Tô Trường Ngự bối rối.

Thế này thì sai quá lắm rồi.

Trần quốc Bắc Quận?

Nếu bảo là Tấn quốc Bắc Quận, Tô Trường Ngự hắn sẽ không cảm thấy gì cả.

Nhưng mà… Trần quốc Bắc Quận là nơi nào?

Đơn giản là một nơi trên trời một nơi dưới đất, khoảng cách giữa hai nơi đâu phải chỉ có một trăm lẻ tám ngàn dặm?

Thế này thì quá lắm rồi.

Không phải ta chỉ chậm có nửa khắc đồng hồ hay sao? Sao lại truyền tống ta tới Trần quốc?

Vậy nếu trễ thêm nửa khắc nữa, chắc cho ta rời khỏi Đại Hạ vương triều luôn nhỉ?

Thật là quá sức tưởng tượng.

"Tiểu hữu, ngài đây là?"

Thái Thượng Huyền Cơ thấy Tô Trường Ngự hơi biến sắc, thì tò mò hỏi.

Nói thật, nếu không phải Tô Trường Ngự có dáng dấp rất giống Hạ Đế hồi còn trẻ, thì ông ta chả thèm để ý một kẻ xa lạ đâu.

Nhưng bây giờ vì Hạ Đế, ông ta phải mở miệng.

"Không có gì, chỉ là lúc bố trí truyền tống trận hơi bị sai lệch một ít."

Tô Trường Ngự kiên cường giả trâu bò, hắn có thể nhận nghèo, cũng có thể nhận thua, nhưng không thể không giả trâu bò, bởi vì không làm được.

"Sai lệch? Vậy tiểu hữu là nhân sĩ nơi nào?"

Thái Thượng Huyền Cơ hỏi.

"Tấn quốc."

Tô Trường Ngự trả lời.

Thái Thượng Huyền Cơ: "..."

Hạ Đế: "..."

Tấn quốc?

Chút sai lệch này của ngài quả thật là hơi quá đó.

"Từ Trần quốc đi Tấn quốc, nhất định phải đi qua đế đô Đại Hạ, bọn ta vừa vặn chính là nhân sĩ đế đô, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi, như vậy dọc đường đi cũng không còn vô vị?"

Thái Thượng Huyền Cơ tận lực nặn ra một nụ cười.

Nhưng mà Tô Trường Ngự nghe vậy, sự đề phòng trong lòng càng tăng thêm.

Hai lão già đầu muốn kết bạn đi đường với mình? Còn bảo là để cho khỏi vô vị?

Các ngươi sẽ không phải là?

Tô Trường Ngự hơi thấy hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.

"Cũng được."

Tuy rằng hai người này nhất định là có vấn đề, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, thôi thì cứ đồng ý trước rồi tính tiếp.

"Được, tốt, tốt, đã như vậy, tiểu hữu, vậy chúng ta xuống núi trước nhé."

Thái Thượng Huyền Cơ cười vui vẻ.

Tô Trường Ngự rất bình tĩnh, hắn đã vào tư thế sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào, nếu hai người này dám ra tay, mình sẽ xử bọn họ.

Vì dù gì bọn họ cũng ra tay trước.

"Được."

Hạ Đế im lặng nãy giờ, lúc này mới thốt ra được một chữ.

Thế là, ba người kết bạn đi.

Dọc đường đi, Hạ Đế luôn im lặng, nhưng mà Thái Thượng Huyền Cơ đi bên cạnh cảm nhận được, khí cơ của ông đang hỗn loạn.

Vì lòng ông rối loạn.

Thái Thượng Huyền Cơ rất chấn động, người này là đế vương vô thượng của Đại Hạ vương triều.

Có gió to sóng lớn nào chưa từng thấy đâu?

Dù Thái tử có chết, cũng không làm một người như vậy tâm loạn được.

Trừ phi là chuyện lớn như mất nước.

Đủ thấy, Tô Trường Ngự đã mang đến sự chấn động cho ông lớn như thế nào.

Nhưng lúc này, Thái Thượng Huyền Cơ lại hy vọng Tô Trường Ngự không phải là Thập hoàng tử.

Nếu Tô Trường Ngự thật là Thập hoàng tử, vậy thì Đại Hạ sẽ loạn thật.

Hạ Đế đã lập Thái tử, nếu Thập hoàng tử trở về, có lẽ cũng không có ích lợi gì cho Đại Hạ.

Dĩ nhiên, nếu Thập hoàng tử có thể như trong truyền thuyết, có thể mang đến phúc trạch cho Đại Hạ vương triều, vậy thì đương nhiên là tốt.

Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, tiên đoán chỉ là tiên đoán, nếu tiên đoán thật sự dùng được, đã không có chuyện bao nhiêu vương triều mất tích theo dòng lịch sử.

Ba người đồng hành, đi xuống chân núi.

Dọc đường đi, Thái Thượng Huyền Cơ không ngừng dò xét hỏi han Tô Trường Ngự, đương nhiên vẫn dùng cái lý do kia.

Ta có cô con gái, dáng dấp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cực kỳ xứng đôi với công tử, nên muốn hỏi lai lịch thân phận của công tử.

Nếu đổi thành người thường, có lẽ đã bị lừa thật.

Tiếc là, Thái Thượng Huyền Cơ tìm lộn người, ông ta không biết Tô Trường Ngự không thích nữ sắc.

Chưa kể, Tô Trường Ngự luôn cảm thấy hai người này có vấn đề, không muốn thân cận với họ.

Cứ như thế, ba người đi tới quốc đô Trần quốc.

Lý do đầu tiên khiến Tô Trường Ngự thay đổi suy nghĩ về hai người, là nơi hai người nghỉ chân, Thiên Duyên Các.

Thiên Duyên Các này, là đệ nhất lâu của quốc đô Trần quốc, ngay cả một tên nhà quê như Tô Trường Ngự mà còn biết tới, cho thấy Thiên Duyên Các phi phàm cỡ nào.

Dưới Thiên Duyên Các.

Những kiến trúc như thiên cung, lơ lửng giữa bầu trời, mỗi một tòa thiên cung, đều đường hoàng lộng lẫy, dù chỉ đứng ở dưới các, Tô Trường Ngự đã rung động rồi.

Hắn biết Thiên Duyên Các, không phải vì có nghiên cứu về các tửu lầu, mà vì ở trong Thiên Duyên Các có một thứ rất thu hút hắn.

Thiên Y Các.

Đúng vậy, chính là Thiên Y Các.

Các chế tạo y phục đứng đầu cả mười nước, phàm là y phục, trang sức do Thiên Y Các làm ra, đều là mẫu mới hàng năm, chẳng những tạo ra xu hướng, mà còn có giá trị liên thành.

Hồi trước Tô Trường Ngự từng mua một bộ y phục trị giá một trăm lượng hoàng kim, nhưng ở trong Thiên Y Các, mấy trăm lượng hoàng kim chỉ mua được chút chỉ thêu mà thôi.

Mơ ước lớn nhất của Tô Trường Ngự, là có một món sản phẩm mới của Thiên Y Các, còn có thuộc loại hàng số lượng hạn chế hay không thì là chuyện khác.

Chỉ cần là y phục của Thiên Y Các, đã đủ rồi.

"Lão Hạ, lão Huyền, hai người ở đây?"

Tô Trường Ngự kinh ngạc nhìn Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế.

Một đường đi chung, Tô Trường Ngự đã biết tên của hai người, nên gọi họ là lão Hạ và lão Huyền.

Khá là tùy tiện.

Nếu cách gọi này của hắn mà truyền tới Đại Hạ vương triều, vậy thì khó tả, đường đường là hoàng đế Đại Hạ vương triều, mà bị người ta gọi là lão Hạ?

Nghe mà thấy kì kì, không được tự nhiên.

"Ừ. Làm sao? Tiểu hữu không hài lòng chỗ này hả?"

Hạ Đế hỏi.

Trong giọng ông có thoáng chút dè đặt, khiến Thái Thượng Huyền Cơ tự nhiên thấy sợ.

Vì ông chưa từng thấy Hạ Đế nói năng như này bao giờ. Dù có nói chuyện với đế vương của bốn đại vương triều còn lại, Hạ Đế cũng chả e ngại một chút nào.

"Dĩ nhiên là hài lòng, chỉ là ta nghe nói, ở đây còn có một cái Thiên Y Các, không biết phải là thật không?"

Tô Trường Ngự dò hỏi.

"Thiên Y Các?"

Hạ Đế nhíu mày, ông không rành mấy chuyện này lắm.

Nhưng Thái Thượng Huyền Cơ thì biết Thiên Y Các là cái gì.

"Hồi lão gia, Thiên Y Các là thương hành chuyên chế tác y phục, là nhà cung cấp y phục chuyên dụng cho hoàng thất mười nước."

Thái Thượng Huyền Cơ giải thích.

"À."

Hạ Đế gật đầu, nói thế thì biết rồi.

"Tiểu hữu thích y phục của Thiên Y Các?"

Hạ Đế nhìn Tô Trường Ngự, ánh mắt đầy tò mò.

"Thích thật, nhưng mà không mua nổi."

Tô Trường Ngự trả lời rất thoải mái.

Đây là tính tình của hắn, đã nói thích, thì chắc chắn là thích.

Những mẫu mới của Thiên Y Các, lấy đại ra một mẫu nào cũng có thể khiến cho cả toàn trường chú ý, là một vua giả ngầu, tu vi không cần là mạnh nhất, nhưng xiêm áo nhất định phải là tốt nhất.

"Không mua nổi? Mấy bộ y phục mà cũng không mua nổi?"

Hạ Đế không nhịn được tiếp tục mở miệng.

Không phải ông muốn châm chọc Tô Trường Ngự, chỉ là ông cảm thấy ngay cả mấy bộ y phục mà Tô Trường Ngự cũng không mua nổi, ông thấy đau lòng.

"Đâu phải ai sinh ra cũng có tiền, tuy ta là tuyệt thế kiếm tiên, nhưng một không ăn trộm, hai không ăn cướp, ta chỉ dựa vào thực lực thật sự của mình, không có tiền cũng bình thường."

Tô Trường Ngự hờ hững đáp.

Hạ Đế nghe vậy, càng thêm đau lòng.

Ông đã coi Tô Trường Ngự là hoàng nhi của mình, nên vô thức cảm thấy cuộc đời của Tô Trường Ngự lâu nay đã phải chịu quá nhiều đau khổ.

Nhất là sau khi nghe những lời vừa rồi của Tô Trường Ngự, Hạ Đế càng thêm đau lòng.

Rõ ràng gia đình của Tô Trường Ngự không hề giàu có, nếu không, làm gì có chuyện có mấy bộ y phục mà cũng không mua nổi?

Ông là hoàng đế Đại Hạ chí cao vô thượng, đừng nói ông, các hoàng tử công chúa trong hoàng cung, có ai mà không bọc trong nhung lụa lớn lên?

Có thể có một vài hoàng tử công chúa không được yêu thương, nhưng ngay cả những người đó, thì mấy bộ y phục vẫn mua nổi.

Tô Trường Ngự, bị lưu lạc dân gian, ngay cả một bộ y phục cũng không mua nổi, bảo sao ông không đau lòng?

Hạ Đế hít một hơi sâu, sau đó nói.

"Nhắc tới cũng trùng hợp, ta là khách quý của Thiên Y Các, lần này gặp được tiểu hữu, cảm thấy có chút duyên phận, nếu tiểu hữu không để ý, ta tặng mấy bộ y phục cho tiểu hữu có được không?"

Hạ Đế hỏi, cười rất nhạt.

Tô Trường Ngự bối rối.

Y phục của Thiên Y Các không phải là đồ vỉa hè, cầm đại một món nào, cũng trị giá cả mấy ngàn linh thạch thượng phẩm, những món tốt, còn tới cả chục ngàn linh thạch thượng phẩm.

Nếu là đồ số lượng giới hạn, vậy thì càng là vô giá.

Vật trân quý như vậy, mà muốn tặng cho mình?

Tô Trường Ngự cau mày, có mờ ám gì không đây?

Cảm nhận được sự nghi ngờ của Tô Trường Ngự, Hạ Đế không biết làm sao, Thái Thượng Huyền Cơ bên cạnh lập tức nói.

"Tô tiểu hữu, lão gia nhà ta là người sảng khoái, thích giúp đỡ những thanh niên có chí, để sau này được người ta hồi báo."

Thái Thượng Huyền Cơ nói. Ông ta cũng cảm nhận được Tô Trường Ngự đang nghi ngờ, nên vội vàng giải thích.

Tô Trường Ngự nghe hiểu ngay.

Hắn đã từng nghe tới loại chuyện như này. Có một số cao nhân có tiền, bản thân đã đi tới cuối đường, mà tu vi thì không thể tăng lên được nữa.

Nên thích tài trợ cho một vài tuấn kiệt trẻ tuổi, giúp đỡ bọn họ, để nếu lỡ có một ngày, những người trẻ tuổi kia thăng quan tiến chức, thì có thể nhờ chút thiện duyên này, đòi lại một vài lợi ích.

Dĩ nhiên loại hành động này cũng không có gì xấu, là hai bên cùng có lợi.

Nghĩ thế, Tô Trường Ngự liền vui vẻ.

"Không biết ý tiểu hữu thế nào?"

Thái Thượng Huyền Cơ hỏi tiếp.

"Nếu có duyên, thì cũng được."

Tô Trường Ngự gật đầu.

Sư phụ đã nói, đi ra khỏi nhà, không được chiếm những tiện nghi nhỏ.

Nhưng mà tiện nghi lớn thì… chiếm được là phải chiếm.

"Được, mời tiểu hữu."

Thái Thượng Huyền Cơ cười, Hạ Đế cũng cười.

Ba người nhanh chóng đi vào Thiên Duyên Các, Thái Thượng Huyền Cơ lấy ra một tấm cổ lệnh màu đen, nữ nhân đón khách của Thiên Duyên Các lập tức biến sắc, vội đi mời người.

Một lát sau, một người phụ nữ đi tới, nữ nhân này có dáng vóc cực đẹp, loại đẹp của thiếu phụ thành thục, trên tóc cắm một cây trâm kim phượng, không một chút tục khí, ngược lại càng tăng thêm một ý vị khó tả.

Đây là Các chủ của Thiên Duyên Các, nàng ta tự mình ra đây, để đón tiếp Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ, vô cùng cung kính nói.

"Nô tỳ ra mắt ba vị khách quý."

Các chủ Thiên Duyên Các không biết thân phận của Thái Thượng Huyền Cơ, nhưng nàng ta biết tấm cổ lệnh trong tay Thái Thượng Huyền Cơ.

Đó là Đại Hạ cổ lệnh, có tấm cổ lệnh này, tất cả quân, chính, thương trong phạm vi Đại Hạ đều phải nghe lệnh, phối hợp phục tùng vô điều kiện.

Loại cổ lệnh này, cả Đại Hạ vương triều chỉ có năm tấm mà thôi.

Chủ nhân của mỗi tấm đều là người có chức quyền cực cao của Đại Hạ vương triều, nên đương nhiên, nàng ta phải đích thân ra gặp Thái Thượng Huyền Cơ.

Vì nếu lỡ có ai đó không có mắt, đắc tội ba người này, vậy thì rất thảm.

"Đi Thiên Y Các."

Đối với Tô Trường Ngự, Thái Thượng Huyền Cơ còn khách khách khí khí, chứ với Các chủ Thiên Y Các, Thái Thượng Huyền Cơ đầy giọng sai bảo.

Chỉ một câu này, đã làm Các chủ Thiên Y Các càng thêm chắc chắn, người này là nhân vật lớn.

"Ba vị khách quý, mời."

Nàng ta không dám ý kiến gì, lập tức dẫn ba người tới Thiên Y Các.

Tô Trường Ngự nhanh chóng bước vào Thiên Y Các.

Hắn ngẩn ra.

Trong Thiên Y Các, bộ trang phục nào cũng cực kỳ trân quý, bộ y phục nào cũng đều là những kiểu dáng hắn chưa nhìn thấy bao giờ.

Tô Trường Ngự càng mộng mị hơn, khi những bộ y phục này, giá bộ nào cũng cao tới năm ngàn linh thạch thượng phẩm.

Năm ngàn linh thạch thượng phẩm, đây là cái khái niệm gì?

Là năm chục ngàn linh thạch trung phẩm, năm trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, năm mươi triệu lượng hoàng kim!

Đây là cái nơi thần tiên gì thế.

Có điều, mỗi bộ trang phục của Thiên Y Các, đều đạt cấp bậc linh khí, chúng không chỉ là y phục, mà còn là linh khí cực phẩm, nên bán với cái giá tiền này, cũng không quá đáng lắm.

Tô Trường Ngự ngây ra.

Hạ Đế không biết hắn bị làm sao, theo bản năng lại tưởng Tô Trường Ngự không hài lòng.

Không khỏi liếc Thái Thượng Huyền Cơ một cái.

Thái Thượng Huyền Cơ vội dựng người lên, nói với các chủ Thiên Duyên Các.

"Có trang phục nào tốt hơn không? Lấy bảo vật trấn điếm ra đi, không được để tiểu hữu này của ta không hài lòng."

Giọng ông ta rất bình thường, nhưng cái khí tức quyền thế áp đặt ngập trời thì không cách nào thay đổi được.

"Dạ có, mời đại nhân chờ một chút."

Các chủ Thiên Duyên Các gật đầu, lập tức sai người đi lấy bảo vật trấn điếm tới.

Mười ba chiếc trường bào nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự.

Mỗi chiếc đều được đặt trong một cái tủ lưu ly để bảo vệ.

Chiếc nào cũng đạt tới cấp bậc bảo khí, là bảo vật thật sự.

Mấy thứ như nước lửa bất xâm, trừ trăm loại trùng gì đó, đều chỉ là chuyện nhỏ.

Nói thí dụ như cái thứ nhất, chiếc trường bào Vạn Thế Thanh Sam này, mỗi một sợi chỉ của nó, đều là tơ của Cửu Miên Cổ Tàm. Một con Cửu Miên Cổ Tàm từ lúc sinh ra đến khi chết đi chỉ phun ra được mười sợi tơ, nhưng bộ y phục này dùng tổng cộng tới một trăm lẻ tám ngàn sợi cửu miên tơ.

Đáng sợ hơn là, bên trong áo, còn có bảy mươi hai cái trận pháp, tự có Tụ Linh Trận, Phá Ngũ Hành Trận, và đủ loại trận pháp phòng ngự, một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan, cũng không phá được cái áo khoác này.

Khủng khiếp và kinh người như vậy.

"Bộ này bán bao nhiêu?"

Tô Trường Ngự nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm trường bào Vạn Thế Thanh Sam, không nhịn được hỏi.

"Hồi khách quý, áo khoác này có giá năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm."

Các chủ Thiên Y Các đáp. Nàng ta đứng bên cạnh Các chủ Thiên Duyên Các, ngữ khí khá là dè đặt.

"Năm trăm ngàn?"

Tô Trường Ngự trợn tròn mắt.

Đừng nói năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, năm trăm ngàn đồng tiền hắn cũng không có.

Số tiền này, cứ như là con số trên trời, làm cả người Tô Trường Ngự đờ ra.

"Tô tiểu hữu, nếu ngươi thích thì lấy đi, một bộ y phục thôi, không là gì với lão gia ta cả."

Thái Thượng Huyền Cơ chợt nói.

Trong mắt người ngoài, Tô Trường Ngự trông vẫn bình thản như thường, chỉ là hắn không nói gì, làm người ta hơi thấy kì kì mà thôi.

Nghe Thái Thượng Huyền Cơ nói vậy.

Tô Trường Ngự thầm thở phào, nhưng lắc đầu: "Hai vị, dù có duyên, nhưng lễ vật quý trọng như vậy, Tô mỗ ta không nhận được."

Tô Trường Ngự lắc đầu, từ chối.

Đừng nói năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, năm ngàn linh thạch thượng phẩm hắn cũng còn không dám lấy.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

Chỉ với một chút quen biết mà làm như vậy, nói thật Tô Trường Ngự không ngu, coi người ta là đồ ngu chắc?

"Không sao, chỉ là chút linh thạch mà thôi. Tô tiểu hữu, chớ khách khí với ta."

Hạ Đế vội xen vào. Thiện cảm của ông dành cho Tô Trường Ngự đang không ngừng tăng lên.

Lúc đầu, ông tưởng Tô Trường Ngự là loại tục nhân, nhưng khi Tô Trường Ngự từ chối quà tặng, Hạ Đế vô thức cảm thấy Tô Trường Ngự có phẩm chất thật là tốt.

Hơn nữa càng thêm khắc sâu suy nghĩ rằng những năm qua, Tô Trường Ngự đã phải chịu rất nhiều khổ sở.

Nên dù Tô Trường Ngự có phải là Thập hoàng tử của ông hay không, Hạ Đế cũng muốn tặng một cơ hội cho hắn.

Nếu thật không phải là con mình, thì có thể nhận làm nghĩa tử.

"Cái này ..."

Tô Trường Ngự hơi xoắn xuýt.

Một bên là trường bào bản giới hạn, một bên là nhận ơn huệ của người ta.

Do dự một lúc, cuối cùng Tô Trường Ngự vẫn bị bại bởi thực tế.

Hắn đi thử y phục.

Tô Trường Ngự đi rồi.

Hạ Đế nhìn Thái Thượng Huyền Cơ, dùng thần thức truyền âm nói.

"Huyền Cơ, ngươi thấy hắn thế nào?"

Hạ Đế hỏi, trong giọng nói vô thức có một chút ưu tư.

"Bệ hạ, từ phút đầu tiên nhìn thấy hắn, thần gần như tưởng mình nhìn thấy ngài khi còn trẻ, bệ hạ, có khi nào ngài có long tự lưu lạc dân gian không?"

Thái Thượng Huyền Cơ hỏi ngược lại Hạ Đế.

"Không thể nào."

Hạ Đế lắc đầu.

"Nếu trẫm có long tự, trẫm nhất định sẽ cảm ứng được, hoặc hắn chính là Thập hoàng nhi của trẫm, hoặc là rất giống."

Hạ Đế đáp.

"Bệ hạ, thật ra có một cách có thể kiểm tra ra được. Thần sẽ lấy một giọt máu của hắn, bệ hạ ngài cũng bức ra một giọt long huyết, dùng chân huyết cổ pháp, nghiệm chứng một lần là biết ngay."

Thái Thượng Huyền Cơ đề nghị.

"Không cần, trẫm... vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

"Còn nữa, chuyện này ngoài trẫm với ngươi, nếu có người thứ ba biết được, ngươi đã biết tính tình của trẫm rồi đấy."

Hạ Đế bình tĩnh từ chối ý của Thái Thượng Huyền Cơ.

Sự từ chối này, là có thâm ý.

Thứ nhất đúng là ông vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Thứ hai là nền tảng lập quốc sẽ bị dao động, nếu người này quả thật là Thập hoàng tử và tin này bị lộ ra ngoài, đối với cả Đại Hạ vương triều cũng không phải là một chuyện tốt, nhất là đối với Tô Trường Ngự.

Nên Hạ Đế không muốn dùng phương thức này để nghiệm chứng.

Nếu ông muốn, ông làm nghiệm chứng lúc nào mà chả được, cần gì phải chờ Thái Thượng Huyền Cơ gợi ý.

"Thần, đã biết."

Thái Thượng Huyền Cơ gật đầu.

Ông ta đưa ra đề nghị, không phải là muốn giành công, chỉ là muốn dò xét thử tâm tư của Hạ Đế mà thôi.

Giờ đã biết rồi, ông ta càng thêm lo lắng.

Ông ta hy vọng Tô Trường Ngự không phải là Thập hoàng tử.

Vì Đại Hạ chỉ cho phép có một mặt trời, là Thái tử.

Nếu xuất hiện một mặt trời thứ hai, đó sẽ là phiền toái thật sự.

Ngay lúc này.

Tô Trường Ngự đi ra.

Trong phút chốc.

Cả Thiên Y Các.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Cách đó không xa.

Tô Trường Ngự từ từ đi tới, trên người mặc trường bào Vạn Thế Thanh Sam.

Khí chất của hắn lúc này đã thay đổi, trở nên vô cùng tôn quý, khí chất tuyệt thế kiếm tiên càng thêm tăng cao vời vợi, nhất là cái nhan sắc nghịch thiên kia.

Người trong Thiên Y Các đều ngừng thở.

Ngay cả Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế cũng thấy thoáng rung động.

Cái này... Cũng có hơi quá mức ấy nhỉ?

Cùng lúc đó.

Ngụy quốc.

Đêm khuya.

Trên mái hiên.

Diệp Bình ngồi xếp bằng, đang khổ tư về phương pháp cảnh giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện