☆Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi tới sàn tàu khu D, cửa lưới sắt nhanh chóng được nhân viên phục vụ mở ra. Trong thang máy hai bên đều có trang trí gương, tôi có thể tùy thời chú ý xem búi tóc của mình có còn ẩm ướt hay không. Trừ bỏ sắc mặt hơi tối một chút thì ngoại hình của tôi không có vấn đề gì làm người khác chú ý.
khi đi ra ngoài, dòng người bận rộn, một ít du khách từ khoang hạng nhất xuống đi tham quan, một vài người đang được nhân viên hướng dẫn giới thiệu. Vài vị khách nhân gần tôi ào ào chào hỏi, tôi lễ phép mỉm cười chào lại.
Ở trong tình huống không quen thuộc hoàn cảnh, tôi mặc bộ váy màu vàng trấn định đi theo vài vị phu nhân đến sảnh tiếp khách, nhưng rất nhanh tôi ý thứcđược mình đã đi nhầm đường, bởi vì mấy vị phu nhân này đến sảnh tiếp khách để tìm người trò chuyện. Nếu tôi không đến đón người, đi một mình rất dễ bị nhìn thấy.
Đương nhiên nếu không phải là hành khách thì đều đã lên thuyền hoặc thuyền nhỏ rời khỏi rồi, mà Titanic một lần nữa khởi động đã một thời gian rồi, tôi giả dạng như vậy thì có thể đi qua sảnh tiếp khách để đi đến cửa rồi lên khoang hạng nhất.
Ta nhìn sảnh tiếp khách thông tới cánh cửa cổ kính, xiết chặt cây quạt trong tay, tiếc nuối ở trong lòng lắc đầu. Tôi xoay người chậm rãi rời khỏi sảnh tiếp khách, bởi vì giày nhét khăn tay làm tôi không quá thoải mái, tôi gần như là dùng mũi chân để đi. coi như là rèn luyện vũ đạo vậy.
Màu sắc của tấm thảm dưới chân dần dần chuyển biến, từ màu xanh lam đơn giản chuyển thành hoa văn xen kẽ hai màu đen trắng. Tôi bất động thanh sắc quan sát tất cả, nơi đây có nữ sĩ mặc váy có thắt lưng cao theo phong cách victoria, hoặc là nam sĩ mặc áo bành tô, tất cả dần dần đều bị tôi xem nhẹ.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu, ngọn đèn ở vách tường sáng rõ, làm tất cả mọi chi tiết đều được chiếu sáng rõ ràng. Tôi rời khỏi sảnh tiếp khách, có thể thấy cầu thang bằng gỗ sồi lớn kéo dài xuống sàn tàu, lan can mạ vàng càng làm tôn thêm màu sắc cho thang gỗ sồi. Đến chỗ tay vịn thấp nhất tầng D, ở đó dặt một cái khay tròn để nến, ngọn nến bên trên được thắp lên, phát ra ánh sáng ấm áp.
Ta tránh đi cầu thang hai bên và ghế ngồi, nơi này là phòng ăn nhỏ, phục vụ đi lại, chiêu đãi khách nhân từ tiệc rượu trở về. Đi đến dưới ngọn nến bên cạnh cầu thang, bàn tay đeo bao chậm rãi vuốt hoa văn khắc trên thành lan can.
Cho dù cách một tầng vải dệt tôi vẫn có thể cảm nhận được hoa văn nhẵn nhịu được khắc lên thành cầu thang, hoa văn quẩn quanh như một tác phẩm nghệ thuật lướt qua tay tôi, nơi này gần như không nghe thấy được tiếng vang của động cơ, tòa cung điện này lướt đi trên biển gần như không ảnh hưởng chút gì đến những nơi xa hoa này. Tôi đi lên trên cầu thang cúi đầu nhìn tay vịn, nó làm tôi tin tưởng nơi này là cung điện Louvre và tôi đang tham gia một buổi yến hội.
“Nó có phải rất xinh đẹp không?”
Một thanh âm nhu hòa vang lên bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu mới phát hiện ra bên cạnh có một người đàn ông đang đứng, mặc bộ quần áo tiêu chuẩn của tiệc tối, áo trắng nơ cổ và áo bành tô, mái tóc màu xám trắng được chải chuốt gọn gàng, thoạt nhìn hơi lớn tuổi, trên môi nở nụ cười, ánh mắt rất thân thiện. Ông ấy hình như là từ trên cầu thang đi xuống, còn tôi từ dưới cầu thang đi lên, điều đó làm chúng tôi vừa vặn đối diện nhau.
Tay của tôi còn lưu lại cảm giác trên tay vịn, ngửa đầu thoải mái cười nói: “Xảo đoạt thiên công, đây là tác phẩm nghệ thuật mà tôi cảm thấy đẹp nhất từ trước tới giờ.”
“Lời khen ngợi rất cao.” Người đàn ông gần tiếp cận tuổi trung niên vui vẻ nói, giống như lời khen của tôi không phải giành cho cầu thang mà là chính bản thân ông ấy vậy. Ông ấy mở miệng tự giới thiệu, “Thomas Andrew.”
“Rất vui khi được gặp ông, Emily.” Tôi vươn tay, ông ấy vươn tay làm động tác tao nhã cầm lấy tay tôi rồi nới ra.
“Tôi rất vui khi tiểu thư thích RMS Titanic.”Khóe miệng Andrew mở rộng, trên môi nở nụ cười đáng yêu.
Dùng từ đáng yêu để hình dung một người đàn ông trung niên hiển nhiên rất không thích hợp, nhưng tôi lại càng không tìm được từ nào để hình dung.
Nếu nó không chìm thì tôi sẽ càng thích nó, tôi tiếp tục bảo trì nụ cười mỉm thân thiết, “Mỗi người đều sẽ bị chiếc thuyền này chinh phục, Andrew tiên sinh.”
“Hi vọng như thế, nó làniềm tự hào của công nhân xưởng đóng tàu Harland Wolff, cũng là niềm tự hào của tôi.” Andrew quay đầu nhìn xuống, ánh mắt bình thản nhìn xuống khách nhân bên dưới cầu thang, đây là lần đầu tiên chiếc thuyền này nghênh đón hành khách, nơi này hết thảy đều mới tinh sạch sẽ như vậy, thậm chí tôi có lẽ là người hành khách đầu tiên vuốt ve tay vịn này.
“Ông là kĩ sư của con thuyền này sao?” Tôi đột nhiên nhớ tới tên này, RMS Titanic người thiết kế con thuyền, cũng là người tổng phụ trách chế tạo nó. Ông ấy giường như không giống mấy như trong phim, chính xác mà nói thì ông ấy anh tuấn hơn trong phim nhiều.
Sau đó tôi lạc vào một suy nghĩ kì quái, đến cùng là tôi xuyên đến nước Anh một trăm năm trước hay là bộ phim Titanic kia? Hay là tất cả đều loạn vào với nhau, không phân biệt được đâu là thật đâu là phim.
“Đúng vậy, tôi là một công nhân tạo thuyền nhỏ bé không đáng kể.” Andrew gật đầu, hài hước tự chế nhạo mình, “Bây giờ tôi đang thu thập đánh giá của các hành khách về con thuyền này.”
Tôi nghĩ ông ấy nhất định không cần tôi đánh giá chân thật về con thuyền này, tôi hận không thể phá tan của con thuyền từ trên đó nhảy xuống biển.
“Nó phi thường xa hoa, xinh đẹp, thoải mái, còn có thần kỳ.” Tôi nhìn lan can từ tay vịn nhìn lên trên, ánh mắt không ngừng hướng lên trên, từ lan can đồng mạ vàng, thẳng đến trên cùng, là thép tôi chống đỡ khung thuyền vĩ đại.
Điều này làm cho tôi nhớ tới dáng vẻ trăm năm sau của nó, ở sâu dưới biển, con tàu phủ một tầng bụi dày, thân tàu bị gãy chôn vùi xuống vũng bùn, cùng với biển hòa hợp thành một thể.
“Thần kỳ?” Andrew giống như tôi nhìn lên trên, khóe miệng ông ấy khẽ nhếch cười, “Vợ tôi cũng nói như vậy, đây là một con thuyền thần kỳ, có lẽ đợi đến khi con gái của tôi trưởng thành, tôi sẽ dẫn nàng đến ngồi một lúc trên RMS Titanic.”
Ngồi trên đống hài cốt của RMS Titanic sao? Điều kiện tiên quyết là ông có thể vớt được thi thể của nó lên.
“Emily tiểu thư đi một mình sao? Cha mẹ cô đâu?” Andrew giống như một trưởng bối, hòa ái dễ gần hỏi.
“Tôi đi theo chú cùng đi du lịch, ông ấy say nên về khoang thuyền nghỉ ngơi rồi.” Tôi bình tĩnh tạo ra một lời nói dối, đầu óc đã bắt đầu tính toán thời gian Caledon Hockley dẫn theo đám người duy trì trật tự. Tôi đá một cái kia rất mạnh, có lẽ bây giờ anh ta vẫn chưa đứng thẳng lên được, cho nên có lẽ là lão Poodle đi tìm kiếm tôi. Vấn đề là chỉ có Cal nhìn thấy tôi lớn lên ra sao, thứ nhất là không có ảnh, thứ hai là không có khả năng vẽ của Jack, muốn ở trên khoang tàu đầy khách quý tìm tôi cũng không dễ dàng.
Đợi đến ngày mai anh ta có thể hành động bình thường, tôi đã rời thuyền lên bờ rồi, cho nên trong khoảng thời gian này tôi còn an toàn.
“Nghe qua thật khó chịu, đánh giá của ông ấy với RMS Titanic không tốt như cô.” Andrew tràn đầy trải nghiệm nói, tay ông ấy đưa vào bên trong dường như muốn lấy cái gì đó, nhưng phát hiện ra mình đang mặc áo bành tô, hai tay trừ đồng hồ thì không lấy được cái gì khác.
“Với ông mà nói, vô luận là con thuyền nào cũng chỉ là bình thường, kể cả con thuyền Lusitania.” Tôi lạnh nhạt tiếp tục cùng ông ấy bắt chuyện, một người tương đối dễ phát hiện, bên người có một nam sĩ sẽ làm tôi càng thêm bị bao vây trong đám hành khách. Lực chú ý của tôi một phần đặt vào cửa ra vào, Cal và lão Poodle sẽ tùy thời xuất hiện.
Andrew nhịn không được cười ra tiếng, ông ấy tiếp tục nhiệt tình nói: “Cô đang tham quan con thuyền này sao?”
“Không, chính xác nói, tôi đang tìm nhà ăn. Tôi giống như bỏ lỡ thời gian dùng cơm, khi kèn vang lên thúc giục mọi người trên thuyền, tôi còn đang chiếu cố chú đang say.” Tôi thoải mái mà đem nhu cầu nói ra, không có một chút xấu hổ. Những thứ ăn được ở khoang hạng ba đã sớm bị tôi tiêu hóa gần hết rồi, nếu để bụng không mà đợi đến ngày mai thì rất khó chịu.
“Dùng cơm khi nào cũng được, nơi này hai mươi tư giờ đều đón khách.” Andrew thân sĩ cong lên cánh tay, làm một cái tư thế mời, “Có thể may mắn làm hộ hoa sứ giả cho tiểu thư không?”
“Cám ơn, Andrew tiên sinh.” Tôi đưa tay bám tới cánh tay đang cong của ông ấy, theo ông ấy đi xuống thang lầu, một lần nữa trở lại sàn tàu tầng D.
“Nhà ăn cùng thang lầu liên kết chặt chẽ với nhau, cô đi xuống cầu thang thì có thể đến nhà ăn, sẽ có nhân viên phục vụ dẫn đường cho cô. Nếu cô muốn phục vụ cao cấp hơn thì có thể đi lên cầu thang lên sàn tàu tầng B, nhà ăn nơi đó sẽ càng thêm thoải mái.” Andrew vừa giải thích vừa kéo tay tôi tới nhà ăn khá xa hoa, một ít thân sĩ từ nhà ăn đi ra, họ gật đầu chào hỏi nhau. Đợi người đàn ông đó đi ra ồn ấy mới giới thiệu: “Bọn họ sẽ đi đến phòng nghỉ trong sàn tàu tầng A, trong phòng ăn có lẽ còn một vài nữ sĩ, tán gẫu, ừm, hoặc là ca ngợi lẫn nhau, tôi nói như vậy hi vọng tiểu thư không để ý.”
Tự mình châm chọc xong Andrew hướng tôi nhếch miệng một cái, rất đáng yêu, một chút cũng không có dáng vẻ nghiêm túc ở tuổi trung niên trong giới thượng lưu này.
Loại biểu cảm này làm tôi không nhịn được cười, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà cười ha ha. Tôi phát hiện bản thân bắt đầu thích Titanic, bởi vì người phụ trách thiết kế con tàu này rất đáng yêu.
Tôi tới sàn tàu khu D, cửa lưới sắt nhanh chóng được nhân viên phục vụ mở ra. Trong thang máy hai bên đều có trang trí gương, tôi có thể tùy thời chú ý xem búi tóc của mình có còn ẩm ướt hay không. Trừ bỏ sắc mặt hơi tối một chút thì ngoại hình của tôi không có vấn đề gì làm người khác chú ý.
khi đi ra ngoài, dòng người bận rộn, một ít du khách từ khoang hạng nhất xuống đi tham quan, một vài người đang được nhân viên hướng dẫn giới thiệu. Vài vị khách nhân gần tôi ào ào chào hỏi, tôi lễ phép mỉm cười chào lại.
Ở trong tình huống không quen thuộc hoàn cảnh, tôi mặc bộ váy màu vàng trấn định đi theo vài vị phu nhân đến sảnh tiếp khách, nhưng rất nhanh tôi ý thứcđược mình đã đi nhầm đường, bởi vì mấy vị phu nhân này đến sảnh tiếp khách để tìm người trò chuyện. Nếu tôi không đến đón người, đi một mình rất dễ bị nhìn thấy.
Đương nhiên nếu không phải là hành khách thì đều đã lên thuyền hoặc thuyền nhỏ rời khỏi rồi, mà Titanic một lần nữa khởi động đã một thời gian rồi, tôi giả dạng như vậy thì có thể đi qua sảnh tiếp khách để đi đến cửa rồi lên khoang hạng nhất.
Ta nhìn sảnh tiếp khách thông tới cánh cửa cổ kính, xiết chặt cây quạt trong tay, tiếc nuối ở trong lòng lắc đầu. Tôi xoay người chậm rãi rời khỏi sảnh tiếp khách, bởi vì giày nhét khăn tay làm tôi không quá thoải mái, tôi gần như là dùng mũi chân để đi. coi như là rèn luyện vũ đạo vậy.
Màu sắc của tấm thảm dưới chân dần dần chuyển biến, từ màu xanh lam đơn giản chuyển thành hoa văn xen kẽ hai màu đen trắng. Tôi bất động thanh sắc quan sát tất cả, nơi đây có nữ sĩ mặc váy có thắt lưng cao theo phong cách victoria, hoặc là nam sĩ mặc áo bành tô, tất cả dần dần đều bị tôi xem nhẹ.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu, ngọn đèn ở vách tường sáng rõ, làm tất cả mọi chi tiết đều được chiếu sáng rõ ràng. Tôi rời khỏi sảnh tiếp khách, có thể thấy cầu thang bằng gỗ sồi lớn kéo dài xuống sàn tàu, lan can mạ vàng càng làm tôn thêm màu sắc cho thang gỗ sồi. Đến chỗ tay vịn thấp nhất tầng D, ở đó dặt một cái khay tròn để nến, ngọn nến bên trên được thắp lên, phát ra ánh sáng ấm áp.
Ta tránh đi cầu thang hai bên và ghế ngồi, nơi này là phòng ăn nhỏ, phục vụ đi lại, chiêu đãi khách nhân từ tiệc rượu trở về. Đi đến dưới ngọn nến bên cạnh cầu thang, bàn tay đeo bao chậm rãi vuốt hoa văn khắc trên thành lan can.
Cho dù cách một tầng vải dệt tôi vẫn có thể cảm nhận được hoa văn nhẵn nhịu được khắc lên thành cầu thang, hoa văn quẩn quanh như một tác phẩm nghệ thuật lướt qua tay tôi, nơi này gần như không nghe thấy được tiếng vang của động cơ, tòa cung điện này lướt đi trên biển gần như không ảnh hưởng chút gì đến những nơi xa hoa này. Tôi đi lên trên cầu thang cúi đầu nhìn tay vịn, nó làm tôi tin tưởng nơi này là cung điện Louvre và tôi đang tham gia một buổi yến hội.
“Nó có phải rất xinh đẹp không?”
Một thanh âm nhu hòa vang lên bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu mới phát hiện ra bên cạnh có một người đàn ông đang đứng, mặc bộ quần áo tiêu chuẩn của tiệc tối, áo trắng nơ cổ và áo bành tô, mái tóc màu xám trắng được chải chuốt gọn gàng, thoạt nhìn hơi lớn tuổi, trên môi nở nụ cười, ánh mắt rất thân thiện. Ông ấy hình như là từ trên cầu thang đi xuống, còn tôi từ dưới cầu thang đi lên, điều đó làm chúng tôi vừa vặn đối diện nhau.
Tay của tôi còn lưu lại cảm giác trên tay vịn, ngửa đầu thoải mái cười nói: “Xảo đoạt thiên công, đây là tác phẩm nghệ thuật mà tôi cảm thấy đẹp nhất từ trước tới giờ.”
“Lời khen ngợi rất cao.” Người đàn ông gần tiếp cận tuổi trung niên vui vẻ nói, giống như lời khen của tôi không phải giành cho cầu thang mà là chính bản thân ông ấy vậy. Ông ấy mở miệng tự giới thiệu, “Thomas Andrew.”
“Rất vui khi được gặp ông, Emily.” Tôi vươn tay, ông ấy vươn tay làm động tác tao nhã cầm lấy tay tôi rồi nới ra.
“Tôi rất vui khi tiểu thư thích RMS Titanic.”Khóe miệng Andrew mở rộng, trên môi nở nụ cười đáng yêu.
Dùng từ đáng yêu để hình dung một người đàn ông trung niên hiển nhiên rất không thích hợp, nhưng tôi lại càng không tìm được từ nào để hình dung.
Nếu nó không chìm thì tôi sẽ càng thích nó, tôi tiếp tục bảo trì nụ cười mỉm thân thiết, “Mỗi người đều sẽ bị chiếc thuyền này chinh phục, Andrew tiên sinh.”
“Hi vọng như thế, nó làniềm tự hào của công nhân xưởng đóng tàu Harland Wolff, cũng là niềm tự hào của tôi.” Andrew quay đầu nhìn xuống, ánh mắt bình thản nhìn xuống khách nhân bên dưới cầu thang, đây là lần đầu tiên chiếc thuyền này nghênh đón hành khách, nơi này hết thảy đều mới tinh sạch sẽ như vậy, thậm chí tôi có lẽ là người hành khách đầu tiên vuốt ve tay vịn này.
“Ông là kĩ sư của con thuyền này sao?” Tôi đột nhiên nhớ tới tên này, RMS Titanic người thiết kế con thuyền, cũng là người tổng phụ trách chế tạo nó. Ông ấy giường như không giống mấy như trong phim, chính xác mà nói thì ông ấy anh tuấn hơn trong phim nhiều.
Sau đó tôi lạc vào một suy nghĩ kì quái, đến cùng là tôi xuyên đến nước Anh một trăm năm trước hay là bộ phim Titanic kia? Hay là tất cả đều loạn vào với nhau, không phân biệt được đâu là thật đâu là phim.
“Đúng vậy, tôi là một công nhân tạo thuyền nhỏ bé không đáng kể.” Andrew gật đầu, hài hước tự chế nhạo mình, “Bây giờ tôi đang thu thập đánh giá của các hành khách về con thuyền này.”
Tôi nghĩ ông ấy nhất định không cần tôi đánh giá chân thật về con thuyền này, tôi hận không thể phá tan của con thuyền từ trên đó nhảy xuống biển.
“Nó phi thường xa hoa, xinh đẹp, thoải mái, còn có thần kỳ.” Tôi nhìn lan can từ tay vịn nhìn lên trên, ánh mắt không ngừng hướng lên trên, từ lan can đồng mạ vàng, thẳng đến trên cùng, là thép tôi chống đỡ khung thuyền vĩ đại.
Điều này làm cho tôi nhớ tới dáng vẻ trăm năm sau của nó, ở sâu dưới biển, con tàu phủ một tầng bụi dày, thân tàu bị gãy chôn vùi xuống vũng bùn, cùng với biển hòa hợp thành một thể.
“Thần kỳ?” Andrew giống như tôi nhìn lên trên, khóe miệng ông ấy khẽ nhếch cười, “Vợ tôi cũng nói như vậy, đây là một con thuyền thần kỳ, có lẽ đợi đến khi con gái của tôi trưởng thành, tôi sẽ dẫn nàng đến ngồi một lúc trên RMS Titanic.”
Ngồi trên đống hài cốt của RMS Titanic sao? Điều kiện tiên quyết là ông có thể vớt được thi thể của nó lên.
“Emily tiểu thư đi một mình sao? Cha mẹ cô đâu?” Andrew giống như một trưởng bối, hòa ái dễ gần hỏi.
“Tôi đi theo chú cùng đi du lịch, ông ấy say nên về khoang thuyền nghỉ ngơi rồi.” Tôi bình tĩnh tạo ra một lời nói dối, đầu óc đã bắt đầu tính toán thời gian Caledon Hockley dẫn theo đám người duy trì trật tự. Tôi đá một cái kia rất mạnh, có lẽ bây giờ anh ta vẫn chưa đứng thẳng lên được, cho nên có lẽ là lão Poodle đi tìm kiếm tôi. Vấn đề là chỉ có Cal nhìn thấy tôi lớn lên ra sao, thứ nhất là không có ảnh, thứ hai là không có khả năng vẽ của Jack, muốn ở trên khoang tàu đầy khách quý tìm tôi cũng không dễ dàng.
Đợi đến ngày mai anh ta có thể hành động bình thường, tôi đã rời thuyền lên bờ rồi, cho nên trong khoảng thời gian này tôi còn an toàn.
“Nghe qua thật khó chịu, đánh giá của ông ấy với RMS Titanic không tốt như cô.” Andrew tràn đầy trải nghiệm nói, tay ông ấy đưa vào bên trong dường như muốn lấy cái gì đó, nhưng phát hiện ra mình đang mặc áo bành tô, hai tay trừ đồng hồ thì không lấy được cái gì khác.
“Với ông mà nói, vô luận là con thuyền nào cũng chỉ là bình thường, kể cả con thuyền Lusitania.” Tôi lạnh nhạt tiếp tục cùng ông ấy bắt chuyện, một người tương đối dễ phát hiện, bên người có một nam sĩ sẽ làm tôi càng thêm bị bao vây trong đám hành khách. Lực chú ý của tôi một phần đặt vào cửa ra vào, Cal và lão Poodle sẽ tùy thời xuất hiện.
Andrew nhịn không được cười ra tiếng, ông ấy tiếp tục nhiệt tình nói: “Cô đang tham quan con thuyền này sao?”
“Không, chính xác nói, tôi đang tìm nhà ăn. Tôi giống như bỏ lỡ thời gian dùng cơm, khi kèn vang lên thúc giục mọi người trên thuyền, tôi còn đang chiếu cố chú đang say.” Tôi thoải mái mà đem nhu cầu nói ra, không có một chút xấu hổ. Những thứ ăn được ở khoang hạng ba đã sớm bị tôi tiêu hóa gần hết rồi, nếu để bụng không mà đợi đến ngày mai thì rất khó chịu.
“Dùng cơm khi nào cũng được, nơi này hai mươi tư giờ đều đón khách.” Andrew thân sĩ cong lên cánh tay, làm một cái tư thế mời, “Có thể may mắn làm hộ hoa sứ giả cho tiểu thư không?”
“Cám ơn, Andrew tiên sinh.” Tôi đưa tay bám tới cánh tay đang cong của ông ấy, theo ông ấy đi xuống thang lầu, một lần nữa trở lại sàn tàu tầng D.
“Nhà ăn cùng thang lầu liên kết chặt chẽ với nhau, cô đi xuống cầu thang thì có thể đến nhà ăn, sẽ có nhân viên phục vụ dẫn đường cho cô. Nếu cô muốn phục vụ cao cấp hơn thì có thể đi lên cầu thang lên sàn tàu tầng B, nhà ăn nơi đó sẽ càng thêm thoải mái.” Andrew vừa giải thích vừa kéo tay tôi tới nhà ăn khá xa hoa, một ít thân sĩ từ nhà ăn đi ra, họ gật đầu chào hỏi nhau. Đợi người đàn ông đó đi ra ồn ấy mới giới thiệu: “Bọn họ sẽ đi đến phòng nghỉ trong sàn tàu tầng A, trong phòng ăn có lẽ còn một vài nữ sĩ, tán gẫu, ừm, hoặc là ca ngợi lẫn nhau, tôi nói như vậy hi vọng tiểu thư không để ý.”
Tự mình châm chọc xong Andrew hướng tôi nhếch miệng một cái, rất đáng yêu, một chút cũng không có dáng vẻ nghiêm túc ở tuổi trung niên trong giới thượng lưu này.
Loại biểu cảm này làm tôi không nhịn được cười, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà cười ha ha. Tôi phát hiện bản thân bắt đầu thích Titanic, bởi vì người phụ trách thiết kế con tàu này rất đáng yêu.
Danh sách chương