Đại Thiên Cẩu sững sờ, định phản bác theo bản năng: “Không, yêu cũng có…”
“Ngài muốn nói yêu cũng có khác biệt kiểu lừa mình lừa người ấy à?” Yêu Hồ nhướng mày, nhìn về phía trừ yêu sư đằng mé tường đang cố gắng chống người dậy, “Vậy thì ngài hỏi hắn xem, nếu hắn nói chúng ta có khác biệt, vậy tiểu sinh sẽ mặc Đại Thiên Cẩu đại nhân tùy ý xử trí.”
Trừ yêu sư kia mãi mới chống được người dậy, bỗng cảm giác có hai luồng mắt đồng loạt quét sang, lập tức giật mình toát mồ hôi lạnh ướt cả người. Hắn sắp chết ở đây rồi, chết trong nhà của ba con yêu rồi. Nghĩ mình chắc chắn sẽ phải chết, trừ yêu sư lại cảm thấy thoải mái hẳn lên, đằng nào chân cũng không có sức, hắn bèn ôm ngực ngã ngồi xuống, nghiêng người dựa vào tường, khóe miệng treo nét cười, “Đến đi, các ngươi liên thủ, giết ta đi.”
Như hoàn toàn không nghe thấy lời Yêu Hồ nói trước đó.
Thực ra trừ yêu sư thực sự không nghe thấy, giờ toàn bộ đầu óc hắn vẫn còn đang ong ong, âm thanh bên ngoài tạm thời không quấy rầy được hắn. Ví dụ như ý nghĩ sẽ chết trong tay Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ.
Sắc mặt Đại Thiên Cẩu biến đổi, lúc này y hoàn toàn không thể phản bác nổi Yêu Hồ. Yêu chính là yêu, nào có chia tốt hay xấu. Thủ Vô cũng từng nói với y như vậy, nhưng Đại Thiên Cẩu vẫn luôn ôm một tia hi vọng, mãi đến tận vừa rồi.
Yêu Hồ đã giơ cây quạt trong tay về phía trừ yêu sư, trong mắt lóe lên một tia đỏ khát máu.
“Thế thì… để tiểu sinh tiễn ngươi đi gặp con gái ngươi đi, trừ yêu sư.”
Yêu Hồ dùng giọng hòa nhã nhất, lại khiến Đại Thiên Cẩu và Hồ Điệp Tinh vì thế mà phát lạnh.
Lưỡi dao sắc cuốn lên bằng gió vừa nhanh vừa chẳng chút lưu tình, như cơn gió sắc như dao trong ngày đông, liên tiếp đánh về phía trừ yêu sư.
Có đến hai mươi mấy phát liền.
Vách tường vỡ tan tung lên bụi mù cuồn cuộn, khóe miệng Yêu Hồ vẫn mang nụ cười, nhưng khi ánh mắt chạm đến cánh chim màu đen giữa bụi mù, lại dâng lên sự không cam lòng nồng đậm. Hắn thu tay về, giọng run rẩy.
Hắn hỏi, “Vì sao ngươi lại…”
Đại Thiên Cẩu phủi vụn đá trên cánh xuống, nhìn về phía Yêu Hồ.
“Yêu và yêu, có khác.”
Từng chữ từng nhịp ngừng như đâm trúng chỗ đau của Yêu Hồ, khiến nụ cười của hắn trở nên vặn vẹo.
“Vậy sao? Có khác à… Thế thì ngươi cùng hắn xuống địa ngục đi!”
Lại một đợt tấn công không chút do dự, càng nhiều bụi bặm bốc lên hơn, bao trùm cả nửa người Yêu Hồ. Yêu Hồ như bị Đại Thiên Cẩu làm tức điên, vừa như đang thẹn quá hóa giận mà che giấu tội ác của mình, nói chung là hắn muốn dồn Đại Thiên Cẩu vào chỗ chết.
Hồ Điệp Tinh cũng cuống cuồng lên, nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể kéo Yêu Hồ chạy ra ngoài trước khi lực tấn công của hắn mất khống chế mà làm sập cả căn nhà.
Gần như ngay một giây sau khi hai người đặt chân ra đến sân, căn nhà trước mặt sụp đổ như đã bị phá tan hoàn toàn. Đá vụn tung tóe đập trúng tai Yêu Hồ, khiến hắn đau đến mức trào cả nước mắt. Hắn sững sờ nhìn căn nhà đã vỡ tan như đậu phụ, mãi vẫn chẳng thể phản ứng lại, rằng tất cả những thứ này đều do chính hắn gây ra.
Hồ Điệp Tinh kéo hắn lùi ra sau mấy bước, nhưng Yêu Hồ như đã trở thành một con rối chỉ biết thở, tứ chi cứng đờ, bị ép phải lùi lại hai bước, suýt nữa thì vấp ngã.
Hắn vẫn đang nhìn chăm chăm vào đống hoang tàn trước mắt.
Hồ Điệp Tinh khẽ lay vai hắn, nén đau lòng mà nói: “Đại Thiên Cẩu đại nhân…”
“Y nói không sai…” Yêu Hồ bỗng lên tiếng, ngắt lời Hồ Điệp Tinh.
Yêu và yêu, thực sự có khác biệt.
Nhà đã sập, sân cũng tàn.
Hồ Điệp Tinh và mấy con Hồ Điệp Tinh khác bàn nhau xem nên đi đâu tìm chỗ dừng chân. Trước khi bay đi, Hồ Điệp Tinh quay lại nhìn Yêu Hồ, thấy hắn vẫn đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đống hoang tàn thì thở dài, quay lại bay quanh hắn vài vòng rồi mới đi.
Yêu Hồ cụp đuôi, do dự đi về phía trước rồi lại rụt lại, tỉ mẩn hít ngửi trong không khí thật lâu rồi cười khổ.
“Ngươi không phải cứ vậy mà chết chứ…”
“Tiểu sinh vẫn… vẫn chưa bao giờ thấy đại yêu nào yếu vậy cả…”
“…Không phải ngươi chết thật rồi đấy chứ?”
Yêu Hồ lại đi về phía trước một bước như muốn xác nhận gì đó, nhưng khi sắp sửa bước ra bước tiếp theo thì lại dừng chân.
Hắn muốn xác nhận, nhưng lại sợ xác nhận.
Trong không khí, đã không còn mùi của đại yêu kia nữa.
Cuối cùng Yêu Hồ lựa chọn ngồi quỳ tại chỗ, dùng tư thế nghiêm chỉnh, im lặng nhìn chăm chăm vào nơi chôn Đại Thiên Cẩu, lặng lẽ chờ.
Tiểu sinh thừa nhận ngươi nói không sai rồi.
Thế nên ngươi ra đây đi, đừng giả chết nữa.
Thân là đại yêu, chết thế này hèn quá.
Thế nên đi ra đi, đừng để chôn vậy nữa, ngột ngạt lắm…
Trời dần tối đi, trời đang âm u nên cũng chẳng có sao trăng gì. Yêu Hồ nhúc nhích cái chân tê dại, nhìn đống hoang tàn vẫn chẳng chút động tĩnh, cuối cùng đành từ bỏ chờ đợi.
Hắn bẻ nhành hoa may mắn còn sống sót bên mình, bện một vòng hoa nhỏ nhẹ đặt trên bãi đổ nát, nghĩ một chút rồi lại nhổ một nhúm lông nhỏ trên chóp đuôi ra đặt giữa vòng hoa – Đại Thiên Cẩu thích đuôi hắn nhất mà. Làm xong tất cả những việc này, Yêu Hồ lùi ra sau hai bước, quỳ xuống nhắm mắt hành đại lễ.
“Đa tạ đã chăm sóc, Đại Thiên Cẩu đại nhân…”
Sau khi Yêu Hồ rời đi không lâu, một chỗ đá vụn trên đỉnh bãi hoang tàn rơi ra, lại một chốc sau, trừ yêu sư từ bên trong đẩy tảng đá to nhất ra, bò ra ngoài, trong lòng ôm chặt một đứa trẻ.
Trừ yêu sư cẩn thận đi xuống, mở chỗ quần áo đang bọc đứa trẻ ra, thả đứa bé xuống đất.
Nếu ai vô tình thì sẽ không để ý thấy sau lưng đứa bé này có một đôi cánh chim màu đen nho nhỏ. Trừ yêu sư lần sờ bên hông, không thấy hồ lô rượu đâu thì thở dài, đưa tay lật đứa trẻ lại, kết ấn lên sau lưng nó, giấu đi đôi cánh kia.
“Coi như trả ơn ngươi cứu ta…” Trừ yêu sư nửa mùa bọc bừa đứa bé lại, ôm trong tay, vừa ngâm nga một điệu không tên vừa bước thấp bước cao rời khỏi.
Nhúm lông trên chót đuôi Yêu Hồ để lại bỗng bị một cơn gió cuốn lên, bay theo trừ yêu sư một hồi nhưng không đuổi kịp, nhẹ nhàng rơi xuống, bị cơn mưa xối xả sau đó dìm trong bùn đất.
“Ngài muốn nói yêu cũng có khác biệt kiểu lừa mình lừa người ấy à?” Yêu Hồ nhướng mày, nhìn về phía trừ yêu sư đằng mé tường đang cố gắng chống người dậy, “Vậy thì ngài hỏi hắn xem, nếu hắn nói chúng ta có khác biệt, vậy tiểu sinh sẽ mặc Đại Thiên Cẩu đại nhân tùy ý xử trí.”
Trừ yêu sư kia mãi mới chống được người dậy, bỗng cảm giác có hai luồng mắt đồng loạt quét sang, lập tức giật mình toát mồ hôi lạnh ướt cả người. Hắn sắp chết ở đây rồi, chết trong nhà của ba con yêu rồi. Nghĩ mình chắc chắn sẽ phải chết, trừ yêu sư lại cảm thấy thoải mái hẳn lên, đằng nào chân cũng không có sức, hắn bèn ôm ngực ngã ngồi xuống, nghiêng người dựa vào tường, khóe miệng treo nét cười, “Đến đi, các ngươi liên thủ, giết ta đi.”
Như hoàn toàn không nghe thấy lời Yêu Hồ nói trước đó.
Thực ra trừ yêu sư thực sự không nghe thấy, giờ toàn bộ đầu óc hắn vẫn còn đang ong ong, âm thanh bên ngoài tạm thời không quấy rầy được hắn. Ví dụ như ý nghĩ sẽ chết trong tay Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ.
Sắc mặt Đại Thiên Cẩu biến đổi, lúc này y hoàn toàn không thể phản bác nổi Yêu Hồ. Yêu chính là yêu, nào có chia tốt hay xấu. Thủ Vô cũng từng nói với y như vậy, nhưng Đại Thiên Cẩu vẫn luôn ôm một tia hi vọng, mãi đến tận vừa rồi.
Yêu Hồ đã giơ cây quạt trong tay về phía trừ yêu sư, trong mắt lóe lên một tia đỏ khát máu.
“Thế thì… để tiểu sinh tiễn ngươi đi gặp con gái ngươi đi, trừ yêu sư.”
Yêu Hồ dùng giọng hòa nhã nhất, lại khiến Đại Thiên Cẩu và Hồ Điệp Tinh vì thế mà phát lạnh.
Lưỡi dao sắc cuốn lên bằng gió vừa nhanh vừa chẳng chút lưu tình, như cơn gió sắc như dao trong ngày đông, liên tiếp đánh về phía trừ yêu sư.
Có đến hai mươi mấy phát liền.
Vách tường vỡ tan tung lên bụi mù cuồn cuộn, khóe miệng Yêu Hồ vẫn mang nụ cười, nhưng khi ánh mắt chạm đến cánh chim màu đen giữa bụi mù, lại dâng lên sự không cam lòng nồng đậm. Hắn thu tay về, giọng run rẩy.
Hắn hỏi, “Vì sao ngươi lại…”
Đại Thiên Cẩu phủi vụn đá trên cánh xuống, nhìn về phía Yêu Hồ.
“Yêu và yêu, có khác.”
Từng chữ từng nhịp ngừng như đâm trúng chỗ đau của Yêu Hồ, khiến nụ cười của hắn trở nên vặn vẹo.
“Vậy sao? Có khác à… Thế thì ngươi cùng hắn xuống địa ngục đi!”
Lại một đợt tấn công không chút do dự, càng nhiều bụi bặm bốc lên hơn, bao trùm cả nửa người Yêu Hồ. Yêu Hồ như bị Đại Thiên Cẩu làm tức điên, vừa như đang thẹn quá hóa giận mà che giấu tội ác của mình, nói chung là hắn muốn dồn Đại Thiên Cẩu vào chỗ chết.
Hồ Điệp Tinh cũng cuống cuồng lên, nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể kéo Yêu Hồ chạy ra ngoài trước khi lực tấn công của hắn mất khống chế mà làm sập cả căn nhà.
Gần như ngay một giây sau khi hai người đặt chân ra đến sân, căn nhà trước mặt sụp đổ như đã bị phá tan hoàn toàn. Đá vụn tung tóe đập trúng tai Yêu Hồ, khiến hắn đau đến mức trào cả nước mắt. Hắn sững sờ nhìn căn nhà đã vỡ tan như đậu phụ, mãi vẫn chẳng thể phản ứng lại, rằng tất cả những thứ này đều do chính hắn gây ra.
Hồ Điệp Tinh kéo hắn lùi ra sau mấy bước, nhưng Yêu Hồ như đã trở thành một con rối chỉ biết thở, tứ chi cứng đờ, bị ép phải lùi lại hai bước, suýt nữa thì vấp ngã.
Hắn vẫn đang nhìn chăm chăm vào đống hoang tàn trước mắt.
Hồ Điệp Tinh khẽ lay vai hắn, nén đau lòng mà nói: “Đại Thiên Cẩu đại nhân…”
“Y nói không sai…” Yêu Hồ bỗng lên tiếng, ngắt lời Hồ Điệp Tinh.
Yêu và yêu, thực sự có khác biệt.
Nhà đã sập, sân cũng tàn.
Hồ Điệp Tinh và mấy con Hồ Điệp Tinh khác bàn nhau xem nên đi đâu tìm chỗ dừng chân. Trước khi bay đi, Hồ Điệp Tinh quay lại nhìn Yêu Hồ, thấy hắn vẫn đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đống hoang tàn thì thở dài, quay lại bay quanh hắn vài vòng rồi mới đi.
Yêu Hồ cụp đuôi, do dự đi về phía trước rồi lại rụt lại, tỉ mẩn hít ngửi trong không khí thật lâu rồi cười khổ.
“Ngươi không phải cứ vậy mà chết chứ…”
“Tiểu sinh vẫn… vẫn chưa bao giờ thấy đại yêu nào yếu vậy cả…”
“…Không phải ngươi chết thật rồi đấy chứ?”
Yêu Hồ lại đi về phía trước một bước như muốn xác nhận gì đó, nhưng khi sắp sửa bước ra bước tiếp theo thì lại dừng chân.
Hắn muốn xác nhận, nhưng lại sợ xác nhận.
Trong không khí, đã không còn mùi của đại yêu kia nữa.
Cuối cùng Yêu Hồ lựa chọn ngồi quỳ tại chỗ, dùng tư thế nghiêm chỉnh, im lặng nhìn chăm chăm vào nơi chôn Đại Thiên Cẩu, lặng lẽ chờ.
Tiểu sinh thừa nhận ngươi nói không sai rồi.
Thế nên ngươi ra đây đi, đừng giả chết nữa.
Thân là đại yêu, chết thế này hèn quá.
Thế nên đi ra đi, đừng để chôn vậy nữa, ngột ngạt lắm…
Trời dần tối đi, trời đang âm u nên cũng chẳng có sao trăng gì. Yêu Hồ nhúc nhích cái chân tê dại, nhìn đống hoang tàn vẫn chẳng chút động tĩnh, cuối cùng đành từ bỏ chờ đợi.
Hắn bẻ nhành hoa may mắn còn sống sót bên mình, bện một vòng hoa nhỏ nhẹ đặt trên bãi đổ nát, nghĩ một chút rồi lại nhổ một nhúm lông nhỏ trên chóp đuôi ra đặt giữa vòng hoa – Đại Thiên Cẩu thích đuôi hắn nhất mà. Làm xong tất cả những việc này, Yêu Hồ lùi ra sau hai bước, quỳ xuống nhắm mắt hành đại lễ.
“Đa tạ đã chăm sóc, Đại Thiên Cẩu đại nhân…”
Sau khi Yêu Hồ rời đi không lâu, một chỗ đá vụn trên đỉnh bãi hoang tàn rơi ra, lại một chốc sau, trừ yêu sư từ bên trong đẩy tảng đá to nhất ra, bò ra ngoài, trong lòng ôm chặt một đứa trẻ.
Trừ yêu sư cẩn thận đi xuống, mở chỗ quần áo đang bọc đứa trẻ ra, thả đứa bé xuống đất.
Nếu ai vô tình thì sẽ không để ý thấy sau lưng đứa bé này có một đôi cánh chim màu đen nho nhỏ. Trừ yêu sư lần sờ bên hông, không thấy hồ lô rượu đâu thì thở dài, đưa tay lật đứa trẻ lại, kết ấn lên sau lưng nó, giấu đi đôi cánh kia.
“Coi như trả ơn ngươi cứu ta…” Trừ yêu sư nửa mùa bọc bừa đứa bé lại, ôm trong tay, vừa ngâm nga một điệu không tên vừa bước thấp bước cao rời khỏi.
Nhúm lông trên chót đuôi Yêu Hồ để lại bỗng bị một cơn gió cuốn lên, bay theo trừ yêu sư một hồi nhưng không đuổi kịp, nhẹ nhàng rơi xuống, bị cơn mưa xối xả sau đó dìm trong bùn đất.
Danh sách chương