Sau trận chiến ở rừng rậm nhiệt đới Madagascar, Thẩm Diệu tuy rằng là người thắng cuối cùng nhưng cũng tổn thất thảm trọng, thực lực suy giảm mạnh. Hắn không bằng chính phủ ở điểm có quần thể nghiên cứu khoa học khổng lồ và hai mươi mấy năm tích lũy, trong trận đó phần lớn thủ hạ long huyết nhân của hắn đều chết, số còn lại tuyệt đối không đủ để đối kháng với thế lực chính phủ. Vậy nên hắn nóng lòng có được chiếc sừng hải long này để làm thuốc kích thích long huyết nhân, nâng cao thực lực bản thân. Hiển nhiên, hiện tại là lúc Thẩm Diệu yếu ớt nhất, cũng là thời điểm nên sử dụng nó nhất.

Ngồi trên xe đuổi tới mục tiêu, Thiện Minh hỏi Đường Đinh Chi, "Nếu các anh bắt được Thẩm Diệu thì định xử lý như thế nào?"

"Giam cầm chung thân." Đường Đinh Chi đạm mạc nói: "Tuy rằng hắn phạm lỗi cũng đủ để hắn chết vạn lần, nhưng đây là cấp trên thoả hiệp với yêu cầu của Thẩm Trường Trạch, đó dù sao cũng là cha đẻ của cậu ta."

Thiện Minh đốt một điếu thuốc, trầm giọng nói: "Đối với người như Thẩm Diệu mà nói, anh giam hắn lại còn không bằng giết hắn cho xong."

"Cái này cũng phải xem hắn giác ngộ thế nào. Hắn vô cùng có ích cho quốc gia, so với việc trừng phạt hắn, chúng tôi càng chú trọng đến lợi ích hắn mang lại cho đất nước, nếu hắn vẫn khăng khăng một mực thì cũng chỉ có thể bị nhốt mãi thôi. Nhưng nếu chúng tôi bắt được hắn thì sẽ nghĩ cách để thay đổi tư tưởng của hắn. Đây cũng là hi vọng của Thẩm Trường Trạch, cậu ta đáp ứng giúp chúng tôi, việc không xử quyết Thẩm Diệu chính là điều kiện tiên quyết."

"Như vậy Triệu Thanh Linh thì sao?" Thiện Minh nghĩ đến mẹ của Thẩm Trường Trạch, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, người phụ nữ kia cực kì độc lập và quyết đoán, luôn có chính kiến của bản thân, trên thực tế bây giờ nhóm người này đều không đoán được chị đang nghĩ cái gì, có tính toán gì không. Hắn biết chị muốn ngăn cản chồng mình, lại không biết được rốt cuộc chị đang có ý định gì.

Đường Đinh Chi khẽ thở dài một cái, "Tuy rằng tôi rất muốn có được cô ấy, nhưng tôi đã ước định riêng với cô ấy rồi, sau khi nhiệm vụ kết thúc tôi sẽ thả cô ấy đi. Rất đáng tiếc, chỉ sợ sẽ không bao giờ có một long huyết nhân giống cái xuất chúng như vậy nữa." Biểu cảm của Đường Đinh Chi tràn ngập tiếc nuối, Thiện Minh nhìn y thật kĩ, cảm thấy biểu cảm của người này càng ngày càng phong phú, càng ngày càng giống người sống hơn rồi.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đường Đinh Chi, người này thật chẳng khác gì con búp bê sứ, không có bao nhiêu vẻ mặt và lời nói dư thừa, y hệt người máy, chỉ biết quan tâm đến mục đích của mình. Cũng không biết từ khi nào, Đường Đinh Chi trở nên càng ngày càng nhân tính hóa, càng ngày càng sinh động, có lẽ bắt đầu từ lúc lần lượt cùng họ kề vai chiến đấu, cũng có thể là bắt đầu từ lúc y cứ luôn miệng khen tóc vàng của Al.

Al nghe được đối thoại của họ, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Đường Đinh Chi, "Nữ long huyết nhân có lực hấp dẫn lớn như vậy với anh?"

"Đương nhiên, tính cả Triệu Thanh Linh thì bây giờ chúng tôi cũng chỉ có hai nữ long huyết nhân thôi, còn một người luôn phải tham gia các thí nghiệm, tôi đã rất lâu không nhìn thấy cô ấy rồi."

Lông mi Al dựng ngược, biểu cảm có vài phần cứng ngắc, "Cho nên cực kì nhớ nhung đúng không?"

Đường Đinh Chi nghĩ nghĩ, không chắc lắm việc dùng từ nhớ nhung có đúng hay không, nhưng cũng vẫn gật đầu, "Đó cũng là một long huyết nhân thật hoàn mỹ, đáng tiếc trước sau gì cô ấy vẫn không thể thụ thai."

Al híp mắt trừng y, nhịn không được đạp y một phát, "Anh nhớ thương cái khỉ gì, cứ cho là cô ta có thể thụ thai thì cũng không phải của anh, anh chờ mong cái gì?"

Đường Đinh Chi nhìn cái dấu chân rõ ràng trên chiếc giày quân đội bóng loáng của mình, ngây người. Y lấy trong lòng ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau dấu giày kia đi, sau đó cau mày nói với Al, "Sao anh lại thế hả, hôm nay tôi vừa đánh xi đó."

Al duỗi chân ra, "Không phục thì anh dẫm tôi vậy."

Đường Đinh Chi nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói, "Giày của anh hôm nay cũng là tôi đánh."

Al cố ý đong đưa chân, "Ồ, vậy sao, thảo nào sáng thế, về sau cứ để anh phụ trách nhé."

Đường Đinh Chi mím môi, cúi đầu.

"Làm sao vậy? Không bằng lòng à?"

"Không có, tôi sẽ ghi nhớ." Y sờ cuốn sổ ghi chép trong túi, rất muốn lấy ra luôn, lại không dám để Al trông thấy.

Dương Quan có chút không nhìn nổi việc Al bắt nạt đại tá của họ như vậy. Trong khoảng thời gian này cũng không biết Al bị làm sao, chả khác gì học sinh tiểu học, luôn tìm đại tá gây chuyện, hơn nữa toàn chỉ trích mấy cái chuyện cỏn con. Dương Quan luôn hoài nghi có phải vì khác biệt văn hoá Trung Tây quá lớn không, nên Al cả ngày cứ quấn quít đòi đại tá nấu cơm cho hắn, đến mấy cái ngữ pháp tiếng Trung căn bản cũng phải để đại tá tự mình dạy hắn? Đại tá chính là nhà khoa học bảo vật của đất nước, bộ óc đó là vô giá, y là kẻ sẽ làm mấy chuyện vô nghĩa này sao? Cũng không thể bởi vì hắn đã cứu đại tá mà đại tá liền chiều hắn như vậy đâu. Vì thế hắn nhịn không được nói, "Để tôi đánh cho cậu đi, thời gian của đại tá rất quý giá đó."

Al trừng mắt liếc hắn, "Liên quan gì đến anh."

Đường Đinh Chi khoát tay, "Không sao đâu......"


Dương Quan căm giận trừng Al, Al cũng trừng lại hắn, cố ý ngồi sát cạnh Đường Đinh Chi, tay còn ngả ngớn cầm một đoạn tóc của y, đặt lên bên miệng thổi.

Người sáng suốt đều nhận ra được nhất định cái thằng cha người nước ngoài láo toét này suốt ngày quấn quít lấy đại tá của họ là để âm mưu gây rối, nhưng mà họ cứ tự nhìn rồi lại tự lo lắng, đại tá giống như hoàn toàn không ý thức được, giống như ngầm đồng ý Al cả ngày gây rối y.

Thiện Minh liếc nhìn Al một cái, hai người bốn mắt chạm nhau, hắn nhận ra rõ ràng ý cười trong mắt Al. Thiện Minh không khỏi bĩu môi, mặc kệ nói như thế nào thì Al và Đường Đinh Chi đứng chung một chỗ cũng khá xứng đôi, hắn chỉ hi vọng anh em của mình được sống thống khoái.

