Cũng giống như Đại Thiên Cẩu, mấy trừ yêu sư nghe thấy tiếng sáo cũng bắt đầu ngẩn ngơ, trên mặt toàn vẻ cảm khái “khúc này chỉ nên có trên trời, nhân gian đâu nghe được mấy hồi”, chỉ thiếu nước rơi hai hàng lệ hạnh phúc.
Cũng may Thủ Vô tỉnh táo lại trước, giơ tay nhổ lông vũ trên cánh Đại Thiên Cẩu, kéo phắt y lại.
Đại Thiên Cẩu còn chưa kịp tức giận thì đã nghe thấy Yêu Hồ hét thảm một tiếng, lập tức giật thót, vội vàng nhìn xuống thì thấy An Bội Tinh Minh túm chặt đuôi Yêu Hồ, ngẩng đầu cười xấu xa về phía mình.
Lần này Đại Thiên Cẩu tức thật rồi, y bay nhanh đến bên cạnh An Bội Tinh Minh, cướp lấy con hồ ly đang không ngừng rên rẩm, ôm chặt vào lòng, mắt trừng trừng nhìn về phía Tinh Minh, sát khí dày đặc như muốn trào cả ra ngoài.
Tinh Minh vẫn nguyên vẻ mặt như lúc nãy, nhưng âm thầm mở quạt ra che đi nửa mặt, ánh lạnh bỗng lóe lên trong mắt.
Đại Thiên Cẩu chỉ nhìn thấy Tinh Minh làm khẩu hình “Đi mau” với y, sau đó kết giới màu xanh dương bỗng chụp xuống đầu y và Yêu Hồ, đằng sau nổ vang một tiếng, chấn động đến mức màng nhĩ y phát đau.
Tiếng sáo của Nguyên Bác Nhã đã dừng lại chẳng biết từ lúc nào, khi mấy trừ yêu sư kia tỉnh lại thì đã thấy Đại Thiên Cẩu cướp Yêu Hồ từ tay An Bội Tinh Minh, thế là sát ý liền tăng lên dữ dội, cầm vũ khí lên định lấy mạng hai yêu quái.
Người đầu tiên động thủ chính là trừ yêu sư thọt chân kia, cái hồ lô rượu trông yếu ớt của hắn lúc này như hàn thiết đã mạ, đập một cái thôi mà đã làm kết giới của Tinh Minh nứt một đường.
Yêu Hồ được Đại Thiên Cẩu ôm trong khuỷu tay, nghển cổ ra nhìn tên trừ yêu sư nhất quyết phải dồn hắn vào chỗ chết, con ngươi đỏ rực lên, bèn hóa luôn thành hình người ngay trong áo Đại Thiên Cẩu.
“Cuồng phong nhận quyển!”
Gió như đao liên tục chém về phía trừ yêu sư cùng với tiếng kêu này của Yêu Hồ, ngay phát đầu tiên đã phá tan kết giới của Tinh Minh.
Đại Thiên Cẩu thầm kêu không ổn, nếu tên nhãi ranh này giết người lúc này, thế thì ai cũng chẳng cứu nổi mạng hắn nữa. Thế nên Đại Thiên Cẩu không để tâm lực sát thương của Yêu Hồ trong cơn thịnh nộ lớn đến mức nào, giơ tay ấn phắt đầu Yêu Hồ vào trong lồng ngực, giương hai cánh, dùng lốc xoáy lông vũ cản hết sát thương trước khi phong nhận của Yêu Hồ tạo thành thương tổn không thể cứu vãn.
Cũng may con cáo nhép này là yêu quái hệ gió, Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ bay lên không trung rồi, quay đầu lại liếc nhìn đám trừ yêu sư bị hai cơn gió hợp lại thổi lăn lóc, vui mừng nghĩ.
An Bội Tinh Minh đã kéo Bát Bách Bỉ Khâu Ni trốn vào trong rừng ngay khi kết giới của mình bị phá vỡ, giờ đang nhìn cái hố to Đại Thiên Cẩu làm ra mà lắc đầu.
“An Bội Tinh Minh đại nhân, nếu Yêu Hồ đã không phải lựa chọn hàng đầu để làm tế phẩm nữa, vậy ta…”
“Ai bảo ta hôm nay cần tế phẩm.” Tinh Minh nhướn mày.
“Không phải ngài nói, muốn bày trận dẫn ác yêu ra sao?”
“Đó chỉ là dỗ bọn họ thôi, sao vậy? Bát Bách Bỉ Khâu Ni đại nhân cũng tưởng thật sao?” Tinh Minh nở nụ cười đùa, “Bát Bách Bỉ Khâu Ni đại nhân vì sao cứ một lòng muốn chết thế?”
Bị hỏi đúng chỗ đau, Bát Bách Bỉ Khâu Ni cúi mắt, lên tiếng: “Ngài không hiểu được nỗi đau của bất tử đâu.”
“Quả thực là ta không hiểu.” Tinh Minh chắp tay sau lưng, “Có điều bên cạnh ngươi luôn có người hiểu.”
Bát Bách Bỉ Khâu Ni ngơ ngác ngẩng đầu, nhưng trước mắt nào còn An Bội Tinh Minh nữa, chỉ thấy một bóng người nho nhỏ đứng cách đó không xa, thấy nàng ngẩng lên liền gọi khẽ một tiếng “Bỉ Khâu Ni đại nhân”.
Đó là Thủ Vô.
Bát Bách Bỉ Khâu Ni nhìn Thủ Vô đi từng bước lại gần, lòng không biết sao mà bỗng thấy đau nhói. Nàng vốn tưởng cả đời này nàng sẽ không còn tình cảm nữa, sống lâu như vậy, tình cảm nhiều mấy thì cũng bị bào mòn hết rồi, chỉ có một con đường chết mới có thể giải thoát mà thôi.
Nhưng lúc này đối diện với Thủ Vô, nàng bỗng cảm thấy cuộc đời mình thêm một chút sắc màu, lại trở nên tươi sáng.
Hóa ra cảm giác được bầu bạn lại chua xót như vậy… Bát Bách Bỉ Khâu Ni mỉm cười, gọi một tiếng: “Thủ Vô.”
Thủ Vô đáp nhỏ, ngừng lại cách Bát Bách Bỉ Khâu Ni ba bước. Gã lặng im một hồi rồi nói khẽ: “Về thôi, Huỳnh Thảo muội ấy… vẫn đang chờ ngài. Nếu ngài chết không rõ ràng như vậy, muội ấy sẽ khóc.”
Đúng rồi, còn cả tiểu nha đầu Huỳnh Thảo kia nữa.
Bát Bách Bỉ Khâu đi về phía trước một bước, nhẹ nhàng gật đầu với Thủ Vô.
“Về thôi.”
Có lẽ, nàng không thể sống tiếp bằng cảm xúc của con người được nữa rồi.
Cũng may Thủ Vô tỉnh táo lại trước, giơ tay nhổ lông vũ trên cánh Đại Thiên Cẩu, kéo phắt y lại.
Đại Thiên Cẩu còn chưa kịp tức giận thì đã nghe thấy Yêu Hồ hét thảm một tiếng, lập tức giật thót, vội vàng nhìn xuống thì thấy An Bội Tinh Minh túm chặt đuôi Yêu Hồ, ngẩng đầu cười xấu xa về phía mình.
Lần này Đại Thiên Cẩu tức thật rồi, y bay nhanh đến bên cạnh An Bội Tinh Minh, cướp lấy con hồ ly đang không ngừng rên rẩm, ôm chặt vào lòng, mắt trừng trừng nhìn về phía Tinh Minh, sát khí dày đặc như muốn trào cả ra ngoài.
Tinh Minh vẫn nguyên vẻ mặt như lúc nãy, nhưng âm thầm mở quạt ra che đi nửa mặt, ánh lạnh bỗng lóe lên trong mắt.
Đại Thiên Cẩu chỉ nhìn thấy Tinh Minh làm khẩu hình “Đi mau” với y, sau đó kết giới màu xanh dương bỗng chụp xuống đầu y và Yêu Hồ, đằng sau nổ vang một tiếng, chấn động đến mức màng nhĩ y phát đau.
Tiếng sáo của Nguyên Bác Nhã đã dừng lại chẳng biết từ lúc nào, khi mấy trừ yêu sư kia tỉnh lại thì đã thấy Đại Thiên Cẩu cướp Yêu Hồ từ tay An Bội Tinh Minh, thế là sát ý liền tăng lên dữ dội, cầm vũ khí lên định lấy mạng hai yêu quái.
Người đầu tiên động thủ chính là trừ yêu sư thọt chân kia, cái hồ lô rượu trông yếu ớt của hắn lúc này như hàn thiết đã mạ, đập một cái thôi mà đã làm kết giới của Tinh Minh nứt một đường.
Yêu Hồ được Đại Thiên Cẩu ôm trong khuỷu tay, nghển cổ ra nhìn tên trừ yêu sư nhất quyết phải dồn hắn vào chỗ chết, con ngươi đỏ rực lên, bèn hóa luôn thành hình người ngay trong áo Đại Thiên Cẩu.
“Cuồng phong nhận quyển!”
Gió như đao liên tục chém về phía trừ yêu sư cùng với tiếng kêu này của Yêu Hồ, ngay phát đầu tiên đã phá tan kết giới của Tinh Minh.
Đại Thiên Cẩu thầm kêu không ổn, nếu tên nhãi ranh này giết người lúc này, thế thì ai cũng chẳng cứu nổi mạng hắn nữa. Thế nên Đại Thiên Cẩu không để tâm lực sát thương của Yêu Hồ trong cơn thịnh nộ lớn đến mức nào, giơ tay ấn phắt đầu Yêu Hồ vào trong lồng ngực, giương hai cánh, dùng lốc xoáy lông vũ cản hết sát thương trước khi phong nhận của Yêu Hồ tạo thành thương tổn không thể cứu vãn.
Cũng may con cáo nhép này là yêu quái hệ gió, Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ bay lên không trung rồi, quay đầu lại liếc nhìn đám trừ yêu sư bị hai cơn gió hợp lại thổi lăn lóc, vui mừng nghĩ.
An Bội Tinh Minh đã kéo Bát Bách Bỉ Khâu Ni trốn vào trong rừng ngay khi kết giới của mình bị phá vỡ, giờ đang nhìn cái hố to Đại Thiên Cẩu làm ra mà lắc đầu.
“An Bội Tinh Minh đại nhân, nếu Yêu Hồ đã không phải lựa chọn hàng đầu để làm tế phẩm nữa, vậy ta…”
“Ai bảo ta hôm nay cần tế phẩm.” Tinh Minh nhướn mày.
“Không phải ngài nói, muốn bày trận dẫn ác yêu ra sao?”
“Đó chỉ là dỗ bọn họ thôi, sao vậy? Bát Bách Bỉ Khâu Ni đại nhân cũng tưởng thật sao?” Tinh Minh nở nụ cười đùa, “Bát Bách Bỉ Khâu Ni đại nhân vì sao cứ một lòng muốn chết thế?”
Bị hỏi đúng chỗ đau, Bát Bách Bỉ Khâu Ni cúi mắt, lên tiếng: “Ngài không hiểu được nỗi đau của bất tử đâu.”
“Quả thực là ta không hiểu.” Tinh Minh chắp tay sau lưng, “Có điều bên cạnh ngươi luôn có người hiểu.”
Bát Bách Bỉ Khâu Ni ngơ ngác ngẩng đầu, nhưng trước mắt nào còn An Bội Tinh Minh nữa, chỉ thấy một bóng người nho nhỏ đứng cách đó không xa, thấy nàng ngẩng lên liền gọi khẽ một tiếng “Bỉ Khâu Ni đại nhân”.
Đó là Thủ Vô.
Bát Bách Bỉ Khâu Ni nhìn Thủ Vô đi từng bước lại gần, lòng không biết sao mà bỗng thấy đau nhói. Nàng vốn tưởng cả đời này nàng sẽ không còn tình cảm nữa, sống lâu như vậy, tình cảm nhiều mấy thì cũng bị bào mòn hết rồi, chỉ có một con đường chết mới có thể giải thoát mà thôi.
Nhưng lúc này đối diện với Thủ Vô, nàng bỗng cảm thấy cuộc đời mình thêm một chút sắc màu, lại trở nên tươi sáng.
Hóa ra cảm giác được bầu bạn lại chua xót như vậy… Bát Bách Bỉ Khâu Ni mỉm cười, gọi một tiếng: “Thủ Vô.”
Thủ Vô đáp nhỏ, ngừng lại cách Bát Bách Bỉ Khâu Ni ba bước. Gã lặng im một hồi rồi nói khẽ: “Về thôi, Huỳnh Thảo muội ấy… vẫn đang chờ ngài. Nếu ngài chết không rõ ràng như vậy, muội ấy sẽ khóc.”
Đúng rồi, còn cả tiểu nha đầu Huỳnh Thảo kia nữa.
Bát Bách Bỉ Khâu đi về phía trước một bước, nhẹ nhàng gật đầu với Thủ Vô.
“Về thôi.”
Có lẽ, nàng không thể sống tiếp bằng cảm xúc của con người được nữa rồi.
Danh sách chương