Cố Thanh Bùi nhíu mày thật sâu,"Trươc tiên cậu có thể buông tôi ra được không."

Nguyên Dương nhe răng, lộ ra một nụ cười khiến người khiếp hãi, "Ông hiện tại hy vọng tôi buông ra ư? Ông là chỉ mong sao tôi biến khỏi gian phòng này, không cạnh tranh đấu giá cùng anh Vương của ông phải không?"

"Cậu muốn khối đất đó, thì có thể hiệp thương cùng Vương Tấn, khi đó cậu hoặc anh ta sẽ có phí bồi thường rút lui. Chẳng lẽ cậu thật sự muốn ngu ngốc đến mức nâng giá bừa bãi tại phiên đấu giá sao?"

"Sao hở, tiếc tiền thay cho anh Vương của ông hở?" Ngón tay Nguyên Dương đảo qua mặt Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Tiền của hắn có thể cho ông không? Ông đau lòng thay hắn cái gì chứ?"

Cố Thanh Bùi một phen đẩy y ra, đẩy không nổi, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ là không thể nhìn hai người hành động theo cảm tình."

"Cho nên ông liền quên mình vì anh Vương của ông phải không." trong mắt Nguyên Dương bập bùng ngọn lửa phẫn nộ, ý cười nơi khóe miệng làm cho da đầu Cố Thanh Bùi tê dại.

Nguyên Dương lôi vạt áo sơ mi của Cố Thanh Bùi ra khỏi quần, bàn tay lớn luồn vào trong, vuốt ve phía sau lưng Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, cậu mẹ nó làm quái gì vậy?"

"Ông gọi tôi vào để làm gì? Không phải là muốn tôi rút khỏi đấu giá sao? Tôi sao có thể cô phụ ý tốt của ông chứ." Nguyên Dương cúi đầu, một ngụm cắn lên cổ Cố Thanh Bùi, bàn tay luồn vào trong áo kia cũng càng thêm suồng sã.

Cố Thanh Bùi hung hăng tóm lấy tóc y, cứng rắn lôi đầu y ra. Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Tôi là muốn nói chuyện với cậu."

"Nói chuyện với tôi ư?" Nguyên Dương trào phúng cười cười, "Ông hiện tại có tư cách gì để nói chuyện với tôi? Vẫn tưởng bản thân là ông chủ lớn gì à? Loại như ông quơ bừa trong thành Bắc Kinh liền được cả nắm, muốn nịnh bợ tôi còn không đáng, còn muốn nói chuyện với tôi ư, tôi đã đáp ứng ông sao?"

Cố Thanh Bùi uất hận nói: "Vậy cút đi."

Nguyên Dương đã muốn bị hắn cùng Vương Tấn kích thích đến tương đối phát khùng, lúc này ánh mắt có chút đỏ bừng, "Ông muốn dốc sức thay cho anh Vương của ông, tôi sẽ cho ông cơ hội. Hiện tại ngủ với tôi một giấc, đợi đến khi tôi làm xong, phiên đấu giá cũng đã gần kết thúc." Nguyên Dương xoa nắn mông Cố Thanh Bùi, ám muội nói: "Thời gian của tôi dài đến đâu, ông hẳn vẫn chưa quên chứ."

Cố Thanh Bùi tức giận đến tưởng chừng như mắt tóe sao, hắn hung hăng đá vào đùi Nguyên Dương một cước, thừa dịp Nguyên Dương bị đau, dùng sức đẩy y ra, xoay người đi về phía cửa.

Tay hắn mới vừa đụng đến tay nắm, sau lưng ào một trận gió, một bàn tay xuất hiện bên mặt hắt, rầm một tiếng đập lên cửa phòng họp. Đồng thời, một cánh tay hữu lực kẹp chặt lấy thắt lưng hắn.

Cố Thanh Bùi gầm nhẹ nói: "Nguyên Dương, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."

Nguyên Dương cười thấp nói: "Bộ dáng quần áo không chỉnh tề này của ông, thật xứng để đàn ông chơi." Y nói xong, liền muốn đưa tay cởi quần Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi liều mạng phản kháng, nhưng về mặt thể năng hắn cho tới bây giờ chưa từng chiếm được tiện nghi của Nguyên Dương, rất nhanh hắn đã bị Nguyên Dương kéo mở khóa quần. Bàn tay Nguyên Dương lập tức bao lấy bảo bối của hắn.

Thân thể Cố Thanh Bùi tức khắc cứng đờ.

Căn nguyên vận mệnh bị người nắm trong tay, vĩnh viễn là phương pháp đối phó với đàn ông hữu hiệu nhất.

"Cậu...... Buông." Cố Thanh Bùi nghiến răng nghiến lợi nói.

Nguyên Dương lại nhắm mắt làm ngơ, ngón tay kéo quần lót, móc ra thứ đang ngủ đông trong lùm cỏ của Cố Thanh Bùi, đặt trong lòng bàn tay đùa bỡn.

"Hai năm nay ông đã ngủ với ai?" Nguyên Dương thấp giọng hỏi bên tai Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi dưới kỹ xảo vuốt ve đùa giỡn của Nguyên Dương rất nhanh liền nín nhịn không nổi, đáng xấu hổ có phản ứng.

"Đã ngủ với ai? Hả?" Nguyên Dương dùng hạ thân cứng rắn đâm vào mông Cố Thanh Bùi, "Nơi này thì sao? Ngoại trừ tôi còn có kẻ nào thưởng thức qua không?"

Cố Thanh Bùi khàn khàn giọng nói: "Nguyên Dương, cậu có biết bản thân đang làm cái gì không vậy."

"Đương nhiên biết, tôi là đang lấy thù lao, thù lao để tôi rút khỏi đấu giá. Ông chẳng phải nên cao hứng hay sao, tôi đã giúp anh Vương của ông tiết kiệm một khoản đáng kể đấy!" Tay Nguyên Dương khẽ dùng chút lực, Cố Thanh Bùi rên thấp một tiếng, thân thể run rẩy.

Nguyên Dương một ngụm cắn vào sau gáy Cố Thanh Bùi, liếm láp làn da ấm nóng, hận không thể phá rách da thịt, hút máu Cố Thanh Bùi. Nếu đem người này ăn vào trong bụng, hắn chẳng phải sẽ hoàn toàn thuộc về bản thân rồi sao.

Cố Thanh Bùi cắn răng nói: "Nhảm nhí."

Nguyên Dương có chút thô bạo di chuyển, đồng thời còn lay động hông, thỉnh thoảng cách quần dùng sức đâm vào mông Cố Thanh Bùi.

Mạch suy nghĩ của hai người đều lướt về hai năm trước, bọn họ từng đối với thân thể của đôi bên quen thuộc không thôi, bọn họ từng vô số lần điên cuồng mà làm tình, từ trên thân đối phương đạt được cao trào. Hiện tại những động tác khiến người thẹn thùng này, đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào gãi ngứa ngoài giày, chỉ có tình dục chân chính thỏa thích tràn trề, mới có thể khiến cho bọn họ phóng thích.

Song Cố Thanh Bùi còn chưa có mất đi lý trí, hắn nhắm mắt lại, trán dựa vào ván cửa, liều mạng kiềm nén tiếng rên rỉ muốn buột khỏi miệng, yên lặng chịu đựng sự khiêu khích của Nguyên Dương.

Tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn bên tai hai người.

Cuối cùng Cố Thanh Bùi rốt cục chịu không nổi tiết ra, văng lên đầy tay Nguyên Dương.

Hai chân Cố Thanh Bùi có chút mềm nhũn, phải dựa vào cánh tay Nguyên Dương chống đỡ sức nặng của thân thể. Nguyên Dương ghé vào lỗ tai hắn cười thấp, " Cố tổng thực có tinh thần, giống như đã nhịn một thời gian rất dài rồi."

Cố Thanh Bùi thở gấp mấy hơi, "Cậu giỡn đủ rồi đấy."

Nguyên Dương nâng tay lên trước mắt Cố Thanh Bùi, để hắn nhìn tinh dịch đậm đặc trên tay mình, "Cố tổng đã chơi đủ chưa vậy?"

Gò má Cố Thanh Bùi đỏ đến luống cuống, hắn quay mặt đi, "Còn chưa buông sao."

"Ông sướng đủ rồi, còn tôi thì sao?" Nguyên Dương cố ý cọ lên người hắn.

Chưa cần Nguyên Dương nói, Cố Thanh Bùi cũng không có cách nào xem nhẹ thứ vẫn đang chọc vào hạ thân của hắn. Hắn hai năm nay đều một lòng dồn vào sự nghiệp, vẻn vẹn có hai ba lượt phát tiết, cũng đều là qua loa kết thúc. Huống chi ngoại trừ cùng Nguyên Dương, hắn cho tới bây giờ chưa từng làm 0, tưởng tượng đến những chuyện điên cuồng trải qua trước kia, hắn liền cảm thấy trái tim run rẩy, không biết bởi vì hoảng hốt, hay bởi vì......

Cố Thanh Bùi có chút thẹn quá thành giận, "Tự xử đi." Hắn có chút hoảng loạn kéo khóa quần, cài lại thắt lưng, thời điểm cài khuy, ngón tay đều phát run.

Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, lôi ca vát của Cố Thanh Bùi ra lau tay.

Cố Thanh Bùi bực tức trừng y một cái, dứt khoát gỡ ca vát ra quăng vào người y.

Nguyên Dương liếm  môi cười cười, chầm chậm gấp ca vát lại, nhét vào trong túi quần.

Đầu Cố Thanh Bùi nóng bừng một trận, nhịn không được lui về phía sau một bước, tạo thành khoảng cách với Nguyên Dương.

Nguyên Dương chòng chọc nhìn một phần da nhỏ lộ ra trên ngực hắn, "Cố Thanh Bùi, nếu không phải chỗ này không thích hợp, tôi tuyệt đối sẽ không thả ông đi như vậy đâu."

Cố Thanh Bùi mặc lại quần áo xong, liền một lần nữa giành lại được loại cảm giác an toàn, toàn thân cũng dần dần bình tĩnh lại. Hắn nhìn ánh mắt Nguyên Dương, "Nguyên Dương, cậu hiện tại không chỉ có sự nghiệp thành công, hơn nữa còn có bạn gái, nhân sinh của cậu đang bước trên chính đạo, còn chọc ghẹo tôi là có ý gì?"

Nguyên Dương sờ sờ môi, tựa hồ vẫn còn dư âm hơi ấm hôn trên làn da Cố Thanh Bùi, y đùa cợt cười cười, "Ông cho rằng là vì lẽ gì đây?"

"Cậu muốn biến tôi thành trò cười."Ánh mắt Cố Thanh Bùi lạnh tanh, "Cảm thấy một khi đắc chí, rốt cục có thể quay lại nhục nhã tôi, có phải không?"

Nguyên Dương ngả ngớn gật đầu, "Không khác biệt lắm, còn gì nữa?"

Cố Thanh Bùi nhíu mày, biểu tình âm trầm, "Cậu nói đi."

"Nghe kỹ đây......" Nguyên Dương bật ra tiếng cười âm lãnh, y nắm lấy cằm Cố Thanh Bùi, "Muốn biết tôi muốn làm gì, thì tôi sẽ nói rõ cho ông. Hai năm trước thời điểm ông chưa từ mà biệt, tôi liền một mực chờ đến ngày này. Ông cảm thấy Vương Tấn lợi hại, tôi muốn cho ông thấy hắn so với tôi còn kém xa, ông chê tôi không hiểu chuyện, ghét bỏ tôi không bản lĩnh, không hừ một tiếng đã liền bỏ đi. Cố Thanh Bùi, tôi nhất định sẽ làm cho ông hối hận."

Cố Thanh Bùi há hốc miệng, cảm giác thân thể nặng nề đến không tưởng tượng nổi. Hắn thấp giọng nói: "Cậu cho rằng lúc đó tôi bỏ đi, là vì chê cậu......" Hắn nói không tiếp nữa, hắn rành rành thấy được sự oán hận không che giấu nổi trong mắt Nguyên Dương.

Nguyên Dương cười lạnh nói: "Không phải sao? Chúng ta rõ ràng có thể bắt đầu lại một lần nữa, rõ ràng dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt được, kết quả ông cuối cùng lựa chọn chính là Vương Tấn, ông thậm chí còn giúp đỡ hắn đến đàm phán với tôi. Cố Thanh Bùi, ông có biết thời điểm ông đi, tôi ở nơi nào, tôi suy nghĩ cái gì, tôi sẽ thế nào hay không?" Nguyên Dương càng nói càng hận, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn, "Ông căn bản không buồn nghĩ đến. Thứ ông nghĩ đến chỉ là sự nghiệp của ông, địa vị của ông, còn tôi ra sao, căn bản không nằm trong vòng lo lắng của ông."

Cố Thanh Bùi lộ ra một nụ cười tái nhợt, hắn cố nén đau lòng, duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, "Những lời này tôi cũng muốn tặng lại cho cậu, tôi thế nào, căn bản cũng không nằm trong vòng lo lắng của cậu. Nguyên Dương, hai năm qua, suy nghĩ lấy mình là trung tâm của cậu ngược lại một chút cũng không thay đổi, được rồi, chúng ta cũng đừng chỉ trích nhau nữa, một chút ý nghĩa cũng đều không có. Ai đúng ai sai, tranh cãi ra để làm cái gì? Giữa chúng ta, đã sớm kết thúc. Điều tôi hiện tại muốn hỏi cậu là, cậu muốn thế nào, cậu hiện tại, hy vọng tôi thế nào đây?"

Nguyên Dương nhìn gương mặt khiến y vừa yêu vừa hận này, tâm tình vĩnh viễn vô pháp bình tĩnh. Y chẳng có một ngày có thể quên được Cố Thanh Bùi, tất cả tưởng niệm, toàn bộ đều dung nhập thành oán hận, đến mức hiện tại nhìn thấy Cố Thanh Bùi, chỉ thầm muốn hung hăng nhục nhã hắn, tra tấn hắn, làm cho hắn không dám lại trốn khỏi bên mình.

Y lộ ra nụ cười khát máu, "Tôi muốn thượng ông, bởi vì ông quá mức gợi tình."

"Giả như tôi không đồng ý thì sao."

Nguyên Dương vỗ vỗ mặt hắn, "Không sao, tôi có chính là kiên nhẫn, chính là thời gian, ông đã dám trở về, thì cũng nên có gan, đối mặt chân chính với tôi." Nguyên Dương nhịn không được cắn cắn môi dưới của Cố Thanh Bùi, lẩm bẩm nói: "Nguyên Dương tôi năm đó thực có lỗi với ông, tôi thật tâm thật dạ muốn bồi thường cho ông, đổi lại chính là sự ra đi của ông. Năm đó dám coi tôi như con chó quẳng lại đấy, ông nên chuẩn bị tốt tâm lý để trả giá đi."

Sắc mặt Cố Thanh Bùi xanh mét, hắn không trốn tránh, mặc cho Nguyên Dương ác ý hôn hắn.

Hắn chẳng ngờ rằng trong lòng Nguyên Dương lại nghĩ như vậy, hai năm nay vẫn mang theo oán hận với hắn, hiện tại tính toán báo thù ư? Quả thực nực cười, đến tột cùng là ai nên oán hận ai đây?

Hắn đã muốn bước đi, Nguyên Dương lại chẳng chịu buông tha hắn, bản thân bị Nguyên Dương hại đến quăng sạch mũ giáp bỏ chạy chối chết, thì phải tìm ai để nói lý lẽ đây?

Hắn cúi đầu, chỉ cảm thấy mỏi mệt dị thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện