Bởi thanh âm của vị nữ học viên quá lớn, tất cả những người trong quảng trường đều ít nhiều nghe được. Cũng bởi là như vậy, cả quảng trường trong nháy mắt lâm vào tĩnh lặng quỷ dị. Bầu không khí, tại một khoảnh khắc này, dường như trì trệ lại. Vô số con mắt nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên để cho hắn không được tự nhiên.

“Khục… Cái kia, chúng ta tiếp tục được sao?” Trần Nguyên hơi lúng túng nói.

“A… A… Được… được… mời… đạo hữu… tiếp tục.” Nữ học viên cứng ngắc đáp lại theo bản năng. Giờ khắc này, tâm trí của nàng thật trì trệ, cơ thể nàng hoạt động hoàn toàn dựa theo phản ứng không tự chủ.

Trần Nguyên bất đắc dĩ. Hắn không giải thích gì thêm, tuần tự nghe theo hướng dẫn ngây ngốc của nữ học viên. Hắn phát hiện, ngay từ ban đầu, bản thân hắn thiết lập tu vi cá nhân dường như có chút cao quá mức. Dạng này bị người chú mục, đúng là không quen thì rất dễ để cho con người ta không biết phải phản ứng ra làm sao. Không phải là ai sinh ra cũng có năng khiếu trở thành minh tinh.

Bất quá, nếu được phép chọn lại, Trần Nguyên vẫn sẽ không thay đổi. Tại thế giới này, thực lực cá nhân là tư bản để cho người ta kính sợ và tôn trọng. Bởi hắn sở hữu tu vi cao như vậy, trong quá khứ nhiều sự việc vì đó mà cực kỳ thông thuận. Hắn tự nhận bản thân không phải là kiểu người ưa thích giả heo ăn thịt hổ, càng không muốn tự ngược chính mình. Nếu đã có thể lợi dụng lợi thế cá nhân để cho công việc suôn sẻ, vì sao không làm đâu?

Tại sao cứ phải kiểm tra nhân phẩm người đối diện vậy?

Vòng khảo thí thứ hai đơn giản không kém vòng thứ nhất. Việc tu sĩ cần làm chỉ là để một pháp khí có dạng mặt kính chiếu vào thân thể. Nếu như là người quân tử hay đại thiện nhân, mặt kính sẽ có màu trắng. Nếu như là hạng người cùng hung cực ác, giết người không ghê tay, mặt kính sẽ có màu đen. Đổi lại là người bình thường, thiện ác cân bằng, mặt kính sẽ có màu xám tro tàn. Dựa vào phổ màu trên mặt kính mà Thái Linh học viện sẽ cân nhắc có hay không để tu sĩ vượt qua vòng khảo thí này.

Trần Nguyên buông lỏng tinh thần đón nhận cột sáng từ mặt kính pháp khí. Tại thời khắc mặt kính chiếu vào mi tâm hắn, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng vô hình lướt qua linh hồn hắn.


Cỗ lực lượng này không mạnh. Nếu hắn muốn, hắn có thể tùy thời trấn áp. Hơn nữa, cỗ lực lượng ấy chỉ quét qua phía mặt ngoài linh hồn hắn mà thôi, không thể chạm đến tầng thứ sâu hơn. Biết thế, Trần Nguyên không nghĩ phản kháng.

Không ra ngoài dự liệu, mặt kính hiện lên màu trắng tinh khiết. Trần Nguyên thuận lợi vượt qua vòng thứ hai. Hắn không vượt qua mới là lạ. Cảm ngộ mười mấy cuốn Nho gia kinh văn, ngưng tụ Hạo nhiên chính khí đủ mạnh để thi triển Hạo Nhiên Nguyên kiếm, hắn nếu như bị loại, vậy thì tại quảng trường này không ai vượt qua nổi.

Vòng thứ ba kiểm trắc ngộ tính, Trần Nguyên trực tiếp vượt qua. Ngộ tính của hắn được phán định là vượt Ngũ phẩm, không thể đo đạc.

Không ai ngạc nhiên với kết quả này. Ngược lại, hắn không đạt đến cấp bậc đó ngộ tính mới là điều đáng ngạc nhiên. Ngộ tính không đủ, tư chất không đạt, như vậy, cho dù có cưỡng ép nhồi nhét bao nhiêu tài nguyên, cơ thể tu sĩ cũng không kịp tiêu hóa, tu vi không thể tăng kịp được.

Vòng thứ tư kiểm tra là đạo tâm. Tại thời khắc Trần Nguyên chạm tay vào khối Ngọc Châu, hắn chỉ cảm thấy khung cảnh xung quanh bỗng nhiên thay đổi.

Một cái chớp mắt, Trần Nguyên phát hiện ra bản thân trở thành Hoàng đế một cái Hoàng triều hùng mạnh, cương thổ bao la trăm vạn dặm, con dân nhiều vô số kể, dưới trướng càng là văn thần võ sĩ, người tài nhiều như nấm sau mưa. Cả Hoàng triều là một bộ dáng thịnh thế phồn vinh.

Không chỉ có như thế, huyễn cảnh còn cấy ghép cho hắn một đoạn ký ức chân thực về cả tuổi thơ của hắn, hắn lớn lên, tu luyện, cưới hoàng hậu, nạp phi,... hết thảy đều rõ rõ ràng ràng như thể hắn thật sự trải qua nhân sinh. Một thân tu vi của hắn càng là cao cường, Ngũ phẩm tầng chín, là tồn tại tối cao trên đại lục.

Quyền lực, mỹ nữ, danh vọng,... tại trong ảo cảnh, hắn đã đạt được hết thảy, đi đến nhân sinh đỉnh phong.

Không thể không nói, huyễn cảnh này đối với tu sĩ đê giai là hết sức trí mạng.Đổi lại là hắn thời điểm phàm nhân, chắc chắn sẽ không có sức chống cự.

Ngươi nói, người ta biết rõ đây chỉ là ảo ảnh, chỉ là bài kiểm nghiệm?

Đúng, trên lý luận là vậy. Bất quá, dưới tác dụng của pháp khí, một cỗ lực lượng thần bí không ngừng thuyết phục linh hồn con người ta tin vào những gì hiện lên trước mắt. Chỉ cần tâm thần lộ ra một khe hở nhỏ thôi, tu sĩ ngay lập tức thất thủ. Càng là bởi vì như thế, có đến chín thành sáu số tu sĩ bị loại ở vòng khảo thí này.

Bất quá, đạo hạnh của Trần Nguyên cao bực nào. Hắn cảm giác mình đã hư hư thực thực đạt đến cấp độ Lục phẩm Chân quân. Hắn không dám nói bản thân đạo tâm vững như bàn thạch, thế nhưng là không dễ dàng lay chuyển như vậy. Nên biết rằng, tu vi của hắn là từng bước dựa vào cảm ngộ đại đạo đi lên, mỗi bước phóng ra vững chắc vô cùng,hoàn toàn không phải hạng người dựa vào ngoại lực vội vã thăng cấp.

Bởi thế, dạng này ảo cảnh đối với hắn lộ ra thô ráp vô cùng, muốn phá vỡ dễ như trở bàn tay.

Ảo cảnh tan vỡ, Trần Nguyên trở về thực tại. Hắn nhận ra bản thân ngoài thực tế trôi qua chưa đầy năm hơi thở thời gian. Tốc độ nhanh như vậy phá vỡ huyễn cảnh đã không để cho nữ học viên thán phục mà là sợ hãi. Con mắt nàng nhìn về hắn lóe lên tia dị dạng.

Trần Nguyên không quá để tâm đến nàng. Hắn đột nhiên phát hiện ra vấn đề: hắn tu luyện không phải dựa vào hấp thu thiên địa linh khí, mà là cảm ngộ thiên địa đại đạo. Hắn nghĩ:

“Nếu như bản thân ta tại trong ảo cảnh cảm ngộ đại đạo, liệu ngoài thực tế tu vi có gia tăng?”


Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa lên, hắn ngay lập tức phủ nhận. Ảo cảnh là do pháp khí dựng lên. Khi đó, hắn cảm ngộ không phải là thiên địa đại đạo, những gì hắn thu hoạch là quy tắc pháp khí gây dựng. Pháp khí có thể được học viện cung cấp hàng loạt cho học viên ngoại viện, phẩm cấp có lẽ chẳng cao đến đâu. Như thế cảm ngộ, đối với hắn có hữu ích?

“Vẫn là ta nghĩ nhiều.” Trần Nguyên thở dài phủ nhận.

Trần Nguyên nhìn về phía vị nữ học viên vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, hắn hỏi chân thành:

“Vị đạo hữu này, như vậy, ta tính là thông qua sao?”

“A. V… Vâng. Thông qua.” Nàng cứng ngắc đáp lại.

Thế rồi, nàng như nhớ ra cái gì, nàng lấy ra từ trong túi trữ vật một tấm lệnh bài màu xanh lam, bên trên có khắc nổi hai chữ Thái Linh, đưa cho Trần Nguyên:

“Đạo hữu, làm ơn giữ lấy tấm lệnh bài này. Lệnh bài này là chứng minh cho thân phận của đạo hữu là học viên Thái Linh học viện.”

Trần Nguyên ngắm nghía khối lệnh bài bé bằng nửa bàn tay. Chất liệu rèn đúc là chất liệu tốt, trên thân còn tản mát ra sóng linh khí, bản thân khối lệnh bài là một kiện pháp khí khó lường.

“Đa tạ.” Trần Nguyên nói khẽ: “Như vậy, ta có thể rời đi?”

“Có… có thể.” Nữ học viện nói, sau đó nhắc nhở: “Đạo hữu nhớ kỹ, bảy ngày sau có mặt tại đây, Ngụy đạo sư sẽ đưa chúng ta trở lại học viện.”

Trần Nguyên ra hiệu cho nàng là đã biết, sau đó xoay người rời đi. Hắn đã chờ ở đây nửa ngày, kịch vui đã sớm xem chán, tiếp tục lưu lại không có ý nghĩa gì nữa. Như vậy chẳng bằng trực tiếp rời đi.

Không ai ngăn cản hắn. Ngụy Linh Bân cũng là như vậy. Thế nhưng, từ đầu đến cuối quá trình Trần Nguyên khảo hạch, quá tám thành con mắt tại đây đều đổ dồn lên người hắn.

Ngụy Linh Bân là đạo sư học viện, Trần Nguyên thế nhưng xông qua khảo hạch, không qua mấy hôm là có thể tiếp xúc. Như hiện tại hắn xông lên làm thân lại lộ ra không được hay lắm. Mà đám người huyện trưởng đại nhân cùng các thế gia gia chủ thì đã nhiều ít biết trước việc này. Bọn hắn từng bái phỏng qua Trần Nguyên, đối với tu vi của đối phương có lờ mờ nhận thức. Không thể không nói, lần đầu nhìn đến đối phương, muốn bao nhiêu chấn kinh liền có bấy nhiêu chấn kinh, muốn bao nhiêu rung động liền có bấy nhiêu rung động. Bây giờ bọn hắn nghĩ lại vẫn là thổn thức không thôi.

Duy nhất kinh hãi là đám học viên cùng một số người tham gia khảo hạch cùng Trần Nguyên. Bọn hắn nào dám tin trên đời có kẻ yêu nghiệt đến trình độ này. Hai vị phọ viên Tam phẩm lại càng là sợ hãi. Bọn hắn mất bao lâu mới đột phá Tam phẩm? Cũng là ngoài ba mươi tuổi. Tại độ tuổi đó trở thành Tam phẩm Đại tu sĩ ở Thái Linh học viện ngoại viện đã là xuất sắc vô cùng.

Nhìn thấy bóng lưng Trần Nguyên đi xa, Ngụy Linh Bân truyền âm hỏi huyện trưởng:


“Huyện trưởng đại nhân, vị… đạo hữu này lai lịch thế nào?”

Huyện trưởng đại nhân hơi giật mình một chút nhìn Ngụy đạo sư, sau đó lắc đầu cười khổ:

“Ngụy đạo sư, tại hạ cũng không rõ ràng.”

“Vị đạo hữu đó không phải người của Tinh Hà huyện?” Ngụy Linh Bân có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại cảm thấy không thể bình thường hơn. Đừng nói một cái huyện thành nơi thâm sơn cùng cốc nay; cho dù toàn bộ Đại Ngu Vương triều cùng mấy cái Vương triều xung quanh cũng chẳng đào tạo nổi dạng này thiên tài.

Huyện trưởng đại nhân nói:

“Không phải. Năm tháng trước, Trần công tử đi ngang qua Tinh Hà huyện. Khi đó, hắn còn tiện tay cứu một cái thôn xóm của chúng ta khỏi hung thú. Sau đó, Trần công tử biết đến Tinh Hà huyện năm nay có tổ chức Thái Linh học viện chiêu sinh, hắn liền đợi ở đây đến bây giờ.”

Ngụy Linh Bân nghe vậy liền trầm mặc không nói nữa. Huyện trưởng đại nhân cũng thức thời không dám hỏi nhiều. Ngụy Linh Bân là đạo sư học viện, dẫu chỉ là ngoại viện đạo sư hạng thấp nhất nhưng cũng không phải hắn một cái huyện trưởng đắc tội nổi. Đại Ngu Vương triều có thể so sánh với Thái Linh học viện quá nhỏ bé.

Huống chi, tu vi đối phương của đối phương còn cao hơn hắn mấy tầng đâu.

Ngụy Linh Bân không để ý đến người kia, cũng từ đó chẳng buồn nhìn chiêu sinh nữa. Hắn lấy ra một tấm phù lục, khẽ nói vào đó vài câu, rồi dùng linh lực thôi động. Tấm phù lục dưới lực lượng của hắn kích thích làm cho các phù văn lóe sáng, tan vỡ, biến thành một đạo quang mang hướng nơi chân trời bay đi.

Ngụy Linh Bân hắn không phải là người đầu tiên điều tra nguồn gốc, lai lịch của Trần Nguyên và chắc chắn cũng không phải người cuối cùng. Thế nhưng, bọn hắn đều sẽ phải thất vọng.

Quá khứ, hiện tại, tương lai, vận mệnh của đối phương, hết thảy đã bị che lấp lại, hoàn mỹ không tỳ vết, mặc cho bọn hắn dùng phương thức gì, cũng không thể nhìn trộm vào mảy may một tia.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện