Tô Minh rơi lệ, trong con mắt thứ ba vốn có bát trọng đại đạo tôn giờ thêm đệ cửu trọng, dung hợp cùng một chỗ hóa thành... Cửu trọng Đạo Thần.
Hình dạng cửu trọng Đạo Thần là Tô Minh, cũng đang chảy lệ.
Thanh âm vẫn đang văng vẳng trong đầu Tô Minh, mắt không thể thấy chủ nhân của thanh âm nhưng trong lòng hắn sư phụ vĩnh viễn ở, vĩnh hằng tồn tại trong Đạo Thần của hắn.
Cô Hồng, cửu trọng Đạo Thần của Tô Minh! Sự lựa chọn của Cô Hồng khiến Tu La rung động, khiến tinh thần Đế hoàng của Cổ Táng quốc chấn động, vẻ mặt lộ ra khó tin. Bọn họ không ngờ Cô Hồng bước lên ba mươi mốt thiên thì trong tiếng cười điên cuồng đã lựa chọn như vậy.
Tu La yên lặng, thầm khẽ thở dài nói:
- Có lẽ... Dùng cách này, ngưng tụ hy vọng vào đệ tử truyền y bát có thể khiến đạo của hắn tiếp tục. Cô Hồng, đời ta chưa từng kính nể ai, bây giờ ngươi là người duy nhất.
Tu La nhìn Tô Minh như vẫn đang thấy Cô Hồng, thấy đạo hữu đấu với gã cả đời. Tu La nhìn lâu, trong mắt lộ ra lĩnh ngộ.
Tu La bình tĩnh nói:
- Đi đi, sư phụ của ngươi vì ngươi mà nghịch đạo, chọn trở thành cửu trọng Đạo Thần của ngươi, đổi lấy tư cách đạp Cổ Táng Thiên cho ngươi. Tô Minh, đừng để sư phụ của ngươi thất vọng, dù đạo của ngươi là gì hãy vững vàng đi tới!
Thanh âm quanh quẩn bốn phương tám hướng. Giờ phút này, Tu La không có suy nghĩ gì khác, trong bi thương có cảm thán ông trời, thở dài vì Cô Hồng và chúc phúc Tô Minh.
Tô Minh yên lặng, cửu trọng Đạo Thần trên trán đang nhanh chóng dung hợp, tu vi của hắn tăng nhanh điên cuồng, không ngừng biến đổi tu vi, khiến cảnh giới tăng vọt.
Đây là bước mấu chốt nhất khi bát trọng đại đạo tôn bước vào cửu trọng Đạo Thần. Một bước này cực kỳ gian nan với bất cứ đại đạo tôn nào, tạo hóa to lớn chỉ ngộ chứ không thể cầu. Dù Tô Minh đã đạt được nhưng lòng hắn không chút vui vẻ.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc buông tiếng thở dài:
- Đây... Chính là đạo.
- Bỏ thân này, đạo trường tồn. Không để ý thân thể của mình, không quan tâm sinh tử của mình, thậm chí không cần biết có thể sống tiếp không, chỉ để ý đạo, để ý đạo kéo dài, để ý đạo trường tồn. Đây chính là Cô Hồng, là lý do hắn vượt qua trẫm, có thể bước vào thứ ba mươi mốt thiên. Đạo Nhai, niệm biên, thì ra là vậy.
Tiếng thở dài của Đế hoàng của Cổ Táng quốc quanh quẩn, ánh mắt nhìn Tô Minh không còn phức tạp mà là khích lệ.
- Ngươi là Huyền nhi cũng tốt, không phải cũng thế, mặc kệ ngươi là ai cứ đi tiếp, để đạo của ngươi, đạo của Cô Hồng kéo dài mãi, đừng để mình tiếc nuối, đừng làm Cô Hồng thất vọng.
Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vòng xoáy trắng đen trên bầu trời, nhìn con đường rời khỏi đây, điểm cuối cuộc đoạt xá. Cửu trọng Đạo Thần trong con mắt thứ ba trên trán Tô Minh hoàn toàn dung hợp Cô Hồng phát ra ánh sáng thuộc về hắn.
Ánh sáng kia không phải màu trắng, không là màu đen, đó là màu tím. áo dài màu tím, tóc dài màu tím, đôi mắt tím, Tô Minh bây giờ, thế giới của hắn là màu tím. Ban ngàn, màu tím không đen như bóng đêm. Nhưng trong đêm đen, đó là ám mà bóng tối không thể nhuộm.
Tô Minh hít sâu, cất bước tới trước. Một bước đạp xuống, thân thể Tô Minh bùm một tiếng hóa thành cầu vồng lao lên trời. Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, chớp mắt đã ở dưới vòng xoáy trắng đen. Nửa người Tô Minh vào trong vòng xoáy trắng đen, chỉ kém nửa bước là có thể hoàn toàn đi vào trong Cổ Táng Thiên.
Không phải Tô Minh không thể bước ra nửa bước này mà là theo ý muốn của mình tạm dừng, hắn ngoái đầu nhìn thế giới Cổ Táng quốc. Có lẽ đây là lần cuối cùng Tô Minh nhìn thế giới Cổ Táng quốc, vì lần này... Tô Minh tự nhủ lòng hắn phải thành công.
Liếc mắt một cái, Tô Minh thấy mặt đất thương mang, thấy Thất Nguyệt tông, thấy núi non trập trung, thấy từng hình ảnh ba ngàn năm qua, dường như hắn thấy Hạo Hạo.
Liếc mắt một cái, Tô Minh thấy các khuôn mặt gặp trong Cổ Táng quốc. Thật lâu sau, ánh mắt Tô Minh dứt khoát xoay người, mang theo đạo của hắn, đạo của Cô Hồng bước ra nửa bước vào Cổ Táng Thiên.
Bước chân đạp xuống, Tô Minh hoàn toàn vào trong vòng xoáy. Tô Minh bước vào trong Cổ Táng Thiên, chờ đợi hắn là con đường ba mươi ba thiên. Phía cuối con đường là đi ra ba mươi ba thiên, bước ra khỏi thế giới đoạt xá, mở mắt ra!
Thiên địa ầm vang, xung quanh Tô Minh lượn lừo mây mù, thương mang mênh mông. Thương mang cho Tô Minh cảm giác như trời sao thương mang lúc xưa hắn thấy khi rời khỏi Tang Tương.
Tô Minh không để ý xung quanh, trong đầu không suy nghĩ nhiều, chỉ một lòng vấn đạo, chỉ có đi thẳng tới trước. Tô Minh dồn tất cả tu vi hóa thành cầu vồng vọt lên trời, xung phong không lùi bước.
Ầm!!!
Một tiếng nổ ngập trời vang vọng, Tô Minh cảm giác như đã phá tan một vách ngăn. Khi lao ra khỏi vách ngăn, Tô Minh như phá tan một tầng thiên.
Tô Minh hiểu đó là tầng thứ nhất Cổ Táng ba mươi ba thiên.
Trước mặt Tô Minh còn có ba mươi hai thiên, con đường vấn đạo này, chuyến đi chứng đạo này, chân đạp bước không thể quay đầu cũng không được quay lại.
Ánh mắt Tô Minh dứt khoát, chẳng những không giảm tốc độ mà còn lao nhanh.
Tầng thứ hai, ba, bốn, mỗi một lần vang tiếng nổ điếc tai đại biểu Tô Minh vượt qua từng tầng thiên. Mãi khi Tô Minh đạp trên tầng thứ chín, hắn nhìn xuống thấy một mảnh mông lung, cũng thấy ánh mắt của Đế hoàng của Cổ Táng quốc, Tu La. Ánh mắt của họ chất chứa mong chờ, trong trẻo không xen lẫn ân oán cá nhân, là tôn trọng với đạo, hoặc nênn ói tôn trọng sự lựa chọn của Cô Hồng thành tựu Tô Minh.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc, Tu La muốn biết sự lựa chọn của Cô Hồng có thành công hay không.
Mắt Tô Minh không còn ướt nước nhưng sâu trong lòng bóng dáng Cô Hồng vĩnh viễn tồn tại. Nước mắt bi thương không giúp Tô Minh có sức mạnh lao ra ngoài, chỉ có dùng sự thật chứng minh, lao ra ba mươi ba thiên mới khiến Cô Hồng ngậm cười.
Ánh mắt Tô Minh càng cố chấp hơn, tốc độ tăng vọt, cầu vồng rít gào đụng chạm vào tầng thứ mười.
