Mũi tên này mặt trên dính máu của Tô Minh, rít gào bay ra như có ánh trăng nhuộm đẫm. Từ xa nhìn lại, không giống mũi tên mà như ánh trăng máu.
Lúc này Tất Túc vừa tới trước người Lôi Thần, âm trầm cười. Nhưng nụ cười kia bỗng chốc đông lại, cảm giác nguy hiểm từ phía sau ập đến khiến gã kinh hoảng. Nguy hiểm xuất hiện quá nhanh, khiến gã không có nhiều thời gian suy nghĩ. Chớp mắt đó, tên đã đến! Nhưng lúc này từ người Tất Túc đột nhiên xuất hiện nhiều sương đỏ. Sương khói ngưng tụ thành hình dạng Nguyệt Dực, bao phủ Tất Túc vào trong. Sương Nguyệt Dực này có thể ngăn cản tất cả công kích dưới Khai Trần, Tất Túc biết điều này, là đích thân A Công Tất Đồ đã nói.
Nhưng trước mắt, khi mũi tên đụng vào sương, thì Nguyệt Dực do sương khói hợp thành phát ra tiếng rít sắc nhọn, dường như sợ hãi máu trên mũi tên. Nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy hòa tan, khiến mũi tên rít gào xuyên qua màn sương bay thẳng đến Tất Túc ở bên trong.
Ngực đau nhức, máu văng khắp nơi, mũi tên kia xuyên qua thân thể cắm vào dưới chân Lôi Thần.
Cả người Tất Túc run bần bật té xuống đất. Gã mở to mắt, như cá thiếu nước, hít thở dồn dập, ôm ngực, như muốn chặn lại máu và sinh mạng, không để chúng nó trôi đi. Nhưng mũi tên ẩn chứa bi thương và giận dữ của Tô Minh, cũng chất chứa tất cả lực lượng tu vi hắn đang có, là đau thương Tất Túc không thể hiểu.
"Không…thể nào…A Công đã nói…ta không…?" Sắc mặt Tất Túc lộ ra sợ hãi không thể hình dung. Gã không dám tin tưởng mọi chuyện, không dám tin mình sẽ chết. Cơ thể gã lạnh lẽo, mắt lộ tuyệt vọng.
Gã không muốn chết, gã sợ chết, gã còn trẻ, chưa tới hai mươi tuổi. Gã là tinh anh của Hắc Sơn bộ lạc, cuộc đời gã không nên chết kiểu này. Gã phải trở thành người mạnh hơn cả Phong Quyến…Gã phải đem Bạch Linh trở thành người đàn bà của mình, để khuôn mặt tuyệt đẹp của Bạch Linh khóc lóc dưới thân mình.
Gã có rất nhiều chuyện quan trọng. Gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết tại đây, chết đột ngột như vậy, cái chết khiến gã ngoài ý muốn, chẳng có sự chuẩn bị.
Gã trợn to mắt ngã trên đất, trong mắt có thể trông thấy bầu trời đỏ rực, trăng đỏ thẫm, còn có bên trong sương đỏ bóng dáng A Công Tất Đồ.
Đây là cái nhìn cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của gã.
Tất Túc, đã chết!
Khoảnh khắc gã chết, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc sửng sốt, biểu tình lộ ra khó tin và sợ hãi. Gã không sợ Ô Sơn bộ lạc mà là A Công Hắc Sơn bộ lạc. Gã biết A Công Tất Đồ lạnh lùng tàn nhẫn, vui buồn khó đoán. Tộc nhân ở trong mắt lão không hề bình đẳng mà như nô lệ vậy, người duy nhất lão để ý chỉ có một mình Tất Túc!
Đối với Tất Túc, Tất Đồ gần như tập trung tất cả bồi dưỡng. Bây giờ Tất Túc đã chết, mặt tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc lập tức biến trắng bệch.
Gã chẳng những đứng ngây như phỗng, hai người bên cạnh cũng ngơ ngác, sắc mặt bỗng bị sợ hãi và kinh hoàng thay thế, thậm chí quên công kích.
Thân thể Tô Minh rớt trên đất bùm một tiếng, khiến trước ngực chảy càng nhiều máu. Nhưng không trông thấy sự đau đớn từ vẻ mặt Tô Minh, mặt hắn mang nụ cười, nụ cười kia nở rộ vì một cô gái.
Giết Tất Túc là điều Tô Minh luôn suy nghĩ. Giết gã, chẳng những không để gã tới gần Lôi Thần và Nam Tùng, còn có ánh mắt người này lúc ở quảng trường nhìn Bạch Linh thì lộ ra tham lam.
Hiện tại trong khu rừng đằng sau tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, cả đám tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc tiến lên, gào thét xông tới, cách chỗ này khoảng mấy trăm mét.
Nhưng lúc này, trong sương đỏ trên trời truyền ra tiếng gầm phẫn nộ đau thương đến cực điểm, thanh âm kia là của Tất Đồ!
"Túc nhi!" Thanh âm như sấm nổ chấn động mặt đất, khiến tuyết đọng nổ tung, mặt đất không ngừng rung rinh. Giọng nói phát ra, sương đỏ trên trời có một bóng dáng đau thương điên cuồng xông ra, trong mắt lão chỉ có Tất Túc nằm bất động trên mặt đất.
"Là ai giết Túc nhi của ta!? Các ngươi phải chết, toàn bộ Ô Sơn bộ lạc, đều phải chết!!!" Tất Đồ mau chóng xông tới, mang theo sát khí ngập trời. Nhưng không chờ lão tới gần thì vọng lại một tiếng hừ lạnh từ trong sương khói.
Chỉ thấy A Công Mặc Tang khóe miệng chảy máu, nâng lên tay phải, trời đất biến đổi. Con rắn gầm lên cứng rắn ngăn cản Tất Đồ, khiến lão không thể lao xuống.
Tất Đồ gầm lên, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc rùng mình một cái, tỉnh táo lại, gã thầm kinh hoàng. Gã biết mình phải lập công chuộc tội, nếu không thì khó chịu được sự phẫn nộ của Man Công.
Hiện giờ gã không thèm để ý Nam Tùng mà mạnh ngoái đầu nhìn chằm chằm Tô Minh ở không xa, bước nhanh tới gần. Gã phải giết Tô Minh, lấy đó lập công với Tất Đồ, bảo vệ mạng sống.
Hai người bên cạnh gã cũng có phản ứng giống vậy, bay thẳng tới Tô Minh.
Trên mặt Tô Minh vẫn mang nụ cười, nhìn ba người tới gần. Hắn biết, mình thành công. Tiếp theo chính là tự nổ sợi máu, vì Nam Tùng tranh thủ giây phút cuối cùng.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Nam Tùng ở phương xa mạnh mở mắt, thân thể run rẩy. Giữa trán ông xuất hiện một cái khe, ánh sáng xanh nhanh chóng bay ra khỏi khe hở. Sau khi nó bay ra, sắc mặt Nam Tùng biến nhợt nhạt như mất đi sức sống.
Bóng sáng mơ hồ, sau khi xuất hiện thì nhanh chóng bay tới trước, chớp mắt đã tới trước người Tô Minh, hướng tới ba người Hắc Sơn bộ lạc vung tay lên.
Lập tức vang tiếng chấn, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc hộc máu, thân thể lảo đảo ngã lăn. Hai tên khác thì nổ tan xác chết ngay lập tức.
"Rốt cuộc các ngươi đã tới…" Trong ánh sáng truyền ra giọng nói của Nam Tùng. Nó bay tới trước người Tô Minh, lúc phát ra lời nói thì nâng lên hai tay mạnh đập vào mặt đất.
Đập xuống một cái, mặt đất lại dâng lên tầng khí, thanh âm bùm bùm vang vọng. Chỉ thấy hai bàn tay đất to lớn lao ra khỏi mặt đất, bao lấy mười mấy người gồm cả tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, khép chặt lại. Từng tiếng hét thảm bị nhốt kín.
Bóng sáng xoay lại nhìn hướng Tô Minh, nâng lên tay phải thoát khỏi thân hình, hóa thành từng điểm sáng xanh nhập vào người Tô Minh, khiến thần trí hắn vốn mơ hồ lập tức biến rõ ràng. làm thân thể đau đớn có cảm giác ấm áp, nhanh chóng hồi phục.
Bóng sáng biến ảm đạm quay trở lại chỗ Nam Tùng ngồi, thuận theo khe hở giữa trán tiến vào trong. Khi khe hở khép kín, Nam Tùng mở mắt ra, mắt lộ vẻ mệt mỏi, sắc mặt xám trắng.
"Những tên Hắc Sơn bộ lạc không quan trọng, trận chiến giữa Man Công mới liên quan đến sống còn bộ lạc. Tất Đồ chưa thi triển thuật Tà Man, cực kỳ mạnh mẽ. Đi nhanh đi, lão sắp phát động thuật Tà Man!" Nam Tùng đứng dậy, quát khẽ một tiếng, mang theo đám Lôi Thần lùi nhanh ra sau.
Hiện tại Tô Minh đã lành được đôi chút. Hắn biết là Nam Tùng cứu mình, chưa kịp cảm ơn thì lập tức cảm nhận hơi thở tử vong từ trên trời giáng xuống. Tuyết đọng trên đất chớp mắt biến thành màu đen, những cây cối xung quanh nhanh chóng khô héo.
Tô Minh biến sắc mặt, phát huy tốc độ cùng đám Nam Tùng dìu Lôi Thần và Bắc Lăng đi hướng chỗ Ô Sơn bộ lạc di chuyển, chạy nhanh.
Sau lưng họ, rừng cây chớp mắt héo úa, từng luồng khí đen chui ra bay thẳng lên trời. Tuyết đen bên dưới đang nhanh chóng lan tràn xung quanh, đuổi theo đám người Tô Minh như là quyết không buông tha.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, không lâu sau, khi tuyết đen phía sau đám Tô Minh không lan tràn nữa, trên trời truyền đến tiếng chấn điếc tai. Cả bầu trời như rung lên, hơi thở tử vong lượn lờ quanh trời đất.
Tô Minh lo lắng A Công, nhưng giờ đây không thể ngoái đầu lại, cùng Nam Tùng dẫn theo đám Lôi Thần chạy vội đi, rốt cuộc đuổi kịp tộc nhân chạy phía trước. Đợi khi thấy các tộc nhân không bị thương, trông giống như lúc chia tay thì Tô Minh thầm thở ra.
Tộc nhân Ô Sơn bộ lạc cũng trông thấy mấy người Tô Minh trở về, sắc mặt bi thương cũng có kích động. Họ bi thương là lúc trước rời đi tổng cộng chín người, nhưng hôm nay trở về chỉ có năm.
Tiễn Thủ mất đôi chân đã ngất xỉu, Bắc Lăng trọng thương miệng không ngừng chảy máu. Lôi Thần mất đi mắt phải, vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt. Dù Nam Tùng bình thường nhưng sắc mặt xám trắng lộ ra dấu hiệu tử vong.
Toàn thân Tô Minh đẫm máu, ngực nát bét. Nếu không phải Nam Tùng chữa trị giúp thì chỉ sợ bây giờ hắn đã chết.
Sau khi họ trở về, lập tức phàm y trong bộ lạc tiến lên nhận lấy Tiễn Thủ đã ngất xỉu đưa vào trong đám người, chữa trị ngay. Bắc Lăng đưa cha trở lại, chống đỡ không nổi nữa ngã trong ngực Trần Hân.
"Hắc Sơn bộ lạc có viện binh, nhất định còn có truy binh. Ta hiến tế sinh mệnh, không thể giết hết chúng, nhưng có thể giữ chân đám người này tranh thủ thời gian cho bộ lạc…đi mau!" Nam Tùng thở hồng hộc nhìn hướng tộc trưởng ở phía trước bộ lạc.
Tộc trưởng không mở miệng hỏi cái gì, dứt khoát mang tộc nhân dùng tốc độ càng nhanh tiến lên trước. Nhưng không đi được bao xa thì trên trời vang tiếng chấn điếc tai, khiến mây khuếch tán. Một con rắn to lớn rơi xuống, toàn thân nhiều vết thương rơi cách đám người bộ lạc không xa, giãy dụa muốn ngẩng đầu, khiến bông tuyết văng tung tóe. Một bóng dáng già nua rơi xuống, Tô Minh thấy rõ bóng dáng, chính là A Công!
A Công hộc máu, thân thể nhanh chóng rơi xuống, đằng sau ông có một Nguyệt Dực to lớn màu đỏ hung dữ truy kích. Sau Nguyệt Dực là Tất Đồ, mặt xanh mét, khóe miệng cũng có máu tươi, vẻ mặt phẫn nộ và sát khí tiến tới.
Lúc này Tất Túc vừa tới trước người Lôi Thần, âm trầm cười. Nhưng nụ cười kia bỗng chốc đông lại, cảm giác nguy hiểm từ phía sau ập đến khiến gã kinh hoảng. Nguy hiểm xuất hiện quá nhanh, khiến gã không có nhiều thời gian suy nghĩ. Chớp mắt đó, tên đã đến! Nhưng lúc này từ người Tất Túc đột nhiên xuất hiện nhiều sương đỏ. Sương khói ngưng tụ thành hình dạng Nguyệt Dực, bao phủ Tất Túc vào trong. Sương Nguyệt Dực này có thể ngăn cản tất cả công kích dưới Khai Trần, Tất Túc biết điều này, là đích thân A Công Tất Đồ đã nói.
Nhưng trước mắt, khi mũi tên đụng vào sương, thì Nguyệt Dực do sương khói hợp thành phát ra tiếng rít sắc nhọn, dường như sợ hãi máu trên mũi tên. Nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy hòa tan, khiến mũi tên rít gào xuyên qua màn sương bay thẳng đến Tất Túc ở bên trong.
Ngực đau nhức, máu văng khắp nơi, mũi tên kia xuyên qua thân thể cắm vào dưới chân Lôi Thần.
Cả người Tất Túc run bần bật té xuống đất. Gã mở to mắt, như cá thiếu nước, hít thở dồn dập, ôm ngực, như muốn chặn lại máu và sinh mạng, không để chúng nó trôi đi. Nhưng mũi tên ẩn chứa bi thương và giận dữ của Tô Minh, cũng chất chứa tất cả lực lượng tu vi hắn đang có, là đau thương Tất Túc không thể hiểu.
"Không…thể nào…A Công đã nói…ta không…?" Sắc mặt Tất Túc lộ ra sợ hãi không thể hình dung. Gã không dám tin tưởng mọi chuyện, không dám tin mình sẽ chết. Cơ thể gã lạnh lẽo, mắt lộ tuyệt vọng.
Gã không muốn chết, gã sợ chết, gã còn trẻ, chưa tới hai mươi tuổi. Gã là tinh anh của Hắc Sơn bộ lạc, cuộc đời gã không nên chết kiểu này. Gã phải trở thành người mạnh hơn cả Phong Quyến…Gã phải đem Bạch Linh trở thành người đàn bà của mình, để khuôn mặt tuyệt đẹp của Bạch Linh khóc lóc dưới thân mình.
Gã có rất nhiều chuyện quan trọng. Gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết tại đây, chết đột ngột như vậy, cái chết khiến gã ngoài ý muốn, chẳng có sự chuẩn bị.
Gã trợn to mắt ngã trên đất, trong mắt có thể trông thấy bầu trời đỏ rực, trăng đỏ thẫm, còn có bên trong sương đỏ bóng dáng A Công Tất Đồ.
Đây là cái nhìn cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của gã.
Tất Túc, đã chết!
Khoảnh khắc gã chết, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc sửng sốt, biểu tình lộ ra khó tin và sợ hãi. Gã không sợ Ô Sơn bộ lạc mà là A Công Hắc Sơn bộ lạc. Gã biết A Công Tất Đồ lạnh lùng tàn nhẫn, vui buồn khó đoán. Tộc nhân ở trong mắt lão không hề bình đẳng mà như nô lệ vậy, người duy nhất lão để ý chỉ có một mình Tất Túc!
Đối với Tất Túc, Tất Đồ gần như tập trung tất cả bồi dưỡng. Bây giờ Tất Túc đã chết, mặt tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc lập tức biến trắng bệch.
Gã chẳng những đứng ngây như phỗng, hai người bên cạnh cũng ngơ ngác, sắc mặt bỗng bị sợ hãi và kinh hoàng thay thế, thậm chí quên công kích.
Thân thể Tô Minh rớt trên đất bùm một tiếng, khiến trước ngực chảy càng nhiều máu. Nhưng không trông thấy sự đau đớn từ vẻ mặt Tô Minh, mặt hắn mang nụ cười, nụ cười kia nở rộ vì một cô gái.
Giết Tất Túc là điều Tô Minh luôn suy nghĩ. Giết gã, chẳng những không để gã tới gần Lôi Thần và Nam Tùng, còn có ánh mắt người này lúc ở quảng trường nhìn Bạch Linh thì lộ ra tham lam.
Hiện tại trong khu rừng đằng sau tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, cả đám tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc tiến lên, gào thét xông tới, cách chỗ này khoảng mấy trăm mét.
Nhưng lúc này, trong sương đỏ trên trời truyền ra tiếng gầm phẫn nộ đau thương đến cực điểm, thanh âm kia là của Tất Đồ!
"Túc nhi!" Thanh âm như sấm nổ chấn động mặt đất, khiến tuyết đọng nổ tung, mặt đất không ngừng rung rinh. Giọng nói phát ra, sương đỏ trên trời có một bóng dáng đau thương điên cuồng xông ra, trong mắt lão chỉ có Tất Túc nằm bất động trên mặt đất.
"Là ai giết Túc nhi của ta!? Các ngươi phải chết, toàn bộ Ô Sơn bộ lạc, đều phải chết!!!" Tất Đồ mau chóng xông tới, mang theo sát khí ngập trời. Nhưng không chờ lão tới gần thì vọng lại một tiếng hừ lạnh từ trong sương khói.
Chỉ thấy A Công Mặc Tang khóe miệng chảy máu, nâng lên tay phải, trời đất biến đổi. Con rắn gầm lên cứng rắn ngăn cản Tất Đồ, khiến lão không thể lao xuống.
Tất Đồ gầm lên, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc rùng mình một cái, tỉnh táo lại, gã thầm kinh hoàng. Gã biết mình phải lập công chuộc tội, nếu không thì khó chịu được sự phẫn nộ của Man Công.
Hiện giờ gã không thèm để ý Nam Tùng mà mạnh ngoái đầu nhìn chằm chằm Tô Minh ở không xa, bước nhanh tới gần. Gã phải giết Tô Minh, lấy đó lập công với Tất Đồ, bảo vệ mạng sống.
Hai người bên cạnh gã cũng có phản ứng giống vậy, bay thẳng tới Tô Minh.
Trên mặt Tô Minh vẫn mang nụ cười, nhìn ba người tới gần. Hắn biết, mình thành công. Tiếp theo chính là tự nổ sợi máu, vì Nam Tùng tranh thủ giây phút cuối cùng.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Nam Tùng ở phương xa mạnh mở mắt, thân thể run rẩy. Giữa trán ông xuất hiện một cái khe, ánh sáng xanh nhanh chóng bay ra khỏi khe hở. Sau khi nó bay ra, sắc mặt Nam Tùng biến nhợt nhạt như mất đi sức sống.
Bóng sáng mơ hồ, sau khi xuất hiện thì nhanh chóng bay tới trước, chớp mắt đã tới trước người Tô Minh, hướng tới ba người Hắc Sơn bộ lạc vung tay lên.
Lập tức vang tiếng chấn, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc hộc máu, thân thể lảo đảo ngã lăn. Hai tên khác thì nổ tan xác chết ngay lập tức.
"Rốt cuộc các ngươi đã tới…" Trong ánh sáng truyền ra giọng nói của Nam Tùng. Nó bay tới trước người Tô Minh, lúc phát ra lời nói thì nâng lên hai tay mạnh đập vào mặt đất.
Đập xuống một cái, mặt đất lại dâng lên tầng khí, thanh âm bùm bùm vang vọng. Chỉ thấy hai bàn tay đất to lớn lao ra khỏi mặt đất, bao lấy mười mấy người gồm cả tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, khép chặt lại. Từng tiếng hét thảm bị nhốt kín.
Bóng sáng xoay lại nhìn hướng Tô Minh, nâng lên tay phải thoát khỏi thân hình, hóa thành từng điểm sáng xanh nhập vào người Tô Minh, khiến thần trí hắn vốn mơ hồ lập tức biến rõ ràng. làm thân thể đau đớn có cảm giác ấm áp, nhanh chóng hồi phục.
Bóng sáng biến ảm đạm quay trở lại chỗ Nam Tùng ngồi, thuận theo khe hở giữa trán tiến vào trong. Khi khe hở khép kín, Nam Tùng mở mắt ra, mắt lộ vẻ mệt mỏi, sắc mặt xám trắng.
"Những tên Hắc Sơn bộ lạc không quan trọng, trận chiến giữa Man Công mới liên quan đến sống còn bộ lạc. Tất Đồ chưa thi triển thuật Tà Man, cực kỳ mạnh mẽ. Đi nhanh đi, lão sắp phát động thuật Tà Man!" Nam Tùng đứng dậy, quát khẽ một tiếng, mang theo đám Lôi Thần lùi nhanh ra sau.
Hiện tại Tô Minh đã lành được đôi chút. Hắn biết là Nam Tùng cứu mình, chưa kịp cảm ơn thì lập tức cảm nhận hơi thở tử vong từ trên trời giáng xuống. Tuyết đọng trên đất chớp mắt biến thành màu đen, những cây cối xung quanh nhanh chóng khô héo.
Tô Minh biến sắc mặt, phát huy tốc độ cùng đám Nam Tùng dìu Lôi Thần và Bắc Lăng đi hướng chỗ Ô Sơn bộ lạc di chuyển, chạy nhanh.
Sau lưng họ, rừng cây chớp mắt héo úa, từng luồng khí đen chui ra bay thẳng lên trời. Tuyết đen bên dưới đang nhanh chóng lan tràn xung quanh, đuổi theo đám người Tô Minh như là quyết không buông tha.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, không lâu sau, khi tuyết đen phía sau đám Tô Minh không lan tràn nữa, trên trời truyền đến tiếng chấn điếc tai. Cả bầu trời như rung lên, hơi thở tử vong lượn lờ quanh trời đất.
Tô Minh lo lắng A Công, nhưng giờ đây không thể ngoái đầu lại, cùng Nam Tùng dẫn theo đám Lôi Thần chạy vội đi, rốt cuộc đuổi kịp tộc nhân chạy phía trước. Đợi khi thấy các tộc nhân không bị thương, trông giống như lúc chia tay thì Tô Minh thầm thở ra.
Tộc nhân Ô Sơn bộ lạc cũng trông thấy mấy người Tô Minh trở về, sắc mặt bi thương cũng có kích động. Họ bi thương là lúc trước rời đi tổng cộng chín người, nhưng hôm nay trở về chỉ có năm.
Tiễn Thủ mất đôi chân đã ngất xỉu, Bắc Lăng trọng thương miệng không ngừng chảy máu. Lôi Thần mất đi mắt phải, vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt. Dù Nam Tùng bình thường nhưng sắc mặt xám trắng lộ ra dấu hiệu tử vong.
Toàn thân Tô Minh đẫm máu, ngực nát bét. Nếu không phải Nam Tùng chữa trị giúp thì chỉ sợ bây giờ hắn đã chết.
Sau khi họ trở về, lập tức phàm y trong bộ lạc tiến lên nhận lấy Tiễn Thủ đã ngất xỉu đưa vào trong đám người, chữa trị ngay. Bắc Lăng đưa cha trở lại, chống đỡ không nổi nữa ngã trong ngực Trần Hân.
"Hắc Sơn bộ lạc có viện binh, nhất định còn có truy binh. Ta hiến tế sinh mệnh, không thể giết hết chúng, nhưng có thể giữ chân đám người này tranh thủ thời gian cho bộ lạc…đi mau!" Nam Tùng thở hồng hộc nhìn hướng tộc trưởng ở phía trước bộ lạc.
Tộc trưởng không mở miệng hỏi cái gì, dứt khoát mang tộc nhân dùng tốc độ càng nhanh tiến lên trước. Nhưng không đi được bao xa thì trên trời vang tiếng chấn điếc tai, khiến mây khuếch tán. Một con rắn to lớn rơi xuống, toàn thân nhiều vết thương rơi cách đám người bộ lạc không xa, giãy dụa muốn ngẩng đầu, khiến bông tuyết văng tung tóe. Một bóng dáng già nua rơi xuống, Tô Minh thấy rõ bóng dáng, chính là A Công!
A Công hộc máu, thân thể nhanh chóng rơi xuống, đằng sau ông có một Nguyệt Dực to lớn màu đỏ hung dữ truy kích. Sau Nguyệt Dực là Tất Đồ, mặt xanh mét, khóe miệng cũng có máu tươi, vẻ mặt phẫn nộ và sát khí tiến tới.
Danh sách chương