Không ngoài dự đoán của Thiện Minh, ngay ngày thứ hai khi Thẩm Trường Trạch tỉnh lại, thượng úy House chủ động tìm tới cửa, trên danh nghĩa là muốn điều tra vụ án tham viên CIA tử vong, nhưng hai cha con đều biết hắn đến vì cái gì.

Thượng úy House yêu cầu một mình hỏi Thẩm Trường Trạch, không đợi Thiện Minh nói gì, luật sư của Jason Autari lập tức từ chối yêu cầu của hắn, khiến sắc mặt thượng úy rất khó coi.

Lúc trước Al nói với Thiện Minh, thượng úy House từng đến hai lần, muốn mang Thẩm Trường Trạch nhưng đều không thành công, nguyên nhân chính là thế lực của công ty khổng lồ, đối phương không dám xằng bậy, lần này lui bước muốn một mình nói chuyện với Thẩm Trường Trạch lại bị cự tuyệt, không khí giữa hai bên có chút không tốt.

Luật sư nói, "Anh muốn nói chuyện với thân chủ của tôi thì phải tiến hành khi có mặt luật sư và người giám hộ mới được."

Thiện Minh khoát tay áo, "Luật sư, chỉ cần tôi ở là được rồi."

Luật sư nhìn Al, Al gật đầu với hắn, vì thế Thiện Minh mang Thẩm Trường Trạch, đưa thượng úy House vào phòng mình.

Sau khi cửa khóa, Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch đều đề phòng nhìn hắn, nhất là đứa nhỏ, ánh mắt cực kì băng lãnh, cả người tràn ngập lệ khí.

Thượng úy House tìm ghế dựa ngồi xuống, hắn nhìn đứa nhỏ cười, "Tôi có lẽ là người duy nhất từng gặp đồng loại của mình, cậu cũng không nhất thiết phải đề phòng tôi như vậy, yên tâm đi, bây giờ hai người rất an toàn."

Thiện Minh mở miệng nói: "Lần này ông tới có mục đích gì?"

"Tôi biết hai người có rất nhiều nghi vấn, tôi cố ý đến giải đáp chúng."

Đương nhiên không ai tin tưởng hắn lại thân thiết như vậy, nhưng nếu hắn đồng ý trả lời thì đúng là bọn họ cầu còn không được.

Thiện Minh vừa muốn mở miệng, đứa nhỏ đã giành trước hỏi ra vấn đề hắn muốn biết nhất, "Tôi là cái gì vậy?"

Thần kinh Thiện Minh cũng căng thẳng, hắn cũng giống đứa nhỏ, bức thiết muốn biết đáp án.

House nhún vai, "Có thể để tôi nói hết không? Tôi phụ trách trả lời những vấn đề hai người cảm thấy hứng thú. Để đáp lại, hai người cũng nên trả lời những nghi vấn trong lòng tôi, một đáp án đổi một đáp án, có phải công bằng không nào?"

Thiện Minh nheo mắt, "Thượng úy House, mời ông đừng có ra vẻ, nếu không ông không ra khỏi tòa nhà này được đâu."

House thượng úy cười to nói: "Anh Thiện, với số lượng người của các anh thì không giết nổi tôi đâu, mà nó" Hắn chỉ vào đứa nhỏ,"Tuy rằng nó so với tôi cao cấp hơn rất nhiều, nhưng nó còn quá nhỏ, rất kém hiểu biết. Đến sử dụng chính xác năng lực và phòng thủ nhược điểm của mình như thế nào cũng không biết, nó thậm chí không thể khống chế tốt chính mình, đơn giản mà nói, tôi có thể giết chết anh trước khi cuộc nói chuyện này kết thúc mà không ai có thể ngăn cản tôi rời đi."

Thẩm Trường Trạch nắm chặt bàn tay nhỏ, "Tôi đồng ý điều kiện của ông, nhưng tôi sẽ không trả lời hết những vấn đề của ông."

"Đương nhiên, cậu không muốn trả lời thì có thể không trả lời, tôi cũng như vậy. Tôi nói, các vị đã an toàn rồi, các vị được công ti vũ khí lớn nhất nước Mĩ che chở, rõ ràng là tràn ngập cảm giác an toàn, tôi hao hết tâm tư giữ nhóm các vị lại đến bây giờ chỉ là hy vọng có thể nói chuyện với cậu. Các người sẽ an toàn trở lại căn cứ của mình, vì thế xin hãy trầm tĩnh lại để chúng ta tâm sự được bình thường. Chúng ta đối lẫn nhau đều có hứng thú rất lớn, đúng không?"

Thiện Minh hừ lạnh nói: "Nếu nhìn đến cơ thể đầy vết thương của tôi mà còn có thể tin tưởng ông, như vậy nhất định là tôi mù rồi."

Thượng úy House khẽ thở dài một hơi, "Đầu tiên, tôi có thể thề, hạ lệnh tập kích hai người tuyệt đối không phải ý của tôi, là mệnh lệnh tôi không thể ngăn cản đến từ cấp trên rất cao. Bọn họ cũng nếm đủ đắng rồi, tiếp theo, đứa nhỏ này đã gây chấn động lớn cho bọn họ. Đồng thời hai người cũng gặp phiền toái lớn, tôi tin rằng mau chóng hiểu được tình cảnh của mình đối với các vị là rất có lợi, nếu anh Thiện không thể vứt bỏ thành kiến thì chuyến này tôi đi là vô ích, các người bị thương, chúng tôi tổn thất người, đều uổng phí ."

Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nói: "Nói nghe rất hay, ngày đó ở trên hành lang ông đã biết tôi là...... Ông cảm giác được đúng không, tôi cũng cảm giác được, nếu không phải ông nói chuyện của chúng tôi ra, làm sao những người đó lại đến phục kích chúng tôi được!"

"Chuyện này quả thật là tôi suy xét không chu toàn, nhưng liều lĩnh hành động cũng không phải điều tôi muốn, tôi chỉ có thể giống cam đoan với hai người, các người có thể an toàn về nhà."

Nói đã đến nước này, tiếp tục tranh luận vấn đề đúng sai thì có vẻ không có ý nghĩa, vì thế Thiện Minh kéo cánh tay đứa nhỏ ý bảo nó ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bắt đầu đi, trả lời vấn đề đầu tiên của nó, nó, không, có thể nói là các người, rốt cuộc là cái gì?"

Thượng úy cũng không thừa nước đục thả câu, "Chúng tôi, là người được cải tạo gien, có một cái tên phi thường uy phong gọi là là 'Long huyết nhân'."

Long huyết nhân !

Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch liếc nhìn nhau, vì từ ngữ chưa từng nghe qua này mà cảm thấy khiếp sợ.

"Tôi tin rằng anh cũng chú ý tới, cái gọi là long huyết, sau khi biến thân thì máu có tính axit, ngoại hình thay đổi có những đặc thù của rồng trong truyền thuyết cổ của Trung Quốc. 'Long huyết nhân' là cách gọi đến từ Trung Quốc, trên thực tế nước đầu tiên bắt đầu thí nghiệm này đúng là Trung Quốc. Tôi trả lời vấn đề này, bây giờ tôi sẽ hỏi cậu, có phải cậu đến từ Trung Quốc không, cha mẹ cậu là ai?"

Thẩm Trường Trạch nói: "Tôi đến từ Trung Quốc, từ lúc năm tuổi đã rời nhà, bây giờ tôi không còn nhiều ấn tượng về cha mẹ mình, bọn họ có thể là quân nhân."

"Vì sao lúc năm tuổi cậu lại rời nhà, vì sao cậu cho rằng cha mẹ cậu có thể là quân nhân?"

"Quy củ." Thiện Minh nhắc nhở: "Trả lời câu này xong đã, trên thế giới có bao nhiêu quốc gia đang làm thí nghiệm này, mục đích là cái gì?"

Thượng úy nhún vai, lười so đo với Thiện Minh, "Theo tôi được biết, trước mắt chỉ có Trung Quốc và Mỹ. Về phần mục đích, rất khó đoán sao? Đương nhiên là vì chế tạo vũ khí sinh vật hoàn mỹ nhất trên thế giới rồi."

Thẩm Trường Trạch cũng tiếp lời: "Năm tôi năm tuổi có rất nhiều quân nhân đến nhà tôi, tôi ngồi máy bay trực thăng chạy trốn, về phần cha mẹ tôi có phải quân nhân hay không, tôi thật sự đã không nhớ rõ, có lẽ trong ấn tượng cha tôi có mặc quân trang màu xanh."

Thượng úy gật đầu, "Tôi sẽ nói những gì mình biết cho hai người, nếu không thì quá lãng phí thời gian." Hắn nhìn đồng hồ, "Tôi cũng không có bao nhiêu thời gian, sau đó tôi sẽ hỏi những gì mình nghĩ."

Thiện Minh gật đầu, "Ông nói đi."

"Ước chừng khoảng năm 92, ở Nam Hải Trung Quốc khai phá một giếng dầu mỏ, khi khoan xuống thì vô ý chạm trúng một con quái ngư, chiều cao năm mét, vảy vàng, có sừng, có cánh và đuôi, ngoại hình tương tự cậu. Nó cũng không thể tính là cá, bởi vì theo đặc thù sinh lý mà nói thì là động vật có vú. Những công nhân làm việc trên biển chưa từng thấy thứ này, liền mang con quái ngư kia lên trên thuyền, có một công nhân khi vận chuyển chạm phải máu nó, bàn tay bị thiêu hủy một tầng thịt. Bọn họ giao con cá cho nhân viên nghiên cứu khoa học, nhưng có một công nhân mê tín lặng lẽ cắt lấy một khối thịt cá, hắn cho rằng ăn vào có thể sống thọ ngàn năm. Công nhân ăn cá này bị phát điên, trở nên mạnh vô cùng, cắn chết hơn mười người trong thôn, cuối cùng da tróc thịt bong, đổ máu đến chết. Chuyện này lúc ấy cũng không phải bí mật, cũng lưu truyền đến tai những nhà khoa học Mĩ đang nghiên cứu ở Nam Hải lúc ấy."

Vẻ mặt của Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch càng lúc càng là không thể tin, mấy thứ này nghe thế nào cũng giống một câu chuyện khoa học viễn tưởng sứt sẹo.

Thượng úy mặc kệ bọn họ có tin hay không, tiếp tục nói: "Nhà khoa học Trung Quốc đặt tên cho loại cá này là 'Hải long', bọn họ bắt đầu nghiên cứu hải long, ngoài việc phát hiện máu hải long là axit thì còn chứa một lượng lớn thuốc kích thích, nếu thông qua nấu nướng thì dược tính sẽ giảm đáng kể. Nhưng nếu động vật ăn vào, trung khu thần kinh trong đầu sẽ bị phá hủy, adrenalin bị kích thích không ngừng phân bố, cả người phấn khởi cao độ, người trở nên giống như dã thú, khát máu, hiếu chiến, có thể lực và thần kinh phải ứng như siêu nhân, cuối cùng sẽ vì thân thể không thể chịu nổi mà chết thảm. Nhưng nếu thông qua tinh luyện cẩn thận, máu hải long có thể biến thành dược vật có giá trị cực lớn, có thể trị liệu nhiều bệnh tất mà khoa học kỹ thuật lúc đó khó có thể giải quyết, nâng cao khả năng miễn dịch và đề kháng của cơ thể trên diện rộng. Cuối cùng, những nhà khoa học Trung Quốc biết mùi ngon ý đồ vớt lên thật nhiều hải long dưới biển, nhưng bọn họ cũng giống như tổ tiên của mình, căn bản không thể phát hiện loại sinh vật này ở dưới biển. Bọn họ cũng không biết hải long này đến từ đâu, có lẽ nó sống ở dưới đáy biển sâu mấy nghìn mấy vạn mét còn chưa bị nhân loại làm bẩn. Tóm lại, hải long duy nhất kia sau đó lại trở thành tổ tiên của những long huyết nhân hiện giờ." Ánh mắt thượng úy dường như bị bịt kín một tầng sương, mang theo vài phần mờ mịt, lâm vào trong hồi ức.

Thiện Minh híp mắt, "Nếu chỉ có một, vậy nhóm người Mĩ các ông làm thế nào để triển khai thí nghiệm này?"


Thượng úy cười, "Người Trung Quốc thời kì đó còn rất đơn thuần, anh có thể nói là chúng tôi mua được, cũng có thể nói là chúng tôi lừa đến, tóm lại, lúc ấy nhà khoa học chỉ đạo khoan giếng dầu đã đem một bộ phận máu thịt của hải long về Mĩ, lúc ấy ngay chính họ cũng không biết thứ họ mang về có ý nghĩa gì."

Thiện Minh nói: "Sau đó họ làm gì mà biến các người trở thành như vậy được?"

Trong mắt thượng úy bịt kín một tầng bi thương, "Sau này bắt đầu các thí nghiệm phức tạp, ý đồ dùng long huyết để thay đổi gien bình thường của nhân loại, đạt được sức mạnh cường đại. Ban đầu dùng tử tù, không đếm được những vật thí nghiệm thất bại chết thảm mới có thể đổi được một long huyết nhân dung hợp thành công, rất nhiều người cứ như vậy vô thanh vô tức mà biến mất."

"Biết rõ nguy hiểm như vậy vì sao ông còn đi làm vật thí nghiệm? Bị bức bách ?"

"Không, không hẳn vậy. Tôi tham gia chiến tranh Afganistan một năm, lúc ấy tôi chỉ có 19 tuổi, mắt thấy chiến hữu từng người gã xuống, tôi tràn ngập oán hận với kẻ địch, sau lại bởi vì giết một đám tù binh chó má mà bị chuyển giao tới toà án quân sự, tôi phải lĩnh án chung thân, như thế cũng không có gì khác phán tôi tử hình cả...... Sau đó phòng thí nghiệm long huyết nhân tìm tới tôi, nói nếu tôi đáp ứng làm vật thí nghiệm, hơn nữa nếu sống sót thì chẳng những sẽ để tôi tự do, tôi còn có thể rời khỏi chiến trường tội ác kia, trở lại đất nước của mình. Vì thế tôi đáp ứng, hơn nữa còn thành công ." Thượng úy nhắc tới thực nghiệm, hai tay có chút run rẩy rất nhỏ, "Đó là...... thí nghiệm vô cùng tàn khốc, nhưng mà chỉ có đạt được sức mạnh như thế, quốc gia mới có năng lực bảo vệ công dân của mình. Bởi vậy mười mấy năm qua, cho dù là Trung Quốc hay Mĩ cũng đều không dừng thí nghiệm này, không ngừng tích lũy sức mạnh cho mình."

Thẩm Trường Trạch run giọng nói: "Nhưng mà, tôi cũng không có kí ức về chuyện này, chẳng lẽ từ lúc tôi còn là trẻ sơ sinh đã......"

"Không, đó là không có khả năng." Thượng úy House ngẩng đầu, "Gien phản phệ sẽ mang đến sự thống khổ, phải là người có thân thể cực kỳ cường tráng mới có khả năng thừa nhận, trẻ con tuyệt đối là không thể , cho nên cậu không phải được sinh ra từ thí nghiệm."

"Vậy, tôi đây......"

"Cậu là được thai nghén sinh ra." Thượng úy House có chút kích động nhìn nó, "Cha mẹ của cậu, ít nhất có một bên, hoặc cả hai bên, là long huyết nhân."

Lời vừa nói ra, huyết sắc trên mặt đứa nhỏ biến mất sạch sẽ, cha mẹ rất ít gặp trong trí nhớ, đều là...... quái vật như nó? Thượng úy House đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Thẩm Trường Trạch, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ngữ khí trang nghiêm và ngưng trọng, "Đứa nhỏ, cậu biết không, cậu có lẽ là long huyết nhân duy nhất trên thế giới có dòng máu gần với thuần khiết nhất, bởi vì cậu được sinh ra từ tử cung tự nhiên mà Thượng Đế giao cho phụ nữ. Long huyết và nhân huyết dung hợp, từ lúc còn trong phôi thai cậu đã hoàn thành, bởi vậy vảy giáp của cậu là màu vàng. Những long huyết nhân tôi gặp từ trước đến nay không một ai có thể có được vảy giáp màu vàng, đó là tượng trưng của dòng máu thuần khiết, cậu là......" House đè lại bờ vai của nó, trong mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt bất thường, "Chúng ta là chủng tộc ưu việt cao cấp vô số lần so với nhân loại, mà cậu chắc chắn sẽ trở thành lãnh tụ của chủng tộc chúng ta!"

Thiện Minh nhìn thấy quang mang bất thường trong mắt thượng úy House vốn luôn trầm ổn lão luyện, ý thức được người này chỉ sợ đã biến thành long huyết nhân về cả thân thể và tâm hồn. Ở trước mặt mọi người hắn lén gạt đi sự bất đồng của mình, lại không ngăn cảm giác nảy sinh trong lòng về sự ưu việt, hắn bắt đầu nghi ngờ thân phận con người của mình, cũng kiêu ngạo vì long huyết của mình. Điều này về bản chất thì không có gì khác với những phần tử cuồng tín, bọn họ cho rằng mình cao cấp hơn người khác, bọn họ cần tìm kiếm những đồng loại có cùng nhận thức, cùng với người lãnh đạo về mặt tinh thần.

Thiện Minh vạn lần không nghĩ rằng thượng úy House này ôm ý nghĩ như vậy đến tìm bọn họ, trực giác hắn nói cho hắn, mục đích của người này và Đường Đinh Chi khi cần Thẩm Trường Trạch hoàn toàn bất đồng.

Đứa nhỏ bị sự cuồng nhiệt của hắn dọa sợ, vội gỡ tay hắn ra, lui về phía sau một bước, "Tôi là con người, tôi không muốn làm quái vật."

"Cậu không phải con người, cậu là long huyết nhân có dòng máu thuần khiết nhất, con người vốn không thể so sánh được với chúng ta."

Thiện Minh dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Thượng úy House, ông biết rõ mình hiện đang nói cái gì không?"

Thượng úy House phảng phất như vừa tỉnh mộng, lập tức khôi phục thanh minh, hắn xấu hổ đứng lên, lui trở lại chỗ ngồi của mình, "Xin lỗi, tôi có chút kích động, khi anh cảm thấy tất cả xung quanh đều là động vật cấp thấp mà đến khi anh gặp được đồng loại của mình, tôi tin rằng anh cũng sẽ có ý nghĩ giống tôi."

Con mẹ ông mới là động vật cấp thấp, Thiện Minh mắng trong lòng, hắn giận dữ nói: "Ở Mĩ hiện có bao nhiêu người giống như ông?"

Thượng úy House lắc đầu, "Đây là cơ mật quốc gia, tôi không thể nói cho anh."

"Vậy Trung Quốc thì sao?"

"Tôi ngược lại càng muốn nói cho anh, đáng tiếc đây là cơ mật của họ, tôi lại càng không biết."

"Tình huống hiện tại của nó nên làm thế nào? Sau khi biến thân nó không thể khống chế chính mình."

"Con đường mà mỗi long huyết nhân phải đi chính là học cách khống chế thân thể và sức mạnh của chính mình. Tôi cũng mất bốn năm năm mới tự do chuyển đổi giữa hình thái long huyết nhân và con người, mà tôi thuộc dạng thiên phú cao, có vài người tốn mất mười năm. Tóm lại, đó là một quá trình phức tạp mà dài dòng, hơn nữa một lời khó nói hết, sau khi hai người về Colombia, tôi sẽ nói phương thức huấn luyện thông qua con đường an toàn cho hai người, hai người có thể tìm nơi bí mật tiến hành huấn luyện."

"Vì sao ông muốn nói cho chúng tôi mấy thứ này?"

"Bởi vì nó là long huyết nhân thuần khiết duy nhất, chúng tôi tuyệt không hy vọng nó lãng phí thời gian trong quán trình trưởng thành, hoặc là xuất hiện cái gì lệch lạc."

Thiện Minh biết chắc chắn hắn đang ôm mục đích nào đó, nhưng cho dù hỏi cũng sẽ không được đáp án, hắn đơn giản không hề rối rắm vấn đề này.

Thượng úy House nói: "Tôi cũng cần hỏi hai người mấy vấn đề. Tình báo tôi nhận được cho thấy năm năm trước ở Myanmar các người bắt cóc một người tên là Đường Đinh Chi, chuyên gia sinh vật học Trung Quốc. Theo tôi được biết, y là nhà khoa học nòng cốt thực hiện thí nghiệm long huyết nhân, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thiện Minh nói: "Tên họ Đường kia muốn mang thằng nhóc về Trung Quốc, nhưng lúc ấy chúng tôi cũng không biết nguyên nhân, hiện tại đã biết."

"Cậu tuyệt đối không thể bị y mang về Trung Quốc, y sẽ khai thác cậu đến tận cùng." Thượng úy House nghiêm túc nói với Thẩm Trường Trạch.

Thẩm Trường Trạch nhíu mày, châm chọc nói: "Tôi là người Trung Quốc, cho dù có người khai thác tôi đến tận cùng, tôi cũng sẽ lựa chọn Trung Quốc, mà không phải người Mĩ các ông."

Thượng úy thở dài, "Tôi biết cậu không tín nhiệm tôi, nếu có cơ hội thì tôi sẽ đi Colombia tìm các người, hy vọng đến lúc đó các người đừng đuổi tôi ra ngoài cửa. Tôi không có ác ý, tôi là đồng bạn của cậu."

Thẩm Trường Trạch nhìn người đàn ông mặt đầy râu ria này, trong lòng vẫn như cũ tràn ngập đề phòng. Với nó mà nói người này đầu tiên là cùng bọn với đám người tập kích nó và ba, tiếp theo mới xem như sinh vật cùng loại với nó, nhưng tuyệt đối không thể là "Đồng bạn".

House có chút thất vọng lắc đầu, hắn nhìn đồng hồ, "Tôi không thể dừng lại quá lâu, kỳ thật nếu có cơ hội, tôi rất muốn tự mình chỉ đạo cậu phải làm như thế nào mới phát huy uy lực long huyết của mình, làm một long huyết nhân đủ tư cách...... Hy vọng tôi có thể có cơ hội như vậy. Có một việc tôi muốn báo cho cậu, nếu không thể khống chế tốt long huyết của mình, thời điểm biến thân đều do sinh mệnh bản thân bị uy hiếp hoặc cực đoan phẫn nộ, lúc này biến thân sẽ cực kì nguy hiểm, thường dễ dàng làm người của mình bị thương, cho nên nhất định phải vạn phần cẩn thận. Mặt khác, khi cậu lớn thêm mấy tuổi nữa, *** nguyên thủy cũng sẽ trở thành nguyên nhân khiến cậu mất khống chế. Long huyết nhân so với loài người càng có bản năng *** dã thú hơn, lại càng dễ nghe theo bản năng, cho nên nếu cậu bắt đầu có ham muốn *** thì nhất định phải đúng lúc phát tiết ra, ẩn nhẫn sẽ chỉ có hậu quả hoàn toàn ngược lại."

Thẩm Trường Trạch nghe được thì sửng sốt, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.

House nói: "Tôi đi đây, chờ tin tức của tôi đi, trước đó thì đừng tùy tiện huấn luyện."

Sau khi House rời khỏi, trong phòng lâm vào trầm mặc dài đến năm sáu phút.

Cuối cùng vẫn là đứa nhỏ mở miệng trước nói: "Ba, chúng ta nên làm gì đây, con không muốn làm quái vật."

Thiện Minh thở dài nói: "Đây là vấn đề mi muốn hay không sao? Mi đã là một loại quái vật gọi là long huyết nhân rồi, hơn nữa mi vĩnh viễn thay đổi không được. Bây giờ việc mi phải làm chính là học tập như thế nào để làm tốt một long huyết nhân, cường đại có lẽ là mầm tai vạ, nhưng ít ra tốt hơn so với nhỏ yếu, nhận đi, sau đó trở nên mạnh hơn đi."

Đứa nhỏ đi tới, ôm lấy eo gầy của Thiện Minh, ngẩng mặt nhìn hắn, "Ba, con rất sợ hãi, ba sẽ luôn ở cùng con sao? Ba có vì con là quái vật mà không cần con không?"

"Ta nuôi mi năm năm, mi còn chưa kiếm tiền cho ta đâu, mi muốn chạy cũng không chạy được."

Đứa nhỏ cười, hai má dán vào ***g ngực Thiện Minh. Bên tai truyền đến tiếng tim đập đều đều của hắn, trong lòng đứa nhỏ tràn ngập vui sướng và cảm kích, "Ba, con sẽ luôn luôn ở bên ba, con còn muốn phụng dưỡng ba lúc tuổi già mà."  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện