Dịch: Tiểu Băng

***

Thanh Vân đạo tông.

Tô Trường Ngự ngơ ngác.

Hắn thực sự không ngờ Thái Hoa đạo nhân lại báo danh cho mình thật!

Ngài đùa ta à?

"Không phải chính ngươi nói muốn tham gia hả?"

Thái Hoa đạo nhân ngơ ngác, không phải chính Tô Trường Ngự tự yêu cầu còn gì?

Ngươi có ý gì?

"Ta bảo muốn tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu hồi nào? Sư phụ, có phải người già nên hồ đồ rồi không?"

Tô Trường Ngự nghiêm trang.

Thái Hoa đạo nhân hiểu ngay.

Thằng nhóc này muốn giả ngu?

"Bớt giả ngu với ta đi. Vi sư đã báo danh dùm ngươi, nên nói như này cho nhanh, ngươi muốn đi cũng phải đi, mà không muốn đi cũng phải đi."

Sắc mặt Thái Hoa đạo nhân đầy giận dữ.

Báo danh một người tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu tốn mười lượng hoàng kim, tương đương thu nhập một tháng của Thanh Vân đạo tông, giờ nói không đi hả?

Ngươi thấy vậy vui lắm hả?

Thái độ của Thái Hoa đạo nhân nghiêm túc quá, làm Tô Trường Ngự hoảng.

"Sư phụ, lúc đó con chỉ nói đại thôi, đâu có biết người cho là thật."

"Chưa kể, sư phụ à, ngài bảo con đi tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, không phải là làm mất mặt hay sao?"

"Nói thật lòng, nếu như không có tiểu sư đệ, con cũng chẳng sợ gì hết. Nhưng mà vấn đề là có tiểu sư đệ ở đó, lỡ mà con bị đánh bại, chẳng phải sẽ khiến tiểu sư đệ chế giễu hay sao?"

Tô Trường Ngự tận lực khuyên lơn.

Nhất định hắn sẽ không đi tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu.

Thật lòng Tô Trường Ngự cảm thấy hơi không hiểu.

Sao Thái Hoa đạo nhân lại báo danh cho hắn đi thật vậy?

Không thể nào, không thể nào, người không thật sự nghĩ rằng con là cao nhân tuyệt thế chứ?

Tô Trường Ngự kinh sợ, kinh sợ thật sự.

Bảo hắn đi khoác lác với tiểu sư đệ thì không có vấn đề gì, thậm chí còn có thể suy một ra ba.

Nhưng mà bảo hắn đi tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, vậy chả phải bảo hắn đi muối mặt hay sao!

Hắn không đi, có chết cũng không đi.

Nhưng mà Thái Hoa đạo nhân lại lắc đầu, nhìn Tô Trường Ngự.

"Trường Ngự, ngươi thật nghĩ là vi sư bảo ngươi đi tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, là bảo ngươi đi đấu kiếm?"

Thái Hoa đạo nhân mở miệng.

Tô Trường Ngự im bặt.

Không đi đấu kiếm chứ đi làm chi?

Đi đấu đẹp trai hả?

"Trường Ngự, ngươi là khờ thật hay là giả ngu hả?"

"Vi sư bảo ngươi đi đại hội kiếm đạo Thanh Châu, trọng điểm là coi chừng tiểu sư đệ của ngươi!"

"Tiểu sư đệ này, kiếm đạo phi phàm, ghi tên trong mười hạng đầu đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này cũng không phải là nói quá, đến lúc đó nhất định sẽ có không ít người muốn kết giao với hắn."

"Tới lúc đó ngươi phải ra mặt, ngăn chặn những kẻ đó lại, để tiểu sư đệ của ngươi khỏi bị người ta mang đi, hiểu chưa?"

Thái Hoa đạo nhân nói với giọng không hài lòng.

"À, con hiểu rồi."

Tô Trường Ngự nhìn chung đã hiểu ý tứ của Thái Hoa đạo nhân.

"Vậy thì quyết định như vậy đi, con đi."

Tô Trường Ngự gật đầu.

Chỉ cần không bắt hắn đấu kiếm, cái gì cũng đều dễ nói.

"Ngươi đi chuẩn bị đi, từ giờ tới đại hội kiếm đạo chẳng còn mấy ngày, ba ngày sau ngươi với Diệp Bình xuất phát."

Thái Hoa đạo nhân gật đầu.

Ngay từ đầu ông đã chẳng trông chờ Tô Trường Ngự phát huy tác dụng gì, chỉ cần giữ được Diệp Bình là được rồi.

"Ba ngày nữa xuất phát? Sao vội vậy? Chỉ có con với tiểu sư đệ thôi à? Sư phụ, người không đi à?"

Tô Trường Ngự khẽ nhíu mày.

"Đại hội kiếm đạo là hi vọng duy nhất để Thanh Vân đạo tông chúng ta tấn cấp tam phẩm, đương nhiên không thể đến muộn, đi sớm tới sớm, cũng khỏi xảy ra chuyện gì lộn xộn."

Thái Hoa đạo nhân nói.

"Vâng! Vậy sư phụ, lần này xuống núi có lộ phí không?"

Tô Trường Ngự gật đầu, hỏi ngay vào vấn đề quan trọng.

"Đương nhiên là có, vi sư là loại người keo kiệt vậy à?"

Thái Hoa đạo nhân rất không vui.

Tô Trường Ngự im lặng không đáp, làm Thái Hoa đạo nhân sầm mặt.

"Được rồi. Lần này xuống núi, vì tiểu sư đệ ngươi, cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim làm lộ phí."

Thái Hoa đạo nhân nói.

Tô Trường Ngự giật mình.

"Năm trăm lượng? Sư phụ, người điên à?"

Tô Trường Ngự hết hồn.

Năm trăm lượng hoàng kim?

Thu nhập một năm của Thanh Vân đạo tông quá lắm cũng chỉ chừng một trăm lượng hoàng kim, chỉ tham gia một cái đại hội kiếm đạo Thanh Châu, mà cấp tới năm trăm lượng?

Tương đương với thu nhập năm năm của Thanh Vân đạo tông?

Cho mình tha hồ tiêu xài?

"Đừng có nằm mơ, năm trăm lượng hoàng kim này không phải là để cho ngươi tiêu xài, là để cho tiểu sư đệ của ngươi! Lần này xuống núi, ngươi có ăn ngon hay không, có ngủ chỗ tốt hay không đều không quan trọng, quan trọng là không được để tiểu sư đệ của ngươi không thoải mái, hiểu không?"

Giọng Thái Hoa đạo nhân bực bội.

Song Tô Trường Ngự chẳng hề thấy khó chịu chút nào.

Tuy Thái Hoa đạo nhân nói là nói vậy, nhưng đấy chỉ là nói mà thôi, không lẽ đưa tiền cho mình mà để mình bị đói?

"Được rồi, ngươi đi chuẩn bị đi, chuyến xa nhà lần này phải chuẩn bị cho thật tốt, để khỏi đến lúc đó bị lạc đường."

"Phải rồi, Trường Ngự, còn có một việc, vi sư muốn hỏi ngươi."

Thái Hoa đạo nhân chợt nhớ tới một chuyện, nhìn Tô Trường Ngự.

"Sư phụ ngài hỏi đi?"

Tô Trường Ngự hơi tò mò.

"Là thế này, Trường Ngự, tiểu sư đệ của ngươi tới tông môn đã gần được hai tháng, mà sư phụ là ta lại chưa hề dạy cho hắn cái gì, lần này xuống núi, sư phụ định dạy hắn một chút, nhưng không biết phải dạy cái gì."

Thái Hoa đạo nhân vẻ hơi xấu hổ.

"Sư phụ, phép thiên cơ bói toán của người bây giờ đem ra dạy hắn cũng không dùng được, thứ này không phải thứ có thể học cấp tốc, chưa kể, món đó của ngài có dạy hay không cũng như nhau, không bằng chờ tiểu sư đệ trở về rồi dạy đi."

Tô Trường Ngự nói với giọng tùy ý.

"Ai nói muốn dạy tiểu sư đệ của ngươi phép tính thiên cơ? Ý ta là lần này xuống núi, ta định dặn hắn một vài chuyện, đồng thời dạy hắn chút kiến thức đối nhân xử thế."

Nghe thấy Tô Trường Ngự coi thường phép tính thiên cơ của mình, đương nhiên Thái Hoa đạo nhân khó chịu.

"À, vậy hả, con hiểu rồi. Sư phụ, qua thời gian tiếp xúc với tiểu sư đệ gần đây, đại khái con đã biết cách làm sao để dạy cho tiểu sư đệ. Tiểu sư đệ khá là bị động, chúng ta nhất định không được chủ động nói gì với hắn hết, có cái gì thì để hắn hỏi rồi hẵng trả lời."

"Mặc kệ tiểu sư đệ nói cái gì, chúng ta cứ nói ngược lại là được, đừng có đi theo ý của tiểu sư đệ. Sư phụ, ngài có hiểu không?"

Nói tới kinh nghiệm làm sao để chỉ điểm tiểu sư đệ, Tô Trường Ngự liền trở nên mạnh mẽ, bởi vì cái này hắn biết thật.

"À, hiểu rồi. Nói cách khác, đầu tiên vi sư sẽ hỏi hắn một câu hỏi, sau đó dù hắn có trả lời như thế nào, vi sư chỉ cần nói ngược lại là được, đúng không?"

Thái Hoa đạo nhân nói.

"Đúng."

Tô Trường Ngự gật đầu.

"Ờ được, ngươi đi lo chuẩn bị đi."

Hiểu cách thức chỉ điểm cho Diệp Bình rồi, Thái Hoa đạo nhân phất phất tay, cho Tô Trường Ngự rời đi.

Và như thế.

Một giờ sau.

Sau núi Thanh Vân.

Diệp Bình đang ở trong trạng thái ngộ đạo.

Bây giờ hắn đã đạt tới luyện khí tầng hai, nên chỉ trong nháy mắt đã cảm ứng được có người đến.

Hắn lập tức kinh ngạc.

"Chưởng môn?"

Diệp Bình tỉnh lại từ trong trạng thái ngộ đạo, mở mắt ra, đồng thời hủy bỏ trận pháp, nhìn Thái Hoa đạo nhân cách đó không xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện