Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trang Gia Minh hết sức kỳ quái, theo lý thuyết, dù Chi Chi cho rằng cậu ở bên người khác, thì cũng chỉ có thể nghĩ tới mấy người bên cạnh như Ninh Mân hoặc là Trình Uyển Ý chứ nhỉ? LQĐÔNN
Ví dụ như, cậu từng nghĩ cô rấtthích nói chuyện với Hàn Tông, có phải thích cậu ta hay không, cũng từng nghĩ tới cô nói chuyện với Tiêu Dã đẹp trai, có phải là thầm mến cậu ta không, có điều chưa từng nghĩ tới những người không thực tế.
Nhưng lúc Chi Chi nói, cứ khiến cậu cảm thấy tựa như tương lai thật sự có một người như vậy, kỳ quái vô cùng.
Cậu không thể nào hiểu được.
“Em đừng lừa anh, nói thật với anh đi.” Trang Gia Minh khó hiểu hỏi: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Chi Chi cong môi. Chuyện này đã chất chứa trong lòng cô lâu lắm rồi, nhiều lần đắn đo, hôm nay có thể nói ra cũng tốt, quyết định nói thật với cậu, “Vậy anh không được tức giận.”
“Được.”
“Thành tích của anh lúc nào cũng tốt như vậy, chỉ cần tiếp tục giữ vững, thì thi vào Bắc Đại Thanh Hoa không thành vấn đề. Đối với vài người mà nói, đây chính là khoảng thời gian cuộc sống huy hoàng nhất, nhưng với anh thì không phải vậy.”
Cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên có thân hình cao lớn, vô cùng nghiêm túc nói: “Gia Minh, anh là kiểu người bài thi được 100 điểm, không phải là năng lực chỉ có 100 điểm, mà là vì bài thi chỉ có 100 điểm. Chờ anh lên đại học, anh sẽ có sân khấu rộng lớn, năng lực anh bị giới hạn mới có thể phát huy được, sau đó…. Sau đó anh sẽ bước lên tầng lớp đại gia cao sang hơn.”
Trang Gia Minh cho rằng, khúc mắc của cô chỉ là tương lai cậu sẽ yêu đương, hai người sẽ xa cách, ngàn vạn lần không nghĩ tới cô thế mà nghĩ ngợi xa xôi như vậy, sửng sốt không nói nên lời.
“Chúng ta đều là con cái gia đình bình thường, muốn không giẫm lên con đường ba mẹ chúng ta đi, thì chỉ có thể dựa vào đi học. Tốt nghiệp khoa chính quy chỉ là bắt đầu, sinh viên đại học nhiều như vậy, Thanh Hoa Bắc Đại rộng khoảng 985 km, tiền lương của sinh viên thuộc khóa này cũng chỉ 3000-5000, mà giá nhà thì cao như vậy, phải bao lâu thì anh mới có thể mua được nhà ở?”
Trang Gia Minh hít một hơi lạnh, hoàn toàn bối rối.
“Anh chỉ có thể tiếp tục học, lấy toàn bộ giải thưởng ra nước ngoài.” Chi Chi nhìn cậu, trong mắt đầy sự chân thành, “Anh phải học ở Ivy League, đây là nơi mà bằng cấp được cả thế giới công nhận, anh có thể vào công ty tốt nhất ở Mỹ, Microsoft, Google, Amazon... Hoặc cũng có thể trở về nước, anh có thể vào Alibaba, Tencent, Netease, Huawei, anh cũng có thể tự mình mở công ty, chỉ có như vậy, anh mới không phụ năng lực của anh.”
(Các thành viên trực thuộc Ivy League là Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, và Đại học Yale.)
Trang Gia Minh há miệng, hồi lâu sau mới hỏi: “Chuyện này có liên quan gì tới chuyện yêu đương?”
“Có chứ.” Chi Chi thở dài, cảm thấy mình rất tàn nhẫn, thiếu niên còn chưa dệt mộng xong thì cô đã đâm cho rách. Nhưng cô khéo léo nói cho cậu biết, dù sao cũng còn hơn chờ cậu rời khỏi thị trấn, đi ra bên ngoài bị ngã rồi mới học được cách biết chấp nhận.
“Anh từng nghe qua giai tầng xã hội chưa? À, quên đi, nói cách khác, anh tốt nghiệp thì đồng nghĩa với việc trúng cử, học trò nghèo, dù có tên trên bảng vàng thì cũng chỉ có thể bị đẩy đi làm huyện lệnh, ba năm kiểm tra đánh giá một lần, có người cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở bước này. Nhưng nếu anh cưới con gái nhà quan lớn tam phẩm, thì cuộc đời sẽ khác.”
“Anh nhận được sẽ là, những trọng thần trong triều, người ta nhìn vào mặt mũi bố vợ anh, sẽ chỉ bảo anh, chú ý đến anh. Nếu đi làm huyện lệnh cũng thế, quan trên nhìn vào mặt mũi bố vợ anh, sẽ khen ngợi anh, cho anh thuận lợi thăng quan.”
“Hôn nhân vĩnh viễn là con đường tắt để thăng cấp, có một người vợ tốt, bớt phấn đấu ba mươi năm!” Cô sâu sắc tổng kết.
Lần này, Trang Gia Minh đã hiểu, quay sang tổng kết bằng từ: “Em bảo anh bán mình?”
Chi Chi: “…… Em không có ý này!”
“Em chính là có ý này.” Cậu vừa sốt ruột vừa tức giận, còn mang theo vài phần xấu hổ, “Nói bậy bạ gì đó, anh muốn gì không thể tự mình kiếm được sao? Anh phải kết hôn với người không phải người trong lòng mới có thể đạt được mục đích à? Đây là không công bằng với anh, cũng không công bằng với người ta, đây là…. Đây là lừa tài gạt sắc.”
Chi Chi mờ mịt: “Không phải, anh bình tĩnh chút đi, em không có ý này.”
“Em chính là có ý này, thì ra trong lòng em, anh chính là người như vậy.” Trang Gia Minh bước nhanh rời đi, qua vài giây, chợt nhận ra con đường này không an toàn, nhịn cơn tức dừng bước đợi cô.
Chi Chi bước nhanh đi tới, cố gắng giải thích: “Em không có ý này, em chỉ là, chỉ là thực tế chính là như vậy, không đúng không đúng, phi phi, anh hãy nghe em nói đã.”
“Em nói đi.”
Chi Chi gấp gáp đến đổ mồ hôi, giọng không tự chủ tăng nhanh, “Vừa rồi em nói chỉ là một phần nguyên nhân, chủ yếu nhất là, người cùng giai cấp mới có tiếng nói chung. Nữ sinh có cùng xuất phát điểm với anh, có mấy người có thể chạy theo được anh?”
Cậu không nói gì.
“Em biết nói như vậy có thể rất nịnh bợ, nói không chừng anh còn xem thường em.” Chi Chi nuốt cổ họng chua xót, kiên trì nói hết lời: “Nhưng thực tế đúng là như vậy, con của nhà có tiền, điều kiện tốt hơn, xuất phát điểm cao hơn chúng ta rất nhiều, trên tinh thần thì tương lai có thể sánh đôi với anh. Hơn nữa, các cô ấy không thiếu tiền, sẽ không tính toán nhà anh có tiền hay không, chỉ nhìn anh có tốt hay không thôi, nhưng người nghèo, thứ đầu tiên nhìn vào là nhà anh có mấy căn nhà.”
Trang Gia Minh ngây ngẩn cả người, nhíu chặt mày.
Chi Chi hít sâu một hơi.
Tại sao Ninh Mân dám chọn Trang Gia Minh? Vì cô ta có tiền, không cần thắt lưng buộc bụng, vất vả khổ đau đợi đến lúc anh thành công, mình bị bào mòn trở thành thiếu phụ lớn tuổi có chồng, động một chút là nói “Năm đó em hi sinh vì anh bao nhiêu.”
Bản thân cô sau này sống tốt, cũng sẽ không sinh ra oán hận, vĩnh viễn chỉ thấy Trang Gia Minh tốt cỡ nào, đáng giá cỡ nào, chứ không phải làm hao mòn tình yêu trong chuyện củi gạo dầu muối vụn vặt.
“Em biết anh không thích nghe em nói mấy lời này.” Khi cô ở độ tuổi thiếu nữ, nào thích nghe mấy lời thực tế như thế này, không mắng người này trong mắt chỉ có tiền là đã nể tình lắm rồi. Có thể bị anh ghét, vẫn muốn nói, giống như ba mẹ, thầy cô không ngại phiền toái, nhiều lần giảng giải mấy lời mà họ không thích nghe.
Vòng tuần hoàn.
Cô biến thành bộ dạng cô từng ghét, sau đó…… Rốt cuộc hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ: Thà rằng bị ghét, bị ruồng bỏ, cũng hi vọng có một ngày, kinh nghiệm của mình có thể giúp con, để con bớt được một đoạn đường gập ghềnh.
Chỉ cần một chút khả năng như vậy, cũng đủ để ta đánh cuộc một lần.
Thắng, chứng minh ta làm đúng, thua, chứng tỏ bạn thuận buồm xuô gió.
Thế nào cũng tốt cả. Vậy là đủ rồi.
“Anh ghét em, muốn tuyệt giao với em thì…. Tùy anh, dù sao lời nên nói thì em cũng đã nói với anh.” Sau khi thoải mái nói xong, Chi Chi ngược lại cảm thấy được thả lỏng, giống như mang vật nặng bước về phía trước đã lâu, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một lúc.
Cô chầm chậm phun ra hơi thở hỗn loạn nghẹn trong ngực, mệt mỏi đi vào trong nhà.
Trang Gia Minh lấy lại tinh thần, đuổi theo kéo cánh tay cô: “Đứng lại.”
Trời nóng bức ngột ngạt, Chi Chi hơi phiền não, muốn gạt tay cậu ra nhưng nhịn được. Cô nghĩ, mình không thể bỏ dở nửa chừng, giúp người thì phải giúp đến cùng, nếu không chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Nên cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cô không biết mắt mình đỏ, cố nén nước mắt bộ dạng rất đáng thương.
Cơn giận của Trang Gia Minh lập tức tan thành mây khói.
Cậu cẩn thận, mềm giọng nói nhỏ nhẹ: “Chi Chi, em đừng khóc, anh không muốn hung dữ với em. Chỉ là… Anh, anh không muốn như vậy, em nói không phải không có đạo lý, nhưng anh không muốn, em hiểu không?”
“Em biết anh chưa từng nghĩ tới những chuyện này, anh không phải là hạng người như vậy, cho nên em mới phải nói với anh.” Cuối cùng cô không hy vọng cậu hiểu lầm mình, không nhịn được phân tích: “Gia Minh, không phải em muốn anh bán nhan sắc, nhưng cảm thấy tương lai anh rất có giá trị, nam sinh rất ưu tú, em không có ý gì khác.”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh hiểu lầm em.” Giọng Trang Gia Minh càng dịu dàng hơn, “Em muốn tốt cho anh, anh biết, nhưng, thích một người lại không thể nắm trong tay thì có được không? Nếu như cô ấy chỉ là người bình thường, chẳng lẽ anh vì chút điều kiện bên ngoài này mà buông tha cô ấy sao? Điều này thật sự không có lương tâm.”
Chi Chi giơ tay lên lau nước mắt ở khóe mắt, trong lòng không chút nào thấy kỳ quái: Lúc thiếu niên ai mà không có một lời đầy khí thế, cảm thấy chỉ cần anh yêu em, thì mọi thứ đều không thành vấn đề? Sờ lương tâm mà nói, cô rất thích cậu trong sáng chân thật hiện giờ, rất hiếm thấy, tựa như chỉ cần thực sự thích, thì không phải suy tính tới bất kỳ nguyên nhân thực tế nào, tình yêu có thể đánh bại tất cả yêu ma quỷ quái.
Tựa như một giấc mơ.
Cô không đành lòng, cũng không muốn đâm thủng.
Cho nên cô gật đầu với cậu: “Anh nói đúng.”
Trang Gia Minh vui vẻ trở lại, vuốt vuốt đầu cô, cười nói: “Tuổi thì còn nhỏ, suy nghĩ lại rất nhiều, thậm chí tiền lương mua nhà cũng đã nghĩ tới, học ở đâu vậy?”
“Không nói cho anh.” Cô làm ra vẻ tranh cãi vừa rồi không tồn tại, vuốt cánh tay cậu, “Về nhà đi, khuya lắm rồi.”
Màn đêm giao hòa, họ đi trên con đường trở về nhà, muỗi theo như hình với bóng, dư âm thời tiết nóng nực thiêu đốt thân thể trẻ tuổi. Ven đường hoa dạ lý hương nở đầy hương thơm ngào ngạt, mùi thơm theo gió bay rất xa.
Mùi cơm chín trong nhà cư dân hai bên đường bay ra nồng nặc, gia đình này nấu xong canh, gia đình kia rán xong trứng với hành, quyện chung vào nhau, phác thảo khung cảnh đêm hè bình thường.
Chi Chi ngẩng đầu lên, trông thấy vầng trăng sáng nhô lên trên mái nhà.
Cô không biết, người bên cạnh tựa như nhìn trăng rằm, trên thực tế lại len lén liếc mắt nhìn mặt cô một cái, sau đó lộ vẻ thản nhiên, lặng lẽ mỉm cuời.
*******************************************
Ban đêm, Chi Chi nằm trên giường trong phòng ngủ, lăn lộn khó ngủ.
Nói với cậu mấy lời mà đã bị nghẹn từ lâu, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chuyện nên làm cũng đã làm, nên có thể thản nhiên nghĩ: Em sống lại, không cách nào giảm bớt vất vả cho ba mẹ, không thể cứu được người chết, nhưng ít ra đối với anh, em đã cố gắng hết sức, hi vọng có thể giúp được anh, tựa như anh lúc nào cũng giúp đỡ em.
Vậy mà, ngoài thoải mái, thì cảm thấy hết sức bất an.
Đề nghị của cô không phải là không có cơ sở.
Lúc 26 tuổi, Trang Gia Minh đính hôn, còn nửa năm trước đó, cô suýt chút nữa đầu óc nóng lên đi kết hôn với người khác.
Đối tượng đó là người mà dì ở quê nhà giới thiệu, đối phương cũng là người bản địa, nhưng làm việc ở tỉnh khác giống như cô. Đều tốt nghiệp đại học khóa chính quy, làm trong công ty rất tốt, quan trọng là nhà ở cùng quê, cha mẹ Quan quen biết, tốt xấu gì cũng biết chút ít, biết gốc biết rễ.
Không thể không nói, kiểu quan hệ trong vòng bạn bè cha mẹ này có thể coi như là người quen xã hội, sẽ mang lại cảm giác an toàn cho người lớn. Theo bản năng mọi người sẽ nghĩ, hai nhà đều có người quen, có lẽ đối phương không dám mạo hiểm làm chuyện xấu, nếu không gia tộc ở quê nhà sẽ không ngóc đầu lên được.
Vì vậy, dưới sự thúc giục của ba mẹ và để người lớn yên tâm, Chi Chi có bạn trai thứ hai.
Trình độ học vấn của hai người tương đương, tiền lương cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, cô nhìn về phía anh ta, không cảm thấy tự ti chút nào, ở chung rất tùy ý. Còn anh ta không tính là quá tốt, nhưng cũng không coi là quá xấu, tới tháng còn biết nói uống nhiều nước nóng, bị cảm cũng sẽ mua thuốc mang qua.
Chi Chi và anh ta không mặn không nhạt chung đụng hơn một năm, ba mẹ hỏi tới thì bảo “Cũng thích.” Bạn trai đánh giá sơ qua cô đạt hơn mười điểm, nói với ba mẹ “Rất tốt.”
Làm thế nào để có biện pháp tốt nhất đây? Không làm gì cả. Cô sẽ không cố ý giày vò bạn trai, không bắt anh làm chuyện gì đó để diễn tả tình yêu, cũng không ham hư vinh, quà tặng không phải túi xách cao cấp thì không thể được.
Cô dùng năng lực và cá tính để khiến anh cảm thấy có thể kết hôn. Vì vậy, một cách tự nhiên, cha mẹ hai bên lên chương trình kết hôn.
Lúc ban đầu cô có chút mâu thuẫn, yêu thuộc về yêu, kết hôn thì hoàn toàn là một chuyện khác.
Nhưng ba mẹ Quan và cô thành thật nói chuyện với nhau một hồi, đại ý là: Xem ra con không muốn về quê nhà làm việc, nếu ở lại thành phố, với điều kiện kinh tế của nhà chúng ta thì không thể mua nhà cho con. Nhưng con và cậu ta kết hôn, hai bên cùng nhau kiếm tiền, tiền đặt cọc (Trong mua trả góp) và sửa sang thì không thành vấn đề, như vậy con có thể ổn định cuộc sống, không phải thuê nhà sống qua ngày.
Lúc ấy cô đâu còn là thiếu nữ thơ ngây nữa, vẫn còn hướng tới chuyện tình yêu của tổng giám đốc bá đạo, tiền lương, tiền thuê nhà, phí giao thông, tiền điện nước… Tất cả đều thực tế như thế đấy. Hơn nữa, gia cảnh bạn trai khá hơn nhà cô một chút, mặc dù không hơn bao nhiêu, nhưng phái nam có thể đếm trên đầu ngón tay ở bên cạnh cô, với điều kiện của cô thì không thể tìm được người tốt hơn.
Hôn nhân chính là thực tế như vậy đấy, địa vị xã hội, điều kiện kinh tế quan trọng đến như vậy.
Cô thỏa hiệp.
Hai nhà bắt đầu bàn chuyện hôn sự, những chuyện khác đều đã bàn xong cả rồi, vấn đề lớn nhất là nhà cửa. Ý của nhà họ Quan là, hai bên mỗi bên bỏ ra một nửa tiền, giao tiền đặt cọc cho họ, sau đó họ tự trả nợ, nhưng nhà bạn trai nói nhà họ có thể bỏ ra tiền đặt cọc, không cần lấy tiền nhà cô, sau khi cưới đằng trai tự mình trả nợ, nhưng nhà không liên quan gì tới tên Quan Tri Chi.
Người hiểu biết không khó để nhận ra, chiêu này chính là đề phòng nhà gái. Sau khi kết hôn thì khoản vay thực chất là tài sản chung của vợ chồng, nhưng nếu ly hôn, tòa án chỉ biết bồi thường phần tương đương cho cô, nhà thì thuộc về một mình đằng nhà trai sở hữu.
Giá nhà tăng nhanh lắm, vật giá cũng vậy, chút bồi thường này thì nhằm nhò gì chứ.
Cuối cùng, ảo tưởng về hôn nhân của Chi Chi hoàn toàn vỡ vụn trong kế hoạch trắng trợn kia.
Hai nhà chả ai kém cạnh, cuối cùng không thể đồng ý, hoàn toàn tan rã.
Trải qua chuyện này, rốt cuộc cô ý thức được thực tế hôn nhân rất tàn nhẫn, giờ đây sống lại, thân thể thay đổi trẻ trung, nhưng tư tưởng không thể nào quay về lúc còn ngây thơ được.
Có điều, hiểu đời như vậy, thật sự đúng không?
Anh ấy vẫn đang là thiếu niên, trong lòng hẳn là có can đảm và ý chí thuần khiết thẳng tiến không lùi. Cô nói nhiều chuyện lõi đời như vậy, có thể “Làm nhiễm bẩn” cậu hay không?
Cô mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, lâu thiệt lâu mà không cách nào ngủ được.
Hết chương 52