Cái gọi là một hơi đi lên, khi dừng thì diệt chính là đạo lí này. Tô Minh từ nhỏ đã đi theo A Công. Nơi ở của A Công có chứa rất nhiều quyển sách làm bằng da thú. Hầu như mỗi một bộ hắn đều đã đọc qua vô số lần, trong đó có rất nhiều kiến thức làm hắn say mê. Những trí tuệ của tiền nhân này, trong lúc vô ý, theo thời gian trôi qua, dần dần khắc sâu trong đầu Tô Minh. Nhưng chúng lại giống như ngủ say không thức tỉnh. Tuy nhiên hôm nay, trong lúc Tô Minh giết người và truy kích ở nơi này, những kiến thức ẩn sâu trong đầu ấy lại được đánh thức từng chút một.

Giờ phút này, trong lòng Úc Nha hơi lo lắng. Hắn vốn tưởng rằng không cách nào trốn thoát, trước đó chuẩn bị đánh bạc một phen quay trở lại cùng đối phương chiến một trận sinh tử, nhưng sau khi nhìn thấy khoảng cách giữa mình cùng đối phương lại xa ra, bất giác lửa giận bị dập tắt, rồi sau đó lại nổi giận, cứ như thế tiếp diễn.

Sau mấy lần như vậy, hắn đã không còn muốn liều mạng nữa, rất khó để tìm lại cảm giác trước đó.

Trong mắt Tô Minh, Man sĩ Hắc Sơn bộ phía trước chỉ là một con mồi của mình mà thôi, không những thế con mồi ấy còn bị kinh sợ, chỉ cần khiến đối phương cảm thấy vẫn còn hi vọng, là có thể chậm rãi đem hắn giết chết.

Tô Minh dựa theo phương pháp này, trong lúc truy kích không ngừng mài mòn lòng tin cùng dũng khí của Úc Nha, trong quá trình truy đuổi kéo dài, hắn thỉnh thoảng lại kéo dãn khoảng cách, khiến cho đối phương đang lúc khẩn trương cao độ lại có cảm giác thả lỏng.

Tô Minh mơ hồ nhớ đến trong một cuốn sách da thú từng viết rằng, sau khi căng thẳng kéo dài một khi buông lỏng, thống khổ và mệt mỏi ẩn giấu sẽ lớn dần lên rồi khuếch tán ra ngoài, loại cảm giác này đủ để nhấn chìm một sinh linh.

Chuyện này lúc trước Tô Minh chỉ là ghi nhớ, nhưng hôm nay, trong quá trình truy đuổi, hắn dần dần lí giải, rồi chậm rãi chuyển thành ý niệm bản năng trong đầu, thậm chí hắn không cần cố ý làm theo vẫn có thể đạt được hiệu quả như mong muốn.

Đối với hắn mà nói, hôm nay là lần đầu tiên hắn giết người, cũng là lần đầu tiên hắn đuổi giết người khác, lại càng là lần đầu tiên hắn có sự lột xác từ bên trong. Đáng tiếc, quá trình lột xác này chỉ có một mình Úc Nha có thể cảm thụ.

Úc Nha cảm thụ cực kì sâu sắc, chỉ có điều hắn cũng không rõ tất cả chuyện này vì cái gì tạo thành, chẳng qua hắn cảm giác được niềm tin và dũng khí của mình ở trước đó khi chứng kiến một màn giết người quỷ dị kia đã giảm đi một phần, trong quá trình bị đuổi giết này, chúng lại càng chậm rãi biến mất toàn bộ.

Thậm chí giờ phút này, trong lúc vô tình, ý niệm quay trở lại liều mạng đã không còn tồn tại trong đầu hắn, mặc dù khi hắn nhìn lại đối phương cũng chỉ có tu vi Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai, nhưng hắn cảm thấy một khi quay đầu lại không thể nghi ngờ liền phải chết, mà nếu tiếp tục chạy trốn thì lại có không ít sinh cơ ( cơ hội sống xót).

Càng làm cho hắn không hiểu được, chính là cảm giác uể oải bất chợt gia tăng, nhất là sau khi phát hiện thiếu niên kia đã bị bỏ lại phía sau không nhìn thấy bóng dáng, cảm giác mệt mỏi này khiến hai chân hắn hầu như bủn rủn, cả người lảo đảo như muốn ngã, nhưng hắn vẫn không thể nào nghỉ ngơi mà cắn răng kiên trì chịu đựng.

Chỉ có điều sự kiên trì này ở không lâu sau, khi thân ảnh đối phương lần nữa xuất hiện ở cuối mắt, lập tức biến thành sự mệt mỏi gấp mấy lần, khiến cho Úc Nha có cảm giác muốn điên lên.

"Tà Man! Hắn nhất định là Tà Man" Úc Nha kinh hãi không dám chiến, phía trước con đường chạy trốn của hắn xuất hiện ngã rẽ. Trong đó, con đường phía bên trái dẫn vào sâu trong núi rừng, là con đường rời khỏi Hắc Viêm phong. Còn phía bên phải là con đường đi vòng quanh Hắc Viêm phong, có thể thông qua đó đi đến con đường dẫn về Hắc Sơn bộ.

Tô Minh truy đuổi ở phía sau đã sớm biết nơi này có một ngã rẽ như vậy, lúc này hai mắt hắn chợt lóe, đè nén sự mệt mỏi, tốc độ đột nhiên bộc phát, nhưng không phải hướng về phía trước truy kích, mà là xuyên qua rừng rậm tiến về phía con đường bên phải.

Nhìn bộ dáng của Úc Nha, Tô Minh chắc chắn hắn sẽ rẽ phải, nên đã sớm đi về phía bên phải, để kéo gần khoảng cách hơn. Khi đến nơi, Tô Minh liền lấy ra cung tên, hướng về chỗ rẽ phía bên phải liên tục bắn tên, mũi tên xé gió, toàn bộ đều bắn trúng lên cây cối ở con đường bên phải, xuyên thấu qua thân cây, phần đuôi lại càng rung lên mạnh mẽ, phát ra tiếng "ông … ông" dữ dội.

Thanh âm ông ông tựa như ẩn chứa loại lực lượng kì dị nào đó, truyền vào trong tai Úc Nha, khiến cho trong chớp mắt cước bộ của hắn hơi do dự.

Theo Tô Minh lần nữa truy kích, Úc Nha gào lên một tiếng định hướng về phía bên phải phóng đi, nhưng tốc độ của Tô Minh lại tăng lên khiến cho Úc Nha như nhìn thấy ảo giác.

Hắn cảm giác nếu mình tiếp tục hướng về phía bên phải chạy trốn, rất có thể sẽ bị đuổi theo lập tức, nhưng nếu hướng về phía bên trái, vì đối phương phán đoán sai, mình có thể kéo ra một chút khoảng cách.

Dư âm của tiếng ông ông vẫn còn bên tai, Úc Nha cắn răng mạnh mẽ xoay người thay đổi phương hướng, hướng về phía bên trái phóng đi, vừa đảo mắt đã biến mất ở trong rừng.

Ánh mắt Tô Minh chợt lóe, trong mỏi mệt lại lộ ra hàn quang, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh.

Thân thể hắn thoáng một cái đứng thẳng lên, nhanh chóng lấy tên ra từ trong một thân cây khô, hướng về phía đại hán Hắc Sơn bộ bỏ trốn tiếp tục đuổi theo.

"Đã khống chế được phương hướng chạy trốn của địch nhân, có thể thao túng thân thể của hắn rồi" Tô Minh lẩm bẩm, hắn nhớ những lời này cũng được viết trên một cuốn sách da thú, lúc trước hắn không hiểu nhưng giờ đã rõ ràng thông suốt.

Trong lúc truy đuổi, thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh đã là đêm khuya, trăng treo trên cao, ánh trăng chiếu trên mặt tuyết tạo thành bạch quang, khiến cho trong núi rừng dù là ban đêm nhưng mọi thứ vẫn rất rõ ràng.

Trong đoạn đường truy kích này, Tô Minh đã ba lần khiến Úc Nha thay đổi phương hướng, gián tiếp thao túng thân thể của đối phương, khiến cho đối phương dựa theo ý nghĩ của bản thân đi đến nơi mà Tô Minh muốn.

Sờ vào ngực áo, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu cùng mệt mỏi của Tô Minh lộ ra vẻ nhu hòa, khỉ con đang nằm hôn mê trong ngực áo của hắn, đây là trước đó trong một lần hắn thao túng phương hướng chạy trốn của Úc Nha, người này hướng về phía khác ném đi khỉ con, muốn mượn cơ hội này kéo dài khoảng cách.

Hành động của hắn đúng là có mang lại tác dụng, Tô Minh chạy thẳng về phía khỉ con, khiến cho Úc Nha trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tốc độ lại nhanh hơn.

Chẳng qua không bao lâu sau, Úc Nha phát hiện, phía sau mình lại xuất hiện tiếng tên gào thét xé gió mà đến, điều này khiến cho Úc Nha như muốn nổi điên.

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, những ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời giống như có vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào màn đuổi giết đang diễn ra trong khu rừng rậm phía dưới.

Úc Nha đã sức cùng lực kiệt, bước chân của hắn lảo đảo, cảm giác thân thể ngược lại rõ rang, quan trọng nhất là giờ phút này trong tâm của hắn như có nghìn vết thương trăm vết lõm, khiến cho hắn vô cùng vô tận hối hận. Hắn hối hận vì đã phát hiện ra cái lỗ nhỏ, hối hận vì đã đuổi theo bắt Hỏa Viên, nếu không tất cả mọi chuyện đã không thành ra thế này.

Ở phía trước của hắn là một mảnh rừng rậm chứa nhiều cỏ dại cùng bụi cây, tuy đang là mùa đông, nhưng nơi đây vẫn như cũ nhìn không thấy điểm cuối, điều này khiến cho Úc Nha không chút nghĩ ngợi liền tiến bước vào trong khu rừng, sau khi hắn đi vào không lâu, thân ảnh Tô Minh đã xuất hiện ở ngoài bìa rừng.

Hắn đứng nơi đó, thở dồn dập, lượng lớn khí trắng từ trong miệng của hắn tản ra, nhưng hai mắt vẫn tràn ngập lạnh lẽo, hắn không tiếp tục truy kích mà đứng nguyên tại đó yên lặng chờ đợi.

"Đây là nơi ta chuẩn bị làm nơi táng thân cho ngươi! Nếu ngươi trong tình trạng mỏi mệt như vậy vẫn có thể đi ra từ nơi này coi như ngươi mạng lớn." Sau khi hô hấp của Tô Minh hơi bình ổn lại, hắn lẩm bẩm nói.

Lời của hắn vừa dứt, đột nhiên trong màn đêm yên tĩnh ở nơi này, từ trong khu rừng kia vang lên một tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết vọng lại khiến cho người nghe được phải kinh hãi.

Sau một lát, thanh âm thảm thiết này dần dần giảm đi, mơ hồ đã hóa thành tiếng rên rỉ yếu ớt.

Tô Minh trầm mặc đi thẳng về phía trước, chậm rãi tiến vào trong khu rừng, hắn di chuyển rất cẩn thận, thường thường mỗi lần bước ra mấy bước lại nhìn xung quanh, hoặc lui lại, hoặc vòng quanh, hoặc trực tiếp nhảy qua.

Đây là một khu vực bẫy rập mà Ô Sơn bộ săn đội của bọn hắn chuẩn bị để bắt dã thú, trong khu rừng này tồn tại rất nhiều cạm bẫy mà ngoại trừ Ô Sơn bộ không bộ lạc nào khác có thể biết được.

Cho dù là Tô Minh cũng chỉ biết đại khái một số bẫy rập, còn lại một số hắn không cách nào biết được.

Nếu Úc Nha đang ở vào thời kì mạnh mẽ, có lẽ còn có thể sống sót đi ra, nhưng với tình trạng lúc này của hắn, đi vào nơi này chẳng khác nào đã bước một chân vào Hoàng Tuyền.

Tô Minh cẩn thận từng bước đi tới, tiếng kêu rên từ nơi xa truyền tới bên tai ngày càng yếu bớt, dần dần, theo bước tiến của Tô Minh, hắn nhìn thấy Úc Nha bị treo trên đầu nhọn của một cây đại thụ to bằng một người ôm, bị đóng đinh trên đó.

Toàn thân hắn tràn ra máu tươi nhưng vẫn chưa chết, mà run rẩy truyền ra tiếng kêu rên yếu ớt.

Tô Minh lặng yên đi về phía trước, đến bên cạnh Úc Nha, nhìn người này, hồi lâu sau lấy ra xương sừng, vạch một đường trên cổ hắn.

Thân thể Úc Nha sau khi giãi lên kịch liệt mấy cái liền khí tuyệt bỏ mình. Hai mắt của hắn trước khi chết nhìn chằm chằm vào Tô Minh lộ ra vô tận oán hận.

Tô Minh trầm mặt, chặt đứt dây thừng của bẫy rập này, sau khi lấy ra một số tạp vật từ trên thân thể của Úc Nha, lại lấy ra số Huyết tán còn lại không nhiều lắm, đem thi thể hóa thành xương cốt, vừa đụng vào liền tan thành tro bụi.

Lặng lẽ xoay người, Tô Minh rời khỏi khu rừng này, ở ngoài bìa rừng hắn ngước nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, hai mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Đây là lần thứ hai hắn giết người, hắn nói không ra mình có cảm giác gì, khẩn trương, thấp thỏm hay mê mang…

Hồi lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, mặc dù Hắc Sơn bộ cùng Ô Sơn bộ của hắn là xuất ra từ một mạch, nhưng vô số năm qua, lại trở thành kẻ thù truyền kiếp, một khi có một bộ lạc cường đại hơn, như vậy bộ lạc còn lại sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt tộc, đến lúc đó tất cả đàn ông sẽ bị tàn sát, chỉ duy nhất có nữ nhân là bị bắt đi trở thành thứ sinh sản con cháu cho bộ lạc của đối phương.

Cũng may chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh, rất nhiều năm qua A Công của hai bên đều bị vây ở cảnh giới giống nhau nên cũng không dễ dàng khởi xướng đại chiến.

Hít một hơi thật sâu, cảm giác uể oải tràn ngập toàn thân Tô Minh, hắn cố lê thân thể đang sắp sửa hôn mê, hướng về phía xa cắn răng rời đi…

Thời gian dần dần trôi, khi ánh bình minh qua đi, mặt trời từ từ nhô lên cao, Tô Minh trở lại nơi luyện dược ở Hắc Viêm phong. Sắc mặt hắn tái nhợt, chui vào cửa động, khi đã ở trong Hỏa Dung động, hắn liền ngã xuống một bên chìm vào hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện