Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 35
Lục Huề đăng kí cho Hải Tam Nhi một lớp học chữ vỡ lòng của trẻ con, thực ra ban đầu Lục Huề định chọn lớp học chữ người lớn cơ, nhưng ý thức cảnh giác của Hải Tam Nhi kém quá, chẳng đề phòng gì cả, bất luận Lục Huề có nhấn mạnh với cậu đến đâu thì cậu vẫn không lại được với người trưởng thành nhiều mánh khóe toan tính, mấy anh giai chị gái dẫn dắt mồi chài mấy câu là gì cậu cũng khai hết, hơn nữa cậu lại còn xinh đẹp, khó lòng tránh khỏi có người nhăm nhe.
Mới đầu Hải Tam Nhi đi học lớp vỡ lòng trẻ con có gặp tình trạng bắt nạt nhè nhẹ, bị các bạn nhỏ chê cười hít le, nhưng may là Hải Tam Nhi mang lòng bao dung cực rộng lượng trước loài người bé nhỏ hơn cậu, chẳng hề cảm nhận thấy ác ý từ các bạn nhỏ, cậu là người trưởng thành, có bị bắt nạt sao nữa thì cũng không lo bị thương, giữa lớp học chữ bé trai nào cũng bảo mình là Ultraman thì kể cả Hải Tam Nhi lỡ lời nói mình là mỹ nhân ngư cũng chẳng vấn đề gì hết, vì sẽ có bé gái rủ Hải Tam Nhi chơi trò nhập vai diễn kịch, Hải Tam Nhi không được làm mỹ nhân ngư đâu, cậu cao to quá chỉ có thể làm quái vật biển cả.
Vì đang cuối tuần nên cổng trường tương đối vắng vẻ, Lục Huề dọn hàng từ sớm, tới lớp vỡ lòng đón Hải Tam Nhi tan học rồi hai người cùng ghé siêu thị mua ít đồ.
Thành phố lớn rất tiện lợi, đồ đạc trong siêu thị đa dạng phong phú khiến người ta hoa hết cả mắt, riêng món sandwich bí đỏ khoai môn Hải Tam Nhi mê nhất đã có tận mấy hãng khác nhau, khiến cậu mắc chứng sợ ra quyết định luôn.
Để đề phòng Hải Tam Nhi lén ăn xà phòng lần nữa, dạo này Lục Huề toàn mua sữa tắm, Lục Huề dặn dò: "Cái này là dùng để tắm, cậu không được uống đâu đấy nhé."
Hải Tam Nhi xáp lại gần ngửi thử, mùi chanh, thơm ghê thế mà lại để tắm, nhớ lại hương vị xà phòng, cậu vội vàng lui ngay ra sau, cậu không muốn nôn nữa đâu, cảm giác kinh khủng chết lên được ấy.
"Dạo này đi học ở lớp thế nào rồi?" Hồi xưa Lục Huề cứ thắc mắc suốt là sao các phụ huynh thích quan tâm đến tình hình các con ở trường thế, bây giờ xem như hắn đã được trải nghiệm đồng cảm.
Hải Tam Nhi không thích khu dầu gội sữa tắm, cậu lôi Lục Huề đi sang dãy kệ hàng tiếp theo, "Vui lắm á, em học được bao nhiêu là chữ."
Lục Huề đã thích nghi trọn vẹn với vai trò phụ huynh, hắn nhặt đồ ăn liền cạnh đó lên chỉ vào chữ trên bao bì: "Cái này viết gì đây? Đọc thử xem nào."
Sao tan học rồi mà vẫn phải học thế, ngay đến Hải Tam Nhi cũng không mê cái trò "thế để kiểm tra thử xem" này đâu nhé, song cậu không dám mặt nặng mày nhẹ gắt gỏng với Lục Huề, cậu biết hết các chữ trên bao bì, đọc lên cực kì thành thạo đơn giản.
Lục Huề khá là ngạc nhiên, hắn không ngờ Hải Tam Nhi học nhanh thế, nhớ chuẩn nữa, hắn vui mừng vỗ vai Hải Tam Nhi, "Được đấy nhở, biết nhiều chữ thế rồi cơ."
Tuy Hải Tam Nhi chê khâu "kiểm tra thử xem" nhưng cậu vẫn thích được Lục Huề khen lắm, chỉ nháy mắt cảm giác phụng phịu đã bay sạch.
Nhưng thấy Lục Huề đang duỗi tay ra cầm một món hàng khác, Hải Tam Nhi chỉ sợ Lục Huề kiểm tra mình nữa, cậu đành phải lén lút lẩn mất, vốn là cậu định chờ Lục Huề ở chỗ quầy thu ngân, ai ngờ khách khứa đông quá, mình đứng lì ra đó cũng hơi ngáng đường xong bị nhân viên thu ngân "mời" ra luôn, cậu bó tay, chỉ có thể lùi mãi lùi mãi đến tận cửa sau siêu thị.
Cửa sau nhộn nhịp người ra vào, Hải Tam Nhi đút tay vào túi đứng trong góc ngó đăm đăm mũi chân mình, cậu không dám lang thang đi xa quá, sợ Lục Huề không tìm thấy mình đâu.
"Anh đẹp trai ơi, xem thử đi ạ, bên này mới khai trương."
Một tờ rơi quảng cáo đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Hải Tam Nhi, cậu lơ ngơ ngẩng lên, ấy là một nhân viên đang mặc bộ trang phục linh vật.
"Cho tui hả?"
Hải Tam Nhi do dự cầm lấy tờ rơi, trên đó có dòng chữ to tướng, khai trương thủy cung, tuyển người mẫu mỹ nhân ngư.
"Đúng rồi xin gửi anh ạ, anh có quan tâm không ạ?"
Quay qua quay lại tí thôi Hải Tam Nhi đã biến mất tăm hơi, Lục Huề chẳng kịp mua đồ nữa, vội chạy ngay ra ngoài tìm, may vừa ra khỏi cửa sau siêu thị là trông thấy luôn, mỗi tội còn có một người mặc đồ mascot đang đứng cùng Hải Tam Nhi.
"Hải Tam Nhi!"
Lục Huề đang chuẩn bị mắng thì Hải Tam Nhi chạy về phía hắn với vẻ mặt mừng rỡ, tay còn vẫy vẫy tờ rơi quảng cáo, "Lục Huề, họ đang tuyển mỹ nhân ngư nè."
Một tiếng ầm rền vang trong đầu Lục Huề, hắn túm ngay lấy Hải Tam Nhi kéo ra sau lưng mình, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, khóe mắt liếc qua quảng cáo tuyển dụng trên tờ rơi, "Tuyển người mẫu mỹ nhân ngư?"
"Dạ anh ơi là như này ạ, thủy cung bên bọn em mới khai trương, hiện đang tuyển người mẫu đóng mỹ nhân ngư, em thấy bạn anh phù hợp với yêu cầu lắm ạ."
Hóa ra là thủy cung tuyển người mẫu đóng vai mỹ nhân ngư, Hải Tam Nhi chưa học đến chữ "model", đúng thật là, làm Lục Huề xém tí nữa tắt thở, hắn còn tưởng mình với Hải Tam Nhi lại phải dọn đồ chuyển đi chỗ khác cơ, hắn giật lấy tờ rơi từ tay Hải Tam Nhi, các thông tin mức lương đãi ngộ và thời gian làm việc, quyền lợi nhân viên đều liệt kê rõ ràng minh bạch, Hải Tam Nhi nào chỉ phù hợp yêu cầu, ẻm sinh ra để làm cái nghề này luôn ấy chứ.
Nhưng Lục Huề vẫn tương đối ngần ngừ, hắn không xác định được là liệu hình dạng nhân ngư của Hải Tam Nhi đã biến mất triệt để chưa, liệu có cảnh một hôm nào đó gặp nước tự dưng lòi ra đuôi cá, hắn còn lo người ta bắt nạt Hải Tam Nhi, môi trường làm việc có cạnh tranh có đấu đá hục hặc, Hải Tam Nhi mù tịt những thứ ấy, biết đâu bị bắt nạt rồi còn chẳng nhận ra nữa.
"Lục Huề, em tìm được công việc em muốn làm rồi, em muốn làm mỹ nhân ngư ở thủy cung." Hải Tam Nhi ôm lấy cánh tay Lục Huề dung dăng dung dẻ, con ngươi tỏa sáng.
Lục Huề bị cậu lắc lư váng cả đầu, "Ngưng ngưng ngưng, chuyện đi làm không đơn giản thế đâu, mình cứ tìm từ từ cũng được."
"Nhưng chẳng phải anh bảo cần tìm một việc em thích, hợp với em mà? Em thích cái này, Lục Huề, em thích cái này cơ."
Thấy nhân vật chính quan tâm thế kia, nhân viên đang mặc trang phục mascot cởi cái đầu ra, hết nước hết cái thuyết phục Lục Huề, "Dạ hay thế này ạ, hai anh có thể ghé thủy cung chỗ bọn em thăm quan môi trường làm việc xem sao, chắc là em giới thiệu thôi thì chưa được toàn diện hết, đến nơi sẽ có bên nhân sự giải thích tỉ mỉ các thông tin với anh Hải Tam Nhi ạ."
Đôi mắt sáng rực như sao của Hải Tam Nhi nhìn chăm chăm tha thiết làm Lục Huề không tài nào cự tuyệt, đành bó tay đi cùng Hải Tam Nhi sang thủy cung một chuyến.
Cuối tuần thủy cung rất đông đúc, Hải Tam Nhi và Lục Huề được mời vào ghế khán giả xem chương trình động vật biểu diễn một lúc, tiết mục rất đặc sắc, Hải Tam Nhi còn vỗ tay bốp bốp theo.
"Tôi tưởng cậu xem động vật biểu diễn sẽ thấy không vui cơ." Lục Huề nhỏ giọng nói, xét cho cùng các chương trình bắt động vật biểu diễn cũng là một dạng ép buộc động vật, "Chẳng phải cậu toàn bảo sinh vật biển cần tự do đó à?"
Hải Tam Nhi đáp: "Nhưng chúng là động vật được nhân viên ở thủy cung cứu, chúng tình nguyện ở lại đây mà anh."
"Sao cậu biết?" Lục Huề thoáng sửng sốt, "Cậu còn nghe hiểu tiếng chúng nó kêu nữa á?"
Hải Tam Nhi gật đầu, tuy đã mất hình dạng nhân ngư nhưng mình vẫn nghe hiểu được tiếng kêu của động vật, bất luận cuộc sống có thế nào, chỉ cần là bản thân tự lựa chọn thì đều sẽ tự do.
Chờ đến phần người cá trình diễn, phía nhân sự ra hẳn tận nơi để giới thiệu với Hải Tam Nhi, "Thấy Tiểu Dục bảo là cậu biết bơi, trước khi vào làm chính thức bên thủy cung sẽ có lớp huấn luyện đặc biệt, cậu biết bơi tức là có nền tảng rồi, sẽ học nhanh lắm."
Người mẫu mỹ nhân ngư mặc trang phục người cá chậm rãi lặn xuống đáy bể, mái tóc mềm mại phấp phới trong làn nước, Hải Tam Nhi vô thức bước lại gần thành bể kính, nỗi khao khát trong mắt tràn trề thúc giục.
Lục Huề tương đối bất đắc dĩ, dù đã biến thành người thì Hải Tam Nhi vẫn ngập đầy say mê với nước từ tận xương ra, xem ra chuyện nhận công việc này đã không thể bàn cãi nữa.
"Cậu thử cân nhắc đi ạ, cậu thấy thế nào ạ?" Nhân sự cũng nhìn ra được vẻ mong mỏi trong ánh mắt Hải Tam Nhi, người mẫu sở hữu ngoại hình với vóc dáng như này á, đảm bảo sẽ hút hàng dài khách đổ xô về thủy cung nhà họ cho xem.
Hải Tam Nhi phấn chấn đáp: "Tui không cần huấn luyện."
"Ớ? Công việc người mẫu mỹ nhân ngư vẫn sẽ tồn tại rủi ro nhất định đó ạ..."
"Tui không cần."
Lục Huề níu tay Hải Tam Nhi, can con "nhân ngư" tơn hớn sắp nhảy cẫng lên này lại, "Nếu cậu muốn đi làm thì phải tuân thủ quy định của người ta, huấn luyện là cần thiết lắm đấy nhé."
Ai ngờ đâu đi dạo siêu thị tí thôi mà thành chốt luôn cả công việc cho Hải Tam Nhi, lúc rời khỏi thủy cung Hải Tam Nhi cứ tung ta tung tăng, Lục Huề ngăn cũng chả ăn thua.
"Ê, cậu tem tém tí nào." Lục Huề cạn lời lắm rồi đấy, "Tại cậu chạy loăng quăng đấy, tôi còn chưa kịp mua đồ, giờ mình lại phải vào siêu thị chuyến nữa."
Hải Tam Nhi bước tới ôm chầm lấy cánh tay Lục Huề, "Nhưng em có việc làm rồi nè, em có việc làm rồi Lục Huề, em lại được làm nhân ngư tiếp rồi."
"Cậu bé cái mồm thôi." Lục Huề vội liếc một lượt người đi đường xung quanh, đứng ở cửa thủy cung bảo muốn làm nhân ngư nên chẳng ai để ý hết, hắn hạ giọng thật thấp dặn dò, "Cậu phải nhớ kĩ vào, giờ cậu là người, người mẫu nhân ngư cũng chỉ là công việc của cậu thôi, đừng nói mấy câu dễ làm người ta nghi ngờ."
Hải Tam Nhi gật đầu, Lục Huề đã dặn rất nhiều lần, cậu ghi nhớ nằm lòng luôn rồi, mình không được nói với tất cả mọi người ở mọi nơi rằng ngày xưa mình là nhân ngư, người khác sẽ nghĩ mình bị điên, tuy cậu không hiểu bị điên là bị sao nhưng bị điên thì sẽ bị bắt, bị bắt là sẽ phải chia xa Lục Huề, cậu không muốn rời xa Lục Huề đâu.
"Vừa nãy tôi xem lịch làm việc của các cậu..."
Hải Tam Nhi xen ngang: "Lịch làm việc của bọn em bắt đầu từ 1 giờ chiều cho tới 8 giờ tối kết thúc, từ thứ 2 đến thứ 6 có 2 ngày nghỉ, thủy cung sẽ bao ăn, có xe đưa đón theo tuyến lúc đi làm và tan làm, tiền lương của bọn em sẽ được phát vào ngày 30 hàng tháng, nếu vào dịp lễ Tết thì sẽ phát trước, bọn em còn có quyền lợi cho nhân viên... quyền lợi nhân viên là sao ạ?"
Lục Huề bật cười, "Trí nhớ cậu tốt thật chứ, nhớ hết những gì nhân sự nói kìa."
Tại vì liên quan đến công việc của mình mà, tuy không phải câu nào Hải Tam Nhi cũng hiểu nghĩa nhưng cậu đã nhớ rõ trong đầu.
Hải Tam Nhi vốn đang thao thao bất tuyệt bỗng dưng im bặt, mặt mũi ủ ê, "Thế em đi học kiểu gì bây giờ ạ?" Vẫn còn nhiều chữ mình chưa học lắm, cuối tuần đi làm thì không đến lớp học chữ được nữa.
"Chuyển lịch học của cậu vào các ngày trong tuần, thế là cậu không có thời gian nghỉ ngơi đâu đó, vừa phải đi làm vừa phải đi học." Lục Huề chậc chậc hai tiếng, kể cả là nhân ngư, biến thành người xong vẫn phải đi học đi làm ha.
Nghe thấy vẫn đi học tiếp được là Hải Tam Nhi phấn khởi cực kì, "Tốt quá tốt quá, em còn lo em không được đi học nữa cơ."
Lục Huề há hốc mồm, không hổ là nhân ngư, sức sống tưng bừng sôi sục, tích cực cầu tiến, hóa ra cái việc đáng sợ nhất lại là không được đi học.
"Được, cậu cứ có sức làm các thứ là được." Lục Huề vỗ vai Hải Tam Nhi, cũng chẳng biết đi làm mấy hôm xong Hải Tam Nhi có còn duy trì được tinh thần như này không nữa.
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Ghét mấy người! Ghét mấy cái người đoán trúng công việc của Hải Tam Nhi! (。•ˇ‸ˇ•。)
————Chương 35
Lục Huề đăng kí cho Hải Tam Nhi một lớp học chữ vỡ lòng của trẻ con, thực ra ban đầu Lục Huề định chọn lớp học chữ người lớn cơ, nhưng ý thức cảnh giác của Hải Tam Nhi kém quá, chẳng đề phòng gì cả, bất luận Lục Huề có nhấn mạnh với cậu đến đâu thì cậu vẫn không lại được với người trưởng thành nhiều mánh khóe toan tính, mấy anh giai chị gái dẫn dắt mồi chài mấy câu là gì cậu cũng khai hết, hơn nữa cậu lại còn xinh đẹp, khó lòng tránh khỏi có người nhăm nhe.
Mới đầu Hải Tam Nhi đi học lớp vỡ lòng trẻ con có gặp tình trạng bắt nạt nhè nhẹ, bị các bạn nhỏ chê cười hít le, nhưng may là Hải Tam Nhi mang lòng bao dung cực rộng lượng trước loài người bé nhỏ hơn cậu, chẳng hề cảm nhận thấy ác ý từ các bạn nhỏ, cậu là người trưởng thành, có bị bắt nạt sao nữa thì cũng không lo bị thương, giữa lớp học chữ bé trai nào cũng bảo mình là Ultraman thì kể cả Hải Tam Nhi lỡ lời nói mình là mỹ nhân ngư cũng chẳng vấn đề gì hết, vì sẽ có bé gái rủ Hải Tam Nhi chơi trò nhập vai diễn kịch, Hải Tam Nhi không được làm mỹ nhân ngư đâu, cậu cao to quá chỉ có thể làm quái vật biển cả.
Vì đang cuối tuần nên cổng trường tương đối vắng vẻ, Lục Huề dọn hàng từ sớm, tới lớp vỡ lòng đón Hải Tam Nhi tan học rồi hai người cùng ghé siêu thị mua ít đồ.
Thành phố lớn rất tiện lợi, đồ đạc trong siêu thị đa dạng phong phú khiến người ta hoa hết cả mắt, riêng món sandwich bí đỏ khoai môn Hải Tam Nhi mê nhất đã có tận mấy hãng khác nhau, khiến cậu mắc chứng sợ ra quyết định luôn.
Để đề phòng Hải Tam Nhi lén ăn xà phòng lần nữa, dạo này Lục Huề toàn mua sữa tắm, Lục Huề dặn dò: "Cái này là dùng để tắm, cậu không được uống đâu đấy nhé."
Hải Tam Nhi xáp lại gần ngửi thử, mùi chanh, thơm ghê thế mà lại để tắm, nhớ lại hương vị xà phòng, cậu vội vàng lui ngay ra sau, cậu không muốn nôn nữa đâu, cảm giác kinh khủng chết lên được ấy.
"Dạo này đi học ở lớp thế nào rồi?" Hồi xưa Lục Huề cứ thắc mắc suốt là sao các phụ huynh thích quan tâm đến tình hình các con ở trường thế, bây giờ xem như hắn đã được trải nghiệm đồng cảm.
Hải Tam Nhi không thích khu dầu gội sữa tắm, cậu lôi Lục Huề đi sang dãy kệ hàng tiếp theo, "Vui lắm á, em học được bao nhiêu là chữ."
Lục Huề đã thích nghi trọn vẹn với vai trò phụ huynh, hắn nhặt đồ ăn liền cạnh đó lên chỉ vào chữ trên bao bì: "Cái này viết gì đây? Đọc thử xem nào."
Sao tan học rồi mà vẫn phải học thế, ngay đến Hải Tam Nhi cũng không mê cái trò "thế để kiểm tra thử xem" này đâu nhé, song cậu không dám mặt nặng mày nhẹ gắt gỏng với Lục Huề, cậu biết hết các chữ trên bao bì, đọc lên cực kì thành thạo đơn giản.
Lục Huề khá là ngạc nhiên, hắn không ngờ Hải Tam Nhi học nhanh thế, nhớ chuẩn nữa, hắn vui mừng vỗ vai Hải Tam Nhi, "Được đấy nhở, biết nhiều chữ thế rồi cơ."
Tuy Hải Tam Nhi chê khâu "kiểm tra thử xem" nhưng cậu vẫn thích được Lục Huề khen lắm, chỉ nháy mắt cảm giác phụng phịu đã bay sạch.
Nhưng thấy Lục Huề đang duỗi tay ra cầm một món hàng khác, Hải Tam Nhi chỉ sợ Lục Huề kiểm tra mình nữa, cậu đành phải lén lút lẩn mất, vốn là cậu định chờ Lục Huề ở chỗ quầy thu ngân, ai ngờ khách khứa đông quá, mình đứng lì ra đó cũng hơi ngáng đường xong bị nhân viên thu ngân "mời" ra luôn, cậu bó tay, chỉ có thể lùi mãi lùi mãi đến tận cửa sau siêu thị.
Cửa sau nhộn nhịp người ra vào, Hải Tam Nhi đút tay vào túi đứng trong góc ngó đăm đăm mũi chân mình, cậu không dám lang thang đi xa quá, sợ Lục Huề không tìm thấy mình đâu.
"Anh đẹp trai ơi, xem thử đi ạ, bên này mới khai trương."
Một tờ rơi quảng cáo đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Hải Tam Nhi, cậu lơ ngơ ngẩng lên, ấy là một nhân viên đang mặc bộ trang phục linh vật.
"Cho tui hả?"
Hải Tam Nhi do dự cầm lấy tờ rơi, trên đó có dòng chữ to tướng, khai trương thủy cung, tuyển người mẫu mỹ nhân ngư.
"Đúng rồi xin gửi anh ạ, anh có quan tâm không ạ?"
Quay qua quay lại tí thôi Hải Tam Nhi đã biến mất tăm hơi, Lục Huề chẳng kịp mua đồ nữa, vội chạy ngay ra ngoài tìm, may vừa ra khỏi cửa sau siêu thị là trông thấy luôn, mỗi tội còn có một người mặc đồ mascot đang đứng cùng Hải Tam Nhi.
"Hải Tam Nhi!"
Lục Huề đang chuẩn bị mắng thì Hải Tam Nhi chạy về phía hắn với vẻ mặt mừng rỡ, tay còn vẫy vẫy tờ rơi quảng cáo, "Lục Huề, họ đang tuyển mỹ nhân ngư nè."
Một tiếng ầm rền vang trong đầu Lục Huề, hắn túm ngay lấy Hải Tam Nhi kéo ra sau lưng mình, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, khóe mắt liếc qua quảng cáo tuyển dụng trên tờ rơi, "Tuyển người mẫu mỹ nhân ngư?"
"Dạ anh ơi là như này ạ, thủy cung bên bọn em mới khai trương, hiện đang tuyển người mẫu đóng mỹ nhân ngư, em thấy bạn anh phù hợp với yêu cầu lắm ạ."
Hóa ra là thủy cung tuyển người mẫu đóng vai mỹ nhân ngư, Hải Tam Nhi chưa học đến chữ "model", đúng thật là, làm Lục Huề xém tí nữa tắt thở, hắn còn tưởng mình với Hải Tam Nhi lại phải dọn đồ chuyển đi chỗ khác cơ, hắn giật lấy tờ rơi từ tay Hải Tam Nhi, các thông tin mức lương đãi ngộ và thời gian làm việc, quyền lợi nhân viên đều liệt kê rõ ràng minh bạch, Hải Tam Nhi nào chỉ phù hợp yêu cầu, ẻm sinh ra để làm cái nghề này luôn ấy chứ.
Nhưng Lục Huề vẫn tương đối ngần ngừ, hắn không xác định được là liệu hình dạng nhân ngư của Hải Tam Nhi đã biến mất triệt để chưa, liệu có cảnh một hôm nào đó gặp nước tự dưng lòi ra đuôi cá, hắn còn lo người ta bắt nạt Hải Tam Nhi, môi trường làm việc có cạnh tranh có đấu đá hục hặc, Hải Tam Nhi mù tịt những thứ ấy, biết đâu bị bắt nạt rồi còn chẳng nhận ra nữa.
"Lục Huề, em tìm được công việc em muốn làm rồi, em muốn làm mỹ nhân ngư ở thủy cung." Hải Tam Nhi ôm lấy cánh tay Lục Huề dung dăng dung dẻ, con ngươi tỏa sáng.
Lục Huề bị cậu lắc lư váng cả đầu, "Ngưng ngưng ngưng, chuyện đi làm không đơn giản thế đâu, mình cứ tìm từ từ cũng được."
"Nhưng chẳng phải anh bảo cần tìm một việc em thích, hợp với em mà? Em thích cái này, Lục Huề, em thích cái này cơ."
Thấy nhân vật chính quan tâm thế kia, nhân viên đang mặc trang phục mascot cởi cái đầu ra, hết nước hết cái thuyết phục Lục Huề, "Dạ hay thế này ạ, hai anh có thể ghé thủy cung chỗ bọn em thăm quan môi trường làm việc xem sao, chắc là em giới thiệu thôi thì chưa được toàn diện hết, đến nơi sẽ có bên nhân sự giải thích tỉ mỉ các thông tin với anh Hải Tam Nhi ạ."
Đôi mắt sáng rực như sao của Hải Tam Nhi nhìn chăm chăm tha thiết làm Lục Huề không tài nào cự tuyệt, đành bó tay đi cùng Hải Tam Nhi sang thủy cung một chuyến.
Cuối tuần thủy cung rất đông đúc, Hải Tam Nhi và Lục Huề được mời vào ghế khán giả xem chương trình động vật biểu diễn một lúc, tiết mục rất đặc sắc, Hải Tam Nhi còn vỗ tay bốp bốp theo.
"Tôi tưởng cậu xem động vật biểu diễn sẽ thấy không vui cơ." Lục Huề nhỏ giọng nói, xét cho cùng các chương trình bắt động vật biểu diễn cũng là một dạng ép buộc động vật, "Chẳng phải cậu toàn bảo sinh vật biển cần tự do đó à?"
Hải Tam Nhi đáp: "Nhưng chúng là động vật được nhân viên ở thủy cung cứu, chúng tình nguyện ở lại đây mà anh."
"Sao cậu biết?" Lục Huề thoáng sửng sốt, "Cậu còn nghe hiểu tiếng chúng nó kêu nữa á?"
Hải Tam Nhi gật đầu, tuy đã mất hình dạng nhân ngư nhưng mình vẫn nghe hiểu được tiếng kêu của động vật, bất luận cuộc sống có thế nào, chỉ cần là bản thân tự lựa chọn thì đều sẽ tự do.
Chờ đến phần người cá trình diễn, phía nhân sự ra hẳn tận nơi để giới thiệu với Hải Tam Nhi, "Thấy Tiểu Dục bảo là cậu biết bơi, trước khi vào làm chính thức bên thủy cung sẽ có lớp huấn luyện đặc biệt, cậu biết bơi tức là có nền tảng rồi, sẽ học nhanh lắm."
Người mẫu mỹ nhân ngư mặc trang phục người cá chậm rãi lặn xuống đáy bể, mái tóc mềm mại phấp phới trong làn nước, Hải Tam Nhi vô thức bước lại gần thành bể kính, nỗi khao khát trong mắt tràn trề thúc giục.
Lục Huề tương đối bất đắc dĩ, dù đã biến thành người thì Hải Tam Nhi vẫn ngập đầy say mê với nước từ tận xương ra, xem ra chuyện nhận công việc này đã không thể bàn cãi nữa.
"Cậu thử cân nhắc đi ạ, cậu thấy thế nào ạ?" Nhân sự cũng nhìn ra được vẻ mong mỏi trong ánh mắt Hải Tam Nhi, người mẫu sở hữu ngoại hình với vóc dáng như này á, đảm bảo sẽ hút hàng dài khách đổ xô về thủy cung nhà họ cho xem.
Hải Tam Nhi phấn chấn đáp: "Tui không cần huấn luyện."
"Ớ? Công việc người mẫu mỹ nhân ngư vẫn sẽ tồn tại rủi ro nhất định đó ạ..."
"Tui không cần."
Lục Huề níu tay Hải Tam Nhi, can con "nhân ngư" tơn hớn sắp nhảy cẫng lên này lại, "Nếu cậu muốn đi làm thì phải tuân thủ quy định của người ta, huấn luyện là cần thiết lắm đấy nhé."
Ai ngờ đâu đi dạo siêu thị tí thôi mà thành chốt luôn cả công việc cho Hải Tam Nhi, lúc rời khỏi thủy cung Hải Tam Nhi cứ tung ta tung tăng, Lục Huề ngăn cũng chả ăn thua.
"Ê, cậu tem tém tí nào." Lục Huề cạn lời lắm rồi đấy, "Tại cậu chạy loăng quăng đấy, tôi còn chưa kịp mua đồ, giờ mình lại phải vào siêu thị chuyến nữa."
Hải Tam Nhi bước tới ôm chầm lấy cánh tay Lục Huề, "Nhưng em có việc làm rồi nè, em có việc làm rồi Lục Huề, em lại được làm nhân ngư tiếp rồi."
"Cậu bé cái mồm thôi." Lục Huề vội liếc một lượt người đi đường xung quanh, đứng ở cửa thủy cung bảo muốn làm nhân ngư nên chẳng ai để ý hết, hắn hạ giọng thật thấp dặn dò, "Cậu phải nhớ kĩ vào, giờ cậu là người, người mẫu nhân ngư cũng chỉ là công việc của cậu thôi, đừng nói mấy câu dễ làm người ta nghi ngờ."
Hải Tam Nhi gật đầu, Lục Huề đã dặn rất nhiều lần, cậu ghi nhớ nằm lòng luôn rồi, mình không được nói với tất cả mọi người ở mọi nơi rằng ngày xưa mình là nhân ngư, người khác sẽ nghĩ mình bị điên, tuy cậu không hiểu bị điên là bị sao nhưng bị điên thì sẽ bị bắt, bị bắt là sẽ phải chia xa Lục Huề, cậu không muốn rời xa Lục Huề đâu.
"Vừa nãy tôi xem lịch làm việc của các cậu..."
Hải Tam Nhi xen ngang: "Lịch làm việc của bọn em bắt đầu từ 1 giờ chiều cho tới 8 giờ tối kết thúc, từ thứ 2 đến thứ 6 có 2 ngày nghỉ, thủy cung sẽ bao ăn, có xe đưa đón theo tuyến lúc đi làm và tan làm, tiền lương của bọn em sẽ được phát vào ngày 30 hàng tháng, nếu vào dịp lễ Tết thì sẽ phát trước, bọn em còn có quyền lợi cho nhân viên... quyền lợi nhân viên là sao ạ?"
Lục Huề bật cười, "Trí nhớ cậu tốt thật chứ, nhớ hết những gì nhân sự nói kìa."
Tại vì liên quan đến công việc của mình mà, tuy không phải câu nào Hải Tam Nhi cũng hiểu nghĩa nhưng cậu đã nhớ rõ trong đầu.
Hải Tam Nhi vốn đang thao thao bất tuyệt bỗng dưng im bặt, mặt mũi ủ ê, "Thế em đi học kiểu gì bây giờ ạ?" Vẫn còn nhiều chữ mình chưa học lắm, cuối tuần đi làm thì không đến lớp học chữ được nữa.
"Chuyển lịch học của cậu vào các ngày trong tuần, thế là cậu không có thời gian nghỉ ngơi đâu đó, vừa phải đi làm vừa phải đi học." Lục Huề chậc chậc hai tiếng, kể cả là nhân ngư, biến thành người xong vẫn phải đi học đi làm ha.
Nghe thấy vẫn đi học tiếp được là Hải Tam Nhi phấn khởi cực kì, "Tốt quá tốt quá, em còn lo em không được đi học nữa cơ."
Lục Huề há hốc mồm, không hổ là nhân ngư, sức sống tưng bừng sôi sục, tích cực cầu tiến, hóa ra cái việc đáng sợ nhất lại là không được đi học.
"Được, cậu cứ có sức làm các thứ là được." Lục Huề vỗ vai Hải Tam Nhi, cũng chẳng biết đi làm mấy hôm xong Hải Tam Nhi có còn duy trì được tinh thần như này không nữa.
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Ghét mấy người! Ghét mấy cái người đoán trúng công việc của Hải Tam Nhi! (。•ˇ‸ˇ•。)
Danh sách chương