Bầu trời mùa đông dù sáng sủa nhưng vẫn se lạnh, chẳng qua đối với Man Sĩ thì có thể chịu đựng nhiệt độ lạnh này. Dù sao mùa đông sắp qua đi.

Dường như trời đông không muốn đi, muốn nhắc nhở sinh linh trên mặt đất, nó vẫn còn rơi xuống những bông tuyết.

Mới đầu bông tuyết không lớn, nhưng chẳng qua bao lâu thì từng mảng lớn rơi xuống như quét lấy trời đất, trong gió rít gào bay đi tám hướng.

Vào buổi trưa thì tuyết đã rất nhiều, tuy không nói che kín cả trời đất nhưng tuyết bị gió cuốn khiến bầu trời tối sầm, như là có mây đen che lấp.

Tô Minh đi trên con đường thành đá, bông tuyết ùa tới rơi trên quần áo, tóc, có một ít chui vào da thú trùm đầu, rơi trên chóp mũi hắn.

Tuyết đến đột ngột, Tô Minh chưa trở lại chỗ Ô Sơn bộ lạc cư ngụ thì đã bị tuyết ngày càng lớn chặn con đường trước mặt và phía sau. Tô Minh đi nhanh vài bước, để lại một hàng dấu chân nhưng rất nhanh bị tuyết lấp kín, không thấy dấu vết.

Đây có lẽ là đợt tuyết cuối cùng của mùa đông.

Tô Minh thở ra, trong tuyết tựa như là khói trắng. Chốc lát sau, khi hắn thấy không còn ai theo mình, đi mấy vòng trở lại chỗ ở thì gió càng mạnh, tuyết càng lớn. Trước cửa phòng, Tô Minh mạnh giậm chân giũ bông tuyết bám trên người, đi vào trong phòng.

Trong phòng ấm hơn bên ngoài nhiều. Đóng cửa lại, Tô Minh cởi da thú bao bọc toàn thân đặt ở một bên, bỏ xuống túi da chứa rất nhiều thảo dược. Hắn vận chuyển khí huyết, xua tàn khí lạnh rồi ngồi xếp bằng, lấy ra cái túi nhỏ bị rách, nhìn kỹ càng.

"Cái túi này thật kỳ diệu, có thể chứa nhiều đồ như vậy. Nhưng Bối Khung dễ dàng bán nó cho mình, chắc bên trong có vấn đề…" Tô Minh mắt chợt lóe. Trước đó hắn đã nghi ngờ, giờ càng nghĩ càng thấy hành động của Bối Khung khác lạ.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lấy ra một ít thảo dược không cần thiết bỏ vào túi, thử lấy ra thì phát hiện không có gì không ổn.

"Nên cẩn thận chút vẫn hơn, dù sao thảo dược là cả gia tài của mình, một khi bỏ vào trong xuất hiện ngoài ý muốn thì tiêu…" Tô Minh gãi đầu, không suy nghĩ nữa. Hắn chuẩn bị chờ vài ngày sau, đợi tất cả bình tĩnh lại sẽ nhờ A Công giúp nhìn xem vật này.

Cất túi nhỏ, Tô Minh khoanh chân ngồi vận chuyển khí huyết, từ từ chìm đắm vào Man thuật Ô Huyết Trần. Hắn phải nắm chắc thời gian tu luyện thuật này, để có thể thi triển trong chiến đấu.

Còn về ý định vốn có là đi dạo một vòng thành đá, nhìn xem có đồ khác cần mua thì bởi vì tuyết lớn bên ngoài mà bị hủy bỏ.

Ngoài phòng gió tuyết thét gào, trong phòng Tô Minh yên tĩnh khoanh chân. Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh, bầu trời bên ngoài đã là hoàng hôn. Lúc trước khi tuyết chưa rơi thì bầu trời hoàng hôn coi như sáng ngời. Nhưng hôm nay có chút tối, xem không rõ phía xa, đập vào mắt đều là tuyết rơi. Chẳng qua loại tối tăm này bởi vì có tuyết mà khiến phạm vi gần nổi lên ánh bạc.

Hiện giờ tuyết vẫn rất lớn, không bao lâu sau, Tô Minh ngồi xếp bằng, lỗ tai động đậy. Hắn đứng dậy mở cửa phòng, thấy đám người Bắc Lăng từ bên ngoài trở về.

Hôm nay những người này không nói chuyện xôn xao như hôm qua. Chắc vì gió tuyết quá lớn, nên Bắc Lăng liếc Tô Minh một cái liền vội vàng đi về phòng mình. Ô Lạp vẻ mặt ủ rũ cũng về phòng.

Chỉ có Lôi Thần hiền lành cười với Tô Minh, tới gần, xem bộ dạng như là phải nói hết mọi chuyện trong hôm nay.

Còn Tiễn thủ thì cau mày chẳng biết đang nghĩ gì. Gã thỉnh thoảng nhìn bầu trời, biểu tình hơi lo âu. Sơn Ngân vẫn là bộ dạng lạnh lùng, không thèm chú ý Tô Minh, về phòng mình.

"Tô Minh, hôm nay thi đấu cửa thứ hai rất khốc liệt, so đấu tốc độ có quan hệ rất lớn với tu vi!"

"Diệp Vọng không uổng là người đứng đầu hậu bối Phong Quyến, y quá mạnh, vượt rất xa Thần Xung xếp thứ hai! Còn có Tất Túc, người này nhất định sẽ là kẻ địch lớn của chúng ta, gã hạng ba, tu vi khoảng tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh, rất là mạnh!"

"Đáng tiếc Mặc Tô không xuất hiện, nếu không thì có chuyện để xem rồi."

"Ai, tôi không tiến vào năm mươi hạng đầu, Ô Lạp cũng không. Chỉ có Bắc Lăng là đạt hạng bốn mươi chín. Cửa thứ hai tuy nhanh nhưng rất có khí thế! Nghe nói ba ngày sau mới tiến hành cửa thứ ba. Cửa thứ ba là thực chiến, chắc sẽ càng kịch liệt."

Lôi Thần biểu tình tràn ngập hưng phấn ở trong phòng Tô Minh nói rất lâu, nói hết hiểu biết và chuyện đã trải qua một ngày nay. Vốn gã còn muốn nói thêm nhưng thấy hình như Tô Minh không có hứng thú lắm, qua loa vài câu rồi hít hà rời đi.

Ngày hôm nay gã cũng thi đấu nên giờ hơi mệt.

Đợi Lôi Thần rời đi, khi hoàng hôn trôi qua, bên ngoài gió tuyết giảm bớt thì Tô Minh đứng lên, tim đập thình thịch, có chút hồi hộp, cùng lúc đó còn có chờ mong, hắn ra khỏi phòng.

Lần này Sơn Ngân không xuất hiện. Tô Minh đi ra chỗ Ô Sơn bộ lạc cư ngụ, bầu trời tối tăm nhưng mặt đất có ánh bạc, tuyết rơi, khiến Tô Minh có loại cảm giác khó hình dung.

Đi trong gió tuyết, lát sau Tô Minh biến đổi bộ dạng, hóa thành Mặc Tô. Hắn đứng chờ ở gần chỗ Ô Long bộ lạc cư ngụ.

Thời gian dần trôi qua, gió vẫn thổi, tuyết không ngừng rơi. Cánh cửa Ô Long bộ lạc lặng lẽ mở ra, bên trong lộ ra bàn tay xinh đẹp của Bạch Linh. Cô mặc đồ trắng, chỗ cổ áo có da lông, trông đẹp tuyệt trần.

Cô ló đầu nhìn xung quanh, khi thấy Tô Minh thì vẻ mặt xấu hổ nhưng khó nén vui sướng, bước nhanh vài bước tới trước mặt Tô Minh, hai người nhìn nhau cười.

"Chắc anh chờ lâu lắm rồi." Bạch Linh nói khẽ.

"Không đâu, tôi mới tới." Tô Minh gãi đầu, nhìn Bạch Linh đứng đối diện.

Hắn lớn như vậy chưa từng gặp người đẹp như cô. Đặc biệt là trong tuyết, Bạch Linh gò má ửng hồng, hai mắt lấp lánh, sự e thẹn trong mắt cô khiến tim Tô Minh đập càng nhanh.

"Nhìn cái gì…tên ngốc. Chẳng phải anh bảo đi vòng vòng sao." Mặt Bạch Linh càng đỏ hơn, nhưng không tránh né ánh mắt Tô Minh, cô chớp mắt khẽ cười.

"A, đúng rồi, ha ha." Tô Minh sờ mũi, trong tiếng cười của Bạch Linh, hai người đi dưới trời tuyết hướng phương xa.

Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất trong gió tuyết, chỗ Ô Long bộ lạc cư ngụ, Tư Không khuôn mặt phức tạp muốn ra ngoài nhìn nhưng rốt cuộc chỉ thở dài một tiếng.

Cũng trong chỗ Ô Long bộ lạc, bà lão khoanh chân ngồi trong phòng. Bà biết Bạch Linh đi ra ngoài nhưng không ngăn cản. Theo bà nghĩ thì nếu Bạch Linh có thể cùng Mặc Tô một chỗ là lựa chọn tốt nhất.

Gió đang rít gào, tuyết đang bay. Trong gió tuyết, Tô Minh và Bạch Linh đi trên đường mòn thành đá. Bông tuyết bay bên cạnh hai người, lấp lánh ánh sáng mê hoặc lòng người, rơi trên mái hiên, rơi trên kiến trúc hai bên, khiến nơi này như trở thành thế giới tuyết. Nguồn truyện:

Giữa đêm tuyết rất ít người đi đường, Tô Minh rất hồi hộp, không giống lúc trước khi tiếp xúc với Bạch Linh thì ranh mãnh. Mãi đến khi tay hắn bị Bạch Linh chủ động nắm lấy, hắn cảm nhận lòng bàn tay đối phương mồ hôi và sự mềm mại, mới nâng tinh thần nắm bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Linh.

Bạch Linh cúi đầu, rặng mây đỏ trên mặt có tuyết chiếu rọi, rất đẹp, cực kỳ đẹp.

"Chúng ta cùng…đi vòng vòng…" Tô Minh nói khẽ, ngồi xổm xuống.

Bạch Linh lộ nụ cười thẹn thùng nằm trên lưng Tô Minh. Ấm áp từ người Tô Minh truyền qua khiến cô thầm vui.

Tô Minh ngửi thấy mùi hương từ phía sau, cảm nhận thân thể mềm mại ấp áp của Bạch Linh. Hít sâu, hắn chạy nhanh tới trước, phóng qua tường đá phía xa, ra thành.

Tim Bạch Linh đập nhanh. Cô cũng cảm nhận được nhịp tim đập của Tô Minh. Cảm nhận được khi hắn chạy, nghênh đón gió tuyết, trên thảo nguyên ngoài Phong Quyến bộ lạc, bốn bề vắng lặng, họ càng chạy càng xa.

Bông tuyết rơi trên người họ nhưng không hề thấy lạnh, ngược lại trong lòng ấm áp lan tràn xung quanh. Ngoài thành, Tô Minh thay đổi hình dạng, từ Mặc Tô biến trở lại như cũ.

"Bạch Linh, sao tôi thấy hình như cô hơi nặng rồi…" Giữa đêm tuyết, tiếng cười của Tô Minh chất chứa vui vẻ.

"Anh nói xạo!" Vốn Bạch Linh còn đang chìm đắm ấm áp từ người Tô Minh, nghe lời này liền trừng mắt hung dữ nhéo hắn.

Tô Minh bị đau nhưng càng cười đến vui vẻ, mạnh nhảy vọt khiến Bạch Linh phát ra tiếng hét thất thanh. Hắn lại chạy tới trước. Tiếng cười cùng với tiếng Bạch Linh giận dữ giao hòa, lộ ra sự hòa hợp tuyệt diệu.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, bất giác đã là đêm khuya. Tô Minh và Bạch Linh đi trong tuyết, nắm tay nhau, thì thầm. Họ dường như có lời nói không hết. Đôi khi truyền đến tiếng cười chứng minh niềm hạnh phúc.

Tuyết vẫn đang rơi, rơi trên người họ, trên tóc, khiến tóc hai người nhìn từ xa như sắp biến trắng.

Không biết giữa đêm tuyết, nếu hai người cứ đi như thế có phải là đi tới đầu bạc, hoặc là…biển hóa bể dâu, trở thành tiếng thở dài.

"Còn nhớ cái đêm chúng ta ở Ô Sơn không, cũng có tuyết rơi…"

"Nhớ chứ, tôi nhớ khi ấy tóc anh bị tuyết nhuộm thành trắng toát."

"Cô cũng vậy thôi, thành bà già."

"Anh nói xem, nếu chúng ta cứ đi mãi trong tuyết, có hay không sẽ đi tới đầu bạc…" Giọng nói của Bạch Linh lộ ra mềm mại, nắm tay Tô Minh, nhỏ giọng hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện