Editor: tan_hye
Ai ngờ, nàng mới vừa tỉnh táo lại thấy bức tranh kia đã thay đổi, biến thành nam nhân giơ tay lên sờ lấy bộ ngực dựng đứng của nữ nhân. Kinh Kinh biết, nơi đó là dấu hiệu của nữ nhân, thì ra chính là nơi nam nhân thích sờ vào!
Thần xui quỷ khiến nàng đưa tay lên nhéo nhéo bộ ngực của mình, tuy rằng nhỏ hơn so với các nữ nhân khác một chút, nhưng lại hết sức co dãn.
Nếu như nam nhân đều thích sờ, như vậy không biết công công có hay không. . . . . .
Nghĩ đến cái này nàng ôm mặt của mình nói: "Quá bỉ ổi, không thể tiếp tục nghĩ nữa."
Ngoài cửa sư phụ lại lắc đầu một cái, không muốn nghĩ bọn họ làm xong chuyện như thế nào, tiếp theo lại nghĩ muốn.
Kinh Kinh đang suy nghĩ, hình ảnh lại thay đổi.
Lần này nam tử ép xuống, đè nữ tử ở phía dưới.
Ah, không phải là nữ tử áp nam nhân sao? Chẳng lẽ loại chuyện như vậy còn có đa dạng tư thế? ( bạn học, ngươi đoán đúng rồi. )
Kinh Kinh tò mò, nàng đỏ mặt nhìn tiếp.
Tiếp, bức tranh biến thành nam nhân cởi y phục của nữ nhân, nữ nhân kia lại □ rồi.
Đỏ mặt, hông của nàng rất nhỏ, chân thật dài, hâm mộ.
Ah. . . . . . Phía dưới nàng sao lại mọc nhiều lông dài như vậy, theo bản năng nàng sờ sờ của mình, hình như. . . . . . Mình —— không có.
Vì sao nàng còn chưa có? Kinh Kinh còn chưa nghĩ thêm được, đã thấy tay của nam nhân đã sờ soạng xuống phía dưới của nữ nhân.
Người nam nhân này hình như tương đối thích bộ lông bên dưới của nữ nhân, không ngừng sờ tới sờ lui.
Tiếp. . . . . .
Hình ảnh lại chuyển động, nam nhân cũng cởi y phục của mình ra.
Đây là lần đầu tiên Kinh Kinh thấy nam nhân □ lỏa (trần truồng) hiện ra ở trước mặt mình, không chỉ bắp thịt mạnh mẽ và cặp mông tròn tròn, ngay cả cái gốc cây xấu xí vừa dài vừa thẳng kia cũng hoàn toàn bị nàng nhìn rõ.
A. . . . . .
Thì ra là phía trước của nam nhân lại mọc gốc cây, vậy thời điểm bọn họ đi bộ không phải là cực kỳ bất tiện sao?
Kinh Kinh có chút lo lắng cho các nam nhân, nhưng lại phát hiện gốc cây này rất có năng lực nghiên cứu, cũng đặc biệt thích bộ lông phía dưới của nữ nhân.
Im lặng một hồi lâu, có phải hay không bởi vì chính mình không có bộ lông đó, cho nên công công mới chưa thích mình? Xem ra, nhất định không thể cho hắn nhìn thấy nơi đó của mình mới được, nếu không nhất định sẽ bị ghét.
Trong lòng vừa nổi lên ý niệm này thì thấy bộ phận riêng tư của nam nhân và nữ nhân toàn bộ lộ ra. Bọn họ nằm trên mặt đất, tư thế nam trên nữ dưới, tiếp. . . . . .
Sau nửa canh giờ Kinh Kinh vịn tường đi ra, nàng phát hiện mặt mình đã hồng đến mức không thể hồng thêm được nữa, thậm chí cảm giác bắp đùi có chút ẩm ướt không biết là chuyện gì xảy ra.
Sư phụ cười ha hả đi tới, đưa tay tới ôm nói: "Đồ nhi của ta, Nhữ nhìn như vậy đã hiểu chưa?"
Đông, Kinh Kinh đá một cước nói: "Xú nam nhân cách ta xa một chút. . . . . ."
Sư phụ che mặt bay đi, nửa ngày rơi trên mặt đất hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy khoái hoạt của chuyện nam nữ sao?"
Kinh Kinh chỉ vào hắn tức giận nói: "Khoái hoạt chó má, rõ ràng là nam nhân các ngươi cầm công cụ tổn thương phái nữ, ngươi không nhìn vẻ mặt nàng có bao nhiêu khổ sở sao."
Sư phụ 囧 rồi, hắn vốn định chuẩn bị một cái có tiếng, nhưng làm thế nào cũng không thu âm thanh vào được, kết quả lại làm cho nàng chỉ thấy một mặt‘ khổ sở ’, cũng khó trách nàng sẽ hiểu lầm.
"Nhưng là, chỉ là hơi khổ sở một chút, sau đó bọn họ sẽ hợp thành một thể vĩnh viễn không xa rời nhau." Sư phụ xoa mặt của mình nói.
Kinh Kinh ngẩn ra, vĩnh viễn không xa rời nhau, sau khi làm loại chuyện như vậy sẽ hợp thành một thể sao? Vậy nàng và công công. . . . . . Aiza, rất thẹn thùng.
"Ta. . . . . . Ta đi về trước đây." Quay người đi, nhưng trên mặt không nhịn được xấu hổ.
Sư phụ cũng nhìn ra, chẳng lẽ cuối cùng nàng đã thông suốt?
"Đồ nhi, sư phụ sẽ chờ một ngày ngươi đồng ý."
Nhưng lúc hắn nói xong lời này, Kinh Kinh đã ngã trở về thân thể của mình, lúc này trời còn chưa có sáng, nhưng trong phòng của nàng lại tụ tập cả nam lẫn nữ.
Nàng mở mắt liền ngẩn ra, nói: "Các ngươi là ai?"
Linh nhi là người đầu tiên vọt tới trước mặt nàng, kinh hô: "Thiếu phu nhân cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ta sẽ đi thông báo cho lão gia, hắn đang hết sức nóng lòng chờ ở bên ngoài."
"A…!" Không phải là bởi vì chính mình giống như té xỉu, cho nên mới làm cho nhiều như vậy. . . . . . Hình như là đại phu, bởi vì tất cả đều là lão đầu râu bạc.
Đang suy nghĩ, lại thấy công công đã đi vào rồi, trên mặt hắn hiện lên vẻ lo lắng, hỏi "Tỉnh lại là tốt rồi, có cái gì không thoải mái không, tại sao đột nhiên lại té xỉu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Loại chuyện như vậy trước kia ở nhà cũng gặp qua, cho nên Kinh Kinh lại dùng chiêu số trước kia, đột nhiên ôm lấy công công cách nàng gần nhất khóc ròng nói: "Thật là đáng sợ, Kinh Kinh nằm mơ thấy ác ma đang đuổi giết ta, thật là đáng sợ. . . . . ."
Diêu Thiên vỗ đầu của nàng nói: "Ngoan đừng sợ đừng sợ, không có việc gì là tốt rồi không có việc gì là tốt rồi." Hắn xoay người nói với những đại phu kia: "Các ngươi đúng là vô dụng, ngay cả một người gặp ác mộng cũng không cứu tỉnh được, đều cút đi. Tiền xem bệnh một phần cũng đừng nghĩ lấy được."
Các đại phu rất oan uổng, có người nói: "Quốc sư, thiếu phu nhân. . . . . ." Có người khẽ chạm hắn một chút, hắn lập tức tỉnh táo lại nói: "Vừa rồi đúng là mạch tượng của thiếu phu nhân rất yếu ớt, hồn đã bay mất, chúng ta cũng không hiểu làm thế nào bỗng nhiên nàng lại tốt được."
Một đêm này Diêu Thiên đã bị lời nói này của bọn họ dọa cho sợ rồi, phải nói hắn cũng thử bắt mạch, nói thật kia đã không gọi là mạch nữa, một hồi lâu mới nhảy một cái một lại một hồi lâu nữa mới nhảy một cái, nếu như không phải là thân thể nàng còn ấm, hắn cơ hồ hoài nghi người cứ như vậy đi.
"Cút!" Hừ lạnh một tiếng, nhiều người như vậy thế nhưng không có một chút biện pháp nào, không cút đi còn có thể làm cái gì?
Những đại phu kia cũng biết quốc sư không dễ chọc, nhất là khí thế trên người hắn bây giờ quá lạnh, không ai dám nói tiếp một câu liền rối rít lui ra.
Kinh Kinh có phúc rồi, nàng ôm công công nửa ngày thế nhưng không thấy hắn đẩy mình ra, vui vẻ tiếp tục ôm. Tuy nói cây gậy của nam nhân ở chỗ của sư phụ quả thật dọa nàng sợ, nhưng nếu là công công, dù phải đau khổ một chút cũng đáng giá. ( lúc này mà nói, cô nương cho là loại chuyện đó cả đời chỉ phải làm một lần, đứa nhỏ đáng thương, về sau có bao nhiêu đả kích! )
Tâm Diêu Thiên cũng rối loạn, rất nhiều năm rồi hắn vẫn cho rằng tâm của mình đã bình thản, không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh bại được hắn, ai ngờ thì ra là vẫn sẽ loạn, vẫn hội đau lòng.
Hắn cảm giác được bệnh của Kinh Kinh có liên quan với nhi tử, sinh nhật nàng Diêu Viễn Từ không có một chút bày tỏ. Mà lỗi của Diêu Viễn Từ cũng là lỗi của hắn, nếu không phải hắn muốn hoàn thành chuyện đại sự của nhi tử sớm một chút thì chính mình có thể không cần quan tâm thay hắn (DVT) nữa, thì làm sao có thể làm hại một cô nương tốt như thế?
Hoặc là, để nàng rời đi cũng tốt.
Thở dài một cái, nói: "Nha đầu ngươi nằm xuống đi, nếu không, ngồi sẽ choáng váng."
Kinh Kinh rất nhu thuận gật đầu một cái, sau đó nằm xuống. Nàng khóc xong, cho nên thân thể vẫn còn căng lên .
Diêu Thiên nói: "Mấy ngày nay cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì cũng đừng làm hãy nghỉ ngơi đi." Hắn lại đi nói chuyện với nhi tử một chút, nếu như việc này vẫn không thể thay đổi tình hình, như vậy chỉ có thể. . . . . .
Thật ra thì trả lại con dâu tốt như vậy, chính hắn cũng có chút không bỏ được. ( không bỏ được thì ngươi cưới thôi! )
Kinh Kinh cũng không có chuyện gì, thấy công công lo lắng cho mình như vậy có chút hơi quá, nói: "A Cha nhất định ngươi lo lắng cho ta thật lâu, không bằng ngươi cũng đi nghỉ một lát đi, ta không có chuyện gì." Xuất hồn mà thôi.
Diêu Thiên lại than thở, nàng dâu cũng quá biết quan tâm người.
Hắn gật đầu nói: "Một chút nữa ta lại sang đây thăm ngươi."
"Đa tạ A Cha." Kinh Kinh khua tiểu móng vuốt tạm biệt hắn, nhưng một đôi mắt gian tà lại hữu ý vô tình nhìn chằm chằm vào giữa đôi chân công công, thế nào cũng không nhìn được có cây gậy ở đó? Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân mặc áo quá dầy sao?
Nhưng kể từ khi có mục tiêu Kinh Kinh liền trở thành một người không thể nằm yên, nàng ngồi dậy rửa mặt, sau đó tưới nước cho chậu hoa hồng kia. Làm mặt quỷ nói với nó: "Ngươi nhất định phải chúc ta sớm ngày cùng A Cha. . . . . . Cái gì, nếu không ta ném ngươi vào cái ao phía sau núi."
Cây hoa hồng run lên, có loại cầu xin như vậy sao?
Kinh Kinh biết bây giờ nàng đã có thể bắt đầu thực hiện chiêu thứ ba sư phụ truyền thụ cho, đó chính là nắm tay nhau!
Hi vọng mình có thể thành công.
Nàng cười ha hả đi tới thư phòng của Diêu Thiên, kết quả thấy hai cha con đều đang ở đây, hơn nữa còn đang gây gổ. Mà Diêu Viễn Từ đột nhiên tự xoay bánh xe gỗ về phía sau liền đi.
Kinh Kinh mới vừa vào thì hắn đi ra ngoài, ầm hai người đụng vào nhau, Kinh Kinh ngã, Diêu Viễn Từ liếc nàng há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói chạy đi.
Thật là đại tức giận, Kinh Kinh ở trong lòng nói.
Đột nhiên thấy một cái tay đưa tới, nói: "Ngươi không sao chứ?"
Kinh Kinh đưa tay qua, sau đó đỏ mặt.
Dắt tay dắt tay rồi, cái này thành công thật là nhanh.
Nhưng Diêu Thiên lại không có tâm tư kia, nói: "Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi ở trên giường làm sao lại chạy tới đây?"
Kinh Kinh nói: "Ta không cần nghỉ ngơi, mặc dù tối hôm qua nằm mơ nhưng cũng là ngủ một đêm, ngược lại nghe bọn họ nói A Cha ngươi cả đêm không ngủ. Thế nào, lại cùng tướng công hắn. . . . . ."
"Đừng nhắc tới hắn." Diêu Thiên vỗ nhẹ một cái lên bàn, sau đó cảm thấy mình không thể tức giận nổi với Kinh Kinh, liền nói: "Thôi, ngươi cũng ngồi đi, đừng đứng đây nữa."
"Tốt." Kinh Kinh ngồi xuống, nhưng khi thấy công công cau mày cũng không nhìn sách, chỉ là ngồi ở chỗ đó hình như có vẻ rất ưu buồn, liền đi lên ấn bả vai cho hắn, nói: "Ngươi cũng đừng nóng giận, tức giận tổn thương thân thể."
Diêu Thiên vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, sau đó nói: "Nha đầu ngươi vào cửa cũng có đoạn thời gian rồi, A Cha cũng nhìn ra, tâm của Viễn Từ hắn căn bản không ở trên người của ngươi, tiếp tục như vậy các ngươi cũng chỉ khổ sở cả đời. Không bằng. . . . . ." Trong lòng hắn đau xót, nhưng vẫn phải nói: "Không bằng A Cha làm cho Viễn Từ cho ngươi từ thư, sau đó lại tìm một người trong sạch cho ngươi gả đi, ngươi và Viễn Từ không hề viên phòng, tin tưởng phu gia sẽ không coi thường ngươi. . . . . ."
Đây là muốn đuổi mình đi?
Kinh Kinh ngẩn ra, kế hoạch nàng theo đuổi công công còn chưa hoàn thành nếu đi thật sự xong rồi.
Nghĩ đến chỗ này Kinh Kinh cũng bất cứ giá nào, cạch oành một tiếng mạnh mẽ quỳ gối trước mặt công công, khóc ròng nói: "Không cần đuổi Kinh Kinh đi, tuy nói tướng công không thích ta, nhưng mà ta lại có thể thay đổi, còn có thể hiếu kính A Cha, tuy vậy cả đời ta cũng sẽ không hối hận. . . . . . A Cha, van ngươi không nên đuổi ta đi, không nên đuổi ta đi. . . . . ." Nói xong nàng còn chuẩn bị muốn dập đầu. . . . . .
Diêu Thiên vội vàng đi đỡ nàng nói: "Nha đầu ngươi đây là tội gì. . . . . ." Hắn vừa đỡ người dậy đã cảm thấy lực lượng toàn thân nàng đột nhiên mất đi, cả người ngã ở trên người của hắn.
Đây là thế nào? Diêu Thiên vội vàng ôm lấy người la lên: "Nha đầu, nha đầu. . . . . ." Hình như hôn mê, nhưng vẫn còn nức nở.
Hắn vội vã ôm người đặt nằm xuống ở trên giường phía sau rồi đi gọi người tìm đại phu tới đây, nhưng đột nhiên tay bị nắm chặt, mới nhìn thấy người đã tỉnh lại.
"A Cha, không cần đi. . . . . ." Chảy nước mắt, bóp, thật là đau. . . . . .
Diêu Thiên chưa từng tiếp xúc với nữ hài tử, hắn nhìn con dâu yếu ớt như vậy cũng không nhắc lại chuyện hưu thê nữa, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên giường nói: "Tốt lắm ta không nói nữa, cũng không đi, ngươi tốt nhất nghỉ ngơi một chút, chốc nữa ta bảo các nàng đưa ngươi trở về phòng."
Kinh Kinh khẽ gật đầu một cái, tiếp tục nắm tay công công không thả.
Diêu Thiên cho là đứa nhỏ này bị giật mình, mà Kinh Kinh thì quang minh chính đại giả bộ đáng thương ăn đậu hũ của công công. Đồng thời nàng ở trong lòng tính toán, chiêu thứ ba tay cũng đã năm, chiêu thứ tư ôm cũng đã ôm, vậy có phải hay không có thể tiến hành chiêu thứ năm được rồi? ( cô nương, ngươi in tưởng ngươi tiến có chút nhanh? )
Ai ngờ, nàng mới vừa tỉnh táo lại thấy bức tranh kia đã thay đổi, biến thành nam nhân giơ tay lên sờ lấy bộ ngực dựng đứng của nữ nhân. Kinh Kinh biết, nơi đó là dấu hiệu của nữ nhân, thì ra chính là nơi nam nhân thích sờ vào!
Thần xui quỷ khiến nàng đưa tay lên nhéo nhéo bộ ngực của mình, tuy rằng nhỏ hơn so với các nữ nhân khác một chút, nhưng lại hết sức co dãn.
Nếu như nam nhân đều thích sờ, như vậy không biết công công có hay không. . . . . .
Nghĩ đến cái này nàng ôm mặt của mình nói: "Quá bỉ ổi, không thể tiếp tục nghĩ nữa."
Ngoài cửa sư phụ lại lắc đầu một cái, không muốn nghĩ bọn họ làm xong chuyện như thế nào, tiếp theo lại nghĩ muốn.
Kinh Kinh đang suy nghĩ, hình ảnh lại thay đổi.
Lần này nam tử ép xuống, đè nữ tử ở phía dưới.
Ah, không phải là nữ tử áp nam nhân sao? Chẳng lẽ loại chuyện như vậy còn có đa dạng tư thế? ( bạn học, ngươi đoán đúng rồi. )
Kinh Kinh tò mò, nàng đỏ mặt nhìn tiếp.
Tiếp, bức tranh biến thành nam nhân cởi y phục của nữ nhân, nữ nhân kia lại □ rồi.
Đỏ mặt, hông của nàng rất nhỏ, chân thật dài, hâm mộ.
Ah. . . . . . Phía dưới nàng sao lại mọc nhiều lông dài như vậy, theo bản năng nàng sờ sờ của mình, hình như. . . . . . Mình —— không có.
Vì sao nàng còn chưa có? Kinh Kinh còn chưa nghĩ thêm được, đã thấy tay của nam nhân đã sờ soạng xuống phía dưới của nữ nhân.
Người nam nhân này hình như tương đối thích bộ lông bên dưới của nữ nhân, không ngừng sờ tới sờ lui.
Tiếp. . . . . .
Hình ảnh lại chuyển động, nam nhân cũng cởi y phục của mình ra.
Đây là lần đầu tiên Kinh Kinh thấy nam nhân □ lỏa (trần truồng) hiện ra ở trước mặt mình, không chỉ bắp thịt mạnh mẽ và cặp mông tròn tròn, ngay cả cái gốc cây xấu xí vừa dài vừa thẳng kia cũng hoàn toàn bị nàng nhìn rõ.
A. . . . . .
Thì ra là phía trước của nam nhân lại mọc gốc cây, vậy thời điểm bọn họ đi bộ không phải là cực kỳ bất tiện sao?
Kinh Kinh có chút lo lắng cho các nam nhân, nhưng lại phát hiện gốc cây này rất có năng lực nghiên cứu, cũng đặc biệt thích bộ lông phía dưới của nữ nhân.
Im lặng một hồi lâu, có phải hay không bởi vì chính mình không có bộ lông đó, cho nên công công mới chưa thích mình? Xem ra, nhất định không thể cho hắn nhìn thấy nơi đó của mình mới được, nếu không nhất định sẽ bị ghét.
Trong lòng vừa nổi lên ý niệm này thì thấy bộ phận riêng tư của nam nhân và nữ nhân toàn bộ lộ ra. Bọn họ nằm trên mặt đất, tư thế nam trên nữ dưới, tiếp. . . . . .
Sau nửa canh giờ Kinh Kinh vịn tường đi ra, nàng phát hiện mặt mình đã hồng đến mức không thể hồng thêm được nữa, thậm chí cảm giác bắp đùi có chút ẩm ướt không biết là chuyện gì xảy ra.
Sư phụ cười ha hả đi tới, đưa tay tới ôm nói: "Đồ nhi của ta, Nhữ nhìn như vậy đã hiểu chưa?"
Đông, Kinh Kinh đá một cước nói: "Xú nam nhân cách ta xa một chút. . . . . ."
Sư phụ che mặt bay đi, nửa ngày rơi trên mặt đất hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy khoái hoạt của chuyện nam nữ sao?"
Kinh Kinh chỉ vào hắn tức giận nói: "Khoái hoạt chó má, rõ ràng là nam nhân các ngươi cầm công cụ tổn thương phái nữ, ngươi không nhìn vẻ mặt nàng có bao nhiêu khổ sở sao."
Sư phụ 囧 rồi, hắn vốn định chuẩn bị một cái có tiếng, nhưng làm thế nào cũng không thu âm thanh vào được, kết quả lại làm cho nàng chỉ thấy một mặt‘ khổ sở ’, cũng khó trách nàng sẽ hiểu lầm.
"Nhưng là, chỉ là hơi khổ sở một chút, sau đó bọn họ sẽ hợp thành một thể vĩnh viễn không xa rời nhau." Sư phụ xoa mặt của mình nói.
Kinh Kinh ngẩn ra, vĩnh viễn không xa rời nhau, sau khi làm loại chuyện như vậy sẽ hợp thành một thể sao? Vậy nàng và công công. . . . . . Aiza, rất thẹn thùng.
"Ta. . . . . . Ta đi về trước đây." Quay người đi, nhưng trên mặt không nhịn được xấu hổ.
Sư phụ cũng nhìn ra, chẳng lẽ cuối cùng nàng đã thông suốt?
"Đồ nhi, sư phụ sẽ chờ một ngày ngươi đồng ý."
Nhưng lúc hắn nói xong lời này, Kinh Kinh đã ngã trở về thân thể của mình, lúc này trời còn chưa có sáng, nhưng trong phòng của nàng lại tụ tập cả nam lẫn nữ.
Nàng mở mắt liền ngẩn ra, nói: "Các ngươi là ai?"
Linh nhi là người đầu tiên vọt tới trước mặt nàng, kinh hô: "Thiếu phu nhân cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ta sẽ đi thông báo cho lão gia, hắn đang hết sức nóng lòng chờ ở bên ngoài."
"A…!" Không phải là bởi vì chính mình giống như té xỉu, cho nên mới làm cho nhiều như vậy. . . . . . Hình như là đại phu, bởi vì tất cả đều là lão đầu râu bạc.
Đang suy nghĩ, lại thấy công công đã đi vào rồi, trên mặt hắn hiện lên vẻ lo lắng, hỏi "Tỉnh lại là tốt rồi, có cái gì không thoải mái không, tại sao đột nhiên lại té xỉu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Loại chuyện như vậy trước kia ở nhà cũng gặp qua, cho nên Kinh Kinh lại dùng chiêu số trước kia, đột nhiên ôm lấy công công cách nàng gần nhất khóc ròng nói: "Thật là đáng sợ, Kinh Kinh nằm mơ thấy ác ma đang đuổi giết ta, thật là đáng sợ. . . . . ."
Diêu Thiên vỗ đầu của nàng nói: "Ngoan đừng sợ đừng sợ, không có việc gì là tốt rồi không có việc gì là tốt rồi." Hắn xoay người nói với những đại phu kia: "Các ngươi đúng là vô dụng, ngay cả một người gặp ác mộng cũng không cứu tỉnh được, đều cút đi. Tiền xem bệnh một phần cũng đừng nghĩ lấy được."
Các đại phu rất oan uổng, có người nói: "Quốc sư, thiếu phu nhân. . . . . ." Có người khẽ chạm hắn một chút, hắn lập tức tỉnh táo lại nói: "Vừa rồi đúng là mạch tượng của thiếu phu nhân rất yếu ớt, hồn đã bay mất, chúng ta cũng không hiểu làm thế nào bỗng nhiên nàng lại tốt được."
Một đêm này Diêu Thiên đã bị lời nói này của bọn họ dọa cho sợ rồi, phải nói hắn cũng thử bắt mạch, nói thật kia đã không gọi là mạch nữa, một hồi lâu mới nhảy một cái một lại một hồi lâu nữa mới nhảy một cái, nếu như không phải là thân thể nàng còn ấm, hắn cơ hồ hoài nghi người cứ như vậy đi.
"Cút!" Hừ lạnh một tiếng, nhiều người như vậy thế nhưng không có một chút biện pháp nào, không cút đi còn có thể làm cái gì?
Những đại phu kia cũng biết quốc sư không dễ chọc, nhất là khí thế trên người hắn bây giờ quá lạnh, không ai dám nói tiếp một câu liền rối rít lui ra.
Kinh Kinh có phúc rồi, nàng ôm công công nửa ngày thế nhưng không thấy hắn đẩy mình ra, vui vẻ tiếp tục ôm. Tuy nói cây gậy của nam nhân ở chỗ của sư phụ quả thật dọa nàng sợ, nhưng nếu là công công, dù phải đau khổ một chút cũng đáng giá. ( lúc này mà nói, cô nương cho là loại chuyện đó cả đời chỉ phải làm một lần, đứa nhỏ đáng thương, về sau có bao nhiêu đả kích! )
Tâm Diêu Thiên cũng rối loạn, rất nhiều năm rồi hắn vẫn cho rằng tâm của mình đã bình thản, không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh bại được hắn, ai ngờ thì ra là vẫn sẽ loạn, vẫn hội đau lòng.
Hắn cảm giác được bệnh của Kinh Kinh có liên quan với nhi tử, sinh nhật nàng Diêu Viễn Từ không có một chút bày tỏ. Mà lỗi của Diêu Viễn Từ cũng là lỗi của hắn, nếu không phải hắn muốn hoàn thành chuyện đại sự của nhi tử sớm một chút thì chính mình có thể không cần quan tâm thay hắn (DVT) nữa, thì làm sao có thể làm hại một cô nương tốt như thế?
Hoặc là, để nàng rời đi cũng tốt.
Thở dài một cái, nói: "Nha đầu ngươi nằm xuống đi, nếu không, ngồi sẽ choáng váng."
Kinh Kinh rất nhu thuận gật đầu một cái, sau đó nằm xuống. Nàng khóc xong, cho nên thân thể vẫn còn căng lên .
Diêu Thiên nói: "Mấy ngày nay cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì cũng đừng làm hãy nghỉ ngơi đi." Hắn lại đi nói chuyện với nhi tử một chút, nếu như việc này vẫn không thể thay đổi tình hình, như vậy chỉ có thể. . . . . .
Thật ra thì trả lại con dâu tốt như vậy, chính hắn cũng có chút không bỏ được. ( không bỏ được thì ngươi cưới thôi! )
Kinh Kinh cũng không có chuyện gì, thấy công công lo lắng cho mình như vậy có chút hơi quá, nói: "A Cha nhất định ngươi lo lắng cho ta thật lâu, không bằng ngươi cũng đi nghỉ một lát đi, ta không có chuyện gì." Xuất hồn mà thôi.
Diêu Thiên lại than thở, nàng dâu cũng quá biết quan tâm người.
Hắn gật đầu nói: "Một chút nữa ta lại sang đây thăm ngươi."
"Đa tạ A Cha." Kinh Kinh khua tiểu móng vuốt tạm biệt hắn, nhưng một đôi mắt gian tà lại hữu ý vô tình nhìn chằm chằm vào giữa đôi chân công công, thế nào cũng không nhìn được có cây gậy ở đó? Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân mặc áo quá dầy sao?
Nhưng kể từ khi có mục tiêu Kinh Kinh liền trở thành một người không thể nằm yên, nàng ngồi dậy rửa mặt, sau đó tưới nước cho chậu hoa hồng kia. Làm mặt quỷ nói với nó: "Ngươi nhất định phải chúc ta sớm ngày cùng A Cha. . . . . . Cái gì, nếu không ta ném ngươi vào cái ao phía sau núi."
Cây hoa hồng run lên, có loại cầu xin như vậy sao?
Kinh Kinh biết bây giờ nàng đã có thể bắt đầu thực hiện chiêu thứ ba sư phụ truyền thụ cho, đó chính là nắm tay nhau!
Hi vọng mình có thể thành công.
Nàng cười ha hả đi tới thư phòng của Diêu Thiên, kết quả thấy hai cha con đều đang ở đây, hơn nữa còn đang gây gổ. Mà Diêu Viễn Từ đột nhiên tự xoay bánh xe gỗ về phía sau liền đi.
Kinh Kinh mới vừa vào thì hắn đi ra ngoài, ầm hai người đụng vào nhau, Kinh Kinh ngã, Diêu Viễn Từ liếc nàng há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói chạy đi.
Thật là đại tức giận, Kinh Kinh ở trong lòng nói.
Đột nhiên thấy một cái tay đưa tới, nói: "Ngươi không sao chứ?"
Kinh Kinh đưa tay qua, sau đó đỏ mặt.
Dắt tay dắt tay rồi, cái này thành công thật là nhanh.
Nhưng Diêu Thiên lại không có tâm tư kia, nói: "Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi ở trên giường làm sao lại chạy tới đây?"
Kinh Kinh nói: "Ta không cần nghỉ ngơi, mặc dù tối hôm qua nằm mơ nhưng cũng là ngủ một đêm, ngược lại nghe bọn họ nói A Cha ngươi cả đêm không ngủ. Thế nào, lại cùng tướng công hắn. . . . . ."
"Đừng nhắc tới hắn." Diêu Thiên vỗ nhẹ một cái lên bàn, sau đó cảm thấy mình không thể tức giận nổi với Kinh Kinh, liền nói: "Thôi, ngươi cũng ngồi đi, đừng đứng đây nữa."
"Tốt." Kinh Kinh ngồi xuống, nhưng khi thấy công công cau mày cũng không nhìn sách, chỉ là ngồi ở chỗ đó hình như có vẻ rất ưu buồn, liền đi lên ấn bả vai cho hắn, nói: "Ngươi cũng đừng nóng giận, tức giận tổn thương thân thể."
Diêu Thiên vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, sau đó nói: "Nha đầu ngươi vào cửa cũng có đoạn thời gian rồi, A Cha cũng nhìn ra, tâm của Viễn Từ hắn căn bản không ở trên người của ngươi, tiếp tục như vậy các ngươi cũng chỉ khổ sở cả đời. Không bằng. . . . . ." Trong lòng hắn đau xót, nhưng vẫn phải nói: "Không bằng A Cha làm cho Viễn Từ cho ngươi từ thư, sau đó lại tìm một người trong sạch cho ngươi gả đi, ngươi và Viễn Từ không hề viên phòng, tin tưởng phu gia sẽ không coi thường ngươi. . . . . ."
Đây là muốn đuổi mình đi?
Kinh Kinh ngẩn ra, kế hoạch nàng theo đuổi công công còn chưa hoàn thành nếu đi thật sự xong rồi.
Nghĩ đến chỗ này Kinh Kinh cũng bất cứ giá nào, cạch oành một tiếng mạnh mẽ quỳ gối trước mặt công công, khóc ròng nói: "Không cần đuổi Kinh Kinh đi, tuy nói tướng công không thích ta, nhưng mà ta lại có thể thay đổi, còn có thể hiếu kính A Cha, tuy vậy cả đời ta cũng sẽ không hối hận. . . . . . A Cha, van ngươi không nên đuổi ta đi, không nên đuổi ta đi. . . . . ." Nói xong nàng còn chuẩn bị muốn dập đầu. . . . . .
Diêu Thiên vội vàng đi đỡ nàng nói: "Nha đầu ngươi đây là tội gì. . . . . ." Hắn vừa đỡ người dậy đã cảm thấy lực lượng toàn thân nàng đột nhiên mất đi, cả người ngã ở trên người của hắn.
Đây là thế nào? Diêu Thiên vội vàng ôm lấy người la lên: "Nha đầu, nha đầu. . . . . ." Hình như hôn mê, nhưng vẫn còn nức nở.
Hắn vội vã ôm người đặt nằm xuống ở trên giường phía sau rồi đi gọi người tìm đại phu tới đây, nhưng đột nhiên tay bị nắm chặt, mới nhìn thấy người đã tỉnh lại.
"A Cha, không cần đi. . . . . ." Chảy nước mắt, bóp, thật là đau. . . . . .
Diêu Thiên chưa từng tiếp xúc với nữ hài tử, hắn nhìn con dâu yếu ớt như vậy cũng không nhắc lại chuyện hưu thê nữa, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên giường nói: "Tốt lắm ta không nói nữa, cũng không đi, ngươi tốt nhất nghỉ ngơi một chút, chốc nữa ta bảo các nàng đưa ngươi trở về phòng."
Kinh Kinh khẽ gật đầu một cái, tiếp tục nắm tay công công không thả.
Diêu Thiên cho là đứa nhỏ này bị giật mình, mà Kinh Kinh thì quang minh chính đại giả bộ đáng thương ăn đậu hũ của công công. Đồng thời nàng ở trong lòng tính toán, chiêu thứ ba tay cũng đã năm, chiêu thứ tư ôm cũng đã ôm, vậy có phải hay không có thể tiến hành chiêu thứ năm được rồi? ( cô nương, ngươi in tưởng ngươi tiến có chút nhanh? )
Danh sách chương