Edit: Ya
Đúng là Lục Tầm, nói gì làm đó, ngay ngày hôm sau lúc Diệp Dao và Lục Tầm đang ăn sáng, Lục Tầm đã choàng tay qua khoác vai cậu.
Diệp Dao vẫn cảm thấy rất bình thường, vì vốn dĩ, bạn bè bình thường với nhau cũng thường hay như vậy.
Lục Tầm lại cảm thấy miếng bánh rán trong miệng ngon hơn gấp mấy lần.
Đúng là không thể chỉ dựa vào tình cảm anh em để kết bạn được, dù sao ít nhiều gì cũng phải có tiếp xúc giao lưu một chút!
Hắn đến cả lời của bố mẹ nói còn không nghe, thì cớ gì lại phải nghe lời của mấy người của thế hệ trước chứ? Đâu phải người già có tuổi rồi nói gì cũng đúng hết đâu, nhiều khi sau này hắn già rồi cũng lú lẫn nói tầm bậy tầm bạ rồi sao. Sau này lỡ hắn có già rồi, cho dù có gặp ai hắn nhất định cũng phải nói rằng bạn bè thì phải hằng ngày kề vai sát cánh, có như vậy mới có thể tăng thêm tình cảm, dù sao người nào nhận lương của hắn thì người đó sẽ không dám bắt bẻ hắn.
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
*
Diệp Dao phát hiện, rằng kể từ khi Lục Tầm khoác vai cậu được một lần, quan hệ của hai người tiến triển với một tốc độ chóng mặt.
Khoác vai bá cổ thì không nói làm gì, ngay cả lúc đang học mà buồn ngủ, hắn sẽ dựa đầu vào vai cậu để ngủ. Hay là có nhiều lúc hắn không muốn nghe giảng lại cũng không muốn ngủ thì sẽ nắm lấy tay cậu dưới bàn học để chơi đùa, những chuyện này diễn ra như cơm bữa.
Tuy nhiên, nếu Diệp Dao thấy Lục Tầm quá mất tập trung, câu sẽ đánh cái tay ở dưới bàn học của Lục Tầm một cái, để cho cái tên đại ca trùm trường này nghiêm túc nghe giảng.
Diệp Dao khuyên nhủ: "Cậu không nghe giảng rồi sao làm được bài tập để cho tôi chép? Vậy là tôi đành phải đợi đến lúc làm thêm xong xuôi rồi thức đến khuya để làm bài tập, là anh em với nhau thì nên san sẻ gánh nặng với nhau chứ, đúng không?"
Nghe vậy Lục Tầm liền sốc lại tinh thần nghiêm túc nghe giảng, cố gắng phấn đấu để trở thành đại ca trùm trường học giỏi nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, kì thi quan trọng nhất sau khi hắn quen biết Diệp Dao đã đến.
Lục Tầm không hề quan tâm đ ến kết quả của mấy kì thi này, cho dù hắn có bị 0 điểm tất cả các môn, hắn tin rằng hắn vẫn có thể tự mình kiếm được tiền sinh hoạt để lo cho bản thân.
Cũng chính vì hắn có thiên phú đến vậy, nên ba mẹ hắn mới không có cách nào dạy dỗ đứa con này.
Bình thường thời điểm mà các học sinh khác đang cắm đầu cắm cổ để ôn tập thì đó lại là những ngày tháng nhàn nhã nhất của Lục Tầm, Lục Tầm vẫn đi học chung với Diệp Dao như thường ngày, rồi lại đi chung với Diệp Dao đến tiệm trà sữa nhìn cậu làm thêm, rồi sau đó quay về phòng thuê ngẩn ngơ.
Cuối cùng cũng sắp đến ngày thi rồi, các thầy cô đều không giao bài tập, vậy nên cũng không cần làm bài tập.
