Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Ngoại truyện 2: 2 mẩu chuyện về con ruột



Trò chơi con ruột

"Các bạn khán giả thân mến, chào mừng đến với giải bơi tự do vượt chướng ngại vật không luật lệ dành cho sinh vật đại dương cúp Sân Thượng lần thứ nhất!"

MC Lục Huề vừa khai mạc dứt lời là Hải Tam Nhi đóng vai khán giả cầm các thể loại đạo cụ nào là loa nào là chuông rung lắc, một mình một tay khuấy động mười mấy thứ tiếng.

"Woohoo!"

"Vận động viên ở đường bơi số 1 của chúng ta là Rùa Con!"

Rùa con cực kì nể mặt Lục Huề, lật mình một cái dưới nước.

"Vận động viên ở đường bơi số 2 của chúng ta là Cá Con!"

Cá con tương đối mù mờ, được Hải Tam Nhi nhấc lên xoay vòng hộ cho mới trông thấy vạch đích.

"Cuối cùng! Là Bé Nhân Ngư của chúng ta."

Tuy xung quanh bồn tắm chỉ có mỗi hai ông ba nhà mình, nhưng Trân Châu vẫn cứ hôn gió liên tọi ra tứ phía, mưu đồ lợi dụng "sắc đẹp" để kiếm chác điểm số cho bản thân.

"Các vận động viên tham gia phần thi của ta đều đã sẵn sàng." Lục Huề moi được cái còi từ đâu ra không biết, hô to "chuẩn bịii", rồi tiếng còi chói tai đột ngột vang lên, "Tuýt!"

Bồn tắm lập tức cuồn cuộn hàng lớp sóng cả, ba vận động viên so kè gắt gao, Rùa Con bị đánh giá thấp nhất hóa ra lại đang dẫn đầu với khoảng cách sát sàn sạt.

"Tiếp theo đây sẽ đến đoạn đua vượt chướng ngại vật!"

Lục Huề dứt lời, Hải Tam Nhi vội vàng khẩn trương thả thêm lá cây, vịt đồ chơi, miếng xốp vào bồn tắm.

"Úi chà, Rùa Con va chạm với vịt đồ chơi bị tụt lại phía sau mất rồi, Bé Nhân Ngư của chúng ta đã chớp lấy thời cơ bơi vọt lên đầu, ban tổ chức chuẩn bị mô phỏng gió lốc tự nhiên."

Hải Tam Nhi lại cuống quít bê quạt điện ra chĩa thẳng vào mặt 3 vận động viên, "gió lốc" cứ thế thổi bay luôn cả 3 vận động viên về lại vạch xuất phát.

"Cuộc đua vừa tiến vào giai đoạn mấu chốt quyết định thành công, kết quả là công cốc mất rồi, các vận động viên lại về với điểm xuất phát ban đầu." Lục Huề bình luận đầy tiếc nuối, "Ngay sau đây sẽ đến công đoạn mô phỏng xoáy nước."

Hải Tam Nhi đặt quạt điện xuống, nhúng ngón tay vào nước vẽ hình tròn liền tù tì, cá con và rùa con nhanh chóng bị cuốn vào giữa xoáy nước, xoay vòng vòng choáng đầu hoa mắt.

"Thôi xong, Cá Con và Rùa Con không thể gượng dây giữa xoáy nước, vậy còn vận động viên thứ ba của chúng ta là Bé Nhân Ngư thì sao?" Lục Huề chạy ra cạnh Trân Châu, hùng hồn phấn khích, "Bé Nhân Ngư của chúng ta không hề bỏ cuộc, mau xem xem bạn ấy dồn sức bơi kinh khủng chưa kìa! Xoáy nước đã dịu lại! Bé Nhân Ngư đang ở vị trí đầu tiên! Bé Nhân Ngư sắp sửa vượt qua vạch đích rồi! Quán quân của chúng ta chính là Bé Nhân Ngư!"

"Woaah!" Hải Tam Nhi vừa vỗ tay vừa hú hét, xốc cánh tay Trân Châu giơ bé lên thật cao, "Vô địch!"

"Hiện giờ sẽ đến lễ trao giải cho vận động viên." Lục Huề lấy vòng nguyệt quế và "huy chương quán quân" đã chuẩn bị sẵn ra, vòng nguyệt quế được Lục Huề đan bằng lá cỏ, "huy chương quán quân" thì Lục Huề làm từ nắp chai bia.

Trân Châu được nhận giải quán quân ưỡn ngực ngẩng đầu, dốc sức giơ "huy chương quán quân" lên cao quá đầu, số một vô địch, kiêu hãnh!  

Nếu Trân Châu là em bé loài người bình thường

Hôm nay là ngày đầu tiên Trân Châu tự mình đến trường.

"Kiểm tra lại balo xem, đã mang đủ sách vở chưa?"

"Rồi cả cốc nước, khăn mặt với hộp cơm nữa."

Trân Châu làm lễ một cái với Lục Huề, "Báo cáo bố, xếp xong hết rồi ạ!"

Dù Trân Châu bảo đã xếp đủ các thứ nhưng Lục Huề vẫn phải kiểm tra lại một lượt cho bé, thế xong mà Lục Huề vẫn chưa yên tâm, móc thêm tiền lẻ ở túi ra nhét vào ngăn sâu nhất trong cặp sách của Trân Châu.

"Tiền tiêu vặt của con để trong balo nhé, muốn mua gì thì tự nhớ mà mua."

Hải Tam Nhi sửa sang quần áo thẳng thớm hộ Trân Châu, "Nhớ đường rồi đúng không, thế ba không đưa con đi nữa ha."

Trân Châu trịnh trọng gật đầu, "Nhớ rồi ạ! Ba ơi, chần chừ nữa là con đi học muộn thật đấy!"

"Đi đi, đi đi." Hải Tam Nhi che mặt dạng như sắp khóc.

Trân Châu phấn khởi lắm, cuối cùng bé đã có thể tự mình đến lớp và tan học, ra dáng trẻ con lớn rồi, trước khi ra khỏi nhà bé còn dặn hai ông ba nhà mình, "Ba, ba với bố không được đi theo đâu đấy nhé."

Hải Tam Nhi trả lời dứt khoát bất ngờ, "Không theo không theo đâu, con mau đến trường đi."

Chờ tới khoảnh khắc cửa nhà khép lại, Hải Tam Nhi và Lục Huề đưa mắt nhìn nhau, Lục Huề vẫn cứ phải mở miệng trước.

"Không đi theo thật hở?"

Hải Tam Nhi được đà nuốt lời, "Mình không theo xa lắm đâu, trông thấy Trân Châu đi qua đường xong rồi về, trẻ con đi qua đường một mình thì nguy hiểm quá."

Cả hai rất dễ bị thuyết phục, trèo lên sân thượng ngó trộm, trông thấy Trân Châu đã đi ra khỏi nhà bèn tỉa tót hóa trang một phen, rồi lén lút thậm thụt bám theo.

Trân Châu cực kì tuân thủ luật giao thông, chờ đèn xanh sáng lên rồi theo dòng người cùng nhau đi qua đường, nhẹ nhàng đơn giản, chẳng có vấn đề gì.

Hải Tam Nhi với Lục Huề tiếp tục đưa mắt nhìn nhau, Hải Tam Nhi hỏi: "Quay về hở anh?"

Đằng nào cũng đi ra khỏi nhà rồi, Lục Huề thấy hai người theo thêm một đoạn nữa cũng được, "Hay là chờ Trân Châu đi đến đoạn công viên rồi mình hẵng về, nhỡ đâu thằng bé không chống cự được trước sự cám dỗ của cầu trượt xong đi học muộn thì sao?"

Hải Tam Nhi thấy Lục Huề nói chí lí quá, cả hai tiếp tục đi theo phía sau Trân Châu, giữ khoảng cách loanh quanh 10m.

Khi đi ngang qua công viên, mắt Trân Châu nhìn thẳng tắp, còn chẳng buồn nhìn khu trò chơi lấy một cái, bé cứ thế ngân nga bước tiếp về phía trường học.

Ghét ghê, mới tí tuổi đầu mà kiểm soát bản thân giỏi thế!

"Giờ mình làm chi?" Hải Tam Nhi khó xử trông sang Lục Huề.

Lục Huề quyết tâm, "Đi đến tận đây rồi còn gì nữa, mình dứt khoát chờ nhìn Trân Châu đi vào cổng trường, không lại phải nhấp nhổm hết ngày mất."

Hải Tam Nhi thấy Lục Huề nói không thể chí lí hơn được nữa, hơn nữa ở nhà họ Lục Huề là cái nóc, lời Lục Huề nói là thánh chỉ, bắt buộc tuân theo.

Càng bước đi càng đến gần trường, học sinh đeo balo trên đường cũng mỗi lúc một đông thêm, Trân Châu gặp phải bạn cùng lớp bèn sóng vai đi cùng các bạn, nói cười vui vẻ.

Đùng cái Hải Tam Nhi với Lục Huề chả còn lí do để mà hộ tống âm thầm nữa, hai người anh nhìn em em nhìn anh, Hải Tam Nhi buột miệng hỏi thêm lần nữa, "Có theo nữa không?"

"Thôi vậy, lớn bằng này rồi, còn đang đi chung với bạn." Lục Huề lặng lẽ gạt lệ trong bụng, với bố mẹ thì con có lớn đến đâu chăng nữa vẫn cứ mãi là em bé nhỏ.

Hải Tam Nhi nhún vai, "Thế giờ mình làm chi? Về nhà hả?"

Lục Huề liếc nhìn đồng hồ, từ khi có Trân Châu mình với Hải Tam Nhi gần như chẳng còn thời gian riêng hai mình nữa, hắn ra hiệu bằng động tác uống rượu với Hải Tam Nhi, mặt đầy ranh mãnh, "Tìm chỗ nào uống tí?"

"Triển!"



"Trân Châu, hôm nay cậu không cần các ba đưa đi nữa à?"

Trân Châu là học sinh duy nhất trong lớp ba mẹ vẫn còn phải đưa đón, sau khi các bạn bắt gặp có bạn đã cười Trân Châu mấy lần, thế nên Trân Châu mới kiên quyết đòi tự đi đến trường, ban đầu bé còn kiêu ngạo phản bác đứa bạn là hôm nay bé tự đi đến trường một mình đấy, nhưng lúc qua đường bé vẫn tia thấy ba với bố.

Trân Châu ngoái đầu ngó thử, đã không thấy bóng dáng ba và bố đằng sau mình nữa, chẳng hiểu làm sao mà tự dưng bé thấy hơi mất mát.

Làm sao? Đưa đón thì đã làm sao? Mấy cậu muốn ba mẹ đưa đón cũng còn chả được nhé, mấy cậu ghen tị chứ gì!

Trân Châu trề môi ra, hãnh diện nói: "Ai bảo các ba nhà tớ không đưa, ba với bố tớ vừa mới về thôi nhé!"





✌️ Lưu Thủy Thủy:

Do Trân Châu của bọn mình là bé nhân ngư, phải ngậm đắng nuốt cay tự mình lớn lên, nên viết cho bé một chiếc ngoại truyện trẻ con loài người bình thường được các ba chiều chuộng

Với cả để phân biệt 2 ông ba nên đổi xưng hô của Lục Huề một tí

Mong được mọi người ủng hộ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện