Thứ năm mươi, Mặc Tô, hai trăm bậc! Bảng xếp hạng mỗi pho tượng đều là hàng chữ này, khiến người trông thấy đều biến sắc mặt. Lúc trước họ coi thường, khinh miệt, tìm trò hề cho qua thời gian, nhưng hiện giờ tất cả đều bị gió lốc quét đi, triệt để biến mất.

Không có người xem đây là trò hề nữa, bọn họ chứng kiến một kỳ tích, tận mắt nhìn thấy vẫn không thể nào tin được!

Từ hàng chót vượt lên trên, xông vào một trăm, xông vào năm mươi!

Thậm chí có một ít tộc nhân trong quảng trường không thể tin vào mắt mình, không thể tưởng tượng nổi sẽ xuất hiện điều bất ngờ như vậy.

Thậm chí bởi vì trong lúc những người khác đều bất động, Mặc Tô từ dưới chót một phen nhập vào năm mươi hạng đầu, còn là giữa đêm khuya, biểu hiện khiến người chấn kinh, làm bây giờ mấy trăm tộc nhân trên quảng trường bỏ qua hào quang mười hạng đầu, bỏ qua Tất Túc đứng hạng hai. Tất cả đều bị cái tên Mặc Tô hấp dẫn chú ý.

"Đến cuối cùng hắn có thể xâm nhập vào hạng bao nhiêu…"

"Người này nhất định có thể tiến vào ba mươi hạng đầu!!!"

"Chưa chắc, ta thấy chắc hắn không đủ sức nữa đâu, nhưng dù gì thì có thể tiến vào năm mươi hạng đầu, đủ chứng minh người này cực mạnh!"

Tiếng bàn tán liên tiếp không ngừng xôn xao trong quảng trường. Đêm nay vốn nên yên tĩnh trôi qua, nhưng hôm nay trước giờ chưa từng có, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.

Tô Minh tiến nhập năm mươi hạng đầu, khiến mấy trăm người trên quảng trường chú ý, còn có đám thí sinh trong núi.

Hạng sau năm mươi, đối với hắn đột nhiên vượt bậc thì đều bất bình hơn nữa có kính sợ. Còn trong vòng năm mươi thứ hạng thì từng người nhìn chằm chằm lệnh bài, chú ý thứ hạng của Tô Minh. Đối với họ, Tô Minh đã sinh ra một ít uy hiếp. uy hiếp này dù không tính quá lớn nhưng không thể không khiến người chú trọng.

Đối với mười hạng đầu, thậm chí hai mươi hạng đầu thì sự quan tâm này cực kỳ bé nhỏ.

Nếu nói giờ phút này lo âu nhất, chính là Tư Không và Bắc Lăng. Hai người này một xếp ở bốn mươi chín, một hạng bốn mươi tám. Đối với người nhập vào hạng năm mươi thì như có cục nghẹn trong cổ họng.

Đặc biệt là Tư Không. Giờ phút này sắc mặt y tái nhợt, siết chặt nắm tay. Y là con trai của tộc trưởng Ô Long bộ lạc, phen này thật không dễ dàng cắn răng đạt được thứ hạng như thế, vốn còn hơi đắc ý, nhưng hôm nay tim đập như nổi trống.

"Lên không được! Lên không được! Lên không được!!!" Trong lòng y không ngừng kêu gào, mắt đỏ ngầu, nhìn chăm chú cái tên trong lệnh bài.

Cách bậc thang y ngồi hơi xa, ở một cầu thang khác, Bắc Lăng đứng lên, cũng rất khẩn trương, đôi mắt mở to, nhìn lệnh bài. Y không giống Tư Không lòng thầm thét gào, mà là nghiến răng bỗng nhiên xoay người, dứt khoát bước hướng bậc hai trăm lẻ bảy.

Thời khắc đa số người đều nhìn thứ hạng, thì Tô Minh đứng ở bậc thang thứ hai trăm, thở một hơi dài, ánh mắt kiên quyết. trên người hắn, năm mươi sợi máu tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nếu không phải có khói quanh đây che đậy, ánh sáng nhất định xộc thẳng lên trời, dù ở khoảng cách xa cũng có thể trông thấy. Nhưng hôm nay, bởi vì có sương khói, khiến tất cả đều bị vùi sâu trong núi.

Cảm nhận được thân thể sinh ra lực lượng mạnh mẽ, Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn khói bạc phía trên, nhìn vầng trăng, nhìn không trung tối đen.

Hắn không biết vì sao, từ sau khi tu luyện Hỏa Man thuật, liền thích đêm tối. Đối với ánh sáng ban ngày, tuy không nói phản cảm nhưng cũng không có mong đợi.

"Tất cả sinh linh trên mặt đất, có ai có thể thấy chân trời…" Tô Minh thì thào, nhìn trời tối đen, trong mắt xẹt qua tia sáng, nhưng nó rất nhanh biến mất, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.

Tô Minh nhấc lên chân phải tiến lên trước, đạp ở bậc thang thứ hai trăm lẻ một. Ở bậc thang thứ hai trăm lẻ hai, khoảnh khắc chân hắn đặt xuống, ở cầu thang cách xa chỗ hắn, Tư Không cả người đứng bật dậy, sắc mặt dữ tợn, ngửa đầu gầm lên, điên cuồng xông lên trước.

Y trơ mắt nhìn thứ bậc của mình từ bốn mươi chín biến thành năm mươi. Chênh lệch một hạng đại biểu cách biệt có thể nói là cùng trời cuối đất, điều này khiến kiêu ngạo như Tư Không không thể chịu đựng được.

Nếu từ đầu đã bị đè ép thì đành thôi, nhưng một khi mình may mắn chiếm ưu thế, đột nhiên bị người vượt qua, khiến Tư Không không thể chấp nhận. Y nghiến răng, không để ý đêm trăng núi cao áp lực mạnh vô số lần, từng bước một rống gầm tiến lên.

Hành động, còn có Bắc Lăng!

Thậm chí bởi vì hai người đó hành động dấy lên phản ứng dây chuyển. Hạng thứ bốn mươi bảy, bốn mươi sáu, bốn mươi lăm, tất cả khó mà ngồi yên, lần lượt không cam lòng đứng lên, cất bước.

Bọn họ động, đối với mấy trăm người ở quảng trường bên ngoài, như uống thuốc tăng hứng, đều hưng phấn bàn bạc, âm thanh không dứt.

"Tư Không động, hai trăm lẻ hai, hai trăm lẻ ba…dừng lại…"

"Bắc Lăng cũng không ngồi yên, hai trăm lẻ bảy, hai trăm lẻ tam, hai trăm mười…"

"Thú vị, Mặc Tô này xâm nhập năm hạng đầu, lập tức làm loạn thứ bậc, nhất định có một người sẽ rớt khỏi năm mươi hạng đầu. Cứ như vậy, bọn họ không thể không gấp gáp!"

Khoảnh khắc thanh âm bàn tán này vang lên, đột nhiên lần nữa yên lặng. Tiếng thảo luận hóa thành tiếng hút khí, ánh mắt mọi người tập trung vào thứ hạng đang điên cuồng tăng lên!

Giờ phút này, ngay cả Man Công Ô Long bộ lạc từ đầu không thèm quan tâm việc này cũng mở mắt ra, nhìn pho tượng bên cạnh một cái tên không ngừng nhảy lên. Tuy sắc mặt bà như bình thường, trong lòng có biến đổi gì không thì người ngoài khó mà biết.

Nhưng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc vẫn không thèm liếc mắt một cái.

Hạng bốn mươi chín, Mặc Tô, hai trăm lẻ năm bậc.

Hạng bốn mươi sáu, Mặc Tô, hai trăm mười ba bậc.

Hạng bốn mươi hai, Mặc Tô, hai trăm hai mươi mốt bậc.

Hạng ba mươi chín, Mặc Tô, hai trăm ba mươi hai bậc.

Hạng ba mươi bảy, Mặc Tô, hai trăm ba mươi chín bậc.

Hạng ba mươi bốn, Mặc Tô, hai trăm bốn mươi bảy bậc!!!

Tư Không ngây ngốc nhìn thứ bậc trong lệnh bài, mặt tái xanh, cả người run rẩy, như là mất đi sức lực, ngồi bệch tại đó, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hóa thành bất lực. Y chỉ mới bước ra hai bước thì đã không thể chịu đựng áp lực ban đêm, không thể không dừng lại.

Bắc Lăng vẻ mặt cay đắng, từ bỏ đi tiếp. Y không có dư sức tiếp tục, áp lực buổi tối không phải y có thể kháng cự.

Những người còn lại cũng lần lượt dừng bước, nhìn tựa như tài hoa tuyệt thế Mặc Tô từ hạng năm mươi xông vào thứ ba mươi bốn, cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng.

Tô Minh đứng ở bậc thang hai trăm bốn mươi bảy. Nơi này không xem như leo lên sườn núi, so sánh với núi cao vô tận, chỉ có thể coi như hơn một nửa. Nhưng mặc dù chỉ hơn một nửa, đứng tại đây vẫn có cảm giác như ở giữa không trung. Nơi đây không có gió, bởi vì sương mù che đậy rất khó nhìn thấy bên ngoài. Nhưng Tô Minh ngẩng đầu ngắm trăng treo trên trời, lại có cảm giác cách nó rất gần.

Hít sâu, Tô Minh nâng chân lên, bước lên bậc thứ hai trăm bốn mươi tám. Khoảnh khắc chân hắn đạp xuống, sợi máu trên người từ năm mươi tám sợi lập tức tăng lên nữa, đạt đến năm mươi chín sợi!

Cúi đầu nhìn sợi máu trên người mình, Tô Minh nhếch môi lộ nụ cười. Hắn có thể cảm giác rõ ràng, bậc thang thứ hai trăm bốn mươi tám tựa như hai cái trước, tồn tại sự cân bằng.

Giờ phút này trời tối đen, cách bình minh còn một khoảng thời gian. Nhưng Tô Minh từ bỏ tiếp tục tiến lên, ngồi xếp bằng ở bậc thang thứ hai trăm bốn mươi tám. Hắn nhắm mắt, tinh thần tập trung vào vận chuyển khí huyết, chậm rãi tỉ mỉ khống chế.

Bởi vì sợi máu gia tăng mà sự khống chế cũng tăng độ khó. Nhưng Tô Minh không vội vàng, loại chuyện này là kỳ ngộ hiếm thấy, hắn không muốn từ bỏ, A Công nói cho mình sáu hàng số cũng là để mình quý trọng cơ hội.

Theo Tô Minh tĩnh tọa khống chế tốc độ vận chuyển khí huyết trong người, thời gian chậm rãi trôi qua, trong núi hơn ba mươi thứ hạng sau luôn chăm chú nhìn rồi dần biến nghi hoặc, suy tư. Còn về những người ba mươi bốn hạng đầu cũng chậm rãi từ khẩn trương trầm tĩnh lại.

Bên ngoài quảng trường, đối với việc Tô Minh lần nữa ngừng lại, có mấy suy đoán khác nhau và chờ đợi.

"Rốt cuộc hắn là ai?"

"Hắn thuộc về bộ lạc nào?"

"Vì sao hắn phải hành động vào buổi tối?"

"Vì sao hiện giờ hắn đã đến hạng ba mươi bốn thì ngừng lại, không tiến lên nữa? Là không còn sức hay có suy tính khác?"

"Cuối cùng hắn có thể giữ thứ bậc này hay sẽ rơi ra sau hơn năm mươi, hoặc là xông vào ba mươi hạng đầu, thậm chí là hai mươi…"

"Hắn có thể có một cơ hội…nhập vào mười hạng đầu!?"

Có nhiều nghi hoặc hiện lên trong lòng mấy trăm tộc nhân. Theo tiếng bàn tán dần biến mất, những nghi hoặc cũng chôn giấu trong lòng họ, chờ đợi giây phút đạt được đáp án.

Đương nhiên cũng có một ít không thích Tô Minh, họ cho rằng hắn sẽ dừng bước. Quan trọng là trời sắp sáng, khi những người khác lần nữa động, thứ bậc của Tô Minh nhất định sẽ hạ xuống.

Nhưng mặc kệ thế nào, dù là những người coi thường Tô Minh, cũng không thể không thừa nhận, tối nay, người tên Mặc Tô không tầm thường. Cái tên Mặc Tô vĩnh viễn bị người ghi nhớ, coi như là qua thật nhiều năm cũng sẽ không quên…

Tối nay, hào quang của Mặc Tô, vượt qua mười hạng đầu, thậm chí vượt qua Diệp Vọng!

Cái tên Mặc Tô, xem như là khi trời sáng cũng sẽ thỉnh thoảng có người chú ý. Mặc dù họ không có tâm tư gì nhưng đều có chút mong chờ cái tên này.

A Công Mặc Tang luôn mỉm cười nhìn thứ hạng Tô Minh. Mặc dù ông không biết vì sao ban đêm Tô Minh sẽ có biến hóa như vậy. Nhưng ông hiểu rõ, mỗi người đều có bí mật của mình. Làm trưởng bối, cần không phải hiểu hết tất cả mà là che chở.

"Hiện tại ngươi đã tin điều ta nói trước đó chưa?" A Công Mặc Tang lần đầu tiên chủ động mở miệng nói với Kinh Nam.

Kinh Nam sắc mặt như thường, chỉ là lúc nhìn thứ hạng thì mày hơi nhíu lại, trong lòng đối với lời Mặc Tang nói về thân thế của Tô Minh thì càng thêm do dự.

Đêm dần trôi qua, quảng trường đã bình tĩnh trở lại. Gần như mỗi người đều im lặng, ai đều có ý nghĩ khác nhau, nhưng ánh mắt họ đôi khi nhìn chăm chú vào trên mỗi pho tượng, hàng thuộc về Mặc Tô.

Thật lâu sau, khi chân trời nổi lên mảng trắng thì một ngày mới, đã đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện