Dịch: Tiểu Băng
Ngoài đại điện của Học phủ Tấn quốc.
Bốn trăm ba mươi hai người đứng trong ánh mặt trời.
Bốn trăm ba mươi hai người, có nam có nữ, hơn nữa số lượng nữ còn không ít, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải hơn trăm.
Không ai nói một lời, họ đều đang nhìn chằm chằm vào nam tử áo tím.
Người này là sư huynh của bọn họ, là học sinh Tấn quốc thế hệ trước.
Không ai biết tên của hắn, thậm chí còn không biết lai lịch của hắn.
Nhưng chỉ cần nhìn thần thái khí chất cũng biết người này không dễ chọc.
Nam tử áo tím đi ra đại điện.
Hắn nhìn những đệ tử đứng ở hàng trước nhất, người nào cũng tinh thần hừng hực, khí chất mạnh mẽ, ánh mắt ai cũng đầy tự tin và kiêu ngạo.
"Đầu tiên chúc mừng các ngươi, gia nhập Học phủ Tấn quốc, trở thành học sinh của học phủ."
"Nhưng các ngươi không nên vui mừng quá sớm, đừng nghĩ rằng gia nhập Học phủ Tấn quốc là đã đi tới đỉnh cao của cuộc đời."
"Ta rất tốt bụng nói cho các ngươi biết, gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, thứ đang chờ đợi các ngươi chỉ có sự đả kích, đả kích cực mạnh."
Nam tử áo tím lên tiếng, hắn không hề tỏ ra nhiệt tình, hay nghiêm túc, mà chỉ có bình tĩnh.
"Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, trong các ngươi có người, có ước mơ cả đời, là đi vào Học phủ Tấn quốc, học hành thành tựu, sau đó trở về làm rạng rỡ tổ tông."
"Nhưng Học phủ Tấn quốc sẽ không dạy cho các ngươi pháp môn vô thượng, sẽ không dạy cho các ngươi làm sao để trở nên mạnh mẽ, ước nguyện ban đầu của Học phủ Tấn quốc là mở mang tầm mắt cho các ngươi."
"Đúng vậy, chính là mở mang tầm mắt cho các ngươi."
"Vì sao ta lại nói, vào Học phủ Tấn quốc rồi chỉ nhận được sự đả kích!"
"Vì, chờ các ngươi gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, các ngươi sẽ biết, tài trí của các ngươi chả là gì cả, các ngươi tự cho mình là thiên tài, đó là vì tầm mắt của các ngươi hạn hẹp, các ngươi cứ tưởng một châu các ngươi ở là cả thế giới này."
"Nên ngươi cảm thấy mình rất giỏi, cảm thấy mình rất mạnh, nhưng chỉ khi các ngươi chính thức gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, các ngươi sẽ biết, thế giới này lớn đến chừng nào."
"Các ngươi sẽ hiểu được, thiên tài thật sự của Tấn quốc mạnh tới cỡ nào; đến lúc đó các ngươi sẽ biết, mười nước có bao nhiêu thiên tài, đến lúc đó, các ngươi mới biết mình nhỏ bé như thế nào, chưa nói chi tới Đại Hạ vương triều còn hơn cả mười nước."
"Nên, thu sự kiêu ngạo của các ngươi về đi, thu chút đắc ý của các ngươi lại đi, đừng cảm thấy gia nhập Học phủ Tấn quốc, đã là người ở trên người, cho phép mình hoành hành ngang ngược, càng đừng có nghĩ là mình tài trí hơn người."
"Ta cũng nói cho các ngươi biết, gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, càng ngày các ngươi sẽ càng nhận thức được, mình rốt cuộc yếu tới cỡ nào, thế giới này rộng lớn tới cỡ nào."
"Nên, ta khuyên các ngươi một câu, nếu các ngươi không muốn bị đả kích, thì nên rời khỏi Học phủ Tấn quốc sớm đi."
"Nói ví dụ như Diệp Bình đang nổi tiếng nhất hiện giờ!"
Nam tử áo tím nói đầy dõng dạc, đột nhiên nói một hồi, lại nhắc tới Diệp Bình.
"Diệp Bình, hẳn là các ngươi đều đã nghe thấy, đấng cứu thế Thanh Châu gì đó, đệ nhất thiên tài Thanh Châu gì đó, thậm chí còn khoác lác là đệ nhất thiên tài Tấn quốc, thế nhưng cuối cùng chỉ là người thân của thành chủ Thanh Châu mà thôi."
"Loại người này, nếu để ta gặp được, ta nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là thiên tài thật sự, sẽ cho hắn biết, trước mặt cường giả, mọi hư danh đều chỉ là mây khói mà thôi."
"Nhưng hắn rất thông minh, hắn không dám xuất hiện ở nơi đây, nếu hắn dám xuất hiện ở chỗ này, ta sẽ cho hắn biết thiên tài mạnh ra sao."
"Trong các ngươi, nhất định sẽ có người giống như Diệp Bình, ta khuyên những người đó nên rời đi, đừng để rơi vào tay ta."
Nam tử áo tím nói rất bình tĩnh.
Hắn nói đến đây thì dừng, không nói tiếp nữa.
Vì đã nói tới nước này, cái gì nên nói đã nói hết rồi, tự hiểu lấy đi.
Sau đó, nam tử áo tím rời đi, nam tử cầm danh sách cũng đi theo, để lại bốn trăm ba mươi hai người đứng đó im lặng suy nghĩ.
Chờ nam tử áo tím đi rồi, có người không nhịn được lên tiếng.
"Phương Lỗi sư huynh thật đúng là giống như tin đồn, mặt sắt vô tình."
"Còn không đấy chắc, đừng thấy Phương Lỗi sư huynh mới chỉ là Trúc Cơ Đại viên mãn mà lầm, nghe nói hắn là người cực kì hung ác, lúc rảnh rỗi toàn đi tìm cường giả Kim Đan đánh nhau, dữ dằn lắm đó."
"Con trai duy nhất của Phương gia Tấn quốc, phụ thân hắn là Tấn quốc Đại Tướng Quân, từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh sinh hoạt như thế, đương nhiên là phải dữ rồi."
"Ài, chúng ta thật là không may, vất vả lắm mới thi đậu vào Học phủ Tấn quốc, không ngờ lại gặp phải Phương sư huynh làm sư huynh hướng dẫn cho mình, cuộc sống sau này hẳn là thảm rồi."
Đám người ngươi một lời ta một câu bàn tán xôn xao.
Xa xa.
Phương Lỗi đi trước, không nói một lời.
Nam tử đi sau lưng lên tiếng.
"Sư huynh, qua một thời gian ngắn nữa, là tới cuộc thi đấu của Học phủ Tấn quốc chúng ta. Nghe nói điểm thi đấu lần này là Nguyên Ma Bí Cảnh đó, huynh biết chưa?"
Nam tử nói.
"Biết lâu rồi. Học Phủ chúng ta thi đấu lần này là để chuẩn bị trước cho kì thi kiểm tra vào học phủ mười nước, nghe nói vòng kiểm tra đầu tiên của học phủ mười nước là Chân Ma Bí Cảnh, nên học phủ của mười nước đều bỏ rất nhiều tiền bố trí Nguyên Ma Bí Cảnh, hy vọng học sinh nhà mình có thêm kinh nghiệm."
"Nhưng Nguyên Ma Bí Cảnh lần này, ta chắc chắn sẽ thành công, đệ có đánh cược phải không? Đánh giúp ta mười vạn Linh Thạch, mua ta thắng nhé."
Phương Lỗi lên tiếng, như đã biết trước, giọng rất tự tin.
"Ơ, sư huynh, huynh tự tin thật đó. Tuy Nguyên Ma Bí Cảnh không sánh bằng Chân Ma Bí Cảnh, nhưng dù gì cũng được gọi là một trong ba đại trận thi đấu, đệ nghe nói, trong Nguyên Ma Bí Cảnh có cả Nguyên Ma đấy, không biết đau, giết không chết, vô cùng hung tàn, là cỗ máy giết chóc đó."
"Đừng nói là thắng, đấu được ngang tay là cũng đã giỏi lắm rồi, Phương sư huynh, có phải huynh tự tin quá mức không đấy?"
Người kia cười.
"Tự tin quá mức? Mấy ngày nữa đệ sẽ biết, ta có tự tin quá mức hay không, Nguyên Ma à, một quyền ta diệt một con."
Giọng Phương Lỗi càng tự tin hơn.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt, mười ngày trôi qua.
Sau núi Thanh Vân Đạo tông.
So với tốc độ trước đây, tốc độ đột phá hiện giờ của Diệp Bình quả thực là càng ngày càng chậm, mười ngày trước, hắn đã tiêu tốn rất nhiều công đức gia trì, trùng tu được hai mươi lăm lần.
Hôm nay là một lần cuối cùng, Diệp Bình bỏ ra trọn vẹn mười ngày, mà cũng mới chỉ tu được tới Luyện Khí tầng thứ chín.
Nhưng may thay, tới ngày thứ mười một, Diệp Bình cũng bước chân vào Luyện Khí tầng mười.
Ba mươi sáu lần trùng tu.
Hôm nay trên cơ bản sẽ đạt viên mãn.
Bây giờ chỉ còn một lần hoàn thiện cuối cùng là có thể hoàn thành Luyện Khí, đột phá đến Trúc Cơ Cảnh.
Sen vàng công đức đã bị tiêu hao một nửa.
Lần cuối cùng này, Diệp Bình không keo kiệt công đức.
Vô số công đức lại hóa thành linh khí.
Diệp Bình bắt đầu trùng tu lần cuối cùng.
Trong cơ thể hắn có mười linh mạch.
Mỗi một linh mạch, đều như con sông lớn, pháp lực của hắn hiện giờ mạnh hơn ngày đó ở Thanh Châu gấp mấy trăm lần.
Lúc này.
Khi rất nhiều linh khí tụ vào.
Linh Mạch thứ mười một xuất hiện.
Rất nhanh, cái thứ mười hai.
Cái thứ mười ba.
Cái thứ mười bốn.
Cái thứ mười lăm.
Đến cuối cùng, đầy đủ ba mươi sáu linh mạch xuất hiện ở trong cơ thể.
Ba mươi sáu linh mạch đều tụ về đan điền.
Ba mươi sáu linh mạch, như ba mươi sáu con sông lớn, linh khí dũng mãnh ào ạt như muốn biến thành đại dương.
Đây là muốn khai thác đan điền, đột phá Trúc Cơ Cảnh.
Đặc thù của Luyện Khí Cảnh là pháp lực ẩn chứa ở trong linh mạch.
Còn đặc thù của Trúc Cơ Cảnh là pháp lực thông qua linh mạch, ngưng tụ vào trong đan điền, lượng chứa của đan điền gấp mấy chục lần linh mạch, hơn nữa còn không cần phải ngồi xuống tu luyện thường xuyên, bổ sung pháp lực.
Hơn nữa lúc pháp lực ngưng tụ vào đan điền, thì phẩm chất cũng sẽ được tăng lên.
Đây là chỗ khác nhau của tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí.
Pháp lực không chỉ tăng lên phẩm chất, mà lượng pháp lực còn hùng hậu hơn Luyện Khí Đại viên mãn không chỉ gấp mười lần.
Cho nên, cũng cùng là một môn kiếm pháp, nhưng tu sĩ Trúc Cơ có thể thi triển mười lần thậm chí cả trăm lần, và uy lực cũng mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí gấp mấy lần.
Hiện giờ Diệp Bình chính là như thế.
Nơi hội tụ của ba mươi sáu linh mạch chính là đan điền.
Hắn nhất định phải làm luôn một lèo, khai thác đan điền.
Oanh! Một lúc lâu sau.
Linh khí của cả Thanh Châu sơn mạch đều điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Diệp Bình.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, vang động khắp cả dãy sơn mạch.
Vô số người bị giật mình, phản ứng lớn nhất chính là đệ tử của Thanh Vân Đạo tông.
"Trời sắp mưa rồi, mau đi rút quần áo."
Hứa Lạc Trần nói, vội vàng đi ra ngoài thu quần áo, tưởng trời sắp mưa.
Sau núi Thanh Vân.
Cơ thể Diệp Bình chói lòa, cả người hắn chìm trong một vầng ánh sáng màu vàng nhạt, như một thiên thần.
Lúc này, ba mươi sáu linh mạch trong cơ thể hắn đã liên tiếp đan điền, linh khí mênh mông như biển rót vào đan điền đang khô cạn.
Cùng lúc đó.
Một đóa thanh liên xuất hiện trong đan điền của Diệp Bình.
Đóa sen này có ba mươi sáu cánh, mỗi một cánh đại diện cho việc trùng tu một lần.
Đây là thanh liên ba mươi sáu cánh.
Tượng trưng cho sự hoàn mỹ vô thượng.
Cũng có nghĩa Diệp Bình đã đột phá thành công vào Trúc Cơ Cảnh.
Ngoài đại điện của Học phủ Tấn quốc.
Bốn trăm ba mươi hai người đứng trong ánh mặt trời.
Bốn trăm ba mươi hai người, có nam có nữ, hơn nữa số lượng nữ còn không ít, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải hơn trăm.
Không ai nói một lời, họ đều đang nhìn chằm chằm vào nam tử áo tím.
Người này là sư huynh của bọn họ, là học sinh Tấn quốc thế hệ trước.
Không ai biết tên của hắn, thậm chí còn không biết lai lịch của hắn.
Nhưng chỉ cần nhìn thần thái khí chất cũng biết người này không dễ chọc.
Nam tử áo tím đi ra đại điện.
Hắn nhìn những đệ tử đứng ở hàng trước nhất, người nào cũng tinh thần hừng hực, khí chất mạnh mẽ, ánh mắt ai cũng đầy tự tin và kiêu ngạo.
"Đầu tiên chúc mừng các ngươi, gia nhập Học phủ Tấn quốc, trở thành học sinh của học phủ."
"Nhưng các ngươi không nên vui mừng quá sớm, đừng nghĩ rằng gia nhập Học phủ Tấn quốc là đã đi tới đỉnh cao của cuộc đời."
"Ta rất tốt bụng nói cho các ngươi biết, gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, thứ đang chờ đợi các ngươi chỉ có sự đả kích, đả kích cực mạnh."
Nam tử áo tím lên tiếng, hắn không hề tỏ ra nhiệt tình, hay nghiêm túc, mà chỉ có bình tĩnh.
"Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, trong các ngươi có người, có ước mơ cả đời, là đi vào Học phủ Tấn quốc, học hành thành tựu, sau đó trở về làm rạng rỡ tổ tông."
"Nhưng Học phủ Tấn quốc sẽ không dạy cho các ngươi pháp môn vô thượng, sẽ không dạy cho các ngươi làm sao để trở nên mạnh mẽ, ước nguyện ban đầu của Học phủ Tấn quốc là mở mang tầm mắt cho các ngươi."
"Đúng vậy, chính là mở mang tầm mắt cho các ngươi."
"Vì sao ta lại nói, vào Học phủ Tấn quốc rồi chỉ nhận được sự đả kích!"
"Vì, chờ các ngươi gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, các ngươi sẽ biết, tài trí của các ngươi chả là gì cả, các ngươi tự cho mình là thiên tài, đó là vì tầm mắt của các ngươi hạn hẹp, các ngươi cứ tưởng một châu các ngươi ở là cả thế giới này."
"Nên ngươi cảm thấy mình rất giỏi, cảm thấy mình rất mạnh, nhưng chỉ khi các ngươi chính thức gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, các ngươi sẽ biết, thế giới này lớn đến chừng nào."
"Các ngươi sẽ hiểu được, thiên tài thật sự của Tấn quốc mạnh tới cỡ nào; đến lúc đó các ngươi sẽ biết, mười nước có bao nhiêu thiên tài, đến lúc đó, các ngươi mới biết mình nhỏ bé như thế nào, chưa nói chi tới Đại Hạ vương triều còn hơn cả mười nước."
"Nên, thu sự kiêu ngạo của các ngươi về đi, thu chút đắc ý của các ngươi lại đi, đừng cảm thấy gia nhập Học phủ Tấn quốc, đã là người ở trên người, cho phép mình hoành hành ngang ngược, càng đừng có nghĩ là mình tài trí hơn người."
"Ta cũng nói cho các ngươi biết, gia nhập Học phủ Tấn quốc rồi, càng ngày các ngươi sẽ càng nhận thức được, mình rốt cuộc yếu tới cỡ nào, thế giới này rộng lớn tới cỡ nào."
"Nên, ta khuyên các ngươi một câu, nếu các ngươi không muốn bị đả kích, thì nên rời khỏi Học phủ Tấn quốc sớm đi."
"Nói ví dụ như Diệp Bình đang nổi tiếng nhất hiện giờ!"
Nam tử áo tím nói đầy dõng dạc, đột nhiên nói một hồi, lại nhắc tới Diệp Bình.
"Diệp Bình, hẳn là các ngươi đều đã nghe thấy, đấng cứu thế Thanh Châu gì đó, đệ nhất thiên tài Thanh Châu gì đó, thậm chí còn khoác lác là đệ nhất thiên tài Tấn quốc, thế nhưng cuối cùng chỉ là người thân của thành chủ Thanh Châu mà thôi."
"Loại người này, nếu để ta gặp được, ta nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là thiên tài thật sự, sẽ cho hắn biết, trước mặt cường giả, mọi hư danh đều chỉ là mây khói mà thôi."
"Nhưng hắn rất thông minh, hắn không dám xuất hiện ở nơi đây, nếu hắn dám xuất hiện ở chỗ này, ta sẽ cho hắn biết thiên tài mạnh ra sao."
"Trong các ngươi, nhất định sẽ có người giống như Diệp Bình, ta khuyên những người đó nên rời đi, đừng để rơi vào tay ta."
Nam tử áo tím nói rất bình tĩnh.
Hắn nói đến đây thì dừng, không nói tiếp nữa.
Vì đã nói tới nước này, cái gì nên nói đã nói hết rồi, tự hiểu lấy đi.
Sau đó, nam tử áo tím rời đi, nam tử cầm danh sách cũng đi theo, để lại bốn trăm ba mươi hai người đứng đó im lặng suy nghĩ.
Chờ nam tử áo tím đi rồi, có người không nhịn được lên tiếng.
"Phương Lỗi sư huynh thật đúng là giống như tin đồn, mặt sắt vô tình."
"Còn không đấy chắc, đừng thấy Phương Lỗi sư huynh mới chỉ là Trúc Cơ Đại viên mãn mà lầm, nghe nói hắn là người cực kì hung ác, lúc rảnh rỗi toàn đi tìm cường giả Kim Đan đánh nhau, dữ dằn lắm đó."
"Con trai duy nhất của Phương gia Tấn quốc, phụ thân hắn là Tấn quốc Đại Tướng Quân, từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh sinh hoạt như thế, đương nhiên là phải dữ rồi."
"Ài, chúng ta thật là không may, vất vả lắm mới thi đậu vào Học phủ Tấn quốc, không ngờ lại gặp phải Phương sư huynh làm sư huynh hướng dẫn cho mình, cuộc sống sau này hẳn là thảm rồi."
Đám người ngươi một lời ta một câu bàn tán xôn xao.
Xa xa.
Phương Lỗi đi trước, không nói một lời.
Nam tử đi sau lưng lên tiếng.
"Sư huynh, qua một thời gian ngắn nữa, là tới cuộc thi đấu của Học phủ Tấn quốc chúng ta. Nghe nói điểm thi đấu lần này là Nguyên Ma Bí Cảnh đó, huynh biết chưa?"
Nam tử nói.
"Biết lâu rồi. Học Phủ chúng ta thi đấu lần này là để chuẩn bị trước cho kì thi kiểm tra vào học phủ mười nước, nghe nói vòng kiểm tra đầu tiên của học phủ mười nước là Chân Ma Bí Cảnh, nên học phủ của mười nước đều bỏ rất nhiều tiền bố trí Nguyên Ma Bí Cảnh, hy vọng học sinh nhà mình có thêm kinh nghiệm."
"Nhưng Nguyên Ma Bí Cảnh lần này, ta chắc chắn sẽ thành công, đệ có đánh cược phải không? Đánh giúp ta mười vạn Linh Thạch, mua ta thắng nhé."
Phương Lỗi lên tiếng, như đã biết trước, giọng rất tự tin.
"Ơ, sư huynh, huynh tự tin thật đó. Tuy Nguyên Ma Bí Cảnh không sánh bằng Chân Ma Bí Cảnh, nhưng dù gì cũng được gọi là một trong ba đại trận thi đấu, đệ nghe nói, trong Nguyên Ma Bí Cảnh có cả Nguyên Ma đấy, không biết đau, giết không chết, vô cùng hung tàn, là cỗ máy giết chóc đó."
"Đừng nói là thắng, đấu được ngang tay là cũng đã giỏi lắm rồi, Phương sư huynh, có phải huynh tự tin quá mức không đấy?"
Người kia cười.
"Tự tin quá mức? Mấy ngày nữa đệ sẽ biết, ta có tự tin quá mức hay không, Nguyên Ma à, một quyền ta diệt một con."
Giọng Phương Lỗi càng tự tin hơn.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt, mười ngày trôi qua.
Sau núi Thanh Vân Đạo tông.
So với tốc độ trước đây, tốc độ đột phá hiện giờ của Diệp Bình quả thực là càng ngày càng chậm, mười ngày trước, hắn đã tiêu tốn rất nhiều công đức gia trì, trùng tu được hai mươi lăm lần.
Hôm nay là một lần cuối cùng, Diệp Bình bỏ ra trọn vẹn mười ngày, mà cũng mới chỉ tu được tới Luyện Khí tầng thứ chín.
Nhưng may thay, tới ngày thứ mười một, Diệp Bình cũng bước chân vào Luyện Khí tầng mười.
Ba mươi sáu lần trùng tu.
Hôm nay trên cơ bản sẽ đạt viên mãn.
Bây giờ chỉ còn một lần hoàn thiện cuối cùng là có thể hoàn thành Luyện Khí, đột phá đến Trúc Cơ Cảnh.
Sen vàng công đức đã bị tiêu hao một nửa.
Lần cuối cùng này, Diệp Bình không keo kiệt công đức.
Vô số công đức lại hóa thành linh khí.
Diệp Bình bắt đầu trùng tu lần cuối cùng.
Trong cơ thể hắn có mười linh mạch.
Mỗi một linh mạch, đều như con sông lớn, pháp lực của hắn hiện giờ mạnh hơn ngày đó ở Thanh Châu gấp mấy trăm lần.
Lúc này.
Khi rất nhiều linh khí tụ vào.
Linh Mạch thứ mười một xuất hiện.
Rất nhanh, cái thứ mười hai.
Cái thứ mười ba.
Cái thứ mười bốn.
Cái thứ mười lăm.
Đến cuối cùng, đầy đủ ba mươi sáu linh mạch xuất hiện ở trong cơ thể.
Ba mươi sáu linh mạch đều tụ về đan điền.
Ba mươi sáu linh mạch, như ba mươi sáu con sông lớn, linh khí dũng mãnh ào ạt như muốn biến thành đại dương.
Đây là muốn khai thác đan điền, đột phá Trúc Cơ Cảnh.
Đặc thù của Luyện Khí Cảnh là pháp lực ẩn chứa ở trong linh mạch.
Còn đặc thù của Trúc Cơ Cảnh là pháp lực thông qua linh mạch, ngưng tụ vào trong đan điền, lượng chứa của đan điền gấp mấy chục lần linh mạch, hơn nữa còn không cần phải ngồi xuống tu luyện thường xuyên, bổ sung pháp lực.
Hơn nữa lúc pháp lực ngưng tụ vào đan điền, thì phẩm chất cũng sẽ được tăng lên.
Đây là chỗ khác nhau của tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí.
Pháp lực không chỉ tăng lên phẩm chất, mà lượng pháp lực còn hùng hậu hơn Luyện Khí Đại viên mãn không chỉ gấp mười lần.
Cho nên, cũng cùng là một môn kiếm pháp, nhưng tu sĩ Trúc Cơ có thể thi triển mười lần thậm chí cả trăm lần, và uy lực cũng mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí gấp mấy lần.
Hiện giờ Diệp Bình chính là như thế.
Nơi hội tụ của ba mươi sáu linh mạch chính là đan điền.
Hắn nhất định phải làm luôn một lèo, khai thác đan điền.
Oanh! Một lúc lâu sau.
Linh khí của cả Thanh Châu sơn mạch đều điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Diệp Bình.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, vang động khắp cả dãy sơn mạch.
Vô số người bị giật mình, phản ứng lớn nhất chính là đệ tử của Thanh Vân Đạo tông.
"Trời sắp mưa rồi, mau đi rút quần áo."
Hứa Lạc Trần nói, vội vàng đi ra ngoài thu quần áo, tưởng trời sắp mưa.
Sau núi Thanh Vân.
Cơ thể Diệp Bình chói lòa, cả người hắn chìm trong một vầng ánh sáng màu vàng nhạt, như một thiên thần.
Lúc này, ba mươi sáu linh mạch trong cơ thể hắn đã liên tiếp đan điền, linh khí mênh mông như biển rót vào đan điền đang khô cạn.
Cùng lúc đó.
Một đóa thanh liên xuất hiện trong đan điền của Diệp Bình.
Đóa sen này có ba mươi sáu cánh, mỗi một cánh đại diện cho việc trùng tu một lần.
Đây là thanh liên ba mươi sáu cánh.
Tượng trưng cho sự hoàn mỹ vô thượng.
Cũng có nghĩa Diệp Bình đã đột phá thành công vào Trúc Cơ Cảnh.
Danh sách chương