Mưa đến quá nửa đêm, gió lốc cũng phải đến cấp mấy, giật tung cả then cửa. Cơn gió xốc tung trong nhà như quỷ thần đánh thức Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu dậy nhặt cái then cửa đã gãy đôi nhìn nhìn, gọi Yêu Hồ ra chặn cửa, còn mình thì kèn kẹt đẩy bàn sang chống, nhưng dù có làm gì thì cũng vô dụng cả, chẳng mấy chốc, gió đã đẩy bay cái bàn, lại tung hoành trong nhà lần nữa.
Đại Thiên Cẩu bị mưa táp vào mặt, cửa lại không thể đóng vào được, tâm trạng xấu cực kỳ, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Yêu Hồ đang ngồi trên bàn ngán ngẩm đung đưa chân, cơn giận nghẹn trong ngực lại càng bùng lên.
“Hồ ly, ngươi không có cách gì à?”
Yêu Hồ nhướn mày, kéo miệng thành một nụ cười hết sức gợi đòn, “Tiểu sinh có thể làm gió to hơn xíu đấy.” Nói xong lại tiếp tục đung đưa chân, nhìn chằm chằm vào Đại Thiên Cẩu đang thở hổn hển bằng bộ dạng như xem kịch vui.
Đại Thiên Cẩu cáu đến tức ngực, thế là mặc thây cái cửa không đóng lại được, kiếm một góc khuất gió trong nhà rồi túm chặt quần áo, nhắm mắt ngủ tiếp. Không bao lâu sau khi y nhắm mắt lại, tiếng gió trong phòng bỗng nhỏ hẳn đi. Đại Thiên Cẩu biết tám phần mười là do Yêu Hồ đã làm gì đó, nhưng y lười mở mắt ra nhìn, xoay người quay mặt vào tường ngủ tiếp.
Lại một lúc nữa, Đại Thiên Cẩu nghe thấy một loạt tiếng sột soạt, sau đó người y bỗng ấm áp, tấm vải mềm kéo thẳng đến dưới mũi y.
Đại Thiên Cẩu lặng lẽ lật người, đè nghiến cái chăn mỏng đang đắp trên người xuống dưới, hơi ấm bao trọn toàn thân khiến cơn buồn ngủ trong y tăng vọt, trong mơ hồ, y nghe thấy một tiếng tặc lưỡi khá là đau đầu của Yêu Hồ, lại cảm giác cái chăn trên người bị Yêu Hồ dùng sức kéo mấy cái.
Nhưng y vẫn đè chặt cái chăn xuống như trước.
Thậm chí còn như đắc thắng, kéo khóe miệng giấu dưới lớp chăn thành một độ cong ngang tàng, có điều nụ cười ngang tàng ấy rốt cuộc là xuất hiện ở hiện thực hay trong mơ, Đại Thiên Cẩu đã chẳng còn phân biệt được nữa.
Y ngủ thiếp đi như chết.
Hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của Yêu Hồ.
Thậm chí giao ra cả sự sống chết của bản thân.
Yêu Hồ ngồi bên cạnh nhìn Đại Thiên Cẩu đã ngủ say, mặt đầy vẻ phức tạp. Hắn vươn tay xốc cái chăn che cả nửa mặt Đại Thiên Cẩu, kéo xuống chỗ xương quai xanh của y.
Cần cổ trắng muốt mềm mại của Đại Thiên Cẩu cứ thế mà lộ ra trước mắt Yêu Hồ.
Yêu Hồ nhìn chằm chằm vào đó thật lâu, đột nhiên động tay, móng tay dài mảnh và sắc nhọn trên đầu ngón kề sát vào lớp da yếu đuối trên động mạch cổ Đại Thiên Cẩu, dùng sức chút thôi là có thể xé vỡ mà chảy máu. Yêu Hồ nhìn móng tay mình từ từ đâm xuyên vào da Đại Thiên Cẩu, nhưng Đại Thiên Cẩu đang ngủ mơ lại chẳng hề phát giác.
Nếu Yêu Hồ tàn nhẫn hơn thì không cần đến một giây, hắn đã có thể lấy mạng Đại Thiên Cẩu ngay tại đây.
Nhưng nhịp mạch truyền đến từ đầu ngón tay khiến Yêu Hồ chần chừ.
Cuối cùng, hắn thu móng tay yêu hóa lại, lòng bàn tay nhẹ lướt qua gò má Đại Thiên Cẩu.
Yêu Hồ rất thắc mắc, vì sao cho dù là lúc nào, cách sống của Đại Thiên Cẩu luôn khác hắn.
Rõ ràng hai người, là đồng loại mà.
Là đồng loại có thể dựa vào việc nuốt ngốn đối phương mà cường hóa bản thân.
Hắn không hiểu vì sao, Đại Thiên Cẩu có thể sống như một con người, yếu đuối như vậy, giỏi nghi ngờ như vậy, rồi lại dễ dàng tin người khác như vậy.
Nếu là Yêu Hồ, cho dù có yêu lực, hắn cũng không dám ngủ say như vậy trước mặt một yêu quái, hoặc con người, mới gặp chưa lâu, chỉ mới cùng ăn gà quay uống rượu, đến cổ bị đâm xuyên rồi mà vẫn chẳng hề phát giác.
Nhưng Đại Thiên Cẩu dám.
Yêu Hồ thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Thực ra Đại Thiên Cẩu không phải không hề phát hiện, y gặp một con muỗi tinh cực bự trong mơ, con muỗi tinh kia dí y chạy suốt một đường, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chọc một cái vào cổ y. Thế nên khi Đại Thiên Cẩu tỉnh dậy, y sờ đến chỗ con muỗi tinh chọc trúng đầu tiên, xem chỗ đó có mọc mụn độc gì không. Kết quả mụn nhọt thì chẳng thấy đâu, mu bàn tay lại chạm phải một thứ gì đó âm ấm, bông xù.
Đại Thiên Cẩu nghiêng đầu nhìn, một con hồ ly trắng chót đuôi chót tai vẩy chút sắc tím đang cuộn mình ngủ cạnh đầu y, cơ thể nhỏ bé phập phồng theo từng hơi thở. Đại Thiên Cẩu ngồi dậy, kéo một góc chăn đắp lên người cáo nhỏ.
Sau khi được cơn mưa đêm qua cọ rửa, cảnh sắc bên ngoài vô cùng diễm lệ, ánh nắng dường như cũng chói hơn trước đây. Đại Thiên Cẩu cầm cái rìu treo trên tường đi ra cửa, không ngờ lại bị ánh nắng quá sáng làm chói hoa cả mắt. Đại Thiên Cẩu nheo mắt, cúi đầu đi thẳng về phía rừng cây. Cỏ vẫn vương nước mưa làm ướt guốc gỗ và gấu quần y, nước mưa còn đọng trên lá cây rừng cũng theo gió mà xối xuống người y. Nhưng Đại Thiên Cẩu chẳng hề để tâm, y đi một vòng trong rừng, trèo lên cây chặt một đoạn gỗ chắc chắn đem về.
Khi Yêu Hồ tỉnh lại, hắn trông thấy Đại Thiên Cẩu cầm một cái then cửa đứng đằng sau cửa.
“Chào buổi sáng, Đại Thiên Cẩu đại nhân.” Yêu Hồ bò dậy vươn vai, nói xong quay lại nhìn thấy mặt trời đã treo cao ngoài cửa sổ, lại ngượng nghịu sửa lại, “Chào buổi trưa, Đại Thiên Cẩu đại nhân.”
Đại Thiên Cẩu bị mưa táp vào mặt, cửa lại không thể đóng vào được, tâm trạng xấu cực kỳ, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Yêu Hồ đang ngồi trên bàn ngán ngẩm đung đưa chân, cơn giận nghẹn trong ngực lại càng bùng lên.
“Hồ ly, ngươi không có cách gì à?”
Yêu Hồ nhướn mày, kéo miệng thành một nụ cười hết sức gợi đòn, “Tiểu sinh có thể làm gió to hơn xíu đấy.” Nói xong lại tiếp tục đung đưa chân, nhìn chằm chằm vào Đại Thiên Cẩu đang thở hổn hển bằng bộ dạng như xem kịch vui.
Đại Thiên Cẩu cáu đến tức ngực, thế là mặc thây cái cửa không đóng lại được, kiếm một góc khuất gió trong nhà rồi túm chặt quần áo, nhắm mắt ngủ tiếp. Không bao lâu sau khi y nhắm mắt lại, tiếng gió trong phòng bỗng nhỏ hẳn đi. Đại Thiên Cẩu biết tám phần mười là do Yêu Hồ đã làm gì đó, nhưng y lười mở mắt ra nhìn, xoay người quay mặt vào tường ngủ tiếp.
Lại một lúc nữa, Đại Thiên Cẩu nghe thấy một loạt tiếng sột soạt, sau đó người y bỗng ấm áp, tấm vải mềm kéo thẳng đến dưới mũi y.
Đại Thiên Cẩu lặng lẽ lật người, đè nghiến cái chăn mỏng đang đắp trên người xuống dưới, hơi ấm bao trọn toàn thân khiến cơn buồn ngủ trong y tăng vọt, trong mơ hồ, y nghe thấy một tiếng tặc lưỡi khá là đau đầu của Yêu Hồ, lại cảm giác cái chăn trên người bị Yêu Hồ dùng sức kéo mấy cái.
Nhưng y vẫn đè chặt cái chăn xuống như trước.
Thậm chí còn như đắc thắng, kéo khóe miệng giấu dưới lớp chăn thành một độ cong ngang tàng, có điều nụ cười ngang tàng ấy rốt cuộc là xuất hiện ở hiện thực hay trong mơ, Đại Thiên Cẩu đã chẳng còn phân biệt được nữa.
Y ngủ thiếp đi như chết.
Hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của Yêu Hồ.
Thậm chí giao ra cả sự sống chết của bản thân.
Yêu Hồ ngồi bên cạnh nhìn Đại Thiên Cẩu đã ngủ say, mặt đầy vẻ phức tạp. Hắn vươn tay xốc cái chăn che cả nửa mặt Đại Thiên Cẩu, kéo xuống chỗ xương quai xanh của y.
Cần cổ trắng muốt mềm mại của Đại Thiên Cẩu cứ thế mà lộ ra trước mắt Yêu Hồ.
Yêu Hồ nhìn chằm chằm vào đó thật lâu, đột nhiên động tay, móng tay dài mảnh và sắc nhọn trên đầu ngón kề sát vào lớp da yếu đuối trên động mạch cổ Đại Thiên Cẩu, dùng sức chút thôi là có thể xé vỡ mà chảy máu. Yêu Hồ nhìn móng tay mình từ từ đâm xuyên vào da Đại Thiên Cẩu, nhưng Đại Thiên Cẩu đang ngủ mơ lại chẳng hề phát giác.
Nếu Yêu Hồ tàn nhẫn hơn thì không cần đến một giây, hắn đã có thể lấy mạng Đại Thiên Cẩu ngay tại đây.
Nhưng nhịp mạch truyền đến từ đầu ngón tay khiến Yêu Hồ chần chừ.
Cuối cùng, hắn thu móng tay yêu hóa lại, lòng bàn tay nhẹ lướt qua gò má Đại Thiên Cẩu.
Yêu Hồ rất thắc mắc, vì sao cho dù là lúc nào, cách sống của Đại Thiên Cẩu luôn khác hắn.
Rõ ràng hai người, là đồng loại mà.
Là đồng loại có thể dựa vào việc nuốt ngốn đối phương mà cường hóa bản thân.
Hắn không hiểu vì sao, Đại Thiên Cẩu có thể sống như một con người, yếu đuối như vậy, giỏi nghi ngờ như vậy, rồi lại dễ dàng tin người khác như vậy.
Nếu là Yêu Hồ, cho dù có yêu lực, hắn cũng không dám ngủ say như vậy trước mặt một yêu quái, hoặc con người, mới gặp chưa lâu, chỉ mới cùng ăn gà quay uống rượu, đến cổ bị đâm xuyên rồi mà vẫn chẳng hề phát giác.
Nhưng Đại Thiên Cẩu dám.
Yêu Hồ thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Thực ra Đại Thiên Cẩu không phải không hề phát hiện, y gặp một con muỗi tinh cực bự trong mơ, con muỗi tinh kia dí y chạy suốt một đường, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chọc một cái vào cổ y. Thế nên khi Đại Thiên Cẩu tỉnh dậy, y sờ đến chỗ con muỗi tinh chọc trúng đầu tiên, xem chỗ đó có mọc mụn độc gì không. Kết quả mụn nhọt thì chẳng thấy đâu, mu bàn tay lại chạm phải một thứ gì đó âm ấm, bông xù.
Đại Thiên Cẩu nghiêng đầu nhìn, một con hồ ly trắng chót đuôi chót tai vẩy chút sắc tím đang cuộn mình ngủ cạnh đầu y, cơ thể nhỏ bé phập phồng theo từng hơi thở. Đại Thiên Cẩu ngồi dậy, kéo một góc chăn đắp lên người cáo nhỏ.
Sau khi được cơn mưa đêm qua cọ rửa, cảnh sắc bên ngoài vô cùng diễm lệ, ánh nắng dường như cũng chói hơn trước đây. Đại Thiên Cẩu cầm cái rìu treo trên tường đi ra cửa, không ngờ lại bị ánh nắng quá sáng làm chói hoa cả mắt. Đại Thiên Cẩu nheo mắt, cúi đầu đi thẳng về phía rừng cây. Cỏ vẫn vương nước mưa làm ướt guốc gỗ và gấu quần y, nước mưa còn đọng trên lá cây rừng cũng theo gió mà xối xuống người y. Nhưng Đại Thiên Cẩu chẳng hề để tâm, y đi một vòng trong rừng, trèo lên cây chặt một đoạn gỗ chắc chắn đem về.
Khi Yêu Hồ tỉnh lại, hắn trông thấy Đại Thiên Cẩu cầm một cái then cửa đứng đằng sau cửa.
“Chào buổi sáng, Đại Thiên Cẩu đại nhân.” Yêu Hồ bò dậy vươn vai, nói xong quay lại nhìn thấy mặt trời đã treo cao ngoài cửa sổ, lại ngượng nghịu sửa lại, “Chào buổi trưa, Đại Thiên Cẩu đại nhân.”
Danh sách chương