Bọn họ chạy xe dọc theo đường núi gập ghềnh hơn bốn giờ, cuối cùng cũng tìm được nơi Thẩm Diệu ẩn nấp. Họ ở cách xa hơn hai km đã nhìn thấy được cái bệnh viện đổ nát kia, vì thế mai phục ngay tại chỗ.

Thông qua kính viễn vọng quan sát, bên ngoài bệnh viện có người gác, trên tường kéo lưới điện cao thế, trên cao có hai tay súng bắn tỉa. Diện tích bệnh viện không lớn, có một cái sân không nhỏ, cực kì dễ dàng tuần tra và phòng thủ.

Lúc này Thiện Minh đảm đương quân tiên phong, xâm nhập vào góc chết của tay súng bắn tỉa, tiếp theo lợi dụng rừng cây che giấu mà lặng lẽ ẩn nấp ở khu vực gần bệnh viện, dùng hai giờ để quan sát tình hình kẻ địch phân bố người.

Sắc trời dần tối, Thiện Minh về lại chỗ bọn họ mai phục. Bọn họ ăn một ít lương khô, bắt đầu chuẩn bị cho lần hành động buổi tối.

"Liên hệ được với Thẩm Trường Trạch chưa?"

"Liên hệ rồi."

"Xác định thời gian hành động cho cẩn thận, bảo nó cho chúng ta vị trí của Triệu Thanh Linh đi."

"Cậu ta nói Triệu Thanh Linh sẽ do cậu ta phụ trách, bảo chúng ta xử lý sạch sẽ bên ngoài, đây là bản đồ vị trí đặt mìn cậu ta gửi cho chúng ta."

"Hoàng Anh, còn bảy phút nữa chúng sẽ đổi gác, cậu có khoảng một phút, hãy căn cứ vào bản đồ đặt mìn để phân chia rõ ranh giới mìn ở xung quanh cửa chính." Hoàng Anh đã được trang bị thỏa đáng, nghe mệnh lệnh của Đường Đinh Chi, vội nói: "Rõ."

Hoàng Anh mang theo một bình phun sương màu lớn, loại sương màu dùng mắt thường thì không nhìn thấy, nhưng kính ngắm ban đêm của họ có trang bị thêm thấu kính lọc đặc thù, có thể nhìn được. Hắn trang bị thỏa đáng xong thì bắt đầu đi từ chỗ mai phục về phía bệnh viện.

Đi qua đoạn sườn núi ẩn nấp, lộ trình hơn một km tiếp theo Hoàng Anh chỉ có thể bò sát đất đi tới. Bởi vì ánh sáng cực kém, hắn ăn mặc lại giống như tắc kè hoa, trang phục quang phổ đang mặc có thể thay đổi màu sắc bản thân để thích ứng với cảnh vật xung quanh, hắn hành động lặng yên không một tiếng động, nhìn một lúc thì Đường Đinh Chi bọn họ cũng không nhìn thấy Hoàng Anh nữa.

Nửa giờ sau, thông qua kính viễn vọng trang bị thêm thấu kính lọc, bọn họ nhìn thấy bệnh viện phía trước lấy tốc độ thong thả xuất hiện một ít đốm sáng huỳnh quang màu lục, chậm rãi càng ngày càng nhiều, nối liền thành một đường.

Khi Hoàng Anh vẫn còn là con người chính là một đặc công binh chủng, mười bảy tuổi tham gia quân ngũ, hai mươi mốt tuổi cũng đã là chuyên gia gỡ mìn đặt mìn. Có một lần ra nhiệm vụ, đồng đội phán đoán sai lầm, hắn vì cứu người nên bị thuốc nổ TNT đánh gãy hai bàn tay. Hắn vô cùng tuyệt vọng, lúc đó hắn còn rất trẻ, tràn ngập khát khao và nhiệt huyết muốn đền đáp Tổ quốc, đáng tiếc hắn không bao giờ có thể ra chiến trường nữa, thậm chí cuộc sống sau này cũng không hề có hi vọng. Sau đó các nhà khoa học của "Kế hoạch vũ khí quốc gia" tìm đến hắn, nói cho hắn thông qua phương pháp của y học hiện đại thì không thể thay đổi được sự tàn tật của hắn, nhưng nếu hắn nguyện ý mạo hiểm gia nhập kế hoạch này, một khi hắn may mắn biến thành long huyết nhân, hai tay hắn có thể tự lành. Đối với hắn lúc đó mà nói, không có gì thống khổ bằng tình cảnh hiện tại, vì thế hắn không chút do dự đáp ứng. Từ đó, hắn trở thành một đặc công có được gien long huyết, đóng một vai trò cực kì trọng yếu trong đội ngũ long huyết nhân.

Lần này, hắn vẫn như cũ dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình, tìm ra toàn bộ mìn trên đường đi của đội ngũ, quét dọn chướng ngại rất lớn cho họ.

Bailey nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng, không ngừng nói, "Anh ấy thật lợi hại." Làm cho mấy chiến hữu vẫn "lính phòng không" của Hoàng Anh hâm mộ không thôi.

Hoàng Anh cách lính gác cửa không quá ba mươi mét, dưới tình huống như vậy mà hắn vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách vô thanh vô tức. Khi hắn lén lút trở lại địa điểm ẩn nấp, thừa dịp ánh sáng của sương huỳnh quang còn không biến mất, bọn họ liền mang trang bị của mình, xuất phát.

Thời điểm xuất phát và thời gian Thẩm Trường Trạch ước định hoàn toàn tương xứng.

Đường Đinh Chi tuy rằng giữ vai trò chỉ huy, nhưng Al so với y cũng có kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa việc dẫn dắt Du Chuẩn mười mấy năm có thể nói là làm hắn có tư cách và tài năng chỉ huy hơn bất cứ ai ở đây, vì thế khi bắt đầu hành động, Al bắt đầu phân công mọi người. Hắn chia đội ngũ thành ba đội, hắn mang một tiểu đội tiêu diệt lính gác cửa, Dương Quan và Thiện Minh dẫn người chia nhau phụ trách lính gác hai mặt. Bọn họ nhận ra được tất cả lính gác lần này đều là con người, lần trước Thẩm Diệu tổn thất quá nặng, lần này chỉ sợ là tìm lính đánh thuê địa phương đến giúp đỡ, nhưng những người này trong mắt họ thật sự là không chịu nổi một kích.

Xử lý lính gác xong, tất cả bọn họ đều vòng qua khu vực có mìn tiến vào theo cửa chính. Lúc này đêm khuya vắng lặng, chính là thời điểm người ta mệt mỏi nhất, rơi vào giấc ngủ say, bọn họ lặng yên không một tiếng động xâm nhập bệnh viện.

Hành lang thật dài của bệnh viện vô cùng âm u và khủng bố, bởi vì thiếu ánh sáng, đi hơn mười mét cũng đã hoàn toàn rơi vào trong bóng đêm, liếc mắt không nhìn thấy đầu, nơi này phảng phất giống như cửa vào địa ngục. Nơi nơi tràn ngập hương vị mốc meo và thuốc sát trùng, trên tường và mặt đất loang lổ dấu vết khiến hắn rất khó tưởng tượng nơi này từng phát sinh cái gì. Một trận gió lạnh thổi qua, tất cả mọi người không tự giác rụt cổ, cái bệnh viện chiến trường này không biết đã mai táng bao nhiêu sinh mệnh chết oan rồi.

Bọn họ chia làm hai đội xâm nhập vào trong bệnh viện theo hành lang hai bên, khi nhóm Thiện Minh tìm được cầu thang định đi lên, từ hướng một tiểu đội khác truyền đến tiếng súng.

Bên kia đã khai hỏa rồi, bọn họ bị lộ, từ chỗ rẽ đen sì của cầu thang đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, bắn phá kịch liệt vào bên chân họ. Người phía sau thối lui về góc, Thiện Minh đi tuốt đằng trước dẫn đầu bị Ô Nha túm lấy ba lô, kéo mạnh trở về, viên đạn sượt qua mũi giày. Ở nơi bệnh viện trống vắng này, tiếng súng quả thực đinh tai nhức óc.




Chiến đấu khai hỏa, lần thứ ba quyết đấu, Thẩm Diệu, mau xông tới đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện