An Chiết nhẹ nhàng khép chặt đôi mắt.

Cậu hiểu sự việc vừa rồi tác động đến nhân loại ra sao. Các bà mẹ và lũ trẻ biến mất, mang ý nghĩa căn cứ loài người đã hoàn toàn đánh mất tương lai, dưới tình huống như vậy, mặc cho tay đại tá này có làm gì đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ chẳng bất ngờ.

Bỗng bấy giờ!

– Thưa đại tá! – Một giọng nói thân quen vọng tới từ cuối đại sảnh.

…Là tiến sĩ.

An Chiết trông về đằng đó.

– Thằng nhóc là người của Vườn Địa Đàng, hiện đang giúp Hải đăng tiến hành một dự án ạ, – Tiến sĩ nói – mong ngài hãy giao thằng nhóc cho tôi.

– Ai ai cũng bị lây, chỉ riêng nó sống sót, đêm nay nó còn bị truy nã vì trộm tiêu bản đấy, – Đại tá hỏi – Hải đăng muốn bao che hộ nó à? Rốt cuộc chúng mày đang nghiên cứu thứ gì, cớ sao lại bị nhiễm gen ngay cả khi chưa tiếp xúc hả? – Mặc kệ chuyện này có liên quan đến Hải đăng hay không, thì ngài cũng phải giao thằng nhóc cho tôi – Tiến sĩ nói – Chí ít tôi biết rằng, giết thằng nhóc, chúng ta sẽ mất tất cả.

Đại tá cười khẩy:

– Rồi chúng mày lại tiếp tục thử thí nghiệm nguy hiểm phỏng?

– Chuyện đêm nay chắc chắn chẳng phải do thí nghiệm ở Hải đăng, – Tiến sĩ hết sức tỉnh táo giải thích – trái lại, chúng tôi tất sẽ điều tra lí do xảy ra sự việc.

– Hàng trăm năm trước lũ rồ chúng mày đã hứa sẽ tra rõ về nguyên nhân của truyền nhiễm, kết quả tới tận giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì, ngay cả manh mối cũng lần đếch ra – Đại tá xẵng giọng – Làm sao mà Hải Đăng bảo đảm được việc giữ nó lại sẽ không tăng mức độ nguy hiểm lên chứ?

– Tôi không bảo đảm được, – Tiến sĩ nhìn thẳng vào đại tá – nhưng tôi hiểu tình trạng ở căn cứ cùng lắm chỉ đến mức này thôi.

Sau quãng lặng câm chóng vánh, bàn tay cầm súng của đại tá run rẩy, dường như câu nói tiến sĩ vừa thốt khiến gã rút kiệt hết thảy sức lực ngay giây phút đó.

Gã xổ ra từng chút:

– Nhất định phải có tiến triển trong vòng một tiếng đồng hồ.

Tiến sĩ đáp:

– Ừm.

Cửa phòng thẩm vấn nện ruỳnh xuống, binh lính áp giải đứng gác ở ngoài.

An Chiết đối mặt với tiến sĩ thông qua lớp kính, động tác của binh lính thô bạo tợn, cậu gần như bị quăng vào, xương bả vai lẫn tấm lưng hãy còn buốt lên từng cơn.

Tuy nhiên tiến sĩ không mảy may tâm sự cùng cậu, không có thời gian, và hẳn cũng không có tâm trạng. Câu mà chàng ta thốt ra đầu tiên giống hệt đại tá:

– Rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì?

An Chiết thật thà thuật lại cho chàng ta nghe, khác hẳn với thượng tá, tiến sĩ nghe xong nghiền ngẫm giây lát, thì quyết định tin tưởng cậu.

– Ý cậu là, xưa giờ luôn có gen dị chủng ẩn trong người bà ấy, chỉ là giờ nó mới bùng phát hả?

An Chiết gật đầu.

– Có phải là do bà ấy quá căm hận căn cứ nên mới quyết định giết sạch phái nữ lẫn đời sau ở căn cứ không? Ý cậu là bà ấy có truyền nhiễm không tiếp xúc trong phạm vi nhất định dưới tình huống tỉnh táo luôn ư?

– Không đâu, – An Chiết lắc đầu – lúc vừa biến thành ong, bà ấy chỉ muốn rời khỏi đây, song chốc sau lại trở về.

– Cậu cho rằng khi đó nhận thức của bà ấy đã bị thay thế ư?

– Vâng.

Tiến sĩ bất chợt phì cười, nhưng giọng cười chàng ta khản đặc, lông mày chau chặt, khóe mắt cụp xuống – là một nụ cười trông còn khốn khổ hơn vẻ khóc ròng:

– Bà ấy cũng chẳng may mắn tránh khỏi.

An Chiết lẳng lặng nhìn chàng ta.

– Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu này, – Tiến sĩ hít thật sâu – trông cậu cứ như chả biết bất cứ điều gì, rồi lại cứ như biết tất cả mọi điều.

An Chiết đáp:

– Em chả biết gì hết.

– Tư Nam ấy… việc nó có thể thi thoảng tỉnh táo đã là trường hợp cực kì hiếm hoi – Tiến sĩ thều thào.

– Cậu biết Phái Hợp Nhất chứ? – Tiến sĩ hỏi.

An Chiết lắc đầu nguầy nguậy.

– Một trăm năm trước, cái thuở sức mạnh nghiên cứu ở căn cứ vẫn còn hùng hậu, có vô vàn nhà khoa học tin rằng nếu các sinh vật khác có thể nhận được hình thể to lớn và sức mạnh dữ dội hơn nhờ vào đột biến, có thể nhận được khả năng thích nghi với môi trường nhờ vào việc đột biến và lây nhiễm lẫn nhau, thì loài người cũng có thể – Tiến sĩ nói.

– Thoạt đầu họ theo dõi sự biến đổi mà bức xạ gây ra cho cơ thể con người, tuy nhiên gen sinh vật phức tạp khôn kể, tỉ lệ xuất hiện đột biến có lợi cứ giảm dần, loài người tiếp xúc với bức xạ vũ trụ thì chỉ toàn mắc khối bệnh ung thư hoặc bệnh di truyền khác thôi.

– Sau này họ nghĩ sự nhiễm độc gen là một cách giúp loài người tiến hóa, cũng do đó họ được gọi là “Phái Hợp Nhất”. Họ đã làm vô vàn cuộc thí nghiệm điên rồ, dùng nhiều loài quái vật hòng truyền nhiễm quái vật, dùng quái vật hòng truyền nhiễm loài người, họ chế tạo ra hằng hà dị chủng nhằm theo dõi quá trình gen người thay đổi cũng như tìm cách giữ lại nhận thức con người. Họ phát hiện sự yếu ớt trong nhận thức loài người, đồng thời phát hiện khả năng tư duy của loài người rất dễ bị dị chủng đoạt lấy, nhưng quả thực là có xuất hiện vài cá thể duy trì được sự tỉnh táo, dùng tư duy con người kiểm soát thân thể sau khi đột biến – mặc dù cũng bị giới hạn về mặt thời gian, có dài có ngắn.

An Chiết im lặng nghe, chợt thấy tiến sĩ hơi nhoẻn miệng, trưng nụ cười tự giễu:

– Đấy là một tin tốt lành, họ càng xin nhiều tiêu bản hơn, sau cùng loại bỏ tất cả nhân tố ảnh hưởng thì lại nhận được kết luận rằng: chẳng có bất kì cách nào khác giúp nạn nhân giữ vững nhận thức của mình cả, một người sau khi bị lây liệu có tỉnh táo nổi hay không cũng chẳng quyết định bởi việc ý chí của họ mạnh mẽ tới đâu. Lúc bị lây nhiễm, chỉ có 1 trên 10000 người là vẫn còn nhận thức thôi, 9999 số còn lại đều sẽ rồ dại hết, đây chỉ là vấn đề về xác suất, mọi thứ toàn là ngẫu nhiên, mọi thứ toàn là bất quy tắc, mọi thứ toàn vượt khỏi sự khống chế, ngẫu nhiên là điều đáng sợ nhất đối với khoa học. Cái ngày mà kết luận được đưa ra, có ít nhất ba nhà khoa học thuộc Phái Hợp Nhất tự sát.

– Nhưng vẫn có kẻ không hề thất vọng chùn bước, vẫn miệt mài nghiên cứu. Họ tin rằng sở dĩ việc này xuất hiện kết quả ngẫu nhiên, là bởi vì chúng ta vẫn chưa tìm thấu yếu tố mấu chốt thôi, hoặc yếu tố mấu chốt nọ vượt khỏi phạm vi lí giải của nền khoa học kĩ thuật.

An Chiết hỏi:

– …Sau đấy thì sao?

– Sau đấy chẳng còn Phái Hợp Nhất nào nữa, hết thảy tiêu bản bị bắn chết, hết thảy nghiên cứu khẩn cấp buộc ngừng ngay – Tiến sĩ thờ ơ nói – Vào năm ấy, một loại dị chủng đĩa người vấy bẩn toàn bộ nguồn nước ở ngoại thành, cả thành bị nhiễm độc gen. Từ đấy lập nên Tòa Xử án, mười ngày máu chảy thành sông… con dị chủng kia chính là vật thí nghiệm hấp thụ trí khôn loài người ở Phái Hợp Nhất.

An Chiết gắng sức nghiền ngẫm, cố hiểu hàm ý câu mà tiến sĩ vừa thốt. Kế tiếp, cậu lại nghe tiến sĩ đột ngột cất tiếng:

– Tôi nói chuyện với thằng nhóc khá lâu rồi, cậu đã đoán được chưa thế?

An Chiết ngớ người, cậu ngoảnh đầu, phát hiện có cánh cửa nơi vách tường góc chéo trong phòng bị đẩy ra, Serran và một quan thẩm phán bước vào, đi tới sau lưng tiến sĩ.

Cậu ngó kĩ góc chéo trong phòng thẩm vấn mình đang ở – một mặt kính bóng loáng.

– Kính một chiều, – Tiến sĩ giải thích – Serran quan sát cậu nãy giờ đó.

– Dựa trên quy tắc phán xét cụ thể, – Serran nhìn An Chiết, nói – tôi vẫn cho rằng em ấy là người.

– Tôi cũng nghĩ vậy – Tiến sĩ tuồng như thở phào nhẹ nhõm, đoạn đáp – Ngay cả Lục Phong cũng yên tâm để thằng nhóc ở cạnh mình mà.

– Lục Phong… – Nói đến đây, tiến sĩ thoắt trợn to hai mắt – Nếu phu nhân Lục đã bị nhiễm gen từ lâu, vả chăng dần bại lộ suốt những ngày qua, trước khi chưa hoàn toàn đánh mất nhận thức bà ấy còn lây cho Tư Nam được, thế sao Lục Phong lại không nhận ra nhỉ?

– Xin lỗi ạ, – Serran khẽ rủ hàng mi của mình, trả lời rằng – Tòa Xử án chưa bao giờ phán đoán nổi liệu phái nữ ở Vườn Địa Đàng có bị truyền nhiễm hay không.

Tiến sĩ giật thót:

– Vì sao?

– Môi trường trưởng thành của các cô có sự chênh lệch quá lớn với người thường, không một cô gái nào đáp ứng nổi những tiêu chuẩn của quy tắc Tòa Xử án.

Tiến sĩ ngẩn người. Năm giây sau, chàng ta chẳng kìm đặng cười sằng sặc, tấm lưng chàng ta oặt xuống, mình mẩy run lập cập, hai tay rịt chặt tay vịn ghế. Áng chừng ba phút sau chàng ta mới cười xong, khuôn mặt thoáng gợi lên vẻ mất mát, mặt mày xanh mét, chỉ còn toát đầy sự trắng bệch.

– Liệu mọi người còn nhớ nguồn cơn dẫn đến vụ tai nạn ở ngoại thành gần đây chứ? – Chàng ta chợt hỏi.

– Nhớ, – Serran trả lời – động vật thuộc bộ chân khớp tới mùa sinh sản.

– Thế thì có thể giải thích vì sao phu nhân lại lây cho nhiều người đến vậy – Tiến sĩ giải thích – Bà ấy muốn rời khỏi Vườn Địa Đàng luôn lấy việc duy trì nòi giống làm mục tiêu duy nhất, thiết tha giành lại sự tự do dẫu cho phải vứt bỏ nhận thức lẫn hình thái loài người. Nhưng mà… ngay giây phút bà ấy hoàn toàn thoát khỏi vỏ bọc con người, cũng bị bản năng sinh học của ong chúa khống chế… Hiện giờ là mùa sinh sản của động vật chân đốt, lúc làm người bà ấy đang làm điều gì, thì lúc thành ong bà ấy vẫn phải làm điều đấy, bà ấy…

Tiến sĩ càng nói càng ngắc ngứ, khó mà thành câu nổi. Cuối cùng chàng ta khốn khổ nhắm mắt lại:

– Bà ấy sẽ chẳng bao giờ né tránh nó được.

Sau khi trầm ngâm hồi lâu, giọng chàng ta khàn tới thực là hãi:

– Bà ấy không thoát thân nổi.

An Chiết mở to mắt, cậu ngộ ra tiến sĩ đang nói điều gì.

Bản năng của sinh vật là sống sót, bản năng của loài vật là sinh sôi.

Không ai được phép chạy thoát, không ai chạy thoát nổi, và phu nhân đã bị đắm trong đó vĩnh viễn. Có lẽ, có lẽ trong tích tắc nọ, trong tích tắc thoáng qua… Tích tắc sắp sửa biến thành ong song vẫn chưa thành ong hẳn, bà đã chiếm được thứ bà hằng mong một cách chóng vánh.

Kế đấy, tấm màn đen vô tri và vĩnh hằng lặng thầm phủ ập xuống trước mắt bà.

– “Tuyên ngôn Hoa hồng” là sự lựa chọn tất yếu mà căn cứ muốn phát triển lâu dài, nhưng thực tình nó đã đi trái lại chuẩn mực của bản chất loài người, Tòa Xử án, lính đánh thuê, Bộ Phản ứng khẩn cấp… Vô vàn chế độ đã đi trái lại hết. Nếu chả phải tôi đứng xét trên góc độ của căn cứ, tôi sẽ ủng hộ việc phu nhân phản kháng, – Chàng ta thều thào – tuy nhiên liệu sự phản kháng của bà ấy có ý nghĩa chăng? Bà ấy thậm chí… cướp hết mọi phôi thai của chúng ta.

– Dẫu chẳng ai làm sai bất cứ việc gì, thì kết cục vẫn cứ như vậy – Chàng ta nhìn thấu qua bức tường trống trải, ánh mắt gần như sắp sửa phát điên, tựa hồ mấp mé bờ vực vỡ nát, chỉ biết giữ tỉnh táo bằng cách lẩm bẩm – Cái thời đại… cái thời đại chó chết này.

Với loài người mà nói, thì thời đại khi từ trường Trái Đất biến mất này không phải là một cơn thảm họa to lớn, nó là một hồi giày xéo.

Đầu tiên nó sẽ khiến loài người vỡ lẽ về sự yếu đuối của cơ thể mình, rồi lại khiến họ giác ngộ về sự vô dụng của nền công nghệ mà họ vẫn luôn lấy làm tự hào, sau đó là chối bỏ toàn bộ sự thỏa đáng trong cách hoạt động ở căn cứ, cuối cùng chứng minh rằng ngay cả thứ ý chí không phụ thuộc vào loài vật của bản thân con người cũng chẳng đáng đề cập.

Song nói như vậy thì cũng không đúng lắm nhỉ.

Bởi thế giới này vốn dĩ chẳng quan tâm đến sự tồn tại của loài người.

An Chiết áp tay lên tấm kính trong phòng thẩm vấn, cậu toan đến gần tiến sĩ, muốn an ủi chàng ta.

– Thôi được rồi, – Chỉ thấy tiến sĩ hít sâu dăm bận, miễn cưỡng khôi phục độ tỉnh táo nhất định – giờ tới lượt cậu giải thích hai vấn đề.

– Thứ nhất, nếu Serran đã kết luận rằng cậu là người, thế vì sao cậu chưa bị phu nhân Lục lây nhiễm? Thứ hai, vì sao cậu lại đột nhập vào phòng thí nghiệm D1344 trộm tiêu bản tính trơ hả?

An Chiết rủ mắt, chẳng thưa chẳng rằng.

– Cậu nhất định phải nói với tôi, – Tiến sĩ khuyên – nếu tôi không lấy được lời khai, cậu chỉ còn nước rơi vào tay đại tá thôi.

An Chiết im thin thít lắc đầu.

– Cậu chưa chứng kiến cách quân đội hỏi cung bao giờ đâu, – Tiến sĩ bật dậy khỏi ghế, đứng trước mặt kính nhìn thẳng vào cậu – nếu như cậu cũng chẳng biết lí do mình chưa bị truyền nhiễm, vậy chúng ta hãy chờ đến khi khôi phục điện lực và Lục Phong trở về, tới Hải đăng kiểm tra toàn diện một phen nhé, nhưng cậu cần nói cho tôi hay tiêu bản D1344 ở đâu.

An Chiết vẫn lặng thinh, cuối cùng tiến sĩ bèn hỏi:

– Có điều gì không thể tâm sự cùng tôi và Serran ư?

An Chiết gật đầu lia lịa.

– Vì sao vậy? An Chiết là đứa trẻ ngoan mà – Ánh mắt tiến sĩ rất phức tạp, chàng ta lặp lại lần nữa – Tiêu bản đó cực kì quan trọng, rốt cuộc nó ở chỗ nào?

Hết chương 53
Chương này chưa beta, ờ, giờ tớ bận đi rà lại chương trước rồi.

Nốt mai nữa là lãnh đạo về rồi nhé, hỡi ôi chờ chàng đến hoa cũng tàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện