☆Editor: Thủy Nhược Lam
Cal căn bản chưa từng nghĩ vũ đạo có thể múa như vậy? Anh nhìn thời gian, cảm giác tinh thần đều bị câu đi, hai chân trắng muốt của nàng trong váy lúc ẩn lúc hiện, không có một chút cảm giác tình dục nào, giống như trời sinh đã thế.
Anh thấy rõ từng biểu cảm trên mặt nàng, đau thương như vậy làm anh như trở về sảnh nhà ăn, bởi vì vừa rồi nàng cũng dùng biểu tình này. Nữ nhân này nhìn anh, giống như tình sâu mà chăm chú nhìn, làm cho người ta không thể thoát nổi.
Anh phản xạ sờ mặt mình, mới phát hiện nàng cũng không có xông lên cho anh một cái tát.
Giây tiếp theo nàng xoay người, Cal chưa từng thấy điệu múa nào mà xoay như vậy, tự nhiên mà tuyệt mỹ. Anh cảm thấy rất đẹp, lúc xoay người nàng đang cười. Xem xem, Cal đều quên bản thân ở trong này làm gì, anh bây giờ chỉ còn hình bóng kia thôi, ngây ngốc theo dõi từng cử động của nàng.
Anh cắn môi, không cắn được tàn thuốc, sau đó điệu múa hình như kết thúc, nàng chậm rãi, giống như nhìn thấy gì, vươn tay đi lên ôm lấy mình. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình không còn từ để dùng nữa, bởi vì anh không có biện pháp hình dung đó là tư thế gì, cho dù anh ít xem múa cổ điển nên không thể kết luận đây là điệu múa gì. Sau đó nàng nằm ở chỗ đó, yên lặng không hô hấp, không nhúc nhích gì, giống như một cỗ thi thể.
Cal thử đi về phía trước hai bước, muốn xem xem nàng xảy ra chuyện gì. Kết quả nàng đột nhiên cấp tốc đứng lên, vẻ mặt hoàn toàn rời khỏi bầu không khí kia, tóc dài tán loạn, váy dính không ít bụi bẩn, dáng vẻ nàng khá buồn ngủ. Nàng mơ mơ màng màng đi đến bên cạnh chiếc xe hỏng kia, Cal ở bên kia, đi theo nàng không tiếng động từng bước chân đến bên cạnh con xe. Đi được vài bước, Cal mới phản ứng lại, lúc vừa rồi nàng múa không khác gì khi ở nhà ăn, nói cách khác chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể bày ra ánh mắt đó quyến rũ bất cứ nam nhân nào.
Thâm tình, ánh mắt tương tư ôn nhu của một người chờ đợi người yêu biết bao năm tháng.
Cal đột nhiên hoài nghi, nữ diễn viên kịch câm đang ở trên khoang thượng đẳng của con thuyền này cũng không có kĩ thuật diễn tốt như nàng. Hắn tự giễu hừ lạnh một tiếng, có lẽ nàng đã lừa gạt rất nhiều nam nhân rồi, rất nhiều nam nhân nghèo, có tiền. Cal ác độc nhìn nàng, muốn vứt cảm xúc quỷ dị khi nhìn thấy điệu múa kia của nàng. Chẳng lẽ nàng cho rằng một ít kĩ xảo của nàng có thể giúp nàng thâm nhập vào xã hội thượng lưu sao? Không có một nam nhân khoang thượng đẳng nào có thể để nàng lừa gạt, mê hoặc, nửa đời sau của nàng nhất định ngồi xổm trong ngục giam.
Cal nắm chặt hai tay mình, mím môi lại, từng bước một tiếp cận nàng, tính toán muốn bắt nàng lại. Khóe mắt lại phát hiện có cái gì đó nhoáng lên, anh mẫn cảm ngẩng đầu, nhìn thấy Lovejoy đứng ở trên đỉnh xe, cúi đầu lạnh lẽo nhìn xuống, trong tay cầm một tấm lưới to, đột nhiên ném xuống.
Theo phản xạ, Cal gần như là chạy đến muốn kéo nàng ra, đương nhiên đó chỉ là ý niệm, chân vừa bước ra một nửa làm Cal có xúc động muốn chặt đứt nó.
Lovejoy nhanh chóng từ trên đỉnh xe nhảy xuống, nhấc chân giữ chặt tấm lưới, Cal vội vàng kéo dài cổ nhìn xem, sợ ông ta dẫm không đúng chỗ. Giống như đã sớm phát hiện anh tồn tại, Lovejoy không mặn không nhạt nói: "Hockley tiên sinh, ta tìm được nàng, chúng ta..." Ông ta không nói rõ ràng mà tạm dừng một chút, cặp mắt âm trầm kia có hơi chần chờ nhìn anh, sau đó mới chậm rì rì tiếp tục nói: "Có muốn hay không đưa nàng cho thuyền viên xử lí."
Cal bỗng chốc giống như bị người ta đâm vào chỗ đau, anh ngoài mạnh trong yếu đi lên vài bước ngó trộm nữ nhân đang nằm trong lưới, kết quả phát hiện Lovejoy dùng biểu cảm cực kì quỷ dị nhìn mình.
Có cái gì đẹp mắt. Cal tránh đi ánh mắt kì quái này, giả trang mình mới đi lên trước tấm lưới, anh ghé mắt nhìn trộm nữ nhân bên trong, nữ nhân bên trong mở to mắt nhìn hai người bọn họ, Cal cảm thấy họ bắt được một con đại hamster đáng yêu.
Anh cảm thấy như vậy, rồi cúi đầu nhìn nàng ở bên trong, không hiểu sao lại có cảm giác sung sướng nổi lên trong lòng.
Cal cười lạnh một tiếng, trào phúng mở miệng, "Emi..." Không biết vì sao cái tên này làm anh nói lắp, anh vội vã thu lại âm điệu nói lắp của mình, mãi mới gọi được cái tên đó ra.
Anh cho rằng chuyện đến nước này thì, nếu kêu Emily là kẻ trộm hẳn nàng rất sợ hãi, nhưng nàng một chút biểu tình xin tha thứ cũng không có.
Lovejoy lấy súng lục ra, Cal không tự chủ được chú ý tới khẩu súng kia, Emily dè dặt cẩn trọng từ trong lưới đứng lên, nàng rốt cục cũng bị dọa, lông mi rũ xuống càng làm ánh mắt xanh nhạt kia thâm sâu hơn.
Thoạt nhìn hơi đáng thương, Cal đột nhiên hơi mất hứng khi nam phó nhà mình cầm súng hù dọa người. Cho dù nàng là một kẻ trộm, còn dùng súng dọa một nữ nhân thì càng quá đáng hơn. Sống nhiều năm như vậy, Cal miễn cưỡng hơi có khái niệm thân sĩ, rốt cục có thể lý giải tâm tình khi nam nhân ưu tiên nữ sĩ.
Nàng thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng nhu thuận, trầm mặc đi theo anh.
Lên cầu thang từ chỗ khoang chứa hàng, ngọn đèn hai bên hành lang màu trắng làm Cal nhìn thấy đồ trang điểm còn chưa kịp lau trên mặt nàng, điều này làm nàng nhìn hơi chật vật.
Lovejoy ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt quỷ dị, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, quan sát đến quan sát đi, cái loại ánh mắt quỷ dị kia lại quay về bên Cal. Ộng ta nhìn thấy cố chủ nhà mình đang run rẩy ngây ngô cười, tuy chỉ chợt lóe mà qua, thậm chí không tiếp tục xuất hiện, nhưng với ông mà nói, muốn bắt giữ biểu tình này rất dễ dàng.
Sâu đó lão Poodle quyết định, về sau vẫn là đừng quan sát biểu tình của có chủ.
Hành lang phức tạp làm Cal càng chạy càng khó chịu, anh có chút không được tự nhiên muốn thay quần áo, trên quần đầy bụi bẩn làm anh khó chịu, còn có tóc của anh xõa xuống, bề ngoài trông khá lôi thôi, nó có thể làm bất cứ vị nữ sĩ nào té xỉu. Anh phải lập tức quay trở về phòng tắm thay quần áo, sau đó trong bữa tiệc xã giao anh sẽ nêu ý kiến của mình cho thuyền trưởng, RMS Titanic phải có luật lệ, về sau tốt nhất nơi đón khách phải ở tầng dưới, miễn cho có người hạ đẳng lại chạy linh tinh lên khoang thượng đẳng.
Cal lại liếc mắt nhìn nhất cái rồi nói "Người hạ đẳng", nàng thoạt nhìn hình như phờ phạc ỉu xìu, một dáng vẻ yếu ớt, tội phạm bị bắt vào nhà giam đều có dáng vẻ này. Nghĩ đến sau này nàng không nhảy nhót bên ngoài được nữa, Cal lại cảm thấy tâm tình sung sướng hơn.
Thật vất vả gặp được nhân viên phục vụ trên thuyền, Cal tự giữ thân phận cách nhân viên phục vụ khoang hạng ba xa một chút. Anh đứng ở bên người Emily, cái loại cảm giác không được tự nhiên kia lại xuất hiện, anh ngẩng đầu nhìn, nỗ lực bỏ qua cảm giác khác lạ trong lòng.
"Cal."
Không biết là cố ý hay không cố ý, nữ nhân này mỗi khi gọi tên của anh, âm cuối luôn có cảm giác mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc), mềm nhẹ, nghe thấy Cal nổi hết da gà lên. Anh cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng cười rộ lên, một chút cũng không có cảm giác yếu ớt vừa rồi, phảng phất như tinh lực trở lại bên người nàng. Một giây sau, nàng nhắc váy bỏ chạy, ở trước mặt anh, lại chạy.
Cal hơi choáng váng, anh lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân có thể chạy như vậy. Quay đầu nhìn thấy Lovejoy lấy súng lục từ trong quần ra, không hề nghĩ ngợi liền đi lên bắt lấy tay ông ta, rống giận với ông ta, "Bắt lấy nàng là được rồi, thu hồi cái này lại." Chẳng lẽ muốn nàng gặp chuyện gì sao.
Lovejoy trên mặt rốt cục xuất hiện biểu cảm hiểu rõ, ông ta lạnh nhạt nói: "Ta đã biết."
Ngươi biết cái gì?
Cal căn bản không rõ biểu tình ám chỉ trong ánh mắt nam phó, anh xoay người đuổi theo, đây là lần đầu tiên anh đuổi bắt một nữ nhân cũng là lần bắt vất vả nhất, nàng nhất định quên còn đang mặc váy của anh.
Chờ tới mức đuổi theo mất bóng dáng của nàng, Cal không biết vì sao có cảm giác buồn bã thất vọng, còn cả mất mát. Anh nhìn quanh bốn phía, giống như đang tìm kiếm thứ gì mà mình làm rơi. Sau khi phái Lovejoy đi tìm người, cái cảm giác khó chịu kia lại nổi lên, anh đứng ở cạnh cửa theo thói quen lấy điếu thuốc ra hút, đợi đến khi sờ túi tiền mới biết mình quên không mang bật lửa. Anh cắn điếu thuốc, yên lặng đứng một lúc, tức giận hung hăng vứt điếu thuốc xuống mặt đất.
Không muốn cho anh tìm được, Cal lại khổ sở điên cuồng nghĩ đến. Anh ở trước cửa bồi hồi đi lại một lúc, thật vất vả bình ổn được lửa giận trong lòng, anh đi về phía trước mở cánh cửa ra, anh thầm nghĩ muốn về phòng tắm rửa rồi đi ngủ, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc làm anh có cảm giác muốn bạo liệt, cái loại cảm giác này làm ánh mắt anh phát sáng kinh người.
"Hi." Chủ nhân ánh mắt tươi cười đáng yêu chào hỏi anh.
Cal bản năng muốn cười đáp lại, tươi cười còn chưa có ra, anh đã hận không thể bóp chết nữ nhân này, Hi cái đầu, "Không cho chạy, đứng lại."
Nàng nhắc tới váy xoay người bỏ chạy, trong một giây kia ý nghĩ muốn trở về khoang thượng đẳng tắm rửa đi ngủ của anh biến mất, anh muốn bắt lấy kẻ trộm đáng chết kia, sau đó bóp chết nàng, anh muốn bóp chết nàng.
Anh kém chút nữa thì bắt được mép váy vì chạy mà tung lên của nàng, nhưng nữ nhân này luôn có bản lĩnh ở trong nguy cơ mà chạy thoát, Cal càng đuổi càng muốn nổi điên, nàng lấy đâu ra khí lực mà chạy như vậy? Cuối cùng đuổi theo nàng đến khoang động cơ, Cal thề đây là nơi bẩn nhất ngoại trừ khoang nồi hơi, lực lượng hơi nước làm hoàn cảnh nơi này càng thêm ác liệt.
Anh thấy nàng chạy nhanh đến băng chuyền, váy màu trắng gạo tung bay trên băng chuyền, giống một đám mây mù tràn đầy hư ảo. Cal lập tức đuổi theo, anh cảm thấy mình sắp bắt được nữ nhân kia rồi. Chạy đến trên băng chuyền, anh nhìn thấy một người công nhân chặn nàng lại, vừa khéo ngăn chặn nàng. Kế tiếp một màn làm anh kinh hồn táng đảm xuất hiện, cả người nàng thế nhưng đu ra bên ngoài, nghĩ cũng không nghĩ tới, anh lập tức nắm lấy mép váy, lo lắng nữ nhân này điên cuồng ngã xuống.
Kết quả khí lực quá lực, váy xé tan, anh lảo đảo ngã xuống, theo đó xuất hiện cảm giác hư không dưới chân, đầu óc xuất hiện trong nháy mắt trống rỗng cảm, không thể lập tức phán đoán chuyện gì đang xảy ra. Cổ tay của anh hướng lên trên như muốn bắt cái gì, giây tiếp theo một thứ gì đó màu vàng rơi xuống, thân thể anh rơi xuống, cổ tay được người ta nắm lấy.
Máy móc vĩ đại tiếng vang rung động gần trong gang tấc, tùy thời đều có thể xé anh thành từng mảnh nhỏ. Cal cảm nhận được bản thân đang run run, cả người anh lao ra bên ngoài, bên dưới chính là động cơ máy móc đáng sợ kia. Sợ hãi giống như dây cung căng chặt lên, tùy thời phựt một cái, thân thể anh nát tan.
Anh bất lực ngẩng đầu tìm kiếm trợ giúp, ở sâu trong mắt anh chỉ có mái tóc dài màu vàng như lông chim mềm mại phất qua gò má anh, mà trong mái tóc kia anh chỉ nhìn thấy ánh mắt xanh thẳm kia.
Bọn họ ai gần như vậy, giống như gần sát nhau.
Cal thậm chí ở thời điểm hô hấp, anh đều cảm nhận được hơi thở trên người nàng. Nàng gắt gao bắt lấy cánh tay anh, cố hết sức tới mức trên mặt xuất hiện biểu cảm thống khổ.
Buồn bực trong lồng ngực nổi lên, rung động mãnh liệt từ máy móc phía dưới ép anh không thở nổi.
"Đừng buông tay." Đừng chạy trốn. Cal cũng nắm lại cánh tay của nàng, anh không biết mình bắt lấy là sinh mệnh của mình, hay chỉ là nữ nhân này. Trong não anh giờ này chỉ có cảm giác rung động, còn có nữ nhân cùng anh trao đổi hơi thở.
Nàng đột nhiên rất tức giận rống lên: "Buông tay cho tôi."
Không thả. Cal gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
"Buông ta ra, Caledon Hockley."
Ta không tha. Anh càng dùng sức, bốn phía ồn ào, một đống công nhân dơ bẩn vây lại làm anh chán ghét, muốn cho đám râu ria kia biến mất toàn bộ.
"Buông tay."
Nàng liều mạng muốn rút tay về, Cal không có nghĩ nhiều, chỉ liều mạng nắm lại. Hình như là dùng sức quá lớn, trên mặt nàng xuất hiện cảm xúc thống khổ, sợ tới mức Cal nhanh chóng nới ra, lo lắng bẻ gãy tay nàng. Mà trong nháy mắt anh buông tay, anh không bắt được thứ gì, nàng đã nhanh chóng chạy thoát.
Hắn nghiêng ngả chao đảo từ băng chuyền đứng lên, nắm lấy lan can đi xuống nhìn, nàng đã chạy xuống phía dưới, mái tóc màu vàng lộn xộn cùng với làn váy lay động trong không trung. Nàng đột nhiên quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch cười, ánh mắt cong lên, vươn ngón trỏ nhẹ chạm vào môi mình, sau đó ngón trỏ chỉ về phía anh.
Đây là một động tác múa duyên dáng đáng yêu, phảng phất như cùng người thân mật nhất của mình cáo biệt.
Cal đứng ở tại chỗ, không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn nàng nhấc chân bỏ chạy. Anh kì quái sờ vị trí ở ngực, hô hấp trở nên vô cùng trì trệ khó khăn, dưới cảm giác buồn bã là tiếng tim đập rộn lên, nhanh tới mức anh cảm thấy tốc độ của nó với tiếng vang động cơ bên dưới giống nhau.
Từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng, tiếng tim đập của anh lúc nào cũng đập rất nhanh.
Quả thực giống như bị bệnh tim.
Cal căn bản chưa từng nghĩ vũ đạo có thể múa như vậy? Anh nhìn thời gian, cảm giác tinh thần đều bị câu đi, hai chân trắng muốt của nàng trong váy lúc ẩn lúc hiện, không có một chút cảm giác tình dục nào, giống như trời sinh đã thế.
Anh thấy rõ từng biểu cảm trên mặt nàng, đau thương như vậy làm anh như trở về sảnh nhà ăn, bởi vì vừa rồi nàng cũng dùng biểu tình này. Nữ nhân này nhìn anh, giống như tình sâu mà chăm chú nhìn, làm cho người ta không thể thoát nổi.
Anh phản xạ sờ mặt mình, mới phát hiện nàng cũng không có xông lên cho anh một cái tát.
Giây tiếp theo nàng xoay người, Cal chưa từng thấy điệu múa nào mà xoay như vậy, tự nhiên mà tuyệt mỹ. Anh cảm thấy rất đẹp, lúc xoay người nàng đang cười. Xem xem, Cal đều quên bản thân ở trong này làm gì, anh bây giờ chỉ còn hình bóng kia thôi, ngây ngốc theo dõi từng cử động của nàng.
Anh cắn môi, không cắn được tàn thuốc, sau đó điệu múa hình như kết thúc, nàng chậm rãi, giống như nhìn thấy gì, vươn tay đi lên ôm lấy mình. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình không còn từ để dùng nữa, bởi vì anh không có biện pháp hình dung đó là tư thế gì, cho dù anh ít xem múa cổ điển nên không thể kết luận đây là điệu múa gì. Sau đó nàng nằm ở chỗ đó, yên lặng không hô hấp, không nhúc nhích gì, giống như một cỗ thi thể.
Cal thử đi về phía trước hai bước, muốn xem xem nàng xảy ra chuyện gì. Kết quả nàng đột nhiên cấp tốc đứng lên, vẻ mặt hoàn toàn rời khỏi bầu không khí kia, tóc dài tán loạn, váy dính không ít bụi bẩn, dáng vẻ nàng khá buồn ngủ. Nàng mơ mơ màng màng đi đến bên cạnh chiếc xe hỏng kia, Cal ở bên kia, đi theo nàng không tiếng động từng bước chân đến bên cạnh con xe. Đi được vài bước, Cal mới phản ứng lại, lúc vừa rồi nàng múa không khác gì khi ở nhà ăn, nói cách khác chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể bày ra ánh mắt đó quyến rũ bất cứ nam nhân nào.
Thâm tình, ánh mắt tương tư ôn nhu của một người chờ đợi người yêu biết bao năm tháng.
Cal đột nhiên hoài nghi, nữ diễn viên kịch câm đang ở trên khoang thượng đẳng của con thuyền này cũng không có kĩ thuật diễn tốt như nàng. Hắn tự giễu hừ lạnh một tiếng, có lẽ nàng đã lừa gạt rất nhiều nam nhân rồi, rất nhiều nam nhân nghèo, có tiền. Cal ác độc nhìn nàng, muốn vứt cảm xúc quỷ dị khi nhìn thấy điệu múa kia của nàng. Chẳng lẽ nàng cho rằng một ít kĩ xảo của nàng có thể giúp nàng thâm nhập vào xã hội thượng lưu sao? Không có một nam nhân khoang thượng đẳng nào có thể để nàng lừa gạt, mê hoặc, nửa đời sau của nàng nhất định ngồi xổm trong ngục giam.
Cal nắm chặt hai tay mình, mím môi lại, từng bước một tiếp cận nàng, tính toán muốn bắt nàng lại. Khóe mắt lại phát hiện có cái gì đó nhoáng lên, anh mẫn cảm ngẩng đầu, nhìn thấy Lovejoy đứng ở trên đỉnh xe, cúi đầu lạnh lẽo nhìn xuống, trong tay cầm một tấm lưới to, đột nhiên ném xuống.
Theo phản xạ, Cal gần như là chạy đến muốn kéo nàng ra, đương nhiên đó chỉ là ý niệm, chân vừa bước ra một nửa làm Cal có xúc động muốn chặt đứt nó.
Lovejoy nhanh chóng từ trên đỉnh xe nhảy xuống, nhấc chân giữ chặt tấm lưới, Cal vội vàng kéo dài cổ nhìn xem, sợ ông ta dẫm không đúng chỗ. Giống như đã sớm phát hiện anh tồn tại, Lovejoy không mặn không nhạt nói: "Hockley tiên sinh, ta tìm được nàng, chúng ta..." Ông ta không nói rõ ràng mà tạm dừng một chút, cặp mắt âm trầm kia có hơi chần chờ nhìn anh, sau đó mới chậm rì rì tiếp tục nói: "Có muốn hay không đưa nàng cho thuyền viên xử lí."
Cal bỗng chốc giống như bị người ta đâm vào chỗ đau, anh ngoài mạnh trong yếu đi lên vài bước ngó trộm nữ nhân đang nằm trong lưới, kết quả phát hiện Lovejoy dùng biểu cảm cực kì quỷ dị nhìn mình.
Có cái gì đẹp mắt. Cal tránh đi ánh mắt kì quái này, giả trang mình mới đi lên trước tấm lưới, anh ghé mắt nhìn trộm nữ nhân bên trong, nữ nhân bên trong mở to mắt nhìn hai người bọn họ, Cal cảm thấy họ bắt được một con đại hamster đáng yêu.
Anh cảm thấy như vậy, rồi cúi đầu nhìn nàng ở bên trong, không hiểu sao lại có cảm giác sung sướng nổi lên trong lòng.
Cal cười lạnh một tiếng, trào phúng mở miệng, "Emi..." Không biết vì sao cái tên này làm anh nói lắp, anh vội vã thu lại âm điệu nói lắp của mình, mãi mới gọi được cái tên đó ra.
Anh cho rằng chuyện đến nước này thì, nếu kêu Emily là kẻ trộm hẳn nàng rất sợ hãi, nhưng nàng một chút biểu tình xin tha thứ cũng không có.
Lovejoy lấy súng lục ra, Cal không tự chủ được chú ý tới khẩu súng kia, Emily dè dặt cẩn trọng từ trong lưới đứng lên, nàng rốt cục cũng bị dọa, lông mi rũ xuống càng làm ánh mắt xanh nhạt kia thâm sâu hơn.
Thoạt nhìn hơi đáng thương, Cal đột nhiên hơi mất hứng khi nam phó nhà mình cầm súng hù dọa người. Cho dù nàng là một kẻ trộm, còn dùng súng dọa một nữ nhân thì càng quá đáng hơn. Sống nhiều năm như vậy, Cal miễn cưỡng hơi có khái niệm thân sĩ, rốt cục có thể lý giải tâm tình khi nam nhân ưu tiên nữ sĩ.
Nàng thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng nhu thuận, trầm mặc đi theo anh.
Lên cầu thang từ chỗ khoang chứa hàng, ngọn đèn hai bên hành lang màu trắng làm Cal nhìn thấy đồ trang điểm còn chưa kịp lau trên mặt nàng, điều này làm nàng nhìn hơi chật vật.
Lovejoy ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt quỷ dị, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, quan sát đến quan sát đi, cái loại ánh mắt quỷ dị kia lại quay về bên Cal. Ộng ta nhìn thấy cố chủ nhà mình đang run rẩy ngây ngô cười, tuy chỉ chợt lóe mà qua, thậm chí không tiếp tục xuất hiện, nhưng với ông mà nói, muốn bắt giữ biểu tình này rất dễ dàng.
Sâu đó lão Poodle quyết định, về sau vẫn là đừng quan sát biểu tình của có chủ.
Hành lang phức tạp làm Cal càng chạy càng khó chịu, anh có chút không được tự nhiên muốn thay quần áo, trên quần đầy bụi bẩn làm anh khó chịu, còn có tóc của anh xõa xuống, bề ngoài trông khá lôi thôi, nó có thể làm bất cứ vị nữ sĩ nào té xỉu. Anh phải lập tức quay trở về phòng tắm thay quần áo, sau đó trong bữa tiệc xã giao anh sẽ nêu ý kiến của mình cho thuyền trưởng, RMS Titanic phải có luật lệ, về sau tốt nhất nơi đón khách phải ở tầng dưới, miễn cho có người hạ đẳng lại chạy linh tinh lên khoang thượng đẳng.
Cal lại liếc mắt nhìn nhất cái rồi nói "Người hạ đẳng", nàng thoạt nhìn hình như phờ phạc ỉu xìu, một dáng vẻ yếu ớt, tội phạm bị bắt vào nhà giam đều có dáng vẻ này. Nghĩ đến sau này nàng không nhảy nhót bên ngoài được nữa, Cal lại cảm thấy tâm tình sung sướng hơn.
Thật vất vả gặp được nhân viên phục vụ trên thuyền, Cal tự giữ thân phận cách nhân viên phục vụ khoang hạng ba xa một chút. Anh đứng ở bên người Emily, cái loại cảm giác không được tự nhiên kia lại xuất hiện, anh ngẩng đầu nhìn, nỗ lực bỏ qua cảm giác khác lạ trong lòng.
"Cal."
Không biết là cố ý hay không cố ý, nữ nhân này mỗi khi gọi tên của anh, âm cuối luôn có cảm giác mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc), mềm nhẹ, nghe thấy Cal nổi hết da gà lên. Anh cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng cười rộ lên, một chút cũng không có cảm giác yếu ớt vừa rồi, phảng phất như tinh lực trở lại bên người nàng. Một giây sau, nàng nhắc váy bỏ chạy, ở trước mặt anh, lại chạy.
Cal hơi choáng váng, anh lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân có thể chạy như vậy. Quay đầu nhìn thấy Lovejoy lấy súng lục từ trong quần ra, không hề nghĩ ngợi liền đi lên bắt lấy tay ông ta, rống giận với ông ta, "Bắt lấy nàng là được rồi, thu hồi cái này lại." Chẳng lẽ muốn nàng gặp chuyện gì sao.
Lovejoy trên mặt rốt cục xuất hiện biểu cảm hiểu rõ, ông ta lạnh nhạt nói: "Ta đã biết."
Ngươi biết cái gì?
Cal căn bản không rõ biểu tình ám chỉ trong ánh mắt nam phó, anh xoay người đuổi theo, đây là lần đầu tiên anh đuổi bắt một nữ nhân cũng là lần bắt vất vả nhất, nàng nhất định quên còn đang mặc váy của anh.
Chờ tới mức đuổi theo mất bóng dáng của nàng, Cal không biết vì sao có cảm giác buồn bã thất vọng, còn cả mất mát. Anh nhìn quanh bốn phía, giống như đang tìm kiếm thứ gì mà mình làm rơi. Sau khi phái Lovejoy đi tìm người, cái cảm giác khó chịu kia lại nổi lên, anh đứng ở cạnh cửa theo thói quen lấy điếu thuốc ra hút, đợi đến khi sờ túi tiền mới biết mình quên không mang bật lửa. Anh cắn điếu thuốc, yên lặng đứng một lúc, tức giận hung hăng vứt điếu thuốc xuống mặt đất.
Không muốn cho anh tìm được, Cal lại khổ sở điên cuồng nghĩ đến. Anh ở trước cửa bồi hồi đi lại một lúc, thật vất vả bình ổn được lửa giận trong lòng, anh đi về phía trước mở cánh cửa ra, anh thầm nghĩ muốn về phòng tắm rửa rồi đi ngủ, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc làm anh có cảm giác muốn bạo liệt, cái loại cảm giác này làm ánh mắt anh phát sáng kinh người.
"Hi." Chủ nhân ánh mắt tươi cười đáng yêu chào hỏi anh.
Cal bản năng muốn cười đáp lại, tươi cười còn chưa có ra, anh đã hận không thể bóp chết nữ nhân này, Hi cái đầu, "Không cho chạy, đứng lại."
Nàng nhắc tới váy xoay người bỏ chạy, trong một giây kia ý nghĩ muốn trở về khoang thượng đẳng tắm rửa đi ngủ của anh biến mất, anh muốn bắt lấy kẻ trộm đáng chết kia, sau đó bóp chết nàng, anh muốn bóp chết nàng.
Anh kém chút nữa thì bắt được mép váy vì chạy mà tung lên của nàng, nhưng nữ nhân này luôn có bản lĩnh ở trong nguy cơ mà chạy thoát, Cal càng đuổi càng muốn nổi điên, nàng lấy đâu ra khí lực mà chạy như vậy? Cuối cùng đuổi theo nàng đến khoang động cơ, Cal thề đây là nơi bẩn nhất ngoại trừ khoang nồi hơi, lực lượng hơi nước làm hoàn cảnh nơi này càng thêm ác liệt.
Anh thấy nàng chạy nhanh đến băng chuyền, váy màu trắng gạo tung bay trên băng chuyền, giống một đám mây mù tràn đầy hư ảo. Cal lập tức đuổi theo, anh cảm thấy mình sắp bắt được nữ nhân kia rồi. Chạy đến trên băng chuyền, anh nhìn thấy một người công nhân chặn nàng lại, vừa khéo ngăn chặn nàng. Kế tiếp một màn làm anh kinh hồn táng đảm xuất hiện, cả người nàng thế nhưng đu ra bên ngoài, nghĩ cũng không nghĩ tới, anh lập tức nắm lấy mép váy, lo lắng nữ nhân này điên cuồng ngã xuống.
Kết quả khí lực quá lực, váy xé tan, anh lảo đảo ngã xuống, theo đó xuất hiện cảm giác hư không dưới chân, đầu óc xuất hiện trong nháy mắt trống rỗng cảm, không thể lập tức phán đoán chuyện gì đang xảy ra. Cổ tay của anh hướng lên trên như muốn bắt cái gì, giây tiếp theo một thứ gì đó màu vàng rơi xuống, thân thể anh rơi xuống, cổ tay được người ta nắm lấy.
Máy móc vĩ đại tiếng vang rung động gần trong gang tấc, tùy thời đều có thể xé anh thành từng mảnh nhỏ. Cal cảm nhận được bản thân đang run run, cả người anh lao ra bên ngoài, bên dưới chính là động cơ máy móc đáng sợ kia. Sợ hãi giống như dây cung căng chặt lên, tùy thời phựt một cái, thân thể anh nát tan.
Anh bất lực ngẩng đầu tìm kiếm trợ giúp, ở sâu trong mắt anh chỉ có mái tóc dài màu vàng như lông chim mềm mại phất qua gò má anh, mà trong mái tóc kia anh chỉ nhìn thấy ánh mắt xanh thẳm kia.
Bọn họ ai gần như vậy, giống như gần sát nhau.
Cal thậm chí ở thời điểm hô hấp, anh đều cảm nhận được hơi thở trên người nàng. Nàng gắt gao bắt lấy cánh tay anh, cố hết sức tới mức trên mặt xuất hiện biểu cảm thống khổ.
Buồn bực trong lồng ngực nổi lên, rung động mãnh liệt từ máy móc phía dưới ép anh không thở nổi.
"Đừng buông tay." Đừng chạy trốn. Cal cũng nắm lại cánh tay của nàng, anh không biết mình bắt lấy là sinh mệnh của mình, hay chỉ là nữ nhân này. Trong não anh giờ này chỉ có cảm giác rung động, còn có nữ nhân cùng anh trao đổi hơi thở.
Nàng đột nhiên rất tức giận rống lên: "Buông tay cho tôi."
Không thả. Cal gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
"Buông ta ra, Caledon Hockley."
Ta không tha. Anh càng dùng sức, bốn phía ồn ào, một đống công nhân dơ bẩn vây lại làm anh chán ghét, muốn cho đám râu ria kia biến mất toàn bộ.
"Buông tay."
Nàng liều mạng muốn rút tay về, Cal không có nghĩ nhiều, chỉ liều mạng nắm lại. Hình như là dùng sức quá lớn, trên mặt nàng xuất hiện cảm xúc thống khổ, sợ tới mức Cal nhanh chóng nới ra, lo lắng bẻ gãy tay nàng. Mà trong nháy mắt anh buông tay, anh không bắt được thứ gì, nàng đã nhanh chóng chạy thoát.
Hắn nghiêng ngả chao đảo từ băng chuyền đứng lên, nắm lấy lan can đi xuống nhìn, nàng đã chạy xuống phía dưới, mái tóc màu vàng lộn xộn cùng với làn váy lay động trong không trung. Nàng đột nhiên quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch cười, ánh mắt cong lên, vươn ngón trỏ nhẹ chạm vào môi mình, sau đó ngón trỏ chỉ về phía anh.
Đây là một động tác múa duyên dáng đáng yêu, phảng phất như cùng người thân mật nhất của mình cáo biệt.
Cal đứng ở tại chỗ, không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn nàng nhấc chân bỏ chạy. Anh kì quái sờ vị trí ở ngực, hô hấp trở nên vô cùng trì trệ khó khăn, dưới cảm giác buồn bã là tiếng tim đập rộn lên, nhanh tới mức anh cảm thấy tốc độ của nó với tiếng vang động cơ bên dưới giống nhau.
Từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng, tiếng tim đập của anh lúc nào cũng đập rất nhanh.
Quả thực giống như bị bệnh tim.
Danh sách chương