“Đủ, đủ rồi. . . . . . Ta không được. . . . . .”
Tô Viễn Hằng liên thanh thấp giọng kêu vài lần, Bắc Đường Mẫn Khiêm mới giật mình phát giác.
Chờ trận vận động này thật vất vả chấm dứt, Tô Viễn Hằng đã muốn hư nhuyễn không còn một tia khí lực.
Bắc Đường Mẫn Khiêm tựa vào đầu giường, mở ra đèn bàn, theo bản năng đi tìm thuốc lá trong ngăn kéo, đột nhiên nhớ tới thân thể hiện tại của Tô Viễn Hằng, lại nhịn xuống.
Tô Viễn Hằng trầm trầm ngủ, Bắc Đường Mẫn Khiêm cúi xuống thân, nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, bỗng nhiên cúi đầu thở dài.
“Viễn Hằng a Viễn Hằng, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì. . . . . .”
Thì thào tự nói, phiêu tán ở ban đêm.
Trước khi đến tết âm lịch, Ngôn Dự Hành ở bệnh viện nhắm mắt xuôi tay. Trước khi đi hồi quang phản chiếu, cuối cùng nhận ra người trước mắt là ai. Nhưng mà khi đó, ông đã suy yếu đến không có khí lực.
“Cha. . . . . .”
Tô Viễn Hằng đem bàn tay khô gầy của ông dán tại bên mặt, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngôn Dự Hành cố gắng nở một nụ cười, há miệng thở dốc.
Hộ sĩ Trần tiến lên, giúp ông đem ***g dưỡng khí cầm xuống.
“Tiểu, Tiểu Ly. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Hảo hảo. . . . . . Ta muốn đi tìm hắn . . . . . .”
“Cha. . . . . .”
Ngón tay Ngôn Dự Hành dán tại hai bên má hắn, nhẹ nhàng giật giật, giống như đang an ủi hắn. Cuối cùng một câu kia trong lúc thanh tỉnh, là Ngôn Dự Hành đem hết toàn lực, lưu lại di ngôn cuối cùng.
Tô Viễn Hằng muốn khóc rống, nhưng làm sao cũng khóc không được.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt cha dần biến mất, làm cho hắn nhớ tới thơ ấu xa xôi, hắn ở công viên trên cỏ chạy trốn, quay đầu, cha chính là đối hắn mỉm cười như vậy.
Không còn nữa . . . . . .
Trên thế giới này người toàn tâm toàn ý, không hề tạp chất yêu thương hắn như vậy, không còn nữa.
Tô Viễn Hằng thật bình tĩnh.
Có lẽ bởi vì những ngày cuối cùng này, hắn vẫn làm bạn bên cạnh cha, làm một chút hiếu đạo cuối cùng.
Có lẽ là cha cả đời này thống khổ, chết đi, mới là giải thoát lớn nhất cho người.
Từ mộ viên đi ra, Tô Viễn Hằng nhìn lên không trung, lẩm bẩm: “Không biết cha cùng người kia. . . . . . Có thể ở thiên đường gặp gỡ hay không.”
Tuy rằng hắn vẫn không biết thân thế chính mình, nhưng từ lời nói của cha trước lúc lâm chung, hắn biết, một người khác ban cho hắn sinh mệnh, nói vậy cũng đã đến thiên đường.
Bắc Đường Mẫn Khiêm vỗ vỗ vai hắn, hỏi: “Muốn biết chuyện của cha ngươi không?”
Tô Viễn Hằng lặng yên một lát, lắc lắc đầu.
Bắc Đường Mẫn Khiêm thấp giọng nói: “Bọn họ là yêu nhau, biết điểm này thì tốt rồi.”
“. . . . . . Ân.”
Tô Viễn Hằng đối y mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Về nhà đi.”
Bọn họ dọn về nhà trọ trước kia. Nhưng từ sau ngày đó, Tô Viễn Hằng giống như tinh lực đã dùng hết, bắt đầu sốt nhẹ không ngừng, liên tiếp vài ngày cũng không thấy hảo.
Bắc Đường Mẫn Khiêm muốn đưa hắn đi bệnh viện, nhưng mà hắn kiên trì không chịu. Cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Thu Chí Nguyên nửa đêm đến khám bệnh tại nhà.
Bởi vì tình huống Tô Viễn Hằng đặc thù, Thu Chí Nguyên cũng không dám cho hắn tuỳ tiện uống thuốc, đành phải tiêm vài mũi vi-ta-min linh tinh, làm cho hắn chú ý nghỉ ngơi, hảo hảo điều dưỡng.
Tô Viễn Hằng mờ mịt, đối cái gì đều vô tình, hữu khí vô lực, Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn cũng chỉ có thể lo lắng. Hơn nữa y hiện tại đang tiếp nhận sự vụ trong nhà, gọi điện thoại cho Siva, chính thức rời khỏi giới giải trí.
Bắc Đường Mẫn Khiêm muốn mời một người hầu tới chăm sóc Tô Viễn Hằng, thế nhưng Tô Viễn Hằng mặc kệ.
Hắn hiện tại mang thai, nam không ra nam, nữ không ra nữ, người biết có thể hiểu cho, không biết còn không nhìn hắn như quái vật sao? Nói sao hắn cũng không thích nhiều người. Hắn thích một mình lẳng lặng ở trong nhà.
“Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi. Ta không sao. Có vấn đề ta sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ Thu.”
“Ngươi bệnh còn chưa hết, ta không ở nhà còn đi đâu.” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu mày.
Tô Viễn Hằng cười cười: “Đừng xem ta như đứa trẻ. Bác sĩ Thu ngay tại xã khu dưới lầu, gọi điện thoại liền lên đây. Ngươi nên làm gì thì làm gì đi, đừng lề mề.”
“Ngươi nói ta lề mề?” Bắc Đường Mẫn Khiêm trừng lớn hai mắt, tức giận đến nhăn mặt nhíu mày.
“Được rồi, nhanh đi làm đi. Ngươi ở nhà ta cũng thấy phiền.”
“Ngươi. . . . . . Thật sự là đáng giận!” Bắc Đường Mẫn Khiêm không khỏi hờn giận mặc vào âu phục, đối Tô Viễn Hằng còn nằm ở trên giường tức giận nói: “Tốt lắm tốt lắm, ông chồng lề mề của ngươi không ở nhà làm phiền ngươi, ta ra ngoài bắt đầu làm việc đây!”
Tô Viễn Hằng ngồi dậy, hướng y vẫy vẫy tay.
“Gì chứ?”
Tô Viễn Hằng một phen bắt lấy cà- vạt của y, kéo y loan hạ thắt lưng dán tại trước mặt chính mình, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, ngươi không phải chồng ta! Thứ hai, cà- vạt của ngươi bị lệch!”
“Ta không phải chồng ngươi thì là ai a.” Bắc Đường Mẫn Khiêm trừng hắn.
Tô Viễn Hằng giúp y sửa sang lại cà- vạt, không để ý đến y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đột nhiên nhẹ nhàng cười, ở trên hai gò má hắn ‘ ba ’ hôn một cái, bỡn cợt nói: “Hảo, ta không phải chồng ngươi, là cha của đứa con ngươi!”
Tô Viễn Hằng nghe lòng chấn động, trên mặt cũng bất động thanh sắc, vỗ vỗ y nói: “Được rồi, nhanh đi làm đi.”
Âu phục mặc ở trên người Bắc Đường Mẫn Khiêm, quả thực giống lễ phục y mặc lúc nhỏ. Bả vai rộng lớn cùng dáng người tiêu chuẩn, càng phụ trợ thêm cho khí chất vương giả của y.
Tô Viễn Hằng nhìn ngẩn người, đáng tiếc Bắc Đường Mẫn Khiêm lại không thường ăn mặc như thế này.
“Ta đi đây, điểm tâm ở phòng bếp, đừng quên uống thuốc. Có việc gọi điện thoại cho ta.” Bắc Đường Mẫn Khiêm lại dặn dò vài câu, chính mình cũng nhịn không được cảm thấy giống như thật sự có chút ‘ lề mề ’ .
Đóng cửa, nhà trọ giống như lập tức yên tĩnh xuống.
Tô Viễn Hằng ngồi trong chốc lát, lại chậm rãi nằm quay về chăn, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương