Hai người cả đêm không ngủ, kiểm kê tiền của bị mất trong nhà.
Cuối cùng Cố Thanh Bùi phát hiện ngoại trừ máy tính của Nguyên Dương, hắn còn bị mất một ít tiền mặt cùng đồ trang trí hoàng kim, két an toàn có dấu vết bị phá hoại, nhưng là không mở ra. Mấy thứ gã kẻ trộm chọn đều là những thứ dễ tiêu thụ, không có mấy giá trị thưởng thức, những gì chân chính đáng giá thì không có bị lấy đi.
Tổn thất của Cố Thanh Bùi không tính là lớn, tâm tình liền hơi chút hòa hoãn lại, chính là một phòng bừa bãi làm cho hắn vẫn thực đau đầu như cũ.
Hắn quay đầu nhìn nhìn Nguyên Dương, thấy sắc mặt y vẫn âm trầm như cũ, ngược lại an ủi nói: "Cộng hết mấy thứ bị mất cũng chỉ là mấy vạn đồng, tổn thất không lớn, cậu đừng suy nghĩ nữa."
Sắc mặt của Nguyên Dương lại chẳng hề dịu đi, y miễn cưỡng tập trung tinh thần, nói với Cố Thanh Bùi: "Ông cứ ngủ đi, tôi dọn dẹp lại nhà cửa một chút."
"Đừng dọn dẹp, trời sắp sáng rồi, hai chúng ta đều mệt mỏi một ngày, cùng đi ngủ đi, ngày mai nói sau."
Nguyên Dương lắc lắc đầu, móc thuốc lá từ trong túi áo ra, cúi đầu nói: "Tôi ngủ không được, ông cứ ngủ đi."
"Cậu sao vậy? Trong máy tính có thứ gì quan trọng hay sao?"
Bàn tay đánh bật lửa của Nguyên Dương run lên, ngọn lửa sém qua ngón tay y, một trận đau nhức bỏng rát, rõ ràng chỉ là sự đau đớn cực kỳ nhỏ, lại làm cho y tim đập loạn nhịp không thôi. Y trầm giọng nói: "Có một chút tư liệu mà thôi, không sao đâu, ông ngủ đi, tôi thu dọn xong rồi nói sau."
Cố Thanh Bùi thở dài: "Vậy tôi đi ngủ trước, cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi." Cố Thanh Bùi cởi áo khoác treo lên giá áo, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Nguyên Dương đột nhiên túm lấy cánh tay hắn, từ sau lưng ôm lấy hắn.
Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn y, "Làm sao vậy?"
Nguyên Dương đem mặt chôn trên vai hắn, ủ dột nói: "Không có tôi liệu ông có ngủ được không."
Cố Thanh Bùi cười nhạo nói: "Cậu cho tôi là mấy tuổi vậy?"
Nguyên Dương trầm mặc một chút, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Chuyện tôi làm với ông lần đầu ấy, tôi thực hối hận, thực xin lỗi."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, "Cậu......"
Hắn quen biết Nguyên Dương được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng con người này một câu xin lỗi, Cố Thanh Bùi cảm giác tim mình như đang run rẩy.
Kí ức một đêm kia, tràn ngập nhục nhã cùng tủi hổ, cho dù một người đàn ông như hắn không đến mức vì chuyện này mà mãi canh cánh trong lòng, song sâu trong lòng hắn vẫn thủy chung tồn tại vướng mắc, cũng tựa như một quả bom hẹn giờ treo giữa hai người, bất cứ lúc nào chỉ cần một đốm lửa sẽ liền nổ tung. Mấy câu Bành Phóng chế giễu lần trước chính là ví dụ tốt nhất. Hắn đến bây giờ vẫn chưa thể quên được cảm giác khi bản thân ngồi trước máy tính, nghĩ đến cái người ở cách xa mấy dặm ngay cả mặt mũi cũng không thấy, đang dùng thái độ ngả ngớn như thế nào để bàn tán về hắn. Cái cảm giác mặt đỏ tai hồng, tủi nhục đến không thể chịu nổi đó.
Nguyên Dương đối với sự kiện đó, quả thật thiếu nợ một lời giải thích, nhưng mà Cố Thanh Bùi cho tới bây giờ chưa từng kỳ vọng y sẽ giải thích, bởi vì Nguyên Dương căn bản không giống người sẽ chịu nói câu "Thực xin lỗi".
Nhưng mà y thật sự đã nói.
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, bất kể y hôm nay là phát thứ thần kinh gì, y xác thực đã nói rồi.
Cố Thanh Bùi không biết hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, có một chút vui mừng, nhưng đối với lời xin lỗi kéo dài quá lâu này, cũng có chút tức giận, hắn chỉ có thể cúi đầu, "Ừ" một tiếng, "Cậu biết sai là tốt rồi."
Nguyên Dương ôm chặt hắn, nhẹ nhàng hôn cổ hắn, "Ông ngủ đi, chuyện trong nhà giao cho tôi xử lý, không cần phải suy nghĩ gì nữa đâu."
"Ừ, tôi ngủ đây." Cố Thanh Bùi không quay đầu lại tiến vào phòng ngủ.
Hắn vào tắm rửa qua loa, xong liền lên giường nghỉ ngơi. Thời điểm tứ phía yên lặng, hắn có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng thu dọn lại đồ đạc rất nhỏ truyền đến từ phòng khách.
Nghĩ đến Nguyên Dương ở ngay bên ngoài chỉ cách một lớp cửa, cho dù trong nhà vừa mới bị người đột nhập trộm cướp, hắn cũng không có một tia bất an, ngược lại tràn ngập cảm giác an toàn.
Bởi vì Nguyên Dương ở bên ngoài.
Một câu xin lỗi của Nguyên Dương, làm tiêu tan không ít oán khí của hắn, làm cho sự ấm ức trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều. Sự tiến bộ của anh chàng Nguyên Dương này, hắn cơ hồ cách một đoạn thời gian đều có thể nhìn thấy, loại cảm giác nhìn thấy mầm non tự tay mình bồi dưỡng chậm rãi đâm chồi nảy lộc, càng lớn càng thành hình, thật sự là tốt đẹp đến khó có thể hình dung.
Cố Thanh Bùi trở mình trên giường, nằm ngửa xoài tay, theo thói quen sờ sang bên cạnh.
Liền rơi vào một khoảng không.
Không có tôi liệu ông có ngủ được không? Cố Thanh Bùi khẽ cười cười, thực sự dường như có một chút không quen.
Bởi vì bốn giờ hôm đó mới đi vào giấc ngủ, Cố Thanh Bùi lần này ngủ thẳng đến trưa. May mắn hôm nay là thứ bảy, cũng không cần đi làm, hắn dứt khoát ngủ đến thống khoái.
Tới thời điểm gần giữa trưa, Nguyên Dương vào nhà gọi hắn tỉnh, để hắn dậy rửa mặt ăn cơm.
Cố Thanh Bùi nheo mắt kèm nhèm, "Cậu cả đêm không ngủ hả?
Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Không sao, thu dọn không xong tôi ngủ không được."
Cố Thanh Bùi thở dài, lôi hắn lên giường, "Cậu mau nghỉ ngơi một chút đi."
Nguyên Dương ôm thắt lưng hắn lăn một vòng, sau đó vỗ vỗ mông hắn, "Cơm nước xong nói sau, mau dậy ăn cơm đã."
Cố Thanh Bùi ra khỏi giường mặc quần áo rửa mặt, sau đó ăn no một bữa sáng nóng hổi. Toàn bộ phòng được thu dọn đến chỉnh tề ngay ngắn, một chút cũng nhìn không ra chuyện đã từng bị kẻ trộm ghé thăm, Cố Thanh Bùi quả thực phải hoài nghi bản thân đêm qua có phải uống say đến xuất hiện ảo giác hay không.
Hắn nhìn vành mắt đen trên mặt Nguyên Dương, biết kí ức tối hôm qua không phải do mình nằm mơ, hắn vuốt ve mặt Nguyên Dương, ôn nhu cười, "Vất vả rồi."
"Không sao." Nguyên Dương hàm hồ đáp lời, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Cố Thanh Bùi có một cảm giác kỳ quái, giống như Nguyên Dương chột dạ không dám nhìn hắn, song hắn lại cảm thấy không có lý do gì, thật sự kỳ quái.
Cơm nước xong, Nguyên Dương muốn dọn dẹp bát đĩa, Cố Thanh Bùi nói: "Tôi ngủ no rồi, giờ nhất thiết phải hoạt động một chút, cậu mau đi ngủ đi, cả đêm không ngủ, ngày mai lấy đâu ra tinh thần, ngày mai chúng ta còn phải tăng ca đó."
Nguyên Dương do dự một chút, rốt cục gật gật đầu, "Tôi tắm rửa cái đã."
Cố Thanh Bùi vì muốn cho bản thân thoát ly khỏi sự kiện bị trộm cắp xui xẻo, bắt đầu tận lực nghĩ đến những chuyện vui vẻ, vừa ngâm nga vừa dọn dẹp phòng bếp.
Hắn sau khi dọn dẹp xong xuôi bật TV lên, mở một bộ film mới phát hành gần đây nhưng hắn không có thời gian ra rạp chiếu film xem, tính toán để bản thân hoàn toàn nghỉ ngơi một ngày.
Lúc này, Nguyên Dương tắm rửa xong đi ra, đi đến bên người hắn, nằm ngã vào sofa, đầu gối lên đùi Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi vuốt vuốt tóc y, "Sao còn chưa đi ngủ vậy."
"Ngủ luôn tại đây cũng được."
"Tôi đang xem film mà, cậu ngủ ở đây làm gì, chân cũng không duỗi ra được."
"Ồn đến mấy cũng không ảnh hưởng đến tôi, tôi muốn ngủ ở đây." Nguyên Dương trở mình, vươn tay ôm lấy thắt lưng Cố Thanh Bùi, đem mặt kề sát bụng Cố Thanh Bùi, "Ông cứ xem đi, đừng để ý đến tôi."
Cố Thanh Bùi cười cười, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc dày của Nguyên Dương, từng chút từng chút thuận theo mái tóc, dịu dàng mát xa da đầu.
Nguyên Dương nhắm mắt lại, hít ngửi hương vị quen thuộc của hắn, cảm thụ nhiệt độ quen thuộc, mệt mỏi cùng kiệt sức nhất thời dâng lên.
Y cùng Cố Thanh Bùi, trải qua bao nhiêu cuộc tranh đấu gay gắt không đếm xuể, mới có được cuộc sống chung hài hòa hôm nay. Y không cho phép bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì phá hỏng quan hệ hiện tại giữa y cùng Cố Thanh Bùi. Giây phút yên bình, thỏa mãn này, đừng hòng ai cướp đi của y được.
Cuối cùng Cố Thanh Bùi phát hiện ngoại trừ máy tính của Nguyên Dương, hắn còn bị mất một ít tiền mặt cùng đồ trang trí hoàng kim, két an toàn có dấu vết bị phá hoại, nhưng là không mở ra. Mấy thứ gã kẻ trộm chọn đều là những thứ dễ tiêu thụ, không có mấy giá trị thưởng thức, những gì chân chính đáng giá thì không có bị lấy đi.
Tổn thất của Cố Thanh Bùi không tính là lớn, tâm tình liền hơi chút hòa hoãn lại, chính là một phòng bừa bãi làm cho hắn vẫn thực đau đầu như cũ.
Hắn quay đầu nhìn nhìn Nguyên Dương, thấy sắc mặt y vẫn âm trầm như cũ, ngược lại an ủi nói: "Cộng hết mấy thứ bị mất cũng chỉ là mấy vạn đồng, tổn thất không lớn, cậu đừng suy nghĩ nữa."
Sắc mặt của Nguyên Dương lại chẳng hề dịu đi, y miễn cưỡng tập trung tinh thần, nói với Cố Thanh Bùi: "Ông cứ ngủ đi, tôi dọn dẹp lại nhà cửa một chút."
"Đừng dọn dẹp, trời sắp sáng rồi, hai chúng ta đều mệt mỏi một ngày, cùng đi ngủ đi, ngày mai nói sau."
Nguyên Dương lắc lắc đầu, móc thuốc lá từ trong túi áo ra, cúi đầu nói: "Tôi ngủ không được, ông cứ ngủ đi."
"Cậu sao vậy? Trong máy tính có thứ gì quan trọng hay sao?"
Bàn tay đánh bật lửa của Nguyên Dương run lên, ngọn lửa sém qua ngón tay y, một trận đau nhức bỏng rát, rõ ràng chỉ là sự đau đớn cực kỳ nhỏ, lại làm cho y tim đập loạn nhịp không thôi. Y trầm giọng nói: "Có một chút tư liệu mà thôi, không sao đâu, ông ngủ đi, tôi thu dọn xong rồi nói sau."
Cố Thanh Bùi thở dài: "Vậy tôi đi ngủ trước, cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi." Cố Thanh Bùi cởi áo khoác treo lên giá áo, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Nguyên Dương đột nhiên túm lấy cánh tay hắn, từ sau lưng ôm lấy hắn.
Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn y, "Làm sao vậy?"
Nguyên Dương đem mặt chôn trên vai hắn, ủ dột nói: "Không có tôi liệu ông có ngủ được không."
Cố Thanh Bùi cười nhạo nói: "Cậu cho tôi là mấy tuổi vậy?"
Nguyên Dương trầm mặc một chút, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Chuyện tôi làm với ông lần đầu ấy, tôi thực hối hận, thực xin lỗi."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, "Cậu......"
Hắn quen biết Nguyên Dương được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng con người này một câu xin lỗi, Cố Thanh Bùi cảm giác tim mình như đang run rẩy.
Kí ức một đêm kia, tràn ngập nhục nhã cùng tủi hổ, cho dù một người đàn ông như hắn không đến mức vì chuyện này mà mãi canh cánh trong lòng, song sâu trong lòng hắn vẫn thủy chung tồn tại vướng mắc, cũng tựa như một quả bom hẹn giờ treo giữa hai người, bất cứ lúc nào chỉ cần một đốm lửa sẽ liền nổ tung. Mấy câu Bành Phóng chế giễu lần trước chính là ví dụ tốt nhất. Hắn đến bây giờ vẫn chưa thể quên được cảm giác khi bản thân ngồi trước máy tính, nghĩ đến cái người ở cách xa mấy dặm ngay cả mặt mũi cũng không thấy, đang dùng thái độ ngả ngớn như thế nào để bàn tán về hắn. Cái cảm giác mặt đỏ tai hồng, tủi nhục đến không thể chịu nổi đó.
Nguyên Dương đối với sự kiện đó, quả thật thiếu nợ một lời giải thích, nhưng mà Cố Thanh Bùi cho tới bây giờ chưa từng kỳ vọng y sẽ giải thích, bởi vì Nguyên Dương căn bản không giống người sẽ chịu nói câu "Thực xin lỗi".
Nhưng mà y thật sự đã nói.
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, bất kể y hôm nay là phát thứ thần kinh gì, y xác thực đã nói rồi.
Cố Thanh Bùi không biết hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, có một chút vui mừng, nhưng đối với lời xin lỗi kéo dài quá lâu này, cũng có chút tức giận, hắn chỉ có thể cúi đầu, "Ừ" một tiếng, "Cậu biết sai là tốt rồi."
Nguyên Dương ôm chặt hắn, nhẹ nhàng hôn cổ hắn, "Ông ngủ đi, chuyện trong nhà giao cho tôi xử lý, không cần phải suy nghĩ gì nữa đâu."
"Ừ, tôi ngủ đây." Cố Thanh Bùi không quay đầu lại tiến vào phòng ngủ.
Hắn vào tắm rửa qua loa, xong liền lên giường nghỉ ngơi. Thời điểm tứ phía yên lặng, hắn có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng thu dọn lại đồ đạc rất nhỏ truyền đến từ phòng khách.
Nghĩ đến Nguyên Dương ở ngay bên ngoài chỉ cách một lớp cửa, cho dù trong nhà vừa mới bị người đột nhập trộm cướp, hắn cũng không có một tia bất an, ngược lại tràn ngập cảm giác an toàn.
Bởi vì Nguyên Dương ở bên ngoài.
Một câu xin lỗi của Nguyên Dương, làm tiêu tan không ít oán khí của hắn, làm cho sự ấm ức trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều. Sự tiến bộ của anh chàng Nguyên Dương này, hắn cơ hồ cách một đoạn thời gian đều có thể nhìn thấy, loại cảm giác nhìn thấy mầm non tự tay mình bồi dưỡng chậm rãi đâm chồi nảy lộc, càng lớn càng thành hình, thật sự là tốt đẹp đến khó có thể hình dung.
Cố Thanh Bùi trở mình trên giường, nằm ngửa xoài tay, theo thói quen sờ sang bên cạnh.
Liền rơi vào một khoảng không.
Không có tôi liệu ông có ngủ được không? Cố Thanh Bùi khẽ cười cười, thực sự dường như có một chút không quen.
Bởi vì bốn giờ hôm đó mới đi vào giấc ngủ, Cố Thanh Bùi lần này ngủ thẳng đến trưa. May mắn hôm nay là thứ bảy, cũng không cần đi làm, hắn dứt khoát ngủ đến thống khoái.
Tới thời điểm gần giữa trưa, Nguyên Dương vào nhà gọi hắn tỉnh, để hắn dậy rửa mặt ăn cơm.
Cố Thanh Bùi nheo mắt kèm nhèm, "Cậu cả đêm không ngủ hả?
Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Không sao, thu dọn không xong tôi ngủ không được."
Cố Thanh Bùi thở dài, lôi hắn lên giường, "Cậu mau nghỉ ngơi một chút đi."
Nguyên Dương ôm thắt lưng hắn lăn một vòng, sau đó vỗ vỗ mông hắn, "Cơm nước xong nói sau, mau dậy ăn cơm đã."
Cố Thanh Bùi ra khỏi giường mặc quần áo rửa mặt, sau đó ăn no một bữa sáng nóng hổi. Toàn bộ phòng được thu dọn đến chỉnh tề ngay ngắn, một chút cũng nhìn không ra chuyện đã từng bị kẻ trộm ghé thăm, Cố Thanh Bùi quả thực phải hoài nghi bản thân đêm qua có phải uống say đến xuất hiện ảo giác hay không.
Hắn nhìn vành mắt đen trên mặt Nguyên Dương, biết kí ức tối hôm qua không phải do mình nằm mơ, hắn vuốt ve mặt Nguyên Dương, ôn nhu cười, "Vất vả rồi."
"Không sao." Nguyên Dương hàm hồ đáp lời, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Cố Thanh Bùi có một cảm giác kỳ quái, giống như Nguyên Dương chột dạ không dám nhìn hắn, song hắn lại cảm thấy không có lý do gì, thật sự kỳ quái.
Cơm nước xong, Nguyên Dương muốn dọn dẹp bát đĩa, Cố Thanh Bùi nói: "Tôi ngủ no rồi, giờ nhất thiết phải hoạt động một chút, cậu mau đi ngủ đi, cả đêm không ngủ, ngày mai lấy đâu ra tinh thần, ngày mai chúng ta còn phải tăng ca đó."
Nguyên Dương do dự một chút, rốt cục gật gật đầu, "Tôi tắm rửa cái đã."
Cố Thanh Bùi vì muốn cho bản thân thoát ly khỏi sự kiện bị trộm cắp xui xẻo, bắt đầu tận lực nghĩ đến những chuyện vui vẻ, vừa ngâm nga vừa dọn dẹp phòng bếp.
Hắn sau khi dọn dẹp xong xuôi bật TV lên, mở một bộ film mới phát hành gần đây nhưng hắn không có thời gian ra rạp chiếu film xem, tính toán để bản thân hoàn toàn nghỉ ngơi một ngày.
Lúc này, Nguyên Dương tắm rửa xong đi ra, đi đến bên người hắn, nằm ngã vào sofa, đầu gối lên đùi Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi vuốt vuốt tóc y, "Sao còn chưa đi ngủ vậy."
"Ngủ luôn tại đây cũng được."
"Tôi đang xem film mà, cậu ngủ ở đây làm gì, chân cũng không duỗi ra được."
"Ồn đến mấy cũng không ảnh hưởng đến tôi, tôi muốn ngủ ở đây." Nguyên Dương trở mình, vươn tay ôm lấy thắt lưng Cố Thanh Bùi, đem mặt kề sát bụng Cố Thanh Bùi, "Ông cứ xem đi, đừng để ý đến tôi."
Cố Thanh Bùi cười cười, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc dày của Nguyên Dương, từng chút từng chút thuận theo mái tóc, dịu dàng mát xa da đầu.
Nguyên Dương nhắm mắt lại, hít ngửi hương vị quen thuộc của hắn, cảm thụ nhiệt độ quen thuộc, mệt mỏi cùng kiệt sức nhất thời dâng lên.
Y cùng Cố Thanh Bùi, trải qua bao nhiêu cuộc tranh đấu gay gắt không đếm xuể, mới có được cuộc sống chung hài hòa hôm nay. Y không cho phép bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì phá hỏng quan hệ hiện tại giữa y cùng Cố Thanh Bùi. Giây phút yên bình, thỏa mãn này, đừng hòng ai cướp đi của y được.
Danh sách chương