Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 10
Ngẫm nghĩ cân nhắc tái hồi, Lục Huề lờ mờ lim dim ngủ thiếp đi mất, hắn lại nằm mơ, lại liên quan đến mỹ nhân ngư, trong mơ vừa thấy tiền vừa thấy cá, chớp mắt cái tiền biến mất, cá cũng tan biến theo luôn, hắn hoảng hốt lùng sục giữa không gian trắng mênh mang, muốn gọi thử mà lại chẳng biết phải gọi gì, mãi mới gian nan nhớ ra cái tên mình đã đặt cho mỹ nhân ngư, mỗi tội không tài nào phát ra tiếng, đang vùng vẫy thì Lục Huề mở bừng mắt, mỹ nhân ngư đang ngồi xổm trước mặt hắn với biểu cảm lo âu.
"Anh có sao không Lục Huề?" Hải Tam Nhi đang đưa tay sờ trán Lục Huề, đầm đìa mồ hôi, tiếp đó cậu lại đặt tay lên lồng ngực Lục Huề, "Tim anh đập nhanh quá."
Hiếm khi thấy Lục Huề không bài xích tiếp xúc với mỹ nhân ngư, hắn cố ghìm hơi thở dốc, lồng ngực vẫn đang phập phồng kịch liệt, ít ra thì nhiệt độ từ lòng bàn tay mỹ nhân ngư cũng đem đến cho hắn cảm giác chân thực, nhịp tim dần dà dịu lại.
"Không sao." Lục Huề gạt tay Hải Tam Nhi ra, đứng dậy rót cốc nước cho mình, nước lạnh vào bụng giúp đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, hắn hỏi theo thói quen, "Mấy giờ rồi?"
Hải Tam Nhi không biết xem đồng hồ, nhưng cậu biết thời gian cậu ra ngoài đã khá dài, "Em phải về đây, em không ở trên đất liền lâu quá được."
Lục Huề liếc mắt qua cái đồng hồ treo tường, sắp 5 giờ đến nơi, hắn không để ý lời mỹ nhân ngư nói lắm, ban đầu đuổi mãi không ăn thua, giờ chịu đi thật xong Lục Huề còn lo lo là cá đi mất không quay về nữa.
Nhưng Hải Tam Nhi đã xáp lại gần, bịn rịn thỏ thẻ: "Mai em lại đến, mai là ngày thứ hai rồi, có phải mai là đĩa "Nàng tiên cá" sẽ về không ạ?"
Khái niệm thời gian của động vật hơi bị chuẩn quá rồi đấy nhé, mấy cái từ hai ba ngày dăm ba hôm toàn là không xác định hết mà, có phải bảo hai hôm thì là hai hôm đâu, song Lục Huề cũng hãi nhỡ mỹ nhân ngư đầu óc giật cục không ghé nữa, biển cả mênh mông thế kia, đến lúc đó mình biết tìm cậu ta ở đâu giờ? "Ừm, sáng mai tôi lên trấn xem thử."
Nghe vậy Hải Tam Nhi cười sung sướng vô cùng tận, Lục Huề tốt với cậu quá đi, việc gì đã hứa với mình là sẽ canh cánh trong lòng suốt, chưa bao giờ nuốt lời, cậu lưu luyến bước ra khỏi cửa hiệu, đi tới chỗ dưới bóng cây dừa thì vẫy tay với Lục Huề, ra đến bãi đá vẫn còn chưa ngơi.
Lục Huề nghĩ bụng đảm bảo ngày mai thằng nhóc này lại đến, mình không cần lăn tăn lắm, bèn phá lệ bố thí vẫy tay mấy cái đáp lại Hải Tam Nhi.
Hải Tam Nhi nhận được phản hồi từ Lục Huề xong mới hài lòng mãn nguyện đi vòng ra đằng sau bãi đá, hình như Lục Huề nhớ ra gì đó, còn chưa kịp lên tiếng thì đã trông thấy bọt sóng bắn tóe lên đằng xa, vây đuôi xinh đẹp vạch lướt ngang không trung.
Lục Huề vội vàng đuổi theo, làm gì còn bóng cá của Hải Tam Nhi đâu, trên tảng đá chỉ chỏng chơ mỗi quần áo cởi ra còn lại, hắn chẹp một tiếng nhặt đồ dưới đất lên, hắn vốn định nhắc nhở Hải Tam Nhi một câu là đừng có trần truồng lên bờ nữa.
Giao tiếp với cá phiền phức vậy đấy, cá làm gì có đồng hồ, không thể nào hẹn giờ chính xác với mình được.
Buổi sáng hôm sau, Lục Huề sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, hắn nhìn ra biển xanh miên man, Hải Tam Nhi vẫn chưa xuất hiện, mình chỉ đành đi sớm về sớm.
Nào ngờ cái cậu Hải Tam Nhi đoán trúng thật luôn, Lục Huề vào cửa hàng băng đĩa cái là chủ tiệm lấy đĩa ra đưa hắn.
"Đây, xem xem có phải "Nàng tiên cá" anh cần mua không?"
Lục Huề nhận lấy chiếc đĩa, vỗ nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay mình, miệng lẩm nhẩm, "Nàng tiên cá".
"Trẻ con ở nhà quấy đòi đúng không? Anh cũng chịu khó ghé thật chứ, hàng vừa về tối qua đấy."
Trẻ con? Đúng là IQ của Hải Tam Nhi chỉ tầm tầm bằng bọn trẻ con, Lục Huề cũng không phản bác, trùng hợp tivi đang chiếu tin tức ở khu vực khai chiến, thế là lại nghe thấy chủ tiệm băng đĩa thở dài: "Chỗ nào cũng đánh nhau, khu mình chắc chẳng bình yên được bao lâu nữa."
Chỗ họ cách vùng chiến sự không xa, tuy khói súng chưa lan tới nhưng cũng đã chịu ảnh hưởng về mặt kinh tế, ai khá giả tí trông thấy tình hình bất ổn là đã dắt díu gia đình chạy sang nước khác, Lục Huề cũng muốn đi, chờ Lục Huy về cả hai sẽ bán quách mỹ nhân ngư rồi rời đi.
Đã sắp đến trưa, Lục Huề lo con cá kia lên bờ không tìm thấy mình, hắn không lần lữa trên trấn mấy, mua đồ xong xuôi là đi về luôn, ai ngờ còn cách một đoạn đã trông thấy tận mấy bóng người tụ tập ở lối vào cửa hiệu, Hải Tam Nhi cũng đứng trong đó, cậu ta trần trùng trục, hình như đang tranh cãi với đám kia.
Lục Huề chưa kịp lên tiếng gọi, một tên trong số đó đã nhặt cái gậy dưới đất lên bổ luôn vào trán Hải Tam Nhi, màu máu đỏ tươi chói mắt cực kì.
"Đệt!"
Tối qua quay về, Hải Tam Nhi cứ gặp cá là lại giới thiệu tên mới của mình cho người ta, "Bây giờ tui tên là Hải Tam Nhi, nhớ kĩ chưa?"
Mấy con cá này giây trước vừa kêu nhớ kĩ rồi, giây sau đã lại hỏi Hải Tam Nhi là ai cơ.
Hải Tam Nhi cũng không trông đợi chúng nó sẽ nhớ được thật, tại cậu hớn hở quá, muốn chia sẻ niềm vui với đàn cá mà thôi, lục đục rộn rã đến quá nửa đêm cậu mới im im bớt, thành ra buổi sáng thực sự không mở mắt ra nổi, chờ lúc cậu lên bờ thì cửa hàng của Lục Huề vẫn đang đóng, cậu đành ngoan ngoãn ngồi đợi hẳn hoi ở cửa, do đến muộn nên cậu cất công tìm thêm đồng tiền vàng bù đắp cho Lục Huề, trong khi cậu đang kì cọ đồng xu chơi chơi thì mấy đứa choai choai đánh bi-a lần trước xuất hiện trước mặt cậu.
Đám loi choi đang cười nói rôm rả thì bắt gặp một cậu trai nuy ngồi bên cạnh bàn bi-a, mấy người tự dưng im bặt, đù má ghê vờ lờ, giữa ban ngày ban mặt có thằng đồn ang cởi trần ngồi lù lù ngay vệ đường, kể cả đang ở bãi cát hay là vẻ ngoài xinh đẹp thì cũng không ổn đâu nhé.
Có đứa nhận ra Hải Tam Nhi, "Ui đệt đây là cái đứa cởi truồng lần trước bảo có bầu còn gì đúng không?"
Cái vóc dáng với kích thước của Hải Tam Nhi, mấy thằng loai choai teo tóp trông xong ít nhiều cũng hơi tự ti, mãi mới tìm ra góc chết của cậu, chưa châm chọc ra hồn một phen thì sao mà chịu được?
Song biểu cảm của cậu nuy rất lơ đễnh, cậu chỉ ngước đầu liếc qua đám này rồi lại cúi xuống nghịch đồng xu, bọn cắc cớ ngu ngơ làm sao biết được là mỹ nhân ngư nghe loài người đá xoáy bóng gió có hiểu mô tê gì đâu cơ chứ.
Đám choai choai sĩ diện quá trớn cay nhất là cái kiểu bị người ta ngó lơ như này, một đứa trông thấy đồng tiền trong tay cậu, bước luôn lại gần giật mất.
"Tiền vàng? Thật hay giả đấy?" Thằng loi choi cắn thử đồng xu vàng mà không được, tơn hớn khoe với đồng bọn, "Vàng thật này!"
"Trả cho tui!" Hải Tam Nhi nhảy dựng từ dưới đất lên, cậu cao ráo to lớn, nhào vào định cướp, trông cái dáng thôi là bọn lấc cấc đã rén rồi.
Song thằng gây sự nhanh chóng nhận ra là phe chúng lợi về quân số, nó lùi ra sau một bước, kết hợp với sự yểm hộ của đồng bọn, dễ dàng tránh được đòn tấn công của Hải Tam Nhi, thậm chí còn khiêu khích vặc lại Hải Tam Nhi đầy đắc ý.
"Nào, giỏi lại đây mà lấy, xem xem thằng ngốc nhà mày có lấy được không nào."
Nghe chọc ngoáy cạnh khóe hàm súc không hiểu, nhưng từ ngữ mang tính chất sỉ nhục trắng trợn như này bảo Hải Tam Nhi ngó lơ mà được á?
Cậu bực mình rồi đấy nhé!
Hải Tam Nhi vung cánh tay lên, gạt hết mấy đứa loi choi đang chắn trước mặt ngã ra đất, bọn đầu gấu teddy ngồi phịch dưới sàn đưa mắt nhìn nhau, còn chưa kịp phản xạ lại xem mình đã lăn đùng như nào.
Không ai ngăn Hải Tam Nhi nữa, cậu nhào thẳng vào cái đứa đã cướp tiền xu của mình, đè ngay nó xuống đất, thấy vậy đám đồng bạn nhanh lẹ bò dậy, mấy đứa lao tới ẩu đả với Hải Tam Nhi, vừa lôi vừa kéo, song Hải Tam Nhi khỏe đến độ bất bình thường, không ai có thể khiến cậu nhúc nhích, có đôi ba đứa còn sắp bị cậu cào rách mặt đến nơi.
Bọn này động thủ xong cũng bắt đầu nóng mắt, biết thừa đám chúng nó cộng lại cũng chưa phải đối thủ của Hải Tam Nhi nên mới nhặt cây gậy cạnh đó lên, tranh thủ lúc Hải Tam Nhi lơ là choảng đúng vào trán cậu.
Máu tươi chảy xuống theo vầng trán căng bóng của Hải Tam Nhi, trước mắt cậu cứ đỏ lè, cậu còn ngửi thấy mùi gỉ sắt loáng thoáng, máu khiến động tác của tất cả mọi người đều khựng lại tại chỗ, mãi cho đến khi một tiếng chửi thề vọng về đằng xa.
"Đệt!"
Lục Huề nhảy lên làm một cú đạp, đá bay thằng lấc cấc cầm gậy cho nó lăn mấy vòng liền trên bãi cát, hắn cúi xuống nhặt chiếc gậy lên, bàn tay siết chặt cán gậy nổi đầy gân xanh, lật tay phang luôn vào người bọn loi choi đang hằm hè xông ra, cuối cùng giật đồng tiền khỏi tay đứa đầu têu đã đớ đờ vì sợ.
Hắn giận dữ quát to, "Cút!"
Bọn cắc cớ hãi hùng lăn lông lốc, nhốn nháo bỏ chạy.
Hải Tam Nhi chảy máu xong cũng lơ ngơ luôn, nghe thấy giọng Lục Huề cậu mới tỉnh hồn, kêu "oa" một cái bật khóc.
"Huhuhu..."
Lục Huề vứt cái gậy đi, hốt hoảng lại gần kiểm tra vết thương của Hải Tam Nhi, cánh tay Hải Tam Nhi có mấy vết bầm tím, trán sưng u một cục siêu to, còn đang chảy máu đầm đìa chưa ngưng.
Cụ nội nhà chúng bây, không biết vết thương như này có để lại sẹo, có ảnh hưởng ngoại hình, có mất giá không nữa!
Lục Huề vội vàng dẫn Hải Tam Nhi vào trong cửa hiệu, họ làm thợ săn tiền thưởng, bị thương là chuyện như cơm bữa nên thường sẵn hết thuốc thang ở nhà, Lục Huề xử lý vết thương cũng rất thành thạo điêu luyện, vết thương không sâu lắm, chưa đến mức phải khâu, hắn làm sạch khử trùng rồi bôi thuốc, cuối cùng lấy băng vải ra quấn lên đầu cho Hải Tam Nhi.
Hải Tam Nhi vẫn đang nức nở rấm rức, khóc đỏ cả mặt sưng cả mắt, Lục Huề không biết cách an ủi cá, vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói cứng ngắc: "Được rồi, nín đi."
Chưa nói thì thôi, nói cái là Hải Tam Nhi còn khóc to hơn, "Huhuhuhu..."
"Chậc."
Hải Tam Nhi ấm ức, cậu muốn Lục Huề vỗ về mình vài câu, "Bọn họ... huhu... cướp đồ... của em... lại còn... đánh em huhuhu..."
Lục Huề dúi đồng xu vàng đã cướp về vào tay Hải Tam Nhi, xong lại móc đĩa phim "Nàng tiên cá" trong túi ra, "Lấy lại cho cậu rồi còn gì? Mang cả đĩa phim cậu đòi về rồi đây này."
Trông thấy đĩa phim "Nàng tiên cá", Hải Tam Nhi giơ bàn tay dính máu của mình quệt qua nước mắt, gò má vốn đã đỏ bừng vì khóc lóc tèm nhem, cậu vừa khóc vừa sụt sịt, Lục Huề tốt với cậu nhất, vừa nãy cứu cậu, xong còn cầm đĩa về cho cậu.
Hải Tam Nhi thút thít, duỗi tay giơ xu vàng ra trước mặt Lục Huề, "Huhu... cái... cái này tặng anh..."
Cầm tiền của người ta cũng ngại.
Vẫn còn canh cánh tìm xu vàng cho mình nữa, thấy Hải Tam Nhi khóc như hoa rủ đẫm mưa, đáng thương thực sự, Lục Huề nhận lấy đồng tiền, cố gắng điều chỉnh giọng điệu mình cho thân thiện hơn tí, "Đừng khóc nữa, sao lại ở trần lên bờ thế này, ít nhất cậu cũng quây dải tảo biển vào chứ."
"Sáng... huhu... sáng nay em dậy muộn, vội vàng... đi ra ngoài... nên quên..."
Lục Huề bật tivi với đầu DVD lên, đặt đĩa vào hộ Hải Tam Nhỉ, khung hình tivi bừng sáng, sự chú ý của Hải Tam Nhi chuyển hướng ngay tức khắc, quả nhiên trí nhớ của cá siêu tệ, vết thương đã khỏi đâu mà chưa gì quên đau luôn rồi, gần như nín khóc chỉ trong tích tắc.
Không thể cứ để người ta ngồi trần truồng trong cửa hàng thế, cá cũng không được.
Lúc Lục Huề bê chậu nước ra ngoài, Hải Tam Nhi đang tập trung tinh thần dí mắt vào xem phim hoạt hình, "Rửa sạch máu đã rồi hẵng xem."
Hải Tam Nhi vờ mắt điếc tai ngơ, Lục Huề đang định nổi khùng thì lại liếc thấy đồng tiền vàng dính máu lặng lẽ nằm trên bàn, hắn thở dài một hơi, cất tiền đi, chí ít thì giờ phải tử tế với con cá này một tí.
Lục Huề chịu khó chịu khổ lau chùi sạch sẽ vết máu trên người cho Hải Tam Nhi, rồi kiên nhẫn hò đò gọi Hải Tam Nhi mặc quần áo vào đàng hoàng, chăm cá xong xuôi, hắn lại cầm lấy cái bánh sandwich bí đỏ khoai môn trên kệ.
"Ăn đi này."
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Đến muộn oy orz
Mong được mọi người ủng hộ
————Chương 10
Ngẫm nghĩ cân nhắc tái hồi, Lục Huề lờ mờ lim dim ngủ thiếp đi mất, hắn lại nằm mơ, lại liên quan đến mỹ nhân ngư, trong mơ vừa thấy tiền vừa thấy cá, chớp mắt cái tiền biến mất, cá cũng tan biến theo luôn, hắn hoảng hốt lùng sục giữa không gian trắng mênh mang, muốn gọi thử mà lại chẳng biết phải gọi gì, mãi mới gian nan nhớ ra cái tên mình đã đặt cho mỹ nhân ngư, mỗi tội không tài nào phát ra tiếng, đang vùng vẫy thì Lục Huề mở bừng mắt, mỹ nhân ngư đang ngồi xổm trước mặt hắn với biểu cảm lo âu.
"Anh có sao không Lục Huề?" Hải Tam Nhi đang đưa tay sờ trán Lục Huề, đầm đìa mồ hôi, tiếp đó cậu lại đặt tay lên lồng ngực Lục Huề, "Tim anh đập nhanh quá."
Hiếm khi thấy Lục Huề không bài xích tiếp xúc với mỹ nhân ngư, hắn cố ghìm hơi thở dốc, lồng ngực vẫn đang phập phồng kịch liệt, ít ra thì nhiệt độ từ lòng bàn tay mỹ nhân ngư cũng đem đến cho hắn cảm giác chân thực, nhịp tim dần dà dịu lại.
"Không sao." Lục Huề gạt tay Hải Tam Nhi ra, đứng dậy rót cốc nước cho mình, nước lạnh vào bụng giúp đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, hắn hỏi theo thói quen, "Mấy giờ rồi?"
Hải Tam Nhi không biết xem đồng hồ, nhưng cậu biết thời gian cậu ra ngoài đã khá dài, "Em phải về đây, em không ở trên đất liền lâu quá được."
Lục Huề liếc mắt qua cái đồng hồ treo tường, sắp 5 giờ đến nơi, hắn không để ý lời mỹ nhân ngư nói lắm, ban đầu đuổi mãi không ăn thua, giờ chịu đi thật xong Lục Huề còn lo lo là cá đi mất không quay về nữa.
Nhưng Hải Tam Nhi đã xáp lại gần, bịn rịn thỏ thẻ: "Mai em lại đến, mai là ngày thứ hai rồi, có phải mai là đĩa "Nàng tiên cá" sẽ về không ạ?"
Khái niệm thời gian của động vật hơi bị chuẩn quá rồi đấy nhé, mấy cái từ hai ba ngày dăm ba hôm toàn là không xác định hết mà, có phải bảo hai hôm thì là hai hôm đâu, song Lục Huề cũng hãi nhỡ mỹ nhân ngư đầu óc giật cục không ghé nữa, biển cả mênh mông thế kia, đến lúc đó mình biết tìm cậu ta ở đâu giờ? "Ừm, sáng mai tôi lên trấn xem thử."
Nghe vậy Hải Tam Nhi cười sung sướng vô cùng tận, Lục Huề tốt với cậu quá đi, việc gì đã hứa với mình là sẽ canh cánh trong lòng suốt, chưa bao giờ nuốt lời, cậu lưu luyến bước ra khỏi cửa hiệu, đi tới chỗ dưới bóng cây dừa thì vẫy tay với Lục Huề, ra đến bãi đá vẫn còn chưa ngơi.
Lục Huề nghĩ bụng đảm bảo ngày mai thằng nhóc này lại đến, mình không cần lăn tăn lắm, bèn phá lệ bố thí vẫy tay mấy cái đáp lại Hải Tam Nhi.
Hải Tam Nhi nhận được phản hồi từ Lục Huề xong mới hài lòng mãn nguyện đi vòng ra đằng sau bãi đá, hình như Lục Huề nhớ ra gì đó, còn chưa kịp lên tiếng thì đã trông thấy bọt sóng bắn tóe lên đằng xa, vây đuôi xinh đẹp vạch lướt ngang không trung.
Lục Huề vội vàng đuổi theo, làm gì còn bóng cá của Hải Tam Nhi đâu, trên tảng đá chỉ chỏng chơ mỗi quần áo cởi ra còn lại, hắn chẹp một tiếng nhặt đồ dưới đất lên, hắn vốn định nhắc nhở Hải Tam Nhi một câu là đừng có trần truồng lên bờ nữa.
Giao tiếp với cá phiền phức vậy đấy, cá làm gì có đồng hồ, không thể nào hẹn giờ chính xác với mình được.
Buổi sáng hôm sau, Lục Huề sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, hắn nhìn ra biển xanh miên man, Hải Tam Nhi vẫn chưa xuất hiện, mình chỉ đành đi sớm về sớm.
Nào ngờ cái cậu Hải Tam Nhi đoán trúng thật luôn, Lục Huề vào cửa hàng băng đĩa cái là chủ tiệm lấy đĩa ra đưa hắn.
"Đây, xem xem có phải "Nàng tiên cá" anh cần mua không?"
Lục Huề nhận lấy chiếc đĩa, vỗ nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay mình, miệng lẩm nhẩm, "Nàng tiên cá".
"Trẻ con ở nhà quấy đòi đúng không? Anh cũng chịu khó ghé thật chứ, hàng vừa về tối qua đấy."
Trẻ con? Đúng là IQ của Hải Tam Nhi chỉ tầm tầm bằng bọn trẻ con, Lục Huề cũng không phản bác, trùng hợp tivi đang chiếu tin tức ở khu vực khai chiến, thế là lại nghe thấy chủ tiệm băng đĩa thở dài: "Chỗ nào cũng đánh nhau, khu mình chắc chẳng bình yên được bao lâu nữa."
Chỗ họ cách vùng chiến sự không xa, tuy khói súng chưa lan tới nhưng cũng đã chịu ảnh hưởng về mặt kinh tế, ai khá giả tí trông thấy tình hình bất ổn là đã dắt díu gia đình chạy sang nước khác, Lục Huề cũng muốn đi, chờ Lục Huy về cả hai sẽ bán quách mỹ nhân ngư rồi rời đi.
Đã sắp đến trưa, Lục Huề lo con cá kia lên bờ không tìm thấy mình, hắn không lần lữa trên trấn mấy, mua đồ xong xuôi là đi về luôn, ai ngờ còn cách một đoạn đã trông thấy tận mấy bóng người tụ tập ở lối vào cửa hiệu, Hải Tam Nhi cũng đứng trong đó, cậu ta trần trùng trục, hình như đang tranh cãi với đám kia.
Lục Huề chưa kịp lên tiếng gọi, một tên trong số đó đã nhặt cái gậy dưới đất lên bổ luôn vào trán Hải Tam Nhi, màu máu đỏ tươi chói mắt cực kì.
"Đệt!"
Tối qua quay về, Hải Tam Nhi cứ gặp cá là lại giới thiệu tên mới của mình cho người ta, "Bây giờ tui tên là Hải Tam Nhi, nhớ kĩ chưa?"
Mấy con cá này giây trước vừa kêu nhớ kĩ rồi, giây sau đã lại hỏi Hải Tam Nhi là ai cơ.
Hải Tam Nhi cũng không trông đợi chúng nó sẽ nhớ được thật, tại cậu hớn hở quá, muốn chia sẻ niềm vui với đàn cá mà thôi, lục đục rộn rã đến quá nửa đêm cậu mới im im bớt, thành ra buổi sáng thực sự không mở mắt ra nổi, chờ lúc cậu lên bờ thì cửa hàng của Lục Huề vẫn đang đóng, cậu đành ngoan ngoãn ngồi đợi hẳn hoi ở cửa, do đến muộn nên cậu cất công tìm thêm đồng tiền vàng bù đắp cho Lục Huề, trong khi cậu đang kì cọ đồng xu chơi chơi thì mấy đứa choai choai đánh bi-a lần trước xuất hiện trước mặt cậu.
Đám loi choi đang cười nói rôm rả thì bắt gặp một cậu trai nuy ngồi bên cạnh bàn bi-a, mấy người tự dưng im bặt, đù má ghê vờ lờ, giữa ban ngày ban mặt có thằng đồn ang cởi trần ngồi lù lù ngay vệ đường, kể cả đang ở bãi cát hay là vẻ ngoài xinh đẹp thì cũng không ổn đâu nhé.
Có đứa nhận ra Hải Tam Nhi, "Ui đệt đây là cái đứa cởi truồng lần trước bảo có bầu còn gì đúng không?"
Cái vóc dáng với kích thước của Hải Tam Nhi, mấy thằng loai choai teo tóp trông xong ít nhiều cũng hơi tự ti, mãi mới tìm ra góc chết của cậu, chưa châm chọc ra hồn một phen thì sao mà chịu được?
Song biểu cảm của cậu nuy rất lơ đễnh, cậu chỉ ngước đầu liếc qua đám này rồi lại cúi xuống nghịch đồng xu, bọn cắc cớ ngu ngơ làm sao biết được là mỹ nhân ngư nghe loài người đá xoáy bóng gió có hiểu mô tê gì đâu cơ chứ.
Đám choai choai sĩ diện quá trớn cay nhất là cái kiểu bị người ta ngó lơ như này, một đứa trông thấy đồng tiền trong tay cậu, bước luôn lại gần giật mất.
"Tiền vàng? Thật hay giả đấy?" Thằng loi choi cắn thử đồng xu vàng mà không được, tơn hớn khoe với đồng bọn, "Vàng thật này!"
"Trả cho tui!" Hải Tam Nhi nhảy dựng từ dưới đất lên, cậu cao ráo to lớn, nhào vào định cướp, trông cái dáng thôi là bọn lấc cấc đã rén rồi.
Song thằng gây sự nhanh chóng nhận ra là phe chúng lợi về quân số, nó lùi ra sau một bước, kết hợp với sự yểm hộ của đồng bọn, dễ dàng tránh được đòn tấn công của Hải Tam Nhi, thậm chí còn khiêu khích vặc lại Hải Tam Nhi đầy đắc ý.
"Nào, giỏi lại đây mà lấy, xem xem thằng ngốc nhà mày có lấy được không nào."
Nghe chọc ngoáy cạnh khóe hàm súc không hiểu, nhưng từ ngữ mang tính chất sỉ nhục trắng trợn như này bảo Hải Tam Nhi ngó lơ mà được á?
Cậu bực mình rồi đấy nhé!
Hải Tam Nhi vung cánh tay lên, gạt hết mấy đứa loi choi đang chắn trước mặt ngã ra đất, bọn đầu gấu teddy ngồi phịch dưới sàn đưa mắt nhìn nhau, còn chưa kịp phản xạ lại xem mình đã lăn đùng như nào.
Không ai ngăn Hải Tam Nhi nữa, cậu nhào thẳng vào cái đứa đã cướp tiền xu của mình, đè ngay nó xuống đất, thấy vậy đám đồng bạn nhanh lẹ bò dậy, mấy đứa lao tới ẩu đả với Hải Tam Nhi, vừa lôi vừa kéo, song Hải Tam Nhi khỏe đến độ bất bình thường, không ai có thể khiến cậu nhúc nhích, có đôi ba đứa còn sắp bị cậu cào rách mặt đến nơi.
Bọn này động thủ xong cũng bắt đầu nóng mắt, biết thừa đám chúng nó cộng lại cũng chưa phải đối thủ của Hải Tam Nhi nên mới nhặt cây gậy cạnh đó lên, tranh thủ lúc Hải Tam Nhi lơ là choảng đúng vào trán cậu.
Máu tươi chảy xuống theo vầng trán căng bóng của Hải Tam Nhi, trước mắt cậu cứ đỏ lè, cậu còn ngửi thấy mùi gỉ sắt loáng thoáng, máu khiến động tác của tất cả mọi người đều khựng lại tại chỗ, mãi cho đến khi một tiếng chửi thề vọng về đằng xa.
"Đệt!"
Lục Huề nhảy lên làm một cú đạp, đá bay thằng lấc cấc cầm gậy cho nó lăn mấy vòng liền trên bãi cát, hắn cúi xuống nhặt chiếc gậy lên, bàn tay siết chặt cán gậy nổi đầy gân xanh, lật tay phang luôn vào người bọn loi choi đang hằm hè xông ra, cuối cùng giật đồng tiền khỏi tay đứa đầu têu đã đớ đờ vì sợ.
Hắn giận dữ quát to, "Cút!"
Bọn cắc cớ hãi hùng lăn lông lốc, nhốn nháo bỏ chạy.
Hải Tam Nhi chảy máu xong cũng lơ ngơ luôn, nghe thấy giọng Lục Huề cậu mới tỉnh hồn, kêu "oa" một cái bật khóc.
"Huhuhu..."
Lục Huề vứt cái gậy đi, hốt hoảng lại gần kiểm tra vết thương của Hải Tam Nhi, cánh tay Hải Tam Nhi có mấy vết bầm tím, trán sưng u một cục siêu to, còn đang chảy máu đầm đìa chưa ngưng.
Cụ nội nhà chúng bây, không biết vết thương như này có để lại sẹo, có ảnh hưởng ngoại hình, có mất giá không nữa!
Lục Huề vội vàng dẫn Hải Tam Nhi vào trong cửa hiệu, họ làm thợ săn tiền thưởng, bị thương là chuyện như cơm bữa nên thường sẵn hết thuốc thang ở nhà, Lục Huề xử lý vết thương cũng rất thành thạo điêu luyện, vết thương không sâu lắm, chưa đến mức phải khâu, hắn làm sạch khử trùng rồi bôi thuốc, cuối cùng lấy băng vải ra quấn lên đầu cho Hải Tam Nhi.
Hải Tam Nhi vẫn đang nức nở rấm rức, khóc đỏ cả mặt sưng cả mắt, Lục Huề không biết cách an ủi cá, vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói cứng ngắc: "Được rồi, nín đi."
Chưa nói thì thôi, nói cái là Hải Tam Nhi còn khóc to hơn, "Huhuhuhu..."
"Chậc."
Hải Tam Nhi ấm ức, cậu muốn Lục Huề vỗ về mình vài câu, "Bọn họ... huhu... cướp đồ... của em... lại còn... đánh em huhuhu..."
Lục Huề dúi đồng xu vàng đã cướp về vào tay Hải Tam Nhi, xong lại móc đĩa phim "Nàng tiên cá" trong túi ra, "Lấy lại cho cậu rồi còn gì? Mang cả đĩa phim cậu đòi về rồi đây này."
Trông thấy đĩa phim "Nàng tiên cá", Hải Tam Nhi giơ bàn tay dính máu của mình quệt qua nước mắt, gò má vốn đã đỏ bừng vì khóc lóc tèm nhem, cậu vừa khóc vừa sụt sịt, Lục Huề tốt với cậu nhất, vừa nãy cứu cậu, xong còn cầm đĩa về cho cậu.
Hải Tam Nhi thút thít, duỗi tay giơ xu vàng ra trước mặt Lục Huề, "Huhu... cái... cái này tặng anh..."
Cầm tiền của người ta cũng ngại.
Vẫn còn canh cánh tìm xu vàng cho mình nữa, thấy Hải Tam Nhi khóc như hoa rủ đẫm mưa, đáng thương thực sự, Lục Huề nhận lấy đồng tiền, cố gắng điều chỉnh giọng điệu mình cho thân thiện hơn tí, "Đừng khóc nữa, sao lại ở trần lên bờ thế này, ít nhất cậu cũng quây dải tảo biển vào chứ."
"Sáng... huhu... sáng nay em dậy muộn, vội vàng... đi ra ngoài... nên quên..."
Lục Huề bật tivi với đầu DVD lên, đặt đĩa vào hộ Hải Tam Nhỉ, khung hình tivi bừng sáng, sự chú ý của Hải Tam Nhi chuyển hướng ngay tức khắc, quả nhiên trí nhớ của cá siêu tệ, vết thương đã khỏi đâu mà chưa gì quên đau luôn rồi, gần như nín khóc chỉ trong tích tắc.
Không thể cứ để người ta ngồi trần truồng trong cửa hàng thế, cá cũng không được.
Lúc Lục Huề bê chậu nước ra ngoài, Hải Tam Nhi đang tập trung tinh thần dí mắt vào xem phim hoạt hình, "Rửa sạch máu đã rồi hẵng xem."
Hải Tam Nhi vờ mắt điếc tai ngơ, Lục Huề đang định nổi khùng thì lại liếc thấy đồng tiền vàng dính máu lặng lẽ nằm trên bàn, hắn thở dài một hơi, cất tiền đi, chí ít thì giờ phải tử tế với con cá này một tí.
Lục Huề chịu khó chịu khổ lau chùi sạch sẽ vết máu trên người cho Hải Tam Nhi, rồi kiên nhẫn hò đò gọi Hải Tam Nhi mặc quần áo vào đàng hoàng, chăm cá xong xuôi, hắn lại cầm lấy cái bánh sandwich bí đỏ khoai môn trên kệ.
"Ăn đi này."
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Đến muộn oy orz
Mong được mọi người ủng hộ
Danh sách chương