Dịch: Tiểu Băng

Đêm khuya.

Sao mọc khắp trời.

Tiêu Mộ Tuyết im lặng đứng trên vách núi.

Nhờ ánh trăng.

Tiêu Mộ Tuyết nhìn quyển sách trên tay, đôi mắt đẹp cau lại.

"Không đúng. Sao lại không giống với trong sách?"

Tiêu Mộ Tuyết nhìn quyển sách trên tay, trong mắt đầy khó hiểu.

Quyển sách trên tay nàng có tiêu đề《 tuyệt thế thể chất phổ 》

Tiêu Mộ Tuyết vô cùng hoang mang.

Hôm qua, nàng phát hiện ra, thể chất của Diệp Bình hẳn phải là thần ma thể.

Nhưng sau khi nàng tìm đọc thông tin về thần ma thể, thì nàng kinh ngạc.

Bởi vì trong sách ghi rằng.

Thể chất thần ma thể đứng thứ mười trên bảng thể chất. Người có được thần ma thể, nhục thân mạnh như man long, luyện khí cảnh đã có thể đánh ngang tay với Trúc Cơ tu sĩ, khí huyết thịnh vượng, thọ mệnh lâu dài.

Tu sĩ luyện khí bình thường, dù có biết thuật dưỡng sinh, cũng không sống quá hai trăm năm.

Nhưng người có được thần ma thể, lại có thể sống ít nhất đến năm trăm tuổi.

Phần ngoại lệ còn ghi, thần ma thể cơ hồ không có khả năng xuất hiện trên cơ thể loài người. Nếu có xuất hiện trên cơ thể nhân tộc, vậy người đó sẽ cực kỳ xấu xí, mười tuổi thì cũng phải cao ít nhất ba trượng, cơ thể thô kệch, như một con man thú.

Bản Tuyệt thế thể chất phổ này, là do Vạn Sự Đạo Gia viết, tính chân thực của nó là không thể nghi ngờ.

Nhưng vấn đề là, Diệp Bình trông lại gầy gò yếu ớt, hoàn toàn không giống với ghi trong thư tịch.

Quan trọng nhất là, thần ma thể, là không thể tu hành được. Đó là người bị tuyệt mạch trời sinh, là người có nhục thân vô địch, nhưng không hề có pháp lực, lực khí huyết chính là pháp lực của bọn họ.

"Kỳ quái, thực sự là kỳ quái."

"Không lẽ tiểu sư đệ không phải thần ma thể? Là ta nhìn lầm?"

Tiêu Mộ Tuyết cau mày.

Hôm qua nàng kiểm tra nhục thân của Diệp Bình, thật sự phát hiện nhục thân của Diệp Bình rất mạnh, khí huyết thịnh vượng, chẳng khác gì một con mãnh thú.

Nhưng nàng cũng phát hiện ra, trong cơ thể Diệp Bình có linh mạch, thật sự là trái ngược với ghi chép trong thư tịch.

"Thôi, thôi, càng nghĩ càng đau cả đầu. Mặc kệ tiểu sư đệ là thể chất gì, dù sao cũng là chuyện tốt, hì hì hì!"

Tiêu Mộ Tuyết uống một hớp rượu, không thèm nghĩ nữa.

"Đi xem tiểu sư đệ thôi."

Tiêu Mộ Tuyết dịch người, định đi tìm tiểu sư đệ một chuyến.

Nhưng mà, cũng đúng lúc này, một phong thơ chợt xuất hiện dưới chân nàng.

Nó cứ như tự nhiên xuất hiện từ không khí.

Tiêu Mộ Tuyết chẳng chút ngạc nhiên.

Chỉ khẽ phất tay, phong thư đã bay vào trong tay.

Mở thư ra, Tiêu Mộ Tuyết bình tĩnh đọc.

Một lát sau, nàng cau mày.

"Ma thần Cung lại hồi sinh? Ài, vất vả biết bao nhiêu mới nghỉ ngơi được có mấy năm, đã lại ra việc. Ma thần Cung chết tiệt, sớm không đến muộn không đến, lại cứ tới ngay cái lúc quan trọng này."

Xem thư xong, nàng lầm bầm, lá thư trong tay hóa thành những đốm sáng, tiêu tán.

Thân ảnh Tiêu Mộ Tuyết đột nhiên biến mất tại chỗ, cứ như chưa từng xuất hiện ở nơi này.

Cùng lúc đó.

Sau sườn núi Thanh Vân.

Diệp Bình phun ra một hơi trọc khí. Lúc này, hắn đã bước vào Luyện khí tầng hai.

Đúng vậy. Từ Luyện khí tầng một lên Luyện khí tầng hai, hắn vẫn chỉ mất có ba canh giờ.

Nhưng Diệp Bình biết rõ, có thể đột phá cảnh giới nhanh như vậy, không phải vì hắn có thiên phú tu hành, mà vì hai cái tiên khiếu trong cơ thể.

Đúng vậy, chính là hai cái tiên khiếu trong cơ thể.

Chỉ đến khi bắt đầu tu hành thật sự, Diệp Bình mới hiểu, hai cái tiên khiếu mình thức tỉnh được kinh khủng tới cỡ nào.

Chúng giống như hai cái máy gia tốc, khi hắn đả tọa tu hành, tiên khiếu cũng không ngừng hấp thu thiên địa linh khí.

Tốc độ tăng hơn hai lần so với tốc độ tu luyện bình thường.

Cũng chính vì vậy, Diệp Bình mới có thể chỉ trong ba canh giờ mà đột phá được một cảnh giới.

Hắn lập tức nhận ra đích tầm quan trọng của tiên khiếu.

Hắn rất kích động, cũng rất hưng phấn, đây mới chỉ là đả thông hai tiên khiếu thôi đó.

Nếu đả thông được cả ba nghìn sáu trăm tiên khiếu, vậy chả phải phi thăng luôn hay sao!

Không, không cần tới ba nghìn sáu trăm tiên khiếu, dù chỉ đả thông mười tiên khiếu thôi cũng đủ chết rồi.

Tốc độ tu luyện tăng gấp mười lần, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta hưng phấn không thôi.

Nhưng rất nhanh.

Diệp Bình nhận ra một vấn đề.

Một vấn đề khá là vướng víu.

Vấn đề này, chính là quản lý thời gian.

Một ngày mười hai canh giờ, mặc dù bây giờ mình có thể không ăn không ngủ, nhưng cũng chỉ có mười hai canh giờ mà thôi.

Hiện giờ mình muốn tu luyện kiếm đạo, vì nó là cơ bản để tạo dựng vị trí, không thể bỏ qua.

Mà đan đạo, là phương pháp hỗ trợ. Nhưng Lạc Trần sư huynh có nói, cực hạn của đan đạo cũng không thể coi thường.

Lại còn thứ quan trọng nhất, luyện cơ sở tu hành, đả tọa luyện khí. Nghĩ thử đi, dù kiếm thuật có mạnh, mà không có pháp lực đủ hùng hậu để chống đỡ, thì kiếm pháp có mạnh tới bao nhiêu cũng không dùng được.

Ba thứ này nhất định cần phải có cái chính và cái phụ, đồng thời cũng nhất định phải phân phối thời gian sao cho tốt, không thể để sót một cái nào cả. Hay là cứ đả tọa một canh giờ, rồi ngộ kiếm đạo một canh giờ? Diệp Bình bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cách phân phối thời gian.

"Tu hành chính là chuyện quan trọng nhất. Dù kiếm thuật có mạnh, thì cũng phải có tu vi, nên mỗi ngày ít nhất đả tọa sáu canh giờ, chắc là đủ nhỉ?"

"Thuật kiếm đạo cũng rất quan trọng, là căn bản để xác định vị trí, hành tẩu tu tiên giới sau này, nên mỗi ngày ít nhất lĩnh ngộ kiếm đạo bốn canh giờ, chắc là đủ nhỉ?"

"Đan đạo thuật cũng rất quan trọng, thiên địa làm lô, nhật nguyệt làm đan, sau này hành tẩu tu tiên giới kiểu gì mà chả gặp được chút thiên tài địa bảo? Hai canh giờ chắc là đủ?"

Diệp Bình tập trung suy nghĩ, phân bổ thời gian trong ngày.

Chỉ mới tính sơ sơ, đã dùng hết cả mười hai canh giờ rồi!

Điều này làm Diệp Bình thấy ê răng.

Mới chỉ có tu hành, kiếm đạo, đan đạo, mà đã chiếm hết mười hai canh giờ, vậy còn Thái cổ thần ma thể thì sao? Ba nghìn sáu trăm tiên khiếu thì sao?

Sau này, các sư huynh còn tiếp tục truyền thụ những đạo pháp khác nữa chứ?

Tổng không có khả năng mười hai cái canh giờ biến thành mười ba cái canh giờ đi?

"Ài, nói tới nói lui còn là bởi vì ta tư chất quá kém, nếu là tư chất tốt điểm, chỗ nào cần phải như thế phiền phức, một ngày trong lúc đó liền có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý tới."

"Ai, Diệp Bình a Diệp Bình, ngươi thế nào lại phế như vậy?"

Tâm tình Diệp Bình có chút phức tạp.

Lúc này vừa vặn lại là đêm khuya.

Xung quanh không có ai, hắn đứng dậy, ngước lên nhìn trời cao, trong mắt đầy u buồn.

Có một điểm tốt, chính là.

Dù là Thái cổ thần ma thể, hay ba nghìn sáu trăm tiên khiếu, hay pháp luyện khí vô thượng, thì ba thứ này đều có thông qua hấp thu linh khí để trực tiếp lột xác.

Chỉ tiếc rằng, hiện giờ cách thu được linh khí duy nhất của Diệp Bình lại là thành thành thật thật đi đả tọa tu luyện.

Ba món kia thì không có cách.

Nếu mà nói thật ra, thì vẫn còn có thể luyện đan.

Nhưng Diệp Bình rất rõ ràng, mình bỏ ra ba bốn canh giờ, mới luyện ra được một viên đan dược. Nhưng hiệu quả của đan dược lại chẳng khác gì so với việc đi tu luyện ba bốn canh giờ.

Nếu đả tọa thu được nhiều linh khí, luyện đan cũng thu được nhiều linh khí như nhau, thì mắc gì ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm đi luyện đan?

"Bỏ đi, bỏ đi, không suy nghĩ nữa. Giờ chỉ còn cách đi bước nào hay bước nấy, chờ mai lại đi Tàng kinh các nhìn xem, có thư tịch nào có thể giải quyết phiền phức này hay không."

Diệp Bình lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều, đi bước nào hay bước đó rồi tính tiếp.

Nếu thật sự vẫn không được thì sẽ đi Tàng kinh các, xem xem có thư tịch nào liên quan hay không.

Ví dụ như khả năng giúp thời gian trôi qua chậm hơn.

Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của Diệp Bình mà thôi.

Cho nên.

Bốn canh giờ sau.

Khi linh mạch thứ ba được đả thông, Diệp Bình cũng bước vào Luyện khí tầng ba.

Mở mắt ra.

Ánh sáng ban ngày sáng bừng trước mắt.

Diệp Bình phun ra một hơi trọc khí, sau đó đứng dậy, đi tới Tàng kinh các.

Hắn muốn đi Tàng kinh các tìm bí tịch, thử xem có thể tìm được thư tịch nào viết về thời gian hay không.

Mấy canh giờ sau.

Trong Tàng kinh các.

Diệp Bình lật xem khá nhiều thư tịch, nhưng không tìm ra được cái mình cần tìm.

Làm hắn cảm thấy hơi khổ não.

Nhưng mà sau khi nghĩ kĩ lại, những thứ liên quan tới thời gian đương nhiên phải là vật cực kỳ bất phàm, dù Thanh Vân Đạo Tông có là tông môn lánh đời, thì cũng không có khả năng để bừa bí tịch tâm pháp loại này ở chỗ này.

"Thôi, để sau này hỏi đại sư huynh vậy."

Tuy trong lòng có hơi thất vọng, nhưng Diệp Bình không hề sốt ruột. Dù sao đây cũng chỉ là một hướng nghĩ của hắn, không có cũng là chuyện hiểu được.

Diệp Bình vừa ra khỏi Tàng kinh các.

Một bóng người xuất hiện.

Là tiểu sư tỷ Trần Linh Nhu.

Diệp Bình kinh ngạc, Trần Linh Nhu còn kinh ngạc hơn.

"Xin chào Linh Nhu sư tỷ."

Trông thấy Trần Linh Nhu, Diệp Bình lập tức hành lễ, hắn tò mò…

"Là tiểu sư đệ à."

Không hiểu sao nhìn thấy Diệp Bình, trong lòng Trần Linh Nhu lại cảm thấy rất khoái trá.

"Tiểu sư đệ, ngươi tới đây làm gì?"

Trần Linh Nhu đi tới trước mặt Diệp Bình, vẻ mặt hài lòng.

"Sư đệ muốn tới Tàng kinh các để đi tìm ít tư liệu."

Diệp Bình thật thà trả lời.

"Tìm tư liệu? Đệ muốn tìm tư liệu gì? Để sư tỷ xem có giúp được đệ không."

Trần Linh Nhu có vẻ rất vui khi được giúp người khác.

"À, sư tỷ, là thế này. Đệ muốn xem thử coi có thư tịch nào về thời gian hay không, ví dụ như là làm chậm thời gian ấy."

"Nhưng mà hồi nãy đệ lật xem thư tịch, thì thấy không có cuốn nào viết về cái đó cả."

Diệp Bình đáp.

Trần Linh Nhu nhíu mày.

Khiến thời gian chậm lại á?

Đây là đạo pháp gì vậy?

Nàng nhanh chóng nhớ ra gì đó, vội nói.

"Tuy ta chưa hiểu lắm ý của đệ, nhưng mà ta nhớ tam sư huynh từng nói, có trận pháp có thể khiến thời gian trở nên chậm đi, nhưng mà ta không nhớ rõ lắm. Tiểu sư đệ, hay đệ đi theo ta, ta dẫn đệ đi tìm tam sư huynh."

Trần Linh Nhu nói.

Diệp Bình tức thì kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện