CHƯƠNG 91
Ở trong phúc mà không biết phúc, ba Thiện cũng chẳng hề cảm kích, hiện tại cứ nhìn thấy mặt Thẩm Trường Trạch là hắn lại cảm thấy không ổn. Nói đến nói đi, hắn vẫn muốn đứa con trai khả ái kia của hắn chứ không phải cái tên khí thế bức người, lấn át hắn khắp nơi này.
Đường Đinh Chi giảng giải hết những điều tất yếu xong thì đưa bọn họ xuống tầng hai dưới lòng đất, nơi đó có một sàn đấu trống trải.
Thiện Minh rất hoài nghi bọn họ làm như thế nào để đào ra hai tầng hầm ở đây, nếu dân cư xung quanh không phải kẻ điếc, vậy chỉ có thể giải thích là căn cứ dưới lòng đất này được tạo ra cùng với biệt thự. Thiện Minh không hỏi nhiều, hắn nghĩ mỗi quốc gia đều có lực lượng gián điệp nằm vùng trong quốc gia khác như vậy, tuy rằng việc họ làm có chút khoa trương.
Được Đường Đinh Chi ra mệnh lệnh, ba long huyết nhân y mang đến lần lượt biến thân ngay tại chỗ, làm mọi người của Du Chuẩn nhìn đều hô to đã nghiền. Đường Đinh Chi bắt đầu dùng bài học với vật thể thật để giảng giải cho các lính đánh thuê về nhược điểm trên thân thể long huyết nhân, ví dụ như đầu, mắt, dưới nách. Sau đó những lính đánh thuê hiếu kì này liền lôi ba người kia ra sờ soạng liên tục, nhất là khi bọn họ đụng đến lớp vảy giáp cứng rắn trơn lạnh thì đều chậc chậc lấy làm lạ lắm.
Thiện Minh căn cứ vào kinh nghiệm của mình, phán đoán thực lực ba người này một chút. Nếu theo độ thuần huyết mà nói, màu sắc vảy giáp của Hoàng Anh là nhạt nhất, gần với màu nâu, Ngốc Ưng là màu đen mang một chút đỏ sậm, Ô Nha là lam đậm. Như vậy dựa theo Đường Đinh Chi nói, độ thuần huyết của Hoàng Anh là cao nhất, từ cặp cánh lớn hơn rõ ràng của hắn so với Ngốc Ưng và Ô Nha cũng có thể phán đoán điểm này.
Có lẽ bởi vì ba người này tạm thời là chiến hữu, Thiện Minh không hề cảm thấy sự căm hận và sợ hãi khi đối mặt long huyết nhân, ngược lại thấy ba người họ nhìn rất buồn cười, nhất là Ngốc Ưng, trên cái đầu trụi lủi dựng thẳng hai cái sừng rồng, nhìn thế nào cũng giống như dán lên.
Al không khách khí trực tiếp chỉ vào đầu Ngốc Ưng cười ha ha, Ngốc Ưng đại khái cũng bị người cười nhạo không ít lần, hơn nữa vốn có xung đột với Al, lập tức liền nổi giận xông đến chỗ Al.
Hai người xông vào đánh nhau, Đường Đinh Chi nhanh chóng mở máy tính ra, lạch cạch ghi lại các thế đánh, những người khác cũng túm năm tụm ba tản ra huấn luyện chiến đấu với Hoàng Anh và Ô Nha, tích lũy kinh nghiệm cận chiến với long huyết nhân.
Ngốc Ưng thuần túy là để hả giận, không hề nương tay với Al, Al rất nhanh không chống lại được sự công kích của hắn, vì thế Houshar và Cosky nhảy tới giúp Al vây Ngốc Ưng lại. Hoàng Anh và Ô Nha cũng rất nghiêm túc vừa đánh nhau với các lính đánh thuê vừa giảng giải phản ứng thân thể của mình, nói cho bọn họ phải tấn công như thế nào, từ góc độ nào, vùng cơ nào, dùng lực đạo gì để công kích mà gây ra nhiều thương tổn cho long huyết nhân nhất.
Sau hơn ba giờ huấn luyện cận chiến, ba người bắt đầu chỉ đạo các lính đánh thuê sử dụng những vũ khí đặc thù này. Ngoài việc Ngốc Ưng quá mức ngạo mạn, Cali suýt nữa đánh nhau với hắn, hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi.
Chân Thiện Minh còn đang bị thương, hành động không tiện, vốn không tham gia huấn luyện. Thẩm Trường Trạch ngồi an vị bên cạnh hắn nhìn bọn họ huấn luyện, giảng giải cho Thiện Minh, phần lớn nội dung đều là làm thế nào để giữ mạng mình.
Thiện Minh nghe xong thì không bình tĩnh, “Phòng ngự như thế này là đủ rồi, ta càng muốn biết làm thế nào mới giết chết long huyết nhân được.”
Thẩm Trường Trạch nhíu mày nói: “Muốn giết long huyết nhân, đầu tiên ba phải sống sót đã.”
“Ta muốn sống sót, nhất định phải giết chết hắn.”
Thẩm Trường Trạch nhìn một Thiện Minh quật cường thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, có đôi khi y hy vọng mình có thể nắm giữ chốt mở trên người Thiện Minh, để hắn hành động và nói chuyện dựa theo ý mình, vậy thì mình sẽ không phải lúc nào cũng từng phút thay hắn lo lắng đề phòng .
Sau khi đặc huấn buổi chiều kết thúc, Hoàng Anh còn tinh lực dư thừa chuẩn bị bữa tối cho hai mươi người, Đường Đinh Chi đặc biệt cho phép bọn họ uống một chút bia. Ngoài Ngốc Ưng ra, Hoàng Anh và Ô Nha bởi vì tính cách hiền hoà đã nói nói cười cười được với các lính đánh thuê Du Chuẩn, tuy rằng luôn bị Bailey trêu đùa ác liệt nhưng một bữa cơm này ăn rất náo nhiệt vui vẻ.
Đến tối khi phải nghỉ ngơi, Thiện Minh không chịu cho Thẩm Trường Trạch ngủ một phòng với hắn, Thẩm Trường Trạch liền đứng chôn chân ở cửa phòng không chịu đi ra ngoài.
Thiện Minh trực tiếp chĩa súng vào ngực Thẩm Trường Trạch, hung tợn nói, “Cút.”
Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng, “Ba nổ súng coi.”
Thiện Minh cả giận nói: “Mi cho là ông đây không trị được mi sao?”
Thẩm Trường Trạch cười lạnh, “Con thật muốn biết ba định trị con thế nào đây, kẻ mạnh chi phối kẻ yếu phục tùng, đây đều là ba dạy cho con, nay ba mới là kẻ yếu, ba phải phục tùng.”
“Yếu cái rắm!” Thiện Minh biết mình không có khả năng thật sự nổ súng, chỉ có thể dùng họng súng hung hăng đập vào ngực Thẩm Trường Trạch, sau đó nâng một chân lên đạp vào bụng y, ý đồ đá y ra ngoài cửa.
Đạp thì trúng, nhưng chân hắn lại bị Thẩm Trường Trạch nắm lấy, khi Thẩm Trường Trạch ngã xuống đất cũng kéo hắn bò lăn ra đất.
Thẩm Trường Trạch so với hắn còn nhanh hơn, nhảy dựng lên, ôm hắn nhấc bổng khỏi mặt đất, một chân đạp cửa, mang người vào phòng ném lên giường.
Đùi phải của Thiện Minh đau đến mức hắn cắn răng, chịu đau nhảy lên, chưa quay người lại đã đá tới đầu Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch cúi thấp người né tránh, sau đó một lần nữa đè ngã hắn xuống giường, thấp giọng hô: “Mẹ nó, ba đã đủ chưa, ngày nào cũng gây chuyện, con chỉ là muốn mát xa cho ba một chút, ba có thể thành thật hơn không, thế nào cũng phải để con cưỡng bức ba mới được à?”
Thiện Minh hung dữ nói: “Mi dám!” Hắn nâng đầu gối thúc vào đùi Thẩm Trường Trạch một cái, Thẩm Trường Trạch đau đến run lên, trong lòng phát hỏa, giật lấy chăn trói hai tay Thiện Minh lại, sau đó hai ba phát liền cởi quần Thiện Minh.
Thiện Minh nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, da đầu run lên một trận, hung ác trừng y.
Thẩm Trường Trạch chậm rì rì lấy thuốc đã chuẩn bị tốt ra, đặt đùi Thiện Minh lên đùi y, xoa thuốc vào chỗ bầm tím, xoa bóp mát xa theo hướng kinh mạch.
Thẩm Trường Trạch dùng khí lực không nhỏ, làm Thiện Minh đau đến nhe răng, nhưng cố chịu đựng không hừ ra một tiếng.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, tay Thẩm Trường Trạch ngẫu nhiên sẽ đụng tới bảo bối của Thiện Minh, điều này làm cho Thiện Minh khẩn trương không thôi, bắt buộc mình xua đuổi chuyện xảy ra tối qua ra khỏi đầu.
Bắn ra trong tay con trai mình, chuyện này đúng là sỉ nhục cả đời hắn.
Thẩm Trường Trạch thưởng thức biểu cảm xấu hổ của hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút thống khoái, một Thiện Minh luôn hô to gọi nhỏ với y cũng có lúc kinh ngạc như vậy, cuối cùng cũng làm y thấy dễ chịu một chút.
Sau khi mát xa xong, Thẩm Trường Trạch dùng khăn ướt lau khô đùi cho hắn, sau đó cởi chăn đang buộc tay hắn ra, ôm hắn nằm xuống.
Thiện Minh đã lười đối kháng với y, dù sao kết quả cuối cùng cũng giống nhau, hắn còn uổng phí sức lực làm gì.
Ngực Thẩm Trường Trạch dán với lưng Thiện Minh, y ghé vào lỗ tai hắn, mềm nhẹ lại kiên định nói, “Ba, từ nay về sau hàng ngày ba đều phải ngủ với con, giống như ngày trước.”
Thiện Minh phun một câu, “Thần kinh.”
Thẩm Trường Trạch đối với sự châm chọc của hắn thì mắt điếc tai ngơ, y nhắm mắt lại, hít vào hương vị quen thuộc làm y mê muội không thôi của Thiện Minh, “Con không cho phép ba ngủ với bất kì kẻ nào khác, ba chỉ có thể có con. Con cho ba thời gian để chấp nhận con, nhưng mà ba đừng đánh giá tính nhẫn nại của con cao quá.” Y siết chặt hai tay đang ôm Thiện Minh.
Thiện Minh mắng: “Con mẹ mi, có để người ta ngủ thoải mái không hả?”
Thẩm Trường Trạch do dự một chút, dán tới hôn lên mí mắt Thiện Minh, “Ngủ đi.” Nói xong thả lỏng cánh tay, nhưng không lấy ra, thật giống như đang tuyên thệ chủ quyền, vắt bên hông Thiện Minh.
Thiện Minh ngáp một cái, nghĩ rằng, nếu không quay đầu lại nhìn, kỳ thật cũng không khác trước nhiều lắm.
Nếu thời gian không đi nhanh như vậy thì tốt, hắn hy vọng cả đời này Thẩm Trường Trạch cũng đừng lớn lên.
Danh sách chương