Tiếng nói vọng tới.

Tô Trường Ngự và Đại Càn Cửu công chúa đều sửng sốt.

Mấy trăm giáo đồ Thiên Ma Giáo mất mạng chỉ trong một kiếm.

Rõ ràng, người tới là một cường giả chân chính.

Tô Trường Ngự thấy vậy thì thở phào.

May cứu binh tới, nếu còn chưa tới, thì mình cũng tiêu.

Lúc này.

Một người xuất hiện, là một nam tử, chừng hai mươi tuổi, lưng mang một thanh cổ kiếm, từ từ xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự và Đại Càn Cửu công chúa.

Người này phong thần anh tuấn, mặc áo khoác màu vàng nhạt, bề ngoài cực kỳ bất phàm.

"Công chúa, thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa thứ tội."

Nam tử xuất hiện, đi thẳng tới trước mặt Đại Càn Cửu công chúa, vẻ khá là cao ngạo, xá Đại Càn Cửu công chúa một cái.

"Trường Thanh ca, sao lại là huynh?"

Đại Càn Cửu công chúa nhìn thấy người này, thì không nén nổi kinh ngạc.

Không hiểu vì sao người này lại xuất hiện ở đây.

"Hồi công chúa, việc công chúa rời khỏi hoàng cung, bệ hạ đã sớm biết, đã phái thần âm thầm bảo vệ công chúa."

"Nhưng vừa rồi thần vô tình trúng kế điệu hổ ly sơn, suýt nữa bị mắc lừa, cũng may công chúa an khang, nếu không, thần thật không biết làm sao về phục mệnh với bệ hạ."

"Công chúa, ngài không sao chứ?"

Nam tử gọi là Trường Thanh kia mở miệng, nói rất từ tốn chậm rãi, dù giọng điệu là nhận lỗi, nhưng thái độ rất bình tĩnh.

Trong lúc nói, đôi mắt hắn không khỏi liếc qua đánh giá Tô Trường Ngự, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không phải là kinh ngạc vì tướng mạo của Tô Trường Ngự, mà là Sương Bạch tiên kiếm.

"Bổn cung không sao, nhờ có vị tiền bối này ra tay giúp đỡ, nếu không, thì đã không biết được."

"Ý ngươi là, phụ hoàng đã sớm biết ta xuất cung?"

Đại Càn Cửu công chúa trả lời câu hỏi của Trường Thanh, song ngay tức khắc, đã kinh ngạc hỏi ngược lại.

"Công chúa, bệ hạ thủ đoạn thông thiên, chuyện ngài xuất cung, không thể nào không biết."

"Chỉ là cảm thấy công chúa gần đây tâm tình không tốt, nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt thôi."

"Không ngờ, công chúa lần này xuất cung, lại bị Thiên Ma Giáo để mắt tới, có lẽ trong cung có gian tế, nếu không, tung tích của công chúa, không thể nào bị người ngoài biết được, mong công chúa nghĩ lại cho kĩ, tìm ra gian tế, nếu không, hậu hoạn vô cùng."

Lý Trường Thanh nói.

Nói xong, hắn xoay người nhìn Tô Trường Ngự.

"Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ, ân tình này không biết hồi báo thế nào, đây là một viên thất tinh cổ ngọc, hy vọng tiền bối vui lòng nhận."

Lý Trường Thanh nhìn Tô Trường Ngự, vẻ hết sức bình tĩnh, mặc dù là nói cảm ơn, nhưng cả giọng nói lẫn thái độ đều vô cùng lạnh nhạt.

Cứ như hắn không thiện cảm với Tô Trường Ngự.

Nhưng nếu bảo là đối nghịch, thì cũng không phải.

Tô Trường Ngự chỉ liếc mắt một cái, Tô mỗ hắn không chỉ không thích nữ sắc, cũng chẳng hề hứng thú mấy với thứ bảo vật như này.

Cái chính là vì, Tô Trường Ngự không biết hàng, không biết thất tinh cổ ngọc này giá trị bao nhiêu, nếu đưa cho hắn một bộ quần áo, hay chút linh thạch, nói không chừng Tô Trường Ngự sẽ nhận lấy ngay.

Với lại, hắn cũng chưa làm gì cả, nếu nhận lấy, Tô Trường Ngự cũng cảm thấy có chút không ổn.

Nên hắn im lặng, không trả lời Lý Trường Thanh.

"Trường Thanh ca, không được vô lễ."

Thấy Tô Trường Ngự không nói lời nào, Đại Càn Cửu công chúa theo bản năng cho là Tô Trường Ngự tức giận.

Hắn là cao nhân tuyệt thế, một cái thất tinh cổ ngọc có là gì!

"Công chúa, loại người lai lịch không rõ này, tốt nhất là nên cẩn thận."

"Vả lại, quần áo hắn mặc, là trang phục của hoàng thất Đại Hạ, thần chưa từng nghe, có hoàng thất Đại Hạ tới Đại Càn vương triều chúng ta."

"Chưa kể, Đại Càn chúng ta và Đại Hạ cũng không phải đồng minh, không phải thần mang lòng tiểu nhân, nhưng cũng có khả năng đám giáo đồ Thiên Ma Giáo kia là do người này phái tới, diễn một màn kịch hay, để tiến sâu vào nội bộ Đại Càn vương triều chúng ta."

Lý Trường Thanh đáp trả. Lúc nói, hắn không hề nhìn Tô Trường Ngự, trong lời nói mang đầy ý nghi ngờ.

Trang phục Tô Trường Ngự mặc trên người, người bình thường chưa chắc đã nhìn ra, nhưng đối với người như hắn, nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là trang phục của hoàng thất Đại Hạ.

Tại sao hoàng thất Đại Hạ lại xuất hiện ở Đại Càn vương triều?

Chưa kể, sao lại may mắn tới như vậy, đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn vừa vặn cứu Cửu công chúa?

Trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Tô Trường Ngự nghe hắn nói xong, thì đầy khó hiểu.

Đồ mình đang mặc, là trang phục của hoàng thất Đại Hạ?

Lão Huyền rốt cuộc là ai? Ngay cả trang phục của hoàng thất cũng lấy được, vậy chắc là giàu lắm?

Tô Trường Ngự không định trả lời câu hỏi của Lý Trường Thanh, vì trả lời chỉ là vô nghĩa, hắn cũng không thể bảo, hắn chỉ là muốn tới Đại Hạ quốc, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây!

Nói vậy ai tin?

Vả lại, hắn cũng không muốn mình bị dắt dính vào Đại Càn vương triều gì đó.

Khoan đã!

Nơi này là Đại Càn vương triều?

Mà, Đại Càn vương triều là nơi nào?

Cả một hồi lâu sau, Tô Trường Ngự mới nhận ra mình đang ở đâu.

Hắn kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh trấn định.

Mặc dù Tô Trường Ngự không rành về vị trí địa lý, nhưng đương nhiên hắn cũng biết một vài kiến thức cơ bản.

Dám tự xưng nơi của mình là vương triều, đương nhiên không thể là ở trong phạm vi mười nước, dù Tô Trường Ngự không hiểu địa lý lắm, cũng biết thiên hạ này có năm đại vương triều, có điều hắn không nhớ tên của năm đại vương triều đó.

Biết mình hình như lại ra khỏi nước, Tô Trường Ngự đứng ngây ra.

Trong đầu không còn nghĩ được gì.

Rõ ràng là đang di chuyển ở trong nước mà, sao tự nhiên lại thành ra khỏi nước?

Đại Càn vương triều có chịu nhận tiền của Đại Hạ không? Làm người ta lo à nha.

"Lý Trường Thanh, ngươi quá đáng!"

Đại Càn Cửu công chúa nổi giận. Nàng chưa bao giờ nổi giận với Lý Trường Thanh, vì thân phận của Lý Trường Thanh không phải kém, là nhi tử của Trường Dạ Hầu Đại Càn vương triều.

Thường ngày, Đại Càn Cửu công chúa đều đối với hắn lễ nhượng ba phần, Lý Trường Thanh cũng là người có tài, văn thao vũ lược, tu hành bất phàm, tương lai tất sẽ thừa kế hầu vị của Trường Dạ Hầu, nên hai bên khá là khách khí với nhau.

Dù Lý Trường Thanh không biết nói chuyện cho lắm, làm người lạnh lùng, nhưng nàng vẫn cho Lý Trường Thanh mặt mũi.

Nhưng lần này, nàng không nhịn được.

Chưa nói tới chuyện Tô Trường Ngự ra tay giúp đỡ, bản thân Tô Trường Ngự nhìn một cái là biết hắn chính là cao nhân tuyệt thế.

Chưa cần biết Tô Trường Ngự có mưu đồ gì hay không, nhưng với thực lực của hắn, chọc giận hắn, lỡ hắn hất bàn trở mặt, mình càng nguy hiểm.

Nên dù Tô Trường Ngự rốt cuộc là ý đồ gì, lúc này tuyệt đối không thể đắc tội Tô Trường Ngự.

Chưa kể, điểm quan trọng nhất là.

Nàng không tin Tô Trường Ngự là loại người như Lý Trường Thanh đã nói.

