Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 15



Thực sự Lục Huề chỉ muốn đấm cho cái thứ kia một phát, nhưng hắn lại thấy không thể tàn ác với một con cá thế được, xét cho cùng theo lời Hải Tam Nhi thì cậu ta là nhân ngư duy nhất còn sót lại ở vùng biển nhà họ rồi, để gìn giữ giống loài, mình không nên đẩy cậu ta vào cảnh yếu sinh lí nửa đời sau, hắn trở mình tránh khỏi người Hải Tam Nhi quay về đúng chỗ, hằm hè cảnh cáo: "Đi ngủ, ầm ĩ nữa là cho cậu lên lại sân thượng hóng gió luôn."

Hải Tam Nhi chẳng sợ hóng gió đâu, nhưng vụ không được ngủ cùng Lục Huề nữa thì đủ đe dọa cậu đó, cậu đành phải bắt chước theo bộ dạng Lục Huề, khoanh tay nhắm mắt vào.

Đêm mưa ngủ ngon nhất, kể cả mưa giông như trút thì người sống ven biển cũng đã quen với gió bão thét gào từ lâu rồi, nghe thấy tiếng giọt mưa đập vào cửa sổ là Hải Tam Nhi nhanh chóng yên ả trở lại, cậu nhích vào gần phía Lục Huề thêm tí nữa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Huề rồi mới thiếp ngủ thật say.

Tiếng thở nhẹ và nông vang đều sau lưng, Lục Huề chậm rãi quay đầu lại, Hải Tam Nhi đang túm lấy một góc chăn của hắn mà ngủ, ngủ ngon thế này còn gì nữa, cứ nhất quyết phải ăn mắng xong mới chịu thôi, cá gì đã khiêu dâm lại còn ngứa đòn.



Sáng sớm hôm sau, bầu không trong veo, màu trời xanh ngắt như đã được dội nước cọ rửa, trời biển nối liền, mặt trời nóng bức lửng lơ giữa không trung, vầng sáng quanh ông mặt trời chói lóa tới độ váng đầu hoa mắt.

Hải Tam Nhi bị Lục Huề lôi khỏi giường dậy đánh răng rửa mặt, cậu mơ màng nhìn cái bàn chải Lục Huề đưa cho cậu, Lục Huề dạy cá rất là thiếu kiên nhẫn, ít mở mồm, toàn ra hiệu bằng mắt là chính, may là Hải Tam Nhi không quá ngu xuẩn, khả năng bắt chước còn tốt nữa, học đánh răng cũng ra dáng phết, mỗi tội cậu không thích vị kem đánh răng lắm, chả ngon gì cả, cay xè cả họng.

"Lại đây." Rửa mặt xong Lục Huề gọi Hải Tam Nhi xuống nhà, Hải Tam Nhi còn đang nghiên cứu dở xem tại sao kem đánh răng lại cay the thế cơ, cậu sợ bị tụt lại sau Lục Huề thế là phải nhổ bọt ra theo cách Lục Huề đã làm, nhanh nhanh chóng chóng vuốt tạm cái mặt rồi lắc mông ngúng nguẩy xuống cầu thang theo.



Tối qua kiểm tra là vết thương ở đầu Hải Tam Nhi đã có vẻ lành lại đóng vảy rồi, sáng nay giở ra vết sẹo đã cứng cáp hẳn, hồi phục hơi bị nhanh quá ấy, Lục Huề rũ mắt nhìn Hải Tam Nhi từ trên cao, Hải Tam Nhi vẫn đang ngửa đầu trông hắn với vẻ mặt vô tội.

Nếu Hải Tam Nhi bị bán vào phòng thí nghiệm và bị khám phá ra năng lực hồi phục đáng kinh ngạc của nhân ngư, thì chắc chắn sẽ tha hồ chịu đựng giày vò cho xem.

Đôi mắt tựa như viên ngọc pha lê của Hải Tam Nhi chớp chớp, "Sao anh không nói gì thế Lục Huề?"

Lục Huề cắt đứt suy tư, thế thì cũng liên quan gì đến mình đâu, hắn cố ý đưa tay ấn một cái lên cục u ở trán Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi đau co rụt người trên ghế xếp, vết thương lành nhanh thật mà cái cục u này tan chậm ghê.

"Bôi ít thuốc cho cậu."

Trông thấy cái lọ thuốc bôi trị thương là Hải Tam Nhi chun mũi lại đầy chê bai, cậu muốn kêu từ tối qua rồi cơ, cái thuốc này mùi ghê quá.

"Thối quá đi!"

"Thối gì mà thối! Thuốc bôi nào mà chả mùi này!"

Lục Huề mặc kệ bỏ ngoài tai, bôi thuốc sát trùng chống viêm lên vết sẹo ở trán cho Hải Tam Nhi trước, rồi thoa thuốc trị thương lên cục u xoa vài lần, Hải Tam Nhi đau quá cứ kêu la oai oái.

"Được rồi, sao mà cậu õng ẹo thế hả? Gào rú như cắt tiết heo ấy."

Hải Tam Nhi rưng rưng nước mắt ôm trán, "Em là cá mà."



Lục Huề chán chẳng buồn kì kèo với cậu ta, một mình đi vào bếp, định lấy miếng cá mấy hôm trước để trong tủ lạnh ra chần rồi ăn, chờ hắn chuẩn bị xong xuôi bưng ra ngoài thì đã thấy Hải Tam Nhi đổi sang tư thế thoải mái hơn, nằm dài trên ghế xếp ăn sandwich bí đỏ khoai môn.

"Trước bữa thì ăn đồ ăn vặt ít thôi."

Đồ ăn vặt với đồ ăn chính là sao cơ, nhân ngư bọn cậu đâu có cầu kì thế, ăn gì mà chả là ăn.

Song Hải Tam Nhi tò mò muốn xem trong bát của Lục Huề có gì, cậu đứng dậy hộ một tay, trông thấy khúc cá bị tách thành 8 miếng thì đau đớn vô cùng.



"Anh... tàn ác quá đi mất!"

Lục Huề đảo mắt một cái đầy khinh bỉ, "Cậu không ăn chứ gì?"

"Em ăn!" Hải Tam Nhi đáp hùng hổ, "Nhưng em sẽ không chém nó nhiều nhát như này đâu."

Dở hơi cám hấp.

Đây mới là lần đầu Hải Tam Nhi ăn cá luộc chín, ui nói chứ vị cũng được phết, cậu rưng rưng ăn hẳn hai bát đầy.



Không có "Nàng tiên cá" để mà xem, ăn trưa xong là Hải Tam Nhi bắt đầu rục rịch ngứa mông rồi đấy. Thời tiết sau mưa giông rất là đẹp, vậy nên khách du lịch ven biển cũng đông hơn hẳn, Hải Tam Nhi tha thiết dõi theo mọi người chơi đùa nghịch nước, trông mà nhốn nháo trong lòng.

Không biết giấu giếm nỗi niềm tí nào hết, bụng nghĩ gì là ngoài mặt hiện lên bằng sạch, tiếc thay Lục Huề chả phải kẻ dịu dàng gì, sở trường dội nước lạnh, hắn lạnh lùng nói: "Bây giờ cậu xuống nước cho đám người này sợ quá ngất xỉu, xong mai tất cả mọi người đến tìm trục vớt mỹ nhân ngư nhé."

"Anh đáng ghét quá đi!" Hải Tam Nhi tức tối quay lưng lại với Lục Huề, ngón tay bấu vào kẽ hở trên ghế xếp, đương nhiên cậu biết bây giờ không xuống nước được, sẽ bị người ta nhìn thấy, nhưng cậu hâm mộ tí thôi cũng cấm cậu chắc? Lục Huề cũng không được nước lấn tới, trong lúc thu dọn bát đũa thì thuận miệng tiếp lời một câu, "Để tối đi, tối chờ hết người xong cậu xuống nước chơi một lát, nhưng vết thương trên đầu cậu chưa khỏi hẳn đâu, không được ngâm nước lâu quá."

Nghe xong mắt Hải Tam Nhi sáng rực luôn, cậu nhanh nhẹn trèo dậy từ ghế xếp, đưa mắt tiễn bóng lưng Lục Huề vào bếp, lòng dạ ngọt ngào, Lục Huề vẫn tốt với cậu ghê đó.



Từ trưa đến chiều rồi đến chạng vạng, Hải Tam Nhi cứ thế thiết tha trông ngóng mọi người đi qua đi lại trên bãi cát, giày vò lắm chờ được đến khi trời tối, đến khi không thấy bóng người ở bờ biển nữa, cậu háo hức khẩn trương kéo Lục Huề rời nhà.

"Lục Huề, hết người rồi kìa!"

Sức nhân ngư rất khỏe, ngay cả Lục Huề cũng bị cậu lôi đi lảo đảo, hắn rảo bước nhanh hơn để bắt kịp Hải Tam Nhi, đến đoạn cách biển khoảng tầm vài mét thì Lục Huề nhất quyết không tới gần hơn nữa.

"Ngưng ngưng ngưng! Cậu tự xuống một mình đi."

Hải Tam Nhi muốn đi cùng với Lục Huề cơ, cậu cởi quần áo ra đặt lên tảng đá, quay đầu xác nhận lại với Lục Huề, "Anh không đi cùng em thật ạ?"

"Cậu cũng đừng có bơi xa quá." Lục Huề bước đến cạnh tảng đá, ngồi xuống.

Hải Tam Nhi đi tiếp vài bước về phía trước, khoảnh khắc nước biển tràn qua mu bàn chân cậu là đôi chân dần dà được thay thế bởi đuôi cá, cả người... cả con cá trở nên cao lớn đặc biệt khi đứng trên chiếc đuôi ấy, cậu vươn tay ra với Lục Huề một lần nữa.

"Lục Huề, anh thử xem sao, không có gì phải sợ đâu."

Trong lòng Hải Tam Nhi biển cả rất êm dịu, cậu cũng hi vọng Lục Huề sẽ chiến thắng được nỗi sợ trong tâm trí, "Đi mà, có em ở đây rồi nè."



Ánh trăng trong trẻo rọi xuống mặt nước, chiếu lên đuôi cá long lanh xinh đẹp của Hải Tam Nhi, cậu cứ như tinh linh trên biển, hoàn toàn chẳng thấy cái vẻ ngớ ngẩn thường ngày đâu nữa, câu nói "có em đây rồi" ngập tràn sức mạnh lẫn sức hút, Lục Huề phá lệ tìm thấy cảm giác an toàn nơi nhân ngư ngốc nghếch đây.

Hải Tam Nhi chưa vội lặn sâu mà cúi người nằm xuống, để cho nước biển phủ lên thân mình hết lần này tới lần khác, cậu vỗ vào bờ cát ẩm ướt bên cạnh, "Lục Huề, anh lại đây đi."

Lục Huề rất muốn từ chối nhưng Hải Tam Nhi nhất quyết không thôi, cậu trở mình, tiếp tục gọi tên hắn, "Lục Huề, không sao đâu thật mà."

Từng tiếng gọi "Lục Huề" nối nhau khiến cho Lục Huề bắt đầu dao động, người đang nằm đó là nhân ngư đã cứu mình khỏi gió bão, trên đời này không còn ai hiểu rõ đại dương hơn cậu ta nữa, Lục Huề cũng không muốn mắc kẹt trong bóng tối, làm con vịt trên cạn cả đời, hắn thử thăm dò đi ra cạnh Hải Tam Nhi.

"Nằm xuống nè." Thấy Lục Huề tới gần, Hải Tam Nhi lại vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình.



Lục Huề chống tay vào bãi cát, chậm rãi ngồi xuống, sóng biển ào đến dội qua cơ thể hắn, cảnh tượng đuối nước liên tục vụt qua trong đầu, dường như cảm giác ngạt thở vì sặc nước đang ở ngay trước mắt, hắn đang định bật dậy chạy trốn thì cổ tay bị kéo lại thật mạnh, hắn bất ngờ thiếu phòng bị, mất thăng bằng, nghiêng ngả lên người Hải Tam Nhi.

"Anh đừng nhúc nhích." Hải Tam Nhi thấp giọng nói, "Anh nhắm mắt vào, thả lỏng ra thôi, thử đừng chống cự nữa, biển cả rất là bao dung á, anh phục tùng nó, để mình chảy trôi theo dòng là sẽ có cảm nhận khác ngay, nó không đáng sợ đến thế đâu."

Lục Huề gắng sức kìm nén nỗi sợ nơi nội tâm, nhắm mắt lại theo lời Hải Tam Nhi, khi thị giác bị cản trở, những giác quan khác sẽ phóng đại gấp nhiều lần, Lục Huề cảm thấy tiếng sóng biển to rõ hơn, cảm giác nước biển phủ lên cơ thể chân thực hơn, khiến hắn dựng cả tóc gáy.

"Không sao đâu." Hải Tam Nhi chống đầu, xáp lại bên tai Lục Huề thì thầm, "Có em ở đây, chắc chắn em sẽ không để anh phải gặp sự cố gì đâu."

Trên bờ biển tĩnh lặng, tiếng nói trầm thấp của Hải Tam Nhi có sức mê hoặc rất mạnh, bả vai Lục Huề vô thức thả lỏng ra, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cứ cứng miệng.

"Cậu là cá dĩ nhiên không sao rồi, tôi có phải cá đâu."

"Nhưng anh là bạn đời của em mà, sao em lại để anh bị làm sao giữa biển được."

Đồ hâm hấp, Lục Huề muốn sỉ vả lắm, nhưng lại chẳng nỡ phá đám cái yên ả trong nội tâm mình, từ khi gặp bão tố trên biển, đã lâu lắm hắn mới tiếp xúc với nước được như lúc này.



Tiếng còi tàu nặng trịch vang lên ở phương xa, có tàu lớn đang đi ngoài biển, những con sóng cuồn cuộn từ xa vào gần như muốn nhấn chìm người ta, Lục Huề giật mình trước sự biến đổi đột ngột, hắn đang định bò dậy thì lại nghe thấy tiếng của đôi tình nhân lạ mặt vang lên quanh đó.

Có người tới đây.

Lục Huề còn chưa kịp phản xạ thì eo đã bị siết, Hải Tam Nhi ôm vòng hắn vào lòng, ngay sau đó nước biển bao bọc xung quanh hắn, cả người hắn đã chìm xuống nước, hắn nín thở, bàng hoàng trợn mắt, mượn ánh mắt để chất vấn xem Hải Tam Nhi đang định làm gì.

"Có người."

Đầu tiên là giọng con gái cất lên, "Ban ngày đông người quá đi mất, buổi tối vẫn thích hơn, vắng vẻ mà lại không bị nắng."



Hải Tam Nhi ôm lấy Lục Huề, không lặn sâu quá, nhìn qua làn nước biển sẽ thấy đôi tình nhân ngồi xuống phía trên bãi cát, trông có vẻ chưa định về ngay.

Nhưng Lục Huề không thể cầm cự được bao lâu nữa, mặt hắn đỏ bừng vì nín thở, Hải Tam Nhi dành ra một bên tay miết lấy cằm Lục Huề, rồi đặt nụ hôn lên trong ánh mắt kinh hãi của Lục Huề.

Ban đầu Lục Huề còn muốn giãy giụa nhưng nước biển đã khiến hắn hoảng loạn, hắn ôm chầm lấy Hải Tam Nhi theo bản năng, há miệng cướp lấy dưỡng khí từ miệng Hải Tam Nhi.

Vốn là Hải Tam Nhi chỉ định mớm không khí cho Lục Huề thôi, bỗng Lục Huề há miệng ra, đầu lưỡi cậu vô thức thò vào khoang miệng Lục Huề, nhanh chóng quấn lấy dây dưa với lưỡi Lục Huề.



Kết thúc nụ hôn, Lục Huề kiệt sức nằm nhoài nơi đầu vai Hải Tam Nhi, cặp tình nhân trên bờ vẫn chưa rời đi, còn ôm ấp âu yếm, càng lúc càng mãnh liệt.

Hải Tam Nhi ôm lấy Lục Huề khẽ nhón chân bật lên, vỗ nhẹ vào mông Lục Huề, "Anh bám chặt vào, em dẫn anh đến chỗ này."

Ở dưới đáy biển nói chuyện cũng tốn sức, Lục Huề càng chịu chết buộc phải chấp nhận bị Hải Tam Nhi vỗ mông sàm sỡ, hắn chỉ biết âm thầm bốc hỏa trong bụng, chờ lên được bờ nhất định phải cho con cá này biết tay.





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Đến muộn 5 phút, chín bỏ làm mười không tính là muộn

Mong được mọi người ủng hộ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện