tự nói. Giết chết một cái trung đẳng Nhất phẩm hung thú không được tính là quá to tát, đối phương sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng.
Mặt khác, nàng nói như vậy cũng là một cách thăm dò mục đích đối phương xuất hiện tại đây. Một Tam phẩm đại tu sĩ xuất hiện đối với mảnh đất nghèo nàn này là chuyện không hề nhỏ chút nào.
Trần Nguyên cũng nhìn ra điểm ấy tiểu tâm tư của nàng. Hắn không chọc phá. Không đáng.
“Trần mỗ đi du lịch thiên hạ, tình cờ đi qua làng này thấy dân chúng bị hung thú tấn công cho nên tiện tay trảm diệt. Nếu như cô nương nhất định muốn giúp. Như vậy đi. Trần mỗ có ý định tại năm tháng sau tham dự Thái Linh học viện chiêu sinh. Cô nương thế nhưng có biết địa điểm bọn họ chiêu sinh?”
Hắn cũng là thuận miệng hỏi mà thôi. Nếu như không được, mà nhiều khả năng là thế, hắn trực tiếp tìm đến học viện.
Ai ngờ, Dương Linh Nguyệt biểu lộ bừng tỉnh, ánh mắt phát sáng:
“Trần công tử muốn tham gia Thái Linh học viện chiêu sinh? Vừa vặn, Tinh Hà huyện chúng ta năm này có học viên Thái Linh học viện đến chiêu sinh. Thanh Trúc Dương gia chúng ta cũng có mấy tộc nhân đệ tử dự định tham gia.”
Lại trò chuyện xuống một hồi, Trần Nguyên liền biết, Thái Linh học viện chiêu sinh không phải chỉ tổ chức tại sơn môn của họ như đa số các tông môn thông thường khác. Làm một cái thế lực đỉnh cấp Nam Hoàng vực, sức ảnh hưởng của Thái Linh học viện bao trùm lên toàn bộ cương thổ Nam Hoàng vực.
Thế nhưng, không phải ai cũng có khả năng vượt qua khoảng cách xa xôi để đến ghi danh tại chính tổng bộ học viện. Đại đa số phàm nhân cùng đê giai tu sĩ cả một đời đều chẳng đi ra khỏi một huyện chứ đừng nói gì đến quận, Châu to lớn.
Vì thế, mỗi lần tuyển sinh, học viện sẽ cử ra đại lượng đạo sư cùng học viên thế hệ trước ngẫu nhiên đến các vùng huyện thành xa xôi tiến hành sàng lọc, kiểm tra thu lấy nhân tài.
Mà lần này, Tinh Hà huyện ngẫu nhiên được chọn.
Trần Nguyên nghe xong không khỏi cảm khái:
“Hắn Trần Nguyên cũng không kém khí vận chi tử a.”
Dưới một phen thuyết phục, Trần Nguyên liền đi theo Dương Linh Nguyệt trở về Dương gia. Trước, bọn họ muốn cảm tạ Trần Nguyên một phen xuất thủ, mà nhiều hơn trong đó là ý định lôi kéo, bám lên quan hệ.
Sau, Dương Linh Nguyệt nói rằng, Tinh Hà huyện thành không gần. Muốn di đến đó cần chút thời gian chuẩn bị.
Về phần xác hung thú. Một con Nhất giai hung thú giá trị không nhỏ. Thịt, xương cốt, răng nanh,... hầu hết mọi bộ phận đều đáng tiền, nhất là đối với một cái tiểu gia tộc. Theo lẽ thường, Dương Linh Nguyệt sẽ là người thu lấy nó như là chiến lợi phẩm.
Nhưng hung thú là Trần Nguyên giết, nàng không có quyền ấy.
Hắn lại chướng mắt thứ này. Cuối cùng, xác hung thú được phán quyết thuộc về dân làng. Sau đó, Dương Linh Nguyệt lại dùng giá cả cao mua về từ trong tay bọn họ.
Thịt hung thú rất bổ dưỡng. So với phàm nhân, để tu sĩ phục dụng càng đem lại hiệu quả lớn hơn.
Kế đó, một người đàn ông thành thục tại chỗ xuất ra con dao lớn, dài đến hai thước, bản dày và nặng, sắc bén vô cùng. Anh ta tu vi không cao, chỉ có Nhất phẩm tầng năm, động tác phân giải thịt hung thú lại thành thạo và dứt khoát vô cùng.
Không ra nửa canh giờ, thân thể khổng lồ ba nghìn cân của con hung thú đã được xử lý gọn gàng dưới sự giúp đỡ của nhóm tu sĩ cùng các dân làng. Xương cốt, nội tạng cùng những tảng thịt lớn được nhóm người Dương gia chất lên một chiếc xe kéo chuyên dụng đặt tại trước cửa làng. Chừng hai trăm cân thịt được bọn họ bớt lại làm lương thực cho dân làng, còn lại đều được chuyển về Dương gia.
Trần Nguyên thích thú quan sát hết thảy.
Đối với hắn, thế giới này đều là mới lạ. Hắn hứng thú đâu chỉ là công pháp, kinh thư tu luyện, hắn cũng thích quan sát nhân sinh muôn màu muôn vẻ. Nói chi đến, thế giới này văn hóa xa lạ, khác xa với một xã hội nhộn nhịp, hiện đại hắn quen thuộc.
Cùng lúc, ấn tượng của hắn đối với Dương gia cũng tăng lên.
Bọn họ trả giá là trả cho toàn bộ con hung thú. Nhưng sau đó lại bớt lại mấy trăm cân thịt cho dân làng, mạc danh là cảm ơn bọn họ trợ giúp phân giải thịt. Nói là vậy, đây là cách che chở và trợ giúp của Dương gia cho tầng lớp bình dân bên dưới bọn họ.
Không phải thế gia nào cũng rộng rãi, hào phóng như thế.
- -----------
Thanh Trúc trấn cách ngôi làng Trần Nguyên đánh giết Thiết Bối Man Trư tại bốn mươi dặm có hơn.
Đám người Dương Linh Nguyệt cưỡi là Sinh Thiết mã. Bởi vì chúng có hình thể to lớn hơn giống ngựa bình thường, cơ bắp cứng rắn như thép cán nên mới được gọi bằng cái tên đó. Sinh Thiết mã rất mạnh mẽ, chúng có thể gánh trên lưng nghìn cân hàng hóa mà vẫn chạy như bay, so với ngựa Trái Đất khỏe gấp hai, ba lần.
Trần Nguyên thì phi hành tại cách mặt đất mấy trượng, chậm rãi đi theo phía sau Dương Linh Nguyệt, đôi lúc sẽ hướng nàng hỏi ra một số nghi vấn xung quanh một tiểu gia tộc như thế nào sinh hoạt.
Đổi lại, nàng sẽ có khi mạnh dạn hỏi hắn về thế giới của cao giai tu sĩ. Tại trong thâm tâm của nàng, có thể đào tạo ra hắn một vị Tam phẩm tu sĩ tuyệt đại thiên kiêu ở độ tuổi này, thế lực sau lưng hắn tuyệt đối đáng sợ vô cùng.
Đáng tiếc, đối với những vấn đề của nàng, hắn cũng là một mặt mờ mịt.
Nhóm người cứ như thế chạy băng băng gần nửa canh giờ mới thoát ra khỏi đường đất, tiến vào đường lớn, bên trên có lát đá, hai bên cỏ cây bị dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng là thường xuyên được chăm sóc.
Lại chạy thêm một đoạn mấy dặm, Dương Linh Nguyệt cười nói:
“Trần công tử, phía trước chính là Thanh Trúc trấn.”
Trần Nguyên dõi mắt nhìn theo, thấy phía trước mấy trăm trượng quả nhiên có một tòa thành trấn nhỏ. Tường thành cao ba trượng, xây nên từ những tảng đá lớn, xám xịt, được đéo vuông vức, kích thước lên đến ba thước, nặng hàng nghìn cân. Cổng thành cao hai trượng, rộng một trượng rưỡi, bên trên có lầu các hai tầng, bên dưới có một tốp mười sáu, mười bảy binh sĩ, thân mang giáp trụ, tay cầm trường thương, nghiêm chỉnh đứng canh gác. Tu vi của những người này chỉ có Nhất phẩm tầng bốn, tầng năm, nhưng bởi trang phục chỉnh thể, trang bị quy củ, lại xuất thân từ nhà binh, cho nên khí thế so với những tên tán tu cùng cảnh giới phải uy nghiêm hơn nhiều lắm.
Những binh sĩ này nhìn thấy Dương Linh Nguyệt thì không chút nào ngoài ý muốn. Trước đây không lâu, nàng vừa ra khỏi thành đánh giết một đầu hung thú, bây giờ trở lại là lẽ đương nhiên.
Chỉ là, bọn họ vừa thấy Trần Nguyên ngự kiếm phi hành ngay sát bên nàng thì liền cả kinh, cằm đều có thể rớt xuống đất, thái độ trở nên gấp gáp rất nhiều.
Dương Linh Nguyệt chỉ dừng lại trước cửa thành trong giây lát, giới thiệu một phen rồi cấp tốc vung roi, thúc ngựa mang theo nhóm người nhập thành. Không một ai dám ngăn cản nàng.
Vào đến nội bộ thị trấn, nàng chủ động ghìm cương ngựa, giảm chậm tốc độ, tránh thương tổn đến bách tính bên đường.
Mà người dâm dường như cũng quá quen thuộc với các nàng săn giết hung thú, ai làm việc nấy, không quá để ý tới đoàn người Dương gia.
Dọc theo con đường chính lát gạch tươm tất chừng hai dặm đường, lại rẽ một ngả về hướng đông thêm ba dặm, bọn họ rốt cuộc dừng lại trước một tòa trạch viện rộng lớn mà cổ kính.
Trước cửa lớn có đứng đó một đoàn người, quần áo xa hoa, tươm tất, dẫn đầu bởi một thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú, tựa như đang chờ đợi lấy ai đó.
Dương Linh Nguyệt vừa nhìn thấy hắn liền cười vui vẻ, cấp tốc nhảy xuống ngựa, hô lớn:
“Tam ca.”
Nam tử gọi tam kia gật đầu nói với nàng một tiếng:
“Ngũ muội, ngươi vất vả.”
Sau đó, hắn hướng tới Trần Nguyên, chắp tay khách khí vô cùng nói:
“Thanh Trúc Dương gia gia chủ Dương Minh Thiết, đa tạ tiền bối xuất thủ tru diệt hung thú, cứu giúp bách tính thoát khỏi hoạn nạn.”
Nói xong, hắn thật sâu vái tạ. Những Dương gia tộc nhân khác sau lưng hắn cũng là khom người hành lễ.
Trần Nguyên sững sờ nhìn qua một màn này.
Không vì cái gì khác, chỉ bời vì, từ trên người nam tử trẻ tuổi trước mặt, hắn thấy được bốn chữ mang tính chấn nhiếp tinh thần:
Đại Khí Vận giả.
Thế là, hắn vội vã dùng lực lượng nhu hóa đỡ mọi người đứng dậy, lớn tiếng nói:
“Mời mọi người đứng lên. Thân là tu hành giả, diệt trừ hung thú, hộ vệ dân chúng là trách nhiệm nên làm.”
Thân là người xuyên không, thụ giáo dục hiện đại, hắn nói lời này không cảm thấy có gì lạ. Đổi lại vào tai nhóm dân chúng, bọn họ vừa kinh hãi lại vừa cảm động không thôi. Có người đã còn nước mắt dòng dòng, gọi hắn là Tiên nhân giáng trần.
Trần Nguyên không chịu được nữa, vội vã tế ra phi kiếm, muốn rời khỏi chỗ này ngay.
Chỉ là, vừa bay lên không được mấy trượng, đường lớn bên ngoài làng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Nhìn lại thì thấy đó là một đoàn mười kỵ sĩ cưỡi tuấn mã chạy như bay mà tới, để lại sau lưng một dải bụi đất nhấc cao mấy trượng, kéo dài dọc theo con đường.
Dẫn đầu nhóm người là một nữ tử trẻ tuổi, cốt linh chỉ chừng mười bảy, mười tám, tu vi là Nhất phẩm tầng tám. Chiếc áo giáp da thô kệch, cây roi dài cùng trường kiếm bên hông không thể che đi dung mạo xinh đẹp, tràn đầy sức sống của nàng. Và thay vì nét dịu dàng, ôn nhu như nước thường thấy ở các tiểu thư thế gia, nàng mang trên mình vận vị riêng biệt, kiệt ngạo bất tuần, hiên ngang bất khuất, dường như không bị trói buộc bởi bất cứ luật lệ hay quy tắc nào.
Người còn chưa thấy, thanh âm trong trẻo của nàng đã vọng khắp làng:
“Chư vị không cần lo lắng, hộ vệ Dương gia tới tiêu diệt hung thú.”
Để rồi, đoàn người bắn vọt qua làng, xuyên đến khoảng đất trống trải giáp giới sơn mạch liền sững sờ tại chỗ. Hình ảnh mấy trăm con người thành kính khom người tựa như muốn quỳ lạy cùng thân xác khổng lồ không đầu của con hung thú nằm gục trong vũng máu chẳng để nàng kinh ngạc bằng một nam tử trẻ tuổi ngự kiếm trên không, cách mặt đất mấy trượng.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng: Nam tử này thật tuấn tú.
Không đúng.
Ngự kiếm phi hành. Tam phẩm đại tu sĩ.
Bực này nhân vật làm sao có thể xuất hiện tại nơi hẻo lánh như thế này?
Vừa có sợ hãi, lại có hoảng hốt cùng kính nể, nữ tử vội vã thu liễm dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt vốn có, nhảy gấp xuống ngựa, khom người hành lễ, thái độ khiêm tốn vô cùng.
“Vãn bối Thanh Trúc Dương gia Dương Linh Nguyệt, tham kiến tiền bối. Vãn bối thay mặt Thanh Trúc Dương gia cùng toàn thể bách tính đa tạ tiền bối xuất thủ trừ khử hung thú, trả lại yên bình cho mảnh đất này.”
Chín tên nam tử hộ theo sau Dương Linh Nguyệt thấy chủ tử hành động như vậy, liền cả kinh, nối gót theo sau cung kính hành lễ:
“Tham kiến tiền bối. Xin đa tạ tiền bối xuất thủ diệt trừ hung thú.”
Những nam tử này có thành thục, có non trẻ, tuổi tác không đều đặn, tu vi cũng chỉ giao động từ Nhất phẩm tầng ba đến Nhất phẩm tầng năm, trên trang phục của họ có một biểu tượng thống nhất chúng, một nhánh trúc xanh, là biểu tượng của Thanh Trúc Dương gia.
Trần Nguyên đáp xuống mặt đất, ôn hòa nói:
“Các vị không cần làm như vậy. Ta xuất thủ chỉ là tiện tay mà thôi.”
Gặp đối phương dễ nói chuyện như vậy, lòng Dương Linh Nguyệt nhất thời buông lỏng rất nhiều. Kỳ thật, lần đầu đối mặt loại tồn tại cấp bậc này, nàng vẫn là thấp thỏm vô cùng. Đối phương như có ý đồ không tốt với nàng, cả Dương gia gộp vào cũng chẳng may may giúp được gì. Nói cho cùng, Thanh Trúc Dương gia trên danh nghĩa cũng chỉ còn nửa cái Tam phẩm đại tu sĩ mà thôi.
Đồng thời, cũng bởi thái độ ôn hòa của hắn mà hảo cảm trong lòng nàng tăng rất nhiều.
“Tiền bối là tiện tay xuất thủ, Nhưng đối với tất cả bình dân bách tính và Dương gia lại là ân huệ to lớn.” Nàng ngữ khí kiên định: “Đây là đại ân đại đức không thể nào quên. Vãn bối hành lễ và cảm tạ là điều phải làm.”
Trần Nguyên gật đầu, thầm cảm thấy cô gái này giáo dưỡng tố chất không tệ. Hắn nói:
“Dương cô nương khách khí. Còn nữa, ta họ Trần, nhiều hơn cô nương không mấy tuổi, không cần gọi ta là tiền bối.”
Trần Nguyên đình hình thế giới quan từ thế giới hiện đại. Đời này hắn tiếp xúc với tu sĩ không tính là nhiều, hắn nghe không quen người đồng lừa xưng hô với mình nghiêm túc như vậy.
“Cái kia, Trần… “ Dương Linh Nguyệt ngập ngừng một chút, cắn răng nói ra hai chữ sau: “...công tử?”
Nàng thấp thỏm nhìn hắn, thấy đối phương biểu cảm tự nhiên mới nói tiếp:
“Chúng ta những cái này tiểu gia tộc có thể đưa ra báo đáp e rằng công tử chướng mắt. Như công tử có việc tại khu vực lân cận, Dương gia nhất định tận lực giúp đỡ để báo đáp ân tình.”
Nàng kỳ thực rất thông minh. Đồ vật thông thường một cái tiểu Nhị phẩm gia tộc e rằng khó vào mắt người ta, chẳng thà để người ta tự nói. Giết chết một cái trung đẳng Nhất phẩm hung thú không được tính là quá to tát, đối phương sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng.
Mặt khác, nàng nói như vậy cũng là một cách thăm dò mục đích đối phương xuất hiện tại đây. Một Tam phẩm đại tu sĩ xuất hiện đối với mảnh đất nghèo nàn này là chuyện không hề nhỏ chút nào.
Trần Nguyên cũng nhìn ra điểm ấy tiểu tâm tư của nàng. Hắn không chọc phá. Không đáng.
“Trần mỗ đi du lịch thiên hạ, tình cờ đi qua làng này thấy dân chúng bị hung thú tấn công cho nên tiện tay trảm diệt. Nếu như cô nương nhất định muốn giúp. Như vậy đi. Trần mỗ có ý định tại năm tháng sau tham dự Thái Linh học viện chiêu sinh. Cô nương thế nhưng có biết địa điểm bọn họ chiêu sinh?”
Hắn cũng là thuận miệng hỏi mà thôi. Nếu như không được, mà nhiều khả năng là thế, hắn trực tiếp tìm đến học viện.
Ai ngờ, Dương Linh Nguyệt biểu lộ bừng tỉnh, ánh mắt phát sáng:
“Trần công tử muốn tham gia Thái Linh học viện chiêu sinh? Vừa vặn, Tinh Hà huyện chúng ta năm này có học viên Thái Linh học viện đến chiêu sinh. Thanh Trúc Dương gia chúng ta cũng có mấy tộc nhân đệ tử dự định tham gia.”
Lại trò chuyện xuống một hồi, Trần Nguyên liền biết, Thái Linh học viện chiêu sinh không phải chỉ tổ chức tại sơn môn của họ như đa số các tông môn thông thường khác. Làm một cái thế lực đỉnh cấp Nam Hoàng vực, sức ảnh hưởng của Thái Linh học viện bao trùm lên toàn bộ cương thổ Nam Hoàng vực.
Thế nhưng, không phải ai cũng có khả năng vượt qua khoảng cách xa xôi để đến ghi danh tại chính tổng bộ học viện. Đại đa số phàm nhân cùng đê giai tu sĩ cả một đời đều chẳng đi ra khỏi một huyện chứ đừng nói gì đến quận, Châu to lớn.
Vì thế, mỗi lần tuyển sinh, học viện sẽ cử ra đại lượng đạo sư cùng học viên thế hệ trước ngẫu nhiên đến các vùng huyện thành xa xôi tiến hành sàng lọc, kiểm tra thu lấy nhân tài.
Mà lần này, Tinh Hà huyện ngẫu nhiên được chọn.
Trần Nguyên nghe xong không khỏi cảm khái:
“Hắn Trần Nguyên cũng không kém khí vận chi tử a.”
Dưới một phen thuyết phục, Trần Nguyên liền đi theo Dương Linh Nguyệt trở về Dương gia. Trước, bọn họ muốn cảm tạ Trần Nguyên một phen xuất thủ, mà nhiều hơn trong đó là ý định lôi kéo, bám lên quan hệ.
Sau, Dương Linh Nguyệt nói rằng, Tinh Hà huyện thành không gần. Muốn di đến đó cần chút thời gian chuẩn bị.
Về phần xác hung thú. Một con Nhất giai hung thú giá trị không nhỏ. Thịt, xương cốt, răng nanh,... hầu hết mọi bộ phận đều đáng tiền, nhất là đối với một cái tiểu gia tộc. Theo lẽ thường, Dương Linh Nguyệt sẽ là người thu lấy nó như là chiến lợi phẩm.
Nhưng hung thú là Trần Nguyên giết, nàng không có quyền ấy.
Hắn lại chướng mắt thứ này. Cuối cùng, xác hung thú được phán quyết thuộc về dân làng. Sau đó, Dương Linh Nguyệt lại dùng giá cả cao mua về từ trong tay bọn họ.
Thịt hung thú rất bổ dưỡng. So với phàm nhân, để tu sĩ phục dụng càng đem lại hiệu quả lớn hơn.
Kế đó, một người đàn ông thành thục tại chỗ xuất ra con dao lớn, dài đến hai thước, bản dày và nặng, sắc bén vô cùng. Anh ta tu vi không cao, chỉ có Nhất phẩm tầng năm, động tác phân giải thịt hung thú lại thành thạo và dứt khoát vô cùng.
Không ra nửa canh giờ, thân thể khổng lồ ba nghìn cân của con hung thú đã được xử lý gọn gàng dưới sự giúp đỡ của nhóm tu sĩ cùng các dân làng. Xương cốt, nội tạng cùng những tảng thịt lớn được nhóm người Dương gia chất lên một chiếc xe kéo chuyên dụng đặt tại trước cửa làng. Chừng hai trăm cân thịt được bọn họ bớt lại làm lương thực cho dân làng, còn lại đều được chuyển về Dương gia.
Trần Nguyên thích thú quan sát hết thảy.
Đối với hắn, thế giới này đều là mới lạ. Hắn hứng thú đâu chỉ là công pháp, kinh thư tu luyện, hắn cũng thích quan sát nhân sinh muôn màu muôn vẻ. Nói chi đến, thế giới này văn hóa xa lạ, khác xa với một xã hội nhộn nhịp, hiện đại hắn quen thuộc.
Cùng lúc, ấn tượng của hắn đối với Dương gia cũng tăng lên.
Bọn họ trả giá là trả cho toàn bộ con hung thú. Nhưng sau đó lại bớt lại mấy trăm cân thịt cho dân làng, mạc danh là cảm ơn bọn họ trợ giúp phân giải thịt. Nói là vậy, đây là cách che chở và trợ giúp của Dương gia cho tầng lớp bình dân bên dưới bọn họ.
Không phải thế gia nào cũng rộng rãi, hào phóng như thế.
- -----------
Thanh Trúc trấn cách ngôi làng Trần Nguyên đánh giết Thiết Bối Man Trư tại bốn mươi dặm có hơn.
Đám người Dương Linh Nguyệt cưỡi là Sinh Thiết mã. Bởi vì chúng có hình thể to lớn hơn giống ngựa bình thường, cơ bắp cứng rắn như thép cán nên mới được gọi bằng cái tên đó. Sinh Thiết mã rất mạnh mẽ, chúng có thể gánh trên lưng nghìn cân hàng hóa mà vẫn chạy như bay, so với ngựa Trái Đất khỏe gấp hai, ba lần.
Trần Nguyên thì phi hành tại cách mặt đất mấy trượng, chậm rãi đi theo phía sau Dương Linh Nguyệt, đôi lúc sẽ hướng nàng hỏi ra một số nghi vấn xung quanh một tiểu gia tộc như thế nào sinh hoạt.
Đổi lại, nàng sẽ có khi mạnh dạn hỏi hắn về thế giới của cao giai tu sĩ. Tại trong thâm tâm của nàng, có thể đào tạo ra hắn một vị Tam phẩm tu sĩ tuyệt đại thiên kiêu ở độ tuổi này, thế lực sau lưng hắn tuyệt đối đáng sợ vô cùng.
Đáng tiếc, đối với những vấn đề của nàng, hắn cũng là một mặt mờ mịt.
Nhóm người cứ như thế chạy băng băng gần nửa canh giờ mới thoát ra khỏi đường đất, tiến vào đường lớn, bên trên có lát đá, hai bên cỏ cây bị dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng là thường xuyên được chăm sóc.
Lại chạy thêm một đoạn mấy dặm, Dương Linh Nguyệt cười nói:
“Trần công tử, phía trước chính là Thanh Trúc trấn.”
Trần Nguyên dõi mắt nhìn theo, thấy phía trước mấy trăm trượng quả nhiên có một tòa thành trấn nhỏ. Tường thành cao ba trượng, xây nên từ những tảng đá lớn, xám xịt, được đéo vuông vức, kích thước lên đến ba thước, nặng hàng nghìn cân. Cổng thành cao hai trượng, rộng một trượng rưỡi, bên trên có lầu các hai tầng, bên dưới có một tốp mười sáu, mười bảy binh sĩ, thân mang giáp trụ, tay cầm trường thương, nghiêm chỉnh đứng canh gác. Tu vi của những người này chỉ có Nhất phẩm tầng bốn, tầng năm, nhưng bởi trang phục chỉnh thể, trang bị quy củ, lại xuất thân từ nhà binh, cho nên khí thế so với những tên tán tu cùng cảnh giới phải uy nghiêm hơn nhiều lắm.
Những binh sĩ này nhìn thấy Dương Linh Nguyệt thì không chút nào ngoài ý muốn. Trước đây không lâu, nàng vừa ra khỏi thành đánh giết một đầu hung thú, bây giờ trở lại là lẽ đương nhiên.
Chỉ là, bọn họ vừa thấy Trần Nguyên ngự kiếm phi hành ngay sát bên nàng thì liền cả kinh, cằm đều có thể rớt xuống đất, thái độ trở nên gấp gáp rất nhiều.
Dương Linh Nguyệt chỉ dừng lại trước cửa thành trong giây lát, giới thiệu một phen rồi cấp tốc vung roi, thúc ngựa mang theo nhóm người nhập thành. Không một ai dám ngăn cản nàng.
Vào đến nội bộ thị trấn, nàng chủ động ghìm cương ngựa, giảm chậm tốc độ, tránh thương tổn đến bách tính bên đường.
Mà người dâm dường như cũng quá quen thuộc với các nàng săn giết hung thú, ai làm việc nấy, không quá để ý tới đoàn người Dương gia.
Dọc theo con đường chính lát gạch tươm tất chừng hai dặm đường, lại rẽ một ngả về hướng đông thêm ba dặm, bọn họ rốt cuộc dừng lại trước một tòa trạch viện rộng lớn mà cổ kính.
Trước cửa lớn có đứng đó một đoàn người, quần áo xa hoa, tươm tất, dẫn đầu bởi một thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú, tựa như đang chờ đợi lấy ai đó.
Dương Linh Nguyệt vừa nhìn thấy hắn liền cười vui vẻ, cấp tốc nhảy xuống ngựa, hô lớn:
“Tam ca.”
Nam tử gọi tam kia gật đầu nói với nàng một tiếng:
“Ngũ muội, ngươi vất vả.”
Sau đó, hắn hướng tới Trần Nguyên, chắp tay khách khí vô cùng nói:
“Thanh Trúc Dương gia gia chủ Dương Minh Thiết, đa tạ tiền bối xuất thủ tru diệt hung thú, cứu giúp bách tính thoát khỏi hoạn nạn.”
Nói xong, hắn thật sâu vái tạ. Những Dương gia tộc nhân khác sau lưng hắn cũng là khom người hành lễ.
Trần Nguyên sững sờ nhìn qua một màn này.
Không vì cái gì khác, chỉ bời vì, từ trên người nam tử trẻ tuổi trước mặt, hắn thấy được bốn chữ mang tính chấn nhiếp tinh thần:
Đại Khí Vận giả.
Danh sách chương