Cố Thanh Bùi trên đường sau khi nắm rõ đầy đủ tình huống từ tài vụ tổng giám, trong lòng càng thêm ngột ngạt.

Bọn họ để có thể lấy được khoản vay này, chỉ riêng phí xã giao đã muốn tốn hơn hai mươi vạn, hơn nữa chủ yếu chính là tốn trên người một phó tổng phân công quản lý nguồn vốn tại ngân hàng X, không ngờ lão tiểu tử này chẳng hề tử tế, sắp điều chuyển mà còn vỗ ngực cam đoan khẳng định với bọn họ không thành vấn đề. Tiền đã cầm rượu đã uống, lúc này thật sự điều chuyển, liền buông tay mặc kệ.

Phó tổng mới chuyển đến tầm bốn mươi, là một tiến sỹ du học về, thứ người ta muốn chính là tiền đồ, lực hấp dẫn của tiền mặt đối với y có vẻ chẳng hề lớn. Vậy nên vừa nhậm chức, vô luận là xuất phát từ lập uy, hay làm việc chặt chẽ, y đem tất cả những khoản thế chấp cho vay đang xử lý gần nhất quay lại thẩm định một lần nữa.

Hành động này vốn không phải nhằm vào bọn họ, chính là phát hiện ra một vài điều kiện của bọn họ không đủ, những thiếu sót đó vốn dĩ có thể dễ dàng che giấu đi, nếu phó tổng lúc trước chưa đi mất.

Vậy nên trước mắt xảy ra vấn đề như thế, làm cho hắn đau đầu không thôi.

Công ty hắn hiện tại quả thật là khắp chốn chờ tiền dùng, một dự án phải khởi động tháng sau, cơ hồ muốn hao hết dòng tiền mặt của công ty, nếu khoản tiền này cuối tháng không vào tài khoản, công ty sẽ đối diện với việc đứt đoạn vòng xoay vốn, đến lúc đó hắn chỉ có thể lấy tiền của mình bù vào. Cho dù không phải là tai nạn không thể giải quyết, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn là hy vọng cố gắng tránh khỏi, bởi vì phương thức như vậy thật sự quá bị động.

Cố Thanh Bùi ngồi trong quán cafe bên đưới đối diện HO ngân hàng X, định ngày hẹn  gặp quản lý dự án bên nguồn vốn. Người này cùng hắn quan hệ không tồi, hai người giao thiệp cũng đã nhiều năm, hợp tác rất tốt, tìm cậu ta có thể nghe ngóng được tình hình.

Quả nhiên, không sai biệt lắm với suy đoán của Cố Thanh Bùi, phó tổng mới tới vừa lên nhậm chức liền đem mấy văn kiện vừa được đưa lên cho về thẩm định lại, hiển nhiên là người phi thường cẩn thận, hơn nữa đối với tiểu tiết đặc biệt nghiêm khắc, nếu muốn thông qua một cửa kia, chỉ e phải một lần nữa làm rất nhiều công tác.

Quản lý dự án kia còn nói, gần đây nhà nước về mảng điền sản đưa ra chính sách có đả kích đặc biệt lớn đối với ngành nghề này. Hiện tại đất bán đi không được, nhà thương phẩm tồn đọng, rất nhiều người lựa chọn làm vật thế chấp, lấy tiền từ ngân hàng. Cho nên hiện tại, muốn vay đặc biệt khó, bởi vì người chờ tiền thật sự quá nhiều.

Ý bên trong chính là, xác suất có được tiền của bọn họ không lớn.

Cố Thanh Bùi có chút thất bại, bất quá chút cản trở đó không đến mức làm ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn, hắn lập tức tìm người tiến hành điều tra phó tổng này một phen, xem hạ thủ từ chỗ nào thì có thể đối phó được y.

Sau khi kết thúc chuyện trò, hắn còn muốn đến gặp một người, ở trên xe gọi điện thoại cho mấy cấp dưới, dặn dò không ít công tác, để bọn họ hành động trên mọi phương diện, dốc hết toàn lực.

Nói chuyện điện thoại xong, Cố Thanh Bùi thở ra một hơi dài, tựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần.

Tài vụ tổng giám nhìn bộ dáng Cố Thanh Bùi, cười khổ nói: "Cố tổng, ngài vất vả rồi."

Cố Thanh Bùi hé mở nửa mắt, cười cười, "Nên vậy mà. Cậu cũng không nên nản lòng a, chuyện tài chính cậu là người dẫn dắt, tích cực lên chứ, công ty mới vừa khởi bước, đụng tới vấn đề gì cũng đều hợp lý. Bước qua cửa ải khó khăn là ổn rồi, cần phải dốc sức tin tưởng bản thân mình."

"Ngài cứ yên tâm."

Cố Thanh Bùi buổi chiều lại đi gặp một lãnh đạo, trao đổi chuyện hệ số dung tích, vì là xí nghiệp tư nhân, phương diện chính sách có hạn chế, chỉ đồng ý duyệt cho hắn 3. 0. Hệ số này tuy rằng không đến mức kém, nhưng là chênh lệch lợi nhuận so với trong tưởng tượng của hắn vẫn là cực lớn, Cố Thanh Bùi đương nhiên không muốn, cho nên đàm phán cũng không tính là thuận lợi.

Buổi tối hắn cùng lái xe tùy tiện tìm một chốn ăn bữa cơm công tác. Đang dùng bữa, Vương Tấn gọi điện thoại đến, nguyên lai là nghe được tin tức, đến an ủi một chút.

Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Tin tức của anh quả là đủ nhanh nhạy đấy."

"Phải vậy chứ, tin tức không nhanh nhạy kinh doanh thế nào đây. Tôi ở bên này tìm người cho cậu, bất quá nghe nói gã đó là người bên Tây bộ* điều tới, quan hệ tổ chức hoàn toàn không dính dáng đến bên này, chưa chắc đã có thể tìm được người quen, để tôi xem thử đã."

*Tây bộ ( 西部): Một trong bốn khu địa lý kinh tế lớn của TQ. Theo địa lý, tây bộ chỉ khu Tây nam, Tây bắc, được cấu thành từ 12 tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, khu tự trị cùng 3 châu tự trị - wiki.

"Ok, cám ơn anh Vương."

Vương Tấn cười cười, "Tôi còn nghe nói, cậu đã cùng Nguyên Dương gặp mặt riêng rồi?"

Cố Thanh Bùi nhíu nhíu đầu mày, "Sao anh biết?"

"Chính miệng Nguyên Dương nói với tôi, cậu nhóc này, chỉ e đã ghi hận trong lòng chuyện tôi gửi tấm hình năm đó cho cậu ta rồi. Tối hôm qua tại bữa tiệc của bộ trưởng Trần tôi cũng có đụng phải cậu ta."

Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Hai người đã nói gì?"

"Còn có thể nói gì đây, hai chúng tôi vẫn luôn không hợp. Hai năm qua, vẫn như vậy, một khối đất công khai bán đấu giá gần đây, cũng bị xen vào."

Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Khó xử cho anh rồi."

"Không có gì. Chuyện mệt óc có rất nhiều, thêm một cái cũng thế. Chuyện lưu động vốn, nếu cậu thật sự thiếu tiền, tôi có thể giúp cậu, bất quá nguồn tiền mặt công ty tôi hiện tại cũng xuất hiện vấn đề, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể cho cậu mượn một hai trăm vạn, không có cách nào nhiều hơn."

Cố Thanh Bùi nói: "Anh Vương, anh đã đủ trượng nghĩa rồi, trước tiên xin cám ơn anh. Bất quá chưa đến một khắc cuối cùng tôi cũng sẽ không buông tay, tôi vẫn là thiên về để bản thân tự giải quyết vấn đề."

"Tôi hiểu, vậy cố lên nhé, chuyện này hy vọng vẫn còn rất lớn...... Ai, đúng rồi, buổi đấu giá cậu có muốn đến hay không?"

"A?"

"Tôi mới nãy có nói chuyện đấu giá với cậu, cuối tuần này, có buổi đấu giá quy mô không nhỏ. Có ba lô đất*, cùng mười một gói tài chính, thành thực mà nói cái nào tôi cũng muốn, bất quá tài chính bị hạn chế, hơn nữa cậu chàng Nguyên Dương cứ tranh giành với tôi, lần này phỏng chừng phải thận trọng, tối đa có thể lấy được hai mục cũng không tồi đâu. Bất quá đó đều là những thứ không tồi, cậu tới xem thử đi, tôi còn có thể giới thiệu vài người cho cậu, dùng được lắm đó."

*Nguyên văn:  宗地  (tông địa): Thực ra nghĩa của cái từ này được giải thích trên baidu rất kỹ, nhưng toàn là thuật ngữ chuyên môn bất động sản. Vừa khó hiểu vừa khó tiêu =.=. Nên mình sẽ sử dụng nghĩa của từ Parcel Land, tức là đất chia lô, chia khoảnh.

Cố Thanh Bùi do dự một chút, còn chưa mở miệng, Vương Tấn lại nói: "Cậu không phải là sợ Nguyên Dương mà không dám tới chứ."

Dù cho Cố Thanh Bùi thực sự lo lắng như vậy, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, hắn cười nói: "Nào có, tôi chỉ là đang nghĩ cuối tuần có việc gì không."

Vương Tấn cười thấp nói: "Hử? Cậu có công chuyện sao?"

Cố Thanh Bùi nói: "Có việc cũng hoãn đi, tôi quả thật muốn đi xem."

Vương Tấn đùa cợt nói: "Cậu cũng có thể thuận tiện đến nhìn xem, oán khí của cậu nhóc Nguyên Dương kia đối với tôi nặng đến bao nhiêu."

Ngày thứ sáu, Cố Thanh Bùi không mang lái xe, tự mình lái đến buổi đấu giá.

Công ty bọn họ hiện tại chỉ có hai lái xe hành trình, quản lý cấp cao, bao gồm cả ông chủ là hắn, cũng chưa có lái xe chuyên dụng. Giai đoạn gây dựng sự nghiệp cái gì có thể bỏ thì liền bỏ, Cố Thanh Bùi trước kia vẫn là người thích phô trương, hiện tại đối với phương diện này lại phai nhạt.

Thời điểm Cố Thanh Bùi tiến vào hiện trưởng phòng đấu giá, Vương Tấn đã muốn tới rồi, hắn đi tới chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Vương Tấn.

Người tham gia đấu giá lục tục tiến vào. Một lát sau, bên cửa xôn xao một trận, Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn lại, cũng không ngoài ý muốn thấy được Nguyên Dương.

Phía sau Nguyên Dương dẫn theo ít nhất ba người, ai nấy đều tây trang giày da, khí thế mười phần, có vài người lúc đó liền đứng dậy, ào ra cửa cùng y hàn huyên.

Nguyên Dương lúc này lại ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Thanh Bùi cách đó không xa, ánh mắt ác liệt lạnh giá.

Cố Thanh Bùi chính là thản nhiên quét mắt liếc y một cái, xong liền dời ánh mắt, lật xem tin tức liên quan đến bán đấu giá lô đất cùng gói đầu tư.

Một gã Thái tử đảng bên cạnh Vương Tấn, thấp giọng giễu cợt bên tai Vương Tấn nói: "Thằng tiểu lưu manh đó thực cũng có chút năng lực, hiện tại cũng thành chó đội lốt người rồi."

Thanh âm tuy rằng rất thấp, song Cố Thanh Bùi vẫn là nghe được rành mạch.

Trước kia người trong giới quyền quý của kinh thành, đối với việc Nguyên gia có thằng con lưu manh không nghề không nghiệp, đều là mang theo tâm tính chế giễu, không ai ngờ rằng Nguyên Dương cũng có hôm nay, tự nhiên cũng không có ít người nổi lên ghen tỵ.

Khóe miệng Cố Thanh Bùi mang một nét cười lãnh đạm, hắn có thể cảm giác được Vương Tấn đang nhìn phản ứng của hắn, nhưng hắn không có bất cứ phản ứng gì.

Một lát sau, Cố Thanh Bùi nghe được tiếng bước chân tiến dần đến bên người, hắn xoay đầu, liền thấy Nguyên Dương dẫn người đi về phía hắn, dừng lại trước mặt hắn, dáng người cao lớn chặn kín ánh đèn trên đỉnh đầu Cố Thanh Bùi.

"Thực khéo a, Cố tổng." Nguyên Dương hai tay đút túi, từ cao nhìn xuống hắn, tư thái có chút ngạo mạn.

Cố Thanh Bùi vốn định đứng dậy, nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt cười, "Quả thật là khéo, Nguyên tổng thật sự là chỗ nào cũng thấy mặt."

Vương Tấn nheo mắt liếc nhìn hai người một cái, lạnh tanh nói: "Nguyên tổng, cậu chắn hết đèn của tôi rồi, chi bằng ngồi xuống đi."

Nguyên Dương liếc nhìn Vương Tấn, tựa như giờ mới thấy anh, "A, đây không phải là Vương tổng sao, người bên này là Tiết hội trưởng phải không?"

Người vừa nãy gọi Nguyên Dương là tiểu lưu manh kia, ngoài cười nhưng trong không cười đứng dậy, bắt tay cùng Nguyên Dương, theo quan sát của Cố Thanh Bùi, hai người có thể đã từng có hiềm khích.

Nguyên Dương không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Bùi, tiến đến bên tai hắn phun luồng nhiệt khí, "Vương Tấn mới là kẻ lúc nào cũng xía mũi vào." Ngữ khí hiển lộ một luồng khí tức nguy hiểm.

Âm lượng kia lớn vừa vặn đủ để Vương Tấn nghe được, ánh mắt Vương Tấn lạnh tanh, nụ cười trên khóe miệng lại không thay đổi.

Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: "Nguyên tổng quản thật rộng quá đi."

"Ngài nói không sai, chính là tật xấu này của tôi nhất thời có chút sửa không được, ai bảo tôi đã từng là người đàn ông của ngài chứ."

Vương Tấn xiết chặt nắm tay, trừng mắt liếc xéo nhìn Nguyên Dương, anh không ngoài ý muốn thấy được ánh mắt khiêu khích của Nguyên Dương, đó là sự nhạo báng trần trụi đối với anh.

Cố Thanh Bùi không để ý đến y, chính là ngồi ngay ngắn, tận lực kéo giãn khoảng cách với y, mắt nhìn phía trước.

Nhân viên làm xong công tác chuẩn bị cuối cùng cho buổi đấu giá, một lát sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện