Chúng tôi đi ra từ kho chứa hàng của RMS Titanic, nói cách khác chúng tôi cách đầu thuyền rất gần, trên khoang chứa hàng là khoang hạng ba, kỳ thực chúng tôi chỉ cần nhìn thấy cầu thang đi lên thì sẽ gặp được người ở khoang hạng ba. Nhưng vì sao tôi phải lựa chọn đúng đường chứ? Tôi tươi cười không thay đổi chọn một hành lang không ngừng đi về phía trước, gặp quỷ đi thôi, mấy đại gia cùng lạc đường thôi.
Tôi đi rất nhanh về phía trước, thống khổ do giày ma xát vào chân làm tôi thanh tỉnh được vài phần khi cơ thể đã quá mệt mỏi. Chiếc váy dài màu trắng gạo không ngừng cọ xát vào hai chân khi tôi di chuyển, mái tóc rối xù trong lần vật lộn, trông tôi bây giờ không khác gì người điên.
Khoảng cách tới ngày mai càng ngày càng gần, tôi lại càng lo lắng. Nếu ngày mai tôi không kịp rời thuyền, lại có thân phận là kẻ trộm, lúc đó tôi chỉ có thể chờ chết ở trong phòng giam dưới đáy thuyền thôi. Có lẽ tôi nên nghĩ đến một vài chuyện lạc quan hơn, ví như tôi sắp thoát khỏi súng của lão Poodle, sau đó thì chuồn mất. Mà Caledon Hockley, quên đi, anh ta vốn không thể làm chướng ngại khi tôi chạy trốn, chẳng lẽ anh ta lại muốn bị cả thế giới thượng lưu phỉ nhổ sao, cầm súng đuổi theo một cô gái đáng thương? Cho dù cô gái kia là kẻ trộm, cũng không nên do anh ta bắt. Anh ta xuất hiện ở chỗ này đã là chuyện vô cùng kì lạ rồi.
Cal đi theo bước chân của tôi cũng khá cố sức, đỡ hơn chứ không phải là hoàn toàn hết đau, anh ta bước theo tôi khá lảo đảo. Lão Poodle muốn thuận tay dìu anh ta một phen, kết quả bị đẩy ra.
Tôi tính toán đại khái nơi tôi đang đi, phát hiện tôi mang họ càng đi càng xa, nếu vừa rồi chúng tôi ở đầu thuyền thì bây giờ là ở giữa thuyền, mà chỗ chúng tôi đang đứng bây giờ, bên dưới rất có thể là phòng động cơ hoặc là phòng nồi hơi.
Nói ngắn gọn, chúng tôi vẫn luôn loanh quanh ở tầng cuối của con tàu. Lão Poodle rốt cục ý thức được không thích hợp, cho dù tính toán không tốt thì phía trên sàn tàu và bên dưới sàn tàu có cacnhs biệt rất lớn. Ông ta cúi đầu, rồi nhìn tôi nở nụ cười âm trầm, “Xem ra là phí dẫn đường không đủ nhiều rồi, tiểu thư.”
Tôi từ chối cho ý kiến nhìn ông ta, chẳng lẽ vì con đường ông ta có thể bắn súng uy hiếp tôi sao? Một nhân viên phục vụ nam đang ôm một đống ga trải giường từ cuối hành lang đi tới, anh ta vốn đi tới một hành lang khác, quay đầu nhìn lại chúng tôi rồi hỏi: “Các ngươi ở trong này làm gì?”
Lovejoy lập tức đi qua, ông ta nghiêm túc hỏi: “Chúng tôi là hành khách, cậu có thể dẫn chúng tôi lên khoang hạng nhất không?”
“Các ngươi là hành khách khoang thượng đẳng? Làm sao lại đi đến chỗ này.” Nhân viên phục vụ không chút cố sức ôm đống ga trải giường, anh ta lễ phép nói: “Thật có lỗi, tiên sinh, tôi hiện đang làm việc. Nếu không mọi người chờ một chút, tôi đi nói cho tổng quản.”
“Quản lí khoang hạng ba sao?” Lovejoy tiếp tục thăm hỏi, giống như để cho người ở khoang hạng ba dẫn đường làm ông ta rất rối rắm.
Bởi vì ông ta muốn bắt chuyện cùng nhân viên phục vụ, cho nên rời khỏi bên người tôi, thậm chí thân thể đưa lưng về phía tôi. Chúng tôi đang đứng ở con đường hình chữ T ( ngã ba =)), ba hành lang mà trắng nối với nhau, tôi nhìn thấy một cuối một hành lang có một cái cầu thang đi lên trên. Nếu tôi có thể đi lên đó, trực tiếp chạy lên cầu thang, nếu như vậy muốn thoát khỏi hai người trong cái hành lang đầy mê cung này cũng thật dễ dàng.
Nhưng điều kiện đầu tiên là, trên thang lầu không bị khóa cửa. Bằng không cho dù tôi mạo hiểm bị lão Poodle cầm súng bắn cũng không thể thoát được.
Đời người chính là bài tập lựa chọn, thời cơ đến chỉ có một nửa, nửa còn lại bắt buộc chúng ta lựa chọn, mà người phải lựa chọn chính là tra tấn.
“Đúng vậy, tiên sinh, nơi này rất gần khoang hạng ba.” Nhân viên phục vụ vẫn tiếp tục mỉm cười, nhân viên công tác trên RMS Titanic đều đã tốt nghiệp khóa huấn luyện nghiệp vụ, cần phải làm cho khách nhân khoang hạng nhất coi RMS Titanic như nhà của mình.
Chân tôi theo thói quen di nhẹ trên sàn tàu, lực đạo rất nhẹ, nhẹ tới mức không tạo thành tiếng động. Đáp án của lần lựa chọn của tôi là mạo hiểm, không mạo hiểm lúc này chẳng lẽ chờ đến lúc thuyền chìm mới mạo hiểm sao?
“Được rồi, cậu bảo quản lý phái người tới dẫn đường.” Lovejoy lấy từ trong túi áo tây trang ra một tờ đô la, nhét vào tay nhân viên phục vụ khi anh ta vẫn còn ôm đống ga trải giường.
Động tác này trong mắt tôi biến thành khe hở, tôi đột nhiên nói với người bên cạnh: “Cal, cảm ơn đã chiêu đãi, cầu cho anh với cái răng nanh vĩnh viễn tương thân tương ái.”
Lực chú ý của Cal bị nhân viên phục vụ kéo đi, anh ta lúc này phản ứng không kịp: “Cái gì… Cái gì?”
Tôi gần như dùng nửa giây nhấc làn váy vướng bận lên, xoay người cấp tốc chạy như điên tới cuối hành lang. Đằng sau lập tức truyền tới tiếng rống giận của Cal, “Đáng chết, kẻ trộm đáng chết, mau đuổi theo.”
“Đứng lại.” Đây là phản ứng của lão Poodle khi nhét xong tiền.
Tôi mà dừng lại thì chính là kẻ ngốc, cho dù đầu óc bị hỏng thì cũng biết hai người kia đang đuổi theo. Nhân viên phục vụ cũng la lên góp cho bản hợp xướng truy đuổi, “Tiên sinh? Đợi chút, các ngươi làm gì vậy?”
Làm gì?
Đang chạy trốn chứ làm gì.
Tôi chạy đến trước cầu thang, không chút do dự, thậm chí không thèm nghĩ lão Poodle có bắn hay không, ba bậc thành một gắng sức mà chạy. Chiếc giày không hợp chân lúc này đúng là xiềng xích vướng bận, tôi thả váy xuống, hai tay vịn lan can, quay đầu nhìn thấy lão Poodle đã đi đến dưới cầu thang, ngừng lại một chút, chân làm một động tác múa, dùng sức ném giày vào mặt lão.
Lovejoy nâng tay bảo vệ mặt, tay kia thì nhanh chóng hất giày ra. Cal vừa chạy đến bên người ông ta, bị chiếc giày dọa nhảy dựng.
Tôi thấy Lovejoy đưa tay rời khỏi mặt, chân không giày lập tức thu lại, trọng tâm lập tức thay đổi, chân còn lại nâng lên, làm động tác đá chân. Lão Poodle theo phản xạ che mặt lại, mà tôi thì lập tức thu chân lại chạy tiếp.
Trên cầu thang chính là sàn tàu khu ba, tốc độ của tôi chỉ chậm một chút, tôi cấp tốc đem chiếc giày còn lại cởi ra, đầu cũng chưa ngẩng lên, tay dùng sức ném chiếc giày về phía cầu thang, đằng sau lập tức vang lên thanh âm tức giận của Cal. Tôi chân trần hướng hành lang chạy, vừa chạy vừa cười nói: “Giày còn lại cho anh, đô la tiên sinh.”
Tôi chạy qua hai hành lang, đây là một hành lang dài, nhân viên công tác trên RMS Titanic phần lớn nghỉ ngơi ở đây. Tại lúc tôi chạy lên phía trước, trên hành lang còn đẫm nước, vài nhân viên nữ đang ngồi nghiêm chỉnh sát hành lang, các nàng kinh ngạc nhìn tôi chạy lướt qua. Một lần rẽ tôi nhìn thấy cầu thang đi xuống, ba bước làm nửa bước chạy xuống, nhìn thấy một cánh cửa liền mở ra chạy vào, nhẹ nhàng chạy vào. Cửa vừa khép lại, bên ngoài liền truyền đến hai tiếng vang hỗn độn xuống cầu thang.
“Cô ta chạy đi nơi nào rồi?” Cal thở phì phò, tức giận làm thanh âm của anh ta đặc biệt bén nhọn.
“Có khả năng chạy về khoang hạng ba rồi, tôi sẽ tìm ra cô ta, chỉ cần cô ta còn trên thuyền thì không thoát được.” Thanh âm Lovejoy không có thay đổi gì, giống như vận động chạy cường độ cao không tạo thành gánh nặng gì.
“Ngươi đi…Trước tìm ra cô ta.” Cal nghe qua liền không thoải mái, anh ta vừa thở vừa hung ác nói: “Nhất định phải đem cô ta bắt trở về, tôi cho tới bây giờ… Cho tới bây giờ đều chưa từng nhận loại vũ nhục này, tôi muốn cô ta phải trả giá, cái giá rất đắt.”
Tôi hai tay ôm ngực, nhàm chán dựa vào cạnh cửa vách tường. Đầu ở sát tường hướng lên trên nhìn, không phát ra một chút thanh âm. Hi vọng bọn họ tán gẫu xong thì cút mau, bằng không tôi không có cách nào đi tiếp. Cho dù nơi này cách cầu thang đi xuống, nhúc nhích một chút cũng có thể bị sự cảnh giác của lão Poodle phát hiện. Bây giờ không phát hiện ra tôi vì họ cho rằng tôi chạy theop hướng khác, cho nên không kiểm tra sau cánh cửa.
“Hockley tiên sinh, có muốn tôi dìu ngài về phòng không?” Lovejoy thoạt nhìn rất lo lắng, ông ta sợ lúc đi tìm tôi không kịp chiếu cố cố chủ.
“Đi tìm người trước.” Cal táo bạo nói.
Tôi tiếp tục ngửa cổ, nhìn bóng đèn phát ra ánh sáng. Đợi một lúc sau, một tiếng bước chân hướng nơi khác đi, hẳn là Lovejoy. Mà Caledon Hockley còn ở lại thở, tôi tiếp tục nhẫn nại chờ đợi, chờ anh ta tránh ra. Đợi khoảng một lúc, anh ta cũng dịu xuống đau đớn, thấp giọng chửi một câu, hoạt động bước chân định trở về.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi thở ra một hơi toàn carbon diocid ở trong phổi, vừa mới thở ra nửa hơi, cửa bên người đột nhiên mở ra, Cal khom người đem mặt với vào.
Tôi vừa cúi đầu, anh ta vừa đúng ngẩng đầu, chúng tôi đối diện nhìn nhau. Chậm rãi, tôi lại đem một hơi kia nuốt vào, sau đó nở nụ cười thân mật, cùng anh ta chào hỏi, “Hi, tiên sinh.”
Trường hợp này kì thực một chút cũng không Hi, Cal vốn mặt không biểu cảm đột nhiên vặn vẹo một chút, nghĩ đến anh ta nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc. Tôi Hi xong nhấc chân bỏ chạy, phía sau anh ta nói như mệnh lệnh, “Không cho chạy, đứng lại.”
Tôi sẽ đứng lại, chờ tôi nhìn thấy ghế dựa hoặc búa, tôi sẽ lập tức dừng lại cho anh ta ngã xuống.
Tôi đi rất nhanh về phía trước, thống khổ do giày ma xát vào chân làm tôi thanh tỉnh được vài phần khi cơ thể đã quá mệt mỏi. Chiếc váy dài màu trắng gạo không ngừng cọ xát vào hai chân khi tôi di chuyển, mái tóc rối xù trong lần vật lộn, trông tôi bây giờ không khác gì người điên.
Khoảng cách tới ngày mai càng ngày càng gần, tôi lại càng lo lắng. Nếu ngày mai tôi không kịp rời thuyền, lại có thân phận là kẻ trộm, lúc đó tôi chỉ có thể chờ chết ở trong phòng giam dưới đáy thuyền thôi. Có lẽ tôi nên nghĩ đến một vài chuyện lạc quan hơn, ví như tôi sắp thoát khỏi súng của lão Poodle, sau đó thì chuồn mất. Mà Caledon Hockley, quên đi, anh ta vốn không thể làm chướng ngại khi tôi chạy trốn, chẳng lẽ anh ta lại muốn bị cả thế giới thượng lưu phỉ nhổ sao, cầm súng đuổi theo một cô gái đáng thương? Cho dù cô gái kia là kẻ trộm, cũng không nên do anh ta bắt. Anh ta xuất hiện ở chỗ này đã là chuyện vô cùng kì lạ rồi.
Cal đi theo bước chân của tôi cũng khá cố sức, đỡ hơn chứ không phải là hoàn toàn hết đau, anh ta bước theo tôi khá lảo đảo. Lão Poodle muốn thuận tay dìu anh ta một phen, kết quả bị đẩy ra.
Tôi tính toán đại khái nơi tôi đang đi, phát hiện tôi mang họ càng đi càng xa, nếu vừa rồi chúng tôi ở đầu thuyền thì bây giờ là ở giữa thuyền, mà chỗ chúng tôi đang đứng bây giờ, bên dưới rất có thể là phòng động cơ hoặc là phòng nồi hơi.
Nói ngắn gọn, chúng tôi vẫn luôn loanh quanh ở tầng cuối của con tàu. Lão Poodle rốt cục ý thức được không thích hợp, cho dù tính toán không tốt thì phía trên sàn tàu và bên dưới sàn tàu có cacnhs biệt rất lớn. Ông ta cúi đầu, rồi nhìn tôi nở nụ cười âm trầm, “Xem ra là phí dẫn đường không đủ nhiều rồi, tiểu thư.”
Tôi từ chối cho ý kiến nhìn ông ta, chẳng lẽ vì con đường ông ta có thể bắn súng uy hiếp tôi sao? Một nhân viên phục vụ nam đang ôm một đống ga trải giường từ cuối hành lang đi tới, anh ta vốn đi tới một hành lang khác, quay đầu nhìn lại chúng tôi rồi hỏi: “Các ngươi ở trong này làm gì?”
Lovejoy lập tức đi qua, ông ta nghiêm túc hỏi: “Chúng tôi là hành khách, cậu có thể dẫn chúng tôi lên khoang hạng nhất không?”
“Các ngươi là hành khách khoang thượng đẳng? Làm sao lại đi đến chỗ này.” Nhân viên phục vụ không chút cố sức ôm đống ga trải giường, anh ta lễ phép nói: “Thật có lỗi, tiên sinh, tôi hiện đang làm việc. Nếu không mọi người chờ một chút, tôi đi nói cho tổng quản.”
“Quản lí khoang hạng ba sao?” Lovejoy tiếp tục thăm hỏi, giống như để cho người ở khoang hạng ba dẫn đường làm ông ta rất rối rắm.
Bởi vì ông ta muốn bắt chuyện cùng nhân viên phục vụ, cho nên rời khỏi bên người tôi, thậm chí thân thể đưa lưng về phía tôi. Chúng tôi đang đứng ở con đường hình chữ T ( ngã ba =)), ba hành lang mà trắng nối với nhau, tôi nhìn thấy một cuối một hành lang có một cái cầu thang đi lên trên. Nếu tôi có thể đi lên đó, trực tiếp chạy lên cầu thang, nếu như vậy muốn thoát khỏi hai người trong cái hành lang đầy mê cung này cũng thật dễ dàng.
Nhưng điều kiện đầu tiên là, trên thang lầu không bị khóa cửa. Bằng không cho dù tôi mạo hiểm bị lão Poodle cầm súng bắn cũng không thể thoát được.
Đời người chính là bài tập lựa chọn, thời cơ đến chỉ có một nửa, nửa còn lại bắt buộc chúng ta lựa chọn, mà người phải lựa chọn chính là tra tấn.
“Đúng vậy, tiên sinh, nơi này rất gần khoang hạng ba.” Nhân viên phục vụ vẫn tiếp tục mỉm cười, nhân viên công tác trên RMS Titanic đều đã tốt nghiệp khóa huấn luyện nghiệp vụ, cần phải làm cho khách nhân khoang hạng nhất coi RMS Titanic như nhà của mình.
Chân tôi theo thói quen di nhẹ trên sàn tàu, lực đạo rất nhẹ, nhẹ tới mức không tạo thành tiếng động. Đáp án của lần lựa chọn của tôi là mạo hiểm, không mạo hiểm lúc này chẳng lẽ chờ đến lúc thuyền chìm mới mạo hiểm sao?
“Được rồi, cậu bảo quản lý phái người tới dẫn đường.” Lovejoy lấy từ trong túi áo tây trang ra một tờ đô la, nhét vào tay nhân viên phục vụ khi anh ta vẫn còn ôm đống ga trải giường.
Động tác này trong mắt tôi biến thành khe hở, tôi đột nhiên nói với người bên cạnh: “Cal, cảm ơn đã chiêu đãi, cầu cho anh với cái răng nanh vĩnh viễn tương thân tương ái.”
Lực chú ý của Cal bị nhân viên phục vụ kéo đi, anh ta lúc này phản ứng không kịp: “Cái gì… Cái gì?”
Tôi gần như dùng nửa giây nhấc làn váy vướng bận lên, xoay người cấp tốc chạy như điên tới cuối hành lang. Đằng sau lập tức truyền tới tiếng rống giận của Cal, “Đáng chết, kẻ trộm đáng chết, mau đuổi theo.”
“Đứng lại.” Đây là phản ứng của lão Poodle khi nhét xong tiền.
Tôi mà dừng lại thì chính là kẻ ngốc, cho dù đầu óc bị hỏng thì cũng biết hai người kia đang đuổi theo. Nhân viên phục vụ cũng la lên góp cho bản hợp xướng truy đuổi, “Tiên sinh? Đợi chút, các ngươi làm gì vậy?”
Làm gì?
Đang chạy trốn chứ làm gì.
Tôi chạy đến trước cầu thang, không chút do dự, thậm chí không thèm nghĩ lão Poodle có bắn hay không, ba bậc thành một gắng sức mà chạy. Chiếc giày không hợp chân lúc này đúng là xiềng xích vướng bận, tôi thả váy xuống, hai tay vịn lan can, quay đầu nhìn thấy lão Poodle đã đi đến dưới cầu thang, ngừng lại một chút, chân làm một động tác múa, dùng sức ném giày vào mặt lão.
Lovejoy nâng tay bảo vệ mặt, tay kia thì nhanh chóng hất giày ra. Cal vừa chạy đến bên người ông ta, bị chiếc giày dọa nhảy dựng.
Tôi thấy Lovejoy đưa tay rời khỏi mặt, chân không giày lập tức thu lại, trọng tâm lập tức thay đổi, chân còn lại nâng lên, làm động tác đá chân. Lão Poodle theo phản xạ che mặt lại, mà tôi thì lập tức thu chân lại chạy tiếp.
Trên cầu thang chính là sàn tàu khu ba, tốc độ của tôi chỉ chậm một chút, tôi cấp tốc đem chiếc giày còn lại cởi ra, đầu cũng chưa ngẩng lên, tay dùng sức ném chiếc giày về phía cầu thang, đằng sau lập tức vang lên thanh âm tức giận của Cal. Tôi chân trần hướng hành lang chạy, vừa chạy vừa cười nói: “Giày còn lại cho anh, đô la tiên sinh.”
Tôi chạy qua hai hành lang, đây là một hành lang dài, nhân viên công tác trên RMS Titanic phần lớn nghỉ ngơi ở đây. Tại lúc tôi chạy lên phía trước, trên hành lang còn đẫm nước, vài nhân viên nữ đang ngồi nghiêm chỉnh sát hành lang, các nàng kinh ngạc nhìn tôi chạy lướt qua. Một lần rẽ tôi nhìn thấy cầu thang đi xuống, ba bước làm nửa bước chạy xuống, nhìn thấy một cánh cửa liền mở ra chạy vào, nhẹ nhàng chạy vào. Cửa vừa khép lại, bên ngoài liền truyền đến hai tiếng vang hỗn độn xuống cầu thang.
“Cô ta chạy đi nơi nào rồi?” Cal thở phì phò, tức giận làm thanh âm của anh ta đặc biệt bén nhọn.
“Có khả năng chạy về khoang hạng ba rồi, tôi sẽ tìm ra cô ta, chỉ cần cô ta còn trên thuyền thì không thoát được.” Thanh âm Lovejoy không có thay đổi gì, giống như vận động chạy cường độ cao không tạo thành gánh nặng gì.
“Ngươi đi…Trước tìm ra cô ta.” Cal nghe qua liền không thoải mái, anh ta vừa thở vừa hung ác nói: “Nhất định phải đem cô ta bắt trở về, tôi cho tới bây giờ… Cho tới bây giờ đều chưa từng nhận loại vũ nhục này, tôi muốn cô ta phải trả giá, cái giá rất đắt.”
Tôi hai tay ôm ngực, nhàm chán dựa vào cạnh cửa vách tường. Đầu ở sát tường hướng lên trên nhìn, không phát ra một chút thanh âm. Hi vọng bọn họ tán gẫu xong thì cút mau, bằng không tôi không có cách nào đi tiếp. Cho dù nơi này cách cầu thang đi xuống, nhúc nhích một chút cũng có thể bị sự cảnh giác của lão Poodle phát hiện. Bây giờ không phát hiện ra tôi vì họ cho rằng tôi chạy theop hướng khác, cho nên không kiểm tra sau cánh cửa.
“Hockley tiên sinh, có muốn tôi dìu ngài về phòng không?” Lovejoy thoạt nhìn rất lo lắng, ông ta sợ lúc đi tìm tôi không kịp chiếu cố cố chủ.
“Đi tìm người trước.” Cal táo bạo nói.
Tôi tiếp tục ngửa cổ, nhìn bóng đèn phát ra ánh sáng. Đợi một lúc sau, một tiếng bước chân hướng nơi khác đi, hẳn là Lovejoy. Mà Caledon Hockley còn ở lại thở, tôi tiếp tục nhẫn nại chờ đợi, chờ anh ta tránh ra. Đợi khoảng một lúc, anh ta cũng dịu xuống đau đớn, thấp giọng chửi một câu, hoạt động bước chân định trở về.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi thở ra một hơi toàn carbon diocid ở trong phổi, vừa mới thở ra nửa hơi, cửa bên người đột nhiên mở ra, Cal khom người đem mặt với vào.
Tôi vừa cúi đầu, anh ta vừa đúng ngẩng đầu, chúng tôi đối diện nhìn nhau. Chậm rãi, tôi lại đem một hơi kia nuốt vào, sau đó nở nụ cười thân mật, cùng anh ta chào hỏi, “Hi, tiên sinh.”
Trường hợp này kì thực một chút cũng không Hi, Cal vốn mặt không biểu cảm đột nhiên vặn vẹo một chút, nghĩ đến anh ta nhìn thấy tôi thì rất kinh ngạc. Tôi Hi xong nhấc chân bỏ chạy, phía sau anh ta nói như mệnh lệnh, “Không cho chạy, đứng lại.”
Tôi sẽ đứng lại, chờ tôi nhìn thấy ghế dựa hoặc búa, tôi sẽ lập tức dừng lại cho anh ta ngã xuống.
Danh sách chương