Lại vang tiếng nổ điếc tai, Tô Minh không dừng lại, tiếp tục trùng kích tầng thứ mười một.
Cứ thế Tô Minh một đường bùng phát hết tu vi, lấy lực lượng cửu trọng Đạo Thần trùng kích đụng mở tầng thứ mười ba, đập vỡ tầng thứ mười sáu, xé rách tầng thứ mười chín, đạp phá tầng thứ hai mươi hai.
Cảm giác điên cuồng không chút che giấu phát ra từ người Tô Minh. Mắt Tô Minh đỏ ngầu, đầu óc đã điên cuồng. Sự điên cuồng này không khiến Tô Minh suy nghĩ hỗn loạn mà trở thành cố chấp điên cuồng, khiến hắn cố chấp quyết tâm xông phá ba mươi ba thiên.
Tô Minh ngửa đầu gầm lên:
- Ta sẽ bước lên ba mươi ba thiên!
Tô Minh lại tăng tốc, lần này đã không phải là lực lượng tu vi mà dung nhập vào bốn ý chí của hắn.
Ý chí và tu vi bùng phát, cố chấp của Tô Minh như ngọn lửa đốt cháy bao quanh thân hình màu tím, hơi thở điên cuồng đụng nát tầng hai mươi bốn. Cho dù đầu rơi máu chảy cũng cứng rắn đánh vỡ tầng thứ hai mươi sáu. Trong tiếng nổ, Tô Minh bước vào tầng thứ hai mươi thiên.
Tại đây, Tô Minh ngẩng đầu nhìn tầng thứ hai mươi chín, mơ hồ thấy phái sau là ba mươi thiên.
Không phải Đạo Nhai thì không thể đạp ba mươi thiên.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Sau cửu trọng Đạo Thần chính là Đạo Nhai. Đạo Nhai này như niệm biên, cần chém. Chém đạo của mình là có thể khiến đạo... Nhia, khiến niệm... Biên.
Đáy mắt Tô Minh rực cháy ngọn lửa cố chấp, hắn ở trong tầng thứ hai mươi tám hít sâu, không thở ra mà nén trong người. Thân thể Tô Minh hóa thành cầu vồng lao hướng tầng hai mươi chín, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng như sao băng chớp mắt đánh vào vách tường bầu trời hai mươi chín.
Ầm!!!
Tiếng nổ quanh quẩn khung trời, khuếch tán khắp thế giới Cổ Táng quốc. Vách tường trước mặt Tô Minh vỡ nát, hắn bước vào tầng thứ hai mươi chín. Bây giờ bày trước mặt Tô Minh là ba mươi thiên mà Tu La, Đế hoàng của Cổ Táng quốc không bước vào được.
- Ba mươi thiên...
Ngọn lửa cố chấp từ mắt Tô Minh lan đến toàn thân, tràn ngập tinh thần. Tu vi hoàn toàn bùng phát, con mắt thứ ba trên trán Tô Minh nở rộ ánh sáng chói mắt. Trong ánh sáng, đôi mắt cửu trọng Đạo Thần của Tô Minh sáng ngời.
Đây là bốn ý chí hoàn toàn bùng phát, dung hợp cùng cố chấp trở thành cuồng, Tô Minh không phát ra tiếng gào mà yên lặng, như núii lửa sắp bùng nổ, muốn trút điên cuồng sau khi bùng cháy vào ba mươi thiên.
Chớp mắt Tô Minh bay lên, nhìn từ xa tựa con bươm bướm, ba mươi thiên là ngọn lửa, khoảnh khắc đến gần.
- Đạo của ta là cố chấp, là khuôn mặt dù bao nhiêu luân hồi ta vẫn không quên, là hứa hẹn với bọn họ trong thế giới Tang Tương.
- Ta, sẽ sống lại bọn họ, sẽ lấy lại những gì đã mất, toàn bộ!
- Đây là đạo của ta. Ta muốn chém xuống không phải đạo này mà là từ nay không có thật giả, không có mộng huyễn, không có đoạt xá, không có thiên phú, không có... Số mệnh!
- Ta chém xuống là chính cuộc đời của ta từ đông lạnh đi hướng mùa xuân, là thiếu một bóng hình trong năm tháng vĩnh hằng.
Thân thể Tô Minh như bị đốt cháy trong giây phút này va đụng vào vách tường ba mươi thiên.
Tiếng nổ dấy lên thiên địa, lay động bát hoang!
Hình dạng cửu trọng Đạo Thần là Tô Minh, cũng đang chảy lệ.
Thanh âm vẫn đang văng vẳng trong đầu Tô Minh, mắt không thể thấy chủ nhân của thanh âm nhưng trong lòng hắn sư phụ vĩnh viễn ở, vĩnh hằng tồn tại trong Đạo Thần của hắn.
Cô Hồng, cửu trọng Đạo Thần của Tô Minh! Sự lựa chọn của Cô Hồng khiến Tu La rung động, khiến tinh thần Đế hoàng của Cổ Táng quốc chấn động, vẻ mặt lộ ra khó tin. Bọn họ không ngờ Cô Hồng bước lên ba mươi mốt thiên thì trong tiếng cười điên cuồng đã lựa chọn như vậy.
Tu La yên lặng, thầm khẽ thở dài nói:
- Có lẽ... Dùng cách này, ngưng tụ hy vọng vào đệ tử truyền y bát có thể khiến đạo của hắn tiếp tục. Cô Hồng, đời ta chưa từng kính nể ai, bây giờ ngươi là người duy nhất.
Tu La nhìn Tô Minh như vẫn đang thấy Cô Hồng, thấy đạo hữu đấu với gã cả đời. Tu La nhìn lâu, trong mắt lộ ra lĩnh ngộ.
Tu La bình tĩnh nói:
- Đi đi, sư phụ của ngươi vì ngươi mà nghịch đạo, chọn trở thành cửu trọng Đạo Thần của ngươi, đổi lấy tư cách đạp Cổ Táng Thiên cho ngươi. Tô Minh, đừng để sư phụ của ngươi thất vọng, dù đạo của ngươi là gì hãy vững vàng đi tới!
Thanh âm quanh quẩn bốn phương tám hướng. Giờ phút này, Tu La không có suy nghĩ gì khác, trong bi thương có cảm thán ông trời, thở dài vì Cô Hồng và chúc phúc Tô Minh.
Tô Minh yên lặng, cửu trọng Đạo Thần trên trán đang nhanh chóng dung hợp, tu vi của hắn tăng nhanh điên cuồng, không ngừng biến đổi tu vi, khiến cảnh giới tăng vọt.
Đây là bước mấu chốt nhất khi bát trọng đại đạo tôn bước vào cửu trọng Đạo Thần. Một bước này cực kỳ gian nan với bất cứ đại đạo tôn nào, tạo hóa to lớn chỉ ngộ chứ không thể cầu. Dù Tô Minh đã đạt được nhưng lòng hắn không chút vui vẻ.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc buông tiếng thở dài:
- Đây... Chính là đạo.
- Bỏ thân này, đạo trường tồn. Không để ý thân thể của mình, không quan tâm sinh tử của mình, thậm chí không cần biết có thể sống tiếp không, chỉ để ý đạo, để ý đạo kéo dài, để ý đạo trường tồn. Đây chính là Cô Hồng, là lý do hắn vượt qua trẫm, có thể bước vào thứ ba mươi mốt thiên. Đạo Nhai, niệm biên, thì ra là vậy.
Tiếng thở dài của Đế hoàng của Cổ Táng quốc quanh quẩn, ánh mắt nhìn Tô Minh không còn phức tạp mà là khích lệ.
- Ngươi là Huyền nhi cũng tốt, không phải cũng thế, mặc kệ ngươi là ai cứ đi tiếp, để đạo của ngươi, đạo của Cô Hồng kéo dài mãi, đừng để mình tiếc nuối, đừng làm Cô Hồng thất vọng.
Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vòng xoáy trắng đen trên bầu trời, nhìn con đường rời khỏi đây, điểm cuối cuộc đoạt xá. Cửu trọng Đạo Thần trong con mắt thứ ba trên trán Tô Minh hoàn toàn dung hợp Cô Hồng phát ra ánh sáng thuộc về hắn.
Ánh sáng kia không phải màu trắng, không là màu đen, đó là màu tím. áo dài màu tím, tóc dài màu tím, đôi mắt tím, Tô Minh bây giờ, thế giới của hắn là màu tím. Ban ngàn, màu tím không đen như bóng đêm. Nhưng trong đêm đen, đó là ám mà bóng tối không thể nhuộm.
Tô Minh hít sâu, cất bước tới trước. Một bước đạp xuống, thân thể Tô Minh bùm một tiếng hóa thành cầu vồng lao lên trời. Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, chớp mắt đã ở dưới vòng xoáy trắng đen. Nửa người Tô Minh vào trong vòng xoáy trắng đen, chỉ kém nửa bước là có thể hoàn toàn đi vào trong Cổ Táng Thiên.
Không phải Tô Minh không thể bước ra nửa bước này mà là theo ý muốn của mình tạm dừng, hắn ngoái đầu nhìn thế giới Cổ Táng quốc. Có lẽ đây là lần cuối cùng Tô Minh nhìn thế giới Cổ Táng quốc, vì lần này... Tô Minh tự nhủ lòng hắn phải thành công.
Liếc mắt một cái, Tô Minh thấy mặt đất thương mang, thấy Thất Nguyệt tông, thấy núi non trập trung, thấy từng hình ảnh ba ngàn năm qua, dường như hắn thấy Hạo Hạo.
Liếc mắt một cái, Tô Minh thấy các khuôn mặt gặp trong Cổ Táng quốc. Thật lâu sau, ánh mắt Tô Minh dứt khoát xoay người, mang theo đạo của hắn, đạo của Cô Hồng bước ra nửa bước vào Cổ Táng Thiên.
Bước chân đạp xuống, Tô Minh hoàn toàn vào trong vòng xoáy. Tô Minh bước vào trong Cổ Táng Thiên, chờ đợi hắn là con đường ba mươi ba thiên. Phía cuối con đường là đi ra ba mươi ba thiên, bước ra khỏi thế giới đoạt xá, mở mắt ra!
Thiên địa ầm vang, xung quanh Tô Minh lượn lừo mây mù, thương mang mênh mông. Thương mang cho Tô Minh cảm giác như trời sao thương mang lúc xưa hắn thấy khi rời khỏi Tang Tương.
Tô Minh không để ý xung quanh, trong đầu không suy nghĩ nhiều, chỉ một lòng vấn đạo, chỉ có đi thẳng tới trước. Tô Minh dồn tất cả tu vi hóa thành cầu vồng vọt lên trời, xung phong không lùi bước.
Ầm!!!
Một tiếng nổ ngập trời vang vọng, Tô Minh cảm giác như đã phá tan một vách ngăn. Khi lao ra khỏi vách ngăn, Tô Minh như phá tan một tầng thiên.
Tô Minh hiểu đó là tầng thứ nhất Cổ Táng ba mươi ba thiên.
Trước mặt Tô Minh còn có ba mươi hai thiên, con đường vấn đạo này, chuyến đi chứng đạo này, chân đạp bước không thể quay đầu cũng không được quay lại.
Ánh mắt Tô Minh dứt khoát, chẳng những không giảm tốc độ mà còn lao nhanh.
Tầng thứ hai, ba, bốn, mỗi một lần vang tiếng nổ điếc tai đại biểu Tô Minh vượt qua từng tầng thiên. Mãi khi Tô Minh đạp trên tầng thứ chín, hắn nhìn xuống thấy một mảnh mông lung, cũng thấy ánh mắt của Đế hoàng của Cổ Táng quốc, Tu La. Ánh mắt của họ chất chứa mong chờ, trong trẻo không xen lẫn ân oán cá nhân, là tôn trọng với đạo, hoặc nênn ói tôn trọng sự lựa chọn của Cô Hồng thành tựu Tô Minh.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc, Tu La muốn biết sự lựa chọn của Cô Hồng có thành công hay không.
Mắt Tô Minh không còn ướt nước nhưng sâu trong lòng bóng dáng Cô Hồng vĩnh viễn tồn tại. Nước mắt bi thương không giúp Tô Minh có sức mạnh lao ra ngoài, chỉ có dùng sự thật chứng minh, lao ra ba mươi ba thiên mới khiến Cô Hồng ngậm cười.
Ánh mắt Tô Minh càng cố chấp hơn, tốc độ tăng vọt, cầu vồng rít gào đụng chạm vào tầng thứ mười.
Lại vang tiếng nổ điếc tai, Tô Minh không dừng lại, tiếp tục trùng kích tầng thứ mười một.
Cứ thế Tô Minh một đường bùng phát hết tu vi, lấy lực lượng cửu trọng Đạo Thần trùng kích đụng mở tầng thứ mười ba, đập vỡ tầng thứ mười sáu, xé rách tầng thứ mười chín, đạp phá tầng thứ hai mươi hai.
Cảm giác điên cuồng không chút che giấu phát ra từ người Tô Minh. Mắt Tô Minh đỏ ngầu, đầu óc đã điên cuồng. Sự điên cuồng này không khiến Tô Minh suy nghĩ hỗn loạn mà trở thành cố chấp điên cuồng, khiến hắn cố chấp quyết tâm xông phá ba mươi ba thiên.
Tô Minh ngửa đầu gầm lên:
- Ta sẽ bước lên ba mươi ba thiên!
Tô Minh lại tăng tốc, lần này đã không phải là lực lượng tu vi mà dung nhập vào bốn ý chí của hắn.
Ý chí và tu vi bùng phát, cố chấp của Tô Minh như ngọn lửa đốt cháy bao quanh thân hình màu tím, hơi thở điên cuồng đụng nát tầng hai mươi bốn. Cho dù đầu rơi máu chảy cũng cứng rắn đánh vỡ tầng thứ hai mươi sáu. Trong tiếng nổ, Tô Minh bước vào tầng thứ hai mươi thiên.
Tại đây, Tô Minh ngẩng đầu nhìn tầng thứ hai mươi chín, mơ hồ thấy phái sau là ba mươi thiên.
Không phải Đạo Nhai thì không thể đạp ba mươi thiên.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Sau cửu trọng Đạo Thần chính là Đạo Nhai. Đạo Nhai này như niệm biên, cần chém. Chém đạo của mình là có thể khiến đạo... Nhia, khiến niệm... Biên.
Đáy mắt Tô Minh rực cháy ngọn lửa cố chấp, hắn ở trong tầng thứ hai mươi tám hít sâu, không thở ra mà nén trong người. Thân thể Tô Minh hóa thành cầu vồng lao hướng tầng hai mươi chín, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng như sao băng chớp mắt đánh vào vách tường bầu trời hai mươi chín.
Ầm!!!
Tiếng nổ quanh quẩn khung trời, khuếch tán khắp thế giới Cổ Táng quốc. Vách tường trước mặt Tô Minh vỡ nát, hắn bước vào tầng thứ hai mươi chín. Bây giờ bày trước mặt Tô Minh là ba mươi thiên mà Tu La, Đế hoàng của Cổ Táng quốc không bước vào được.
- Ba mươi thiên...
Ngọn lửa cố chấp từ mắt Tô Minh lan đến toàn thân, tràn ngập tinh thần. Tu vi hoàn toàn bùng phát, con mắt thứ ba trên trán Tô Minh nở rộ ánh sáng chói mắt. Trong ánh sáng, đôi mắt cửu trọng Đạo Thần của Tô Minh sáng ngời.
Đây là bốn ý chí hoàn toàn bùng phát, dung hợp cùng cố chấp trở thành cuồng, Tô Minh không phát ra tiếng gào mà yên lặng, như núii lửa sắp bùng nổ, muốn trút điên cuồng sau khi bùng cháy vào ba mươi thiên.
Chớp mắt Tô Minh bay lên, nhìn từ xa tựa con bươm bướm, ba mươi thiên là ngọn lửa, khoảnh khắc đến gần.
- Đạo của ta là cố chấp, là khuôn mặt dù bao nhiêu luân hồi ta vẫn không quên, là hứa hẹn với bọn họ trong thế giới Tang Tương.
- Ta, sẽ sống lại bọn họ, sẽ lấy lại những gì đã mất, toàn bộ!
- Đây là đạo của ta. Ta muốn chém xuống không phải đạo này mà là từ nay không có thật giả, không có mộng huyễn, không có đoạt xá, không có thiên phú, không có... Số mệnh!
- Ta chém xuống là chính cuộc đời của ta từ đông lạnh đi hướng mùa xuân, là thiếu một bóng hình trong năm tháng vĩnh hằng.
Thân thể Tô Minh như bị đốt cháy trong giây phút này va đụng vào vách tường ba mươi thiên.
Tiếng nổ dấy lên thiên địa, lay động bát hoang!
Danh sách chương