Dáng dấp Tô Trường Ngự anh tuấn như vậy, còn có chánh khí lăng nhiên, nhìn một cái là biết kiếm tiên tuyệt thế, người như vậy sao có thể là tà ma ngoại đạo?

Tổng hợp những điểm ở trên, nên Đại Càn Cửu công chúa mới tức giận, mắng Lý Trường Thanh, không cho hắn nói lung tung nữa.

"Thần! Chỉ là vì an nguy của công chúa thôi."

Lý Trường Thanh không nói nữa, nhưng mặt vẫn lạnh te, rõ ràng là vẫn kiên định quan điểm của mình.

Cái thái độ này, làm Đại Càn Cửu công chúa nhìn là bực bội, nhưng không biết làm sao.

Đại Càn Cửu công chúa quay qua nói với Tô Trường Ngự.

"Mong tiền bối thứ tội, người này là nhi tử của Trường Dạ Hầu Đại Càn vương triều ta, Lý Trường Thanh, sư thừa Cổ kiếm tiên, tính tình có hơi thẳng thắn, nhưng bản tâm không xấu, mong tiền bối đừng trách tội."

Đại Càn Cửu công chúa là người thông minh, báo danh lai lịch Lý Trường Thanh trước, thân phận, sư phụ của y cho Tô Trường Ngự nghe.

Dù Tô Trường Ngự thật không phải là người tốt lành, thì ba chữ Cổ kiếm tiên kia, cũng đủ để chấn nhiếp người trong thiên hạ.

Đại Càn Cửu công chúa vẫn nhìn Tô Trường Ngự.

Nhất là lúc nói ra ba chữ Cổ kiếm tiên, vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, không bỏ qua một biến đổi nào trên mặt Tô Trường Ngự.

Nhưng Tô Trường Ngự lại vẫn bình thản như cũ, nghe thấy ba chữ Cổ kiếm tiên chẳng kinh ngạc chút nào.

Sự bình thản đó, như siêu thoát ở trên cao, như cảnh giới 'Thượng thiện nhược thủy' trong truyền thuyết, làm Đại Càn Cửu công chúa càng cảm thấy Tô Trường Ngự không phải người phàm.

Trong khi thật ra, Tô Trường Ngự nghe thấy cái tên Cổ kiếm tiên kia, lại chẳng biết đó là ai.

Cổ kiếm tiên, là ai cơ? Mạnh lắm hả? Có mạnh bằng Tô mỗ ta không?

Tô Trường Ngự tự hỏi.

Lý Trường Thanh lại chợt lên tiếng.

"Công chúa, chuyện này không được nói lung tung, ta không phải là kế nghiệp Cổ kiếm tiên tiền bối, chỉ là từng có duyên, gặp được Cổ kiếm tiên tiền bối, Cổ tiền bối thấy tư chất ta không tệ, tùy tiện truyền cho ta hai ba chiêu thôi."

"Nhưng Cổ tiền bối đúng là từng nói, chỉ cần ta chạm được tới cảnh giới thứ nhất vô thượng kiếm đạo trước năm ba mươi tuổi, sẽ nhận ta làm đệ tử ký danh."

Lý Trường Thanh mở miệng, nhắc Đại Càn Cửu công chúa, hắn chưa phải là đệ tử Cổ kiếm tiên.

Nhưng lời nói thì nghe như khiêm tốn, trên thực tế lại vô thức giương vây, kết hợp với vẻ mặt kiêu ngạo của Lý Trường Thanh, càng thêm chắc chắn hắn đang giả trâu bò.

Trong lòng Đại Càn Cửu công chúa thở dài.

Lý Trường Thanh nói tiếp.

"Công chúa, hiện giờ không còn sớm, vả lại nguy hiểm vẫn còn chưa giải trừ, không nên tốn thêm thời gian ở nơi này nữa, mau về Thiên Tinh thành, để an toàn hơn."

Lý Trường Thanh lên tiếng.

"Ừ."

Đại Càn Cửu công chúa cũng biết cục diện hiện giờ, quay qua nói với Tô Trường Ngự.

"Lần này đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ, vãn bối thật không biết cảm tạ thế nào, nếu tiền bối không chê, mời tới hoàng cung ở một thời gian có được không?"

Đại Càn Cửu công chúa hỏi.

Nàng hỏi đây chỉ là khách sáo, vì Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế, một nơi lộng lẫy như hoàng cung, trong mắt người ta, đâu là cái gì.

Nhưng, nàng đã bị kinh ngạc.

Vì Tô Trường Ngự đồng ý.

"Được."

Tô Trường Ngự đồng ý luôn. Không phải hắn ham tới hoàng cung tham lam hưởng thụ, vì lạc đường.

Tô Trường Ngự không biết nơi nào ở đây, với lại hắn còn muốn về Đại Hạ vương triều, cổ thành bình thường không truyền tống trận di chuyển giữa các vương triều.

Truyền tống trận loại này chỉ quốc đô các nước mới có, hơn nữa muốn dùng còn rất là phức tạp.

Người trước mặt, là Đại Càn Cửu công chúa, nên chắc chắn sẽ giúp được hắn.

Tô Trường Ngự bây giờ không muốn làm gì nữa, chỉ muốn về nhà.

Tô Trường Ngự trả lời xong.

Lý Trường Thanh biến sắc.

Cơ bản trong lòng hắn đã có nghi ngờ về Tô Trường Ngự, bây giờ Tô Trường Ngự còn đồng ý tới hoàng cung, rõ ràng là khớp với phỏng đoán của hắn.

Nhưng, Lý Trường Thanh còn chưa kịp mở miệng nói gì, Đại Càn Cửu công chúa đã vui vẻ reo lên.

"Hay quá, nếu tiền bối không ngại, vậy cùng đi chung thôi."

Đại Càn Cửu công chúa hưng phấn lắm, năm nay nàng hai mươi mốt tuổi, trong thế giới tu tiên, tuổi này là còn rất nhỏ, nhưng là nữ nhân, đương nhiên Cửu công chúa cũng có tình cảm của mình.

Từ phút đầu tiên nhìn thấy Tô Trường Ngự, nàng đã rất có thiện cảm với hắn.

Sau đó, càng tiếp xúc, nàng càng thêm thích Tô Trường Ngự, đây cũng là lý do vì sao lúc Lý Trường Thanh nói ra phỏng đoán của mình, nàng lại trách mắng Lý Trường Thanh. Đọc bản dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách.

Có lẽ Lý Trường Thanh cũng phát giác ra tình cảm đó, tự nhiên hắn cảm thấy khó chịu.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói gì.

Dù như thế nào, đưa công chúa về an toàn mới là chuyện quan trọng nhất.

Cùng lúc đó.

Đại Hạ vương triều.

Điện Dưỡng Tâm.

Hạ Đế ngồi trong đại điện, đang suy nghĩ gì đó.

Lúc này.

Một người đi tới, làm Hạ Đế ngẩng đầu lên.

Là Thái Thượng Huyền Cơ.

"Huyền Cơ."

Hạ Đế đứng bật dậy, nhìn Thái Thượng Huyền Cơ, vẻ kích động.

"Tham kiến bệ hạ."

Thái Thượng Huyền Cơ đi vào, quỳ xuống, hành lễ với Hạ Đế.

"Không cần hành lễ, chuyện thế nào rồi?"

Hạ Đế rất hồi hộp, hỏi Thái Thượng Huyền Cơ.

"Bệ hạ, thần đã phái gia nô, đem đồ đưa cho Trường Ngự tiểu hữu."

Thái Thượng Huyền Cơ mở miệng, nói.

"Thế, thế Trường Ngự thích không? Hắn cảm thấy màu sắc nhìn có được hay không? Có hay không chê phẩm loại quá ít? Hoặc, hắn có cảm thấy không quá khéo léo? Lớn? Hay nhỏ?"

Giờ khắc này, Hạ Đế giống như lời lao các loại hỏi.

"Hồi báo bệ hạ, nghe nô nhà thần nói, Trường Ngự tiểu hữu rất là thích những bộ áo kia, có điều…"

Thái Thượng Huyền Cơ trả lời, nửa câu đầu làm Hạ Đế đầy vui vẻ, tới nửa câu sau, lại làm Hạ Đế hồi hộp.

"Có điều cái gì? Huyền Cơ, ngươi cũng dám giở trò này với trẫm? Nói mau!"

Hạ Đế cau mày.

"Bệ hạ, nghe nô nhà thần nói, hình như lúc đầu, Trường Ngự tiểu hữu đã bảo nô nhà thần mang đồ về, sau đó hỏi rất nhiều chuyện, như thần có con cái gì không, có con tư sinh gì không vân vân."

Thái Thượng Huyền Cơ mở miệng, lời ông ta thuật lại không được rõ lắm, không phải ông ta cố ý, vì gia nô về báo lại cho ông ta không rõ ràng như vậy, khiến ông ta cũng nói hàm hồ theo.

Ba chữ con tư sinh.

Làm Hạ Đế cảm thấy có tia không ổn.

"Hỏi làm gì?"

Hạ Đế hơi khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện