Thường Hoan Hỉ đang xem tv, cười đến thập phần ngốc nghếch, nhưng mà cũng trách không được nàng, thật sự là tiết mục tấu hài này rất mắc cười vì chất giọng Hồ Nam kỳ quái. Thường Hoan Hỉ cười gập cả người, người diễn chung cứ tò tò đi theo người chủ trì nói mãi một câu, "Quả nhiên ~~~" âm điệu quái dị không cười không được.
Thư Triển Nhan cũng muốn cười, nhưng nàng ráng nhịn.
Vì sao nàng lại nhịn cười? Sự tình là thế này.
Sáng Thư Triển Nhan tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhưng lại nhớ không ra được, khiến tinh thần cả một ngày không được lanh lẹ. Tối khó có dịp không cần xem hồ sơ, ngồi xem bộ phim cổ trang "Chuyện tình bốn trăm năm".
Thường Hoan Hỉ cùng ngồi trên ghế sa lon, không kiên nhẫn chơi game đua xe trên laptop. Đua xe gì chứ, nhìn hình ảnh cứ như cho con nít chơi, nhưng tên kia lại chơi mê mẩn, đầu lưỡi hận không thể liếm tới mũi, cứ năm phút đồng hồ liền vung tay hô to một tiếng, "Yes, về nhất!". Nếu không thì lại tức giận la lên, "Dám ném bom ta à, ta không thắng ngươi không làm người." khiến Thư Triển Nhan không tập trung xem phim được, trừng mắt vài lần không có tác dụng, cuối cùng đành phải đuổi người kia cùng với trò chơi cho con nít đó vào thư phòng mới được yên tĩnh.
Trước khi ngủ, Thư Triển Nhan như có điều suy nghĩ, hỏi Thường Hoan Hỉ đang cầm điều khiển từ xa đổi kênh như điên, "Cậu tin có kiếp trước kiếp sau không?"
Mí mắt Thường Hoan Hỉ không nâng lên chút nào, "Chết rồi không phải thành thần tiên sao, ai bảo cậu xem cho lắm phim kinh dị vào, giờ gặp ác mộng đáng đời."
Thư Triển Nhan không giận, hỏi tiếp, "Cậu cảm thấy kiếp trước cậu là ai a? Nếu có kiếp sau, cậu muốn làm cái gì?"
Mắt Thường Hoan Hỉ sáng rực lên, nhưng chỉ vì có tiết mục giải trí nàng thích xem nhất, không chút suy nghĩ mà đáp, "Chuyện của kiếp trước ai mà nhớ chứ! Còn kiếp sau tớ nhất định là cái cây, cây mọc trên bờ vực, ít đất ít mưa nhưng có thể ngắm phong cảnh."
Thư Triển Nhan hung hăng đá hai chân ngốc tử, đắp chăn, quay người qua một bên, mở tạp chí ra đọc, không thèm nói chuyện với cái tên đó nữa, đúng là tên ngốc, tuy không trông cậy nàng có thể nói được câu nào lãng mạn, nhưng vẫn không chấp nhận được đáp án tuyệt tình như vậy a.
Thường Hoan Hỉ cẩn thận nhìn Thư đại tiểu thư, kéo một chút chăn lại phía mình, bộ mặt đáng thương không duy trì được hai phút, lực chú ý liền hoàn toàn bị TV hấp dẫn, vì thế nên mới xuất hiện cảnh tượng vừa kể trên.
Đêm đã khuya, Thư Triển Nhan tựa hồ đã ngủ say, nhưng khuôn mặt vẫn còn nét giận. Ngủ nguyên một buổi chiều, nên bây giờ Thường Hoan Hỉ không buồn ngủ. Nàng buông bản thảo, xoa bóp trán, lại lấy khối cổ ngọc đeo trên cổ ra.
Cái này là năm ngoái nhà xuất bản tổ chức leo núi, không may nàng bị lạc đường thì lại gặp phải một lão đạo sĩ kỳ quái, cương quyết "đưa" cho nàng cái này, nói là cuối cùng cũng có thể vật quy nguyên chủ (*). Vốn muốn cự tuyệt, nhưng cầm trong tay rồi lại luyến tiếc không buông, cứ như đây từng là vật mình từng bảo quản cả một đời vậy.
Vị đạo sỹ ra vẻ đắc đạo kia cư nhiên lập tức biến thành con buôn giảo hoạt, chẳng biết xấu hổ móc của nàng 200 đồng "phí bảo quản", nhưng thiên kim cũng khó mua được một vật ưng ý như thế, huống chi giá cả cũng không quá mắc, Thường Hoan Hỉ hận thì hận, nhưng vẫn đưa tiền.
Cũng kỳ lạ, đi nửa ngày không thấy ai, mới vừa cầm ngọc thì mới đi mấy bước đã đụng phải Ngô Hiểu Mai. Biết Thường Hoan Hỉ bỏ 200 đồng mua khối ngọc bội vớ vẩn, Ngô Hiểu Mai chống nạnh, mắng nàng chừng nửa giờ, kéo nàng đi gặp đạo sỹ kia đòi tiền lại, nhưng đi mãi vẫn không gặp được vị đạo sỹ "đưa" nàng ngọc kia. Ngô tiểu thư mắng thời buổi bây giờ có rất nhiều người giả dạng đạo sỹ đi lừa người ta, nhưng Thường Hoan Hỉ không thèm để ý, nàng nói mình cũng thích viên ngọc này.
Về nhà Thư Triển Nhan thấy, nàng nói một câu, "rất hợp với màu da của cậu." cũng không hỏi lai lịch của viên ngọc. Thường Hoan Hỉ cảm thấy việc này mình cũng có phần ngốc, nên không muốn kể lại tỉ mỉ cho nàng nghe. Người ta nói đeo cổ ngọc tránh ma quỷ, nhưng khi nàng đeo ngọc này thỉnh thoảng lại gặp những giấc mộng kỳ quái, đúng là đồ dỏm.
Nàng hồi tưởng lại giấc mộng đó, có một người nào đó rất giống nàng, nằm trên giường bệnh, mặt tái nhợt nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, "Kiếp này xin lỗi cậu, kiếp sau, tôi nhất định sẽ ở cạnh cậu, làm cho cậu hạnh phúc vui vẻ. Sư phụ nói trời sẽ phạt tôi làm một cái cây cô đơn một ngàn năm, tôi cũng chấp nhận."
Nhìn thấy Thư Triển Nhan khi ngủ còn có chút tức giận, Thường Hoan Hỉ hít một hơi, giấc mộng đó đúng là cổ quái, "Tôi được ở cạnh cậu kiếp này, chỉ cần cậu hạnh phúc yên vui, mặc dù kiếp sau trời phạt tôi làm cây, cô tịch ngàn năm, tôi cũng chấp nhận."
Lầm bầm lầu bầu xong rồi, lại cảm thấy mình buồn cười, học chủ nghĩa duy vật của Đảng đã bao nhiêu năm, bây giờ còn tin mấy chuyện đó.
Nàng vươn người, tiện tay tắt đèn, chưa đầy hai phút liền chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, Thư Triển Nhan lại nhẹ nhàng cười rộ lên, "Ngốc, chẳng lẽ cả bờ vực không thể có hai cây sao?"
Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt ấm áp ngủ say của người nọ, kiếp trước kiếp sau gì cũng được, mộng mị sao cũng thế, có quan hệ gì đâu? Nhưng ở kiếp này, tôi nhất định sẽ nắm tay cậu đi suốt đời.
———————-Toàn Văn Hoàn
(*) Vật quay về tay chủ.
Thư Triển Nhan cũng muốn cười, nhưng nàng ráng nhịn.
Vì sao nàng lại nhịn cười? Sự tình là thế này.
Sáng Thư Triển Nhan tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhưng lại nhớ không ra được, khiến tinh thần cả một ngày không được lanh lẹ. Tối khó có dịp không cần xem hồ sơ, ngồi xem bộ phim cổ trang "Chuyện tình bốn trăm năm".
Thường Hoan Hỉ cùng ngồi trên ghế sa lon, không kiên nhẫn chơi game đua xe trên laptop. Đua xe gì chứ, nhìn hình ảnh cứ như cho con nít chơi, nhưng tên kia lại chơi mê mẩn, đầu lưỡi hận không thể liếm tới mũi, cứ năm phút đồng hồ liền vung tay hô to một tiếng, "Yes, về nhất!". Nếu không thì lại tức giận la lên, "Dám ném bom ta à, ta không thắng ngươi không làm người." khiến Thư Triển Nhan không tập trung xem phim được, trừng mắt vài lần không có tác dụng, cuối cùng đành phải đuổi người kia cùng với trò chơi cho con nít đó vào thư phòng mới được yên tĩnh.
Trước khi ngủ, Thư Triển Nhan như có điều suy nghĩ, hỏi Thường Hoan Hỉ đang cầm điều khiển từ xa đổi kênh như điên, "Cậu tin có kiếp trước kiếp sau không?"
Mí mắt Thường Hoan Hỉ không nâng lên chút nào, "Chết rồi không phải thành thần tiên sao, ai bảo cậu xem cho lắm phim kinh dị vào, giờ gặp ác mộng đáng đời."
Thư Triển Nhan không giận, hỏi tiếp, "Cậu cảm thấy kiếp trước cậu là ai a? Nếu có kiếp sau, cậu muốn làm cái gì?"
Mắt Thường Hoan Hỉ sáng rực lên, nhưng chỉ vì có tiết mục giải trí nàng thích xem nhất, không chút suy nghĩ mà đáp, "Chuyện của kiếp trước ai mà nhớ chứ! Còn kiếp sau tớ nhất định là cái cây, cây mọc trên bờ vực, ít đất ít mưa nhưng có thể ngắm phong cảnh."
Thư Triển Nhan hung hăng đá hai chân ngốc tử, đắp chăn, quay người qua một bên, mở tạp chí ra đọc, không thèm nói chuyện với cái tên đó nữa, đúng là tên ngốc, tuy không trông cậy nàng có thể nói được câu nào lãng mạn, nhưng vẫn không chấp nhận được đáp án tuyệt tình như vậy a.
Thường Hoan Hỉ cẩn thận nhìn Thư đại tiểu thư, kéo một chút chăn lại phía mình, bộ mặt đáng thương không duy trì được hai phút, lực chú ý liền hoàn toàn bị TV hấp dẫn, vì thế nên mới xuất hiện cảnh tượng vừa kể trên.
Đêm đã khuya, Thư Triển Nhan tựa hồ đã ngủ say, nhưng khuôn mặt vẫn còn nét giận. Ngủ nguyên một buổi chiều, nên bây giờ Thường Hoan Hỉ không buồn ngủ. Nàng buông bản thảo, xoa bóp trán, lại lấy khối cổ ngọc đeo trên cổ ra.
Cái này là năm ngoái nhà xuất bản tổ chức leo núi, không may nàng bị lạc đường thì lại gặp phải một lão đạo sĩ kỳ quái, cương quyết "đưa" cho nàng cái này, nói là cuối cùng cũng có thể vật quy nguyên chủ (*). Vốn muốn cự tuyệt, nhưng cầm trong tay rồi lại luyến tiếc không buông, cứ như đây từng là vật mình từng bảo quản cả một đời vậy.
Vị đạo sỹ ra vẻ đắc đạo kia cư nhiên lập tức biến thành con buôn giảo hoạt, chẳng biết xấu hổ móc của nàng 200 đồng "phí bảo quản", nhưng thiên kim cũng khó mua được một vật ưng ý như thế, huống chi giá cả cũng không quá mắc, Thường Hoan Hỉ hận thì hận, nhưng vẫn đưa tiền.
Cũng kỳ lạ, đi nửa ngày không thấy ai, mới vừa cầm ngọc thì mới đi mấy bước đã đụng phải Ngô Hiểu Mai. Biết Thường Hoan Hỉ bỏ 200 đồng mua khối ngọc bội vớ vẩn, Ngô Hiểu Mai chống nạnh, mắng nàng chừng nửa giờ, kéo nàng đi gặp đạo sỹ kia đòi tiền lại, nhưng đi mãi vẫn không gặp được vị đạo sỹ "đưa" nàng ngọc kia. Ngô tiểu thư mắng thời buổi bây giờ có rất nhiều người giả dạng đạo sỹ đi lừa người ta, nhưng Thường Hoan Hỉ không thèm để ý, nàng nói mình cũng thích viên ngọc này.
Về nhà Thư Triển Nhan thấy, nàng nói một câu, "rất hợp với màu da của cậu." cũng không hỏi lai lịch của viên ngọc. Thường Hoan Hỉ cảm thấy việc này mình cũng có phần ngốc, nên không muốn kể lại tỉ mỉ cho nàng nghe. Người ta nói đeo cổ ngọc tránh ma quỷ, nhưng khi nàng đeo ngọc này thỉnh thoảng lại gặp những giấc mộng kỳ quái, đúng là đồ dỏm.
Nàng hồi tưởng lại giấc mộng đó, có một người nào đó rất giống nàng, nằm trên giường bệnh, mặt tái nhợt nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, "Kiếp này xin lỗi cậu, kiếp sau, tôi nhất định sẽ ở cạnh cậu, làm cho cậu hạnh phúc vui vẻ. Sư phụ nói trời sẽ phạt tôi làm một cái cây cô đơn một ngàn năm, tôi cũng chấp nhận."
Nhìn thấy Thư Triển Nhan khi ngủ còn có chút tức giận, Thường Hoan Hỉ hít một hơi, giấc mộng đó đúng là cổ quái, "Tôi được ở cạnh cậu kiếp này, chỉ cần cậu hạnh phúc yên vui, mặc dù kiếp sau trời phạt tôi làm cây, cô tịch ngàn năm, tôi cũng chấp nhận."
Lầm bầm lầu bầu xong rồi, lại cảm thấy mình buồn cười, học chủ nghĩa duy vật của Đảng đã bao nhiêu năm, bây giờ còn tin mấy chuyện đó.
Nàng vươn người, tiện tay tắt đèn, chưa đầy hai phút liền chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, Thư Triển Nhan lại nhẹ nhàng cười rộ lên, "Ngốc, chẳng lẽ cả bờ vực không thể có hai cây sao?"
Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt ấm áp ngủ say của người nọ, kiếp trước kiếp sau gì cũng được, mộng mị sao cũng thế, có quan hệ gì đâu? Nhưng ở kiếp này, tôi nhất định sẽ nắm tay cậu đi suốt đời.
———————-Toàn Văn Hoàn
(*) Vật quay về tay chủ.
Danh sách chương