Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 31



Cơn mưa to như trút nước bao trùm cả thị trấn nhỏ trong hỗn loạn xối xả, vô số hạt mưa dồn dập gấp gáp đập xuống mặt biển, bọt nước tung tóe ào ạt theo, gió lớn tiếp sức đẩy những con sóng khổng lồ ngập quá đầu người ùn ùn xông thẳng vào bờ, xô thật mạnh vào vách đá ngầm, nhăm nhe nhấn chìm toàn bộ thế giới.

Lục Huy nằm sấp ở bờ biển, mặc cho nước biển dâng trào vỗ ướt mặt mình, ánh mắt gã không hề dao động, vẫn cứ nhìn đăm đăm xuống mặt biển, sợ bỏ qua mất bất kì tiểu tiết nào, mặt nước tối mù phản chiếu gương mặt gã, sóng nước dập dềnh khiến cái bóng của gã vặn vẹo đầy ma mị và rùng rợn.



Mãi vẫn chưa thấy có động tĩnh gì dưới nước, Lục Huy mới kéo dây thừng chuẩn bị lôi Lục Huề lên, gã chỉ muốn tóm mỹ nhân ngư chứ chưa muốn lấy mạng Lục Huề, hơn nữa Lục Huề mà ngỏm thật thì vụ rình mỹ nhân ngư của mình lại càng gian nan, song gã giật một cái, dây thừng lỏng lẻo nhẹ bẫng rút về ngay, đầu kia cái dây trống trơn, làm gì còn bóng dáng Lục Huề đâu nữa.

Bỗng có luồng sáng trắng rạch ngang bầu trời, tiếng sét đùng đoàng đinh tai nhức óc, một vòng xoáy thình lình xuất hiện trên mặt nước, trung tâm xoáy nước dần lóe ra ánh hào quang bạc chói mắt, biển cả vốn đang âm u tối mù được chiếu rọi sáng ngời lên, chính giữa vầng sáng ấy là nhân ngư lấp lánh rực rỡ.

Nhân ngư.



Lục Huy phấn khích tới nỗi cả người run bần bật, gã loạng choạng lảo đảo bò dậy, con ngươi đen kịt phát sáng nhìn về Lục Huề đang nằm trên vai nhân ngư, gã biết ngay mà, gã biết ngay mà, chắc chắn nhân ngư sẽ cứu Lục Huề.

Nhân ngư, nhân ngư thật kìa.

Nhân ngư đứng ngược sáng, khó mà quan sát rõ biểu cảm trên gương mặt, mái tóc dài ngấm nước dính sát rạt gò má có phần rũ rượi song vẫn không thể che lấp dung mạo đẹp đẽ của nhân ngư, bàn tay cậu đang nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Huề, Lục Huề được cậu khiêng trên vai thì ho sù sụ vì sặc nước, Lục Huy không thể nhìn thấy mặt Lục Huề, nhưng nghe tiếng ho dữ dội và trông phần lưng run rẩy không ngừng thì chắc Lục Huề phải đau đớn lắm.

Nhưng tất cả đều đã là thứ yếu, điều quan trọng nhất là giờ đây nhân ngư ở ngay trước mặt mình, đôi mắt Lục Huy lóe sáng lập lòe như thể Hải Tam Nhi đứng kia không phải nhân ngư, không phải một sinh mạng, mà là tiền tài thỏa thích vô tận.

"Huề, anh không lừa mày mà đúng không? Nhân ngư dễ tin người lắm."



Lục Huề giãy giụa muốn nhỏm dậy khỏi vai Hải Tam Nhi, hai mắt đỏ quạch, hắn quay đầu lại, Lục Huy đứng trên bờ phía xa trông nhỏ nhoi vậy rồi mà mình vẫn còn cảm nhận được rõ niềm vui sướng như điên của đối phương lúc này, đúng là điên thật rồi chứ không phải như nữa.

"Khụ khụ... Sao cậu không nghe lời tôi... đã bảo cậu rồi, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt... khụ khụ... anh tôi cơ mà..."

Chạm phải ánh mắt nóng nảy trách cứ của Lục Huề, Hải Tam Nhi không hề khóc lóc thút thít mà cứng cỏi trước Lục Huề một lần đầy hiếm có, "Anh trai anh là người xấu, anh ta biết rõ anh sợ nước mà còn quẳng anh xuống nước."

Trong thế giới của nhân ngư, việc phân biệt người tốt người xấu cực kì rõ rệt đơn thuần, trong mắt Hải Tam Nhi thì ai nguy hiểm với Lục Huề đều xấu hết.

Lục Huề uống phải rất nhiều nước biển, rõ ràng vẫn chưa phục hổi hẳn khỏi cơn sặc nước, chỉ thở thôi đã đau đớn vô cùng, mặt mũi hắn nhăn nhúm cả lại, hắn cất tiếng rất khó nhọc, "Cậu biết anh ta là người xấu mà cậu còn dám xuất hiện, cậu không muốn sống nữa à? Tôi đã nói với cậu rồi, nhỡ bị loài người bắt được là cậu sẽ mắc kẹt cả đời trong... khụ khụ... phòng thí nghiệm đấy."

"Mình đang ở trên biển, anh đừng lo, không sao đâu." Hải Tam Nhi vỗ nhẹ vào mông Lục Huề trấn an.

Cũng phải, đây là đại dương, không ai hiểu đại dương bằng nhân ngư hết.

Hải Tam Nhi bắt gặp vẻ thất vọng trong mắt Lục Huề, cậu biết, tuy Lục Huy hành động quá đáng nhưng xét cho cùng trong lòng Lục Huề Lục Huy vẫn là anh trai, Lục Huề đau lòng buồn bã nhiều hơn là căm hận.



Lục Huề chưa yên tâm được bao lâu thì Lục Huy đã nhảy luôn lên chiếc thuyền cá bên cạnh, hùng hổ kéo giật động cơ để khởi động, bắt đầu lao về phía họ.

Lục Huy... điên thật rồi... kể cả đuổi kịp thì cũng làm được gì cơ chứ? Gã đơn thương độc mã mà còn mơ hão sẽ bắt được mỹ nhân ngư ngay giữa biển cả ư? Ngay giây tiếp theo Lục Huy rút một khẩu súng trong khoang thuyền ra, Lục Huề giật mình hoảng hốt, hắn bất chấp cơn đau từ nước biển đang chèn ép khoang phổi, ra sức giãy khỏi vòng tay Hải Tam Nhi đang giữ mình.

"Anh ta có súng... xuống nước mau!"

Hải Tam Nhi từng trông thấy súng trên tivi, tuy sức sát thương của thứ đó không thể sánh bằng bom đạn của trực thăng nhưng nếu bị bắn trúng cũng sẽ chảy máu trọng thương, cậu ôm vòng lấy eo Lục Huề thật chặt không cho Lục Huề vùng vẫy, thấp giọng ra lệnh, "Nín thở."

Vốn dĩ Lục Huề muốn bảo Hải Tam Nhi mặc kệ hắn đi, nhưng giọng điệu nghiêm nghị quả quyết của Hải Tam Nhi làm hắn nín thở theo bản năng, hắn chỉ cảm giác có lực bấu vào eo mình, nước biển đột ngột ùa vào đè nén màng nhĩ kêu ù ù vang vọng, tầm mắt tối sầm, sau đó cả cơ thể đã bị bao bọc trong nước.



Khoảnh khắc chìm xuống mặt biển, hồi ức chết đuối đáng sợ lại ùa về trước mắt Lục Huề như chiếc đèn kéo quân, hắn ngửa đầu nhìn lên phần xương hàm sắc nét của Hải Tam Nhi, hắn vẫn nhớ những gì Hải Tam Nhi đã nói với hắn, đại dương cực kì bao dung, đừng nghĩ đến việc kháng cự, hãy thử thả mình trôi theo.

Nghĩ vậy, Lục Huề nhắm hai mắt, cố gắng nhắc mình bình tĩnh lại, tiếng nước òng ọc dần dà biến mất, thay vào đó là những âm thanh bật ra khi lao đi dưới nước, âm thanh ấy cực nhanh, cực sống động, tảng đá khổng lồ đè nặng lồng ngực Lục Huề cũng được nhấc mất từ lúc nào chẳng hay, hắn chậm rãi mở mắt, nước biển trước mắt lửng lơ màu xanh thẫm, vững vàng lặng im.



Thuyền cá dập dềnh chính giữa mặt biển, Lục Huy vịn vào mạn thuyền trông xuống làn nước, tốc độ của nhân ngư dưới nước nhanh quá, thuyền cá không thể nào theo kịp, cơ mà chẳng việc gì phải lo, nhân ngư kéo theo Lục Huề lặn chung, nhân ngư ở dưới đáy biển cả đời được chứ Lục Huề thì không ổn đâu.

Lục Huy hung tợn giã mấy phát súng về phía mặt biển, ngoài sóng trào cuồn cuộn ra thì chẳng có gì đáp lại gã.

Sấm sét dồn dập, mưa cũng dữ dội hơn, Lục Huy bấu lan can rống lên với biển cả đang thét gào, "Mày mà không lên nữa là Lục Huề chết ngạt đấy!"

"Ầm" một tiếng, sóng lớn trào lên đập mạnh vào thân thuyền, thuyền cá chao đảo lắc lư, Lục Huy phải níu thật chặt vào thành lan can mới không bị ngã khỏi thuyền, gã giơ súng lên nhắm vào nước sẵn sàng, hễ trông thấy bóng nhân ngư là gã tuyệt đối sẽ không chùn tay.

Lục Huy trợn trừng mắt lên, nã thêm mấy phát xuống mặt nước, song viên đạn chỉ xoáy vèo rồi chìm nghỉm, chẳng khác gì hạt mưa là mấy, được đại dương đón nhận đầy dịu dàng.

Vây cá ngũ sắc rực rỡ gọi dậy sóng dữ cuồn cuộn, nước biển không ngừng dâng cao xộc vào thuyền nhỏ, có lẽ biển xanh sắp sửa nuốt trọn nó, giữa cơn bần thần, dường như Lục Huy đã trông thấy cả cá voi.

"Mẹ nó!" Lục Huy giận dữ chửi bậy, gã bật dậy chạy sang đầu còn lại của con thuyền để quan sát kĩ hơn một tí, bỗng rầm một cái, một cột nước phun thẳng dưới đáy thuyền lên khiến thuyền cá lật nhào, Lục Huy bị hất bay vèo ra khỏi thuyền, ngã đập người vào giữa dòng nước xoáy, nước biển len lỏi vào mũi miệng gã từ bốn phương tám hướng, gã vẫy vùng hai tay cố gắng giãy giụa, tiếc thay đứng trước biển khơi gã chẳng còn cơ hội phản kháng nữa, chỉ sau nháy mắt gã đã biến mắt tăm hơi trong vực sâu thăm thẳm.



Hải Tam Nhi ngoi lên mặt nước, Lục Huề trong vòng tay cậu đã bất tỉnh nhân sự do thiếu dưỡng khí, cậu ôm người bơi vào bờ, vừa gọi tên vừa mớm không khí cho Lục Huề.

"Khụ..." Lục Huề ho khạc một tiếng thật mạnh, ôm bụng cuộn tròn lại, vừa trở mình cái là nước biển chảy ộc ra qua miệng hắn, nôn được nước xong, hắn chống người dậy trông ra phía mặt biển.

Hải Tam Nhi biết Lục Huề đang tìm kiếm tung tích Lục Huy, cậu trấn an Lục Huề mấy câu rồi bảo Lục Huề ở trên bờ chờ cậu, tiếp tục xoay người lặn mình xuống biển.

"Tam Nhi!"

Lục Huề không kịp cản Hải Tam Nhi, chỉ đành chôn chân ngồi trên bãi đá chờ đợi, chỉ lát sau Hải Tam Nhi đã thấp thoáng xuất hiện bên cạnh chiếc thuyền cá bị lật úp, cậu nương thế sóng để nâng thuyền ngửa ra rất dễ dàng, tiếp đó lại lôi một bóng đen quen thuộc ra quẳng lên thuyền, mặc cho sóng đánh đưa con thuyền trôi xa, cuối cùng cậu trở về với Lục Huề.

Lục Huề nhận ra người trên thuyền là Lục Huy, Hải Tam Nhi đang định giải thích thì Lục Huề cắt lời cậu, "Cảm ơn."

Hắn biết lòng dạ Hải Tam Nhi lương thiện, nể tình mình nên không muốn khiến Lục Huy bị thương, hơn nữa thuyền hàng đã rời bến từ lâu, ném Lục Huy về thuyền cá cho gã tự lo cái thân, sống hay chết đều do biển khơi quyết định.



"Mình cũng đi thôi." Lục Huề ôm lấy gương mặt Hải Tam Nhi, hắn không muốn bận tâm những chuyện khác nữa, hắn chỉ muốn đảm bảo Hải Tam Nhi được an toàn, đảm bảo hai người được lành lặn gặp lại Trân Châu.

Hải Tam Nhi lưu luyến ngóng về hướng cửa tiệm, dáng vẻ tính toán tự tin vừa nãy đã tan tành mây khói, cậu lẩm bẩm rõ là đáng thương như kiểu thường ngày đòi Lục Huề cho ăn: "Bồn tắm anh mua cho em đã dùng được mấy đâu." Lại còn không mang đi được nữa chứ.

"Đến nơi rồi mình lại mua cái mới." Lục Huề thơm lên má Hải Tam Nhi, bỗng hắn nhớ ra gì đó, "Chờ tôi một lát."

Nói xong Lục Huề bò dậy khỏi nền cát, rảo bước chạy vào cửa hiệu, lúc đi từ trong nhà ra hắn cầm thêm hai chiếc túi trên tay, một túi là lương khô và nước, túi kia thì là xu vàng Trân Châu tìm được cho hắn.

"Không có tiền là mệt lắm, đừng để sấp mặt nhặt được cái mạng xong cuối cùng chết đói ở nước lạ tha hương." Lục Huề nói đùa, sau đó chợt nhìn sang Hải Tam Nhi với vẻ khó xử, "Tôi đi kiểu gì giờ?"

Cũng không thể bắt Hải Tam Nhi bế mình mãi được, thế thì phải bế đến bao giờ mới tới nơi?

Hải Tam Nhi đưa mắt nhìn hắn ý bảo yên tâm, rồi cậu đặt ngón tay bên miệng, huýt sáo một tiếng về phía ngoài biển, mặt nước ở cách đó không xa lõm xuống, một chú cá voi thình lình xuất hiện trước mắt Lục Huề.

"Nó là cá voi Trân Châu cứu lúc em dẫn con đi, Trân Châu biết em phải quay lại nên nhất quyết đòi nó đi cùng em."

Trông kích thước thì có lẽ là cá voi còn non, Lục Huề vừa sửng sốt vừa buồn cười, "Trân Châu cứu á?"

"Ừa, Trân Châu nghe thấy tiếng nó gọi kêu cứu, chắc là do đi lạc với đàn cá voi, nó chỉ nghe lời Trân Châu thôi, em muốn cắt đuôi cũng chẳng được, vừa khéo, anh cưỡi nó đi nè."

Cả đời Lục Huề chưa cưỡi cá voi bao giờ, trước kia hắn cũng chưa từng nhìn thấy mỹ nhân ngư, mọi thứ lúc này cứ ngỡ ngàng vô cùng tận, chẳng khác nào ảo ảnh.



Lục Huề trèo lên lưng cá voi, cá voi con phấn khởi kêu liên hồi, tiếng kêu của nó lí nhí choe chóe y hệt trẻ con, thảo nào lại chơi được với Trân Châu.

"Đi thôi." Hải Tam Nhi cất tiếng hiệu lệnh, cá voi con ngoan ngoãn bơi theo đằng sau cậu.

Lục Huề ngoái đầu lại trông về phía cửa tiệm nhỏ giữa mưa gió bão bùng, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi thôi mà đã biết bao nhiêu là chuyện xảy ra, nhớ lại ngày đầu tiên nhìn thấy Hải Tam Nhi, ẻm nuy toàn thân xuất hiện trước mặt mình, bảo mình là ẻm có bầu rồi, đến giờ Lục Huề vẫn chưa quên được tâm trạng mình lúc ấy, hắn buột miệng bật cười thành tiếng.

Mưa đã ngớt dần, nghe thấy tiếng cười của Lục Huề, Hải Tam Nhi quay lại theo phản xạ, "Anh cười gì á?"

"Không có gì." Lục Huề ngửa đầu ngả người vật ra, giang rộng tay chân nằm trên lưng cá voi, gió biển đang len lỏi luồn vào vạt áo, ấy là hương vị của tự do, của một cuộc đời mới.





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Không dám tin là sớm thế lun orz

Làm gì quằn quại gì đâu, Tam Nhi vươn tay một cái vớt luôn Lục Huề dưới biển lên, đây là đại dương đó nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện