Còn một phút nữa là kết thúc kỳ thi, Hiểu Thanh lật lại trang đầu của tờ bài làm, xác định đã làm hết các câu hỏi, không có lỗi chính tả trong câu trả lời, sau đó cô đậy nắp bút, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Dù cô đã nhắc nhở bản thân nhiều lần phải dành đủ thời gian để viết văn nhưng mỗi lần đều chỉ còn khoảng 45 phút. Ưu điểm của việc này là bạn đã suy nghĩ kỹ các câu hỏi phía trước, sẽ không mắc lỗi, nhưng nhược điểm là bạn phải tập trung viết văn cho nhanh. Cũng bởi vì vậy, vết chai mỏng ở ngón giữa bàn tay phải của cô bị ngòi bút ép đến hơi lõm xuống, thậm chí có chút tê liệt, đợi đến dấu chấm câu cuối cùng, trận chiến kết thúc, cô mới có sức lực để kiểm tra lại một lần nữa.

Chuông reo, giám thị bắt đầu thu bài. Hiểu Thanh cầm hộp bút và bình nước trở lại lớp, nhìn thấy Trương Dương đang đứng trước cửa lớp số 13.

Cậu ta đợi Hiểu Thanh đến gần: “Lần thi Ngữ văn này khá đơn giản phải không?”

Hiểu Thanh không biết mục đích câu hỏi của cậu ta nên cô thành thật nói: “...Tớ không nghĩ nó đơn giản.”

“Thật sao? Phần trắc nghiệm cậu chọn thế nào? Năm câu đầu tớ chọn ABCDA.”

Trương Dương thấy cô không quan tâm bèn cười, cũng không nói thêm gì nữa: “Buổi trưa nhớ nghỉ ngơi, kết quả môn Toán chỉ có cậu tự chịu.”

Hiểu Thanh không biết cậu ta là có ý tốt nhắc nhở hay là cố ý khoe khoang, lúc cô về chỗ ngồi, Chu Viên Viên nhịn không được hỏi: “Sao Trương Dương lại tới gặp cậu nữa? Cậu ấy đối xử với cậu có hơi đặc biệt đó.”

Hiểu Thanh nói: “Tớ không cần sự đặc biệt đó.”

“Được cậu ấy quan tâm là may mắn của cậu đấy.”

Bị cậu ta nhìn chằm chằm mới là không may mắn đấy, Hiểu Thanh đúng là khâm phục Trương Dương, nhưng trở thành trung tâm thảo luận của mọi người vì sự ảo tưởng mà cậu ta cố tình tạo ra không phải là điều cô mong đợi: “Viên Viên, cậu có nghĩ đề Ngữ văn lần này dễ không?”

“... Không dễ, so với bài kiểm tra cuối tháng khó hơn.”

Được rồi, bây giờ Hiểu Thanh đã xác định Trương Dương đến đây là để cố ý khoe khoang.



Hai ngày sau, bảng thành tích mới được dán trên bảng tin. Kỳ thi giữa kỳ đầu tiên sau khi chia lớp, có người tiến bộ, cũng có người lại nản lòng. Trương Dương lười đi xem, cậu ta ở lại nghe các bạn trong lớp thảo luận, như không cố ý hỏi: “Ai hạng nhất môn Ngữ văn thế?”

“Còn ai nữa? Lớp số 13 đó, được 135 điểm.”

Trương Dương đột nhiên không biết nên cười hay nên tức giận, có lẽ Triệu Hiểu Thanh chuyên trấn áp cậu ta.

Nhìn thấy phản ứng của cậu ta, Diệp Ngọc Linh ở bên không khỏi nghĩ đến Hiểu Thanh. Mặc dù Hiểu Thanh luôn phủ nhận dòng chảy ngầm giữa họ, nhưng sự thật là sự đơn phương của Trương Dương không cần quá rõ ràng. Cô ấy còn nhớ ngày Hiểu Thanh thi chạy 3000m, Trương Dương nhờ cô ấy đưa đến phòng phát thanh chỉ để cầm micro, hét một câu “Triệu Hiểu Thanh cố lên.” Cô ấy không biết liệu Hiểu Thanh có nghe được hay không, chỉ biết dù bản thân đã kìm nén sự kinh ngạc và tức giận, không nói cho ai biết nhưng tin tức lại đột nhiên lan truyền đi. Chiều hôm đó, cô ấy đuổi theo Trương Dương, bị lời nói lạnh lùng của cậu ta chọc tức đến khóc, nhưng đến tối, cô ấy nhận được lời cảnh tỉnh từ Hiểu Thanh: Trương Dương rất tốt, nhưng cậu ta không nhìn ra điểm tốt của cô ấy, theo đuổi một cách mù quáng còn chẳng bằng không theo đuổi.

Lúc này, lớp học đang hỗn loạn. Diệp Ngọc Linh đến trước mặt Trần Kỳ rồi hỏi: “Cậu thi thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.” Trần Kỳ đứng đầu môn Vật lý, nhưng những môn khác chỉ ở mức trung bình.

“Lần này tớ thi tiếng Anh vẫn ổn, môn Toán thì thua cậu 3 điểm.”

Trần Kỳ cười cười.

Cậu vừa cười, Diệp Ngọc Linh cảm thấy hơi khó chịu. Không lâu trước đây, điểm số của cô ấy còn ngang bằng với Trần Kỳ: “Thật ra tớ rất ngưỡng mộ Hiểu Thanh, cậu thấy xếp hạng của cậu ấy chưa? Môn Toán được 102 điểm còn có thể nhất lớp, tất cả là nhờ năm môn còn lại kéo lên.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Năm kéo một dễ hơn bảy kéo hai.” Trần Kỳ nói.

“Xem ra cậu ấy sống chết không học Vật lý là đúng.”

“Trước giờ cậu ấy đều là đúng nhiều hơn sai.”

“Vậy sao?” Diệp Ngọc Linh nghĩ thầm, trên phương diện học hành, Hiểu Thanh không mơ hồ, nhưng lại có thể mơ hồ đến khó tin ở những khía cạnh khác. Giống như đêm đó khi cô nói một cách chắc chắn rằng Trần Kỳ thích người khác, nói không chừng là đang tự lừa mình dối người.

Diệp Ngọc Linh đột nhiên kêu “này”: “Trong lòng cậu, Triệu Hiểu Thanh có bị coi là kẻ ngốc không?”

“...” Trần Kỳ lập tức cảnh giác.

Diệp Ngọc Linh có trực giác cô ấy đã đoán đúng, theo lý, cô ấy nên tiếp tục hỏi Trần Kỳ nếu đã thích sao lại không nói cho Hiểu Thanh, nếu không thích thì sao khiến người ta cảm thấy mơ hồ như vậy. Nhưng mà, liệu cô ấy có lập trường để hỏi những câu hỏi này không? Diệp Ngọc Linh nghĩ, điều cô ấy muốn học từ Hiểu Thanh không chỉ là tính thiết thực của việc làm bài tập về nhà mà còn là cách xử lý các mối quan hệ có chừng mực, mặc dù sự thờ ơ lâu dài sẽ khiến mọi người xa lánh, nhưng sự thân mật tự mình cho là vậy cũng sẽ khiến con người ta phẫn uất.

Vì vậy cô ấy chỉ dửng dưng hỏi: “Trần Kỳ, cậu có cảm thấy tự ti trước Triệu Hiểu Thanh không?”

Trần Kỳ nghiêm túc suy nghĩ: “Thỉnh thoảng.”

Diệp Ngọc Linh có cảm giác “đồng bệnh tương liên” với cậu, nhưng rõ ràng, Trần Kỳ biết kiềm chế hơn cô. Về điểm này, cô cảm thấy Trần Kỳ thậm chí còn giỏi hơn Trương Dương.

Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa thì Diệp Ngọc Linh quay lại chỗ ngồi của mình. Tuy nhiên, cô ấy còn chưa kịp lấy tờ bài làm cần ôn tập của lớp tiếp theo ra thì có một tiếng động lớn từ khu khối lớp 12 đối diện.

Các học sinh trong lớp cùng lúc chạy vọt ra ngoài hành lang, Trần Kỳ cũng vội vàng đứng dậy, cậu nhìn thấy cửa kính phía đối diện bị vỡ vụn.



Mặc dù lãnh đạo nhà trường đã chỉ đạo rõ ràng không được tùy tiện thảo luận nhưng chưa tới nửa ngày, tin đồn về cửa kính bị vỡ đã lan truyền đến khối 11.

Nhân vật chính của tin đồn là một học sinh nam lớp số 14 của khối 12, câu chuyện cửa kính bị vỡ lại có hai phiên bản, một phiên bản là điểm thi giữa kỳ của anh ta tuột dốc, anh ta không chấp nhận nổi, phiên bản còn lại là anh ta không được một cô gái trong lớp đáp lại tình cảm nên sau khi bị sỉ nhục trước mặt thì tức giận đập vỡ cửa kính. Không ai biết đâu là sự thật nhưng tất cả đều lén lút bàn tán, mà khi cái cửa sổ được thay kính, cậu học sinh nam đó cũng được bố mẹ đưa về nhà, một phiên bản mới phức tạp hơn lại được lan truyền trong khối 12: anh ta vì chuyện bố mẹ ly hôn mà đâm ra chán học, sau khi thường xuyên nghịch điện thoại trong lớp thì bị giáo viên nhắm vào, giờ ra chơi lại vì hai ba câu bất hòa với bạn học mà…

Hiểu Thanh đã rất rầu rĩ khi nghe được tin đồn này từ Chu Viên Viên. Cuộc sống học sinh tưởng chừng như yên bình nhưng thực tế lại ẩn giấu rất nhiều cái không: không nên, không dám, không thể. Một khi xung đột nổi lên đồng nghĩa với việc mâu thuẫn không thể hòa giải, có người sẽ bị trừng phạt, cũng có người sẽ bị thương.

Lúc này, đại hội khen thưởng khối 11 đang diễn ra, Hiểu Thanh ngồi trong nhà thi đấu, nghe bài tóm tắt phát biểu của lãnh đạo, suy nghĩ của cô lại dần trôi đi. Trên sân khấu là chồng vở chất cao, là giải thưởng sắp sửa được phát. Danh sách các học sinh dẫn đầu trong học tập, các ngôi sao của từng môn học và các ngôi sao có tiến bộ, danh sách lớn nhỏ đều đã được gửi trước. Sau khi lãnh đạo phát biểu xong, các học sinh được gọi tên lên nhận thưởng và chụp ảnh.

Hiểu Thanh thích nhận thưởng, cũng rất mong được nhận, tuy nhiên, cô ngồi thẳng lưng nhìn các bạn học xung quanh, nhận ra rằng hầu hết mọi người sẽ không có cơ hội lên sân khấu, thì lại cảm thấy cái gọi là khen thưởng cũng không quan trọng lắm.

Chu Viên Viên ngồi bên cạnh với bộ dạng uể oải ngáp một cái, nhìn vẻ mặt khác lạ của Hiểu Thanh: “Cậu đang nghĩ gì thế?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hiểu Thanh lắc đầu, cô đang nghĩ đến đại hội khối 12 hồi sáng, học sinh nam xảy ra chuyện kia chắc chắn không có ở đó.

Chu Viên Viên lại ngáp một cái, đưa móng tay cho Hiểu Thanh xem. Lần trước cô ấy sơn màu hồng, hôm sau thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên dạy dỗ, dọa cô ấy sợ đến mức không dám huênh hoang nữa. Hiểu Thanh nhìn bàn tay trắng trẻo, mập mạp, nhỏ nhắn đáng yêu của cô ấy, móng tay được cắt tỉa đều đặn: “Cậu sơn màu hồng khá đẹp đấy.”

“Đúng không, chỉ tại giáo viên không biết thưởng thức.”

Hiểu Thanh dùng sức nắm chặt tay Chu Viên Viên, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, Viên Viên giống như cô, tạm thời không phải đối thủ, cũng không có xung đột hay mâu thuẫn không thể hòa giải.

Cuối cùng cũng đến lúc trao thưởng, từ lúc nhận lấy cuốn vở từ tổ trưởng khối 11 là thầy Hoàng, Hiểu Thanh có chút lo lắng, mà khi cô quay người lại để chụp ảnh, không ngờ bên dưới đột nhiên xảy ra náo động.

Cô không biết tại sao, sau khi người bên cạnh thay đổi vị trí, cô mới nhận ra là Trương Dương từ phía sau vòng qua mấy bước, từ chính giữa ra đứng cạnh cô.

“Quào…” Các bạn nam lớp số 5 và 6 là những người đầu tiên la ó.

Trương Dương chạm vào cánh tay của Hiểu Thanh: “Nhìn vào ống kính.”

Hiểu Thanh cau mày, vẻ mặt vốn không cười của cô trông càng kỳ quái hơn.

Lãnh đạo chỗ bục cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn nhưng nhanh chóng ổn định tình hình, chuyển sang phần tiếp theo. Sau khi xuống sân khấu, Trương Dương nắm lấy cánh tay cô: “Mau lên, sắp sửa trao thưởng cho bên một môn rồi.”

Hiểu Thanh hung dữ vùng ra, chạy đến chỗ lớp để cuốn vở xuống rồi chạy trở lại khu vực chờ cạnh bục, nơi Trần Kỳ đang đứng ở đó.

Cậu có chiều cao tương đương Trương Dương, mặc đồng phục giống như những người khác, nhưng tay áo lại xắn lên. Cậu đứng yên nhìn Hiểu Thanh, nhìn vẻ chột dạ và tủi thân, lo lắng và xấu hổ của cô.

Đã lâu rồi cô không gặp Trần Kỳ, kể từ cái nắm tay không thể giải thích được ở sân vận động, cô cứ luôn trốn cậu. Hiểu Thanh đột nhiên hối hận, cô trốn cậu làm gì chứ? Vì Ngữ văn và Toán xếp cạnh nhau nên khi Hiểu Thanh và Trương Dương lên sân khấu, đã có người nhỏ giọng la ó ở phía dưới. Đợi sau khi kết thúc, Chu Viên Viên nhìn khuôn mặt hơi đỏ bừng của cô, không khỏi thông cảm: “Gan của tên Trương Dương kia lớn quá, cậu ta không sợ bị giáo viên phát hiện sao?”

“Tốt nhất là phát hiện đi!” Hiểu Thanh bốc khói, đầu cô như thể bị ong bao vây.

May mắn thay, sau khi trở về từ nhà thi đấu cũng là lúc tan học, Hiểu Thanh vốn do dự không biết có nên đến lớp số 5 để tính sổ với Trương Dương không, nhưng sau khi nhìn thấy lời nhắc nhở của lớp trưởng trên bảng đen, cô đành giải quyết bài tập môn Lịch sử trước.

Nửa giờ sau, cô bước nhanh xuống tầng hầm, không ngờ lại gặp được Trần Kỳ.

Như thường lệ, cậu dựa vào chiếc xe đạp, đứng yên nhìn cô.

Cảm giác chua xót, ngột ngạt và vô cùng tủi thân lại chen vào lòng cô, Hiểu Thanh chậm rãi tiến về phía trước, hỏi điều cô đã hỏi vô số lần: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đợi cậu đó.” Trần Kỳ nhàn nhạt trả lời: “Tớ thấy hôm nay xe của cậu vẫn còn ở đây, cậu cũng không báo với tớ cậu có việc.”

“Tớ…”

“Cậu có gì muốn nói với tớ không?”

Hiểu Thanh do dự rồi đi tới mở khóa xe: “Không có.”

“Vậy tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Hiểu Thanh sững sờ một lúc, nhưng khi cô quay người lại, chiếc chìa khóa đã rơi xuống đất. Trần Kỳ theo thói quen tiến lại gần: “Tớ là quái vật à? Nhìn thấy tớ thì cậu bị dọa đến run tay sao?”

“...Làm gì có.” Hiểu Thanh nhặt nó lên trước khi cậu cúi xuống.

“Không có là tốt, nhanh lên đi, còn không đi nữa thì trời tối mới về đến nhà đó.”

“Ồ.” Hiểu Thanh mở khóa, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, cảm giác buồn phiền trong lòng cũng tan thành mây khói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện