Tô Trường Ngự rời đi.

Sau núi Thanh Vân chỉ còn lại một mình Diệp Bình.

Ngồi trên sườn núi.

Diệp Bình đang không ngừng suy nghĩ giữa 'Buông kiếm' và 'Cầm kiếm '

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không sao hiểu nổi ý của những lời này.

Cuối cùng, Diệp Bình bỏ kiếm trong tay xuống đất, sau đó cầm lên.

Buông xuống.

Cầm lên.

Lại buông xuống.

Lại cầm lên.

Diệp Bình không ngừng lặp đi lặp lại động tác này.

Một lần, mười lần, trăm lần, ngàn lần.

Diệp Bình không ngừng làm lại động tác này.

Hắn không hiểu mình làm như vậy thì có ý nghĩa gì.

Nhưng hắn biết, đại sư huynh không thể nào vô duyên vô cớ bảo mình làm như vậy.

Chẳng lẽ đại sư huynh là muốn đuổi mình?

Không thể nào.

Diệp Bình nghiêm túc lĩnh ngộ, cố gắng suy nghĩ, tìm ra huyền ảo trong đó.

Thời gian từ từ trôi qua.

Một ngày.

Ba ngày.

Năm ngày.

Mười ngày.

Hôm nào Diệp Bình cũng không ngừng cầm kiếm lên rồi đặt kiếm xuống.

Làm tới mức hắn có cảm giác như mình đang tự kỉ.

Hắn không hiểu làm động tác này thì có ý nghĩa gì.

Rốt cuộc đại sư huynh muốn nói với mình cái gì?

Nhưng hắn hiểu một điều.

Diệu pháp không thể truyền bằng lời.

Pháp môn chân chính, lời lẽ không thể nào nói rõ được.

Mà phải dựa vào tự mình lĩnh ngộ, thì pháp đó mới là pháp thuộc về mình.

Nếu dựa vào người khác nói cho nghe, vậy đó chỉ là lĩnh ngộ pháp của người khác mà thôi.

Ngày thứ mười.

Cách đó không xa.

Đại Húc cầm một quả lê, ngồi ở phía xa, nhìn Diệp Bình trên vách núi, trong mắt đầy tò mò.

Ngồi bên cạnh hắn, là Cổ kiếm tiên.

Lúc này, Cổ kiếm tiên đang gọt lê, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Bình, còn không thì nhìn phong cảnh phía xa.

"Lão Cổ, ta hỏi ngươi, thượng tiên là đang làm gì vậy? Sao cứ cầm kiếm lên, rồi lại đặt xuống thế?"

"Làm tới làm lui cũng mấy ngày rồi, làm vậy là ý gì?"

Đại Húc thật sự là không hiểu ý nghĩa động tác của Diệp Bình.

"Hắn đang ngộ kiếm."

Cổ kiếm tiên đáp, giọng rất bình thản.

Ngộ kiếm?

Bằng cách đấy á?

Đại Húc liếc Cổ kiếm tiên, ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Lão Cổ, không phải ta chê ngươi, nhưng mà hèn gì ngươi đã già thế này mà vẫn là phế vật."

"Cứ đặt kiếm xuống cầm kiếm lên, là ngộ kiếm hả? Vậy ta hít vào thở ra, chẳng phải là lĩnh ngộ đại đạo à?"

Đại Húc tức giận.

Cổ kiếm tiên hơi khựng lại, rồi gật đầu nói: "Chắc là vậy."

Đại Húc: "..."

Hắn không nói nữa, tiếp tục nhìn Diệp Bình.

Cùng lúc này.

Một giọng nói chợt vang lên.

"Lão Cổ, Đại Húc, tới phụ một tay."

Theo giọng nói vang lên.

Đại Húc lập tức đứng dậy, Thái Hoa đạo nhân đấy, hắn rất là kích động nha, hiện giờ hắn đã là khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Đạo Tông, rất là bận rộn á.

Thanh Vân Đạo Tông chả có chuyện gì lớn phải làm, nên Đại Húc chẳng có gì là mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy cuộc sống của mình thật là phong phú.

"Được."

Đại Húc đáp lại, cùng Cổ kiếm tiên đi ra sườn núi trước tông môn.

Rất nhanh, hai người đi tới sườn núi phía trước.

Thanh Vân Đạo Tông hiện giờ, kiến trúc lớn nhỏ, có tổng cộng hơn mười chín cái, hồi trước nghèo xơ nghèo xác lèo tèo, bây giờ đã trở nên có hình có dạng.

Không thể không nói, người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang.

Có thêm nhiều kiến trúc, toàn bộ Thanh Vân Đạo Tông trông huy hoàng hơn hẳn.

Hai người xuất hiện. Thật ra cũng chả có gì, là Thái Hoa đạo nhân bảo người ta làm một bức tượng tổ sư gia để bày ở bên trong chánh điện.

Việc cần sức khỏe như vậy, đương nhiên là để hai người Đại Húc và Cổ kiếm tiên làm là dễ nhất.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói vang lên.

Là tiếng Tô Trường Ngự.

"Hai người định đi à?"

Cách đó không xa, Tô Trường Ngự cùng Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ đi tới.

Hắn nhìn Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ.

"Trường Ngự tiểu hữu, dạo này đã quấy rầy, chúng ta còn có việc phải làm, không thể ở lại lâu, thôi hẹn lần sau vậy."

Thái Thượng Huyền Cơ đáp.

Dạo này ông và Hạ Đế đều ở trong phòng khách, thỉnh thoảng chỉ để Tô Trường Ngự dẫn bọn họ đi dạo loanh quanh Thanh Vân Đạo Tông mà thôi.

Thật ra năm ngày trước, hai người đã nên rời khỏi đây rồi, vì không phải Hạ Đế cứ mãi lần lựa không muốn đi mà thôi.

Tới nay đã trì hoãn tới mười ngày, trong vương triều còn rất nhiều việc phải xử lý.

Nên gì thì cũng phải đi thôi.

"Vậy cũng được, sau này lại tới nhé."

Tô Trường Ngự không cản, người ta cũng có việc của mình, níu kéo để làm gì.

"Trường Ngự tiểu hữu, nếu sau này có thời gian rảnh rỗi, tới Đại Hạ quốc đô tìm chúng ta nha. À, đúng rồi, đây là lệnh bài của ta, sau này ngươi tới Đại Hạ quốc đô tìm ta, chỉ cần hỏi một tiếng Huyền phủ ở đâu là được."

Thái Thượng Huyền Cơ cười ha hả, lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Tô Trường Ngự.

Lệnh bài này làm bằng gỗ màu tím.

Tô Trường Ngự nhận lệnh bài, tiễn hai người rời đi.

Chợt.

Có tiếng Thái Hoa đạo nhân vọng tới.

"Hai vị phải đi à?"

Thái Hoa đạo nhân nghe thấy hai người phải đi, liền đi tới.

"Ừ, chúng ta còn có việc quan trọng phải làm, mấy ngày nay đã làm phiền đạo hữu."

Thái Thượng Huyền Cơ cười khẽ đáp.

"Nói gì vậy, các ngươi là bằng hữu của Trường Ngự, đương nhiên cũng là khách quý của Thanh Vân Đạo Tông ta, lần này hai vị đi vì có việc, ta cũng không dám giữ lại, lần sau có tới, nhất định sẽ bày thịnh yến chiêu đãi."

Thái Hoa đạo nhân cười vui vẻ.

"Khách khí, khách khí."

Thái Thượng Huyền Cơ cười đáp lại, ánh mắt ông nhanh chóng nhìn thấy Cổ kiếm tiên đứng sau lưng Thái Hoa đạo nhân.

Ánh mắt Cổ kiếm tiên cũng nhìn thẳng vào Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ.

"Cổ!"

Thái Thượng Huyền Cơ ngây ra.

Ông chấn kinh.

Không dám tin người trước mặt lại là Cổ kiếm tiên.

Ông là Tể tướng của Đại Hạ vương triều, quyền khuynh triều đình, làm sao không biết Cổ kiếm tiên!

Hạ Đế kinh ngạc.

Cổ kiếm tiên cũng kinh ngạc.

Cổ kiếm tiên không ngờ đường đường Đế vương và Tể tướng Đại Hạ vương triều lại xuất hiện ở cái tông môn hạng bét này.

Thật đúng là kỳ tích.

"Hở? Các ngươi quen biết?"

Thái Hoa đạo nhân thấy Thái Thượng Huyền Cơ biến sắc, thì tò mò.

"Không biết."

"Chỉ là thấy vị này trông giông giống một bằng hữu của ta, nhưng thì ra không phải, nhìn nhầm thôi, ha ha."

Thái Thượng Huyền Cơ đáp ngay. Ông nhìn ra, đám người này hẳn là không biết thân phận của Cổ kiếm tiên, đã thế ông cũng sẽ không nói, coi như không biết.

"À, ra thế, vị này là đại đệ tử của Trường Ngự, tên là Cổ Thị."

"Lão Cổ, còn không mau mau ra mắt hai sư thúc của ngươi."

Thái Hoa đạo nhân giới thiệu Cổ kiếm tiên.

Cổ kiếm tiên bước lên, ngơ ngáo nhìn Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ nói.

"Ra mắt hai vị sư thúc."

Ông lên tiếng chào.

Thái Thượng Huyền Cơ bối rối.

Sư thúc?

Đại đệ tử của Tô Trường Ngự?

Ngươi ở đây chọc cười ta hả?

Minh chủ liên minh kiếm tu, kiếm tu đệ nhất thiên hạ, Cổ kiếm tiên.

Một kiếm vô địch.

Cường giả tuyệt thế năm đại vương triều đều phải lễ nhượng ba phần.

Gọi ta là sư thúc?

Gọi Tô Trường Ngự là sư phụ?

Có lầm hay không?

Thái Thượng Huyền Cơ hết hồn.

Dù ông đã ở đây mười ngày, nhưng những ngày này ngoài đi theo Hạ Đế, thì không đi đâu cả, nên đương nhiên cũng không tiếp xúc với ai.

Cũng không dùng thần thức để kiểm tra ai hết.

Vì một tông môn bé tí như này, không thể nào có một đại nhân vật gì được!

Nhưng không ngờ, quả thật lại có một đại nhân vật kinh người!

Nhất là, Cổ kiếm tiên, lại còn là đệ tử của Tô Trường Ngự?

Đừng nói Thái Thượng Huyền Cơ, cả Hạ Đế cũng vô cùng kinh hãi.

Đây không phải chỉ là không hợp lẽ thường, mà chính là không tưởng tượng nổi.

Đường đường kiếm tu đệ nhất thiên hạ, lại bái một tên phế vật làm sư phụ?

Đây là suy nghĩ trong lòng của Thái Thượng Huyền Cơ.

Hạ Đế lại không nghĩ Tô Trường Ngự là phế vật, ngược lại suy nghĩ đầu tiên của ông lại là, Thập hoàng tử của mình, lại thu phục được cả Cổ kiếm tiên?

Đây không phải là chuyện nhỏ.

Nói thật, năm đại vương triều có ai không muốn lôi kéo Cổ kiếm tiên?

Nhưng vấn đề là, Cổ kiếm tiên là ai cơ chứ?

Chỉ tùy tiện là lôi kéo được à?

Không ngờ, một tồn tại như vậy, lại thành đệ tử của Tô Trường Ngự!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc cả tu tiên giới náo động mất!

Nhi tử của ta có tư chất đế vương nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện