[Tiêu đề chương do editor tự đặt]
Trong phòng học, tiếng giảng bài không nhanh không chậm.
Trên bàn giáo viên mở ra giáo án môn chuyên ngành, thầy giáo già chống hai tay lên bục phát biểu, mắt kính phản xạ ánh sáng trắng, đôi mắt ẩn sau thấu kính nhìn về một hướng rất nhiều lần, rốt cục ông cũng đẩy đẩy mắt kính, bất đắc dĩ mở miệng: "Lương Túc Niên."
Trong lúc mọi người đang tò mò quay đầu lại nhìn, thầy gõ lên nơi nào đó trên bục hỏi: "Biết bài này chọn đáp án nào không?"
Thần trí bị gọi tên từ trên mây trở về.
Xoa bóp sống mũi, hắn đứng lên trong sự chú ý của cả lớp, cấp tốc xem lướt qua đề bài rồi nói: "Chọn A, người vi phạm luật hình sự và đang bị kết án."
Thầy giáo: "Chắc chắn chưa?"
Lương Túc Niên gật đầu: "Vâng, chắc ạ."
"Không sai, trả lời chính xác, đáp án chính là A."
Lương Túc Niên thấp giọng nói xin lỗi.
Điện thoại đặt trong ngăn kéo thỉnh thoảng lại rung lên, trên màn hình khóa không ngừng hiện lên thông báo có tin nhắn mới.
Lương Túc Niên mở lên xem, Tiêu Trì và Lý Đường cứ như đã hẹn trước, đồng thời oanh tạc tin nhắn trong hai nhóm chat.
Hắn mở tin nhắn trong nhóm của Lý Đường ra trước:
Quỷ đáng thương Lý Tiểu Đường: 【 Tôi nghe lời Lương ca , đem chuyện đau đớn tôi từng trải qua đăng lên tường cofession, kết quả các cậu biết tôi đã phát hiện ra cái gì không? Trường chúng ta thế mà có rất nhiều người đã từng bị cái tên "Tiểu Đồ" này thêm bạn tốt! 】
Học Trung Hào Kiệt: 【 tất cả mọi người đều bị lừa giống cậu sao? 】
Học Trung Hào Kiệt: 【 Thảm. 】
Quỷ đáng thương Lý Tiểu Đường: 【 À, không đúng không đúng, cũng không phải tất cả đều nhanh trí như vậy! Có một cô gái cũng bị lừa giống tôi! Mua 35kg táo đỏ về ký túc xá không biết xử lý thế nào. 】
Quỷ đáng thương Lý Tiểu Đường: 【 Cùng là người lưu lạc, không lừa các cậu, tôi cảm nhận được một tia an ủi, khà khà khà! 】
Học Trung Hào Kiệt: 【 Ừ... Cái cảm giác này của cậu, mặt khác, ý cậu là nói cô nương nhà người ta ngốc à? 】
Quỷ đáng thương Lý Tiểu Đường: 【 Hừ, tôi cũng ngốc nha, chỉ là cảm khái thôi, cậu đừng có mà suy diễn! (Không thì tôi cho ăn bạt tai đấy! 】
Học Trung Hào Kiệt: 【... 】
Học Trung Hào Kiệt: 【 Tôi. . . Sao tôi cứ cảm thấy cái kịch bản này quen quen nhỉ? Cậu chắc chắn cô gái kia là bạn học trong trường chứ ? Hay là người anh em muốn ngã hai lần vào cùng một cái hầm hả? 】
Quỷ đáng thương Lý Tiểu Đường: 【 Tôi không muốn! ! ! Cô ấy đã đem táo cho tôi rồi! ! ! Miễn phí! ! ! Không cần tiền! ! ! Cậu đừng có mang thành kiến! ! ! 】
Lương Túc Niên cười nhẹ một tiếng, sau khi phát hiện trong nhóm chat chỉ có Lý Đường và Thẩm Học Hào lên tiếng liền dần dần thu liễm.
Lại mở xem tin nhắn của Tiêu Trì:
Cha của mi: 【@ Túc Dĩ Vãng Niên Lương ca, tôi đã nghĩ xong sẽ đi đâu rồi! 】
Cha của mi: 【 Chúng ta lại đi Hoa sơn đi! Tôi nghĩ tới nghĩ lui, gần đây, ăn ngon lại thú vị, phong cảnh đẹp thì chỉ có Hoa sơn thôi. 】
Trần Văn Diệu: 【 Tôi đồng ý, vừa hay tôi cũng muốn tắm suối nước nóng ha ha. 】
Mao mao: 【 +1, khách sạn nhà Lương ca ở rất thoải mái, phòng đẹp, giường vừa lớn vừa êm, ngoài cửa sổ toàn là phong cảnh đẹp, trà chiều cực kì ngon. 】
Cha của mi: 【 Tôi còn có thể nói gì nữa đây, anh hùng đều cùng chung chí hướng! 】
Cha của mi: 【@ Túc Dĩ Vãng Niên Lương ca, lần này nhất định không để cậu tiêu pha, cha tôi cho tôi một khoản kếch sù để mừng lễ thành niên, toàn bộ hành trình do tôi trả! Các cậu cứ thoải mái chơi đùa! 】
Cha của mi: 【 Đúng rồi, hay là gọi cả bọn Tạ Gia Nhiên đi, mọi người đều sống trong tai anh em của đối phương, vừa hay nhân cơ hôi này hai phòng ký túc xá chúng ta chính thức làm quen một chút, càng đông càng vui. 】
Lương Túc Niên trả lời:【 Được.】.
Nhìn tin nhắn cuối cùng của Tiêu Trì, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn mấy lần, lực chú ý vừa mới bị phân tán một chút lại trở về vị trí cũ.
Hình ảnh Tạ Gia Nhiên ở trong đầu hắn đã xoay chuyển được tròn nửa ngày.
Chỉ cần một khi lắng xuống, liền sẽ không nhịn được mà nghĩ đến cậu.
Tối hôm qua, sau khi hắn đi ra từ phòng vệ sinh, hai người đều ăn ý không nói đến chuyện vừa phát sinh lúc trước, Tạ Gia Nhiên vẽ xong lập tức yên lặng đi ngủ, hắn do dự vài lần, cuối cùng vẫn là ngủ trên ghế salon.
Nhưng đối với hai người, chuyện nổi lên phản ứng cũng sẽ không bởi vì hai người cùng né tránh mà cho rằng nó không hề xảy ra.
Ít nhất là hắn không thể, rất lo lắng Tạ Gia Nhiên sẽ cảm thấy hắn là tên lưu manh.
—— tuy rằng cử chỉ đó đúng là quá lưu manh.
Đậu xanh.
Làm sao lại biến thành như vậy? Không phải lần đầu tiên cùng nhau ở khách sạn, cũng không phải lần đầu tiên ôm như thế, làm sao lại...
Không thể cứ không rõ ràng như vậy mà cho qua.
Việc này là hắn không đúng, dù thế nào cũng phải cho người ta một câu trả lời, đừng để lưu lại bóng ma trong lòng người, nếu không hắn thực sự là tội nghiệt sâu nặng.
Nhưng mà hắn không nghĩ ra phải giải thích như thế nào cũng là sự thật.
Ngay cả hắn cũng không biết làm sao đột nhiên cứ như vậy, đồng thời vào lúc đó, khi Tạ Gia Nhiên tới gần hắn, có vẻ như hắn thật sự có loại kích động muốn hôn người kia một cái....
Chết tiệt.
Hắn có chút vô lực dùng tay miết lông mày.
Lương Túc Niên, lẽ nào ngươi thật sự là tên lưu manh?
Hết giờ học, hắn gửi ảnh chụp đoạn chat của Tiêu Trì vào nhóm phòng 305, thông báo tin tức xong liền thoát ra ngoài, tầm mắt dừng lại ở ảnh avatar của Tạ Gia Nhiên hồi lâu, đầu ngón tay miết qua lại mấy lần, cuối cùng vẫn là để điện thoại di động xuống.
Chờ một chút đi.
Luôn có cơ hội thích hợp hơn.
Sinh viên trong phòng học đã đi hết, hắn thu dọn sách vở xong đứng lên quay người, lúc đi tới cửa bỗng nhiên có người xuất hiện bất ngờ ngăn hắn lại.
Duyệt Duyệt đứng ở trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt mở to sáng lấp lánh, lông mi run run, trên mặt viết rõ hai chữ căng thẳng.
"Lương Túc Niên, cậu, cậu có vội về kí túc xá không?"
Cô siết chặt tay, giọng nhỏ xíu, còn hơi run nhẹ.
Lương Túc Niên sửng sốt nửa giây, rất nhanh liền lắc đầu, không dấu vết lui về phía sau nửa bước để kéo dài khoảng cách, hỏi: "Không vội, có việc gì thế."
Nhìn thấy động tác của hắn, Duyệt Duyệt giật mình ngẩn ngơ trong nháy mắt, cũng đã rõ ràng kết quả của chuyến đi này.
Bàn tay buông xuống bên người, nhếch khóe miệng, trong nụ cười có đắng chát, phần lớn lại là thoải mái.
"Có phải tôi đến quá đột ngột không."
Giọng cô rõ ràng là đang tự giễu, giả vờ thoải mái: "Thật ra tôi cũng biết, chỉ là nhất thời muốn tìm cậu nói chuyện, có được hay không thì tôi cũng đã tới rồi, coi như cậu nghe chơi thôi, có được không?"
"Lương Túc Niên, tôi thích cậu, cậu biết có đúng hay không?"
Sau hai giây im lặng, Lương Túc Niên thấp giọng phun ra một câu: "Xin lỗi" .
Quả nhiên.
"Không cần xin lỗi, đây vốn là chuyện của một mình tôi, cậu không sai, tại sao phải xin lỗi chứ."
Duyệt Duyệt thả lỏng, kéo ra một nụ cười: "Thật ra, thật ra tôi cũng biết là không có hi vọng, nhưng vẫn làm đến cùng, thế nào cũng phải vẽ một dấu chấm tròn mới được."
"Tôi cũng không đòi hỏi được đáp lại, chỉ là muốn cậu biết thôi."
"Bởi vì rồi cậu cũng sẽ có người thích, sẽ cùng người mình thích yêu nhau, đến lúc ấy, cho dù tôi có thích thì cũng không thể nói ra miệng ."
"Cho nên tôi phải thừa dịp cậu vẫn chưa yêu ai nói cho cậu biết, tôi thích cậu, rất rất thích, đã thích từ lâu rồi."
Từng chữ từng câu cô đều rất nghiêm túc: "Có lẽ cậu không có chú ý tới nhưng chúng ta thật sự đã học cùng cấp ba, phòng học của tôi ở dưới tầng phòng học của cậu, mỗi lần tôi đi lên tầng của cậu có việc đều đi một vòng rất xa, ngang qua cửa phòng học của cậu, chỉ vì muốn thử xem có thể tình cờ gặp được cậu một lần không."
"Thôi được, thật ra cũng không chỉ có một mình tôi."
Cô cúi đầu nhanh chóng lau đi khóe mắt, nhẹ nhàng mà nở nụ cười: "Rất nhiều nữ sinh cũng giống tôi, lớp đầu có lớp cuối có. Chúng tôi vì một chút chút tâm tư nhỏ mà đi siêu thị mua nước uống cũng có thể đi một vòng lớn."
"Bất kể là cấp ba hay là đại học, không quản ở nơi nào, chỉ cần ở trong đám người, cậu luôn là người bắt mắt nhất, luôn được người yêu thích, bởi vì cậu thật sự rất tốt rất tốt,... Tốt đến mức sẽ không có ai không thích cậu."
"Cậu thật sự không cần xin lỗi, bởi vì có lẽ ngoại trừ thích, tôi càng cần phải nói một tiếng cám ơn với cậu, nếu không có cậu, có lẽ hồi cấp ba tôi cũng sẽ không có nghị lực liều mạng học tập để rồi cuối cùng thi đậu được Thanh đại."
"Sau này có khả năng sẽ không có cơ hội gặp mặt, cũng không biết nên chúc phúc cái gì, thành tích của cậu tốt như vậy, thôi thì chúc cậu tiền trình tựa cẩm (tương lai tươi sáng) nha!"
"Hi vọng cuộc sống về sau vĩnh viễn bình an trôi chảy."
Cô tự kinh ngạc về bản thân, không nghĩ tới mình cũng có thể trôi chảy nói ra hết những lời muốn nói trong lòng, bị chính năng lực biểu đạt mạnh mẽ của mình chọc cười, nữ sinh đỏ mắt rồi nở nụ cười.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Túc Niên: "Được rồi, những gì muốn nói tôi đã nói xong, không có tiếc nuối."
"Cám ơn cậu đã nguyện ý lãng phí năm phút đồng hồ trong sinh mệnh nghe tôi phí lời nhiều như vậy, tôi sẽ không làm lỡ thời gian của cậu nữa, về chuẩn bị cho chuyến đi làm sinh viên trao đổi sắp xuất phát đây."
Cô quay người bước ra cửa phòng học, chỉ là mới đi chưa được mấy bước liền dừng lại.
Nghĩ đến cái gì đó, nữ sinh quay người lại, cách một khoảng nhìn Lương Túc Niên vẫn cứ đứng tại chỗ, hai tay chắp ở sau lưng, nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, tôi cho cậu biết nhiều như vậy, hỏi cậu một câu chắc cũng không quá đáng nhỉ?"
"Người thích cậu nhiều như vậy, nhưng xưa nay cậu chưa từng yêu ai, đến cùng thì cậu thích kiểu người như thế nào vậy?"
Câu hỏi này thật ra rất dễ để lấp liếm cho qua, nói là không biết hoặc là không nghĩ tới đều là đáp án hợp tình hợp lý.
Hoặc là nói đây là đáp án tiêu chuẩn và chân thành nhất của Lương Túc Niên cho tới nay.
Thế nhưng đây là lần đặc biệt, khi Duyệt Duyệt lại hỏi câu này, trong tiềm thức của hắn hiện ra thêm một cái đáp án: "Đôi mắt đẹp."
Tốt nhất là lúc cười lên sẽ có ánh sao lọt vào.
Nói xong, hắn ngây ngẩn cả người.
Duyệt Duyệt vốn không chờ mong nhận được đáp án cũng ngẩn người.
Cách qua một lúc lâu, bỗng nhiên mặt giãn ra, cười rạng rỡ: "Ừ, tôi biết rồi!"
"Tuy là thầm mến thất bại, nhưng tôi vẫn cảm thấy có thể có một người để thích là một chuyện rất may mắn, rất vui vẻ, thật sự, so với việc luôn có hàng chuyển phát nhanh để nhận, luôn có váy mới để mặc còn đáng giá và hạnh phúc hơn."
"Các cậu phải luôn thật tốt, thật hạnh phúc bên nhau nhé!"
Cô phất tay với hắn một cái: "Có phải tôi còn chưa nói tên đầy đủ của mình cho cậu biết không? Tôi tên Lâm Duyệt!"
"Lương Túc Niên, tạm biệt!"
Vào cái tuổi tôi ngốc nghếch nhất vô ý thắp sáng toàn thế giới của tôi, nam sinh đi ngang qua toàn bộ thời thanh xuân của tôi.
Tạm biệt nha.
Lương Túc Niên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Duyệt Duyệt chạy chậm rời đi, thật lâu không nhúc nhích.
Hắn hoảng hốt không chỉ vì Lâm Duyệt thổ lộ.
Phần lớn là bởi vì khi bị hỏi thích kiểu người thế nào, trong đầu của hắn hiện ra, vậy mà tất cả đều là... dáng dấp của Tạ Gia Nhiên.
-
____Bản dịch này chỉ được đăng tải duy nhất trên truyenwiki1.com @minerva_1410____
-
Chiều thứ sáu xuất phát đi Hoa sơn, bảy người bọn họ ngồi trong một cái xe limousine cỡ nhỏ.
Tạ Gia Nhiên ngồi ở hàng trước cạnh cửa sổ, bên cạnh đương nhiên là Lương Túc Niên.
So sánh với những người khác chỉ khoác một cái balo, Lý Đường mang hai cái balo vất vả hơn rất nhiều, bởi vì trong cái balo mang thêm kia tất cả đều là táo.
"Nào nào nào, đều đừng khách khí! Ở đây mới có 2,5 kg, ký túc xá còn có 25kg chờ chúng ta cơ, mau ăn đi."
Lý Đường rất nhiệt tình chia táo cho người trên xe làm cho bọn Tiêu Trì ngơ ngác, Thẩm Học Hào cười mắng cậu ta ngốc, nói làm gì có ai đi du lịch lại mang nhiều táo như vậy.
Một đám phấn chấn bồng bột tụ tập cùng một chỗ, quá trình làm quen so với lực hút từ trường còn thuận lợi hơn, mấy đoạn khách sáo đều giam bớt, hai ba câu liền bắt đầu hồ hởi xưng huynh gọi đệ.
Người ở giữa như Lương Túc Niên khi nào bị nhắc đến mới cười đáp lại hai câu, những lúc khác đều chỉ yên lặng nghe.
Cầm bình nước vặn nắp bình đưa cho Tạ Gia Nhiên, thấp giọng nói: "Lý Đường là tên quê mùa, mang táo cũng không rửa trước, không cho cậu vội, đều ở chỗ tôi, lát nữa đến khách sạn rửa sạch sẽ rồi cho cậu ăn."
Tạ Gia Nhiên đáp một tiếng "Được", nhận lấy bình nước ngẩng đầu lên, Lương Túc Niên đã dời ánh mắt đi, chỉ chừa cho hắn nửa gò má cùng hơn nửa cái gáy.
Trong dự liệu, dù sao cũng không phải lần đầu tiên .
Sau buổi tối ngày hôm ấy, bầu không khí giữa cậu và Lương Túc Niên liền xảy ra một chút biến hóa kỳ dị, giống như cái tờ giấy kia bỗng nhiên bị chọc nhẹ vào một chút, không rách, lại làm người hoảng hốt lui về sau hai bước.
Ồ, hóa ra ở đây còn có một tờ giấy.
Có lẽ là tạm thời không tìm được phương án thoả đáng để giải quyết, hai ngày nay tuy là Lương Túc Niên ngoài mặt nhìn như không có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn đang tránh giao tiếp bằng mắt với cậu.
Tình cờ khi Tạ Gia Nhiên "không cẩn thận" mà đụng vào còn có thể bắt lấy chút né tránh và chột dạ lóe lên trong đáy mắt hắn.
Tạ Gia Nhiên hơi buồn cười.
Cái miệng nhỏ áp trên miệng bình nước hơi cong lên, lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn Lâm Sam gửi tới.
Sam Sam của cậu: 【 Thế nào? Thế nào? ! 】
Sam Sam của cậu: 【 Ba ngày rồi! Mau nói cho tôi biết chi tiết đi! ! ! 】
Sam Sam của cậu: 【 Buổi tối hôm ấy! ! Rốt cuộc là làm sao xác nhận được cậu ta cũng thích cậu ? ? 】
Sam Sam của cậu: 【 Cậu đã làm gì! ! 】
X, : 【 Tôi không làm gì, chỉ là trực giác mách bảo thôi. 】
Sam Sam của cậu: 【 Tôi không tin! Còn lâu mới tin! Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó! Mong ngài thỏa mãn lòng hiếu kì của bạn nhỏ với nha nha QAQ 】
X. : 【 Là sự thật. 】
Lâm Sam bỏ ra ba ngày không cạy được miệng người, chỉ có thể rưng rưng nước mắt từ bỏ, đổi sang một câu hỏi khác:
Sam Sam của cậu: 【 Vậy bây giờ thì sao? Cậu ta thích cậu nhưng chính cậu ta lại không biết, cậu định làm như thế nào? 】
X. : 【 Cậu ấy sẽ biết. 】
Sam Sam của cậu: 【 Vậy nên cậu định kiên nhẫn chờ cậu ta phát hiện ra à? 】
Sam Sam của cậu: 【 Đừng mà! Tuy cậu ta là nam thần của tôi nhưng tôi cũng không thể không nói nhiều một câu, loại người mà ngay cả mình thích đối phương cũng không nhận ra thì chỉ số thông minh trong chuyện yêu đương thấp đến cỡ nào chứ! Cậu chắc chắn cậu sẽ không chờ được cái chuyện li kì cổ quái nào khác chứ? 】
Tạ Gia Nhiên đang định trả lời, tài xế bỗng nhiên đạp phanh xe.
"Mưa quá lớn, đường lên núi phía trước có thể sẽ có đá rơi, mặt đường cũng rất trơn trượt, đêm nay có lẽ không lên nổi ."
Tạ Gia Nhiên vén rèm cửa sổ xe lên nhìn ra phía ngoài, quả nhiên không biết mưa đã rơi rào rào xối xả từ khi nào.
"A? Vậy làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể trú ở gần đây một đêm, sáng mai mưa tạnh mới lên núi."
"Chung quanh đây có chỗ có thể ở sao?"
"Có, từ lối rẽ kia đi thêm một đoạn, bên kia có vài nhà trọ bình dân."
Tài xế xoay vô-lăng thay đổi phương hướng: "Không sao cả, chờ tôi lái qua đó là các cậu có thể nhìn thấy."
Xe dừng lại trước một tảng đá xanh lớn, bọn họ ở trên xe đặt phòng nhà trọ, sau đó lục tục xuống xe.
Ô đi mưa không đủ, Lương Túc Niên và Tạ Gia Nhiên dùng chung một cái đi cuối cùng.
Bởi vì mưa rơi quá lớn, Lương Túc Niên ôm chặt lấy vai Tạ Gia Nhiên, ôm nửa người cậu che chở trong ngực, tán ô gần như là nghiêng hết về phía cậu.
"Nép sát vào tôi một chút, đừng để bị hắt đến ."
Lúc bọn họ chạy tới, chủ nhà trọ đã chờ ở cửa.
Giao chìa khóa và một tờ hướng dẫn du lịch cho bọn họ xong liền nhanh chóng rời đi.
Mấy tên nam sinh vào phòng lục tục tắm rửa thay đồ, cơm tối là do Lương Túc Niên gọi từ nhà hàng ở gần đó, ăn xong đã gần đến mười giờ, mưa cũng ngớt một chút.
"Bây giờ đi ngủ à?" Trần Văn Diệu hỏi.
Tiêu Trì và Lý Đường đồng thời nhăn mặt lại, trăm miệng một lời: "Sớm thế á?"
Lưu Mao Mao: "Vậy các cậu định làm gì? Chơi game xếp đội thì số người cũng không thích hợp lắm, quá đông."
Thẩm Học Hào nhanh chân nằm lên ghế sô pha: "Tôi làm gì cũng được, ngủ hoặc là tìm cái gì chơi gϊếŧ thời gian, tùy các cậu quyết định."
Tiêu Trì xoa đầu: "Nếu không thì chúng ta chơi cờ tỉ phú đi?"
Lý Đường: "Nhưng ở đây không có bài."
"Tôi đi mua cho." Lương Túc Niên đứng lên, thuận tiện cầm lấy tờ hướng dẫn: "Gần đây có một cái siêu thị."
Thẩm Học Hào: "Lương ca, cậu đi một mình à?"
Lương Túc Niên thuận miệng nói: "Làm sao, còn sợ tôi bị lạc đường hay lừa đi mất à?"
Thẩm Học Hào: "Không phải vì vẫn còn mưa sao, nếu không thì tôi —— "
"Tôi đi cùng cậu đi." Lời của cậu ta bị cắt đứt, Tạ Gia Nhiên cũng đứng lên.
Mưa không ngừng lại, Lương Túc Niên vốn không định để Tạ Gia Nhiên đi cùng hắn nhưng Tạ Gia Nhiên lại theo hắn ra đến tận cửa, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem người theo.
Đi dọc theo đường cái xuống, cũng may là độ dốc không lớn, mặt đường cũng sạch sẽ, chỉ là cuối đường lại có một khúc ngoặt, phải đi vòng hơn một nửa vòng mới đến, hơi lãng phí thời gian.
"Các cậu ở Cổ Lê viên bên kia đúng không?"
Chị gái thu ngân ở siêu thị có lòng tốt chỉ cho bọn họ một con đường khác: "Từ bên này đi lên, cạnh ngã rẽ có một tảng đá xanh nhỏ, leo qua là sang được bên kia, không cần đi vòng xa như vậy đâu."
"Rẽ chỗ trụ đèn bên kia đường đúng không chị, vâng, em cảm ơn ạ."
"Chuyện nhỏ, không cần khách sáo."
Lương Túc Niên nhét bộ bài vào túi áo ngoài, đưa Tạ Gia Nhiên rẽ vào con đường nhỏ.
Đúng là gần hơn nhiều, nhưng lúc đi lên thêm một đoạn, bọn họ liền đụng phải một chỗ rào chắn bị hỏng, nước bùn chảy thành vũng lớn trên đường.
Lương Túc Niên ngừng lại, đưa ô cho Tạ Gia Nhiên đang định nói cái gì, vô ý đụng tới mu bàn tay của cậu, lông mày liền nhíu lại: "Sao lại lạnh như vậy?"
Không chờ Tạ Gia Nhiên mở miệng giải thích, hắn đã tự mình cởϊ áσ khoác khoác lên trên vai cậu: "Lỗi của tôi, quên nhắc cậu nhiệt độ trên núi thấp hơn dưới núi nhiều."
Hắn cũng chỉ mặc có hai cái áo, cởϊ áσ khoác ra cũng chỉ còn mỗi một chiếc áo T shirt, Tạ Gia Nhiên muốn trả lại hắn, lại bị hắn nắm cổ tay mặc lại cẩn thận.
"Thân nhiệt tôi cao không sợ lạnh, không cần phải để ý đến tôi, cậu đừng bị cảm là tốt rồi."
Nói xong vòng qua cậu bước xuống bậc thềm bên dưới, ngồi xổm xuống: "Nào, đường chỗ này không dễ đi, tôi cõng cậu đi lên."
Tạ Gia Nhiên che dù trên đầu hắn, cố che cho hắn: "Không cần, tôi cẩn thận chút, đi chậm lại là được rồi."
"Nhưng có cẩn thận hơn cũng sẽ làm bẩn giày cậu." Lương Túc Niên nghiêng đầu đi: "Ngoan, mau lên đây."
Phía sau mãi không có động tĩnh, Lương Túc Niên cho là cậu còn đang khách sáo với mình, đang định nói gì đó thì cổ đã được một cánh tay vòng lấy, phía sau lưng dán lên một mảnh ấm áp.
Lương Túc Niên không khỏi mím môi nở nụ cười.
Nắm lấy hai chân, dễ dàng cõng lấy người đứng dậy: "Ôm chặt tôi một chút, cũng đừng làm mình bị ngã."
Tạ Gia Nhiên vững vàng che ô trên đỉnh đầu hai người, nghe vậy thật sự nghe lời mà ừ một tiếng, siết chặt cánh tay.
Đêm tối yên tĩnh, tiếng mưa rơi tí tách trên mặt ô, sương trắng từ dưới đất dùng tốc độ chậm rãi dâng lên khiến ánh đèn hai bên đường trở nên mịt mờ mông lung.
Hai người, chỉ có tiếng bước chân của một người.
Tạ Gia Nhiên nằm trên vai Lương Túc Niên, nghiêm túc nghe tiếng mưa một lát, đầu ngón tay lén lút cuốn lấy cổ áo Lương Túc Niên rồi liền buông ra, làm liên tục nhiều lần mà không biết chán, còn tưởng rằng động tác nhỏ của mình sẽ không bị phát hiện.
Mưa rơi trên bùn đất và cỏ xanh, cậu ngửi một cái, luôn cảm thấy trong không khí tràn đầy vị thơm mát như một quả dưa hấu ướp lạnh.
Đây là buổi tối cậu thích nhất.
Cho dù biết là không nên nhưng cậu vẫn yên lặng hi vọng đoạn đường này có thể dài thêm một chút, có thể đi được lâu thêm một chút.
Dù sao thì người trong lòng cậu lợi hại như vậy, cõng cậu thêm một lát chắc chắn cũng sẽ không cảm thấy mệt.
"Tạ Gia Nhiên."
Lương Túc Niên mở miệng phá vỡ trầm mặc, thanh âm trong trẻo gần như có thể tan vào bóng đêm.
"Xin lỗi nhé, chuyện đêm hôm đó."
Thật ra hắn vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, nhưng bị thời gian và hoàn cảnh cởi bỏ sự lúng túng, vừa hay khiến cho hắn có thể thản nhiên nói ra áy náy của mình.
"Không dọa cậu chứ?"
Tạ Gia Nhiên đương nhiên là không bị hành động cố ý của chính mình dọa rồi, ngược lại là bị câu nói này của Lương Túc Niên chọc cười.
Mím môi ngẩng đầu cong khóe miệng, cậu nói: "Anh, em không phải là đứa trẻ mười tuổi không hiểu chuyện, em cũng là người trưởng thành."
Lương Túc Niên nghe hiểu ý cậu, cũng cười theo: "Không phải là ý đó, tôi là sợ tạo thành bóng ma tâm lí gì đó cho cậu, sợ cậu cảm thấy tôi là tên lưu manh, không để ý tới tôi nữa thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ lưu manh với một người thì không gọi là lưu manh."
Giọng cậu lẩm bẩm quá nhỏ, gần bên tai nhưng Lương Túc Niên cũng không thể nghe rõ: "Hả?"
"Không đâu."
Tạ Gia Nhiên hơi tăng âm lượng, cũng lặng lẽ tìm từ sửa lời hắn: "Đều là nam sinh, tôi biết trong lúc tình cờ xảy ra chuyện là bình thường, không đại diện cho cái gì cả."
"Tôi sẽ không cảm thấy cậu là lưu manh, cũng sẽ không lơ cậu đi."
"Thật sao?" Trong giọng nói của Lương Túc Niên nghe ra được sự suиɠ sướиɠ dâng lên.
Tạ Gia Nhiên khép lại hai mắt "Ừ" một tiếng, cầm thấp ô xuống một chút, màn mưa chia cho bọn họ riêng một khoảng trời đất nhỏ hẹp .
Tâm hồn Lương Túc Niên bị treo lên mấy ngày cuối cùng cũng coi như được hạ xuống , cong khóe mắt, ngay cả bước chân cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, vô tình nghĩ đến cái gì, hắn dùng ngữ khí lười biếng cười đùa gọi Tạ Gia Nhiên: "Aizzza, Nhiên Nhiên."
Tạ Gia Nhiên không mở mắt, khóe miệng vì xưng hô hắn dành cho mình mà càng sâu hơn nửa phần: "Hả?"
Không ngờ một giây sau, cũng bởi vì một câu nói của hắn mà cậu mở mắt ra ngay lập tức.
Biểu tình ngưng lại.
Hắn nói: "Cậu nói xem, có phải tôi thật sự cần tìm một người bạn gái không?"
____________
Tác giả có lời muốn nói: Nhiên bảo: ? ? ? Lương Túc Niên, m* cậu chứ
_____________
Editor: +1, Lương Túc Niên, mịa cậu chứ >