Trước đây hắn cảm thấy sống một mình trong căn phòng một trăm mét vuông không lớn cũng không nhỏ, nhưng không biết sao bây giờ khi quay về căn phòng của chính mình hắn lại cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Nếu Diệp Dao ở bên cạnh hắn thì tốt rồi. Thôi thì đi ngủ sớm một chút còn hơn, tỉnh dậy là đến ngày mai rồi, ngày mai đi học là lại được nhìn thấy Diệp Dao.
Ngày mai hắn sẽ mua tàu hũ nước đường nóng hổi mà Diệp Dao thích để cậu ăn sáng.
Nghĩ ngợi rồi dần chìm vào giấc ngủ, đây đúng là chuyện tốt đẹp của cuộc đời mà.
Ngày hôm sau Lục Tầm được gặp Diệp Dao như ý nguyện.
Thoạt nhìn Diệp Dao rất mệt mỏi, dường như là ngủ không ngon giấc.
Tuy vậy, lúc vừa mới nhìn thấy Lục Tầm thì Diệp Dao vẫn mỉm cười nhìn hắn, nói rằng mình đã chuẩn bị cho hắn một điều bất ngờ.
Chuyện bất ngờ gì?
Lục Tầm không thể hiểu được, đợi đến lúc đi tới phòng học, ngồi xuống, Lục Tầm thấy Diệp Dao lấy ra một cuốn sổ từ trong balo.
Một cuốn sổ ghi chép rất bình thường, không nhìn ra có gì mờ ám.
Lục Tầm nghi hoặc mở cuốn sổ ra, bên trong là ghi chú công thức viết tay.
Ghi chú rất tỉ mỉ, những điểm quan trọng đều được đánh dấu rõ ràng bằng bút highlight, thậm chí Lục Tầm còn thấy được phần phân tích những câu hắn đã từng làm sai ở trên đó.
Những ghi chú trong đây đều dựa vào những lỗi sai của hắn để phân tích, là cuốn sách dành cho riêng hắn.
Lục Tầm dường như không thể tin được lật thêm vài trang, đầu óc hắn trống rỗng.
Diệp Dao không nghỉ ngơi, là để làm cái này cho hắn sao?
Ai có tài có đức đến cỡ nào mới được Diệp Dao coi trọng như vậy.
Mà người đó lại là hắn.
Hắn cũng có thể được một người khác xem trọng đến vậy.
Tay không cầm sổ của Lục Tầm nắm chặt lại.
Diệp Dao đang ngồi ăn bữa sáng tàu hũ nước đường của mình, bả vai đột nhiên bị ôm, cả người cậu như nằm gọn trong lòng ngực của một người.
Hành động này quá mức đột ngột, làm cho Diệp Dao xém chút nữa phun hết tàu hũ đang ăn lên người Lục Tầm, cũng may là cậu kiềm lại được, bảo toàn được tình bạn tốt đẹp của hai người.
Đương nhiên Diệp Dao biết rõ vì sao Lục Tầm lại có phản ứng như vậy, cậu lau khoé miệng, cố gắng nhẹ nhàng hoà nhã nhất có thể để không k1ch thích đến người đại ca trước mặt này: "Trong đó là mấy phần trọng điểm tôi nghĩ sẽ ra trong đề thi, tôi đánh dấu lại mấy chỗ mà có thể cậu không hiểu, cậu xem thử có dễ hiểu hơn không?"
Giọng nói Lục Tầm trầm xuống: "Tại sao phải giúp tôi làm cái này? Vất vả như vậy."
"Vì cậu là bạn của tôi, cần gì có nhiều lý do dữ vậy." Diệp Dao vỗ vai Lục Tầm, "Hơn nữa tôi thấy cậu ngày càng tốt lên thì tôi cũng cảm thấy vui vẻ. Cố lên, lần này thành tích sẽ tốt hơn thôi mà."
Lục Tầm, người chưa bao giờ để ý đến kết quả của các kì thi nghẹn giọng đáp lại, hắn buông Diệp Dao ra, lại không muốn Diệp Dao nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này nên xoay người qua hướng khác.
Mặt đối mặt với vách tường, hắn vùi đầu xem ghi chú trong sổ.
Diệp Dao nhìn bóng lưng của Lục Tầm, khá hài lòng.
Khoảng thời gian quen biết Lục Tầm này, tuy rằng cậu không biết cụ thể nhà Lục Tầm làm gì, nhưng cậu có thể nhận ra Lục Tầm xuất thân từ gia đình giàu có, không chỉ có tiền mà gia thế còn không hề đơn gỉan.
Một người xuất thân từ gia đình giàu có như vậy tại sao đột nhiên phải chuyển đến nơi khỉ ho cò gáy này, tại sao phải học ở trường này?
Chắc hẳn có rất nhiều nguyên nhân đằng sau chuyện này, nhưng sợ rằng đa phần đều không quá lạc quan.
Làm một cuốn sổ ghi chú như vậy tuy rằng rất mệt, nhưng tưởng tượng đến cảnh Lục Tầm bị người nhà phớt lờ, sống một mình lẻ loi ở đây, đợi đến lúc thi tốt rồi thì sẽ dần được người nhà coi trọng hơn, rồi hắn sẽ được về nhà trong sự tự hào của ba mẹ, chỉ cần nghĩ đến đó là tinh thần chiến đấu của Diệp Dao lại hừng hực.
Chuyện này còn ý nghĩa hơn nhiều lần so với mấy phim truyền hình trên tivi, cậu nhất định phải nghĩ đến kết cục tốt đẹp nhất!
Con người Lục Tầm rất tốt, bởi vậy không nên để cuộc đời hắn biến thành phim truyền hình thâm thù cừu hận, trở thành thiếu gia bị lưu lạc bên ngoài được.
Diệp Dao lại vỗ lưng Lục Tầm, chân thành nói: "Cố lên, không hiểu gì cứ hỏi tôi nha."
Lục Tầm đang đưa lưng về phía cậu gật đầu, đến cả cái ót của hắn lúc này nhìn cũng thật nghiêm túc.
*
Kết quả của kì thi đã có, Lục Tầm đạt được số điểm mà trước giờ hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Kinh ngạc thay, hắn đạt đủ điểm yêu cầu ở tất cả các môn, còn những môn trước giờ hắn học khá ổn thì đều đạt điểm cao!
Tuy rằng nếu thành tích này xếp trong lớp trọng điểm thì cũng không tính là gì, nhưng nếu so với thành tích cả trường thì khá tốt.
Sau khi Lục Tầm nhận được điểm thi của mình thì điều đầu tiên hắn làm là đưa cho Diệp Dao xem.
"Quá giỏi, không hổ là cậu mà, cậu học rất nhanh." Diệp Dao chân thành nói.
Bài thi của Diệp Dao cũng đã được phát ra, Lục Tầm nhanh tay lẹ mắt lấy được: "Tôi cũng muốn xem của cậu nữa."
Ở mặt sau của bài thi, Lục Tầm nhìn thấy hai dấu tích lớn màu đỏ, không hề có một lỗi sai nào.
Mặt sau đã như vậy, Lục Tầm chậm rãi lật qua mặt trước, thấy được ba con số đỏ rực thể hiện bài thi trọn điểm.
Bài thi vật lý này, trọn điểm.
Những bài thi khác cũng lần lượt được phát ra.
Lần đầu tiên Lục Tầm nhìn rõ ràng được thành tích học tập của Diệp Dao lợi hại đến cỡ nào.
Môn nào của Diệp Dao cũng đứng nhất, so với thành tích khá tốt của hắn thì hắn xách giày cho Diệp Dao cũng chưa xứng nữa.
Lúc này chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng để nói về thành tích thi lần này, lúc nhắc đến Diệp Dao, thầy vô cùng vui mừng nói: "Cố gắng giữ vững thành tích này, tất cả các chuyên ngành của tất cả đại học trong nước, em chọn cái nào cũng có thể đậu."
Diệp Dao vô cùng bình tĩnh khi được thầy nhận xét như vậy, nhưng ngược lại lời nói này lại thức tỉnh Lục Tầm.
Thành tích này của Diệp Dao....Sau này chắc chắn sẽ học những đại học ở top đầu.
Vậy hắn thì sao?
Hắn có rất nhiều bạn sau tốt nghiệp thì đi nước ngoài học đại học để tự nâng cao lý lịch của mình rồi sau đó về nước, làm cho công ty của nhà mình hoặc tự mình gây dựng sự nghiệp.
Con đường mà hắn có thể đi rất nhiều, nhưng nếu cứ như hiện tại, con đường hắn đi không giống với con đường của Diệp Dao.
Cho dù sau này có thể gặp lại nhau đi nữa thì cũng sẽ trở nên lạ lẫm. Huống chi hắn và Diệp Dao chỉ có thể ở cạnh nhau thêm một năm rưỡi, nếu trên đại học có người bạn ở cạnh Diệp Dao tận bốn năm, dĩ nhiên người bạn thân nhất của Diệp Dao không còn là hắn nữa.
Hắn phải cố gắng học tập gấp mấy lần hiện tại, phải làm những chuyện mà trước giờ hắn không có kiên nhẫn làm, phải làm cho đến khi hắn có thể đi chung trên một con đường với Diệp Dao mới thôi.
Nếu được vậy thì họ sẽ ở bên cạnh nhau suốt thời đại học, tốt nghiệp xong vẫn có thể ở bên cạnh nhau, như vậy....
....Mới có thể trở thành bạn thân tốt nhất của nhau cả đời được.
*
Làm bạn ngồi cùng bàn với Lục Tầm, Diệp Dao dễ dàng nhận ra Lục Tầm ngày càng nỗ lực học tập hơn rất nhiều.
Thậm chí đến tối rồi, người vốn dĩ chả bao giờ dùng mạng xã hội như Lục Tầm lại gọi điện thoại video với cậu, mà mục đích cuối cùng là muốn học cùng với cậu.
Mỗi lần Lục Tầm hỏi gì Diệp Dao đều sẽ trả lời cặn kẽ, cậu cũng không thấy phiền gì cả, dù sao lúc giảng bài cho Lục Tầm thì cậu cũng đang giúp chính mình củng cố lại kiến thức, nhưng cứ như vậy sau vài ngày, Lục Tầm lại bắt đầu không vui.
Lục Tầm nói ra kế hoạch mà hắn đã ấp ủ từ lâu: "Cậu bỏ thời gian làm thêm ra dạy kèm không công cho tôi, vậy coi như tôi mời cậu làm gia sư cho tôi đi, tôi sẽ trả cho cậu tiền lương tương đương với gia sư. Như vậy thì không phải chúng ta một công đôi việc sao? Cậu có tiền lương cao, tôi có thầy giáo giỏi."
Thậm chí kế hoạch này của hắn còn là một mũi tên trúng ba con nhạn, tăng thêm thời gian ở cạnh Diệp Dao.
Diệp Dao nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng đồng ý với Lục Tầm.
Thời gian học bổ túc là sau khi tan học, sau khi học được hai ngày, Diệp Dao phát hiện ra một vấn đề khác ngoài chuyện học tập —— nam sinh trung học Lục Tầm ở một mình này sẽ không bao giờ nấu cơm, nếu không phải ăn ở ngoài thì là gọi cơm về, ăn uống không hề lành mạnh một chút nào.
Vì vậy Diệp Dao quyết định mời Lục Tầm đến nhà cậu để học, sau khi học xong thì tiện ăn bữa tối luôn.
Lúc đầu Diệp Dao còn lo không biết Lục Tầm có cảm thấy không vui hay khó chịu vì lời đề nghị này hay không, không ngờ rằng Lục Tầm đồng ý ngay trong nháy mắt, giống như là sợ cậu sẽ đổi ý.
Lục Tầm chịu phối hợp như vậy Diệp Dao cũng thấy vui, cậu nói chuyện này cho người nhà biết, sau khi tan học xong thì dẫn Lục Tầm đi về phía nhà mình.
Vì đây là lần đầu tiên Lục Tầm đến nhà cậu, nên Diệp Dao trấn an Lục Tầm trước: "Tôi đã nói cho người nhà biết rồi, nói cậu là người hơi lạnh lùng và ít nói. Cho nên cậu không phải lo lắng đâu, cứ dùng thái độ như bình thường để nói chuyện là được."
Lục Tầm hơi nhíu mày: "Nếu cậu nói như vậy thì hơi khó cho tôi đó, chắc tôi không thể làm như ý cậu muốn được rồi."
Diệp Dao: "?"
Có ý gì?
Đợi đến lúc dẫn người vào nhà, Diệp Dao cuối cùng cũng biết ý của Lục Tầm là gì.
Cái người ngày thường trong trường không nhìn ai cũng không vừa mắt, Lục Tầm, bây giờ lại có một bộ mặt hoàn toàn khác, nhìn hắn bây giờ vừa nhiệt tình lại vừa gần gũi, ai làm gì cũng đến phụ giúp, xưng hô với mọi người cũng rất tự nhiên.
Cái này mà lạnh lùng ít nói gì, cái này là hình tượng con ngoan trò giỏi hiếu thảo đồ mới đúng!
Diệp Dao trợn tròn mắt há hốc mồm, nhưng chuyện làm cho cậu ngạc nhiên hơn còn nằm ở phía sau.
Đến lúc ăn cơm chung, Diệp Dao nhìn Lục Tầm đang dùng vẻ mặt đầy cảm kích để nói chuyện với mẹ cậu: "Dạ đúng vậy dì, con ở một mình, không ở cùng ba mẹ. Có lần con bị bệnh suýt chết mà trong phòng không có ai, cũng may là lớp trưởng kịp thời phát hiện, thật ra con cũng không biết phải cảm ơn cậu ấy thế nào cho hết."
Diệp Dao: "???"
Bị bệnh suýt chết trong phòng lúc nào vậy, sao cậu không biết? Bị cảm sốt bình thường với bị bệnh suýt chết, hình như có chênh lệch nhất định mà? Cậu cũng không dám nhận danh xưng ân nhân cứu mạng này của Lục Tầm.
Sao hắn có thể dùng mấy từ nổi da gà vậy để khen cậu được vậy, Lục Tầm không đỏ mặt nhưng người đỏ mặt là cậu đây này!
"Không phải như vậy, không có chuyện...." Diệp Dao định phản bác lại nhưng lại bị Lục Tầm chặn ngang.
Lục Tầm cầm lấy tay Diệp Dao: "Cậu chắc chắn sẽ nói chuyện không nghiêm trọng như vậy, định nói mình không giúp nhiều như vậy đúng không. Tôi biết mà, người tốt thật sự như lớp trưởng không thích khoa trương hay lưu danh muôn đời gì đó đâu."
Mẹ Diệp Dao nghe xong lời kể lại của Lục Tầm liền mềm lòng, liền nói nếu như Diệp Dao và Lục Tầm đồng ý, lúc nào cũng có thể ở lại đây. Nếu có ngày Lục Tầm không muốn về phòng ở một mình, thì muốn ngủ lại cũng không có vấn đề gì.
Lục Tầm lên tiếng cảm ơn rất tự nhiên, còn mang theo cả một chút ảo não làm cho mẹ Diệp Dao bật cười.
Diệp Dao: "......"
Hừ, hoá ra người này không phải là lạnh lùng ngây thơ gì, mà lại là tên nhà giàu tâm địa khó lường.
Hèn gì thành tích có thể tiến bộ vượt bật như vậy, chỉ số thông minh của người này không hề thấp, có thể lươn lẹo như vậy, chắc chắn chỉ dùng lý do đầu óc đơn giản để nguỵ trang mà thôi.
Diệp Dao không hề tức giận với những hành động của Lục Tầm, cuối cùng cậu quyết định ngồi im lặng nghe Lục Tầm và ba mẹ mình nói chuyện phiếm.
Khi nói chuyện với ba mẹ cậu Lục Tầm luôn bày ra vẻ mặt con ngoan trò giỏi ai ai cũng thích, đã vậy còn khen cậu trước mặt ba mẹ, nguyên nhân là vì hắn muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp của hai người, không muốn bị ba mẹ ngăn cấm, muốn nhận được sự ủng hộ của phụ huynh.
Lục Tầm tự nguyện thay đổi hình tượng của mình, sắm vai một người hoàn toàn khác với hắn trước đây, sự chân thành từ tận đáy lòng này, cũng đã rất quý giá.
*
Trong phòng Diệp Dao dần dần xuất hiện những vật dụng không thuộc về cậu, hơn nữa càng ngày lại càng nhiều.
Hơn một nửa không gian trong phòng đã bị người khác chiếm cứ, nhưng Diệp Dao cũng quen rồi, không thấy có gì khó chịu hết.
Ở chung với người bạn thân nhất, thậm chí còn không hề xuất hiện chuyện cãi vã tranh giành, đây là một điều rất may mắn của đời người.
Thành tích học tập của Lục Tầm tăng lên không ngừng, quan hệ của hai người cũng ngày càng không ngừng tốt lên. Tuy rằng hai người mới quen nhau chưa được một học kì, nhưng cảm giác như đã quen nhau rất nhiều năm rồi vậy.
Tắt đèn nằm trên giường, Diệp Dao nhớ lại lời của Lục Tầm lúc mới làm bạn với nhau không lâu, không nhịn được cười nói: "Trước đây cậu còn bảo cậu tuyệt đối sẽ không ở chung với người khác nha."
Lục Tầm không hề cảm thấy xấu hổ về những gì mình đã nói trong quá khứ: "Một ngày không gặp cậu như tựa như ba thu, bởi vậy càng nhìn nhiều càng tốt."
Lục Tầm tổng kết lại: "Với lại tôi và Lục Tầm của quá khứ thì có quan hệ gì với nhau?"
Diệp Dao: "....Da mặt cậu càng ngày càng dày."
Lục Tầm rất vui vẻ nói: "Cảm ơn lớp trưởng đã khích lệ."
Diệp Dao kéo chăn lên, dặn dò: "Gần nửa tháng nữa là thi cuối kì rồi, sau đó sẽ nghỉ hè, lần thi cuối kì này cậu phải thi cho tốt đấy, có biết không? Nhưng mà cũng đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, cứ phát huy như ngày thường là được."
Nghĩ đến lúc sau khi thi xong hắn sẽ quay về nhà, sau đó đưa bảng điểm cho người nhà xem, chắc chắn người nhà của hắn sẽ cảm động đến khóc rồi ôm lấy Lục Tầm nói rằng hắn đã chịu khổ nhiều rồi, dù cực khổ thế nào vẫn có thể cố gắng như vậy, sau đó họ sẽ khen ngợi Lục Tầm làm tốt lắm, giỏi lắm.
Tốt nhất là sau khi xảy ra mọi chuyện, Lục Tầm nên gọi điện cho cậu để nói rõ đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra, viết thành một bài văn 8000 chữ về quá trình trở mình của hắn, điều này sẽ làm cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Thời thế thay đổi cả rồi, đừng bao giờ xem thường người khác!
Trong đầu Diệp Dao nghĩ ra hàng tá những câu nói truyền cảm hứng, khích lệ động viên các kiểu, cứ nghĩ mãi không ngừng, cho đến khi bị Lục Tầm ở bên cạnh nắm lấy bả vai lay qua lay lại mới sực tỉnh lại.
Trên mặt Lục Tầm không có gì lấy làm vui vẻ: "Nếu mà nghỉ hè thì chúng ta không được gặp nhau rồi."
"Ừm, đúng vậy, mà sao vậy." Diệp Dao nghi hoặc.
Lục Tầm cau mày: "Nghỉ hè tôi đến chơi với cậu."
"Cậu ở đây cả một học kì rồi, đằng nào nghỉ xong cũng quay lại đây mà, cậu không thấy chán hay sao?" Diệp Dao hơi khó hiểu, "Nghỉ hè xong chúng ta vẫn gặp nhau mà, có phải không gặp nữa đâu."
Lục Tầm đổi cách nói: "Vậy cậu đến chơi với tôi đi, sau kì nghỉ hè thì chúng ta lên lớp mười hai rồi, sẵn tiện tôi dẫn cậu đi tham quan mấy trường đại học ở chỗ tôi, chúng ta cũng có thể đi đến mấy chỗ khác để xem các trường đại học khác.
Lần này Diệp Dao không hề từ chối ngay, cậu hơi lay động rồi.
Trước khi thi đại học cậu muốn đi ngắm nhìn thử trường đại học trong mơ của mình, tận mắt xem thử trường đó trông ra làm sao, dù sao ảnh chụp hay video trên mạng cũng không thể nào bằng được tận mắt chứng kiến.
Hơn nữa học kì này cậu dạy kèm cho Lục Tầm, tiền kiếm được cũng nhiều hơn lúc làm ở quán trà sữa, áp lực kinh tế cũng giảm bớt, sức khoẻ của mẹ cậu cũng ngày một tốt hơn, không cần cậu phải chăm sóc quá nhiều nữa.
Diệp Dao nhịp nhịp tay rồi quyết định: "Vậy được, nghỉ hè chúng ta cùng nhau đi tham quan thử đi.
*
Nhưng mà sau khi nghỉ hè, Diệp Dao cũng không đi theo Lục Tầm ngay lập tức. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng Lục Tầm cần phải có không gian riêng để ở với gia đình một vài ngày, nếu cậu đi theo lúc này thì không hay cho lắm, cách mấy tuần nữa rồi hẳn đi.
Lục Tầm không thuyết phục được Diệp Dao, nên chỉ có thể mang khuôn mặt bí xị mà đi trước, hắn còn nói cho Diệp Dao biết ngày hắn sẽ đi đến sân bay để đón cậu, nếu không đón được cậu thì sẽ không chịu về, cho nên Diệp Dao không thế không tới.
Diệp Dao đồng ý, kéo hành lý của Lục Tầm lên xe, nhìn Lục Tầm rời đi.
*
Lục Tầm ở nhà mấy ngày trời cũng không có gì đặc biệt, đại ca trùm trường ngỗ nghịch không hề đưa bảng điểm của mình cho ba mẹ xem, cứ nhìn lịch đếm từng ngày từng ngày trôi qua.
Cuối cùng hôm nay hắn có thể đi đón Diệp Dao rồi, tuy rằng máy bay hạ cánh vào buổi tối, nhưng Lục Tầm đã rời giường từ sớm để chuẩn bị.
Nhưng mà ngoài dự định của hắn, có hai vị khách không mời mà đến làm cho Lục Tầm vô cùng mất hứng.
Một người bạn chơi với hắn từ nhỏ, đứa còn lại là em họ của hắn.
Hai người đều mới từ nước ngoài trở về, vừa mới đến nơi đã đến nhà tìm hắn.
Người đi vào nhà hắn đầu tiên là em họ hắn, Lục Minh, hắn luôn coi Lục Minh như nhà giám định gay.
Lời mà Lục Tầm nói ra không hề có chút khách sáo nào: "Không phải anh mày đã nói là mấy ngày này đừng đến đây rồi sao, anh có bạn sắp đến đây, không rảnh để tiếp đâu!"
Vẻ mặt Lục Minh sâu xa khó đoán mà lắc đầu: "Không đến không được, em nghe cái người gì đó....à Sở Thời, mới nghỉ ngơi được một ngày đã đến tìm anh? Lần trước em đã cảm giác anh ta có gì đó không đúng rồi, lần này để em đến nhìn thử, nhiều khi lại phát hiện ra được một bí mật kinh thiên động địa, đến lúc đó anh đừng bị doạ nha."
Bí mật gì kinh thiên động địa?
Lục Tầm không có hứng thú lắm, bây giờ hắn chỉ hứng thú với chuyện đi đón Diệp Dao ở sân bay mà thôi.
Sở Thời vừa được nhắc tới là bạn hồi nhỏ của hắn, hôm qua cũng nói với hắn là vừa về nước, muốn qua tìm hắn chơi.
Dĩ nhiên Lục Tầm rất lạnh lùng mà trả lời: "Anh cũng nói với cậu ta là anh không rảnh tiếp đón rồi, rất bận, nếu muốn tới thì ngồi một mình trên sô pha xem TV đi. Vừa hay hai người đến chung, có bạn ngồi xem TV chung rồi đó, có nước trà luôn, muốn ăn cái gì thì tự đi kêu đầu bếp làm cho."
Lục Minh: "......"
Quả không hổ là chiến thần làm tan nát bao nhiêu tâm hồn của gay, Lục Tầm, nói ra câu nào là sát thương câu đó, thật tàn nhẫn.
Họ đang đứng dưới sảnh phòng khách, Lục Minh còn định nói nữa thì nghe ở ngoài cửa có tiếng cười.
Giọng cười rất dễ nghe, chỉ cần nghe thấy giọng thôi cũng đủ làm cho người ta liên tưởng đến các công tử quyền quý.
Lục Minh quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người mảnh khảnh đi vào từ cửa chính.
Người này rất thanh tú, quần áo và trang sức trên người chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy được chúng tinh xảo và đắt tiền đến cỡ nào.
Đương nhiên Lục Minh biết người này là ai, Sở Thời, bạn từ nhỏ của Lục Tầm, cũng là đối tượng mà cậu nghi ngờ.
Cậu nghi ngờ rằng người này yêu thầm Lục Tầm, hơn nữa còn muốn bẻ cong Lục Tầm.
Trên đời này cậu ghét nhất là cố ý bẻ cong trai thẳng, nếu cậu chắc chắn chuyện này là đúng, sẽ báo cho Lục Tầm trước tiên.
Sở Thời cười nói: "Lục ca, lâu rồi không gặp! Hôm qua tôi mới đáp máy bay về đây, còn ảo tưởng nghĩ rằng không biết cậu có đến sân bay đón tôi không, haiz, đúng là ảo tưởng thì cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi."
"Cậu biết vậy là tốt." mặt Lục Tầm không cảm xúc, kiểm tra xem mình có quên đồ gì hay không, "Cậu đâu phải là đứa con nít ba tuổi không biết đường đi đâu, tôi đến đón cậu làm gì."
Sở Thời vẫn cười: "Vậy ý là, nếu tôi là đứa trẻ ba tuổi, cậu sẽ đến đón tôi hay sao?"
Lục Tầm kiểm tra lại đồ đạc trang trí trong xem có cái gì làm cho Diệp Dao cảm thấy khó chịu hay không: "Nếu cậu là đứa nhóc ba tuổi thì cậu có ba mẹ cậu lo, tôi không rảnh đi đón con của người khác đâu."
Một đoạn đối thoại ngắn ngủi, làm cho Lục Minh ở bên cạnh cạn lời không biết phải nói thế nào.
Không thể không nói, Lục Tầm quả là trai thẳng sắt thép, bởi chỉ cần cong một chút thôi thì sẽ không thể nào nghĩ ra câu trả lời như này được.
Lục Minh chặn ngang cuộc trò chuyện của hai người, hỏi Lục Tầm: "Hai ngày ny anh vội vàng như vậy làm gì, muốn làm gì hả?"
Nhắc đến chuyện này, Lục Minh liền ngơ ngác khi thấy biểu cảm trên mặt Lục Tầm dịu đi trông thấy, lộ ra một nụ cười có thể gọi là vô cùng dịu dàng.
Lục Tầm: "Bạn anh đang ngồi máy bay đến đây chơi, anh muốn đi ra sân bay đón, còn tụi em tự chơi với nhau đi nha."