Thanh niên bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi, thân thể cực cường tráng, đủ so với Lôi Thần, trong tay cầm thanh trường mâu. Tuy trường mâu dài khoảng nửa mét nhưng toàn thân đen thui, có khí lạnh kinh người tỏa ra, thậm chí mũi mâu lóe tia sáng vàng kim.
Quan trọng nhất là mâu này không phải làm bằng đá, mà thứ gì đó Tô Minh chưa từng trông thấy. Hắn nhìn phía xa khi mâu bắn tới thì có cảm giác tim đập chân run.
Quen thuộc, cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hắn không biết sự quen thuộc này đến từ đâu. Nhưng sự quen thuộc ẩn giấu nguy hiểm khiến đầu óc Tô Minh thoáng chốc trống rỗng, còn lại chỉ là bản năng lạnh lùng.
"Người này mặc không phải da thú mà là áo thô gai, đồ như vậy…người này ở trong Ô Long bộ lạc địa vị không thấp!"
"Mình không hối hận tới gần Ô Long bộ lạc!" Tô Minh ánh mắt chợt lóe, thầm cho mình đáp án.
"Tôi không tới gần khoảng ngàn mét. Dựa theo điều lệ thông thường của bộ lạc, dưới ba người thì ngoài ngàn mét không tính có địch ý! Tôi không có ác ý, chỉ có bạn bè là tộc nhân Ô Long bộ lạc của người, nên tới gặp một mặt." Tô Minh chạy vội, lấy tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư, tốc độ nhanh như cả người trượt trên tuyết không để lại chút dấu vết, phát ra lời nói.
"Ồ? Nếu là như vậy thì không xem như là kẻ địch, ngươi không cần chạy, đứng lại theo ta trở lại bộ lạc. Sau khi điều tra rõ để Man Công quyết định." Trong mắt thanh niên lóe tia sáng lạnh, chậm rãi mở miệng, nhưng tốc độ không tạm dừng mà càng nhanh hơn, như đang chờ Tô Minh khựng lại.
"Tôi là người ngoài, sao có thể tùy tiện bước vào Ô Long bộ lạc của các người." Tô Minh không chút dừng lại, cười nói.
"Cũng có lý, vậy người ngươi biết tên là gì?" Thanh niên sắc mặt bình thản nhưng đôi mắt nheo lại, lúc truy đuổi từ từ nói.
"Tôi không biết cô ấy gọi tên gì, chỉ biết cô ấy mặc áo trắng, rất đẹp." Tô Minh vừa chạy vừa nói lời này, mạnh quay đầu lại.
Hắn nhìn đến thanh niên này sau khi nghe câu đó, mắt lóe sát khí, nội tâm lập tức hiểu được. Lúc trước hắn đã thầm suy đoán, mình không có tới gần ngàn mét, dù khiến Ô Long bộ lạc chú ý cũng sẽ không bắn ra một mâu khủng bố đến thế.
Tất cả đều có nguyên nhân, lại thêm thanh niên này rõ ràng là thân phận cao quý nhưng một mình một người đuổi theo, khiến trong lòng Tô Minh có suy đoán.
"Quả nhiên là hắn!"
Thanh niên đáp lại Tô Minh là tiếng hừ lạnh. Mắt thấy y chạy vội lên, lúc truy sát nâng lên tay phải, lập tức có nhiều khí đen lượn lờ tán ra. Khí đen khuếch tán không ngờ vòng quanh trường mâu sau lưng thanh niên, vòng mấy vòng lập tức phát ra thanh âm sắc bén. Chỉ thấy trường mâu bị khí đen dẫn dắt bềnh bồng trên đỉnh đầu thanh niên.
Con ngươi Tô Minh co rút. Đây là Man Thuật! Khí đen tỏa ra từ người thanh niên rõ ràng lộ ra tu vi mạnh mẽ, hơi cao hơn Tô Minh chút đỉnh. Xem bộ dạng thì dường như là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm. Chẳng qua rõ ràng y mới bước vào không lâu, nhiều sợi máu mà thôi. Nhưng đối phương có được Man Khí thì khác.
"Đợi chết rồi gặp lại đi."
Thanh niên cách Tô Minh khoảng bảy trăm trượng, nhưng vì hai người không ngừng chạy vội đã rời xa Ô Long bộ lạc, người đuổi theo chỉ có mỗi mình thanh niên này mà thôi.
Nhưng tùy theo trường mâu bị khí đen nâng lên, Tô Minh càng thấy cảm giác nguy hiểm thêm mãnh liệt. Tùy theo thanh niên thốt ra lời nói, chỉ thấy người này mắt lộ sát khi, tay phải mạnh chỉ hướng Tô Minh. Lập tức trường mâu bị khí đen bao quanh tại tiếng gào chói tai bay thẳng đến Tô Minh.
Trong lúc tiến lên, mũi mâu sắc vàng kim càng chói lòa, tựa như xé rách hư không. Nó lấy tốc độ khó thể tưởng tượng chớp mắt đã cách Tô Minh không đủ ba trăm trượng.
"Man Khí!" Tô Minh con ngươi co rụt, hắn nhận ra vật đó!
Người hắn cùng hiện ra bốn mươi chín sợi máu, mau chóng vận chuyển khiến khí huyết trong người Tô Minh bộc phát, khiến tốc độ của Tô Minh càng nhanh nhẹn đạt đến cực hạn. Gần như khoảnh khắc trường mâu đến, Tô Minh mạnh ngồi xổm xuống. Cuồng phong gào thét, trường mâu xẹt qua đỉnh đầu hắn khoảng bảy tấc, rơi trên mặt đất phát ra tiếng chấn.
Một kích kia, so với một mâu xuất phát từ Ô Long bộ lạc, uy lực tương đương.
Nếu đổi thành man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư bình thường, chỉ sợ rất khó tránh khỏi. Nhưng Tô Minh giỏi nhất là tốc độ và nhanh nhẹn. Giờ phút này tránh né xong, hắn không thèm liếc trường mâu cắm trong đất, mà là mắt lộ tia sáng lạnh chạy vội hướng phương xa.
Trường mâu đó, Tô Minh không cần suy nghĩ có nên lấy nó ngay bây giờ không. Tuy trong sách da thú từng nói Man Khí chỉ có Khai Trần cảnh mới nhận chủ, dưới Khai Trần là không cách nào làm được.
Nhưng đối phương cứ thế ném ra, rất dễ bị người lấy đi, rất là quỷ dị, nhất định có âm mưu!
Lúc này sắc trời đã sắp đến buổi tối.
Rất nhanh, thanh niên triển khai tốc độ cao nhất đi tới chỗ trường mâu cắm xuống, mắt hiện ánh sáng lạnh, hừ một tiếng, mày chau lại.
Làm con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc, Tư Không ở trong tộc tuy không phải người mạnh nhất đám thanh niên nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Y có tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm, có cả Man Khí, giết người Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư khá dễ dàng.
Nhưng hiện tại bị đối phương trốn tránh, điều này khiến trong lòng y nổi lên đề phòng, cũng phát hiện được đối thủ cẩn thận.
"Đáng tiếc, nếu hắn có ý muốn lấy đi Man Khí của mình, giờ phút này hắn đã chết ngay lập tức." Tư Không chần chờ nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cẩn thận nắm lấy trường mâu, lần nữa đuổi theo.
Trong rừng cây, Tô Minh chạy nhanh như gió, tốc độ nhảy lên ngày càng nhanh. Nhưng Tư Không sau lưng hắn đuổi sát không bỏ, đôi khi trường mâu xẹt đến khiến Tô Minh không thể kéo giãn cự ly, luôn giữ chênh lệch mấy trăm trượng, chạy hướng chỗ rừng sâu.
Trên thực tế, nếu Tô Minh thật muốn trốn, lấy tốc độ của hắn và hiểu rõ rừng cây thì không quá khó. Nhưng hắn không muốn cứ thế kéo giãn khoảng cách, đây là lần thứ hai hắn thấy Man Khí, tự mình thể nghiệm khiến hắn rất muốn có được Man Khí!
Chạy vội đi, thỉnh thoảng hắn ngó sắc trời. Khi thấy trời càng tối, vầng trăng mơ hồ xuất hiện thì mắt Tô Minh lấp lóe.
"Man Khí là vật không tầm thường, lúc trước cách hắn sử dụng rất đơn giản, chắc là có chiêu sau. Hiện giờ đuổi theo mãi không kịp, nếu mình là hắn cũng sẽ nghĩ đến việc tăng sức mạnh Man Khí…Nhưng nhìn hắn lộ ra dáng vẻ cẩn thận, hiển nhiên khi hắn thi triển ra tuyệt chiêu sẽ trả một cái giá lớn. Chỉ là, không biết lực lượng chân chính của Man Khí là cái gì!" Tô Minh thầm đoán.
Tư Không đuổi theo không kịp quả nhiên dần nóng nảy. Y không ngờ đối phương nhanh nhẹn đến vậy. Mắt thấy trời tối, đã cách bộ lạc quá xa. Y âm thầm rời đi, không muốn để nhiều người biết, nếu trở lại quá muộn thì khó mà giải thích. Y cắn chặt răng, tay phải chộp hướng hư không, trường mâu quanh quẩn khí đen lập tức bị y nắm trọn trong tay.
Ngay lúc này, Tô Minh ở đằng trước mấy trăm mét bỗng nhiên trong lúc chạy vội thì mở miệng.
"Ngươi cứ đuổi theo như vậy, chẳng lẽ muốn giết chết ta thật? Giữa ngươi và ta không có mối hận sâu đậm gì, dù muốn giết ta cũng nên cho ta lý do chứ."
"Đừng nói nhảm nhiều, ngươi tự tiện xông vào Ô Long bộ lạc của ta, hễ là tộc nhân bộ lạc đều có thể ra tay! Giết ngươi, dù cho Ô Sơn bộ lạc của ngươi truy cứu cũng là ngươi gieo gió gặt bão!" Tư Không cười nhạt, lúc truy đuổi nắm chặt trường mâu. Cảm giác lạnh lẽo thuận theo mâu nhập vào cánh tay.
Tư Không sắc mặt âm trầm, hừ lạnh, tay phải cầm trường mâu đen mạnh nâng lên. Lập tức xung quanh rừng cây như có vô số tiếng gào, số lớn khí đen từ trường mâu tràn ra, lượn lờ quanh trường mâu, khiến nó trông như một con rết đen!
Rết đen có vô số chân, có râu dài lung lay, trông cực kỳ dữ tợn!
"Mặc kệ ngươi có thân phận gì, hôm nay, ngươi chết chắc rồi!" Tư Không nhe răng cười, sắc mặt hơi tái nhợt. Hiển nhiên thi triển ra uy lực trường mâu là gánh nặng khá lớn.
Y cầm trường mâu đang muốn ném hướng Tô Minh thì bỗng nhiên hắn mở miệng.
"Là bởi vì ta cứu Bạch Linh đúng không?" Tô Minh đột nhiên nói.
Tư Không nghe cái tên này hơi tạm dừng. Giây phút tạm dừng, chỉ thấy Tô Minh vốn chạy trốn đằng trước bỗng nhiên ngừng bước, xoay người nhìn mình. Tay phải cũng nâng lên mạnh quăng hướng y.
Cảm giác nguy hiểm chưa từng cỏ dâng trào trong lòng Tư Không. Con ngươi y co rút, sắc mặt đại biến, đang muốn quăng ra trường mâu thì cơ thể chấn động mạnh, dường như có luồng gió ập đến, lại dường như có luồng sáng chói mắt. Y nhìn Tô Minh đứng đó, đồng tử của hắn có bóng Huyết Nguyệt.
Bóng Huyết Nguyệt giờ tràn ngập mắt y. Y bỗng thấy toàn thân đau đớn, phun ra búng máu, trong mắt tràn ngập mê hoặc, khó hiểu và không thể tưởng tượng. Thân thể run rẩy, y té xuống mặt tuyết.
Y ngã gục thì trong tay trường mâu hóa thành rết đen chưa phóng ra dần tán đi tất cả khí đen, hóa thành vật bình thường rơi bên cạnh.
Toàn thân y chảy ra máu tươi, thấm vào trong tuyết. Có thể mơ hồ thấy trên thân thể có sợi chỉ bạc quấn quanh nhập sâu vào máu thịt, dường như chỉ cần dùng sức thì có thể xé rách cơ thể y.
Y chưa chết, còn có hô hấp, chẳng qua đột nhiên đau đớn nên hôn mê.
Tô Minh tim đập mạnh, lòng còn run sợ liếc trường mâu một cái. Lúc trước đối phương thi triển ra vật ấy khiến Tô Minh cảm giác đến sự sống và cái chết.
"Cùng người chém giết không thể mất tập trung, không thể do dự. Nếu có thể dùng tốc độ nhanh nhất một kích giết người, tuyệt không thể chần chờ giữ đến cuối cùng mới thi triển." Tô Minh thì thào, ghi nhớ điểm này.
"Hắn có được Man Khí, trận chiến này mình thắng do may mắn!"
Tô Minh ngồi xổm xuống nhìn Tư Không đã hôn mê, chần chờ một chút, băng bó vết thương cho y. Hắn không muốn đối phương chết, không muốn gây phiền phức cho bộ lạc. Dựa theo hắn phán đoán thì đối phương sẽ mau chóng tỉnh lại.
Sau đó mắt hắn lộ ra cuồng nhiệt nhìn trường mâu đen bên cạnh. Cẩn thận liếc vài cái, hắn dần thấy ra một số manh mối. Trên trường mâu có rất nhiều chỗ cần cẩn thận tập trung nhìn, những cái gai nhỏ xíu rất khó thấy.
Tô Minh nhìn nửa ngày, cẩn thận nắm lấy một chỗ nhỏ duy nhất không có gai, mau chóng rời khỏi.
Quan trọng nhất là mâu này không phải làm bằng đá, mà thứ gì đó Tô Minh chưa từng trông thấy. Hắn nhìn phía xa khi mâu bắn tới thì có cảm giác tim đập chân run.
Quen thuộc, cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hắn không biết sự quen thuộc này đến từ đâu. Nhưng sự quen thuộc ẩn giấu nguy hiểm khiến đầu óc Tô Minh thoáng chốc trống rỗng, còn lại chỉ là bản năng lạnh lùng.
"Người này mặc không phải da thú mà là áo thô gai, đồ như vậy…người này ở trong Ô Long bộ lạc địa vị không thấp!"
"Mình không hối hận tới gần Ô Long bộ lạc!" Tô Minh ánh mắt chợt lóe, thầm cho mình đáp án.
"Tôi không tới gần khoảng ngàn mét. Dựa theo điều lệ thông thường của bộ lạc, dưới ba người thì ngoài ngàn mét không tính có địch ý! Tôi không có ác ý, chỉ có bạn bè là tộc nhân Ô Long bộ lạc của người, nên tới gặp một mặt." Tô Minh chạy vội, lấy tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư, tốc độ nhanh như cả người trượt trên tuyết không để lại chút dấu vết, phát ra lời nói.
"Ồ? Nếu là như vậy thì không xem như là kẻ địch, ngươi không cần chạy, đứng lại theo ta trở lại bộ lạc. Sau khi điều tra rõ để Man Công quyết định." Trong mắt thanh niên lóe tia sáng lạnh, chậm rãi mở miệng, nhưng tốc độ không tạm dừng mà càng nhanh hơn, như đang chờ Tô Minh khựng lại.
"Tôi là người ngoài, sao có thể tùy tiện bước vào Ô Long bộ lạc của các người." Tô Minh không chút dừng lại, cười nói.
"Cũng có lý, vậy người ngươi biết tên là gì?" Thanh niên sắc mặt bình thản nhưng đôi mắt nheo lại, lúc truy đuổi từ từ nói.
"Tôi không biết cô ấy gọi tên gì, chỉ biết cô ấy mặc áo trắng, rất đẹp." Tô Minh vừa chạy vừa nói lời này, mạnh quay đầu lại.
Hắn nhìn đến thanh niên này sau khi nghe câu đó, mắt lóe sát khí, nội tâm lập tức hiểu được. Lúc trước hắn đã thầm suy đoán, mình không có tới gần ngàn mét, dù khiến Ô Long bộ lạc chú ý cũng sẽ không bắn ra một mâu khủng bố đến thế.
Tất cả đều có nguyên nhân, lại thêm thanh niên này rõ ràng là thân phận cao quý nhưng một mình một người đuổi theo, khiến trong lòng Tô Minh có suy đoán.
"Quả nhiên là hắn!"
Thanh niên đáp lại Tô Minh là tiếng hừ lạnh. Mắt thấy y chạy vội lên, lúc truy sát nâng lên tay phải, lập tức có nhiều khí đen lượn lờ tán ra. Khí đen khuếch tán không ngờ vòng quanh trường mâu sau lưng thanh niên, vòng mấy vòng lập tức phát ra thanh âm sắc bén. Chỉ thấy trường mâu bị khí đen dẫn dắt bềnh bồng trên đỉnh đầu thanh niên.
Con ngươi Tô Minh co rút. Đây là Man Thuật! Khí đen tỏa ra từ người thanh niên rõ ràng lộ ra tu vi mạnh mẽ, hơi cao hơn Tô Minh chút đỉnh. Xem bộ dạng thì dường như là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm. Chẳng qua rõ ràng y mới bước vào không lâu, nhiều sợi máu mà thôi. Nhưng đối phương có được Man Khí thì khác.
"Đợi chết rồi gặp lại đi."
Thanh niên cách Tô Minh khoảng bảy trăm trượng, nhưng vì hai người không ngừng chạy vội đã rời xa Ô Long bộ lạc, người đuổi theo chỉ có mỗi mình thanh niên này mà thôi.
Nhưng tùy theo trường mâu bị khí đen nâng lên, Tô Minh càng thấy cảm giác nguy hiểm thêm mãnh liệt. Tùy theo thanh niên thốt ra lời nói, chỉ thấy người này mắt lộ sát khi, tay phải mạnh chỉ hướng Tô Minh. Lập tức trường mâu bị khí đen bao quanh tại tiếng gào chói tai bay thẳng đến Tô Minh.
Trong lúc tiến lên, mũi mâu sắc vàng kim càng chói lòa, tựa như xé rách hư không. Nó lấy tốc độ khó thể tưởng tượng chớp mắt đã cách Tô Minh không đủ ba trăm trượng.
"Man Khí!" Tô Minh con ngươi co rụt, hắn nhận ra vật đó!
Người hắn cùng hiện ra bốn mươi chín sợi máu, mau chóng vận chuyển khiến khí huyết trong người Tô Minh bộc phát, khiến tốc độ của Tô Minh càng nhanh nhẹn đạt đến cực hạn. Gần như khoảnh khắc trường mâu đến, Tô Minh mạnh ngồi xổm xuống. Cuồng phong gào thét, trường mâu xẹt qua đỉnh đầu hắn khoảng bảy tấc, rơi trên mặt đất phát ra tiếng chấn.
Một kích kia, so với một mâu xuất phát từ Ô Long bộ lạc, uy lực tương đương.
Nếu đổi thành man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư bình thường, chỉ sợ rất khó tránh khỏi. Nhưng Tô Minh giỏi nhất là tốc độ và nhanh nhẹn. Giờ phút này tránh né xong, hắn không thèm liếc trường mâu cắm trong đất, mà là mắt lộ tia sáng lạnh chạy vội hướng phương xa.
Trường mâu đó, Tô Minh không cần suy nghĩ có nên lấy nó ngay bây giờ không. Tuy trong sách da thú từng nói Man Khí chỉ có Khai Trần cảnh mới nhận chủ, dưới Khai Trần là không cách nào làm được.
Nhưng đối phương cứ thế ném ra, rất dễ bị người lấy đi, rất là quỷ dị, nhất định có âm mưu!
Lúc này sắc trời đã sắp đến buổi tối.
Rất nhanh, thanh niên triển khai tốc độ cao nhất đi tới chỗ trường mâu cắm xuống, mắt hiện ánh sáng lạnh, hừ một tiếng, mày chau lại.
Làm con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc, Tư Không ở trong tộc tuy không phải người mạnh nhất đám thanh niên nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Y có tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm, có cả Man Khí, giết người Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư khá dễ dàng.
Nhưng hiện tại bị đối phương trốn tránh, điều này khiến trong lòng y nổi lên đề phòng, cũng phát hiện được đối thủ cẩn thận.
"Đáng tiếc, nếu hắn có ý muốn lấy đi Man Khí của mình, giờ phút này hắn đã chết ngay lập tức." Tư Không chần chờ nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cẩn thận nắm lấy trường mâu, lần nữa đuổi theo.
Trong rừng cây, Tô Minh chạy nhanh như gió, tốc độ nhảy lên ngày càng nhanh. Nhưng Tư Không sau lưng hắn đuổi sát không bỏ, đôi khi trường mâu xẹt đến khiến Tô Minh không thể kéo giãn cự ly, luôn giữ chênh lệch mấy trăm trượng, chạy hướng chỗ rừng sâu.
Trên thực tế, nếu Tô Minh thật muốn trốn, lấy tốc độ của hắn và hiểu rõ rừng cây thì không quá khó. Nhưng hắn không muốn cứ thế kéo giãn khoảng cách, đây là lần thứ hai hắn thấy Man Khí, tự mình thể nghiệm khiến hắn rất muốn có được Man Khí!
Chạy vội đi, thỉnh thoảng hắn ngó sắc trời. Khi thấy trời càng tối, vầng trăng mơ hồ xuất hiện thì mắt Tô Minh lấp lóe.
"Man Khí là vật không tầm thường, lúc trước cách hắn sử dụng rất đơn giản, chắc là có chiêu sau. Hiện giờ đuổi theo mãi không kịp, nếu mình là hắn cũng sẽ nghĩ đến việc tăng sức mạnh Man Khí…Nhưng nhìn hắn lộ ra dáng vẻ cẩn thận, hiển nhiên khi hắn thi triển ra tuyệt chiêu sẽ trả một cái giá lớn. Chỉ là, không biết lực lượng chân chính của Man Khí là cái gì!" Tô Minh thầm đoán.
Tư Không đuổi theo không kịp quả nhiên dần nóng nảy. Y không ngờ đối phương nhanh nhẹn đến vậy. Mắt thấy trời tối, đã cách bộ lạc quá xa. Y âm thầm rời đi, không muốn để nhiều người biết, nếu trở lại quá muộn thì khó mà giải thích. Y cắn chặt răng, tay phải chộp hướng hư không, trường mâu quanh quẩn khí đen lập tức bị y nắm trọn trong tay.
Ngay lúc này, Tô Minh ở đằng trước mấy trăm mét bỗng nhiên trong lúc chạy vội thì mở miệng.
"Ngươi cứ đuổi theo như vậy, chẳng lẽ muốn giết chết ta thật? Giữa ngươi và ta không có mối hận sâu đậm gì, dù muốn giết ta cũng nên cho ta lý do chứ."
"Đừng nói nhảm nhiều, ngươi tự tiện xông vào Ô Long bộ lạc của ta, hễ là tộc nhân bộ lạc đều có thể ra tay! Giết ngươi, dù cho Ô Sơn bộ lạc của ngươi truy cứu cũng là ngươi gieo gió gặt bão!" Tư Không cười nhạt, lúc truy đuổi nắm chặt trường mâu. Cảm giác lạnh lẽo thuận theo mâu nhập vào cánh tay.
Tư Không sắc mặt âm trầm, hừ lạnh, tay phải cầm trường mâu đen mạnh nâng lên. Lập tức xung quanh rừng cây như có vô số tiếng gào, số lớn khí đen từ trường mâu tràn ra, lượn lờ quanh trường mâu, khiến nó trông như một con rết đen!
Rết đen có vô số chân, có râu dài lung lay, trông cực kỳ dữ tợn!
"Mặc kệ ngươi có thân phận gì, hôm nay, ngươi chết chắc rồi!" Tư Không nhe răng cười, sắc mặt hơi tái nhợt. Hiển nhiên thi triển ra uy lực trường mâu là gánh nặng khá lớn.
Y cầm trường mâu đang muốn ném hướng Tô Minh thì bỗng nhiên hắn mở miệng.
"Là bởi vì ta cứu Bạch Linh đúng không?" Tô Minh đột nhiên nói.
Tư Không nghe cái tên này hơi tạm dừng. Giây phút tạm dừng, chỉ thấy Tô Minh vốn chạy trốn đằng trước bỗng nhiên ngừng bước, xoay người nhìn mình. Tay phải cũng nâng lên mạnh quăng hướng y.
Cảm giác nguy hiểm chưa từng cỏ dâng trào trong lòng Tư Không. Con ngươi y co rút, sắc mặt đại biến, đang muốn quăng ra trường mâu thì cơ thể chấn động mạnh, dường như có luồng gió ập đến, lại dường như có luồng sáng chói mắt. Y nhìn Tô Minh đứng đó, đồng tử của hắn có bóng Huyết Nguyệt.
Bóng Huyết Nguyệt giờ tràn ngập mắt y. Y bỗng thấy toàn thân đau đớn, phun ra búng máu, trong mắt tràn ngập mê hoặc, khó hiểu và không thể tưởng tượng. Thân thể run rẩy, y té xuống mặt tuyết.
Y ngã gục thì trong tay trường mâu hóa thành rết đen chưa phóng ra dần tán đi tất cả khí đen, hóa thành vật bình thường rơi bên cạnh.
Toàn thân y chảy ra máu tươi, thấm vào trong tuyết. Có thể mơ hồ thấy trên thân thể có sợi chỉ bạc quấn quanh nhập sâu vào máu thịt, dường như chỉ cần dùng sức thì có thể xé rách cơ thể y.
Y chưa chết, còn có hô hấp, chẳng qua đột nhiên đau đớn nên hôn mê.
Tô Minh tim đập mạnh, lòng còn run sợ liếc trường mâu một cái. Lúc trước đối phương thi triển ra vật ấy khiến Tô Minh cảm giác đến sự sống và cái chết.
"Cùng người chém giết không thể mất tập trung, không thể do dự. Nếu có thể dùng tốc độ nhanh nhất một kích giết người, tuyệt không thể chần chờ giữ đến cuối cùng mới thi triển." Tô Minh thì thào, ghi nhớ điểm này.
"Hắn có được Man Khí, trận chiến này mình thắng do may mắn!"
Tô Minh ngồi xổm xuống nhìn Tư Không đã hôn mê, chần chờ một chút, băng bó vết thương cho y. Hắn không muốn đối phương chết, không muốn gây phiền phức cho bộ lạc. Dựa theo hắn phán đoán thì đối phương sẽ mau chóng tỉnh lại.
Sau đó mắt hắn lộ ra cuồng nhiệt nhìn trường mâu đen bên cạnh. Cẩn thận liếc vài cái, hắn dần thấy ra một số manh mối. Trên trường mâu có rất nhiều chỗ cần cẩn thận tập trung nhìn, những cái gai nhỏ xíu rất khó thấy.
Tô Minh nhìn nửa ngày, cẩn thận nắm lấy một chỗ nhỏ duy nhất không có gai, mau chóng rời khỏi.
Danh sách chương