Bọn họ ở trong rừng cây cách khu du lịch khoảng 2km nghỉ ngơi hồi phục, lúc này không có ai tạo ra âm thanh nào lớn, mọi người đều im lặng ngồi ở chỗ đã chỉ định, chuẩn bị cho cuộc ác chiến sau nửa đêm.
Bọn họ vẫn như cũ thay phiên canh gác nghỉ ngơi, hơn nữa từng người bắt đầu hỗ trợ mát xa thả lỏng cơ bắp cho nhau.
Thiện Minh là người hạnh phúc nhất trong tất cả, hắn nhắm mắt lại một mình hưởng thụ Thẩm Trường Trạch mát xa toàn thân cho hắn, ngay cả một ngón tay cũng không cần động đậy. Mặc dù có lúc nghĩ lại sự đáng ghét của Thẩm Trường Trạch hiện giờ, lúc nào cũng tỏ ra bá đạo, kém xa với bộ dạng nói gì nghe nấy như chó con lúc trước, nhưng nếu nói đến khả năng chịu mệt nhọc dốc lòng chăm sóc hắn, không ai so được với đứa con này của hắn cả.
Thiện Minh mở mắt thành một khe hở hẹp, dưới ánh sáng mờ nhạt, tâm tình phức tạp vụng trộm nhìn thoáng qua Thẩm Trường Trạch đang nghiêm túc làm hắn thả lỏng cơ bắp, trong lòng hắn cũng không phải không ý thức được mình ỷ lại đứa con này không kém gì ỷ lại súng của hắn. Bốn năm nay hắn nhớ Thẩm Trường Trạch như vậy, có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là cảm thấy thiếu người này thì hắn luôn không ổn, sinh hoạt hoàn toàn không nằm trong quỹ đạo.
Không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất tưởng niệm cảm giác Thẩm Trường Trạch chuẩn bị tốt hết thảy cho hắn. Ngoài đứa con này ra thì không bao giờ có ai mang bữa sáng đến tận giường cho hắn nữa.
Sau khi mặt trời xuống núi, rừng rậm lại tối tăm đến mức giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Bởi vì không thể đốt lửa, bọn họ chỉ có thể ở trong bóng đêm chịu đựng tình cảnh ướt lạnh, chờ đợi thời gian tập kích.
Thẩm Trường Trạch lấy vải chống ẩm của mình lót dưới người Thiện Minh, lót thành hai tầng cho hắn. Diện tích của vải chống ẩm quá nhỏ, hai người không nằm được, y đành phải ngồi dựa vào cây, ôm nửa người Thiện Minh vào ngực. Không ai nhìn hành động quái dị của họ, Thiện Minh cũng an tâm nằm trong lòng y, dưới cơn mưa rừng lạnh lẽo hưởng thụ nhiệt độ cơ thể con người ấm áp.
Hai giờ qua đi, đổi người gác đêm, Thiện Minh và Thẩm Trường Trạch ở phía trên cao, đeo kính nhìn ban đêm, ghìm súng canh giữ ở phía ngoài đội ngũ, cùng những người khác giám thị từng động tĩnh nhỏ trong phạm vi của mình.
Đến rạng sáng ba giờ, mỗi người bọn họ đều được ít nhất bốn giờ nghỉ ngơi, Đường Đinh Chi nhẹ nhàng búng tay, mọi người chỉnh trang đầy đủ chờ xuất phát, lấy động tác tuyệt đối im lặng tới gần khu du lịch.
Toàn viên mai phục xung quanh khu du lịch, bình thường người của Du Chuẩn hành động đều là do Al hạ mệnh lệnh, nhưng vì suy xét đến ba bộ đội đặc chủng Trung Quốc kia sẽ không phục vì hắn còn trẻ, người lớn tuổi và uy nghiêm nhất ở đây là Houshar tiếp nhận chức trách đội trưởng, bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
Chất giọng khàn khàn của Houshar vang lên trong bộ đàm, "Cali và Ngốc Ưng trước tiên tìm vị trí cao để bắn tỉa, phong tỏa kẻ địch bên trong căn cứ. Knife và Jorhor yểm hộ; Al, Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch phụ trách trạm gác thứ nhất. Đường Đinh Chi đi theo Thẩm Trường Trạch, Pearl, Jobert và ta phụ trách trạm gác thứ hai. Những người khác đợi lệnh, chờ chúng ta xử lý lính gác xong thì Jush và Ô Nha tiến hành hỏa lực áp chế, mọi người phải hợp tác xoá sạch công sự phòng ngự ngay phía trước. Hoàng Anh và Dino, Cosky đi đặt mìn, phong tỏa hết tất cả đường lui của kẻ địch. Lần này ta có một yêu cầu đặc biệt, chính là tất cả mọi người đều hành động theo một tổ ba người, gặp long huyết nhân thì không được nghênh địch trực diện, không được một mình tác chiến, ai cũng không được sính anh hùng, ta không cho phép bất kì kẻ nào một mình đối mặt long huyết nhân. Cuối cùng, bảo vệ tốt chủ thuê." Houshar hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Hành động!"
Thừa dịp bóng đêm, hai mươi mấy người toả ra bốn phía, đi chấp hành nhiệm vụ của mình.
Nhóm Thiện Minh bò sát đất đi tới, rất nhanh tới trạm gác thứ nhất, hai lính gác đang hút thuốc nâng cao tinh thần, thấp giọng trò chuyện. Bọn họ trốn ở bụi cỏ cách đó không xa, cách những lính gác này chỉ khoảng hai mét.
Thiện Minh nhìn bộ dạng tản mạn của hai người kia, có thể kết luận chắc chắn bọn họ không phải long huyết nhân. Hắn nhẹ nhàng rút mã tấu ra, đi dần tới bụi cỏ dày đặc bên cạnh trạm gác. Vừa đi hai bước, trước mắt đột nhiên chợt lóe hàn quang, hắn tập trung nhìn vào, liền thấy ngay ở chỗ cách mắt hắn khoảng hai xăng-ti-mét có một sợi dây nhỏ gần như không thể dùng mắt thường nhìn thấy. Hắn dừng lại, sau đó chậm rãi, chậm rãi trở về.
Al làm một động tác, hỏi hắn có mai phục hay không.
Thiện Minh gật gật đầu, nhìn vào nơi có thể đưa tay đụng đến một chút, ngẫu nhiên thoáng hiện một tia ánh sáng, đó là sợi dây của cơ quan cảm ứng.
Thẩm Trường Trạch ra một động tác định đi tới trước, lại bị Đường Đinh Chi kéo lại.
Cặp mắt Đường Đinh Chi lẳng lặng nhìn hai lính gác không biết tử vong sắp đến gần kia, tay nhẹ nhàng run lên, giữa ba ngón tay đột nhiên xuất hiện hai con dao phẫu thuật màu bạc mỏng như lá, ngón tay thon dài của y kẹp lấy thân dao, vung lên với tốc độ cực nhanh. Al cảm thấy bên mặt xẹt qua một luồng gió rất nhẹ, hai con dao phẫu thuật màu bạc liền chuẩn xác không nhầm cắm vào yết hầu hai lính gác kia, hai người thậm chí không kịp phát ra một tiếng nào liền ngã quỵ xuống.
Thiện Minh và Al đều ngoài ý muốn nhìn Đường Đinh Chi một cái, hiển nhiên là không ngờ được thì ra Đường Đinh Chi thật sự có tài, cùng hình tượng mọt sách và nhà khoa học quái dị thường ngày của y không tương xứng chút nào.
Đường Đinh Chi nâng cằm, ý bảo bọn họ đi tới.
Thiện Minh nhẹ nhàng gõ hai cái vào bộ đàm, nói cho những người khác trạm gác thứ nhất đã xử lý xong. Hắn rất nhanh được hồi đáp, xem ra bọn Houshar cũng thành công .
Thẩm Trường Trạch đi tới phía trước, sau đó ngồi xổm dậy, dưới bóng đêm cẩn thận phân biệt cạm bẫy. Qua một phút đồng hồ y mới quay đầu lại, làm động tác đuổi theo với họ, sau đó y xoay lại, lấy một tư thế cực kỳ mềm mại lộn mèo về phía trước, sau đó tiếp tục lật mình thật nhẹ nhàng. Ba người còn lại vội theo sát y, một khi đụng vào cho dù chỉ là một chốt mở thì không thể biết được thứ chờ đợi họ là cái gì. Với trình độ của Đường Tịnh Chi mà nói ít nhất phải tạo thành thương tổn cho long huyết nhân, nếu là thân thể máu thịt bình thường như họ dính vào phỏng chừng có thể đi nửa cái mạng.
Một đường hữu kinh vô hiểm, bọn họ thuận lợi tránh khỏi cạm bẫy mai phục, thâm nhập vào bên trong, hai nhóm lặng lẽ vòng ra phía sau công sự phòng ngự do phân đội nhỏ hai mươi người tạo thành. Lúc này, Houshar ra lệnh một tiếng, Jush và Ô Nha ôm vũ khí hạng nặng khai hỏa , mọi người trước sau công kích, đánh cho người trong công sự không dám lộ đầu.
Toàn bộ khu du lịch bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai, từ sau cánh của lớn của toà khách sạn bằng gỗ đầy phong tình có không ít người chạy ra. Nhưng bọn chúng vừa mới lộ đầu liền bị Cali và Ngốc Ưng đánh trở về, sau khi bọn chúng ý thức được có tay súng bắn tỉa thì cũng không dám tùy tiện đi ra , tất cả đều lui vào trong khách sạn bằng gỗ.
Công sự phòng ngự không chống đỡ được lâu lắm, nhanh chóng tan rã dưới hoả lực công kích. Bọn họ không mất một người nào đã có thể thành công phá tan phòng ngự của khu du lịch, xâm nhập vào bên trong.
Lúc này, một hoả tiễn loại nhỏ mang cái đuôi lửa được bắn ra từ đỉnh khách sạn bằng gỗ, phóng tới chỗ Cali ẩn mình, cây cối trên sườn núi đổ hàng loạt, lăn xuống ầm ầm.
"Cali!" Houshar hét lớn.
Ngay khi tất cả mọi người lo lắng đề phòng, tiếng Cali truyền đến, "Mẹ, nó bắn trượt, nhưng tôi bị cái cây lăn xuống đè lên lưng rồi."
"Jorhor đâu?"
Jorhor dùng âm thanh vội vàng quát: "Ba trăm kg gỗ, ông nghĩ tôi là người khổng lồ xanh à?!"
Ngốc Ưng hô: "Knife đi hỗ trợ, người trên đỉnh khách sạn để tôi giải quyết."
Houshar gấp gáp mệnh lệnh mọi người tiến công, người trong phòng còn không xác định được tay súng bắn tỉa đã bị xử lý chưa, vẫn đang do dự không biết có nên đi ra không. Đây đúng là cơ hội tấn công tốt nhất, Jush khiêng ống phóng rốc két RPG dẫn đầu, trước tiên oanh tạc cửa lớn của khách sạn.