Đại Thiên Cẩu tự thấy tửu lượng của y có thể coi là khá, nhưng lại bị vò rượu kia làm váng vất, đầu óc quay cuồng mắt thì lơ mơ, tay ấn lên nắp vò, cứ thế mà ngơ ngác nhìn chăm chăm vào Yêu Hồ.

Trên bàn vẫn còn mấy đĩa đồ ăn Yêu Hồ gọi, trừ lạc nhắm rượu ra, mấy món thịt thà kia hầu như Đại Thiên Cẩu đều không động đến.

Yêu Hồ tự ngồi ăn thịt, chén rượu trước mặt hết thì thò tay ra lấy vò rượu, không ngờ Đại Thiên Cẩu lại giữ chặt nắp vò không buông, ánh mắt hung dữ như Yêu Hồ muốn cướp bảo bối của y. Khi Yêu Hồ một lần nữa thử chạm vào vò rượu, Đại Thiên Cẩu rất không khách sáo mà đập một phát vào mu bàn tay hắn.

“Ngươi say rồi.” Đại Thiên Cẩu nói, sau đó ôm vò rượu vào lòng luôn.

Yêu Hồ nhướn mày, tức cười nhìn đôi gò má hồng lên vì say rượu của Đại Thiên Cẩu, hắn không chạm vào vò rượu kia nữa, cầm đũa lên gắp từng hạt lạc ăn.

Khi Đại Thiên Cẩu đổ nốt giọt rượu cuối cùng vào trong miệng, Yêu Hồ cũng vừa lúc cho nốt miếng thịt cuối cùng vào bụng. Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm vào mấy cái đĩa chỉ còn lại vết mỡ, lầm bầm nói: “Ngươi thích ăn thịt nhỉ…”

“Lại chẳng, tiểu sinh là động vật ăn thịt mà.” Yêu Hồ trả lời, giọng rất là đắc ý.

Đại Thiên Cẩu lắc lắc đầu, nằm vật ra bàn không động đậy nữa, nếu không phải đôi mắt kia vẫn còn mở to, Yêu Hồ sẽ tưởng y không chịu nổi men rượu mà lăn ra ngủ rồi.

“Đại Thiên Cẩu đại nhân.” Yêu Hồ mở miệng, con ngươi xoay một vòng, “Hiếm khi có hôm vui thế này, hay là tiểu sinh đưa người đi vui vẻ một phen nhé?”

“…Vui vẻ?” Đại Thiên Cẩu đang rối tung cả đầu óc, chỉ bắt được mỗi từ quan trọng này.

“Đó thực sự là cực lạc, người chắc chắn sẽ thích.” Yêu Hồ cong môi cười, đứng dậy kéo Đại Thiên Cẩu lên, đỡ y ra khỏi quán rượu.

Đại Thiên Cẩu nhìn ra Yêu Hồ không phải yêu quái tử tế gì, nhưng y không ngờ yêu quái không tử tế này lại dẫn y đến nơi không tử tế.

Trong mấy chục năm chưa từng gần nữ sắc, giờ Đại Thiên Cẩu lại bị một dàn các cô nương trang điểm xinh đẹp dọa cho tỉnh cả rượu, ngơ ngác đứng một bên. Y không biết, dáng vẻ này của y vào mắt Yêu Hồ lại như một đứa nhỏ xấu hổ vì ý thức tính dục vẫn còn mông lung.

Đúng là đáng yêu đến quá đáng.

Yêu Hồ vươn tay ngăn chén rượu đang hướng về miệng hắn, xoay tay túm lấy cổ tay một cô nương đang cầm chén rượu, trong mắt mang ba phần phong lưu bảy phần độc chiếm, cúi đầu hôn lên cổ tay vương hương thơm của nữ tử kia.

Đại Thiên Cẩu ngơ ngác nhìn, cảm giác toàn thân mình đang nóng lên vì hình ảnh này.

Yêu Hồ như mồi lửa, đi đến đâu là đốt lên chỗ đó, lấp đầy đôi mắt Đại Thiên Cẩu, ngọn lửa kia, tựa như cũng đang nhen lên trong mắt Đại Thiên Cẩu.

Không có bất kỳ cảm giác sai lạc nào.

Yêu Hồ sống ở đây, như một lẽ đương nhiên.

Đại Thiên Cẩu nhìn mãi nhìn mãi, cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.

Y chịu rồi, không thể liên hệ Yêu Hồ này và Yêu Hồ lúc trước trèo lên đầu y nhặt lá cây cho y được.

Nhưng hai dáng vẻ này của Yêu Hồ, y lại không hề thấy ghét.

Đại Thiên Cẩu cúi đầu, ép mình phải làm lơ thứ hương son phấn lững lờ quanh mình – y cứ có một thứ ảo giác, cảm giác mình sẽ lạc lối ở đây.

Mãi đến khi Yêu Hồ đưa cho y một chén rượu.

Một chén rượu hoa quế dinh dính ngòn ngọt.

“Xem ra Đại Thiên Cẩu đại nhân không hề thích nơi này.” Yêu Hồ nói.

Đại Thiên Cẩu ngẩng lên nhìn vào mắt Yêu Hồ, bất ngờ là ánh mắt phong lưu mê đắm khi đối diện với nữ tử kia, lúc này lại bình thản lạ thường, thậm chí còn có chút lạnh lẽo.

“Ngươi… giận rồi sao?”

“Sao Đại Thiên Cẩu đại nhân lại nói vậy, tiểu sinh thích tất cả mọi thứ của lúc này, sao lại giận được?” Yêu Hồ cười cong vành mắt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.

Chẳng biết vì sao, Đại Thiên Cẩu bỗng cảm thấy phiền lòng.

Y cầm lấy chén rượu trong tay Yêu Hồ, uống một hơi cạn sạch rượu hoa quế. Thứ rượu chẳng còn bao nhiêu trong chén như đã khơi lên men say đã tạm thời ngủ yên trong y, y mở to đôi mắt đã đỏ, siết chặt lấy vai Yêu Hồ.

“Yêu Hồ, ngươi nói cho ta biết, ta mà ngươi biết… rốt cuộc là ai?”

“Người thực sự muốn biết à?”

“Thực sự.”

Yêu Hồ nhìn về phía Đại Thiên Cẩu, hít sâu một hơi rồi nói: “Người không phải ai, người là Đại Thiên Cẩu, là thần minh đọa xuống từ trời, là sao băng từ không trung xuống, là yêu vật có cánh… là đồ ngu xuẩn hoàn toàn khác tiểu sinh, vì phàm nhân đáng thương và yếu đuối mà bị ta giết chết.”

Lượng thông tin trong câu nói này quá lớn, Đại Thiên Cẩu ngơ ngác nhìn Yêu Hồ, bàn tay đang nắm vai hắn vì dồn thêm lực mà bắt đầu run rẩy.

“Yêu Hồ, ngươi say rồi…”

“Tiểu sinh không say.”

“Không, ngươi vừa nói…”

“Người quên rồi, không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra.” Yêu Hồ vung tay, tất cả những cô nương trang điểm lộng lẫy kia đều tan đi như mây mù, không còn bóng dáng.

Là huyễn thuật.

Yêu Hồ túm chặt cổ tay Đại Thiên Cẩu, cúi đầu, há miệng cắn khẽ, hai cái răng nanh không ngừng mài trên mạch máu đang nhô lên.

Đại Thiên Cẩu đang định rút tay lại thì nghe Yêu Hồ thấp giọng nói: “Tiểu sinh mong ngóng khôn cùng, rằng người có thể quay lại dáng vẻ trước kia… Khi đó, tiểu sinh và người sẽ chẳng ai nợ ai, như vậy, tiểu sinh lại giết chết ngài, sẽ không phải chuyện gì quá đáng nữa.”

Câu nói như thông báo tử vong đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Đại Thiên Cẩu một cách thần kỳ, cho dù y rất rõ nửa câu sau cùng của Yêu Hồ không phải nói đùa.

Điều kỳ cục là, trước mặt một con yêu muốn giết mình, Đại Thiên Cẩu lại cảm thấy vui chưa từng thấy bao giờ.

Không chỉ vui, y còn cảm thấy máu toàn thân như đang sôi trào lên.

“Yêu Hồ, ngươi thế này là muốn ra chiến thư phải không?”

Yêu Hồ ngẩng lên, cuối cùng Đại Thiên Cẩu cũng không còn thấy nét cười trong đôi mắt kia nữa.

“Đại Thiên Cẩu đại nhân có gan ứng chiến không?”

“Đương nhiên phải chiến rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện